135: Dạy con (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hanna vội vàng đi đến, cô nói với Taehyung bằng giọng vô cùng gấp gáp và khẩn trương.

- Taehyung à, bây giờ em có chuyện gấp phải đi ngay, anh đi một mình có được không vậy?

- Nếu vội thì em cứ đi trước đi, anh đi một mình cũng được. Không có gì đâu.

- Vậy em đi trước. Đàm tiểu thư, thất lễ rồi.

- Không sao. Cô cứ đi đi.

Nói xong Hanna đi luôn. Ami cười:

- Anh ít khi đến những nơi như thế này nên mới nhờ Kang tiểu thư đi cùng. Bây giờ cô ấy bận, anh phải tự đi rồi. Liệu mua đồ có quá khó không?

- Tôi vẫn còn có cô mà.

- Tôi?

Ami nghe vậy thì có phần ngạc nhiên.

..........................................

Anh và cô ngồi nói chuyện ở một quán cafe nhỏ đối diện với trung tâm thương mại. Sau khi Hanna đi thì họ có mua thêm vài thứ rồi cũng rời đó luôn. - Anh không thích cafe sữa sao? Vẫn cứ uống cafe đặc là thế nào vậy? Nó chẳng có gì tốt cho sức khỏe khi cứ uống như vậy đâu. – Ami vừa uống cafe vừa hỏi.

- Không phải là tôi thích uống như vậy. Trước đây tôi cũng toàn uống cafe sữa thôi. Nhưng mà... Taehyung mới nói được nửa chừng thì bỗng nhiên dừng lại. Vốn là chẳng còn ai giúp Taehyung cho sữa vào cafe như Yn ngày trước nữa nên anh mới chuyển sang uống cafe đặc. Dù có để cốc sữa trước mặt Taehyung thì anh cũng không cho vào cafe. Anh vẫn thích cách mà Yn cho sữa vào giúp anh.

- À, là trước đây anh thích uống cafe sữa, bây giờ thì không thích nữa, chuyển sang cafe đặc?

Anh lắc đầu rồi lại nói tiếp:

- Tôi vẫn thích cafe sữa.

- Kim Tổng giám đốc à, anh cũng lạ thật đấy. Anh nói anh thích cafe sữa nhưng mà lại đi uống cafe đặc này. Tôi chưa thấy có ai lại không uống đồ mà mình thích như anh cả. Tôi chẳng thể hiểu nổi anh nữa rồi đấy. À không phải, là do anh quá khó hiểu.

Anh chỉ cười mà không nói gì nữa. Và Ami lại cầm cốc cafe của Taehyung lên, cho vào đó hai thìa sữa, khuấy đều lên và đẩy trả lại cho anh.

- Cẩn thận không anh lại đau dạ dày đấy. Đến lúc đấy thì đừng trách tôi không nhắc anh trước.

Ami uống một ngụm cafe rồi hỏi anh:

- Mà hôm nay tôi thấy anh toàn mua đồ chơi trẻ con chứ chẳng mua thêm gì nữa cả.

- Tôi đến trung tâm thương mại này thì có mua gì ngoài đồ chơi cho Taejun đâu chứ.

- Thấy anh mua nhiều thế này thì chắc thằng bé có rất nhiều đồ chơi thì phải. - Đúng vậy.

Cô thở dài, lắc đầu tỏ vẻ ngán ngẩm. Anh thấy hành động này của cô cảm thấy rất khó hiểu.

- Cô có ý gì vậy? Không cần như vậy chứ? Tôi vừa nói gì sai à?

- Anh làm vậy không phải là đã dạy hư thằng bé rồi sao? Thật sự là đã dạy hư rồi đấy.

- Cô biết không, 3 năm trước, ngày mà Taejun được sinh ra cũng là ngày mà vợ tôi mất. Mấy năm nay, ngày sinh nhật của thằng bé cũng chính là ngày giỗ của cô ấy. Taejun sinh ra đã mất mẹ khiến tôi rất đau lòng và cũng chẳng thể làm gì quá nhiều cho thằng bé ngoài việc tận lực cố gắng làm tròn trách nhiệm của một người cha. Những năm qua tôi cố gắng cho thằng bé một cuộc sống tốt đẹp nhất, hoàn hảo nhất nhưng thằng bé lại thiếu tình yêu thương của một người mẹ. Tôi chỉ có thể nói với Taejun là mẹ của thằng bé đang ở một nơi rất xa, hiện giờ chưa thể về được. Đến khi thằng bé lớn rồi sẽ hiểu thôi.

Ami cười lắc đầu.

- Vợ của anh qua đời, anh dồn hết tình yêu thương cho con trai cũng không phải là chuyện gì sai trái cả. Nhưng mà anh yêu thương chiều chuộng thằng bé quá mức rồi đấy.

- Không làm như vậy thì cô nghĩ tôi phải làm gì? Tôi chẳng thể làm gì hơn cho thằng bé.

- Taehyung, chẳng ai cấm anh yêu thương cũng như chiều chuộng con trai của anh cả. Nhưng cái cách mà anh yêu thương và chiều chuộng thằng bé lại không đúng. Anh nhìn cô đầy vẻ thắc mắc.

- Anh nghĩ xem, Taejun không có tình yêu thương của mẹ nó kể từ khi sinh ra, tình yêu thương của bố, của ông bà, của người thân và những người xung quanh không thể giống với tình yêu của người mẹ được. Anh có vẻ luôn nhường nhịn, nghe lời thằng bé. Anh cũng nên biết rằng, cách mà anh yêu thương thằng bé hiện tại không hiệu quả đâu, ngược lại còn dạy hư thằng bé nữa. Taejun từ nhỏ được mọi người xung quanh yêu thương, bao bọc, chở che, những gì thằng bé muốn đều được thực hiện. Như vậy về sau thằng bé sẽ ỷ lại vào tất cả mọi người, thằng bé sẽ cho rằng nó muốn gì sẽ được nấy, tính tình cũng vì vậy mà sẽ thay đổi theo. Tôi cũng tin chắc chắn rằng từ khi thằng bé sinh ra cho đến giờ chưa bị bất cứ ai đánh cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro