Bí mật chỉ 2 người: tôi và bạn biết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện của bạn Tambatdich

Tôi sinh ra và lớn lên ở một miền quê Quảng Bình gió Lào nắng cháy. Ngay từ khi chưa đầy một năm tuổi, tôi đã không may mắn trở thành một nạn nhân của cơn Đại dịch Virut Bại liệt hồi những năm 80-82. Khi đó gia đình tôi đã phải bán đi tất cả những gì có thể để chữa chạy cho tôi. Tôi phải nằm điều trị tại bệnh viện Trung ương Huế suốt thời gian 1 năm 6 tháng, nằm cùng phòng với tôi còn có thêm 6-7 người nữa (tôi nghe kể lại). Sau đó gia đình tôi còn mời thầy thuốc về ở tại nhà để điều trị cho tôi suốt 2 năm. Có những lúc bố mẹ tôi tưởng chừng không còn hy vọng gì nữa (sau này tôi nghe bố mẹ tôi kể lại là đã có lần bố mẹ và họ hàng đã bàn chuyện hậu sự cho tôi rồi). Cùng với sự chăm sóc của gia đình, thầy thuốc và âu cũng là tôi còn có duyên với cuộc đời nên tôi đã vượt qua được con hiểm nghèo sau gần 4 năm liệt giường.

Khi tôi đến tuổi đi học, tôi vẫn chưa đi lại được nên bố mẹ, anh chị và bạn bè phải thay nhau cõng tôi đến trường, đến khi tôi gần học hết cấp Tiểu học mới có thể tự đến trường với đôi chân của mình nhưng cũng cần thêm sự hỗ trợ của một chiếc gậy nhỏ xinh.

Trong suốt thời gian học Phổ thông, tôi hoàn toàn không thể học được môn Thể dục, và môn nay tôi được miễn học hoàn toàn, cho đến sau này vào Đại học cũng thế.

Càng lớn, thân thể tôi càng biến đổi theo những di chứng còn để lại của bệnh Bại liệt. Teo cơ, cột sống bị lệch, mọi bộ phận trong cơ thể đều bị dịch chuyển lệch lạc so với vị trí mà tạo hóa ban cho. Trong toàn bộ cơ thể tôi chỉ còn lại 3 bộ phần có thể được coi như là không bị ảnh hưởng lắm: cánh tay phải, khuôn mặt, và trí tuệ. Vì lý do đó mà tôi đã lấy biệt danh vui cho mình là: Tam Bất Dịch. Sau này tôi có suy nghĩ cái biệt danh này cũng có duyên của nó (Tam Bất Dịch - Ba điều không thay đổi - Chân Thiện Nhẫn).

Khi vào học Đại học, để được hưởng sự ưu đãi đối với các sinh viên tàn tật, tôi cũng đi xét nghiệm để đánh giá mức độ mất sức lao động, và kết quả là tôi mất sức lao động trên 81% (nhưng bệnh viện đã ưu tiên giảm xuống còn 75%), nhưng với kết quả như thế thì vẫn không đảm bảo sức khỏe để được học (cán bộ công nhân viên mất sức lao động trên 61% buộc phải nghỉ hưu non). Vì thế để được học chỉ còn cách là không làm chế độ nữa, và tôi vẫn đi học như một người bình thường, phải đóng toàn bộ các khoản đóng góp.

Cuộc sống của tôi trải qua nhiều dằn vặt về tư tưởng, tâm hồn. Sự mặc cảm về bản thân cứ gặm nhấm con người tôi suốt quãng thời gian dài. Với những suy nghĩ sau này mình ra trường sẽ làm việc gì, có ai cần mình không khi sức khoẻ thực sự của bản thân chưa đầy 20% sức lao động, tôi sống bằng cái nội tâm đầy nặng trĩu. Bên cạnh những mặc cảm về tinh thần, cộng thêm những căn bệnh thường nhật do di chứng để lại tạo ra rất nhiều khó khăn cho tôi trong cuộc sống.

Để cải thiện sức khoẻ của con người, mọi người có thể tập luyện thể dục, nhưng riêng tôi thì không thể. Trước đây tôi là một người rất mê phim Kiếm hiệp, vì thế tôi thường nói với bạn bè là tôi may ra chỉ có thể tập luyện Khí công mới có thể cải thiện được sức khoẻ của mình. Và ý định tìm tập Khí công bắt đầu được hình thành từ đó.

Năm 2003, một người bạn giới thiệu cho tôi Pháp Luân Công, được tìm thấy ở trên mạng (khi ấy người bạn tôi vẫn chưa là một học viên của PLC). Tôi đọc cuốn Pháp Luân Công, tuy nhiên trong khi này tôi chưa hoàn toàn tin và cũng chưa quyết định tu luyện theo PLC, như Sư Phụ đã giảng: “... Quí vị nghe mà cảm thấy huyễn hoặc lắm...”, đầu tiên tôi cũng cảm thấy rất huyễn hoặc, mặc dù tôi đã tìm thấy rất nhiều lời giải cho những câu hỏi mà tôi đã từng đưa ra nhưng chưa thể nào trả lời được, nhưng khi đó tôi vẫn chưa quyết tâm để tu luyện. Tôi còn nhớ sau khi tôi đọc xong cuốn Pháp Luân Công, ở cuối sách Sư Phụ có giảng, đại ý là: Pháp tôi đã đưa đến cho quí vị, nếu quí vị không tu luyện được thì tôi hy vọng sau khi quí vị đọc xong cuốn Pháp Luân Công này thì có thể cải biến suy nghĩ và hành động của mình để trở thành một người tốt hơn trong xã hội.

Từ đó, trong cuộc sống của tôi có những thay đổi nhỏ về suy nghĩ và hành động, cố gắng làm sao để trở thành tốt hơn, để được nhiều người quý mến hơn, và cũng nhẫn nhịn hơn, hoà nhã hơn trước.

Sau khi tốt nghiệp Đại học, tôi trở về quê. Vì không xin được việc làm với lý do sức khoẻ không đảm bảo, tôi tự mở một quán nhỏ ở làng quê để sửa chữa, cài đặt máy tính nhằm kiếm kế sinh nhai. Và tôi cũng quên đi là mình đã có duyên với PLC mà chưa tận dụng cơ hội đó. Cho đến cuối năm 2004, đầu năm 2005, khi người bạn về quê ăn tết, có gặp lại tôi và hỏi là tôi còn nhớ gì cuốn Pháp Luân Công nữa không? (Lúc này người bạn tôi đã là một học viên PLC) Người bạn tôi bắt đầu kể cho tôi nghe về cuộc bức hại các học viên PLC đang xảy ra tại Trung Quốc. Mặc dù cuộc bức hại xảy ra năm 1999 (sau này tôi mới biết), nhưng khi đó tôi vẫn chưa biết một tí gì về cuộc bức hại. Khi nghe người bạn hỏi tôi về PLC và kể cho tôi nghe về cuộc bức hại, tự nhiên trong tôi lại nhớ lại những gì mà cuốn Pháp Luân Công đã viết và rất mong muốn học Pháp Luân Công. Tôi hỏi mượn các tài liệu về PLC ở người bạn của tôi.

Cùng với việc đọc cuốn Chuyển Pháp Luân (khi này người bạn đưa cho tôi là cuốn Chuyển Pháp Luân chứ không phải là cuốn Pháp Luân Công như trước nữa) và tập luyện các bài động tác (vì lý do đặc biệt nên tôi tập các bài tập đứng rất khó khăn, nên phần nhiều là tôi tập bài tập thứ 5) cơ thể tôi bắt đầu có những biến đổi cả về bản thể lẫn tinh thần. Những mặc cảm về bản thân dần dần mất đi, và tôi sống một cuộc sống đầy niềm vui và nhiều ý nghĩa. Cơ thể tôi được Sư Phụ từ bi thanh lọc không còn bệnh tật liên miên như trước nữa. Những căn bệnh hành hạ tôi mỗi khi giao mùa trong suốt quãng thời gian dài đã chấm dứt. Sức khoẻ của tôi được cải thiện một cách rõ rệt. Trước đây tôi không đi được xe máy, vì thế trong công việc tôi phải nhờ vào gia đình và bạn bè chở đi, về hoặc chở hàng đi giao cho khách. Hiện nay tôi đã tự đi được xe máy và có thể chở được một số hàng nặng để phục vụ khách hàng của mình.

Vào những ngày đầu học Pháp tôi cũng gặp một số vướng mắc đối với gia đình, công việc làm ăn cũng không mấy được khả quan, và bố mẹ thường la rầy tôi mỗi khi tôi làm công tác Đại Pháp (in ấn tài liệu để giới thiệu với mọi ngưòi). Tôi biết đó chính là những thử thách mà các đệ tử Đại Pháp cần phải vượt qua để vững bước đi trên con đường tu luyện. “Tuỳ kỳ tự nhiên”, chính nhờ sự từ bi chỉ dạy của Sư Phụ mà những xung đột rồi cũng được giải quyết một cách tốt đẹp. Cho đến bây giờ bố mẹ tôi đã phần nào tin vào Pháp Luân Công, mặc dầu họ không tu luyện, tôi rất muốn để mọi người trong gia đình mình được đắc Pháp nhưng cũng phải đành tuỳ duyên.

Cảm ơn Sư Phụ Đại Từ Đại Bi đã đem Pháp này cấp cho mọi người, con xin tỏ lòng thành kính cảm ơn Người đã cho con đắc được Pháp này. Con nguyện sẽ tinh tấn trong tu luyện, nguyện cùng Sư Phụ hồng Pháp, nguyện vững bước, kiên định trên con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Xin được tỏ lòng biết ơn tới người bạn của tôi, người đã tạo cho tôi cơ hội được thọ Pháp và giúp tôi đắc Pháp.

Cầu chúc cho mọi người sớm đắc được Pháp này và sớm là một học viên Pháp Luân Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Chúc cho tất cả các học viên luôn luôn tinh tấn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#quy