148: Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tập đoàn Kim Thị.

Taehyung trở về tập đoàn Kim Thị, vừa sát với giờ làm việc buổi chiều. Anh vốn muốn mở chiếc hộp mà Ami đưa để xem trong đó là thứ gì thì đột nhiên thư ký của anh gõ cửa đi vào. Cô ấy đặt trước mặt anh vài tài liệu và nói:

- Tổng giám đốc, anh xem qua những tài liệu này còn vấn đề gì không. Nếu có thì tôi sẽ đem đi chỉnh lý ngay. Còn nếu không có gì nữa thì tôi sẽ mau chóng tiến hành.

- Được rồi.

Anh xem qua những tài liệu trước mặt, quả nhiên là không có vấn đề gì cần chỉnh sửa cả, có vẻ đã làm rất tốt. Sau đó anh cầm bút lên ký và giao lại cho thư ký.

- Tôi xin phép ra ngoài.

Taehyung gật đầu. Cô thư ký này đi ra thì cùng lúc đó thì Jungkook nhanh chóng xuất hiện, ngồi ngay xuống đối diện với anh, lo lắng hỏi một tràng dài:

- Này, Taehyung, cậu không sao đấy chứ? Gặp chuyện gì vậy, kể cho mình nghe xem nào. Mình mới nghe qua loa thôi, vốn chưa hiểu chuyện gì với chuyện gì nữa cả.

- Chuyện gì? Taehyung hỏi lại anh ta. Jungkook hỏi chuyện mà chẳng có đầu có đuôi gì cả khiến anh muốn hiểu cũng chẳng hiểu được. Jungkook trước nay là vậy. Quen anh ta từ lâu rồi, Taehyung cũng chẳng để ý nữa.

- Lại còn chuyện gì nữa chứ? Cậu nói cũng hay thật đấy, cứ làm như không biết gì ấy. Mình nghe tin cậu bị một tên sát nhân bắt uy hiếp ở chỗ khu vui chơi giải trí. Lo lắng quá nên mình phải bay ngay về Seoul. Bây giờ đã biết chuyện gì chưa?

- À, thì ra là cậu muốn nhắc đến chuyện này hả? Thật ra hôm đấy không phải là mình bị tên đó bắt uy hiếp mà là Ami. Cô ấy mới chính là người bị tên đó bắt.

- Hả? Không phải cậu bị tên sát nhân đó bắt mà Ami mới là người bị bắt sao?

Jungkook ngạc nhiên, hóa ra không phải là Taehyung mà là Ami bị tên sát nhân gì đó bắt. Còn Jungkook anh thì lại nhận một tin tức sai lệch hoàn toàn rồi. Đang chơi thoải mái, nghe tin này thì Jungkook lo lắng quá phải chạy ngay về Seoul này. Nhưng rốt cuộc thì Taehyung vẫn bình yên vô sự chẳng bị làm sao cả. Hơn nữa trông tâm trạng của Taehyung hôm nay có vẻ khá thoải mái nữa chứ.

- Cậu đang nói đến cô gái Ami giống hệt Yn đấy chứ? Mà cậu đi đến khu vui chơi giải trí cùng Taejun, sao cô ta lại ở đấy được vậy hả? Là cô ta tình cờ cũng đến đấy chơi hay là vốn dĩ ban đầu cậu đã đi cùng với cô ta vậy? Chuyện này nghe rất lạ.

- Ami ở khu vui chơi giải trí thì làm sao chứ? Chuyện này quan trọng lắm hả?

- Cũng không hẳn.

Taehyung lấy chiếc hộp trong túi ra, nói tiếp:

- Dù sao thì mọi chuyện cũng đã kết thúc từ lâu rồi, không có ảnh hưởng gì quá lớn nên cậu cũng không cần phải lo lắng nữa đâu. Nếu cậu còn muốn đi chơi tiếp thì cứ đi đi. Yên tâm, lần này sẽ không phiền cậu phải quay về nữa đâu. - Mình biết rồi. Ấy, nhưng mà cái hộp đấy là gì thế? Không phải đó là quà cậu mua để tặng cho cô gái nào đấy chứ hả? Là Eun-byeol hay Ami ? Hay là cô gái nào khác?

- Không phải quà gì cả. Đây chỉ là của Ami đưa cho mình thôi. Cô ấy nói 3 năm trước cô ấy gặp tai nạn nên mất trí nhớ, trên người lúc đó chẳng có thứ gì ngoài những thứ này. Mình đã đề nghị giúp đỡ cô ấy tìm lại quá khứ và cô ấy đồng ý. Vừa rồi cô ấy đưa nó cho mình, mong rằng từ những thứ này mình có thể nhanh chóng tìm lại được một phần quá khứ đã mất kia của cô ấy. Jungkook nghe vậy cười lớn:

- Haha.... Kim Tổng giám đốc Kim Taehyung của Tập đoàn quốc tế Kim Thị không phải là đã phải lòng cố vấn Yang Ami xinh đẹp của Tập đoàn AM kia rồi đấy chứ hả? Vậy nên cậu mới giúp cô ấy tìm lại một phần quá khứ đã mất? Nghe giống phim thế?

- Bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường, cậu có vẻ suy nghĩ quá nhiều rồi. Nếu như mình giúp đỡ cậu vài chuyện, cậu không phải cũng nghĩ mình phải lòng cậu đấy chứ?

Jungkook xanh mặt:

- Nhìn cậu thế này nhưng hóa ra cậu cũng thật ghê tởm! Có lẽ mình nên tránh xa cậu ra thì hơn.

Taehyung cười. Rồi anh từ từ mở chiếc hộp đồ trang sức kia ra. Nhưng thật sự không ngờ:

- Thế là thế nào? Những món đồ này không phải là của Yn hay sao? Tại sao lại...?

Taehyung vội vàng cầm điện thoại gọi điện ngay cho Ami nhưng cô không nghe máy, anh gọi đi gọi lại rất nhiều lần. Trong lòng anh lúc này rất náo loạn.

- Yang Ami, em nghe máy đi chứ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro