CHUỒN CHUỒN CĂN RỐN 3 - Tác giả: Phạm Việt Long

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


MẶT ĐEN TRÈO CÂY

Trong lúc tha thẩn ở đường làng, Bi Bi nhắc lại chuyện ở Hà Nội:

- Hôm nọ, đi chơi công viên Thủ Lệ thích nhỉ. Chị thấy bọn khỉ ở đấy nó leo trèo giỏi quá.

Mặt Đen bốc lên:

- Giỏi gì mà giỏi. Em trèo cây còn giỏi hơn.

- Chị biết em giỏi rồi. Giỏi nhất là bơi với bắt cá.

- Em còn giỏi trèo nữa cơ.

- Thôi, giỏi thế là đủ rồi. Giỏi trèo khéo lại bị ngã.

Nói qua nói lại mãi mà Mặt Đen vẫn cứ muốn trổ tài trèo cây. Cậu chàng chạy ngay đến cái cây sấu cạnh đường, bảo: "Hà Nội có bọn trèo me trèo sấu", em còn giỏi hơn nhé. Khi Mặt Đen nhớm chân định trèo lên, Bi Bi chỉ ra cái cây Si mọc ngả ra phía ao làng, bảo:

- Trèo cây kia mới hay.

- Sao lại hay hả chị?

- Bí mật. cứ trèo đi rồi biết.

- Xong ngay! – Mặt Đen hăm hở chạy tới bám vào thân cây si leo lên thoăn thoắt.

Chỉ một loáng, Mặt Đen đã leo tới lưng chừng cây. Bi Bi gọi:

- Xuống đi. Thế là giỏi lắm rồi.

- Ăn thua gì, em leo tới ngọn cây cơ.

Mặt Đen lại bám vào các cành si chuyền lên, chuyền lên. Càng lên cao, ngọn si càng thu lại và các cành si cũng nhỏ đi. Mặt Đen đưa tay với một cành si mọc ngang, bám vào. Cành si cong xuống dưới sức nặng của Mặt Đen. Mặt Đen hẫng chân, tuột tay, liền rơi xuống. Soạt... soạt... cứ bám vào cành si này, bị rơi, Mặt Đen lại bám vào cành si khác, chuyền dần xuống. Rồi ùm một tiếng, Mặt Đen rơi thẳng xuống nước. Vướng quần áo, cậu ta bị chìm nghỉm. Bi Bi chạy ra sát mép nước, lo lắng gọi: "Mặt Đen ơi, Mặt Đen ơi!" Một hồi sau, Mặt Đen mới trồi lên được mặt nước, nhưng vẫn lúng ta lúng túng vì quần áo thấm nước, bó thân lại, khó vùng vẫy. Bi Bi thở phảo: "Vào đây, vào đây. Bờ đây cơ mà". Lúc này, Mặt Đen mới hiểu vì sao Bi Bi lại chỉ cho mình leo lên cây si ở bờ ao. Nếu trèo cây sấu mà rơi như kiểu này, chắc đi chầu ông tổ rồi.

Hai chị em về nhà trong tình trạng khá thê thảm của Mặt Đen: tay, chân bị trầy da, rớm máu, quần áo ướt sũng, lấm lem, tóc tai bơ phờ. Ông Nội thấy vậy, nói: "Vào nhà lấy quần áo rồi ra giếng tắm rửa mau". Mặt Đen sợ sệt nhìn ông. Ông lắc đầu, nói: "Có phúc đẻ con biết lội, có tội đẻ con biết trèo ". Trong khi Mặt Đen lặng lẽ vào nhà thì Bi Bi tự nhủ: "Bây giờ mình mới hiểu nghĩa của câu tục ngữ này". Mặt Đen thắc mắc: "Ông Nội đã biết hết mình làm gì, mình chưa nói câu nào mà ông đã biết mình trèo cây bị ngã xuống ao, là sao nhỉ?".

Bi Bi giật mình vì tiếng Mặt Đen kêu ở cửa nhà: "Ối". Chạy vội đến, Bi Bi nhìn thấy một con đỉa no căng máu nằm dưới chân Mặt Đen. Còn đỉa này rúc vào người Mặt Đen khi cậu ta rơi xuống ao, hút máu no rồi mới chịu rời ra. Kinh quá!

FACE BLACK CLIMBS TREES

While wandering along the village road, Bi Bi recalls a story from Hanoi:

"The other day, I enjoyed going to Thu Le Park. I saw the monkeys there were excellent at climbing trees."

Blackface exclaims, "They may be good, but I'm even better at climbing trees."

"I know you're good at it. Swimming and catching fish are your specialties," Bi replied.

"I'm also good at climbing," Black Face insists.

"Alright, being good at climbing is enough. If you climb too skillfully, you might fall," Bi warned.

Despite the warning, Blackface still wanted to show off his tree-climbing skills. He rushed to a crocodile tree by the road and said, "In Hanoi, they climb me, and they climb crocodile trees. I'm even better." When Black Face was about to climb, Bi Bi pointed to a Si tree leaning towards the village pond and said, "That tree is more interesting to climb."

"Why is it interesting?" asked Black Face.

"It's a secret. Just climb it, and you'll find out," Bi Bi said.

"Done!," Blackface said excitedly and quickly climbed the Si tree.

In a blink of an eye, Blackface climbed to the height of the tree. Bi Bi called out, "Come down now. You've shown off enough."

"Win or lose, I'll climb to the top," Black Face said with determination.

Black Face continued to climb higher, and as he went up, the top of the tree, and the branches became smaller. He reached out for a horizontal branch and held onto it. The branch bent under Blackface's weight, and he lost his balance. He slipped, and "splash!" he fell straight into the water. His clothes got entangled, and he quarreled to swim. Bi Bi ran to the edge of the water, calling out anxiously, "Black Face, Black Face!" After a while, Black Face managed to surface, but he was disoriented due to his wet and heavy clothes, making it difficult for him to swim. Bi Bi said, "Come here, come here. Come to the shore." At that moment, Black Face finally understood why Bi Bi had advised him to climb the Si tree by the pond. If he fell into the water while climbing a crocodile tree, he might have been in serious trouble.

The two siblings returned home, and Black Face was in a miserable state: scraped and bleeding arms and legs, soaked and muddy clothes, and messy hair. Their grandfather saw them and said, "Go inside, change your clothes, and then wash up quickly." Face Black was scared as he gazed at their grandfather. He shocked his head and said, "Having a child who knows how to swim and climb trees is both a blessing and a curse." While Black Face quietly entered the house, Bi Bi whispered to herself, "Now I truly understand the meaning of this saying." Black Face wondered, "How did our grandfather know everything? I hadn't said anything, and he already knew that I fell into the pond while climbing a tree. How is that possible?"

Bi Bi suddenly jumped when she heard Black Face's voice from the door of the house: "Ouch!" She rushed over and saw a full-blooded leech lying underneath Black Face's foot. This leech had attached to him when he fell into the pond, sucked his blood, and only released when it was full. It was scary!

CHĂN TRÂU

Một buổi sáng trời trong xanh, Bi Bi và Mặt Đen dắt trâu đi chăn. Đó thực sự là một con trâu khỏe khoắn và vui vẻ. Đi theo sau Mặt Đen và Bi Bi, trâu cứ kêu "Nghé ọ! Nghé ọ!". Bi Bi bảo mặt đen: "Trâu kêu đói hay sao ấy nhỉ!". Mặt Đen trả lời: "Đúng rồi chị ạ, nó đói rồi. Phải cho nó ra bãi cỏ non bên bờ đê chị ạ".

Đến bờ đê, Mặt Đen dắt con trâu xuống bãi cỏ tươi tốt. Trâu cúi đầu gặm cỏ mải miết, rồi ngẩng lên nhai rất kĩ, sùi cả bọt mép ra. Bi Bi bảo: "Trâu nhai cỏ kĩ quá nhỉ! Ông Ngoại chị cũng dặn mình ăn phải nhai kĩ. Chắc là trâu cũng được ông Ngoại dặn như mình đấy nhỉ.". Mặt Đen không đáp lại, mà chỉ cười.

Hai chị em để cho con trâu tự do gặm cỏ, còn mình vào ngồi dưới một lùm cây. Lúc ấy, có một chú sáo đen sà đến, đậu trên mình trâu. Chú ta cứ nhảy nhảy trên lưng trâu, mổ mổ vẻ thích thú. Bi Bi vội giật tay Mặt Đen: "Kìa, con sáo mổ con trâu kìa, đuổi nó đi nhé!". Mặt Đen cười hì hì mà không đuổi sáo đi. Bi Bi nhìn kĩ một lúc rồi so sánh: Hồi nãy chưa có con sáo, con trâu luôn luôn vẫy đuôi, vẫy tai có vẻ rất khó chịu. Còn bây giờ, bị "mổ" mà con trâu lại hết vẫy đuôi, vẫy tai, có vẻ dễ chịu lắm. Nhìn kĩ hơn, Bi Bi "à" lên một tiếng. Mặt Đen hỏi: "Chị à cái gì thế?". Bi Bi lại cười: "Chị biết rồi. Bí mật...". Trâu lim dim mắt, gặm cỏ rồi lại nhai, ung dung, khoái trá.

Bỗng nhiên có con chim bách thanh đậu trên một ngọn tre kêu lên the thé. Con trâu vểnh tai lên nghe. Mặt Đen cũng vểnh tai lên nghe. Tự nhiên, Mặt Đen lại hiểu được tiếng chim. Con chim bách thanh đang trêu chọc trâu: "Thằng trâu to xác mà hèn hạ kia, mày để cho con sáo nhóc tì nhảy lên lưng làm đủ chuyện mà không biết xấu hổ à?". Con trâu gườm gườm mắt. Con sáo vẫn nhảy nhảy, mổ mổ trên lưng trâu. Nó bắt được một con ve to tướng, bụng tròn căng, mọng máu. Trâu thấy nhẹ cả người. Nhưng nó lại bị chói tai bởi tiếng hót lanh lảnh của con bách thanh. Mặt Đen giải thích cho Bi Bi rằng con bách thanh vẫn chê con trâu hèn, để cho con sáo nhảy lên lưng bắt nạt. Con trâu dừng gặm cỏ, rùng rùng mình rồi lấy đuôi quật mấy cái lên lưng. Con sáo suýt bị đuôi trâu quật phải, hốt hoảng bay vọt lên. Con chim bách thanh cười khoái trá. Mặt Đen bảo Bi Bi: "Con trâu dại quá, bị con bách thanh lừa. Con bách thanh đang nhảy tưng tưng lên vì khoái trá kia kìa!". Quả thật, Bi Bi thấy con bách thanh bay lên cao lượn mấy vòng vẻ khoái trá. Một lúc sau, hai chị em dắt trâu sang chỗ khác, nhiều cỏ hơn. Trâu đang ăn thì phải dừng lại, rùng rùng mình, quật đuôi lia lịa, đầu lắc qua lắc lại, không ăn được. Đó là bởi lũ rận, ruồi trâu thừa cơ không có con sáo canh chừng, ùa lên cắn, đốt con trâu. Trâu ù cả tai, nhưng vẫn nghe tiếng con bách thanh châm chọc: "Đồ trâu ngu, trâu ngu! Đáng kiếp, bây giờ tha hồ làm mồi cho ruồi muỗi rận". Trâu tức quá, cúi đầu, gồng mình lao tới bụi tre, nơi con bách thanh vừa đậu. Nhưng không ăn thua, vì con bách thanh đã bay vọt lên cao. Lúc ấy, sáo đen đã gọi thêm cả đàn đến. Trâu ngẩng cổ, kêu: "Nghé ọ!" đầy thân thiện. Mặt Đen bảo: "Trâu đang mời sáo lên lưng đấy!". Sáo vẫn bay vòng trên cao. Trâu cứ nghển cổ chờ. Bi Bi lo lắng hỏi: "Sáo có giận trâu không nhỉ? Nếu sáo giận, không chơi với trâu nữa thì khổ thân trâu quá!". Vừa lúc ấy, đàn sáo bốn con sà xuống, đậu cả lên lưng trâu. Hóa ra sáo không có tính giận hờn. Mấy con sáo vừa bắt rận, ve, vừa sáo sáo với nhau rất rôm rả. Bi Bi hỏi: "Nó nói gì với nhau thế hả em?". Mặt Đen trả lời: "Nó bảo khổ thân trâu quá, vừa một tí mà đã bị bao nhiêu vết đốt chảy máu". Một lúc sau thì trâu thấy êm êm, lại ung dung gặm cỏ. Bi Bi chợt nhớ hôm nọ ở Hà Nội, hai chị em đang đi chơi trong công viên Thủ Lệ thì có một anh bảo: "Cô bé kia trắng xinh như vậy mà lại chơi với cái thằng mặt đen sì thế à?". Lúc ấy, Bi Bi chỉ gườm mắt nhìn anh ấy và càng thân với Mặt Đen hơn.

Bách thanh vừa bay đi, thấy đàn sáo đậu trên mình trâu, lại quay lại đậu trên ngọn tre, trêu chọc: "Đồ trâu ngu đần hèn hạ, để cho cả bầy sáo mổ mình!". Hứng chí, nó bay vọt lên cao. Nhưng, nó bỗng hoảng hốt bay sà xuống thấp. Một bóng chim cắt to lớn lao đến. Bách thanh gào lên: "Cứu tôi với!" và rúc xuống bụi cỏ gần con trâu. Trâu gồng mình, cúi đầu định húc. Mặt Đen bảo: "Trâu ơi, thôi, tha cho bách thanh, nó chỉ hay xúc xiểm chứ không ác độc!". Bầy sáo cũng bảo: "Anh ơi, đuổi con chim cắt đi!". Mặt Đen lấy súng cao su ra ngắm bắn. "Vèo!" – viên đạn bằng đất sét nặn bay vèo đi, trúng ngay vào cánh con chim cắt. Chim cắt đau đớn cố bay lên cao rồi lượn đi chỗ khác. Con bách thanh chui ra khỏi bụi cỏ, nhảy đến trước mặt con trâu, kêu chíu chít. Hóa ra nó đang xin lỗi anh trâu và nhà sáo. Mặt Đen bảo: "Thôi, xin lỗi như thế đủ rồi. Bách thanh có tài gì thì thể hiện đi!". Bách thanh trả lời: "Em chỉ có tài hót thôi!". Mặt Đen cười: "Hót hay cũng là tài, trổ tài đi!". Bách thanh nghe thế sướng quá, bay vọt lên cao. Nhưng rồi, nó lại vội vàng nhào xuống, đậu ở một cành thấp. Mặt Đen hỏi: "Sao thế? Lên cao cho mát, hót cho hay chứ!". Bách thanh run run: "Ứ, sợ con chim cắt lắm!". Mặt Đen trả lời: "Bây giờ không sợ nữa, vì cứ hót cho mọi người vui thì không ai để cho chim cắt bắt nạt em đâu. Anh luôn luôn có khẩu súng cao su đây này!". Bách thanh yên tâm bay lên ngọn tre hót líu lo. Tiếng hót nó làm dịu cả bầu trời đang nắng nóng. Từ đó, bách thanh, sáo trở nên thân thiết và luôn luôn theo sát trâu. Kẻ bắt ve, rận... kẻ hót cho đời thêm vui! Mà lũ muỗi lại rất sợ tiếng chim hót cho nên bay dạt ra tít ngoài bãi sông. Khi ấy, trẻ chăn trâu có thể leo lên một chạc cây, khò một giấc thoải mái...

BUFFALO HERDING

On a clear blue morning, Bi Bi and Mặt Đen were herding buffalo. It was a robust and cheerful buffalo. Following Mặt Đen and Bi Bi, the buffalo kept bellowing, "Moo! Moo!" Bi Bi said to Mặt Đen, "The buffalo seems hungry, doesn't it?" Mặt Đen replied, "Yes, it is. We should take it to the fresh grass field on the dike."

Arriving at the dike, Mặt Đen led the buffalo to the lush grass. The buffalo lowered its head and began to graze diligently, then raised its head to chew carefully, with foam at the corners of its mouth. Bi Bi remarked, "The buffalo chews so thoroughly! Grandpa always tells me to chew well when eating. Perhaps Grandpa has also given such advice to the buffalo." Mặt Đen didn't reply, only smiled.

The two siblings let the buffalo freely graze, while they sat under a tree. Suddenly, a blackbird perched on the buffalo's back. The bird kept hopping on its back, looking very amused. Bi Bi quickly nudged Mặt Đen, saying, "Look, the bird is pecking the buffalo! Chase it away!" Mặt Đen just smiled and didn't chase the bird. Bi Bi observed for a while and compared, "Earlier, there was no bird, and the buffalo kept wagging its tail and ears, looking uncomfortable. But now, after being 'pecked,' the buffalo stops wagging its tail and ears, seeming comfortable. On closer inspection, Bi Bi exclaimed, "Ah!" Mặt Đen asked, "What is it?" Bi Bi laughed and said, "I know now. It's a secret..."

The buffalo lazily closed its eyes, grazing and relaxing. Suddenly, a bạch thanh bird perched on a branch, singing cheerfully. The buffalo perked up its ears to listen. Mặt Đen also pricked up his ears to listen. Surprisingly, Mặt Đen understood the bird's language. The bạch thanh bird was teasing the buffalo, saying, "You big but cowardly creature! You let the little blackbird jump on your back and do whatever it wants without any shame?" The buffalo blinked its eyes. The bạch thanh bird continued hopping and pecking on the buffalo's back. It caught a plump, blood-filled fly. The buffalo felt lighter. However, it was dazzled by the bạch thanh bird's melodious singing. Mặt Đen explained to Bi Bi that the bạch thanh bird was still making fun of the buffalo and allowing the blackbird to tease it. The buffalo stopped grazing, shivered, whipped its tail, and shook its head, unable to eat. At that moment, the bạch thanh bird was soaring happily. Mặt Đen told Bi Bi, "The buffalo is naive, being fooled by the bạch thanh bird. The bird is hopping around happily over there!" Indeed, Bi Bi saw the bạch thanh bird flying high, circling with joy. After a while, the two siblings led the buffalo to another area with more grass. The buffalo was eating when suddenly it stopped, shivering, whipping its tail, and shaking its head, unable to eat. It was due to the flies and mosquitoes that took advantage of the absence of the blackbird, swarming and biting the buffalo. The buffalo shook its ears but still heard the bạch thanh bird taunting, "Stupid buffalo! You're suffering now, being bitten by so many flies and mosquitoes!" The buffalo got angry, lifted its head, and bellowed, "Moo!" in a friendly manner. Mặt Đen told Bi Bi, "The buffalo is inviting the bird to come on its back!" The bạch thanh bird kept circling high above. The buffalo kept waiting with its head up. Bi Bi worriedly asked, "Is the bird angry at the buffalo? If it's mad and doesn't play with the buffalo anymore, the poor buffalo will be in trouble!" Just then, the flock of birds with four bạch thanh birds flew down and perched on the buffalo's back. It turned out that the bạch thanh bird had no grudges. The birds caught flies and mosquitoes while chirping joyfully. Bi Bi asked, "What are they saying to each other?" Mặt Đen replied, "They are saying that the buffalo is suffering, and even with a slight touch, it's covered in bites and bleeding." After a while, the buffalo seemed calmer and resumed eating. Bi Bi suddenly remembered a situation in Hanoi. When she and Mặt Đen were playing in Thủ Lệ Park, a man said, "How could you, such a pretty girl, play with that black-faced boy?" At that time, Bi Bi just glared at him and became even closer to Mặt Đen.

As the bạch thanh bird flew away, seeing the flock of birds perched on the buffalo, it flew back to perch on the branch and taunted, "Stupid cowardly buffalo, you let a flock of birds peck you!" In high spirits, it soared high. However, it suddenly panicked and flew low again. A large hawk swiftly flew in. The bạch thanh bird screamed, "Save me!" and hid in the grass near the buffalo. The buffalo raised its body, ready to charge. Mặt Đen said, "Buffalo, stop! Spare the bạch thanh bird; it only likes to jest but isn't malicious!" The flock of birds also said, "Please, drive the hawk away!" Mặt Đen took out his rubber band gun and aimed. "Snap!" The clay bullet flew out, hitting the hawk's wing. The hawk felt pain and flew up high before gliding away to another place. The bạch thanh bird emerged from the grass, hopping in front of the buffalo, chirping. It turned out the bird was apologizing to the buffalo and the flock of birds. Mặt Đen said, "That's enough apology. Bạch thanh has its talent; it can sing." The bạch thanh bird replied, "I only have the talent for singing!" Mặt Đen smiled, "Singing is a talent, so show off your talent!" The bạch thanh bird was overjoyed and soared high, singing sweetly. Its singing gently soothed the scorching sun. From then on, the bạch thanh and the flock of birds became friendly and always stayed close to the buffalo. One hunts for flies and mosquitoes, and the other sings to bring joy! Meanwhile, the mosquitoes fled far away from the riverside. At that time, the buffalo herders could climb a tree branch and take a comfortable nap...


CỨU CỤ RÙA

Trên đường về quê, Bi Bi và Mặt Đen bàn bạc không ngớt về chuyện Cụ Rùa Hồ Gươm. Chẳng hiểu làm sao mà Cụ lại bị thương. Mà Cụ cứ nổi lên như muốn cầu cứu rồi lặn xuống như sợ có kẻ muốn hại mình. Lại còn lũ rùa tai đỏ nữa. Ti vi bảo rằng đó là giống rùa nhập ngoại, sinh sản rất nhanh, rất dữ, chuyên ăn thịt các loài dưới nước. Thế này thì Cụ Rùa nguy rồi!

Tối hôm ấy, Bi Bi ngủ rất sớm. Vùng quê này chả có Ti vi, cũng không có trò chơi gì cho nên mọi người hay lên giường khi gà lên chuồng được một lúc.

Trong khung cảnh lặng như tờ của vùng quê, Bi Bi thấy mình cùng Mặt Đen đi đến Hồ Gươm, ngồi ngay bên chân Tháp Rùa. Một Cụ Rùa to lớn nổi lên mặt nước rồi bò lên bãi cỏ ven Tháp Rùa. Trên mình Cụ có những vết thương – vết thì trầy da, vết thì ứa máu. Cụ rùa nói với Bi Bi:

- Cháu ơi, Cụ đau quá!

- Tại sao thế Cụ ơi?

- Vì dưới hồ này có nhiều vật nhọn và có rất nhiều rùa tai đỏ xúm vào cắn Cụ!

- Sao Cụ không giết nó?

- Không, Cụ già rồi. Cụ không giết được nó...

- Thế bây giờ làm thế nào Cụ ơi?

- Bây giờ mình phải nhờ ai đó bắt bọn rùa tai đỏ đi...

- Hay là nhờ Rồng con hút lũ rùa lên. Ấy, nhưng không được Cụ ạ, vì nếu như vậy thì Rồng con sẽ hút cả tôm cá dưới hồ nữa...

Mặt Đen nói:

- Ở quê cháu có cách bẫy rùa, bẫy được nhiều lắm.

Mặt Đen vừa nói xong thì Bi Bi thấy mình và Mặt Đen đã ở nhà quê, mấy chục bạn trong làng chạy đến, ai cũng vác theo tre, nứa, dao. Rồi họ rải ra, ngồi quanh sân nhà Mặt Đen chẻ chẻ, tước tước, vót vót, đan đan...

Tất cả các bạn cùng đan được một cái lồng để bẫy rùa.

Rồi, vù một cái, bác Gió đã đưa hai chị em cùng cái lồng lớn đến Hồ Gươm. Lạ sao, quanh hồ không có lấy một bóng người. Chiếc lồng được đặt trên một cái sàn gỗ lơ lửng dưới nước. Lũ rùa tai đỏ bơi đến, rồi lại bơi đi. Không có con nào chịu vào bẫy cả. Chúng còn cười nhạo Bi Bi: "Cái trò cũ rích. Bọn tao đời nào sa bẫy!".

Mặt Đen thì thầm vào tai Bi Bi:

- Em có cá ươn đây rồi, chị để em dụ chúng vào.

Mặt Đen đã đem theo một giỏ cá ươn từ lúc nào, bây giờ mới lần lần theo tấm sàn gỗ ra rải cá vào trong lồng. Mùi cá ươn sực lên, tanh tưởi, khó chịu quá. Vậy mà mặt nước lại xao động. Một, hai, rồi cả chục con rùa tai đỏ ngoi lên mặt nước, theo cầu chạy vào lồng. Mặt Đen khoái trá:

- Lồng này là lồng đi một chiều, chỉ vào mà không ra được, vào nữa đi!

Quả thật, sức hấp dẫn của cá ươn khiến cho lũ rùa tai đỏ quên hết hiểm nguy, lũ lượt rời mặt nước leo vào lồng.

Lúc này, Cụ Rùa lại nổi lên. Cụ bảo Bi Bi:

- Dưới ấy hết rùa tai đỏ rồi, nhưng nước bẩn lắm. Cụ bị thương, ngâm trong nước này không lành vết thương được đâu!

- Vậy Cụ về quê cháu nhé! Quê cháu có nhiều hồ lớn, nước sạch, mát lắm ạ! - Mặt Đen sốt sắng nói.

- Nhưng về bằng cách nào?

Cụ Rùa vừa hỏi xong thì lũ rùa tai đỏ trong lồng chạy loạn xạ. Bi Bi vừa hét vừa vung tay chỉ:

- Cẩn thận đấy, Mặt Đen!

- Ấy, sao cháu cứ hét và vung chân tay thế? Cũng sáng rồi, dậy nhé! – Ông Nội Mặt Đen ngồi bên lay lay vai Bi Bi.

Bi Bi mở choàng mắt. Hóa ra là một cơn mê dài. Tỉnh rồi, Bi Bi vẫn như ở bên Cụ Rùa. Khổ thân Cụ quá, Cụ Rùa ơi! Hay là Cụ về vùng quê này dưỡng bệnh một thời gian!

SAVING GRANDPA TURTLE

On the way back to the countryside, Bi Bi and Mặt Đen couldn't stop talking about Grandpa Turtle in Hoan Kiem Lake. They couldn't understand how Grandpa got injured. But he seemed to be calling for help and then diving down as if afraid of someone trying to harm him. And there were the aggressive red-eared sliders as well. The television said they were an exotic species, reproducing rapidly, very aggressive, and preying on underwater creatures. Grandpa Turtle was in danger!

That night, Bi Bi went to sleep very early. In the countryside, there were no televisions or any games, so people usually went to bed when the chickens went to roost.

In the serene countryside setting, Bi Bi found herself with Mặt Đen at Hoan Kiem Lake, sitting right beside the Thap Rua (Turtle Tower). A large Grandpa Turtle floated up to the surface of the water and crawled onto the grassy bank by the Thap Rua. He had wounds - grazed skin and bleeding wounds. Grandpa Turtle spoke to Bi Bi:

My dear, I'm in so much pain! Why is that, Grandpa? There are many sharp objects under this lake, and there are so many red-eared sliders biting me! Why don't you fight them off? No, I'm old. I can't fight them off... So what do we do now, Grandpa? Now, I have to ask someone to catch the red-eared sliders... Or maybe ask the Dragon's child to suck them all up. Oh, but that won't work because the Dragon's child will also suck up all the fish and shrimp in the lake...

Mặt Đen said:

In our village, we have a way to catch turtles, and it works really well.

As soon as he finished speaking, Bi Bi found herself with Mặt Đen at their countryside home, and dozens of friends from the village came running with bamboo, nets, and knives. They spread out, sitting around Mặt Đen's yard, splitting, weaving, and tying... All of them made a big trap to catch the turtles.

Then, with a swoosh, the wind brought the two siblings and the big trap to Hoan Kiem Lake. Strangely, there was not a single soul around the lake. The trap was placed on a floating wooden platform below the water. The red-eared sliders swam to and fro, but none of them dared to enter the trap. They even jeered at Bi Bi, "Old trick. We've never fallen for that!"

Mặt Đen whispered in Bi Bi's ear:

I have a plan. Let me lure them in.

Mặt Đen had brought a basket of live catfish, which he had hidden earlier. Now, he carefully scattered the fish into the trap. The smell of the catfish spread, fishy and unpleasant. Yet, the water stirred. One, two, and then dozens of red-eared sliders popped their heads above the water, enticed by the bait and entered the trap. Mặt Đen was thrilled:

This trap is one-way only, they can get in but can't get out. Come on in!

Indeed, the allure of the catfish made the red-eared sliders forget all about the danger. They rushed one after another into the trap, leaving the water. Mặt Đen joyfully exclaimed:

There! They are all inside now.

At that moment, Grandpa Turtle resurfaced. He said to Bi Bi:

All the red-eared sliders are gone, but the water is still dirty. I won't heal in this water! Then come back to our countryside, Grandpa! We have large ponds with clean and cool water! But how can I get there?

Grandpa Turtle had just finished asking when the red-eared sliders inside the trap started scrambling. Bi Bi shouted and waved her arms:

Be careful, Mặt Đen! Ah, why are you shouting and waving your arms like that? It's morning, wake up! - Mặt Đen's Grandpa gently shook Bi Bi's shoulders.

Bi Bi opened her eyes. It turned out to be a long dream. Awake now, she was still worried about Grandpa Turtle. Oh poor Grandpa! Maybe he should come to this countryside to recover for a while!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro