Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Ôi không!... Sao mẹ lại về rồi!
Tôi hoảng hốt, chiếc điện thoại trên tay rơi xuống, sập nguồn. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, tôi vội vàng đá chiếc điện thoại vào một góc khuất. Lúc nãy tôi chưa kịp nói gì với anh cảnh sát, không biết chừng bà ấy sẽ giết tôi để bịt đầu mối!
Xoạt xoạt, tiếng bước chân ngày càng gần , tôi vội tìm chỗ trốn, nấp vào một nơi khá kín, nhưng vẫn có thể quan sát từ trong này ra được!
Cạch. Bà ấy mở cửa bước vào. Ánh mắt long sòng sọc, miệng bà ta khẽ cười, một nụ cười man rợ!
-Hê hê hê
Bà ấy tiến về phía chiếc tủ đông lạnh gần đó, mở cửa....
Bịch. Một túi nilon rơi xuống, trong chiếc túi ấy có một lọn tóc màu vàng nâu, màu tóc này khá quen thuộc...
Xột xoạt. Tiếng mở túi nilon, bà ta cầm lấy một lọn tóc lôi từ trong túi ra một cái đầu, phải, chính xác là một chiếc đầu người. Lúc bà ta lấy chiếc đầu ra, tôi đã nhìn   khuôn mặt người xấu số này, đấy là một khuôn mặt đã bị biến dạng, một bên mắt bị lồi, mặt đã tím tái...
-Khoan đã, khuôn mặt này? Chẳng phải... Đây là khuôn mặt hôm qua chị tôi đã mang để báo mộng cho tôi sao???
Tim tôi như tan nát, chị và tôi là họ hàng, nhưng tôi đã coi chị như chị ruột, chị là một nữ cảnh sát, chị rất mạnh mẽ, và nghe nói đang theo đuổi một vụ án bí ẩn, không ngờ, chị lại chết thảm như vậy!
Lúc này chân tôi không thể cử động được vì đã quá sợ hãi, tôi cắn vào tay đến bật cả máu để cố gắng không phát ra tiếng động!
Về phần mẹ chồng tôi, bà ta đặt chiếc đầu của chị tôi lên tấm thớt...
Phập. Ánh mắt thoả mãn của bà ta .... Thật sự đáng sợ! Bà ta chặt đầu chị ấy ra làm đôi, máu không còn để văng tung toé nữa, mà thay vào đó là óc và những mảnh thịt vụn....
Bà ấy vừa chặt vừa cười, kiểu như  đã biết tôi ở đây và cố ý làm vậy để khiêu khích chăng?
Lúc này tôi cố nhắm mắt... Thật sự đã rất sợ, tôi không nghĩ bà ta lại đã từng là mẹ chồng của tôi!
-Tao biết mày đang ở đây.... Hê hê... Mày thấy rồi đấy! Số phận của chị họ mày cũng sẽ là của mày! Hê... Hê. Dám cản đường việc tốt của tao, thì sẽ chung một số phận thôi. Há há!
Người đàn bà đáng sợ, chẳng lẽ lâu nay, món ăn đặc biệt chỉ mỗi bà ta được ăn là thịt người sao? Tại sao có thể ác như vậy cơ chứ!
-Ha... Ha, rồi tao sẽ đạt được mục đích, sẽ không ai cản tao được đâu. Ha ha ha
Tiếng cười thét đến chói tai....
Bỗng....
-Oa... Oa...
Tiếng trẻ con, tiếng khóc ngày càng đến gần...
Tác giả: Thu Trầm
Phần 3: Bí mật đáng sợ của mẹ chồng tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kinhdi