121: Nói chuyện vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Tôi sẽ nói với cô sau được không? Lý do thật sự cũng hơi khó nói, mà nói bây giờ thì...

- Vậy thì thôi. Tôi đã bảo là tôi không hay ép buộc người khác mà. Khi nào cảm thấy tiện thì anh nói cũng được.

- Ừ.

- Lần đầu tiên anh đến đây là khi nào?

Ami nhanh chóng thay đổi chủ đề. Nói mãi chuyện kia cũng thấy chán quá rồi.

- Lần đầu tiên?

- Phải, lần đầu tiên. - Ami mỉm cười nói.

Lần đầu tiên Taehyung đến đây là hôm đi cùng Yn đến dự một bữa tiệc cưới của người quen. Lúc đi về vì xe hỏng nên mới phải tạm ngồi ở đây chờ một lát. Đó cũng là lần đầu tiên anh đến đây. Và cũng từ đó về sau anh rất hay đến đây ngắm cảnh cùng Yn, giải tỏa phiền muộn. Nếu không đi cùng Yn thì có lẽ anh sẽ không đến đây. - Là 4 năm trước, lần đầu tiên tôi đến đây là 4 năm trước. Lúc ấy tôi đã đi cùng vợ tôi. - Thì ra là vậy à? Nghe anh nói như vậy, tôi lại thấy vợ chồng anh có vẻ rất lãng mạn đấy.

- Còn cô?

Tự nhiên Ami lấy tay đỡ trán, tay cô cũng bỗng dưng run lên, mồ hôi như sắp chảy ra đến nơi. Anh thấy vậy, cảm thấy rất lo lắng bèn ngồi gần lại hỏi:

- Ami, cô không sao chứ?

- Không... không có gì. Tôi chỉ hơi đau đầu một chút thôi. Bệnh cũ tái phát ấy mà, không có gì đáng ngại đâu. Thấy bộ dạng hiện giờ của cô, anh không nghĩ là chỉ đau đầu một chút. Anh hỏi lại:

- Bệnh cũ tái phát sao? Ami, cô thật sự không có gì chứ? Tôi cảm thấy...

Cô quay sang nhìn anh, chỉ mỉm cười và cố gắng nói:

- Tôi không sao, thật đấy.

Nhưng anh vẫn cảm thấy không yên tâm. Trông cô lúc này thật sự rất mệt mỏi.

- Hay là tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra nhé? Đến bệnh viện kiểm tra vẫn tốt hơn.

- Tôi uống vài viên thuốc là sẽ đỡ ngay ấy mà. Taehyung, không hiểu tại sao mà mỗi lần gặp anh là tôi lại cảm thấy đau đầu nhỉ? Hôm qua cũng vậy, mà hôm nay như cũng vậy. Trùng hợp thật đấy. Đúng là chẳng hiểu là tại sao nữa.

Mặt cô tái nhợt đi nhưng vẫn cố mỉm cười. Tự dưng anh cảm thấy rất lo lắng.

- Nhưng tình trạng cô thế này....

Ami nhanh chóng ngắt lời anh:

- Có thể đưa tôi về nhà được không? Cũng muộn rồi, đường này không bắt được taxi nữa.

- Được. Tôi đưa cô về.

Thế rồi Taehyung đưa Ami về căn hộ riêng của cô. Lúc trên đường đưa cô về, anh vẫn nhắc lại chuyện đưa cô đến bệnh viện cho chắc chắn nhưng cô chỉ mỉm cười lắc đầu. Thấy cô có vẻ "ngang bướng", anh cũng thôi không cố ép nữa, chỉ xin cô số điện thoại.

Đến trước chung cư, anh nhìn cô hỏi:

- Ami, hay là tôi đưa cô lên nhà nhé? Nhìn cô thế này tôi không an tâm...

- Thôi, tôi thật sự vẫn ổn mà. Taehyung, cũng khuya rồi, anh về sớm đi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.

Nụ cười của Ami lúc này tuy có nhẹ nhàng nhưng đầy rẫy sự mệt mỏi. Còn anh, nói đi nói lại thì anh vẫn không thể nào an tâm về cô được.

- Nhưng mà...

- Thật sự tôi không sao.

- Vậy cô vào trước đi.

Ami mỉm cười gật đầu. Anh nhìn cô đi vào trong cho đến khi cô đi khuất thì mới lái xe đi về. Anh cảm thấy rất lo lắng nhưng lại không gọi điện cho cô, sợ rằng lúc này cô đã đi nghỉ.

Anh chỉ có thể thở dài. Nói hôm nay đến chỗ bờ sông để suy nghĩ nhưng cuối cùng lại chẳng nghĩ được gì cả...

...........................................

Sáng hôm sau khi đang chuẩn bị đi làm thì Taehyung nhận được một cuộc gọi từ Ami:

- "Nhìn anh hôm qua có vẻ rất lo cho tôi thì phải. Hôm nay tôi đã khỏe lại rồi nên gọi điện báo cho anh biết." - Giọng nói của Ami có vẻ tốt hơn, không mệt mỏi như hôm qua. - Vậy hả? Tối muốn gọi cho cô tối qua nhưng tôi sợ rằng lúc đấy cô vẫn đang nghỉ ngơi nên không gọi nữa. - Anh nghe giọng nói của Ami cũng yên tâm hơn nhiều.

- "Bây giờ thì anh có thể yên tâm được rồi, không cần phải lo lắng cho tôi nữa đâu."

- Cô nhớ giữ gìn sức khỏe.

- "Cảm ơn anh."

Bọn họ nói chuyện không lâu. Nhưng nghe giọng của cô thì anh có thể khẳng định rằng cô đã khỏe hơn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro