Chap 4: Đừng mê muội trong giấc mơ của cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi 1 đỗi lâu, Chansoon bắt đầu cất tiếng:
- Yoolmi à, m định sẽ sống như vậy đến cuối đời sao?
- Được tới đâu hay tới đó
Con người hoạt bát vui vẻ, lúc nào làm việc cũng có kế hoạch, có mục tiêu định hướng, bây giờ lại sống 1 cuộc sống an phận như vậy, khiến người khác ko khỏi tiếc nuối.
- M đã quá mê muội rồi, tỉnh lại đi, nhìn tương lai của cậu kìa. M đang giết nó đấy - giữ vai Yoolmi
- Cho dù t ko kiếm tiền, t vẫn dư tiền để sống mà - bật ra, xoay người về phía màn hình vi tính
- M ko thể cứ dựa dẫm vào ba mẹ m được
-....
- Đừng đắm chìm trong giấc mơ của m, mà hãy theo đuổi nó 
- *chợt hỉu ra điều gì đó*
- Hay cưa đổ anh ấy!
Đúng như điều Yoolmi nghĩ đến, nhưng mà, anh ấy là 1 idol, còn cô chỉ là fangirl thôi, khoảng cách quá xa, lấy tư cách gì đây.
- Giữa 1 rừng fan, làm sao anh ấy có thể để ý đến t. Điều này là KHÔNG THỂ
- Không có gì là không thể. Ko phải câu m hay thường nói sao?
- Khoảng cách trái tim như vạn lí trường thành, tư cách thì cũng như trời và vực. Những thí trái với tự nhiên thì sẽ là bất khả thi thôi - thoáng buồn rầu
- Điều này ko trái với tự nhiên. Khoảng cách có thể thu hẹp, tư cách có thể tạo ra. M có thể làm được
-...
-...
- T cần thời gian suy nghĩ
- Hãy nghĩ nhưng gì tốt đẹp và lạc quan

Chansoon ra khỏi cữa, chào tạm biệt. Cô đã cố gắng khuyên bạn mình. Cho dù thế nào, cô cũng nhất quyết kéo bạn mình ra khỏi Vũng lầy này. Đang lan mang suy nghĩ, cô chợt nghĩ tới sự giúp đỡ của thầy cô giáo. Biết đâu lại có thể.
.•*^^*•.,.•*^^*•.,.•*^^*•.,.•*^^*•.,
Buổi sang mát mẻ, từng tia năng chiếu xuống muôn vàng cảnh vật, mọi thứ điều được thâu tóm trong ánh sáng.
Tại lớp học ngoan ngoãn ngày nào, những âm thanh dõng dạc điểm danh của cô chủ nhiệm vang lên:
- Ahn Minhyuk
- Dạ có
- Lee Chansoon
- Dạ có
- Han Yoolmi- *chập chừng, hy vọng*
- ....*im ắng*.....
- Haizzz con bé này nó lại trốn đi xem concert nữa rồi
- ....
Một cậu bạn cất tiếng:
- Làm sao để bạn ấy quay lại đây?

Cả lớp điều hiểu tình hình của Yoolmi hiện nay, nhưng lại có kẻ mừng người lo.

*Reng reng reng*
Tiếng chuông kết thúc giờ học. Chansoon đứng ngoài cửa lớp chờ đợi ai đó. Cô chủ nhiệm từ từ bước ra, Chansoon liền bắt lấy tay cô chủ nhiệm.
- Cô ơi! Hãy giúp Yoolmi đi cô!
Cô chủ nhiệm quay đầu ngao ngán
- Thấy nó như vậy, cô cũng nản lắm. Nhưng cha mẹ nó khuyên bao nhiêu, nó điều để ngoài tai
- Cô hãy khuyên bạn ấy đi cô -*dáng vẻ cầu khẩn*
- *suy nghĩ* để cô thử tới nhà nó xem sao
- Dạ. Cô hãy cố hết sức giúp bạn ấy nha, em ko muốn nhìn thấy bạn ấy như vậy
.•*^^*•.,.•*^^*•.,.•*^^*•.,.•*^^*•.,
Cho ad xin ý kiến nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro