167: Đừng quá chắc chắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook càng ngày càng chắc chắn với lời nói của mình, còn Taehyung thì lại phân vân. Lần trước Jungkook dỗ dành mãi nhưng Taejun vẫn không chịu đi cùng anh ta đến bệnh viện lấy máu để xét nghiệm ADN. Đang lúc phân vân không biết phải làm gì nữa thì Taejun bị gai hoa hồng đâm vào tay chảy máu. Thế là sau khi băng bó xong vết thương kia, Jungkook đã mang ngay bông dính máu của Taejun đến bệnh viện cho bác sĩ xét nghiệm. Đến lúc thấy rõ ràng bác sĩ mang máu đi xét nghiệm, anh ta mới yên tâm. Sau đó thì liền chạy thẳng đến gặp anh.

- Taehyung, cậu đang suy nghĩ cái gì mà thừ người ra như vậy hả? Lại bảo là nghĩ đến chuyện quan trọng nào đó đi. Nhưng cậu thì có chuyện gì quan trọng để suy nghĩ ngoài việc xét nghiệm ADN kia nhỉ? Mà cũng đừng có lo lắng đến thế chứ? Thoải mái một chút đi, suy nghĩ nhiều quá ức chế thần kinh. - Jungkook vừa rót rượu ra ly vừa hỏi.

- Cũng không phải là đang suy nghĩ chuyện quan trọng gì cả, mình chỉ là thấy không hiểu một vài điều thôi. – Taehyung cầm ly rượu lên, uống lấy một ngụm.

- Không hiểu một vài điều sao? Nghe cậu nói thì có vẻ là thú vị đây. Cậu nói thử ra đi xem nào, đang thắc mắc chuyện gì đấy hả? – Jungkook vừa rót rượu vừa hỏi.

- Nếu kết quả xét nghiệm ADN là không phải thì sẽ như thế nào đây? Mọi chuyện vẫn sẽ quay về điểm khởi đầu như lúc đầu thôi. Đột nhiên mình lại không muốn như vậy.

Jungkook lúc này thở dài, đặt ly rượu xuống bàn, nhìn anh một hồi lâu rồi mới nói:

- Gì mà không phải với chả phải? Vấn đề này cậu nói đi nói lại nhiều quá rồi đấy. Cậu đừng nói nếu vội mọi chuyện như vậy chứ, cứ để ngày mai xem thế nào đã. Nhưng mình tin là mình đúng. Cậu cũng nên tự tin một chút đi, toàn suy nghĩ lung tung. Mà dù có như thế nào thì chẳng phải cậu cũng nên đi tỏ tình với Ami còn gì nữa? Mình đã nói rồi, cẩn thận không bị tên Sunwoo gì đó nẫng tay trên đấy.

- Jungkook, cậu đừng có nói linh tinh như vậy. Với lại, có phải là cậu đã quá chắc chắn với mọi chuyện rồi không? Nếu như mọi chuyện không phải vậy thì sao chứ?

- Này Taehyung, cậu nghi ngờ mình sao? Bạn bè kiểu thế đấy, thật không còn gì để nói.

Anh lắc đầu:

- Không thể quá chắc chắn như vậy được. Cậu bao giờ cũng tự tin thái quá như thế để rồi kết quả lại không như mong đợi. Đến lúc đấy thì thất vọng nhưng có làm gì được đâu.

- Yên tâm. Mà không hiểu sao mình thấy tính cách của Ami và Yn giống nhau, có khác gì đâu?

Điều này chính anh cũng không hiểu nổi. Ami có hai tính cách sao?

.................................................

Ulsan.

Ami vừa xuống máy bay thì vội đến ngay bệnh viện xem tình tình Sunwoo thế nào.

- Cố vấn Yang, hôm nay bác sĩ có đến kiểm tra sức khỏe cho Tổng giám đốc và nói rằng Tổng giám đốc vẫn bình thường, không có gì đáng ngại, sức khỏe cũng tốt lên nhiều.

- Ừ.

Nghe cô thư ký bên cạnh nói như vậy nên Ami cảm thấy có phần yên tâm hơn.

- Cố vấn Yang, trông cô có vẻ rất mệt mỏi, hay là cô nên về khách sạn tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì tôi sẽ báo ngay cho cô biết. Cô cũng đừng lo lắng quá.

Suy nghĩ một hồi lâu cô mới đồng ý. Sau đó cô quyết định sẽ trở về khách sạn.

- Nếu có chuyện gì cô phải báo ngay cho tôi đấy.

- Cố vấn Yang cứ yên tâm. Tình trạng của Tổng giám đốc có tiến triển hơn đôi chút nên chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Chị mau về khách sạn nghỉ ngơi đi, trông gương mặt chị thật sự rất nhợt nhạt đấy. Nếu chị mà ốm thì tôi không lo được những việc khác đâu ạ.

Ami nghe những câu nói đó của cô thư ký trẻ kia chỉ có thể mỉm cười thôi.

- Được rồi, vậy tôi về khách sạn, lát nữa sẽ đến.

- Vâng.

Sau đó Ami rời khỏi bệnh viện trở về khách sạn. Khuôn mặt cô thể hiện rõ nét mệt mỏi.

....................................................

Vừa về đến khách sạn Ami mới nhớ ra là mình chưa nhắn tin báo bình an cho Taehyung. Mở điện thoại ra mới thấy mấy cuộc Taehyung gọi cho, cô cũng không gọi lại mà chỉ nhắn tin, sau đó thì tìm quần áo rồi đi tắm. Ami còn báo với nhân viên khách sạn giờ này mang đồ ăn tối nên nữa.

Ngâm mình trong nước nóng quả nhiên là hết sức thoải mái. Tắm xong, cô ăn qua bữa tối nhưng không ăn quá nhiều, xem vài tài liệu rồi lại đi đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro