Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Nicolina*

Đã hai ngày trôi qua kể từ ngày hẹn hò với Austin và cũng là hai ngày kể từ khi tôi gặp Kosta.

Và có cảm giác như tôi đã trở lại vị trí ban đầu. Trái tim tôi đang đau đớn và khao khát Kosta trở lại với tôi.

Tôi xoa xoa cái bụng to của mình, và con tôi đá vào tay tôi. Tôi mỉm cười và nhắm mắt lại để cố gắng kìm nước mắt.

Tôi biết tôi đang làm điều đúng đắn. Tôi phải để Kosta ra đi, và tôi phải bước tiếp dù có khó khăn đến đâu.

Tôi ra khỏi giường, bước vào phòng tắm và nhìn vào gương

Và nụ cười suy tư khi mang thai của tôi đã cho tôi ánh sáng hào quang, và đôi mắt tôi phát sáng hơn.

Tôi rửa mặt và chuẩn bị đi làm thì Jana bước vào.

"Này Nic, tớ rất xin lỗi về Austin, tớ đã không nhận ra rằng anh ấy sẽ trở thành đội trưởng Douchebag của năm!! Lần tới tớ sẽ đảm bảo trẻ con không phải là lí do phá đám nữa."

Tôi quay lại nhìn cô ấy rồi lắc đầu

"Không còn lần sau nữa đâu, Jana. Tớ muốn tập trung vào công việc làm mẹ và công việc của mình. Tớ không có thời gian cho những buổi hẹn hò lãng mạn. Cảm ơn cậu đã cố gắng, nhưng cho đến khi trái tim tớ ngừng đập, Kosta, tớ sẽ không thể đi tiếp tục được."

Jana đến bên và siết tôi vào lòng

"Hôm nay tứo phải đi gặp Jovan và thu dọn một số thứ tớ bỏ quên khi tớ dọn ra ở với cậu. Tớ sẽ nhờ anh ấy mang chúng đến cho tớ, nhưng cậu bắt tớ thề giữ bí mật rằng tớ sẽ không nói cho ảnh biết nơi cậu chuyển đến, và thật sự khó để giữ bí mật với bạn trai của mình."

Tôi bắt đầu khóc

"Tớ xin lỗi, nhưng tớ biết anh ấy sẽ nói với Kosta, và sau đó nó sẽ khiến mọi thứ trở nên tồi tệ hơn, cậu có thể quay lại với anh ấy, Jana. Có lẽ tốt nhất là trong vài tháng cậu không nên ở đây, và tớ không thể để cậu bị phá hoại giấc ngủ hoặc bị quấy rầy.

Jana nhìn tôi, sốc

"Cậu có chắc không, Nic?"

Tôi cười

"Tớ chắc chắn, quay về với Jovan đi. Anh ấy nhớ cậu, và cậu nhớ anh ấy, và khi tớ chuyển dạ, tớ sẽ nhắn tin cho cậu. Hãy nhớ rằng, tớ đã có một kế hoạch, và cậu không cần phải trông chừng tớ. Bây giờ tớ ổn rồi."

Jana ôm tôi chặt hơn và ré lên

"Cảm ơn, Nick, và tớ sẽ không nói cho Kosta biết cậu đang ở đâu, tớ hứa đấy. Hơn nữa, dù sao thì anh ấy cũng rất bận rộn trong công việc nên chúng ta sẽ không thường xuyên chạm mặt nhau nữa."

Jana rời đi, và tôi chuẩn bị xong xuôi.

Sau đó, tôi đến xe của tôi và lái đến văn phòng.

Tôi với lấy chiếc túi của mình từ ghế phụ bên cạnh rồi đi đến văn phòng. Tôi đặt chiếc túi phía sau bàn làm việc, gặp thư ký của mình và thu thập những lời nhắn, lấy cho bản thân một tách trà thảo mộc nóng từ phòng trà.

Trên đường trở về văn phòng của mình, tôi đứng hình và ngay lập tức nấp vào sau một chiếc ngăn làm việc.

Tôi nhìn anh chàng đang ngồi trong ngăn làm việc với chiếc máy tính và đưa ngón trỏ lên miệng.

"Suỵt, báo cho tôi biết khi hai ông kia đi."

Anh ấy gật đầu với tôi và liếc nhìn qua mặt bên của ngăn làm việc.

Tôi quan sát đôi mắt anh ấy mở to khi anh ấy nhìn thấy người mà tôi né tránh, rồi nhếch mép cười với tôi

"Ông del Pozzo và ông Bennett đã rời đi rồi ạ."

Tôi đứng dậy và khoác bộ vest lên mình

"Cảm ơn"

Tôi nói khi quay trở lại văn phòng và đóng cửa lại.

Tôi mở email mà bố tôi đã gửi, và tôi rên rỉ.

"Nicola

Chúng ta có cuộc gặp với Kosta Bennett sau bốn tháng nữa. Bố không thể trì hoãn anh ta lâu hơn nữa. Anh ấy muốn gặp tất cả các đối tác, và về mặt kỹ thuật thì con đang thực hiện công việc của bố về mọi mặt, con phải có mặt ở đó. Đã đến lúc sự thật lộ diện.

Yêu con

Bố"

Tôi đóng email lại và gục đầu vào tay, rồi mỉm cười.

Ít nhất thì tới lúc đó tôi cũng nên sinh con rồi!

Tôi bắt đầu viết quảng cáo cho nhà máy rượu vang Black Wolves và tạm thời quên Kosta.

Khi đến giờ ăn trưa, bữa trưa của tôi được mang vào văn phòng và tôi tiếp tục làm việc.

Với việc Kosta làm việc trong cùng một tòa nhà, tôi không thể mạo hiểm gặp lại anh ấy, dù sao thì tôi cũng chưa lấy hồ sơ của anh ấy ra và thực hiện công việc cho dự án của anh ấy, sau đó gửi email cho bố tôi, ông sẽ gửi lại phê duyệt.

Sau đó tôi tắt máy tính, thu dọn giấy tờ và hồ sơ mà tôi sẽ cần phải làm ở nhà sau một ngày không quay lại văn phòng. Tôi gần như đã để lộ bí mật của mình, và tôi không nghĩ mình có thể giấu giếm lâu hơn nữa.

Tôi đặt mọi thứ vào cặp và kiểm tra xem mình có bỏ quên thứ gì không

Tôi đến gặp trợ lý của mình và đưa cho cô ấy một danh sách những thứ cần gửi đến nhà tôi, và cô ấy nhìn tôi đầy bối rối

"Cô đang rời bỏ chúng tôi à, Nicolina?"

Tôi cười khúc khích

"Không, tôi sẽ không rời đi, nhưng tôi sẽ làm việc tại nhà trong vài tháng tới, vì vậy tôi sẽ cần nhiều hồ sơ hơn, và cô cũng sẽ làm việc tại nhà tôi. Làm ơn đừng nói với ai về thông tin đó vào lúc này."

Cô ấy cười rồi đôi mắt sáng lên

"Điều đó có nghĩa là không cần mặc đồ công sở nữa?"

Tôi cười khúc khích và gật đầu

"Không cần bất kì bộ đồ công sở nào trừ khi chúng ta có cuộc họp, nhưng tôi không có lịch trình nào cho đến sau khi em bé chào đời."

Cô ấy cười

"Tôi sẽ có mặt ở nhà cô lúc 9 giờ sáng. Chúng ta có một cuộc họp video với Black Wolves và bản thuyết trình đã được gửi qua email

Cô có muốn tôi mang Starbucks cho cô trên đường đi không?"

Tôi cười toe toét

"Điều đó sẽ rất tuyệt. Chúc một buổi tối tốt lành, và tôi sẽ gặp cô vào sáng mai.

Tôi bước ra khỏi văn phòng và đi thang máy xuống ô tô, sau đó lái xe về nhà.

Tôi mỉm cười với chính mình

Rốt cuộc thì có lẽ tôi vẫn có thể giữ bí mật về việc mang thai của mình.

*Góc nhìn của Kosta*

Sau cuộc gặp với ông del Pozzo, tôi đã rất hy vọng được gặp lại Nicolina, nhưng cô ấy không có ở đây. Tôi hỏi người phụ nữ ở quầy lễ tân, và cô ấy nhìn tôi, bối rối.

Cô ấy không thể tìm thấy Nicolina trong lịch làm việc của nhân viên, chỉ có Giám đốc điều hành Nicole. Điều đó khiến tôi đặt câu hỏi với ông del Pozzo, người đã mỉm cười và nói với tôi rằng họ không có Nicolina nào trong văn phòng cả, chỉ có cô con gái Nicole của ông ấy đang ở nước ngoài và sẽ trở lại sau bốn tháng nữa.

Vì vậy, tôi yêu cầu được gặp cô ấy vì ông Delpozzo sẽ nghỉ hưu trong vài tháng nữa.

Tôi đi đến ô tô của mình và ngồi trong bãi đậu xe, nhìn vào điện thoại của mình và thấy Jovan và Jana đang dọn về ở cùng nhau, tôi mỉm cười. Ít nhất cuộc chia tay không làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của họ.

Nhưng tôi thấy lạ là Jana chưa bao giờ nói với Jovan nơi Nic đang sống. Tôi đoán Nic đã bảo Jana giữ bí mật chuyện đó, nhưng tôi biết cô ấy đã chuyển ra khỏi thị trấn và đã làm việc rất nhiều. Đó là tất cả những gì tôi có thể rút ra từ Jana.

Vì vậy, tôi đã giữ bí mật về việc ly hôn của mình với Jana vì theo những gì cô ấy nói với tôi, Nic đã tiếp tục bước tiếp.

Tôi khởi động xe và rời khỏi bãi đậu xe, và bị chặn lại phía sau một chiếc xe trông giống xe của Nicolina.

Trái tim tôi bắt đầu đau vì tôi biết đó người lái xe không phải là cô ấy, nhưng một phần trong tôi ước rằng trong chiếc xe đó là người con gái mà tôi yêu.

Khi chúng tôi lên đường cao tốc, tôi vượt chiếc xe và liếc nhìn sang ghế lái xe. Khi tôi đi qua, tim tôi bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực khi tôi nhận ra đó chính là xe của Nicolina.

Và bây giờ tôi muốn bám theo cô ấy về nhà.

Khi cô ấy nhìn sang tôi, tôi thấy rõ sự hoảng loạn in trên khuôn mặt của cô ấy, và cô ấy rẽ vào một con phố như thể cô ấy đang cố tình tránh mặt tôi, vì vậy tôi để cô ấy yên, lúc này thôi.

Và quyết định lên kế hoạch cho một cuộc hẹn, sẽ tốt hơn là một cuộc gặp gỡ bất ngờ.

Có lẽ cô ấy sẽ ở văn phòng vào ngày mai. Tôi chỉ muốn biết rằng cô ấy vẫn ổn!.

Tôi lái xe đến nhà Jovan, ra khỏi xe và đi vào trong.

Khi Jana mở cửa, tôi mỉm cười và cô ấy cho tôi vào, vì vậy tôi tận dụng cơ hội để lấy thông tin về Nic.

"Này Jana, Nic thế nào rồi?"

Cô ấy đứng hình và sau đó bước đi trước mặt tôi

"Nic đang tốt lắm, cô ấy đã làm việc cho ông del Pozzo trong thành phố, và ông ấy bắt cô ấy phải làm việc rất nhiều. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói với anh, Kosta. Cô ấy bắt tôi thề rằng tôi sẽ không nói gì về cô ấy và bảo tôi phải chú ý đến chuyện đó. Cô ấy không muốn xen vào giữa anh và người vợ mới của anh, cô ấy đang cố gắng tiếp tục cuộc sống của riêng mình."

Tôi cau mày và im lặng, rồi Jana ngoảnh lại nhìn tôi qua vai.

"Có chuyện gì vậy, Kosta?"

Tôi thở dài

"Tôi đã ly hôn vài tuần trước và đang cố gắng để gặp lại Nic. Tôi muốn cô ấy quay lại, Jana."

Jana mỉm cười rồi đến đặt tay lên vai tôi

"Hãy cho cô ấy thời gian, Kosta. Tôi biết cô ấy nhớ anh nhưng ngay bây giờ, mọi thứ đối với cô ấy rất phức tạp, nhưng tôi biết sớm muộn gì hai người cũng sẽ gặp nhau."

Tôi nhìn Jana bối rối, cô ấy cười và nháy mắt với tôi.

"Tin tôi đi, Kosta, hãy để cô ấy tự đến với anh!"

"Nhưng tôi sẽ làm việc với ông del Pozzo và con gái ông ấy khi cô ấy từ châu Âu trở về, vì vậy tôi muốn gặp Nic ngay bây giờ. Cô không thể giúp đỡ một chàng trai tội nghiệp như tôi ư? Bên cạnh đó, tôi biết Nick không làm việc cho nhà Del Pozzo. Tôi đã hỏi tại quầy lễ tân, và không, Nicolina Taylor đang làm việc ở đó, vậy cô đang cố giấu giếm điều gì vậy, Jana."

Cô ấy nhếch mép nhìn tôi rồi cười khúc khích

"Đến cuối cùng thì anh cũng sẽ biết thôi, Kosta, nhưng sẽ không phải từ tôi. Đó không phải là chuyện mà tôi tôi có thể kể."

Tôi nhìn xuống sàn, rồi quay lại và đi ra phía cửa

"Nói với Jovan là đã tôi ghé qua nhé. Tôi về đây."

Tôi bước ra khỏi cửa trước và quay trở lại ô tô của mình, rồi bực tức vung một nắm đấm vào vô lăng.

Tôi không hiểu tại sao Nicolina lại tránh mặt tôi, nhưng tôi sẽ nhận được câu trả lời mà tôi cần. Tôi nhấc điện thoại và định gọi cho cô ấy nhưng lại đổi ý. Tôi phải kiên nhẫn, bất kể Nic đang cố che giấu điều gì, tôi sẽ tìm ra. Có thể ông Del Pozzo sẽ có câu trả lời mà tôi cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro