Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Góc nhìn của Kosta*

Khi Theo Del Pozzo, gọi cho tôi và nói rằng tôi có một cuộc gặp với Nicolina ở nhà cô ấy vào ngày mai, tôi rất hạnh phúc, nhưng khi anh ấy nói lời tạm biệt cùng với câu nói, hãy đi đi, nhẹ nhàng với cô ấy thôi, trái tim tôi như chìm xuống.

Có gì đáng để tôi tức giận khi cha của Nicolina cảnh báo tôi nên nhẹ nhàng với cô ấy đâu chứ?

Vì vậy, tôi cố gắng không nghĩ về nó nữa. Tôi viết ra địa chỉ và mỉm cười. Tôi đã ngày qua ngày, tháng qua tháng để có được địa chỉ này, và bây giờ tôi đã có nó.

Tôi gói ghém chiếc cặp của mình và đặt nó cạnh cửa rồi leo lên giường. Tôi phải lái xe về miền quê để gặp Nic vào ngày mai. Tôi không muốn mình trông tệ hại khi gặp cô ấy.

Tôi biết đây là cơ hội duy nhất của tôi để có lại trái tim của cô ấy, và tôi không muốn phá hỏng nó bởi mệt mỏi.

Một đêm trôi qua, tôi dậy sớm và lập tức lái xe đến nhà Nicolina.

Tôi dừng lại ở một cửa hàng nhỏ và mua một ít bánh ngọt với cà phê cho bữa sáng, sau đó nắm tay lấy một ít hoa Lillies để tặng cho cô ấy, tôi lên xe và lái thêm một chút nữa để đến được chỗ cô ấy.

Khi tôi rẽ vào sân đỗ xe, tôi nhìn thấy một ngôi nhà hiện đại xinh xắn với những cọc rào màu trắng và một khoảng sân khá thoáng.

Tôi ra khỏi xe và lấy tất cả những thứ tôi mang theo cùng với vali của tôi và bước ra cửa.

Tôi bấm chuông cửa và đợi Nicolina tới mở cửa.

Và giây phút đó, trái tim tôi như nhảy lên tới tận cổ họng.

Nicolina mặc chiếc quần legging đen và áo ba lỗ cùng màu với chiếc quần, trên vai khoác hờ hững một chiếc áo len đan màu xám và mái tóc búi cao rối bù.

Tôi nhìn vào vẻ ngoài của cô ấy và đột nhiên cảm thấy mình thật lố bịch khi mặc một bộ đồ công sở. Tôi đã nghĩ rốt cuộc đó là một cuộc họp kinh doanh.

Nicolina nhìn tôi từ trên xuống dưới, rồi quay người lại và bắt đầu đi dọc hành lang, sau đó lại quay lại nhìn tôi

"Vào đi, xin lỗi về sự lộn xộn. Em đã ở trong bệnh viện."

Tôi đi đến chỗ Nicolina và trao cho cô ấybó hoa, cô ấy mang chúng vào bếp và đặt chúng vào nước. Khi cô ấy quay lại, tôi đưa cốc cà phê ở tay còn lại cho cô ấy, cô ấy cầm nó bằng hai tay và mỉm cười

"Cảm ơn anh"

Đó là tất cả những gì cô ấy nói.

Tôi nhìn quanh nhà cô ấy rồi lại nhìn cô ấy

"Anh nhớ em, Nic, và trước khi em nói bất cứ điều gì, anh đã cố gắng tìm kiếm em rất nhiều. Anh muốn chúng ta quay lại. Anh không giữ được cuộc hôn nhân sắp xếp lâu bền. Anh không làm được. Tất cả những gì anh có thể nghĩ và đã nghĩ trong chín tháng qua chính là em."

Nicolina ngước nhìn tôi, mắt cô ấy ngấn lệ.

"Trước khi anh nói bất cứ điều gì khác, Kosta, em có vài điều muốn nói với anh, và như anh thấy đấy, em đã đóng gói sẵn các hộp đồ vì em biết anh sẽ rời đi khi nghe những gì mà em buộc phải nói."

Tôi nhìn quanh nhà và nhận thấy cô ấy chất đầy những chiếc hộp trong phòng khách, và khi tôi nhìn lại cô ấy, tôi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên má.

Tôi kéo cô ấy vào vòng tay của tôi và ôm chặt cô ấy

"Anh hứa là anh sẽ không tức giận đâu, Nic, không gì có thể thay đổi được tình cảm của anh dành cho em. Chúng ta đã có kế hoạch cùng nhau lập gia đình, nhớ chứ, có chuyện gì vậy, em yêu? Nói cho anh biết đi!"

Nic rời khỏi vòng tay tôi và đi xuống hành lang, tôi đi theo cô ấy. Cô ấy mở cửa phòng ngủ, tôi theo cô ấy vào trong phòng

Tôi nhìn xung quanh và mỉm cười với những gì tôi nhìn thấy. Trong căn phòng đó, tràn ngập tất cả là những con gấu và những đồ mà tôi đã mang khi chúng tôi còn ở bên nhau.

Khi tôi nhìn lại Nicolina, tim tôi như chững lại. Tôi đưa mắt nhìn xuống cánh tay của cô ấy và trước mắt tôi là một đứa bé xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy trên cõi đời này. Sau đó, tôi chợt nhận ra rằng Nicolina trốn tránh bởi vì cô ấy đã mang thai. Cô ấy tiếp tục bước đi, và tôi quay lưng bỏ về.

Khi tôi nghe thấy giọng nói của Nicolina vỡ vụn

"Kosta chờ đã, đó không phải như anh nghĩ đâu. Em muốn anh gặp Mila, con gái của anh."

Tôi từ từ quay lại nhìn Nicolina và đứa bé rồi lắc đầu

"Nic, điều đó là không thể, và em biết điều đó, chúng ta đã rất cẩn thận. "

Cô ấy gục đầu xuống

"Em biết là chúng ta đã cẩn thận, nhưng Mila là con gái của anh. Anh có thể hỏi Jana rằng em phát hiện ra mình có thai hai tuần sau khi anh kết hôn và em biết mình phải giữ bí mật. Em đã hứa cắt đứt mọi quan hệ với anh nên em giữ bí mật về cái thai. Ngay cả khi anh nhìn thấy em trong chiếc áo khoác rộng, em đã giấu bụng sau một chiếc túi. Anh không cần phải tin em, Kosta, và anh có quyền để ghét em, nhưng em đang nói sự thật."

Tôi nhìn cô ấy và thấy cô ấy run rẩy, cô ấy khóc, tôi bước ra bếp và cô gắng nhét những thứ cô ấy nói vào đầu. Sau đó tôi nhắn tin cho Jana

"Có phải con của anh không?"

Tôi đợi câu trả lời, và tôi thấy Nicolina bước đến phòng khách, ngồi trên ghế với Mila, nhìn ra cửa sổ và thổn thức. Tôi không biết phải làm gì cả. Tôi muốn ôm cô ấy và nói với cô ấy rằng chúng tôi có thể giải quyết được, nhưng tôi không biết phải tin vào điều gì. Đứa bé có thể là con của tôi không? Jana nói rằng Nic đang hẹn hò với một người mới, nhưng đó có thể là một lời nói dối, vì vậy tôi dựa vào băng ghế và đợi chờ tin nhắn đến, khi điện thoại của tôi reo lên

"Xin chào?"

"Kosta, Jana đây. Vâng, đó là con của anh. Em đã nói dối. Cô ấy đã không hẹn hò với ai kể từ khi chia tay với anh, và cô ấy đã phát hiện ra mình có thai hai tuần sau khi anh kết hôn. Nếu anh không tin em, hãy hỏi thẳng cha của cô ấy."

Tôi nhìn sang Nicolina, thả điện thoại của mình xuống băng ghế và đến chỗ cô ấy.

Tôi quỳ xuống dưới chân cô ấy, và Nicolina nhìn tôi.

Hơi thở của tôi nghẹn lại, và rồi tôi mỉm cười với cô ấy

"Anh cần thời gian, Nic. Chừng đó thông tin là quá sức với anh."

Nic mỉm cười

"Em biết, và em xin lỗi vì đã giấu giếm với anh. Em không muốn hủy hoại cuộc hôn nhân của anh, vì vậy em hiểu nếu anh định rời xa em nhưng, đừng quay lưng lại với Mila. Con bé hoàn toàn vô tội giữa mớ hỗn độn này."

Tôi nhìn xuống Mila, và con bé có mái tóc sáng màu và chiếc mũi của tôi. Tôi đưa tay vuốt vé má con bé, rồi ngước mắt lên nhìn Nicolina đang quan sát tôi.

"Anh có muốn bế con không?"

Tôi gật đầu và đưa đôi tay của mình ra.

Khi con bé đã nằm gọn trong lòng tôi, tôi đứng dậy và nhận ra tất cả các đặc điểm của Mila, và tôi không thể phủ nhận cô ấy là con gái tôi. Tôi nhìn Nicolina

"Con bé được sinh ra lúc nào vậy?"

Tôi nhận thấy khi Nicolina đứng dậy, cô ấy chậm chạp như thể có đôi chút khó chịu và cau mày

"Chiều hôm qua, đêm qua em đã xuất viện để hôm nay chúng ta có thể gặp nhau ở đây."

Tôi đi đến chỗ cô ấy và nhìn cô ấy

"Em cần phải nghỉ ngơi, Nic. Hãy để anh giúp em. Anh không tức giận, anh hiểu tại sao em giữ bí mật chuyện mang thai, nhưng giờ anh đã ở đây, và anh đã sẵn sàng để chúng ta có thể trở thành một gia đình."

Nic nhìn vào tay cô ấy, rồi quay lại với tôi

"Còn người vợ của anh thì sao?"

Tôi cười khúc khích và bước lại gần cô ấy, sau đó nâng cằm cô ấy lên để cô ấy có thể nhìn thấy mắt tôi.

"Anh đã ly hôn vài tuần sau khi kết hôn, Nic. Anh không thể làm điều đó. Anh chưa bao giờ ngủ chung giường với cô ấy, anh luôn muốn có em, em yêu."

Nic nhìn tôi đầy bất ngờ, rồi chấp nhận cái chạm của tôi

"Chúng ta không thể quay lại như xưa được, Kosta. Em cần thời gian để thích nghi với vai trò là một người mẹ và một CEO của công ty, nhưng em nhớ anh và biết rằng điều này là đúng đắn, vì vậy có lẽ chúng ta có thể làm mọi thứ chậm lại."

Tôi cúi xuống và hôn cô ấy, và cô ấy hôn tôi. Cô ấy để lưỡi của tôi vào miệng cô ấy, và tôi dùng bàn tay còn lại của mình để kéo cô ấy lại gần mình.

Khi nụ hôn kết thúc, tôi tựa trán mình lên trán cô ấy

"Anh có thể đi chậm, tuỳ ý em muốn, Nic, nhưng anh muốn làm mọi thứ ngay lúc này. Bố anh không thể cướp em khỏi anh được."

Nic cười khúc khích.

Rồi nhìn xuống Mila

"Con bé cần phải ăn."

Tôi trả lại Mila cho Nicolina, cô ấy ngồi vào ghế và bắt đầu cho con bé bú.

Còn tôi vào bếp lấy bánh và cà phê rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Nic.

"Vậy tối nay anh có thể mời em ăn tối được không? Sau đó, chúng ta có thể xem một bộ phim?"

Nic mỉm cười với tôi

"Em rất thích như vậy."

Chúng tôi ngồi im lặng, bỗng nhiên, tôi thấy trái tim mình bồi hồi.

*Góc nhìn của Nicolina*

Tôi liên tục nhìn qua Kosta để chắc chắn rằng anh ấy đang ở đây.

Và mỉm cười khi nghĩ đến việc mình đã lo lắng như thế nào. Tôi biết chúng tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết, nhưng tôi biết chúng tôi sẽ giải quyết được.

Rất nhiều thứ đã thay đổi trong chín tháng. Tôi có một doanh nghiệp phải điều hành, và bây giờ tôi là một người mẹ. Liệu Kosta có còn ở đây khi thời điểm khó khăn tới?

Tôi nhìn anh đứng dậy và lấy thêm đồ uống từ trong bếp, và tôi quyết định rằng tôi không quan tâm thêm nữa đến chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai.

Người đàn ông tôi yêu đang ở trong nhà của tôi, và tôi sẽ tận hưởng khoảnh khắc này đến khi nó kết thúc.

Tôi nhìn xuống Mila, lúc này đã ngủ, tôi đắp chăn và bế con bé vào nôi.

Sau đó quay lại và ngồi với Kosta, người đang nhìn tôi với ánh mắt như một chú cún con si tình.

Tôi cười khúc khích và nhìn anh ấy

"Anh đang nghĩ gì đó?"

Anh ấy nắm lấy tay tôi và hôn nó

"Em à, anh đã nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại em nữa, giờ anh đang ở trong nhà em, em sinh cho anh một đứa con, và trái tim của anh lại cảm thấy bình yên thêm một lần nữa."

Tôi cúi xuống và hôn lên má anh, rồi tôi thở dài

"Chúng ta phải làm mọi thứ chậm lại, Kosta. Em khao khát có anh nhiều hơn anh biết, nhưng cả hai chúng ta đều làm tổn thương lẫn nhau, vì vậy hãy từ từ và xem điều gì sẽ xảy ra. Rất nhiều thứ đã thay đổi trong 9 tháng, và chúng ta còn phải nghĩ đến đứa bé, vì vậy đừng có bất kỳ ý tưởng nào về việc chuyển đi. Hãy ở đây, được chứ?"

Anh cười khúc khích và gật đầu

"Được rồi, anh sẽ chưa chuyển đến nhưng hãy cho họ cơ hội để sửa chữa lỗi lầm với chúng ta, và anh biết mọi thứ đã thay đổi, Nic. Cả hai chúng ta đều đã trưởng thành và có công việc, và bây giờ chúng ta đã là cha mẹ, chúng ta có rất nhiều việc phải giải quyết, nhưng anh biết rằng chúng ta rất hợp nhau."

Anh ấy cúi xuống và hôn tôi, và đó là lúc tôi biết mình đã đúng khi để anh ấy xuất hiện trở lại trong cuộc đời mình. Tôi chỉ hy vọng anh ấy sẽ ở lại.

Tôi ngắm nhìn Kosta khi anh ấy chuẩn bị bữa tối cho chúng tôi và anh ấy bật một bộ phim, và tôi cảm thấy biết ơn vì tối nay mình không cô đơn, bởi những sự kiện xảy ra trong hau mươi bốn giờ qua đã gây ra hậu quả nghiêm trọng và tôi cảm thấy thực sự kiệt sức.

Kosta chọn một bộ phim, đưa cho tôi một miếng bánh pizza và ngồi cạnh tôi. Tôi cảm thấy bồn chồng khi anh ấy kéo tôi lại gần anh ấy và thì thầm

"Thư giãn đi, Nic, có anh ở đây rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro