Bí mật gái giả trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Phaletim_lovemangan (mizuki)

Giới thiệu nhân vật:

Lưu Thái Văn Kỳ:Là con gái của tập đoàn Viễn Phương kinh doanh đá quý lớn nhất nước. Là một tiêu thư thông minh xinh đẹp ngoan hiền(chi bề ngoài thôi nhé). Môt ngày kia khi cô biết được thân phận thực sự của mình….


Vương Thần Phong:Con trai của tập đoàn tài chính lớn nhất nước là 1 hotboy đẹp trai lạnh lùng nhiều tiểu thư bám đuôi.là đại ca của trường nam sinh Đông Phong... 

Vương Mễ Mễ: em gái của Thần Phong dễ thương đáng yêu rất ghét con trai trừ Thần Phong và Thái Lâm bạn thân của anh nó….

Cao Thái Lâm :Con trai của tập đoàn thời trang lớn nhất nướcbạn thân của Thần Phong cũng là hotboy của trường Đông Phong tính cách hòa nhã với mọi người…

Cháp 1:Quá khứ

Buôi tối tại môt gia đinh nọ.
- Tiểu Kỳ à! Sắp đến sinh nhật thứ 17 của con rồi con muốn quà gì ba mẹ mua cho. 
- Hi con chẳng cần gì cả chỉ cần nhà ta mãi vui vẻ ba mẹ mãi yêu con sống với con thì con vui rồi (Văn Kỳ hồn nhiên trả lời).Thôi con về phòng nghỉ đây mai con đi học sớm nữa ba mẹ cũng nghỉ đi nha(vừa nói nó vừa lém lỉnh hôn lên má ba mẹ nó rồi vụt chạy về phòng).
Nó không biết rằng câu nói vô tình của nó đã làm khơi dậy một qúa khứ xa xưa mà không ai muốn nhắc tới.
- Anh à! Liệu chúng ta có thể mãi mãi ở bên con bé không? Nếu một ngày nó biết được sự thật nó còn ở bên chúng ta nữa không….(nước mắt bà Ngọc rưng rưng khi nhớ về khoảng xa quá khứ)
- Em đừng nói vậy chúng ta không nói làm sao nó biết được chứ.
- Em chỉ sợ lỡ như.....
- Không lỡ như gì hết sẽ không có chuyện đó đâu mà nếu có thật anh tin con cũng không bỏ chúng ta đâu.(ông Hoàng Quân ngắt lời băng giọng dứt khoát nhưng cũng pha chút buồn) . Thôi để anh đưa em về phòng em cũng mệt rồi.
Đêm ấy dòng suy nghĩ của ông Hoàng Quân (ba của Văn Kỳ) trôi dạt về quá khứ 17 năm trước.

Ông Hoàng Quân chúng tôi báo cho ông biết nếu trong 3 ngày tới ông không thanh toán hết số nợ cho chúng tôi thi chúng tôi sẽ kiện ông ra tòa vì tội phá vỡ hợp đồng. (giọng của nhà cung cấp)
Tôi xin mấy ông hãy đê thư thư cho tôi một thời gian nữa tôi sẽ cố xoay xở số tiền đó.
Không được chúng tôi đã cho ông quá nhiều thời gian rồi. Ông hãy tự xoay xở lấy.Thôi chào ông.
Ông Hoàng Quân như quỵ hẳn không còn chút sức lực nào.Chẳng lẽ tập đoàn nhà họ Lưu vào tay ông chưa được bao lâu thì đã phá sản.Trời ơi!Chỉ tại ông, tại ông cả tin cái thằng bạn chí cốt của mình.Ông tin tưởng giao mọi viêc quản lí tiền của tập đoàn cho nó giơ thì nó…nó…ôm trọn số tiền của tập đoàn trốn đi. Ông phải làm sao đây chỉ trong 3 ngày mà ông phải kiếm 10 tỷ đồng với ông lúc này việc đó là quá khó khăn.. Rồi tập đoàn sẽ phá sản, rồi vợ ông người ông yêu hết mực sẽ phải chịu khổ.Ông ngồi tựa lưng vào thành ghế mắt nhìn chân chân vào trần nhà đau đớn.
Cốc!cốc…..có tiếng gõ cửa.
Vào đi(giọng ông yếu ớt mệt mỏi)
Trước mắt ông một người phụ nữ trẻ đẹp thanh thoát trên tay bồng một đứa bé.Người phụ nữ lên tiếng:
Ông là Hoàng Quân tổng giám đốc tập đoàn Viễn Phương.
Đúng là tôi, bà là…(Ông Hoàng Quân ngạc nhiên về sự có mặt của người phụ nữ này một người ông chưa gặp bao giờ)
Nghe nói tập đoàn ông đang nợ một khoản tiền khá lớn.
Vâng khoảng 10 tỷ đồng nhưng bà là ai sao lại hỏi tôi điều đó?(ông thật sự thắc mắc)
Bà nói sao? Bà nói thật chứ?Bà sẽ cho tôi vay tiền?....(ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng)
Không! Tôi sẽ trả nợ cho ông.
Tôi không hiểu, ý của bà là…..
Nghe nói vợ ông sau một lần xảy thai đã mất khả năng sinh nở.
Đúng là như vây nhưng điều này có liên quan gì?
Ông hãy nhận nuôi đứa bé này và coi nó như con đẻ. Hãy cho nó hạnh phúc.
Tôi..tôi.. nhận đứa bé này làm con…
Đúng vậy với hai người tôi tin đứa bé sẽ hạnh phúc và được coi như con đẻ.
Quả là từ sau vụ tai nạn ấy vợ chồng ông luôn muốn nhận một đứa con nuôi nhưng chưa có cơ hội. Giờ thì hai người có thể có một đứa con hơn thế còn có thể khôi phục được sự nghiệp của gia đình ông, ông còn mong ươc gì hơn chứ.(ông đang lan man trong dong suy nghĩ thì….
Sao ông đồng ý chứ (người phụ nữ lên tiếng)
Tôi đồng ý.
Người đàn bà nở một nụ cười pha chút nuối tiếc, cúi xuống hôn con lần cuối rồi trao nó cho ông Hoàng Quân. Bà vội quay di với hai hang lệ đã chảy dài trên má.
Oe..oe..oe….( đứa bé khóc như cảm nhận được sự chia xa với người thân sự chia xa có thể la mãi mãi).Vừa lúc đấy.
Ông Hoàng Quân đây là 15 tỷ đồng bà chủ dặn tôi trao cho ông.Thôi chào ông tôi con có việc.(Người thanh niên đặt va li xuông rồi đi thẳng không nói gì thêm)
Ông dùng số tiền đó giúp tập đoàn vượt qua khó khăn và mở rộng kinh doanh. Còn người đàn bà ngày hôm ấy ông không bao giờ gặp lại hay nghe tin tức gi nữa.
Thấm thoắt 17 năm trôi qua giờ đứa bé gái ngày ấy đã lớn khôn xinh đẹp, ngoan ngoãn và nó vẫn nghĩ ông và vợ ông là ba mẹ ruột của nó.(phải đứa bé không ai khác chính là Văn Kỳ)

Cháp 2: Đêm định mệnh
Một buổi sinh nhật đơn giản ở nhà chỉ có nó ba mẹ và dì Vân(người trông nom nó từ nhỏ).Đúng theo ý nguyện của nó không cầu kì mà ấm áp tràn đầy hạnh phúc gia đình.Bài hát sinh nhật cất lên giai điệu quen thuộc:
Happy birthday to you!
Happy birthday to you!
Happy birthday, dear Văn kỳ!
Happy birthday to you!
- Chúc con sinh nhật vui vẻ , co hãy ước đi - mẹ nó nói.
Văn kỳ chắp tay trước ngực cầu ước........Rồi nó mở mắt nhoẻn cười thổi tắt nến trên chiếc bánh.
- Hi giờ thì con cắt bánh nhé - vừa nói nó vừa cắt chiêc banh chia ra 4 chiếc đĩa bày sẵn.
Cả nhà nó vừa ăn bánh vừa kể chuyện hồi nhỏ của nó thật vui vẻ, nó cũng tíu tít tham gia nhiệt tình.Bỗng nó lặng người đi khóe mắt dưng dưng. 
- Con sao vậy, không được vui sao con - mẹ nó lo lắng
- Không!... hix...hix...chỉ là....chỉ là con quá hạnh phúc.[xúc động wa đấy mà]
Nó ôm chầm lấy ba mẹ nó nức nở, ba mẹ nó cung vòng tay ôm nó như chuyền hết tinh yêu thương cho nó.
Một lúc khá lâu.... lâu sau nó nhẹ nhàng rời vòng tay ấm áp :
- Để con đàn một bản nhạc cho ba mẹ nghe nha.[ nói rồi nó tiến lại cây đàn,bản nhạc "cho con"ngân lên trầm bổng du dương thật hay thạt cảm động như đó là tấm lòng nó muốn thể hiện.
- hay quá!Con chúng ta đàn hay quá phải không anh.
- uh! [ba nó gật đầu tán thành]
Bản nhạc kết thúc ba mẹ nó tiến lại gần tăng nó mốn quà đã day công chuẩn bị:
- chúc con thêm tuổi mới thêm khôn lớn.
- hi con chỉ muốn bé mãi đẻ được cưng chìu thui ( nó cười lém lỉnh)
- cha bố nhà cô không lớn thi tui tốn cơm tốn gạo ah! (mẹ nó mắng yêu)thôi đi ngủ đi sáng mai con còn đi học mà.
- tuân lệnh baba và mama - nó lấy giong nghiêm trang làm ba mẹ nó phì cười.
Buổi sinh nhật đã qua đi vui vê như vậy. Không ai biết rằng đêm đó có một chuyện xảy ra làm thay đổi tất cả.

Nó bật dậy vì sực nhớ chậu lan chiều nay con hương nó tặng còn vất ở ngoài nhà. Trời chậu lan ấy mà co làm sao thì nó bị ăn tươi nuốt sống ah.Dù sao cũng là tấm long của sư tử hà đông - nod thường gọi con Hương như vậy vì dù sao Hương cũng là chị hai của trường. Nhớ lại lằn đầu gặp nhau hai đứa cung ẩu đả một trận ra trò mới làm bạn đấy thui.
Một năm trước 
- Hu ...hu ...chị tha cho em đi...lần sau.... em không dám nữa. -tiếng một cô bé cất lên trong hẻm nhỏ làm nó phải chú ý.
- vậy lúc người ta xin tha mày có tha không.
- em bít sai rùi mà - đứa con gái nhìn nhỏ kia với ánh mắt đáng thương nhất có thể.
- hơ vậy ah.Tin sao được mày lần trước mày cung nói vậy mà chứng nào tật nấy đấy thui-nói rồi nó tát cho con bé hai cái vào má in lun cả 5 đầu ngón tay oy kìa tội nghiệp wa,đang định đánh thêm thì nó lên tiếng tại từ nãy giờ nhìn con kia đáng thương wa mà.
- Trời giờ còn bắt nạt người giữa thanh thiên bạch hả.Làm chị hai cua trường nên ghê nhỉ.
- Mày là ai? Chuyện của tao cũng dám xen vào ah.Khôn hồn thì biến lẹ.
- Hơ nếu tao không biên thì sao?
- Mày chán sống rùi nhỉ?
- Tao cung đang mún bít cảm giác khi chết thế nào đây - nó nói giọng thách thức.
- Vậy hả ! Tao sẽ chiều mày.
- Hôm nay tao tha cho mày hôm khác đừng trách tao- nó nói với nhỏ luc nãy.
-Dạ.(may wa ta có cừu non chịu chết thay nó nghĩ)
- Chúng mày về đi để tao xử nhỏ này rồi về sau-nó nói với bon đàn em.
- Dạ !
- Phen này thì con bé kia xui rồi chọc đúng xếp_cả bon vừa đi vưa bàn tán.
- Xong òy . Hôm nay tao phải cho mày bít đừng nên xen vào chuyện không đâu.
- mày giỏi thi vô.
- bup.....chát ....bụp...bụp ...chát...... @@#$@$%$^%^%^^^%^$^$
Thật không ngờ chỉ trong thời gian ngắn nó đã được thế hơn và đánh cho con kia tơi bời.
- Sao từ nay còn dám bắt nạt người nữa ko?
- Nếu thấy gai mắt thí tao vẫn phải tham gia. Mày bênh nó thì cũng chỉ là giúp nó làm việc xấu thui, còn làm ra vẻ ta đây.
- Hay nhỉ bắt nạt người còn to miệng đc.
- Mày biết con bé đó đã làm gì ko?
- Làm gì?- Nó hỏi thách thức vì nghĩ nhỏ kia luc nãy đáng thương thế mà.
- Cho bọn đàn em chặn đường cướp tiền của học sinh khác,treo ngược người trên sân thượng@##$%%^*^#^$&#%$^$^&*&- kể một lèo tùm lum bao chuyện.
- Mày nói thật hả nhưng luc nãy nhìn nó đáng thương thế mà.
- Nó giả bộ đấy mày ko bít ah nó là chuu gỉ vờ.Có khi mày vưa giúp nó nó con chẳng bít ơn nưa là......
- Rầm....Nó ở kia các anh ơi, các anh phai rưa nhục cho em.....giọng nũng nịu mun ói..
- Đấy thấy chưa nó cung ko phai vừa.
- Này em dẫn người đến lam gì? Chị đã dạy nó một trận ùi.( trời ngây thơ wa thể)
- hơ chị cung ranh việc nhi, hôm nay cung phai dạy cho chi bit la ko nên xen vao việc cua người khac nếu ko se gặp họa đấy hhahahaha.Các anh này mấy nhỏ nay cung xinh đấy xong việc các anh tha hồ ma hưởng thụ hahaha ,noi rồi nhỏ bỏ đi.
- Thấy chưa nói òy ma con nhỏ đấy nó khốn lắm.
- Giờ thì bít òy! Lần sau dậy dỗ nó nhớ chừa phần cho tui với nhá đúng là làm ơn mắc oán mà.
- Giải quyết xong đám này đã hay nói.
Hơn mười tên nhăm nhe đi tới nhưng với nó không hằm nhò gì khi mà nó va nhr Hương nổi điên bụp.....chát.... chát........chua đầy 5' cả đám con trai cứ là la liệt bầm dập.
- Xong òy đi thui.
Hai đứa ra bờ sông ngồi nói chuyện
- bà giỏi thật đấy từ trước tới giờ đây là lần đầu tiên tui thua mà lại nhanh gon như thế chứ
- Cũng bình thường thui, mà xin lỗi nha hiểu lầm bà.
- Hi không sao không đánh không wen bít chúng ta làm bạn nha.
- uh chung ta làm bạn.
- Hi từ nay chắc phải nhường ghế chị hai lại òy.
- ecccccccccc không đc bà cứ làm chị hai cua bà đi tui không làm đâu.Mà đừng nói với ai vụ tui đanh nhau hôm nay á.
- Mà bà là ai nhi nhìn wen wen- suy nghĩ một hồi-Á...Á.....aaaaa Lưu Thái Văn Kỳ hoc sinh gương mẫu ngoan ngoãn nhất trường
- Trời nhỏ tiếng thui, đúng òy là tui nè khiếp bà học cung lớp nửa hoc kì òy mà ko bit.
- Trời!sorry nha tai tui có bao giờ để ý ban cùng lớp đâu. xin giới thiêu tui Đặng Thu Hương...
- Thui khỏi giới thiệu tui bít hết òy. Mà bà nhớ đưng cho ai bít là tui đánh nhau nha.
- Ùi tui sẽ giữ cho đưa bạn hình tượng " học sinh gương mẫu"
- Thui đừng chọc tao, tao chẳng cần hinh tượng ấy nhưng tao ko mún ba má tao bùn.
- Bít oy học sinh gương mẫu.....
- thui nha thích chết ah...
Nó và nhỏ rượt nhau bên bờ sông nô nghich như nhung đứa trẻ...........
====================
Đăng Thu Hương: Con gái nhà thiết kê thời trang nổi tiếng hung dữ nhưng thực ra rất tốt bụng, vì ba mẹ quá bận rộn không wan tâm tới nhỏ nên nhỏ chán nản đi đánh nhau quậy pha cúa cùng đạt danh hiệu chị hai của trường...........

Trở về thự tại:
Nó lần mò theo bậc cầu thang nhẹ hàng rón rén như mèo bởi nó sợ ba mẹ nó thức giấc.Đang nâng niu chậu lan mừng thầm vì nó con nguyên vẹn, chợt nó tiếng nói cất lên từ phong khách:

- Dì Vân thì ra dì là người bấy lâu nay bà ấy nhờ trông nom Tiểu Kỳ.(Giọng khá ngạc nhiên của ba nó)
- Vâng đúng vậy!Mặc dù bà chủ đã giao con gái cho ông bà nhưng vẫn không thể hoàn toàn không quan tâm tới máu mủ của mình.Bà cử tôi đến và mỗi tháng tôi vẫn gửi thông tin về tiểu thư cho bà.
- Vậy là bà ấy luôn theo sát con bé dù đã giao cho chúng tôi.mỗi tháng vẫn nhận thông tin về con bé.Giờ dì nói với chúng tôi điều này phải chăng bà ấy muốn nhận lại Tiểu Kỳ.(lúc này cả ba và mẹ nó sắc mặt đã thay đổi dường như họ đang lo sợ điều họ vừa nói là sự thật)
- Không Tiểu Kỳ ở đây với ông bà rất tốt bà ấy cũng không có ý định nhận nó. Chỉ là.... chỉ là......
- Chỉ là làm sao dì nói đi chứ.
- Chỉ la đã ba tháng nay không có người đến nhận thông tin...tôi sợ....
- Bà ấy đã xảy ra chuyện gì àh?
- Có lẽ vậy......
-Xoảng......
Tiếng giỏ lan rơi xuống vỡ tan tành làm cả ba mẹ nó cùng dì Vân chạy lại.
- Con.....con.... ở đây từ bao giờ?(mẹ nó nói không lên lời)
- Ngay từ khi bắt đầu câu chuyện. Ai có thể giai thích cho con chuyện này không? (giọng nó lạnh đi như không còn chút hơi ấm nào, khuôn mặt nó trở nên băng giá)
- Ba mẹ nó sững người, bí mật họ cố giấu bao lâu nay giờ thì không thể giấu được nữa, điều họ lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra.Cả hai điều không nói lên lời hay đúng hơn là không biết bắt đầu từ đâu. Cuối cùng người lên tiếng là dì Vân:
- Thôi được rồi để ta kể cho con nghe mọi chuyện.
Dì Vân bắt đầu kể từ việc dì nhận ơn của mẹ ruột nó, việc mẹ ruột nó trao nó cho ba mẹ nó bây giờ, đến chuyện dì vào nhà họ Lưu để chăm sóc và gửi tin cho mẹ ruột nó..... kể hết không sót một chi tiết.
Từ đầu đến cuối câu chuyện mặt nó vẫn không biến sắc, vẫn lạnh lùng.[nó có thể làm gì bây giờ khóc chăng hay là nổi giận không nó sẽ vẫn lạnh lùng như vậy sẽ tốt hơn]. Niềm hạnh phúc của nó là có cha có mẹ, có một gia đình đầm ấm nhưng giờ đã tan biến hết, hết thật rồi.Cha mẹ nó không phải là người thân thật sự của nó, người mẹ ruột của nó đã bỏ nó lại cho họ mà đi.Nó quay qua dì Vân lạnh lùng:
- Mẹ con giờ ở đâu?(cố gắng lắm nó mới nói được câu đó vì cổ họng nó bây giờ như bị chẹn lại không thể nói lên lời)
- Ta thật sự không biết,chỉ biết trước kia bà ấy đã từng làm giáo viên cho một trường ở Sài Gòn có tên Đông Phong.
- Vậy àh!(Con bé buông một câu hờ hững rồi quay bước đinh lên phòng)
- Mẹ xin lỗi! Tuy con không phai là con cua ba mẹ nhưng ba mẹ luôn xem con như bảo bối của mình.Dù thế nao con cũng đừng bỏ ba mẹ nhé.(mẹ nó nức nở)
Nó quay lai nở một nụ cười lạnh lùng xen lẫn u buồn:
- Ba mẹ mãi là người thân yêu nhất của con.
Tuy nói vậy nhưng trong nó như trao nên sự phẫn uất và đau khổ.Mẹ nó là ai? Tại sao lại bỏ nó lại đây?Nó nhất định phải tìm ra bà và hỏi cho rõ. Trong cái đầu nhỏ bé ấy đã chuẩn bị cho một chuyến đi xa.

Trở về phòng nó không tài nao ngủ nổi, bứt dứt, buồn bã ,suy sụp ...... đó là tất cả những những gì lúc này nó cảm nhận được.Không thể chịu đựng được nữa nó đứng dậy nhấc điện thoại gọi điện cho Hương.
- <alo! Mày gọi cho tao giờ này có chuyện gì không?>
- Mày có đứa nào để tao xả steet không?-nó đi thẳng vào vấn đề.
- <Mày làm sao vậy? Hôm nay là sinh nhật mày mà.>
- Mày chỉ cần nói có hay không thôi rách việc quá – nó vùng vằng.
- <Mày bị làm sao vậy chẳng giống mày chút nào?>
- Có hay không - nó gắt lên.
- <ừh, thì có đến đây đi, chỗ con hẻm gần trường học ấy.> 
Nó khoác lên mình cái áo màu hồng nhạt, chiếc quần bò bạc màu, giờ trông nó thật bụi nhưng cũng thật dễ thương. Nó nhảy qua cửa sổ(trời lầu 2 đấy bà, hi không sao nó có võ mừ)vượt qua tường bao và chạy nhanh đến chỗ hẹn.
- hi đến rồi àh!nhanh thế!- Hương lên tiếng.
- bọn nó đâu?
- Nó kia bọn đang đứng hút thuốc đấy(nó chỉ vào hẻm),hơi đông đấy . Tưởng hôm nay sinh nhật mày nên tao không gọi chúa bon này khó nhá đây.
- Lên thôi!
Nó chỉ vỏn vẹn như vậy rồi xông vào bon chúng, để lại sau lưng một mình Hương với bao thắc mắc.[Nhỏ hôm nay sao vậy nhỉ!Nhớ sinh nhật lần trước có năn nỉ gãy lưỡi mà có đi đâu.Hơn nữa tư trước tới nay nhỏ vẫn thích vờn đối thủ như mèo vờn chuột với những quái chiêu rồi mới thực sự ra tay.Hôm nay nhỏ thật lạ]. Nghĩ đến đây hương giật mình vì Văn Kỳ đã đứng trước mặt chúng thách thức.
- Mấy chú em ở đây may quá ,đúng lúc giúp chị xả street.
- Đại ca nhỏ này to gan thật dám trêu tức đại ca, để em xử nó cho.
- Được rồi mày lên đi.- tên cầm đầu lên tiếng.
- Đúng là bon nhát gan mày lên đi nói bon đàn em lên trước nhục lắm.- nó cười khẩy.
- Một tên nhãi nhép không biết điều.Được rồi hôm nay tao cho mày biết thế nào là địa ngục- hắn vất điếu thuốc xuống rồi tiến đến.
- Bắt đầu nhé!
Nó nói rồi xông vào bọn chúng nhanh như cắt vừa đánh vừa tránh đòn phối hợp nhịp nhàng với nhỏ Hương.Hôm nay nó ra tay mạnh hơn, tàn nhẫn hơn làm cho bọn côn đồ không chết thì cũng nằm viện vài tháng. 
Đánh nhau xong cả hai ra bờ sông ngồi.Cả hai cứ ngồi đó không nói gì. Nó thì mải suy nghĩ về những việc vừa xảy ra. Còn Hương nhỏ biết nó có chuyện buồn, cần yên tĩnh nên chỉ ngồi bên chờ nó lên tiếng.Nhưng thời gian cứ trôi cứ trôi mà sức chịu đự của nhỏ cũng có giới han:
- Mày có chuyện gì buồn àh?- một câu hỏi không lời đáp làm nhỏ càng suốt ruột hơn.-Mày nó đi chứ hôm nay mày lạ lắm có biết không.
- Có lẽ tao sẽ đi xa một thời gian.
Hương sững sờ [nó vừa nói gi nhỉ,àh nó sẽ đi xa một thời gian, thật àh.]. Như hiểu ra vấn đề nó nói như hét:
- Đi xa! Mày đùa tao hả Kỳ?
- Mày nói nhỏ thui nửa đêm rùi đấy.
- Tại sao? – nhỏ hỏi.
- Tao có việc! Thôi tao về đây muộn rồi – nó đứng dậy rao bước bỏ lại Hương với sự ngạc nhiên lớn, lúc sực tỉnh thì nó đã đi rồi.
- Thôi để mai hỏi nó cho rõ vậy- nó thầm nhủ


Sáng hôm sau
- King… koong……
- chào dì cháu đến dủ Kỳ đi hoc ạ!- Hương lễ phép
- Hương đấy àh sao hôm nay đến sớm thế, nó còn ngủ chưa dậy.
- Dạ! Hôm nay có tiết chào cờ nên phải đến sớm chuẩn bị ạ.
- Thế àh! Cháu vào nhà đợi đi để dì lên gọi nó dậy.
Nói rồi dì Vân đi lên phòng gọi nó.
- Kỳ àh! Dậy đi học đi con
Nói rồi dì mở cửa vào phòng nhưng trước mắt dì là sự vắng lặng gòn gàng được thu xếp từ lâu.
- Ông bà chủ ơi có chuyện lớn rồi!
Vừa chạy xuống nhà dì vừa la lớn làm ba mẹ nó vội vàng chạy lại.
- Có chuyện gì sao?
- Tiểu Kỳ…..Tiểu Kỳ biến mất rồi- Dì lắp bắp
- Sao? - Một câu hỏi cùng lúc từ ba người ba mẹ nó và Hương, Tất cả cùng chạy lên phòng nó.Nưng giờ căn phong trống trơn không động tĩnh.Nơi gói phòng trên chiếc bàn nhỏ một bức thư để lại.
Ba mẹ thân yêu!
Xin tha lỗi cho con về việc ra đi không báo trước.
Con cần đi xa một thời gian vừ để nghỉ ngơi vừa là để suy nghĩ cho những chuyện vừa xay ra.
Ba mẹ hãy giư gìn sức khỏe và đừng tìm con. Khi nào bình tĩnh con sẽ quay về.
Con gái yêu của ba mẹ
Văn Kỳ.
- Cuối cùng thì nó cũng ra đi.Cuối cùng thì con bé cũng bỏ chúng ta mà đi.
- Em đừng nói vậy. Nó cần thời gian để bình tĩnh lại, khi hiểu ra vấn đề nó sẽ về thôi.
Ông hoàng Quân nói để an ủi vợ nhưng thật ra ông cũng biết rồi đây ngôi nhà sẽ thật vắng lặng khi vắng nó.Lúc này Dì Vân cũng không cầm được nước mắt. Còn một người cũng đang có suy nghĩ của riêng mình[ mày nhớ đấy khi nào về thì không Bạn bè gì nữa]
Trên chuyến bay Hà Nội – Sài Gòn có một cô bé xinh xắn đôi mắt buâng khuâng nhìn về chốn cô vừa rời khỏi, nơi 17 năm qua cô đã sống, đã gắn bó : “ ba mẹ hãy bảo trọng nhất định con sẽ về” lòng cô tự nhủ.

Sài gòn
- Reng.....reng......reng......
Chiếc đồng hồ báo thức reo liên hồi nó ểu oải thức giấc khi đã nướng chưa được bao lâu( hê hêcó 12 tiếng thui).Nhìn đồng hồ nó buông một câu hết sức bình thường:
- Mới 9h sáng thôi àh.
Hôm nay sau ba ngày nằm lì trong khách sạn nó đưa ra một quyết định hết sức lớn lao là ra ngoài tham quan thành phố.
NÓ bước ra khỏi khách sạn với bộ đồ hết sức kute và điều đầu tiên nó làm là bước vao một hiệu sách gần đó mua một tấm bản đồ. Cầm tấm bản đồ trên tay nó không khỏi chú ý đền một cái tên đã in sâu vào trong tiềm thức của nó "Đông Phong" đúng "trường học Đông Phong" nơi mà mẹ ruột nó đã từng dạy học.Không do dự theo bản đồ nó tìm đến trường học và trong đầu dường như đã có sự xắp xếp [nó sẽ vào học trường này để tìm lại chính mình] nhưng nó không ngờ đền một chuyện (hê chắc mọi người đều đoán được chuyện đó là gì oy )
Đứng trước ngôi trường nó dường như chết sững :
- Trường nam!!!!(nó thốt lên và không thể nói gì thêm)
Nó nửa muốn bỏ y định khi nãy nửa lại không nhưng cuối cùng nó quyết định vẫn làm theo kế hoạch, nó nhất định phải tìm ra sự thật về bản thân.
Nó về khách sạn với một đống đồ nam trở lên phòng nó thay quần áo và tự cầm kéo cắt tóc cho mình.....@#@@$@$
Nó ngắm mình trước gương và tự thấy hài lòng.Giờ trước gương không phải là một cô bé xinh xắn lúc nào mà là một chàng trai bảnh bao đủ bao cô mê.
(hê hê bà con cùng chiêm ngưỡng nha)

[Giờ nó chỉ còn việc nộp đơn nhập học và chờ kết quả nữa là xong] nó thầm nghĩ.

Cháp 3
Nó cầm “giấy báo nhập học” cười một cánh khoái trá trông đến là ngố.[hê hê mình cũng có tài cải trang đấy chứ không ai nhận ra mình là con gái cả] nó thầm khâm phục mình.Giở tờ giấy ra xem lại thanh quả của mình một lần nữa rồi nó thu dọn hành lí lên đường tiến thẳng về Đông Phong.
Kéo chiếc vali từ từ đi trong tiết trời thu mát mẻ nó thong dong ngắm phố phường tấp lập.Chợ gần đó cất lên tiếng **** bới:
- Lũ khốn kiếp đừng động vào ta – tiếng một cô gái cất lên.
- Ha ha đã thế thì ta càng muốn động xem cô em làm sao – bọn côn đồ sấn đến.
- Á!!!!!Đừng động vào ta bọn con trai đáng ghét, khốn kiếp, bệnh hoạn – con nhỏ bị bao vây vẫn không quên hét lớn và **** xối xả
- Cô em càng **** bọn anh càng thích, cứ **** nữa đi ha ha ha
Vừa nói chúng vừa đưa tay ra giở trò xàm sỡ với cô bé. LÚc này mặt cô bé đã tái đi ko còn sức kháng cự bởi hai tay đã bị lũ đàn em giữ chặt, nhưng miệng cô bé hãn còn ngang bướng.
- Bỏ cái tay thối của các người ra khỏi người tôi ngay- nó quát
- Không bỏ thì sao hả cô em????-bọn chúng hỏi với khuôn mặt dểu cáng vô cùng.
- Không bỏ thì không chắc cái tay đó còn nguyên vẹn đâu – nó lên tiếng sau khi nhìn thấy một loạt hình ảnh không vừa mắt chút nào.
- Chú em là ai?Đừng xen vào chuyện của bọn anh,muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân thì cũng phai chọn trường hợp không thì chịu đòn oan đấy ha ha ha
- Đúng muốn làm anh hùng cứu mĩ nhân thì phải chọn đối tượng………
Nghe nó nói thế cả bọn côn đồ cười như điên và tên cầm đầu lên tiếng:
- Đúng vậy! Hôm nay nể tình anh đang vui nên tha cho chú em về nhà núp váy mẹ đi nhá ha ha ha
- Tôi chưa nói hết mà – nó lên tiếng làm bọn kia quê một cục – câu sau là nếu muốn nói xàm thì cũng phải chọn đối tượng không thì không toàn thây đâu – nó vừa nói vừa nở một nụ cười tưởng là của thiên thần nhưng thực ra là của ác quỷ
- Bọn bay lên đánh tên xấc láo này cho tao – tên cầm đầu tức giận lên tiếng
Ngay lập tức cả bọn xông lên nhưng ăn thua gì với nó chỉ trong chốc lát nó đã giải quyết xong.Tiến về phía tên cầm đầu nó lên tiếng:
- Trước nay điều tao ghét nhất là con trai ức hiếp con gái mà càng ghét hơn là kẻ nào không biết điều mà mày hội tụ cả hai điểm này, giờ mày tính sao??- nó hỏi lại càng khiến tên kia run sợ
- Anh…ANh tha cho em lần sau em không dám thế nữa,,,,- thằng đó lên tiếng van xin cũng không phải tức giận cho lắm nên nó chỉ đạp một cái rồi định bỏ đi,nhưng…..
- Cẩn thận - cô bé lên tiếng
NÓ nhanh chóng tránh sang một bên nhưng vẫn muộn lưỡi dao đã sượt qua tay nó, trên tay nó máu bắt đầu chảy ra,đau nó đau lắm nhưng tức nhiều hơn nó muốn từ bi mà tên kia không biết điều.
- Mày muốn châu diêm vương sớm rồi – nó nói và xông vào tên kia đánh không thương tiếc (đảm dảo tên kia phải bó bột ba tháng là ít)
Xong xuôi nó toan bỏ đi thì:
- Anh ơi! Anh tên gì vậy,? nhà ở đâu vậy?
- Cô Biết làm gì?- nó lạnh lung
- Để … để sau này em còn… còn đến cảm ơn.- con bé ấp úng
- Không cần đâu. –nó nói rồi đi thẳng (đi băng vết thương đấy mà hê hê)
- Em tên Mễ Mễ , Vương Mễ Mễ anh nhớ nha – con bé nói với theo
- Đúng là đáng yêu thật giá mình cũng có một có một cô em gái như vậy nhỉ.- NÓ thầm nhủ rồi nhanh chong đến bệnh viện
Về Mễ Mễ lần đầu tiên cô không có cảm giac ghét bỏ và ghê tởm khi chạm vào một thằng con trai. Điều mà từ trước đến nay chỉ xảy ra khi cô ở bên anh hai và Thái Lâm bởi ba người chơi thân với nhau từ nhỏ. Trái tim cô bỗng có nhịp đập khác lạ, chẳng lẽ cô đã yêu –cô tự hỏi.
Còn nó sau khi băng bó xong thì lại tiếp tục hành trình. Đến cổng KTX nó bước vào và chết sững khi nhận ra một sự thật phũ phàng “ hai người một phòng” .
- TRời một trường quý tộc như thế này mà không cho mỗi người một phòng sao.
- Đúng vậy trừ KTX trưởng ra thì không ai được hưởng đặc ân một mình một phòng cả - một tiêng nói cất lên.

Nó quay lại và thấy một thiên thần, àh không là một tên con trai giống hệt thiên thần, một phút sững sờ nhưng nó lấy ngay lại bình tĩnh và vẻ lạnh lùng.
- Cậu là ai?
- Học sinh mới hả?-phớt lờ câu hỏi của nó hắn hỏi lại
- Mắc gì đến cậu?-nó nuốt cục tức vào bụng lấy giọng lạnh lùng (hê trước giờ có ai dám phớt lờ nó đâu)
- Đi theo tôi?
- Tại sao chứ?
- Nè cậu có muốn nhận phòng KTX không ?Nếu không thì cứ đứng đây.
- Cậu là KTX trưởng àh?
- Tôi không phải KTX trưởng?
- Phù…Vậy thì may quá nếu cậu là KTX trưởng thì thật xui xẻo cho các thành viên trong KTX mà sau này trong đó có tôi. (nó cố làm ra vẻ may mắn để chọc tức hắn)
- Cậu nói vậy là có ý gì? Tôi có ý tốt muốn dẫn cậu đi nhận phòng … hừm thật chẳng biết điều.
- Nếu cậu có ý tốt thì cảm ơn nhé tôi tự đi được.Chẳng cần nhờ đến đồ bất lịch sự như cậu.
- Cậu nói gì? Nói lại xem .Ai bất lịch sự?:
- Ở đây còn có ai nữa sao?Thôi tránh ra cho tôi đi.- Nói rồi nó đẩy Hắn sang một bên đi thẳng.

Hắn đứng sững sờ như không tin vào tai mình.
- Cái gì?Mình Bất lịch sự sao?Trời!Vương Thần Phong này bị nói bất lịch sự sao?Cậu nhớ đấy cậu sống không yên với tôi đâu.- Sau khi buông câu đấy hắn bỏ đi một cách bực tức [Mà tại sao lúc nhìn thấy cậu ta mình lại muốn giúp nhỉ? Từ trước đến giờ mình có khái niệm giúp người đâu chứ? Thật chẳng hiểu nổi mình nữa ] hắn tự thấy khó hiểu.
Còn về nó nói cứng vậy thôi chứ nó đâu biết đường. Cứ loanh quanh mãi mà không biết đi đằng nào chợt.
- Vụttt! Một tên chạy qua với tốc độ kinh hồn khoang 100km/h (hê đùa thôi) có vẻ rất vội. Nó đã được dạy không nên làm phiền người khác trong lúc nguy cấp nhưng cái đó giờ không thể áp dụng được. Ngay lập tức nó túm tên này .
- Này bạn gì ơi!
- Xin lỗi bạn tôi đang vội.
Cậu ta quay lại làm nó dật mình, sao hôm nay nó gặp nhiều thiên thần thế àh không phải nói là người có khuôn mặt thiên thần mới đúng tuy tên kia hơi đáng ghét.Nhưng không vì thế mà nó quên mục đích nó lên giọng hết sưc nhẹ nhàng.
- Chỉ giúp tôi đi đến phòng trưởng KTX đi.
- Tôi…thật sự đang bận mà, Sư tử đang nổi giận tôi phải đi can.
- Sư tử nổi giận thì để sở thú lo, cậu dẫn tôi đi tìm KTX trưởng.
- Nhưng…. Nhưng….
- Không nhưng nhị gì hết, đi thôi.- Hê hê chủ động là hơn nó không để cậu ta giải thích mà kéo dậy dẫn đi.Hành động của nó khiến an ta không biết làm gì hơn là thuận theo số phận và cầu mong thằng bạn chí cốt kìm nén cơn giận đến luc cậu hoàn thành nhiệm vụ.
- Đây cậu vào trong đó các KTX trưởng chắc đang đợi đấy, thôi tôi đi đây.
- Cám ơn cậu .-Nó thành tâm đấy hê hê
- Không có gì !- vừa dứt lời cậu ta lấy vận tốc còn kinh hoàng hơn luc nãy chạy vụt đi.
- Cốc…. cốc…….
- Vào đi.
Nó mở cửa bước vào có ba người đang chờ sẵn nó trong đó.
- Cậu là Lưu Thái Văn Kỳ cậu chọn một trong ba KTX để đăng kí. KTX1 là chuyên về học tập, KTX2 chuyên về nghệ thuật, KTX3 chuyên về thể thao.
- Xin hỏi KTX1 chỉ cần học gioi là được àh, không cần tham gia hoạt đông gì khác
- Không phải không tham gia chỉ là tham gia ít, chỉ vào các dịp lễ hội mới tham gia.
- Vậy thì cho em vào KTX1
- Được rồi vậy cậu viết đơn đăng kí đi. Sau đó thế này……thế này……….
- Được rồi cậu về phòng đi , phòng của cậu là phòng 188 
…………………
- Côc…….cốc…..
- Ai đấy?- vừa nói cánh cửa vừa bật mở.
- Là cậu (hai người cùng đồng thanh)
===================
Hix mất cả buổi đi chơi của t/g òy. Ngay mai 20-10 t/g viết fic này tặng các độc giả nữ, còn độc giả nam đọc cũng được nhưng mai nhớ đền bù cho t/g bằng cách tặng quà phái nữ nha ( hê hê tặng bà , tặng mẹ ,hay tặng người yêu cung

được .....miễn là phái nữ)Thôi kết lại là

chúc mọi người 20-10 vui vẻ.

- Tại sao cậu ở đây?-nó nói và cầu mong điều nó đang nghĩ không phải sự thật nhưng trời nào chiều lòng người.
- Thì đây là phòng tôi , tôi không ở đây thì ở đâu. Tôi phải hỏi cậu mới đúng ,tại sao cậu ở đây?
- Ecccccc trời ơi sao số con khổ thế này! Đã không có phòng riêng thì đã đành….
- Cậu nói thế là ý gì? 
- Ý gì anh tự hiểu.Tránh ra tôi vào .- nó hất hắn sang một bên xách vali vào không cần hỏi han.
- Này cậu làm gì thế? Đây là phòng tôi đấy?
- Từ hôm nay nó sẽ là phòng tôi.
- Cậu nói gì?
- Hừ! Tôi tưởng cậu chỉ bất lịch sự thôi nào ngờ còn ngố không ai bằng.
- Cậu nói ai ngốc hả tôi còn chưa xử cậu về tội vào phòng tôi không xin phép cậu còn ăn nói hàm hồ có tin tôi sẽ…
- Sẽ làm sao?
- Dậy cho cậu một bài học chứ sao.
- Xin lỗi nhé tôi không sợ.Và tiện đây xin thông báo cho cậu một tin buồn từ nay phòng này không còn của riêng cậu nữa, tôi sẽ ở đây.
- Tại sao ?
- Tôi cũng đang tự hỏi tại sao tôi phải chung phòng với cậu? Thật là tháng ngày tươi đẹp của mình chẳng lẽ kết thúc ở đây.
- Cậu tưởng tôi thích chun g phòng với cậu lắm hả?
- Tôi cũng chẳng thích.
- Vậy tại sao cậu lại vào đây?
- KTX trưởng xếp tôi biết làm sao.- nó làm ra vẻ bất lực
- Hừ tôi sao có thể ở chung phòng với cậu chứ. Tại sao tôi phải chia sẻ phòng mình với người khác, nhất là cậu.
- Chẳng phải cậu nói ngoài KTX trưởng ra không ai có quyền một mình một phòng sao?
- Nhưng tôi là một ngoại lệ.Tôi phải tìm KTX trưởng để anh ta xếp lại phòng.
- THật hả?- Nó không giấu được nét vui mừng trên gương mặt – Vậy đi luôn nhá.
Hắn quay sang nó nghĩ thầm “chẳng lẽ tôi và cậu một phòng là một cực hình với cậu chắc?” hơi sững ngươi nhưng hắn lấy ngay lại bình tĩnh xua tan suy nghĩ kì quặc dó đi. (hê hê hắn đâu có hiểu dù là ai với nó cũng là một cực hình).
……………………………
- Khải Tuấn anh nghĩ gì mà cho cậu ta chung phòng với tôi?
- Nhưng trong KTX này chỉ còn mỗi phòng cậu là một người thôi.
- Vậy anh cho cậu ta vào phòng nào trống đấy.- hắn gợi ý nhưng ngay lập tức bị phản bác.
- Không được đây là quy định của KTX dù cậu có là con của chủ tịch hội đòng quản trị cũng không có ngoại lệ.
- Anh…Anh…- Dù tức nhưng ngay lập tức hắn tĩnh tâm và nở một nụ cười gian xảo vô cùng- Đúng vậy tôi nghĩ với điều đó thì cũng không có thể uy hiếp được anh nhưng với cái này thì sao?- hắn lấy ra một tệp ảnh ra đưa cho Khải Tuấn.
- Cậu…cậu từ đâu có những tấm ảnh này?Cậu định làm gì với nó.
- Từ đâu có anh không cần biết. Anh nghĩ sao khi tôi đưa nó cho Ngọc, Lan, Thúy….Tôi nghĩ họ sẽ rất hứng thú muốn biết đấy.
- Cậu muốn gì đây.
- Đơn giản đổi phòng cho tôi.
- Thôi được rồi.Văn Kỳ cậu chuyển qua phòng 189.
- Vâng. –nó cười hớn hở vậy là nó không phải chung phòng với một thằng con trai.
Thấy nó vui như vậy hắn tự dưng khó chịu.
- Tôi không đổi phòng nữa cứ để như vậy đi.
============================

Nó bực tức bước ra khỏi cửa phòng miệng lầm bầm:
- Đồ điên.
- Cậu nói gì hả nói lại xem.
- Tôi bảo cậu là đồ điện đấy sao nào.
- Hừm tôi đã nhường cậu nhiều rồi mà không biết điều thật là cậu muốn ăm đòn hả.-Hắn nói ánh mắt trở lên thật đáng sợ trong giây lát nó hơi sững sờ nhưng lấy ngay lại bình tĩnh nó đáp lễ.
- Tôi nó không đúng chắc nói đổi phòng rồi lại thôi không điên mới là lạ.
- Tại tôi không muốn phá vỡ quy định của KTX thôi.- Hắn cãi
- Thôi đi, đã vậy thì giữ nguyên quy định ngay từ đầu đi có phải đỡ mất công hơn không.Lại còn làm tôi bị ăn mắng oan nữa chứ( hê hê vụ này là của KTX trưởng sau 1 hồi bị quay như chong chóng đã nổi cơn thịnh nộ)Chắc anh sinh ra để chọc tức người khác quá.
- Đúng vậy thì sao?- hắn nói rồi quay đi luôn làm nó tức xì khói
- Thì sao hả? Anh cứ đợi đấy đồ điên thần kinh chập mạch.
Hắn cứ thế bỏ đi trên môi nở một nụ cười khó hiểu.
Buổi tối
Hắn mở cửa bước vào chẳng thèm cởi giầy mà cứ thế nằm lên trên giường như quên mất sự có mặt của nó trong căn phòng.
Nó bước ra khỏi phòng tắm mắt tối sầm vì cái nhà mà đại tiểu thư vừa tốn công lau xong đã in đầy dấu giầy.Hơn thế kẻ gây ra tội còn ung dung ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái.Giơ chân lên nó đạp hắn xuống giường quát 

- Tên kia! ngươi không có mắt hả?
Đang ngủ ngon lành hắn giật mình vì mình đang từ nơi ấm áp rơi xuống một nơi lạnh ngắt chính là sàn nhà
- Chuyện gì thế?- hắn quát
- Chuyện gì àh anh dậy mà xem mình đã làm gì.- nó gắt.
Hắn mở mắt và ngây người trước mắt hắn bây giờ là một thiên thần.
Đúng bây giờ trông nó thật đẹp ,điểm giữa khuôn mặt trắng hồng là đôi mắt đẹp tựa sao xa, sống mũi cao cao, đôi môi mọng đỏ được ôm gọn bởi mái tóc bồng bềnh sũng nước.
- Này anh không nghe tôi nói gì àh,tỉnh dậy đi.
- Biết rồi!- hắn sực tỉnh và biết mình đã làm gì nhưng miệng lại cứng- Đây là phòng tôi, tôi thích làm gì thì làm.
- Bắt đầu từ hôm nay nó cũng là phòng của tôi và tôi phai quản.Còn nưa từ nay cái giường này thuộc về tôi anh xuống đất mà nằm.
- Tại sao?
- Còn hỏi tại sao nữa àh?Ai là người không muốn chia phòng hả?
- .......
Cứng họng thế là hắn đành ấm ức ôm chăn xuống sàn nhà nằm.
Sáng hôm sau

-Áaaaa......đồ dê xồm ...chết đi.

Giới thiệu nhân vật chút.
Quách Khải Tuấn:Là KTX trưởng của KTX1 Đẹp trai galăng được cái lăng nhăng...,quen nhiều bạn gái cùng một lúc.(Hê hê đây là điểm yếu mà hắn nắm được)

Sau tiếng kêu thất thanh một nạn nhân sấu số bị đạp khỏi giường một cách không thương tiếc.Những đồ đạc tưởng vô hại nhưng với tốc độ kinh hoàng luc này thì không biết chừng, bay tới tấp đến mục tiêu sấu số.Và nạn nhân không ai khác chính là Vương Thần Phong.
Đêm qua vì quá lạnh hắn mò lên giường nằm mà không hề nghĩ có nó ở đó.Theo bản năng hắn vớ ngay cái gối ôm bên cạnh-chính là nó(t/g cũng không biết theo bản năng gì nữa hê hê)
- Cậu làm gì mà ghê thế?Chỉ là nằm chung thôi mà có sao đâu. Cứ làm như cậu là con gái không bằng.
- Ừm thì ………..- Nó bịt ngay miệng lại suýt nữa nó đã nói ra điều không nên nói.
- Thì làm sao?- hắn lầm bầm vì tức mà không hay biết thái độ kì lạ của nó.
- Thì tôi không thích chung giường với người lạ chứ sao nên từ nay cậu nằm dưới đất cấm lên giường.
- Không nằm dưới đất lạnh lắm tôi với cậu nằm chung có sao đâu, cái giường rộng thế mà.
- Hừm….thế thì tôi ngủ dưới đất cậu lên giường mà nằm.- Nó toan đem chăn xuống đất xếp thì hắn vẫn không buông tha.
- Tôi thật không hiểu được tại sao cậu không thể nằm chung với tôi hay cậu sợ tôi.Ha ha phải đấy cậu nên như thế ngay từ đầu mới phải.- Hắn tự cao
- Tôi mà sợ cậu áh! Cậu có ăn lộn thứ gì không vậy !- nó quay lại ánh mắt gườm gườm nhìn hắn.
- Nếu không sợ sao phải tránh.- Hắn thản nhiên đánh một đòn vào lòng tự cao của nó
- Sao tôi phải tránh ! Thích thì nằm chung sợ gì!- Máu nóng bốc lên đầu nó cự lại mà không hề nghĩ đó là một sự mạo hiểm lớn lao.
- Cậu nói đấy nhé! Đừng hối hận.- hắn khinh khỉnh.
- Tôi sao phải hối hận! Cậu mới là người phải hối hận!- Nói rồi nó ôm đồng phục vào trong phòng tắm đóng cửa cái “rầm” tức tối.
Còn hắn, hắn không hiểu mình vừa làm gì nữa.Tại sao hắn lại muốn chung giường với nó thật khó hiểu.Có lẽ vì đâu đây nơi vòng tay hắn còn lưu giữ một mùi hương, mùi hương thật dễ chịu.Hắn nở một nụ cười, nụ cười hiếm hoi 10 năm nay chưa từng gặp nơi hắn.
……………………….
- Cốc …..cốc….Thần Phong đi học thôi.
- Ừm! Đợi chút!- hắn mở cửa 2 người con trai bước vào.
- Còn đợi gì nữa đi thôi.- Khải Tuấn lên tiếng.
Không nói gì hắn tiến lại phòng tắm lên tiếng.
- Này nhanh lên đến trường .
- Xong rồi đây!- nó mở cửa bước ra
- Làm gì lâu thế? Định cho tôi muộn học hả?
- Lâu kệ tôi ! mắc gì cậu phải đợi.
- Nè tôi chỉ không muốn bạn cùng phòng của mình lơ ngơ trước sân trường không biết đường,mất mặt.
- Mất mặt áh ! Cái bản mặt cậu còn gì để mất nữa chứ.
- Cậu….. cậu………..
- Thôi! Hai cậu đừng cãi nhau nữa muộn học bây giờ.
Thấy giọng quen nó quay lại.
- Là cậu?- tiếng đồng thanh
- Không ngờ gặp cậu ở đây.
- ừm thật không ngờ.
- cảm ơn cậu vì vụ hôm trước.
- Không có gì.Thôi đi nhanh lên không muộn hoc mất.
- Ừm……
………………………………………………
- Á bộ ba hoàng tử đến rồi kìa.- ns1
- Anh Thần Phong lạnh lùng.- ns2
- Anh Thái Lâm hòa nhã – ns3
- Anh Khải Tuấn galăng-ns4
- Người đi cùng các hoàng tử là ai nhỉ?Chưa thấy bao giờ.
- Anh ấy đẹp thật không thua gì các hoàng tử.
- Anh ấy thật dễ thương.
- Anh ấy chính là một hoàng tử. Chúng ta phải lập fanclup cho anh ấy mới được.
- Ừm…- tất cả tán thành…
Dù đám ns nói gì thì bốn người họ vẫn đi thản nhiên người nào việc người đấy.
…………………
Vừa bước vào lớp Phong đã thấy ngay Đứa em gái yêu quý trong lớp.

- Mễ mễ , em đến đây thăm anh àh?- giọng vui vẻ hắn hỏi
- Anh hai ,anh có thương Tiểu Mễ không?
- tất nhiên là có em hỏi gì lạ vậy?
- Nếu vậy anh có đồng ý giúp Tiểu Mễ một việc không?
- Chỉ cần làm Tiểu Mễ vui chuyện gì anh hai giúp được anh sẽ hết sức.
- Thật không?- Mễ Mễ hỏi giong nghi ngờ cực độ
- Thật , anh đã bao giờ nói dối Tiểu Mễ của anh chưa?
- Vậy anh về thăm ba đi.
Nét mặt hắn bỗng tối xầm lại, lông mày khẽ nhíu vào khuôn mặt ngay lập tức trở về trạng thái lạnh băng che khuất một nỗi đau khó nhòa.
- Không, chuyện gì cũng được nhưng chuyện này thì không.
- Anh hai àh, chẳng phải anh hứa với em rồi sao chuyện gì cũng giúp em mà.
- Sao em cứ làm khó anh khi biết là anh không thể.
- anh hai.......- hai từ bỏ lửng tỏ vẻ bất lực ...làm cho không gian bỗng trở lên lắng đọng không một ai, nói thẳng ra là không ai dám thở mạnh nói chi là lên tiếng phá vỡ cái không khí ngột ngạt đến khó chịu, dồn nén đến ngạt thở.Bởi 2 nhân vật chính của màn hội thoại (đều là nhân vật tầm cỡ)đang nhìn nhau trân trối với ánh mắt van xin sự giải thoát.
- Các em hôm nay ngoan nhỉ?- cô giáo chủ nhiệm bước vào trong sự ngạc nhiên( bởi hôm nay lớp ngoan quá mà không ồn òa như mọi khi), cô không ngờ tiếng nói của mình lúc này như một lời cứu vạn sinh linh (àh quên chỉ có vao chục thôi), không khí căng thẳng biến mất thay vào đó là những tiếng thở phào nhẹ nhõm.
- Sao Mễ Mễ lại ở đây?- cô hỏi
- Dạ thưa cô em được lệnh đến thăm dò chất lượng cuộc sống cũng như học tập của học sinh để báo lại với ngài chủ tịch.- Mễ Mễ đã chuẩn bị lí do sẵn òy, rất hợp lí.
Cả phòng học há hốc miệng vì lời phát biểu bình thản của Mế Mễ rõ là nói dối 100% nhưng với nụ cười đó cô sẽ tin thôi nụ cười chết người của Mễ Mễ đại tiểu thư ngây thơ vô đối.
- Ừm vậy em cứ tiếp tục công việc của mình.- quay qua cả lớp cô tuyên bố- Hôm nay chúng ta sẽ học sinh mới.
- Học sinh mới hả cô?-hs1
- Sao chuyển vào giữa kì vậy cô?-hs2
- Trường mình cũng có chế độ này sao cô?-hs3
........
dưới lớp nhao nhao những câu hỏi nhưng hiển nhiên có 2 người dửng dưng vì họ biết người đó là ai chỉ có điều không ngờ lại cùng lớp.
Riêng Mễ Mễ cũng rất tò mò vì trước nay trường đâu có nhận hs giữa kì hơn nữa lại vào lớp chọn chuyên nữa.
- Các em đừng hỏi nữa!-cô giáo quát ,ngay lập tức mệnh lệnh được thi hành cả lớp im bặt- vì nhập học giữa kì nên bạn ấy phải qua một đợt kiểm tra sát sao với số điểm ngất ngưởng mới được ưu tiêm như vậy.Nếu ai có thắc mắc gì mời lên hỏi BGH ở đây miễn bàn.- Chuyển hướng nhìn qua cửa, cô tiếp- Em vào đi Văn Kỳ.
Văn kỳ bước vào lớp khuôn mặt vẫn lạnh lùng, cô giáo lên tiếng.:
- Em hãy tự giới thiệu về mình đi.
- Phải đấy ban tên gì?-hs1
- Nhà ở đâu?-hs2
- Tại sao bây giờ mới nhập học?-hs3......
tùm lum nhưng câu hỏi nhưng khuôn mặt nó không biến sắc nó quay qua bàn giáo viên cầm viên phân viết lên bảng 1 dòng chữ duy nhất.
" Tên : Lưu Thái Văn Kỳ" chấm hết.
Nó thản nhiên quay qua hỏi cô giáo:
- Như thế được chưa cô ?
-Sao em không nói về gia đình tính cách.....?
- Có cần thiết lắm không cô?- nó hỏi tỉnh bơ
- Àh cũng không. Em có thể ngồi kế bên lớp phó.- cô giáo chỉ tay về hướng Thái lâm.
- Vâng !- nó lễ phép và khuôn mặt dường như có chút dan ra khi biết mình ngồi cạnh ai.
Trong khi đó cả lớp thầm than trời vì trước nay có một tảng băng đã đủ lạnh lắm rồi giờ thêm tảng nữa thì chắc chết mất.Cùng lúc có một người chết sững như không tin vào mắt mình[Là anh .Chính là anh .Đúng dáng vóc ấy , khuôn mặt ấy không nhầm vào đâu được]

Khi nó vừa bước xuống chỗ ngồi cô giáo lên tiếng:
- Hôm nay nhà trường họp giao ban nên các em tự học.
- Thật hả cô? - cả lớp hò gieo vui vẻ (vì được nghỉ)
Cô giáo bước ra khỏi lớp cũng là lúc Phong để ý tới sự khác lạ của Mễ Mễ.
- Mễ Mễ em sao vậy?
-..............- không tiếng trả lời 
- Mễ Mễ....- hắn hơi bực lay mạnh nhỏ em làm nhỏ giật mình
- Anh Phong...anh nói gì?- Nhỏ hỏi ngơ ngác 
- Em sao vậy?
- Em có sao đâu.- vừa nói nó vừa đứng dậy tiến thẳng về phía nó trong sự khó hiểu và ngạc nhiên của hắn.Nhưng khi còn cách nó một chiếc bàn thì.......
-Rầm....Ai da! Đau quá!- nhỏ vấp chan vào ghế và ngã ngay trước mặt nó.
- Em có sao không?- nó giơ tay ra ý kéo nhỏ dậy.Giây phút ấy cả lớp chết sững mặt mày nhăn nhó chuẩn bị cho một cơn thịnh nộ , bởi Tiểu Mễ nhà ta cực..cực ghét con trai.Nhưng không......
- Em không sao?- Nhỏ nắm lấy tay nó để đứng dậy.
Cả lớp đơ toàn tập vì thái độ của nhỏ[ Đây là Mễ Mễ mà họ biết sao . Trời quả là kì tích,Mễ Mễ đang cầm tay con trai không phải Phong hoặc Thái Lâm.]- xin nói thêm suy nghĩ này không loại trừ hắn và tên ngồi cạnh nó.
- Không sao thì tốt.- Nó vẫn lạnh lùng.
- Dạ !Lần nào cũng để anh thấy em trong tình huống kho coi thật là.....
- Không sao lần sau cẩn thận hơn là được.- dường như nghĩ ra điều gì đó nó hỏi- Sao em lại ở đây?Đây là trường nam mà.
- Dạ ý quên em đến đây tìm anh trai có chút việc.Lúc khác anh em mình nói chuyện vậy.-Nói rồi nhỏ quay lại chỗ anh hai nhỏ - Anh hai, coi như em năn nỉ anh đấy anh về thăm ba đi.
- Anh đã nói không thể mà.Em tha cho anh đi.
- Anh hai anh không nghĩ cho ba cũng phải nghĩ cho dì Chi chứ dì rất buồn khi anh với ba như vậy.
- Em nói với dì ấy đừng cố nữa. Dù bao năm trôi qua anh cũng không thay đổi quyết định.
- Anh hai 10 năm nay em chưa xin anh điều gì nhưng lần này em xin anh, anh hãy về thăm ba một lần đi ba đang bệnh đó.
- Em về đi. Đừng năn nỉ vô ích nữa.- hắn lạnh lùng mặc cho em hắn bắt đầu nức nở.Hắn thương lắm chứ nhưng hắn không thể tha thứ cho ông ta,mãi mãi không thể.
Ở một góc nhỏ nó hơi ngạc nhiên về thái độ của hắn, nó quay qua Thai Lâm.
- Này cậu có biết vì sao cậu ta lại thế không?Tại sao cậu ta không muốn gặp ba mình.
- Mình cũng không biết chỉ biết tình trạng này bắt đầu từ 10 năm trước khi mẹ ruột cậu ấy mất.
- Chắc cậu ta và ba cậu ta có hiểu lầm gì chăng?
- Mình cũng không biết nữa . Chỉ khổ cho Tiêu Mễ và dì Chi thôi.- Khẽ thở dài Thái Lâm lên tiếng.
- Dì Chi?
- Àh dì Chi là người chăm sóc Phong sau khi mẹ cậu ta ra đi.Cũng là vợ sau của cha Phong.
- Dì ấy đối sử với hai người họ có vẻ tốt nhỉ?
- Ùm! Tuy không phải mẹ ruột của họ nhưng dì ấy là một phụ nữ tốt.Thôi ra khuyên Tiểu Mễ thôi.
- Tại sao cậu không khuyên Phong?
- Vô ích thôi không gì lay chuyển được cậu ta đâu.- định bước đi thì nó cản.
- Khoan đã, để tôi đi.- nói rồi nó tiến về phía hắn đỡ Tiểu Mễ dậy.
- Mễ Mễ àh!Đừng làm khó anh hai em, anh hiểu anh hai em đang gặp khó khăn về tâm lí chút xíu thôi àh.
- Lưu Thái Văn Kỳ cậu nói vậy muốn ám chỉ gì,tôi làm sao có vấn đề gì về tâm lí.
- Cậu không cần phải dấu tôi hiểu mà.
- Cậu thì hiểu gì chứ?
- Cậu đang sợ đúng không? Sợ ba cậu.
- Sợ áh! Vương Thần Phong này trời không sợ đất không sợ....
- Đúng trời , đất cậu chẳng sợ chỉ sợ mình ba cậu..- nó khiêu khích bằng giọng chắc như đinh đóng cột
- Tôi không sợ!- hắn còn chắc hơn.
- Cậu không cần phải nói vậy đâu ai cũng có nỗi sợ của riêng mình điều này hết sức bình thường.Với Vương Thần Phong cậu cũng không có gì là lạ.- Nó quay bước định bỏ đi.
- Cậu đứng lại đó!- hắn ra lệnh
- Cậu có gì cần nói với tôi sao?- nó thản nhiên
- Tôi sẽ đi gặp ba tôi.
- Tôi không tin.Cậu nói vậy chắc gì đã làm được.
- Tôi sẽ đi.Nếu không tin cậu có thể đi cùng tôi - hắn dứt khoát.
- Cậu nói đấy nhé.Nam tử hán đại trượng phu nói lời phải giữ lời.
- Đương nhiên.-
Cả lớp đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác rồi dần chuyển sang thán phục con người làm nên kì tích là nó.
Quay sang Mễ Mễ nó lên tiếng.
- Được chưa cô bé đừng khóc nữa.
- Dạ!- nhỏ ngoan ngoãn như chú mèo con 
- Cậu lừa tôi.- hắn tức giận
- Tôi đâu có lừa cậu. Tại cậu hơi ngốc chút thôi- vừa nói nó vừa mỉm cười, nụ cười thật tươi nó tưởng nó đã quên đi.
Và hơn cả nó không ngờ nụ cười của nó lại rất thu hút không chỉ với Mễ Mễ, cũng nhờ nụ cười ấy mà ai kia chẳng còn tâm trí để ý đến chuyện vừa xảy ra.

Tối đó....
Vừa trở về phòng hắn lên tiếng ngay.
- Cậu về nhanh vậy, sao không đợi tôi?
- Lạ nhỉ sao tôi phải đợi cậu?- nó hỏi giọng bình thản như không hiểu.
- Thì tôi và cậu cũng là bạn cùng phòng....
- Bạn cùng phòng thì nhất thiết phải về chung hả?
- Thì......- hắn hơi bối dối - Cậu biết vì sao KTX xếp 2 người cùng phòng không?Là để giúp đỡ nhau quen với cuộc sồng tập thể, xếp hai người cùng phòng thành một nhóm và việc ăn ngủ đi lại là phải cùng nhau hết?( t/g không nhớ có quy tắc này nha)
- Thật hả?- nó mới đến đây nên cũng không biết rõ thực hư.
- Thật!- hắn chắc như đinh đóng cột(đinh đóng vào cột rồi có thể rút ra hê hê)
- Vậy mai tôi đợi cậu là được chứ gì?
- Thôi được rồi nể tình cậu không biết nên tôi bỏ qua, lần sau như thế là không được đâu.- hắn nói như đúng rồi ý.
- Biết rồi! Thôi tôi đi tắm đây!
- Đợi tôi tắm chung với!- hắn nói thản nhiên(tại hắn không biết àh)
- Cậu bị điên hả?- nó quay lại
- Có sao đâu? Tôi với cậu cùng phòng lại cùng là con trai đã ngủ cùng nhau thì có gì mà ngại.
- Này! đề nghị cậu nói cho chính xác là nằm cùng giường thôi nghe chưa.
- Biết rồi !Đằng nào tối trước tôi cũng ôm cậu cả đêm rồi, bây giờ tôi với cậu tắm chung nha.- Vừa nói hắn vừa nhăm nhăm cởi áo đòi tắm cùng nó
Không để hắn làm xong hành động đấy nó giơ chân đạp ngay vào bụng hắn gằn từng tiếng:
- Vương Thần Phong cậu muốn chết thì cứ thử làm vậy xem.Đảm bảo đi thẳng xuống suối vàng không vòng vo qua trạm y tế hay bệnh viện mất công.
Xoa cái bụng nhăn nhó mặt mày hắn lên tiếng nhường nhịn
- Rồi!Không tắm chung thì thôi chứ làm gì hung giữ thế nhỡ tôi chết thật thì sao.
- Chết thật! Thì càng tốt chứ sao một mình tôi một phòng, không ai ám càng thoải mái.- nói rồi nó ung dung bước vào phòng tắm với tư thế của kẻ chiến thắng.
- Đã vậy tôi càng muốn ám cậu cả đời .- hắn lầm bầm, bất chợt hắn nhận ra mình vừa thối ra một điều lạ lùng[mình sao vậy ?tại sao mình lại quan tâm cậu ta?tại sao mình lại lo lắng sợ cậu ta lạc đường khi bước ra khỏi lớp?Tại sao mình lại muốn nhìn thấy cậu ta mọi nơi mọi lúc? Và tại sao tim mình lại đập liên hồi khi cậu ta cười?.....] bao câu hỏi đặt ra không có câu trả lời. Trong tâm trí hắn bỗng hiện lên hình ảnh nó cười thật thu hút thật dễ thương.....vội lắc mạnh đầu cho suy nghĩ đó qua đi.Hắn tự nhủ [ chắc mình bệnh rồi mai phải đi khám bác sĩ thôi.]
Nó bước ra khỏi phòng tắm thấy hắn nắm ngủ ngon lành dưới đất vốn định để hắn nằm vậy nắm một mình trên giường cho rộng nhưng lại lo hắn cảm, qua một hồi tư tưởng đấu tranh tình người chiến thắng lợi ích cá nhân nó giơ chân ra đạp cho hắn một cái thật mạnh( tình người là thế)
- dậy đi!
Hắn mơ màng tỉnh giấc và ngay lập tức quay đi quát:
- Biết rồi!Mà lần sau tắm xong lau khô tóc đi nhá, ướt hết sàn rồi.- nói rồi hắn mang quần áo vào phòng tắm đóng cửa cái "rầm".
- Ơ hay cậu ta sao vậy nhỉ?- nó khó hiểu
Lúc này khi dòng nước mát dội thẳng vào mặt hắn mới bình tĩnh được chút ít. Thì ra vừa rồi không phải hắn lo cho cái sàn mà lo cho tim hắn đã lỗi nhịp ngay khi nhìn thấy nó trong dáng vẻ ấy.Sau khi bình tĩnh hắn bước ra khỏi phòng tắm và hơi ngạc nhiên khi nó ngồi trên giường cầm một cái gậy thật lớn[trời định giết mình chắc?- hắn tự nhủ và ở sẵn thế phòng bị], thấy hắn nó lên tiếng:
- Tôi có một quy định khi nằm chung giường.
- Quy định gì?
- Chúng ta sẽ nắm cách nhau cậy gậy này.tôi và cậu mỗi người nửa giường không ai lấn sang của ai.Nếu cậu mà vượt danh giới đừng trách tôi độc ác.- nó bồi thêm câu đe dọa 
- Nhưng lúc ngủ sao biết được nhỡ chẳng may.....
- Không chẳng may gì hết,....- nhìn vào mắt nó lúc này hắn tự biết việc chẳng may sẽ là cái chết không báo trước

Giới thiệu nhân vật chút..
Uông Nhược Thiên : Là giáo viên phong y tế trường Đông Phong, là 1 thiên tài tốt nghiệp Đại học khi chỉ mới 18 tuổi (năm nay 22), đẹp trai (cũng vì vậy mà phải vào trường nam dậy không thì bị bám đuôi dài dài...)tính tình dễ gần.Sự thật có một quá khứ đau khổ và vì qua khứ đó mới vào Đông Phong...........

Phòng y tế......
- Thầy Thiên , thầy xem em bệnh gì mà cứ thấy là lạ...- Vẫn giọng kiểu ra lệnh làm ai nghe chả óy máu nhưng ông này thì không quen òy (tai cậu ta hay cúp tiết xuống đây ngủ ý mà)
- Cậu mà cũng có bệnh sao?- giả ngơ đây mà.

- Hỏi điên! Không có bệnh ngồi đây làm gì?-hắn gắt(trời với giáo viên còn vậy với người khác..............)

- Tôi hơi lạ thôi.- ông thầy này cũng không vừa muốn trêu tức hắn đây mà.

- Này thầy em không đùa đâu nhá.

- Rồi!tôi có nói cậu đùa đâu.Thôi kể bệnh đi.

- Đại loại là đứng trước một người em hay có những hành động lạ.- hắn nói hơi ngập ngừng.

- Lạ như thế nào?

- Tim đập nhanh hơn, bối dối,...........

- Thật hả?- tủm tỉm

- Thật!- thành thật

- ha..ha ha...Xin lỗi..... cậu tôi..... không có thuốc trị bệnh này ....cậu phải tự..... tìm thuốc thôi.- cười chảy nước mắt

- Thầy xem kĩ lại đi, thầy là bác sĩ mà tim em có vấn đề gì không hay dây thần kinh nào có vấn đề thầy nhất định phải biết chứ thầy là thiên tài mà.

- Tôi nói lại lần nữa tôi không có thuốc trị bệnh này và cũng không có cách chữa ,thôi cậu về đi tôi đang bận- lây ngay lại bình tĩnh ông thầy đuổi khéo hắn.

- Đúng là lăm băm mà! Em mà biết ai cấp cho thầy danh hiệu thiên tài em đảm bảo tên đó bầm dập...- hắn lầm bầm đứng dậy bỏ đi.

Ở sau ông thầy nhìn hắn tủm tỉm nói nhỏ...
- Rồi một ngày cậu sẽ nhận ra thôi.Hê hê tôi nói cho cậu biết sớm mất hết cả thú vị.- ông thầy này ác há.
..................................................
Thời gian trôi qua nhanh chóng mới hôm nào nó còn đứng trên bục giảng giới thiệu về bản thân thì hôm nay nó đã quen với cả lớp.Nói thật là cả lớp làm wen nó àh. Chẳng hiểu sao từ hôm nó nhập học dù nó có làm ra vẻ lạnh lùng như thế nào thì bon họ vẫn bu lấy nó không chịu buông. ( hiệu ứng của .... chết người ý mà). Thật thà mà nói thì nó không phải là người lạnh lùng, trầm cảm hay thích ở một mình.......chỉ là nó ở nơi này có thể nói là vô cùng nguy hiểm bởi nó khác họ....trước khi vào đây nó xác định sẵn càng ít bị chú ý càng tốt....nhưng kế hoạch đã bị đổ vỡ do sơ xuất kĩ thuật ....[thật chẳng biết làm sao cho đành thôi đến đâu hay đến đó vậy] nó thầm nhủ. 

Hôm nay ngày mà Vương Thần Phong về nhà nó phải là người hộ tống ..... nó ghét việc này .... bởi nó không ưa hắn mấy gặp nhau là cãi nhau....và hắn kì này là lạ sao ý hay nhìn nó một cách khó hiểu.Nhưng than ôi! Vì không nỡ nhìn thấy Mễ Mễ- người nó coi như em gái buồn nên nó đành ngậm đắng nuốt cay "dẫn trẻ về nhà".Chiếc xe dừng hẳn trước một biệt thự sang trọng cách biệt với bên ngoài bởi một khu vườn rộng mênh mông.

- Vẫn không thay đổi nhỉ?- Hắn nói với bác tài.

- Vâng nó vẫn như xưa, như hồi mẹ cậu còn sống.Ông chủ.....

- thôi bác đừng nói nữa.Đừng nhắc tơi ông ta trước mặt tôi.

- Vâng!- bác tài co phần run sợ trước thái độ của hắn.

Hắn mở cửa bước xuống xe khuôn mặt trầm buồn lưỡng lự phần muốn bước vào trong vì nơi đây chưa chan bao kỉ niệm đẹp đẽ ngày mẹ cậu còn sống, phần lại không vì trong đó có người cậu căn hận nhất .... nỗi căm hận từ ngày mẹ cậu ra đi.Nhìn thấy hắn như vậy nó có phần khó hiểu cứ mỗi lần nhắc đến ba hắn là hắn nổi khùng lên thái độ khác lạ vô cùng [Nhất định tôi phải tìm ra điều gì khiến cậu như vậy]- nó thầm nhủ phần vì tò mò phần vì diều gì nó cũng không rõ(hic t/g cũng không rõ).Cuối cùng nó không chịu nổi khi phải đứng nhìn căn nhà một cách điên khùng như vậy...
- Vào thôi!- nói rồi nó cầm tay hắn kéo vào- một cách vô tình.Nó không biết rằng bàn tay ấy thật có sức mạnh với hắn........
===============
Thật cảm ơn sự đóng góp ý kiến của mọi người. T/g àh không từ nay cứ gọi là Mizuki cho thân mật sẽ cố gắng hơn . Mizuki sẽ post chuyện dài hơn còn thường hơn thì không dám chắc vì...mizuki là h/s cấp 3 nên rất bận . nhưng dù thế nào mizuki sẽ có gắng dành nhiều thời gian hơn cho fic 

- chào thiếu gia!
Vừa bước vào phòng khách nó và hắn đã bắt gặp nây 2 hàng người dài đằng đẵng đứng cúi chào.Không hẹn mà gặp cả hai người có cùng suy nghĩ "phô trương quá".Rồi hắn lên tiếng bằng giọng lạnh hơn băng khiên ai cũng phải khiếp sợ.
- Các người đi làm việc của mình đi đừng bao giờ để tôi bắt gặp cảnh tượng tương tự nữa.

Vâng thưa thiếu gia!- Tất cả họ nhanh chóng tản ra ai vào việc nấy.Vừa luc đó.

- Con về rồi àh!- giọng vui mừng của một phụ nữ trung niên nhưng vẫn chư phai nét đẹp thời con gái.- Lâu lắm con mới về dì vui lắm.

-...........- hắn không nói gì chỉ gật đầu chào tỏ vẻ kính trọng.

- Văn Kỳ anh đến rồi àh! Em mong anh mãi- Mễ Mễ bước vào nhỏ chạy ngay về phái nó không còn để ý đến xung quanh.

- Ừm! Anh đưa anh trai em về mệt bở hơi tai nè! Thế này hải lấy công cao mới được.- nó cười cười trêu Mễ Mễ.

- Này! Tôi làm gì mà cậu kêu mệt!

- Đi với cậu tôi đã đủ mệt rồi cậu mà làm gì chắc tôi chết quá- nó thản nhiên.

- Cậu...cậu..- tức không để đâu cho hết hắn quay qua em gái - Em đấy! Về đến nhà ko thấy anh hai sao mà chạy ngay tới chỗ cậu ta. Hơn thế về nhà thì về sao phải đem theo hai cái đuôi thế hả?

- Lêu lêu! Hổn thèm chào anh!

- Phong ý cậu nói tôi phiền phức hả? Uổng công mình làm bạn lâu nay.- Thái Lâm có vẻ tức trước thái độ của hắn.

- Này đàn em có gì phải nóng thế!Đàn anh đến chơi phải hoan nghênh mới phải!Àh mà nhà cậu rộng nhỉ!- khỏi nói cũng biết là Khải Tuấn.

- Thôi thôi ! Cho dì xin mấy đứa! Khải Tuấn và Thái Lâm cứ ở đây chơi đừng để ý thằng Phong còn trẻ con lắm.Còn Mễ Mễ lần sau không được ăn nói kiểu đấy với anh nghe chưa.

- Dạ- nhỏ lí nhí - Àh dì ơi!Đây là anh Văn Kỳ đã cứu con lần trước và cũng là người đã làm cho anh hai về nhà đấy ạh.

Bà nhìn sững vào cậu trai trước mặt [ là nó sao? Không thể nào cậu ta là con trai....nhưng giống thật.....]

- Dì! Dì sao vậy.....-Mễ Mễ hỏi

- Àh không sao! Dì chỉ đang nhìn kĩ xem cậu ta có gì đặc biệt mà Tiểu Mễ nhà ta cứ nhắc cậu ta hoài.

- Dì này.....- nhỏ nũng nịu hai má ửng hồng thật dễ thương.

- Thật cảm ơn cháu quá, cháu giúp dì rất nhiều.

- Dạ không có gì việc nên làm thôi mà dì.

- Thôi các cháu cứ ở đây chơi dì đi làm vài món cho mọi người ăn.

- Dì! Việc ấy cứ để người dưới lo dì nghi đi.- Hắn lên tiếng lạnh lùng nhưng cũng đầy quan tâm ( theo cách của hắn.)

- Ừm! Bình thường vẫn vậy nhưng hôm nay con về dì muốn tự tay vào bếp nấu cho con ăn.- Bà mỉm cười hiền từ rồi quay đi.

- Cảm động quá hả?- nó hỏi khi thấy ánh mắt trìu mến nhìn người đàn bà ... thật sự không phải mẹ ruột hắn....một sự đồng cảm len lỏi trong tim.

-......-hắn khẽ gật đầu.

- Thật không ngờ cậu là Vương Thần Phong - nó trêu hắn 

- Mặc tôi! -Hắn đùng đùng tức giận bỏ đi.

Về nó mặc dù đồng cảm nhưng nếu nói chuyện bình thương thì không phải là nó và hắn nữa .... có lẽ vậy nó và hắn gặp nhau là phải cãi nhau... nhưng cũng nhờ thế mà cả hai hiểu nhau hơn bất cứ ai.......Môi nó nở nụ cười nhẹ nhàng vui vui vì biết thêm về hắn và không ngờ nụ cười đó lại vô tình cướp đi nhịp đập bình yên của trái tim một chàng trai không phải hắn......

Nó thơ thẩn bước đi không biết từ bao giờ nó đã đặt chân vào một vườn hoa phải một vườn hoa hồng xanh loài hoa nó thích nhất.Nhìn thấy những cánh hoa còn vương sương mai nó không còn chú ý đến gì nữa chạy tung tăng khắp vườn ngắm từng đoá hoa nâng niu từng chút một mà không để ý từ nãy giờ có một ánh mắt luôn dõi theo nó.
- Cậu có vẻ thích hoa hồng xanh nhỉ?

- Ừm! Không ngờ ở đây cũng trồng loài hoa này.- nó hồn nhiên trả lời không để ý người hỏi là ai.Luc sực tỉnh quay ra thì đã thấy Thái lâm đang nhìn nó chăm chú.- Cậu làm gì mà nhìn tôi ghê thế?

- Không tôi chỉ tò mò một người như cậu cũng thích hoa.

- Tôi làm sao ?

- Thì là một tên lạnh lùng chứ sao.

- Cứ lạnh lùng thì không được thích hoa hả?

- Không!Ý mình không phải vậy......- TL hơi bối dối

- Tôi đùa thôi!Ai cũng có thể thích hoa cả dù họ có tính cách như thế nào.Với lại cậu xem nhưng đoá hồng xanh này thật đẹp.- nó khéo léo gỡ rối cho cậu chàng đây mà.

- Ừm nhưng để trồng được một vườn hoa hồng xanh như thế này thì rất tốn công.

- Ừm! Có vẻ cậu cũng biết nhiều về hoa nhỉ?

- Thế cậu không biết rồi!Mình là chuyên gia về trông hoa đấy.Và khu vườn này cũng là tác phẩm của mình.Trồng hoa cũng phải có kĩ thuật thì mới ít tốn công.

- Thật hả vậy bữa nào mình phải tham khảo kinh nghiệm mới được.Nhà mình cũng có một vườn hoa hông xanh nhưng khổ nỗi mình không biết cách chăm sóc.

- Rất sẵn lòng chỉ bảo nhưng mình không dậy không công đâu.

- Ừm! tất nhiên phải có công rồi - Nó lại cười nụ cười tươi tắn...làm trái tim ai lại rung lên từng nhịp đập rộn ràng..

- Àh,tại sao cậu lại thích hoa hồng xanh vậy?- TL lấy cớ lảng sang chuyện khac ( để lấy lại nhịp cho tim ấy mà)

- Trời cậu là chuyên gia về trồng hoa mà không biết gì về truyền thuyết các loài hoa sao?

- Ừm thì lúc dì Chi nhờ mình trồng hộ mình chỉ làm theo chứ đâu có tìm hiểu kĩ.- TL gãi gãi đầu tỏ ve ngại ngùng.

- Vậy mình kể cho cậu nghe nha....Ngày xưa......- kể một hồi dài ( thực ra dài qua ko tiện post ai có hứng thú với truyền thuyết này xin mời vào đây xem kĩ hơnhttp://giadinh.anet.vn/topic-8/truyen-thuyet-hoa-hong-xanh/a1435)

- Thằng ngốc trong câu chuyện thật chung tình.
- Đúng vậy cậu ta có một tình yêu thật rộng lớn và cao cả.

Hai người cứ ngồi thế mỗi người một suy nghĩ.NÓ cảm thấy vui vui vì có một người bạn để chia sẻ sở thích của mình. Còn TL thì ngồi đó nhìn nó , chỉ nhìn thôi một cái nhìn thật trìu mến...........
-------------------
Buổi trưa trong bữa cơm
- Này con ăn nhiều vô! Ăn nhiều mới khẻo được!- Dì Chi gắp liên tục cho hắn.

- Dì àh! Dì có anh hai rồi quên con luôn rùi hả?- Tiểu Mễ nũng nịu làm tất cả phì cười ngay cả nó và hắn cũng tum tỉm.

- Này! em ăn đi không phải tị đâu lâu lăm anh em mơi về mà dì Chi chỉ muốn wan tâm anh em một chút thôi.- Nó ắp cho nhỏ một miếng thịt dõ to, khỏi nói nó vui thế nào 

- Em không tị nữa - nhỏ lí nhí hai má đỏ ửng lên.

- Anh cũng gắp cho em này.- Khải Tuấn định gắp cho nhỏ thì Phong ngăn lại.

- Anh đừng co mà dụ dỗ em tôi , tôi cấm.

- Biết rồi .- Thấy ánh mắt của hắn KT tiu ngỉu rụt đũa về.

Bưa ăn cứ thế trôi đi nhanh chong không ai biết trong lòng một người đượm buồn trước những cử chỉ âu yếm yêu thương của dì Chi đối với Phong. Là nó phải nó nhớ nhà nhớ ba nhớ mẹ nhớ tất cả những gì hiện hữu nơi đó.Đã một tháng rồi nhỉ , một tháng nó rời nhà không biết ba mẹ thế nào rồi......
....................................
Nó ngồi trước chiếc điện thoại nhấc lên rồi đặt xuống đắn đo không biết bao lâu định bấm số rồi lại thôi. Cuối cùng nó quyết định gọi cho nhỏ bạn thân nó bởi nó sợ gọi về nhà nó sẽ không kìm lòng được .... và nó sẽ trở về...
===========
E hèm thật ra Mizuki thấy cháp này hơi vụng về nhí nhố không điểm nhấn nhưng mọi người thông cảm cháp này là tiền đề cho cháp sau đó....

chuông điện thoại kêu liên hồi khiến hương đang ngủ ngon lành cũng phải ểu oải thức giấc. Nhìn vào điện thoại là một số lạ hoắc nhỏ bấm nghe giọng tức tối.

-< alo!Ai đấy !>

- Tao nè! Văn Kỳ này.- nó lên tiếng
Một thoáng vui trên gương mặt nhưng chỉ một thoáng thôi bởi mọi chuyện của 1 tháng trước ùa về khiến nhỏ trào nên nỗi tức đầy vơi.

- < Văn Kỳ là ai? Tôi không nhớ.>

- Mày đùa hả Hương , tao Văn Kỳ này.Tao là bạn thân của mày đó. Có một tháng đã quên tao rồi sao?

- < Àh thì ra là Văn kỳ !.....>

- Hi nhớ ra rồi phải không? thế chứ..

- < Ừm ! Nhớ ra một con ban vô tâm, vô tình , không coi bạn bè ra gì..>

- Ặc! Là gì mà dữ thế.

-< Ừm!thì dữ!- nhỏ bình thản rồi hét lên- Thế mà dữ àh?Mày biến mất chẳng thèm nói với tao lời nào. Mày co biết tao lo cho mày lắm không? May cho mày giờ không có đây chứ không liệu mà mua bông băng đi là vừa.>

- Biết rùi, mày nói nhỏ thui! Thủng màng nhĩ òy nè!Bao giờ tao về tao tự đến trước mặt mày chịu tôi.OK?

- < HỪm ! khi nào về chết với tao>

- dạo này ba mẹ tao khoẻ không?

-< Ừm thì ****** nhớ mày cũng ốm đi chút ít nhưng giờ thì ổn rùi. Nhưng tại sao mày lại bỏ đi ? Mày giờ sống như thế nào? ở đâu?>

- Ừm!Thì tao vẫn khoẻ ..... còn việc khác để luc nào về tao nói cho mày biết.

- < Vậy thì thôi không cần đâu.Bye nhé, coi như tao chưa từng có con bạn là mày.- nhỏ giận dỗi.>

- Được rồi được rồi tao nói nhưng mày phải hứa với tao một chuyện.

- < chuyện gì?>

- Không được sock vào tuyệt đối không để ba mẹ tao biết.

-<......OK >

- Mọi chuyện là thế này.......- nó kể hết mọi chuyện cho nhỏ Hương nghe.

-< Mày điên rồi hả Kỳ.Sao dám làm chuyện động trời vậy hả?>

- Mày biết đấy , đây là hy vọng duy nhất để tìm ra bà ấy tao không thể từ bỏ.

- <Thôi được rồi m. mày nhớ cẩn thận đấy. Thôi tao cúp đây>

- Ừm!..

Nó không ngờ cuộc đối thoại kia đã lọt vào tao một người.

- Chuyện vừa rồi là thật chứ Lưu Thái Văn Kỳ? Cậu là con gái.

nó quay ra nhìn tên con trai trước mặt , miệng lắp bắp không nói lên lời..
.........................................
...................................
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi biệt thự trở về trường. Mọi người trên chuyến xe đều tỏ ra bình thản nhưng thực chất trong lòng lại đầy sóng gió.Nó cũng vậy cứ nghĩ tới chuyện lúc chiều là nó lại kinh hồn bạt vía...
============================
hê hê đố các bạn ai là người phát hiện ra nó là con gái.Nói trước khi có kết quả chớ bất ngờ bởi sự xắp xếp của mizuki nhá ....có mục đích cả đấy


- Chuyện vừa rồi là thật chứ Lưu Thái Văn Kỳ? Cậu là con gái.

Sau giây phút sững sờ nó lắp bắp:

- Khải Tuấn.............anh nghe ....nghe ...... hết rồi àh!

- Đứng vậy!Tôi đã nghe thấy hết.

- Anh sẽ báo lại cho nhà trường về việc này?

- Không với một cô gái như vậy là quá tàn nhẫn.

- Thật hả anh sẽ không nói?

- Nhưng trong 1 tuần cô phải thu xếp rời khỏi trường .

- Không còn cách nào khác sao?

- Không bởi Đông Phong là một trường nam.

- Anh cho tôi nửa năm tôi phải tìm một người, chỉ nửa năm thôi tôi sẽ rời khỏi trường nếu không tìm thấy, tôi xin anh.- nó lấy giọng nài nỉ.

- Tôi không thể! Cô hãy rời khỏi trường như vậy là tốt nhất.- bằng giọng rứt khoát Tuấn kết thúc câu chuyện và bước đi trong sự thất thần của nó.
==============
Nó ngồi bật hẳn dậy khi nghĩ đến đây.[Không! Mình không thể rời trường được nhưng phải xử trí làm sao với Tuấn đây?Àh phải rồi lần trước.....như nghĩ ra được điều gì đó nó tủm tỉm cười mà lòng đang toan tính một âm mưu.

Tuấn nhìn nó khó hiểu [ Lúc này cậu ta còn cười được sao? Đúng là kì lạ.]

==============
Tối đó vừa về phòng hắn đã vô cùng ngạc nhiên vì........

- Phong cậu về rồi hả ? có mệt không? Cậu có đói không?Có cần mình pha nước tắm cho không?-Một loạt câu hỏi quan tâm kèm theo một nụ cười tươi như hoa khiến hắn sững người tim đập loạn xạ trong giây lát nhưng ngay lập tức hắn lấy lại bình tĩnh và với cái đầu thông minh hắn bắt ngay vào trọng tâm bủa vấn đề.

- Cậu có việc gì cứ nói không cần làm vậy đâu.

- hì cậu thật thông minh. Thật ra cậu có thể cho mình biết điểm yếu của KTX trưởng không?

- Thì ra vì chuyện này cậu mới như vậy?

- Cậu nói cho tôi biết nhé.

- Đúng là tôi có biết..... nhưng tôi không nói đâu.- Hắn cười gian xảo 

- Cậu ....cậu...... đúng là......... sao Thái Lâm có thể chơi với một người như cậu nhỉ.- Tức quá nó buột miệng.

- Tại sao không thể chơi với tôi?- Hắn bắt đầu khó chịu .

Cũng biết mình lỡ miệng nhưng đâm lao phải theo lao nó tiếp lời.

- Thì Thái Lâm hiền lành là thế tốt bụng là thế lại chơi với một người hoàn toàn trái ngược với bản thân là cậu chứ sao.

- Cậu ta tốt thế thì sao cậu không đi nhờ cậu ta đi còn nhờ tôi làm gì?- hắn tức giận đùng đùng bỏ đi.

- Ơ nếu nhờ được cậu ta thì tôi nhờ cậu làm gì?- nó nói với theo 
Nghe được cậu nói này không hiểu sao hắn lại càng tức..........[Tôi tồi tệ vậy sao ? Cậu có biết từ khi cậu xuất hiện tôi đã thay đổi rất nhiều không? Thái Lâm tốt vậy sao? Lần này nếu Thái Lâm giúp được cậu thì cậu cũng chẳng thèm đoái hoài đến tôi àh. Trong cậu tôi chỉ đến vậy sao?- không chủ định thâm tâm hắn tự đặt ra những câu hỏi đầy bức bối]
Còn nó sau đó định đi tìm hắn để xin lỗi vì chuyện vừa xảy ra nhưng chẳng thấy đâu. Tình cờ nó nghe thấy một chuyện.....
=============
Lang thang trong sân trường mà lòng nó lặng trĩu thế là nó xắp rời xa nơi này rồi .........
- Cẩn thận!- tiếng kêu thất thanh từ sau nó nhưng đã quá trễ quả bóng nhằm đúng đầu nó lao tới không kịp định thần nó lãnh trọn ,choáng váng không còn biết gì nữa nó gục xuống.
==============
Nó thức dậy thấy mình nằm trên chiếc giường trắng toát nó lên tiếng

- Đây là đâu?

- Là phòng y tế. Em bị bóng bay chúng đầu ngất xỉu và được đi vào đây.

- Vậy ạh? Thôi em về đây chào thầy.- nó hờ hững định trỏ về phòng.

- Tôi có một thắc mắc muốn hỏi em.

- Thầy muốn hỏi em chuyện gì?- nó quay lại hơi khó hiểu.

- Điều tôi tò mò là tại sao trong một trường nam lại có một cô gái?

- Thầy! Sao thầy biết!- nó sựng người.

- Em không biết sao tôi là một bác sĩ và được mệnh danh là thiên tài đấy.

Sau phút giây sững sờ nó lại trở về trạng thái hờ hững.

- Đúng là đã xui lại càng xui.- nó tự nhủ - Thầy không cần bận tâm về em đâu chỉ vài ngày tới trường này sẽ không còn cô gái nào nữa.-nó rồi nó định quay gót bước đi trong sự ngạc nhiên cực độ cua ông thầy, chợt nó thấy trên bàn một miếng ngọc hình rồng nó buột miệng - Nó là của thầy hả?Miếng ngọc ý?

- Đúng vậy , có gì sao?- quay qua nhìn miếng ngọc ông thầy hỏi lại.

- Không có gì , em chỉ hỏi vậy thôi , chào thầy......- như vừa nhớ đến cái gì nhưng nó lại tự nhủ [thôi mình sắp rời khỏi đây rồi để ý làm gì.]

- Này Khải Tuấn nguy rồi.- một người chạy từ ngoài vào lớp có vẻ hoảng hốt.

- Chuyện gì?- Anh bình thản.

- Đám bạn gái của anh kéo đến tường đang đứng chật cổng kìa.Anh đã làm gì mà bon họ kéo đến trường vậy?

- Ăx, đúng là rắc rối mà sao họ lại kéo đến đây chứ?

- Rốt cuộc anh đã làm gì mà ra nông nỗi này hả?

- Tôi có làm gì đâu tôi chỉ nói với họ là " mình chia tay thôi anh có vị hôn phu rồi " thế thôi

- Ăx anh nói vậy họ không kéo đến mới lạ đấy? Mà anh có vị hôn phu thật hả?

- Làm gì có,. Chỉ là lão già vài hôm nữ đến trước khi đến ông ấy có gọi đến nói nếu thấy một đám con gái bén bảng đến đòi gọi cha chồng là ông ấy cắt tiết. Lời ông ấy nói chưa bao giờ là giả đâu.- hắn kể nể.

- Vậy giờ phải làm sao?

- Tôi biết phải làm sao được? Giờ tôi chẳng còn nghĩ được gì nữa cậu nghĩ giúp tôi đi.

- Làm sao giờ nhỉ?.......À tôi nghĩ ra rồi.

- Cách gì?- như vớ được vàng Khải Tuấn bật dậy.

- Bây giờ nếu muốn thoát thân anh phải tìm ra một vị hôn phu.Hơn thế người này phải hơn họ về mọi mặt.

- Vậy thì khó lắm. Thứ nhất khó có thể tìm ra một người như thế lắm bởi họ toàn là các tiểu thư giàu có xinh đẹp.Thứ hai nếu tìm gia thì họ sẽ lại bám lấy tôi thôi. Thứ 3 vì là toàn nhân tài nên khó có cô gái nào có thể đối phó với họ.

- Đúng vậy ! Thế nên anh phải tìm người nào không thích anh, gia thế hơn người, thông minh xinh đẹp và đủ bản lĩnh đối phó với họ.

- Tìm ai được nhỉ?- Khải Tuấn tự hỏi........

- A! Mễ Mễ kìa...- tiếng các nam sinh gieo hò

- Đúng rồi có thế mà không nghĩ ra Mễ Mễ là hợp nhất. Thứ nhất vô cùng xinh đẹp,thứ hai tất cả họ sẽ không dám làm gì khi biết đó là em gái Phong, thứ ba gia thế hơn người.- nói là làm Khải Tuấn chạy ngay sang lớp Phong.

.................................
- Mễ Mễ giúp anh đi mà , chỉ có em mới giúp được anh thôi.- Khải Tuấn nài nỉ và ngay lập tức " bộp" một chiếc giày bay vào mặt.

- Anh dám bắt em tôi làm việc như vậy hả? Muốn chết rồi phải không?- Phong tức tối

- Phong à! Nếu không có Mễ Mễ thì tôi chết chắc đáy cậu thương cho tôi đi.

- Không là không , anh tự làm tự chịu. mễ Mễ Mễ không phải giúp anh ta.

- Vâng! - nhỏ như trút được gánh nặng vì nếu nhỏ giúp khải Tuấn nhỏ sợ một người hiểu nhầm

Khải Tuấn bất lực định rời khỏi thì thấy ngay nó trước cửa lớp đang đi vào , trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng liều lĩnh.

- Này Văn Kỳ cậu giúp tôi một việc được không?- Khải Tuấn hồ hởi ra giọng gã gẫm.

- Việc gì?- nó lạnh lùng

- Làm " vị hôn phu "của tôi. - lại giọng gạ gẫm.

Cả lớp há hốc mồm [ chẳng lẽ bây giờ anh ta lại dụ dỗ cả con trai nữa sao?] họ nín thở và hai người chết lặng đang chờ câu trả lời của nó. Còn một người nữa máu nóng bốc lên đầu.....

- Anh nói gì vậy sao bắt anh Kỳ giả dạng được muốn chết hả?- Mễ Mễ lên tiêng tức tối.

- Mễ Mễ àh! Anh sắp chết rồi không còn cách nào khác.

- xin lỗi! tôi bận lắm , không thể giúp được đâu.- nó lên tiếng.

- Cậu thì bận gì chứ?- Tức tối nhưng ngay lập tức chuyển sang nhẹ nhàng - giúp tôi đi mà chỉ lần này thôi.

- Tôi phải thu dọn hành lí! Như vậy không phải bận àh?Công việc của tôi do anh ban cho mà, điểm yếu của tôi bị anh nắm giữ còn gì.- Nó bất cần

Sau một hòi đắn đo suy nghĩ cân đo thiệt hơn Khải Tuấn lên tiếng.

- Tôi sẽ giữ bí mật cho cậu nếu cậu giúp tôi vụ này.

- Tin sao được anh.- nó thản nhiên

- Tôi hứa mà!

- Tôi làm gì cũng phải chắc chắn.- nói rồi nó lấy một tờ giấy ra ghi ghi chép chép xong xuôi nó đưa cho Khải Tuấn - Anh kí vào đi nếu anh kí vào tôi sẽ giúp anh
- Hả!" Nếu Khải tuấn nói ra bí mật thì sẽ phải làm ôshin của Văn Kỳ"

- anh có kí không? Không kí thì thôi , tôi đi đây.

- Ơ...được rồi tôi kí.....- Khải Tuấn đành chép miệng chịu thua

Cả lớp lúc này thật tò mò muốn biết bí mật kia là gì mà nó chịu "đóng giả con gái" để che giấu sự tò mò ấy không loại trừ 3 người kia.

Sau khi nhận tờ giấy nó vui ra mặt , lên tiếng
- Được rồi! Bây giờ phải hoá trang chứ.

- Ừm!- Khải Tuấn ỉu sìu

Ngay lập tức có một đoàn trang điểm đến hoá trang cho nó chỉ không lâu sau đã hoàn thành.
................

Một người trong đoàn trang điểm bước ra ngay lập tức khải Tuấn vớ lấy.

- xong chưa?

- Dạ ! Xong rồi hơn cả mong đợi! Thật không ngờ cậu ta là con trai!

- Đâu! Sao còn chưa ra!- Khải Tuấn hỏi dồn , vừa lúc đấy

- Ra rồi đây! - nó bước ra trong trang phục hết sức đơn giản nhưng không khỏi thu hút..........

< chọn đại một cái ảnh bà con thông cảm>

- Văn Kỳ sao?- Nam sinh 1 (ns1)

- thật không đấy?- ns2

- đẹp hơn cả con gái .- ns3 

- Là cậu sao?Văn Kỳ? - Hắn lên tiếng sau phút giây sững sờ và vừa mới kìm nén cảm xúc.

- Này không là tôi thì là ai hả? - nó phát cáu lên khi bị coi là trung tâm của vấn đề, quay sang Khải Tuấn nó gắt- Họ đâu dẫn tôi đi gặp nhanh lên ông nội muộn tí nữa chắc con chết với đám ruồi bu này mất
- Ờ đi thôi! - [ thật không ngờ cậu ta...... đẹp thật] tên này cũng ....đơ

Hai người đi kéo theo một đám đuôi theo sau để xem diễn biến vụ ...cắt đuôi của hoàng tử lăng nhăng .

- thật không ngờ anh Văn Kỳ khi giả gái đẹp vậy! Đẹp hơn cả em! - Mễ Mễ phụng phịu

- Này con trai không thích khen đẹp đâu. - Thái Lâm lên tiếng nhưng trong lòng nghĩ gì có chúa mới biết chỉ thấy cậu ta cười cười ngây ngô suốt từ khi thấy nó, trông ngố không tưởng.
Rồi hai người này cũng theo sau nốt.
..................................................................
Biệt thự Dạ Hương - Biệt thự nhà Khải Tuấn

- Cô là vị hôn thê của Khải Tuấn?- tiếng hỏi cất lên từ nột cô gái xinh đẹp, sắc xảo

- Đúng vậy ! - nó khẳng định

- Tôi nói cho cô biết nhanh chóng từ hôn với anh ấy đi không thì đừng có trách!- cô ta lớn giọng

- Cô đang đe doạ tôi đấy hả?Nếu tôi không từ hôn thì cô làm gì nào?

- Hừm ! Cô có tin là tôi cho cả nhà cô ra đường không?

- Cô là ai mà dám nói thế hả?

- Hừm cô có biết tập đoàn Phương Đông chứ?Tôi là đại tiểu thư của tập đoàn đó. - cô ta nói lên mặt khinh khỉnh và đúng là cái tên "Phương Đông"* đã làm bao người phải nhìn cô ta bằng con mắt khác.Nhưng có lẽ còn ngạc nhiên hơn khi.........

- Thật không ngờ là tiểu thư của tập đoàn Phương Đông lại vô văn hoá và cậy quyền như vậy.- nó thản nhiên

-Cô....cô.....

- Tôi làm sao? Nói đúng quá hả?

- Hừm cô cứ đợi đấy. Còn Khải Tuấn anh đừng có nghĩ tôi theo anh vì thích anh nhé , tôi chỉ thấy thú vị thôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. - nói rồi cô ta tức tối bỏ đi.

- Phù cuối cùng cô ta cũng đi.

- còn ai nữa không? Nhanh lên tôi mệt lắm rồi.-nó gắt sau khi xử lí xong hàng tá bạn gái của Khải Tuấn.

- Xem nào! Từ sáng tới giờ là 31 cô.....àh còn một cô nữa thôi.- Khải Tuấn lên tiếng mà mặt biến sắc.

- Sao vậy? Đừng nói cô này cũng là một tiểu thư chảnh choẹ như cô ta nhé?Nếu vậy tôi xin kiếu.- nó nói trong tức tối

- Không!Cô này rất hiền...- tuấn ngập ngừng- Nhưng có lẽ khó đối phó hơn cả cô ta.

- Là sao?- nó khó hiểu

- Thì cứ gặp đi.- Tuấn phát cáu lên.Cũng vừa lúc đó.

- Anh Khải Tuấn anh nói anh có vị hôn thê là thật hả?Là chị ấy sao?- Một cô bé vô cùng dễ thương với đôi mắt ngây thơ vô đối lên tiếng.
===================
* - Giải thích một chút.
Phương đông là tập đoàn lớn thứ 5 của nước.theo phân chia thì:
-Tập đoàn nhà Thần Phong lớn nhất .
- Thái Lâm lớn thứ hai.
- Nhà nó thứ ba
- Khải Tuấn thứ 4

Khải Tuấn tái mặt trước cô gái, anh không yêu cô bé ...nhưng anh cũng không muốn coi cô như bao cô gái khác chỉ là thú vui ..của anh.Cô quá lương thiên , quá mỏng manh anh không nỡ làm tổn thương nhưng cứ không dứt khoát thì càng làm cô thêm khổ.Chỉ có một cách ,đúng chỉ có một cách.....Anh đưa mắt ra cầu cứu nó...và như mong đợi nó lại bắt đầu "nhiệm vụ" của mình.

- Chào em! chị là Lưu Thái Văn Kỳ là hôn thê của Khải Tuấn.- trái với suy nghĩ của nó cô bé này không như bao cô gái trước không lặng lẽ im lăng buồn phiền, không khóc lóc , không chua ngoa hay thậm chí đến một chút căm ghét trong mắt cũng không... co bé chỉ mỉm cười và nói một câu có lẽ tất cả ai nghe thấy cũng sock.......

- Rất vui được biết chị!Em là bạn gái của anh Tuấn.

- ......- Sock nhưng rồi nó lấy lại bình tĩnh và lên tiếng - Em có biết mình vừa nói gì không?

- Dạ biết!

- Chị là "vợ sắp cưới" cửa Khải Tuấn đấy.- nó nhấn mạnh từng chữ.

- Vâng ! em biết.

- Em không sợ chị làm gì em sao mà nói mình là bạn gái của Khải Tuấn.

- Thì bạn gái có sao đâu.

- Em biết vị hôn thê là sao không?

- Là sau này làm vợ anh Tuấn.- Nhỏ hồn nhiên

- Đúng vậy! Và với cương vị là vị hôn thê chị không thể để vị hôn phu của mình có bất cứ ai ngoài chị.

- Một chút cũng không sao?Em chỉ cần anh ấy ở bên em một chút thôi cũng được mà!

- Không thể em àh!

- Anh Khải tuấn chẳng phải anh nói luôn bên em sao ?- nhỏ khóc và quay qua Khải Tuấn.

- Anh xin lỗi!- Tuấn không biết nói gì hơn anh không yêu cô và cũng không thể yêu bởi trong tim anh một trái tim tưởng chừng không yêu ai được nữa mới đây thôi đã len lỏi một bóng hình một cảm xúc lạ và anh biết cảm giác đó...cảm giác đã lâu rồi ...anh không cảm nhận được mà giờ đây nó lại......

Nhỏ bất giác quỵ gối xuống trước mặt nó. 

- Chị! Em xin chị em sẽ không tranh giành anh ấy với chị. Em chỉ muốn nhìn thấy anh ấy mỗi ngày dù là ở xa và chỉ cần mỗi tuần gặp anh ấy một lần thôi cũng được.

- Em đừng làm vậy! - nó khó xử

- Một tuần không được thì một tháng cũng được. Chị không đồng ý em quỳ mãi ở đây đến khi chị đồng ý thì thôi.Thật sự thiếu anh ấy em không thể sống nổi.- nhỏ nức nở làm lòng nó không nỡ.

- Em đứng dậy đi !Để chị suy nghĩ!- nó bước đi ra ngoài và ra dấu cho Khải Tuấn đi theo.

......................................
- Anh làm gì thế hả? Sao lại khiến một cô gái đến nông nỗi như vậy.Bây giờ tôi kệ anh tôi không làm nữa.

- Tôi cũng không ngờ cô ấy lại yêu tôi vậy.Nhưng nếu cứ để vậy thì cô bé lại càng lún sâu thôi . Cô cũng không muốn nhìn cô bé đau khổ hơn đúng không?

- Thì vậy ..nhưng...

- Không nhưng nhị gì hết lúc này cần dứt khoát là tốt nhất.

- Thôi được rồi anh vào trước đi tôi đi rửa mặt một chút.

- Ừm vào nhanh nhé!
.................................
- Nó lưỡng lự bước đi mà lòng đầy khúc mắc , đầy dằn vặt bất chợt một trong đám vệ sĩ lúc nãy tiến lại gần nó...........

Xin giải thích như sau:

- Vì nó làm con nhà giàu nên mỗi tháng nhận được rất nhiều tiền tiêu vặt.

Mà thật ra nó có tiêu mấy đâu nên tiền đó nằm trong tài khoản của nó . Khi ra đi thì nó cầm theo...vì vậy khoản tiền bạc nó cũng không bí.

- Vì nó có tiền và sự thông minh trời phú  nên việc làm giấy tờ giả với nó là quá dễ dàng...vì vậy việc biến nó từ một đứa con gái thành một thằng con trai trên giấy tờ không có gì phải bàn cãi.

Còn về dự đoán của chị thì cứ đọc cháp mới sẽ biết àh!

=================================
Tên vệ sĩ tiến lại gần nó cúi chào và lên tiếng:

- Tôi có thể nói chuyện với tiểu thư không?

- Àh ! Tất nhiên là được chứ!- Lúc này nó mới thoát ra khỏi tư thế phòng vệ . Không phải nó quá đề phòng nhưng có chúa mới biết được tên kia làm gì khi hắn là vệ sĩ của cô nàng kia ( Tuy thấy cô nàng không có vẻ gì là người như vậy.Nhưng đề phòng là trên hết) Nhưng nó không ngờ.........

- Cốp!.....- nó ngất lịm không còn biết gì nữa.

Tỉnh dậy nó thấy mình ở trong một căn phòng được trang trí rất trang nhã nhưng tư thế của nó thì ....... chẳng trang nhã tí nào.Nó bị chói chặt vào một cái ghế và miệng thì bị nhét dẻ không thể nói hay làm gì ở đầu vẫn còn nhói đau......cánh cửa bật mở..........Khác với tưởng tượng của nó không phải là một kẻ đáng sợ hay một tên xã hội đen nào đó,cũng chẳng phải là tên vệ sĩ kia.... đó là một người đàn bà có tuổi khuôn mặt toát lên vẻ phúc hậu........ 

- Trời sao phải trói đến thế này!- Bà chạy lại lấy cái dẻ ra khỏi miệng nó lới dây ra cho nó dẽ chịu.....- cháu có đói không ta nấu cái gì cho cháu ăn - bà lên tiếng.

- Bà là ai ? Sao lại bắt tôi? - một chút cảm động về thái độ quan tâm của bà ....điều đó làm nó nhớ về ba mẹ ...nhưng nó kịp nhận ra hoàn cảnh của mình và lên tiếng lạnh lùng.

- Thật xin lỗi cháu! Làm như vậy biết là có lỗi với cháu nhưng chúng tôi chỉ muốn cho con bé một chút hạnh phúc dù nhỏ nhoi nhất.....

- Nhưng hạnh phúc của cô bé ấy là đổi lấy từ nỗi đau của người khác cũng được sao?

- Ta biết vậy nhưng ............nhưng đây ....là việc ...duy nhất chúng tôi có thể làm......

- Nếu vậy cũng không thể nghe lời cô ấy mà bắt người như vậy chứ?

- Cháu đừng hiểu lầm! Diệp Diệp không biết gì về việc này.......Nó là một cô gái hiền lành....... 

- Vậy thì hãy thả chúa ra!

- Không thể! Xin cháu hãy cho Diệp Diệp một chút hạnh phúc...dù nó chỉ là sự thay thế......

- Sự thay thế là sao?

- Ơ...không có gì!- bà giật mình vì lỡ lời.....nhưng tai nó rất thính + bản tính tò mò nó hỏi dồn.

- Thay thế là sao?Các người đã bắt tôi rồi còn không cho tôi biết lí do đúng là chỉ nguỵ biện cho cô ta mà...- Cái này gọi là chiêu khích tướng.

- Thôi được rồi ta sẽ kể cho cháu 
nghe...................- bà kể hết cho nó nghe..
Nghe xong nó thấy Diệp Diệp thật dáng thương nhưng nếu cô bé cứ coi Khải Tuấn là Thiên thì cô bé sẽ cáng đau khổ.Nhưng rời khỏi chỗ này cũng rất khó phải có kế hoạch đoàng hoàng mới được...nó lại bắt đầu tính toán.....

- Áh! Đau bụng quá!- nó ôm lấy bụng kêu la

- Cháu có sao không?!!- bà lo lắng

- Cháu không sao! Chỉ là ... bụng cháu rất yếu, ...bị đói và hơn cả bị trói lâu quá nên giờ nó ...mới vậy - giọng nó đứt quãng làm bà càng lo lắng.

- Ta có thể giúp gì cho cháu!

- Bà ...có thể cởi trói cho.... cháu không?Giờ cháu.... đang thế nà không chạy được đâu ! Với lại nếu.... sợ bà có thể khoá cửa lại....đây là lầu 2 mà cháu sao chạy nổi.....- Vẫn giọng đứt quãng có vẻ đau đớn.

- Ừm! Thôi dược rồi!..- Sau một thời gian suy nghĩ bà đồng ý,cởi trói cho nó.

- Ôi! Có vẻ tốt hơn.Bà có thể nấu cho cháu một chút cháo được không?

- Ừm ta đi đây! - Bà ra ngoài và không quên khoá cửa ( nhưng như đã biết nằm trong kế hoạch của nó cả rùi 

Như hồi nó còn ở nhà, lần này tài năng nhảy lầu và vượt tường của nó được phát huy hết hiệu quả.Và cũng thật chẳng ngờ nó đã bị một người nhìn thấy.Tên này không nói gì chỉ nhếch mép lên cười rồi bỏ đi. Sau khi nhảy qua Tường bao nó mới phát hiện nơi đây thật hoang vu và có khi cả tháng không có một chiếc xe chạy qua, quả thật là ông trời trêu ngươi chẳng lẽ nó cuốc bộ từ đây về đến trường với phương tiện căng hải và không một tấm bản đồ (Xin nói rõ từ khi nó vào đây chưa từng đi tham quan nhiều phố còn không rõ huống chi là đường nơi hoang vu này.)Đang boăn khoăn thì vận may đã đến với nó( nói là vận may chứ không biết chừng....)một chiếc xe đưa chạy tới không nghĩ nhiều nhất định phải về được trường là điều quan trọng nhất nó lao ra đầu xe và chặn lại.......

- Kittttttttttttt- tiếng chiếc xe thắng lại có vẻ là chạy với tốc độ không cao mấy.

- Cô muốn gì?- tiếng một tên con trai cất lên

- Có thể cho tôi đi nhờ xe không?- Hỏi là vậy nhưng nó đã ngồi lọt thỏn trong xe từ lúc nào.

- Này tôi còn chưa đồng ý mà?- Tên con trai nói hơi ngỡ ngàng.

- Anh giúp tôi đi mà chẳng lẽ anh nhẫn tâm để một cô gái giữa đường hoang vắng như vậy. Như vậy chẳng giống đàn ông con trai gì cả.- Giọng vừa có vẻ nhượng bộ lại vừa mang chút gì đó lấn lướt, làm tên con trai không biết làm gì hơn là lái xe đi nếu không muốn lòng tự cao của mình bị cô gái trước mặt hạ xuống gót giày, tuy trong lòng có chút bất mãn vì không giống những gì mình mong chờ khi lấy xe lái ra đây chỉ nhằm mục đích ......đón nó .... - đi dâu?- anh ta hỏi cộc lốc một câu

- Àh anh cứ lái xe đi về cổng trường Đông Phong giùm tôi.Nếu anh biết biệt thự Dạ Hương thì càng tốt.- cuộc nói chuyện đến đây chấm dứt.

Hai con người ngồi trên xe không nói năng gì nó còn không thèm nhìn tên kia một cái ( vì đang lóng lòng về biệt thự mà ). Còn tên kia thì tức bở hơi tai vì lần đầu tiên sức hút của hắn vô tác dụng với phái nữ.

=========================

Quay trở về nơi diễn ra vụ bắt cóc.
Sau khi trở vào một lúc lâu không thấy nó vào Khải Tuấn bắt đầu lo lắng .Và có vẻ như không chỉ mình anh ta như vậy.

- Cậu ta đâu rồi ? 

- Vừa rồi anh đi cùng với cậu ta mà ? Sao giờ lại hỏi?- Phong có lóng lòng

- Cậu ta nói đi rửa tay mà sao lâu thế?

- Rửa tay gì mà lâu thế ?Sao anh không đi cùng cậu ta?

- Ơ hay cậu ta đi đâu tôi cũng phải đi theo chắc?

- Thế vì ai mà cậu ta phải đến đây hả?

- Thôi tốt nhất là chia nhau đi tìm. Còn ở đó mà cãi nhau nữa.- Thái Lâm lên tiếng .
Mọi người đổ xô đi tìm nó nhưng thật vô vọng , không một chút tin tức được hé mở cuối cùng họ đành bất lực , tất cả ngưng tìm kiếm trừ 3 người..........

========================
Vì viết hơi vội nên có sai sót mong bà con bỏ qua.......
Cả ngày nay mizuki phải thi nên mệt đừ người rùi này.........

- Kitttttttttttttttttttttt –tiếng thắng xe gấp trước một ngôi biệt thự sang trong gây chú ý cho rất nhiều người nơi đó và khi nó bước xuống xe thì……


- Mọi người nhìn kìa ,Văn Kỳ về rồi!- ns1


- Nhanh nhanh báo cho mấy tên kia biết để họ không tìm kiếm nữa !- ns2


- Rồi tôi đi báo đây!- Ns3


……………


- Cảm ơn anh vì đã đưa tôi đến đây!


- Không có gì ! Vào tròng thôi!- vừa nói tên này vừa xăm xăm bước vào còn nó không biết nói sao cứ đứng chết sững nhìn theo khiến hắn phải quay lại quát – Sao không vào định đứng đó cho đến bao giờ hả?


- Anh cũng vào sao?- nó hỏi vu vơ


- Hỏi điên!Tôi không vào thì ở đây làm gì?


- Tại sao anh lại vào trong đó?- Nó giơ tay chỉ vào trong có vẻ ái ngại và cũng như hiểu ra vấn đề hắn lên tiếng


- Àh! Tôi cũng có việc phải vào!....Không phải vì cô đâu nhá!- bất chợt hắn bật thốt ra câu nói như thể sắp bị hiểu lầm chuyện gì ghê gớm lắm.


- Hi! – nó che miệng cười – Thì tôi có nói anh vào đó là vì tôi đâu .Thôi vào thôi! - Câu nói của nó làm cậu bé bị hố hậm hực đi theo không ho he gì thêm


……………………..


- Này cậu định tìm gì nữa đã lật tung biệt thự hàng trăm lần rồi.-Thái Lâm


- Kệ tôi dù phải lật tung thêm 1000 lần tôi nhất định cũng phải tìm ra cậu ta.- Phong


- Đúng vậy! Không lí gì cậu ta lại biến mất ngay trong biệt thự này được.- Tuấn


- Chúng ta cứ tìm thế này chẳng phải vô vọng sao?Tại sao cứ nghĩ cậu ta trong biệt thự mà không nghĩ cậu đã đi ra ngoài.-Lâm


- Ừh đúng đấy!Tại sao tôi lại không nghĩ ra nhỉ?Nhưng nếu cậu ta đã đi ra ngoài thì biết đường nào mà tìm.- Phong băn khoăn


- Này cậu có bị ngốc không vậy bình thường cậu thông min thế mà!Hãy huy động hết người tìm mọi nơi cũng không phải là khó .!Tôi tin với những tập đoàn lớn nhất nước như chũng ta việc huy động người là không khó khăn.- Lâm


- Ừh cứ theo cách của cậu đi!- Cả Phong Cả Tuấn đồng ý.


Đúng vậy những lúc như thế này thì Thái Lâm luôn là người bình tĩnh và phán xét mọi chuyện theo hướng nào là tốt nhất dù trong lòng cậu chàng cũng không ít lo lắng [ Cậu ta có thể đi đâu được chứ?Đúng là..Văn Kỳ cậu khiến tôi lo quá!]

- Reng…reng……


- Alo! Đây là biệt thự Hoa Hồng Xanh(Vì nơi đây trồng rất nhiều hoa hồng xanh nên lấy làm tên biệt thự luôn)!


- Tôi Phong đây!


- Thiếu gia!- hơi ngạc nhiên nhưng cũng lấy ngay lại vẻ phục tùng- Cậu có gì dặn dò! 



- Ông hãy tập hợp cho tôi một đội người thật đông có việc gấp.Khoảng 1 tiếng nữa tôi ra chỉ thị.


- Dạ thiếu gia nếu vội như vậy có lẽ chỉ có thể tập hợp được khoảng 200 người thôi ạh!


- 200 cũng được, nhanh lên!


- Vâng ạh!


- Cạch..
……………………………
- Quản gia! Tập hợp tất cả người làm lại cho tôi !


- Dạ thiếu gia định làm gì ạh!


- Còn làm gì nữa có người mất tích tại biệt thự của tôi , chẳng lẽ tôi ko cho người đi tìm1


- Dạ vâng thiếu gia!


…………………………….


- Alo!Võ quán nhà họ Cao xin nghe!


- Thái Lâm đây ông hãy tập hợp tất cả võ sinh và võ sư lại cho tôi!


- Vâng thưa thiếu gia!


Quả thật rất gọn nhẹ.
==================
Giải thích về võ quán này một chút.
Gia đình Thái Lâm ngoài lĩnh vực thời trang ra còn tham gia vào một số lĩnh vực khác và huấn luyện vệ sĩ là một trong lĩnh vực đó( nói chung trong các tập đoàn giàu có nhất nước chẳng có tập đoàn nào là kinh doanh một lĩnh vực cả chỉ là lĩnh vực chính thì giới thiệu ở đầu chuyện thui)



Khi mọi việc xong xuôi mấy công tử nhà ta có thể nghỉ ngơi chút ít thì…


- Này mấy cậu đừng tìm nữa cậu ta về rồi…….


Chẳng có câu trả lời 3 tên đã phóng như bay ra cửa để xem xét tình hình… và cả ba tuy không nói gì nhưng niềm vui trong họ là tất yếu nó đã quay về lành lặn nguyên vẹn nhưng chợt sắc mặt họ thay đổi…


- Anh vào nhanh đi lúc nãy còn giục tôi nữa mà!


- Rồi vào đây!- tiếng một tên con trai cự lại.


- Tôi thấy anh thật giống rùa đấy.


- Bảo ai giống rùa hả!- nói rồi tên này xấn lại gần..


- Thôi anh không giống rùa được chưa – nó vội sửa nhưng vẫn bịt miệng nén cười.


Chính hành động ấy làm cho 3 tên kia có phần hụt hẫng [Vui vậy sao?] một câu hỏi cất lên từ 3 trái tim.

Không thể chịu thêm khi nhìn thấy bầu không khí như vậy nữa ........

- Này cậu có biết là mọi người lo cho cậu lắm không.- Phong lại gần ra vẻ trách nó 

- Àh thật có lỗi quá ! Nhưng cô bé đâu rùi tôi cần nói chuyện? - nó nói và không hề để ý gì đến thái độ của hắn .

- Àh cô bé đang ở trong phòng nghỉ , để tôi dẫn cậu đi gặp ..- Lâm

- Ừh!

Nó và Lâm bỏ đi để lại sau lưng một người đang tức đầy vơi vì bị nó phớt lờ.

- Cậu đi đâu mà cả tối qua không về vậy?- Thái Lâm lên tiếng hỏi sau một hồi im lặng.

- Àh việc này mình nói sau được không giờ mình phải nói chuyện với cô bé đã.

- Àh ừh!- Thái Lâm gật đầu có vẻ hơi tiếc nhưng dường như nó chẳng để tâm.Hai người lại đi và khi đến trước một căn phòng ở cuối dãy hành lang Thái lâm lên tiếng.- Đến rồi đây chúng ta vào thôi.

- Àh cậu có thể cho mình nói chuyện riêng với cô bé không.

- Ừh - hơi ngạc nhiên nhưng cậu tôn trọng ý kiến của nó - Để mình ở đây trông cho 2 người nói chuyện riêng.

- Cám ơn cậu! - nó mỉm cười nụ cười phớt chút suy tư nhưng vẫn rất đẹp.

- Cốc ...cốc....

- Ai vậy?- tiếng Diệp

- Là chị Văn Kỳ đây, chị có thể nói chuyện với em được chứ

- Cạch.........- tiếng mở cửa vội vã - Chị vào đi! Chị đi đâu từ hôm qua đến giờ vậy?- nhỏ hỏi

- Chúng ta vào trong hẵng nói được không?

- àh chị vào đi!

Nó bước vào phòng và sau khi cánh cửa đóng hẳn nó lên tiếng:

- Chị đã bị vệ sĩ của em bắt cóc.

- Hả? Chị nói sao họ dám bắt chị.- trên mặt cô bé lỗ rõ vẻ ngạc nhiên cực độ .

- Ừh!

- Tại sao họ làm vậy chứ? Để em đi hỏi cho rõ.- nhỏ tức tốc định đứng dậy nhưng nó đã cản lại 

- Thôi việc đã qua rồi cứ để nó qua đi. ngồi xuống đây chị có một vài chuyện cần hỏi em- sau một hồi nó đưa mắt dò xét nhưng quả thật trên mặt cô bé này không có chút gì dối trá nó khẳng định nhỏ không biết gì về vụ bắt cóc.

- Chị có việc gì cần hỏi em sao?- nhỏ có vẻ ngạc nhiên 

- Ừh! Em phải trả lời chị một cách thành thật nhất, Ok?

- Vâng ! - nhỏ ngồi xuống đối diện nó chờ đợi

- Em đã từng thích ai trước Tuấn không?

- Dạ không! - Câu trả lời dứt khoát

- Tuấn là mối tình đầu của em?

- Vâng! 

- Chị nhắc lại em hãy nói sự thật đừng dối chị.

- Em nói thật mà!- Vẫn giọng chắc nịch

- Vậy Thiên là ai?

- Chị nói ....gì vậy ...em .....chẳng... quen ai ....là ...Thiên...cả.- mặt cô bé biến sắc và dường như phải dặn ra từng chữ.

- Vậy là rõ rồi!- nó nói như vừa khẳng định được điều gì đó

- Chị nói vậy là sao? - nhỏ hỏi nó với nỗi sợ hãi hiện rõ lên mặt.

- Thiên là bạn trai của em phải không?- nó quay ra hỏi và ánh mắt như nói với nhỏ rằng "đừng giấu chị vô ích chị biết hết rồi."

- Đúng vậy!- nhỏ thú nhận

- Em còn yêu cậu ấy!

- Đúng em yêu anh ấy! Mãi mãi yêu anh ấy!Nhưng anh ấy đã không còn nữa rồi!

- Cậu ta chết rồi thì em lấy Tuấn làm người thay thế àh? - nó tức giận hét lên

- Em ...em....

- Em có nghĩ đến cảm nhận của Tuấn không? -giọng nó dịu đi phần nào vì không nỡ

- Chị nghĩ em muốn vậy lắm sao? Nhưng em không thể sống nếu thiếu anh ấy. Chị biết không em từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương cha mẹ thì bận bịu không có thời gian, người làm thì giữ khoảng cách vì em là một đại tiểu thư. Chỉ có anh ấy không xa lánh em cùng em chơi. Vậy mà anh ấy lại rời xa em không còn bên em nữa. Nhưng không sao em đã tìm thấy Tuấn, anh ấy rất giống Thiên, anh ấy sẽ thay thế Thiên.

- Em chỉ nhìn vào diện mạo mà cho đó là Thiên sao?Em yêu Thiên là như vậy àh? Yêu cái diện mạo của Thiên sao?

- Không em yêu anh ấy! Sao chị có thể nói thế chứ.

- Vậy sao em yêu mà khi hỏi đến tên cậu ta em nói không biết, em phủ nhận hết những gì là của cậu ta.Em yêu là khi thấy một người giống hệt Thiên em nghĩ ngay là cậu ta không thèm quan tâm đến bên trong đó có linh hồn hay tính cách của cậu ta không. Em làm như vậy mà không cảm thấy có lỗi với tình yêu của cậu ta dành cho em sao.

- Em... ..em không biết! Em phải làm sao! Em yêu anh ấy mà! Yêu từ khi còn là một cô bé , khi một cậu bé đem vòng hoa đến đặt lên đầu cô bé nói câu muốn làm bạn yêu những buổi cùng anh ấy đuổi bắt trên khu vườn hoa tường vi , hay những tiếng đàn dương cầm du dương khi anh ấy đàn......em yêu tất cả những cử chỉ ấy .

- Đúng vậy! Em yêu chúng nhưng ở Tuấn đã bao giờ cậu ta làm vậy với em chưa?

- Anh ấy chưa từng làm vậy!.... -sau câu nói như chợt cô bé hiểu ra một điều gì đó..- Em thật sự đã sai rồi sao ? Thiên ơi em sai rồi sao ? Em xin lỗi anh......em sai rồi không ai có thể thay thế anh. Em phải đến bên anh , phải đếm bên anh.- nhỏ lẩm bẩm rồi tiến lại cửa sổ bỗng ai kéo tay nhỏ lại và.....

- Bốp....- cái tát như trời đánh , cái tát đầu tiên nó chịu trong đời đau , đau lắm nó đưa mắt lên nhìn vào người trước mặt....

- Em đã tỉnh hẳn chưa ? Em đinh chết sao? Em nghĩ gì mà làm vậy? Em chết đi thì biết bao người đau lòng cho em,ba mẹ em, người thân của em,em đã từng nghĩ đến chưa. Còn chưa kể đến Thiên , phải cậu ta đã chết nhưng em nghĩ cậu ta muốn em chết theo cậu ta chắc? Cậu ta thật sự muốn vậy không?Không điều cậu ta muốn là em phải sống thật vui vẻ, vui thay cho cả phần cậu ta em hiểu chưa...em hãy suy nghĩ thật kĩ hành động của mình đi.- nói rồi nó bỏ ra ngoài để mình nhỏ ở lại trông phòng thật sự vô phương hướng...

- Thiên ơi! Em phải làm sao đây?..............

.................................................
Nó bước ra phòng khách .

- Cậu nói gì với cô bé vậy? - Tuấn

- Chỉ là một số chuyện cần nói thôi.

- Rốt cuộc là đã nói gì mà to tiếng vậy?- Phong

- Nói gì cậu không cần biết.- nó cự

- Này sao người khác nói cậu có thể nhẹ nhàng được còn nói với tôi cậu cứ như con nhím xù lông thế hả?

- Tôi thích vậy đấy, sao hả?

- Cậu ..cậu...- Phong tức óy máu mà không làm gì được.

- Vì nói chuyện với cậu khó ưa chứ sao!- một giọng nói cất lên

- Cậu là ai mà nói thế hả?- Phong tức tối- Cậu ta là ai sao lại vào đây làm gì?- quay qua nó hắn hỏi
- Thật ra thì tôi cũng không biết cậu ta là ai .Cậu ta cho tôi đi nhờ xe rồi nói có việc phải vào đây.- nó trả lời và cũng thấy khó hiểu - Thật ra cậu là ai? - quay qua nó hỏi......

- Ừh thì là anh trai của cô bé Diệp Diệp, Đoàn Trọng Hải........

- Hả cậu ấm nhà họ Đoàn?- Tất cả đồng thanh....với sự ngạc nhiên cực độ.

===============
Sự ngạc nhiên ấy xin để giải thích sau...

Giới thiệu nhân vật:
Đoàn Trọng Hải: Con trai của Đoàn gia- Gia tộc hùng mạnh nhất nước về chính trị .Tính cách luôn tự cao về vẻ ngoài của mình. câu nói cửa miệng " Không cô gái nào tôi không cưa đổ"

Đoàn Diệp Diệp : Em gái của Trọng Hải rất yêu Thiên một người đã chết vì kí do này mà bám lấy Khải Tuấn người có khuôn mặt giống hệt Thiên coi là người thay thế. 

Sau sự ngạc nhiên là một loạt câu hỏi đặt ra.

- Chẳng phải cậu đang ở Mĩ sao?

- Không là ở Anh mà.

- Không , chắc chắn là ở Italia mà.

.................

- Này các người nóii gì vậy cái gì mà chắc chắn chứ, tôi đang ở đây, ở Việt nam và trước mặt mấy người này.

- Nhưng tại sao?

- Àh thì do hoàn cảnh gia đình nên phải tung tin giả như vậy để giữ an toàn.

- Thì ra là vậy!- rồi ai vào việc nấy không ai nói gì thêm.

.........................................

Sáng hôm sau :

- Tiểu thư! Tiểu thư! Đồ của cô tôi mang đến rồi đây.- Tên vệ sĩ của Diệp Diệp lên tiếng.

- Được rồi anh cứ để đấy chút nữa cầm ra sân bay luôn.- Diệp Diệp xuất hiện trong một bộ đồ màu xanh lam thật dễ thương.

- SÂn bay?- Trọng Hải ngạc nhiên

- Àh ! Em sẽ qua Anh du học theo ý của ba mẹ.

- Nhưng tại sao vậy? Trước có nói thế nào em cũng có chịu đi đâu.

- Em nghĩ thông rồi. Mà chị Văn Kỳ đâu em muốn chào tạm biệt chị ấy.

Lúc này tất cả mọi người đã có mặt tại phòng khách trừ nó...

- Văn Kỳ! Xuống đây nhanh lên Diệp Diệp xắp đi Anh rồi này.

- Hả? Sắp đi? Tôi xuống ngay dây.- nó nhanh chóng vớ lấy bộ quần áo vội vã xuống nhà mà không ngờ rằng vì vội nó đã bị hớ.......

- Xuống rồi đây! Diệp Diệp em sắp đi Anh sao? Tại sao vậy?- nó hỏi 

- Cô... Cô......- Trọng Hải ngạc nhiên

- Chị .. sao lại như vậy.- Diệp Diệp

- Chị làm sao?- nó hỏi hồn nhiên và nhìn xuống bộ dạng của mình lúc này, mặc đồ con trai , cắt tóc con trai, Trời ơi đích thực là một thằng con trai 100%.

Cả đám còn lại không biết làm gì hơn là chờ đợi phản ứng của nhỏ nhưng thật bất ngờ ...

- Thế cũng tốt! Em không phải là người bị đá!Quách Khải Tuấn em tuyên bố chia tay.Từ nay em và anh không còn quan hệ gì nữa - rồi nhỏ mỉm cười - chúc anh sơm tìm được một nửa của mình.

- Cám ơn em! - Khải Tuấn cảm động.

- Thui em đi đây!

- Khoan đã! em có thể ở lại thêm một chút không anh muốn tặng em một món quà.- nó lên tiếng.- Quản gia hôm qua chuyện cháu nhờ ông chuẩn bị giúp cháu chưa ạh.

- Àh cậu cứ yên tâm tôi đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi! - quản gia lẽ phép.

- Chuyện gì vậy đến tôi còn không biết- Khải Tuấn 

- dạ! Thưa thiếu gia chỉ là chuyện nhỏ thôi ạh.

- Em đi theo anh.- Nó đẫn nhỏ đến một khu vườn phủ kín hoa tường vi.

- Đẹp quá! Giống quá! - Diệp lên tiếng

- Còn nhiều bất ngờ nữa kìa.- nó

- vậy sao?- nhỏ

- Quản gia tôi đâu nhớ vườn nhà mình có trồng hoa từng vi đâu.

- Àh việc này là do cậu ấy tối qua nhờ tôi.

- vậy àh! - rôig tất cả theo chân nó.

Nó nhẹ nhàng kết một vòng hoa đặt lên đầu nhỏ ..

- Chúc em hạnh phúc.

- Cám ơn anh! - nhỏ cảm động mắt rơm rớm

- Hi còn điều bất ngờ nhất nữa . - nói rồi nó chạy biến khỏi tầm mắt của mọi người.

Tiếng đàn du dương cất lên ở một goc nhỏ, làm ai cũng bất ngờ vì tài nghệ của nó

- Giông quá ! hay quá!- diệp thốt lên.

Khi tiếng đàn kết thúc nó lại xuất hiện.

- Đây là món quà anh tặng em để em nhớ lại hồi ức thêm một lần cuối

- Thật cảm ơn anh quá...- nói rồi nhỏ nhẹ phớt một nụ hôn lên má nó tỏ ý cảm ơn .

- Áh anh văn Kỳ !- Mễ mễ hét lên - cô nhanh đi anh đi

- Đứng vậy!- Đám kia tiếp lời.

- này sao các người lại xua đuổi em gái tôi vậy.- Trọng Hải lên tiếng rồi tiến lại gần Diệp.- Em đi đường bình an nhé.- nói rồi chàng ta đặt nguyên cái va li vào tay nhỏ.

- Rồi ! Em biết rồi nhé! Em đi đây! Chúc mọi người hạnh phúc! Chán thật nếu được ở lại có khi được chứng kiến trò vui rồi .- nói rồi nhỏ kéo va li đi.

- Khoan đã! - nó chạy đến và đặt vào tay nhỏ một matr giấy kèm lời chúc - Hãy sống hạnh phúc nhé.

- Cám ơn anh! Em đi thật đây.

[ Đi lẹ lên!] không nói gì nhưng đây là suy nghĩ trong lòng của đám người kia.

.................................

Trên chuêyns bay Viêt nam - Anh nhỏ giở mẩu giấy ra và có dòng chữ nhưng sau lần này hãy quên cậu ta đi mà sống thật vui vẻ nhéw. " hãy quên đi quá khứ em àh! Phải sống thật ahnhj phúc nhé! KHi nào tìm được một nửa của mình hãy đến nhà họ Lưu Thái tìm chị , Đây là bí mật của hai chị em mình thôi đấy". Nhỏ mỉm cười như hiểu được tất cả mọi chuyện.
.
Nó lại trở về KTX sông bình thường nhưng nó không biết rằng tất cả khó khăn thử thách cùng điều bí ẩn nó muốn biết sắp được hé mở..... 


Hôm nay nó phải giải quyết nốt phần rắc rối để có thể ở lại trường học đó là ông thầy y tế.......

- Cốc ....cốc......

- Vào đi!

Nó bước vào mặt bình thản không chút lo sợ, thấy nó ông thầy này hơi nạc nhiên nhưng cũng lấy ngay lại sự bình tĩnh cất tiếng hỏi giọng hơi mỉa mai :

- Sao chưa đi hả?

- Em nghĩ kĩ rồi em sẽ ở lại.

- Vậy sao?- hờ hững

- Thầy nói đi phải làm thế nào thì thầy mới không tiết lộ bí mật của em?

- Cũng có vẻ thú vị đấy? Vậy hãy kể cho tôi biết lí do mà một cô gái lại quyết định giả trai vào trường nam học.

- Kể cho thầy nghe?

- Đúng!

- Nghe xong thầy sẽ giữ bí mật này cho em sao? - nó nghi ngờ

- Cũng có thể!

- Thầy... thầy đừng ép người quá đáng!

- Tôi thích vậy! Cậu không thấy như vậy là thú vị àh? 

- Thầy đem điểm yếu của người khác ra làm trò đùa?

- Nếu theo cậu là vậy!

Nó dường như mất bình tĩnh nhưng rồi mọi việc cũng lắng xuống nó tự nói với mình [ Sao mình phải tức chứ dù sao mình cũng có chuẩn bị cả rồi mà .]

- Thầy có vẻ biết được điểm yếu của nhiều người nhỉ?

-Cũng không nhiều lắm!

- Vậy có lẽ em cũng không phải là người đầu tiên thầy dùng chiêu này.

- Đúng vậy!
- Vậy thầy có biết cảm giác của em lúc này không.

- Tôi cũng rất tò mà đấy!

- Vậy thầy sẽ sớm biết thui.

- Hả?- ngạc nhiên - Em nói vậy là sao?

- Không! Em chỉ đang tự hỏi trong một môi trường giáo dục lành mạnh như thế này tại sao lại có giáo viên là dân anh chị thôi? Tò mò quá - (cái này là học giọng điệu của ông thầy ý mà)

Quay ra nhìn thái độ của ông thầy quả như dự đoán thái độ đã khác hẳn,không còn sự khinh khỉnh tỏ ra thú vị mà là một chút kinh hãi xen suy tư... nó tiếp lời.

- Thầy có thấy kì lạ không? - nó hỏi mà nhìn sắc mặt ông thầy

Một lúc khá lâu sau lấy lại được bình tĩnh Nhược Thiên ( tên ông thầy sợ mọi người quên nên nhắc lại) lên tiếng :

- Em biết từ khi nào? - có sự nghiêm túc hẳn hoi

- Thế chứ? Em biết điều nầy từ trước khi thầy biết em là con gái nhưng chỉ thực sự khẳng định khi thấy miếng ngọc.

- Em nói đúng tôi là dân đàn anh chị.

- Thầy vào đây để tìm người thân?

- Đúng vậy mẹ tôi và đứa em gái thất lạc nhất đinh tôi phải tìm ra họ.Và như em đã thấy miếng ngọc hình rồng của tôi nó còn một nửa nữa hình phượng do họ giữ...

- Họ có liên quan gì đến ngôi trường này sao?

- Em không cần biết!- bỗng dưng ông thầy nổi đoá lên đúng vậy trong lòng Nhược Thiên đó là một quá khứ đau buồn không muốn nhắc tới cho đến khi tìm được họ có lẽ lòng anh mới nhẹ nhõm hơn được, thấy tiếng quát của mình làm cô bé sợ anh nhỏ nhẹ...- Thôi em về KTX đi tôi sẽ giữ bí mật của em và em cũng hãy giữ bí mật của tôi chúng ta cứ giao kèo như vậy đi.

- Dạ! Em về đây!- nhìn thấy thái độ của ông thầy nó cũng không muốn khơi gợi hơn miễn nó được ở lại là may rồi....Nó tung tăng trở về phòng mà không hay có một tên đang vô cùng bối dối vì cảm giác trong lòng , vì vụ nó giả gái với nụ cười như thiên thần và vì cả buổi tối nay.... ở chung với nó......

Trở về phòng nó sinh hoạt như binh thường mà không để ý rằng từ lúc nó đi tắm cho đến lúc nó đi ngủ có một tên cứ nói là ôm tim không sợ nó bật khỏi lồng ngực....

Lúc này khi đã yên vị trên chiếc giường êm ái nó mới để ý rồi lên tiếng 

- Này Phong cậu không đi tắm đi rồi còn đi ngủ chứ.( nó cũng quen với việc chung giường ùi ấy mà )

- Rồi tôi đi đây!- Hắn đi nhanh vào nhà tắm xả hết nước lên người nhưng vẫn không thể bớt đi chút cảm giác ..... cứ nghĩ đến chuyện nằm cùng nó trên một chiếc giường là ui thui không thể tưởng tượng.......

Bước ra khỏi phòng tắm hắn thấy nó đang đọc sách nhưng với mái tóc phất phơ trông thật mềm cùng với khuôn mặt của nó lúc này thật sự rất thu hút . Như không thể cưỡng lại cảm giác hắn tiến lại gần và chạm vào tóc nó.......

Ngẩng mặt lên thấy hắn đang vuốt từng lọn tóc của mình nhìn mãi không chán nó ...đơ toàn tập. Lấy lại bình tĩnh nó quát :

- Này cậu bị điên àh! Sao cứ sờ tóc tôi hoài vậy.

- Tóc cậu mền và đẹp thật đấy! - Hắn vẫn chăm chú vào mái tóc mà phát ngôn.

Nó nghĩ [ Sao một tên con trai có thể cầm tóc mình mà khen đẹp chứ! Thật không thể tha thứ mà cứ để mãi thế này chắc mình điên mất.....]Nghĩ đến đây mặt nó chợt đỏ lựng. Nó gạt phắt tay hắn ra đạp vào bụng hắn một cái thật mạnh ..........

- Ui da! Sao đánh mạnh vậy! - hắn đau đớn lên tiếng

- Tôi đánh cho cậu tỉnh lại con trai với nhau ai sờ tóc khen đẹp bao giờ . Lần sau cấm sờ vào tóc tôi khi chưa được phép, lần sau tôi không tốt bụng đạp có một cái vậy đâu ( trời đánh người ta vậy mà vẫn còn tự khen mình tốt bụng ....)

- hu da! Sao cậu khó quá vậy chỉ sờ tóc thôi mà có cần ra tay mạnh thế đâu! Mà đẹp thì tui khen đẹp chẳng lẽ nói xấu!Tôi khen nó đẹp thì có mất đi sợi nào đâu, mà đẹp thì phải ngắm chứ.

- Tui không thích được chưa!

- Nhưng tui thì thích! - Hắn trả treo

- Cậu còn nói nữa là chết với tôi.

- Dù chết tôi vẫn nói.

- Hừm hôm nay cậu tới số rùi.

- Cậu làm gì được tôi nào?

- Xem tôi làm gì được cậu nhé!- Vừa nói nó vừa đứng bật dậy định bụng cho tên con trai trước mặt một trận bõ ghét nhưng chao ui..... cái chăn nó vừa đắp quấn lấy chân nó làm nó không giữ được thăng bằng và chuyện gì tới sẽ tới nó ngã ập về phía trước...thấy vậy hắn vội vàng đứng dậy nén đau dỡ lấy nó . Nhưng vì quá bất ngờ cả hai đều ngã và không may hơn nữa khi cả hai nằm gọn dưới đất cũng là lúc môi kề môi ....... 5s....10s...15s..... không phản ứng cả hai bất động như tượng.....

Và đến giây thứ 20 nó đường như tỉnh hẳn bật dậy chạy ngay vào phòng tắm đóng cửa cái " rầm" thở gấp [ Nụ hôn đầu của mình....], còn hắn sau phút giây đó cũng bật dậy chạy vụt đi không phương hướng ....... hắn chạy mà không hiểu sao lại chạy đến phòng y tế , thấy thái độ lạ cử hắn Nhược Thiên hỏi...

- Em sao vậy?

- Em không sao! Tối nay em ngủ nhờ ở đây nhé! - không đợi sự đồng ý hắn tiến ngay vào chiếc giường trong góc cùng và hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra..........để lại bên ngoài một mình Nhược Thiên và cảm giác khó hiểu.

Đêm đó hắn, nó không ai ngủ được.........

Sáng nay dù trong người thấy mệt nhưng lúc này nó muốn tránh mặt hắn nên nó đến trường thật sớm. Còn hắn dường như cũng có cùng ý nghĩ như vậy hắn về KTX một cách nhẹ nhàng không gây tiếng động dù nhỏ nhất bước vào phòng hắn cũng thật nhẹ nhàng để nó khỏi thức giấc nhưng khi thấy trên giường không có ai hắn lại thấy lo lắng [ Cậu ta có sao không nhỉ?.....] Nghĩ vậy hắn chạy nhanh vào phòng tắm nhưng không thấy bong dáng nó đâu , hắn càng lo chạy ra ngoài hỏi tứ lung tung….. lúc gặp Khải Tuấn hắn cất tiếng hỏi ngay :

- Này Tuấn , anh có biết Văn Kỳ đâu không? – Lo lắng

- Cậu ở chung phòng với cậu ta mà không biết ư?

- Tôi biết còn hỏi anh làm gì? Tối qua tôi có trong phòng đâu?

- Thì ra vậy? – suy tư – Cậu có biết buổi tối không ở trong KTX bị phạt như thế nào không? – Khinh khỉnh

- Này tôi không đừa đâu đấy? Nếu không biết cậu ta đâu thì biến lẹ! – Tức giận và với khuôn mặt lúc này đến cả diêm vương cũng phải cúi đầu sợ hãi ấy chứ ( hê hê đoạn này hơi bốc phét chút)

- Thui thui, biết rùi đừng giận mà! 

- Thế có biết không nói lẹ đi tui còn đi tìm tiếp. Mất thời gian quá àh!

- Sáng sớm nay cậu ta đã lên trường rồi!

- Thật không?

- Ừh! Mấy người trong KTX nói vậy mà!

- Vậy thui! Tui cũng lên trường đây.

- Ừh! Àh mà cậu có vẻ quan tâm bạn cùng phòng quá nhỉ?

- Àh…ừh ….- Hơi lung túng rùi nha .- Thì cùng phòng phải quan tâm đến nhau chứ !- Chợt hắn gắt lên mặt đỏ gay gắt.

- Lạ thật ! Cậu mà cũng có suy nghĩ này sao?

- Tôi có suy nghĩ gì cũng chẳng liện quan đến anh. Thui tui đi đây - nói rùi hắn đi thẳng

- Sao lại không liên quan chứ! Cô ấy chung phòng với cậu mà!............... – Tuấn nói nhỏ

……………………………………………………………..
Lớp học…..

- Này sao hôm nay cậu đến sớm vậy Văn Kỳ ?- Lâm

- Àh ! Tại mình có chút việc phải đến sớm.- mệt mỏi

- Phong đâu nhỉ? Cậu ta không đi cùng cậu àh!

- Có quy định nào nói tôi và cậu ta phải luôn dính lấy nhau đâu ! – hơi gắt 

- Àh ! Ừh… đúng vậy! Tại bình thường thấy hai người cứ đi chung. Thui mình nói chuyện khác đi.

- Ừh… - yếu ớt.

Lúc này Lâm mới để ý sắc mặt nó hơi kém……

- Này cậu sao vậy?

- Mình có sao đâu?

[size=5]- Mặt cậu xanh lắm.[/SIZE
]
- Àh chắc do tối qua mình ngủ muộn thui !

- Vậy sao? Hay mình đưa cậu lên phòng y tế!

- Không cần đâu !

- Thui cứ để mình đưa cậu lên phòng y tế như vậy mình an tâm hơn..

- Ừh thôi được rồi! – nó đứng dậy loạng choạng …rồi ngã xuống ngất lịm trong đầu nó chỉ còn cảm giác mơ hồ một cánh tay khỏe khắn bế xôc nó dậy và bao lời lo lắng xung quanh, ……… nằm trong vòng tay này sao nó cảm thấy ấm áp vô cùng.

Phòng y tế......

- Không sao ! em ấy chỉ bị cảm lạnh thui!- Nhược Thiên lên tiếng 

- Dạ!- Thái Lâm lễ phép

- Thui cậu ở đây trông cậu ta tui đi nghỉ chút.

- Dạ!

Ngồi nhìn nó thiêm thiếp trong giấc ngủ mà Lâm cứ muốn ngắm mãi. Bất giác cậu đưa tay lên chạm nhẹ vào má nó thật nhẹ...thật nhẹ..... Bây giờ trông nó thật dễ thương như kô cưỡng lại được nét dễ thương trên khuôn mặt nó Thái Lâm cúi xuống hôn phớt lên đôi môi đỏ mọng và chẳng hiểu sao một thoáng gì hạnh phúc lan trải trong lòng ...Nhưng cũng chính vào giờ khắc ý cậu nhận ra rằng đã yêu nó.. vụt lùi về sau khuôn mặt đỏ dần như vừa làm chuyện gì có lỗi cậu thì thầm....

- Mình thích cậu ta? Mình thích con trai ?Không được! ... - rồi cậu chạy vụt đi.
Khi Thái Lâm vừa khuất dạng thì......

- Rầm! Văn Kỳ cậu bị ốm sao! Có nặng lắm kô ? hay để mình đưa đi bệnh viện cho chắc ở cái chạm xá bé tý này thì.......

- Thì sao? - Nhược Thiên từ trong đi ra hỏi một cậu khiến Khải Tuấn điếng người...

- Thì....

- Tôi hỏi thì sao? - nhìn dọng điệu này ai mà kô sợ

- Em xin phép không phải trả lời cậu này Ok?- run run

- Cậu nghĩ là được sao?- ánh mặt sắc lạnh làm Khải Tuấn sợ chết khiếp... thấy vậy tên này thích chí lắm nhưng lại sợ thêm một bệnh nhân nữa thì phiền nên buôn tha.- Tui nói cho cậu biết nhá cậu ta chỉ bị cảm lạnh thui. Không có gì nghiêm trọng , mà nếu nghiêm trọng tôi kô giải quyết được thì cậu nghĩ trong nước ai đủ bản lĩnh hơn tôi nào?- Cười tự mãn - Nên cậu đừng nói khái niệm đưa đi bệnh viên trước mặt tôi nghe chưa? - uy hiếp

- Vâng !- gật đầu lia lia- Mà em chỉ đến thăm cậu ta xem có bị gì kô thui nếu kô sao thì may rùi! Em xin phép! - nói rùi cậu ta phóng đi biến mắt trong tầm mắt ông thầy y tế một cách nhanh nhất có thể... dể lại Nhược Thiên cười thú vị....tên này chứng kiến từ đầu tới cuối luôn thế mà bảo bận chứ.....

- Thầy cũng ác nhỉ? - nó lên tiếng

- Tất nhiên! - tự đắc rùi như nhận ra cái gì bất thường quay vụt lại Nhược Thiên lắp bắp..- Em... Tỉnh rùi ...ah'?

- Thầy thấy lúc này em như đang mộng du hả?

- Lúc nào thế?

- Lúc Thầy tự đắc rằng mình là sô một ý!

- Àh ra vậy! - rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh Nhược Thiên lên tiếng- Thật ra để cậu lại trong trường cũng hay đó chứ?

- Sao? Thầy hôm nay có bị ốm kô? 

- Này cậu thấy tôi giông bị ốm lắm hả?

- Kô sao tự nhiên nói năng tử tế thế?

- Tại cậu ở đây lắm trò để xem lắm.

- Trò gì?

- Cứ xem phản ứng của mấy tên bên cậu! Rất thú vị!

- Phản ứng sao?

- Cậu tự tìm hiểu đi nhá!

- Thầy đúng là...- tức nhưng biết kô lại - Này ai đưa em vào đây vậy? - bất giác nó nhớ lại vòng tay ấm áp đó

- Hô hô là một tên thú vị cho cậu tự tìm hiểu đi! - Rồi cười gian - Tối qua sao có tên ngốc nào bỏ KTX lên đây ngủ vậy? Mà sáng nay bạn cùng phòng của hắn lại bị ốm mới lạ chứ ! Em biết tại sao kô?

- Em kô biết!- nó tức giận+ đỏ mặt vì chuyện tối qua.- Thui chào thầy em về lớp!- nói rùi nó đi thẳng

........................................
Lớp học...

- Cậu về rùi àh! Sao kô nghỉ thêm cho khoẻ?

- Cậu sao ở đây..- nó kêu nên đầy ngạc nhiên khi thấy tên con trai trước mặt....

==========================

Hix có một vài ý kiến vốn cần hỏi mọi người nghỉ mý ngày để tìm cách đặt thăm dò nhưng tìm chán không thấy buồn quá nên chẳng có tâm trạng gì cả..... Ai biết cách thăm dò thì cm hay nhăn tin cho mizuki nhá . Cám ơn trước! Mà nếu kô ai nói cho mizuki biết thì mizuki đành viết theo suy nghĩ của mình vậy .... chọn cặp đôi cho nàng mừ..... chọn đại trong các chàng vậy ( hix nói thật chọn chàng này thì lại thấy có lỗi với chàng kia...

- Sao ngạc nhiên hả? Tui là thành viên mới của lớp học đấy ?

- Hả ? - Cả lớp đồng thanh 

- Tại giao viên chưa giới thiệu thui ! Chút nữa sẽ lên đây!

- Vậy tại sao cậu lại lên trước vậy Trọng Hải? - Văn Kỳ

- Tại tui muốn gặp cậu sớm một chút! Sao vui lắm phải kô!- Hắn nói với Kỳ

- Mắc gì cần gặp tui?

- Tại tui thích cậu !

- Cậu bị điên hả? Con trai với nhau ..... 

- Thích thì đâu phân biệt! Đối với tui thì miễn là đẹp kô quan trong chuyện khác!

- Tui thì kô có sở thích đó nên làm ơn đừng làm phiền tui!

- Vậy tui sẽ khiến cậu có sở thích đó ! Sớm muộn gì cậu chả thích tui!

- Kô bao giờ!

- Nhất định là sẽ vậy!Việc gì tui đã quyết tâm thì........

- Bụp ! - chưa để nói hết câu nó đấm luôn vào bụng - Tui nói lại lần nữa " TUI KÔ THÍCH! MÃI MÃI KÔ!''. Nếu cậu còn nói thêm những câu vơ vẩn thì đừng trách tui.

- Đã vậy tui càng muốn tán cậu!- tên này vẫn chưa kinh

_ Cậu!....Tự cậu muốn chết nhé! Xuống âm phủ đừng trách tôi vô tình.- nói rùi nó xông vào đánh , khổ thân chọc kô đúng lúc ...Khi đánh xong nó phủi tay coi như kô có chuyện gì cất tiếng - Cho cậu một bào học , lần sau cậu đừng có chọc tui.

- Cậu có biết kô Văn Kỳ?

- Biết gì?

- Cậu ác lắm !

- Giờ cậu mới biết sao? E rằng quá muộn rùi!  - nó thản nhiên

- Nhưng mà ........

- Mà sao? - Nó quay ra hỏi và chờ đợi

- Như vậy cậu càng có sức hút! Nhất định tui phải cua được cậu! 

- Rầm ! - như có tia sét vừa mới đánh vào ... đầu nó ... nó nói kô lên lời..- Cậu ... cậu ...quá lắm rùi! Tôi phải giết cậu!- nó nghiến răng xông tới nhưng thật may cho tên này là cả lớp tới can ngăn..... và giáo viên chủ nhiệm cũng vừa vào lớp.

- Lớp có chuyện gì vậy! -Cô giáo hỏi

- Dạ! Kô có chuyện gì đâu cô!- cả lớp đồng thanh và dường như kô khí cũng bớt đi một phần nặng nề......

- Vậy chúng ta bắt đầu làm quen bạn mới! - cô giáo mỉm cười cả lớp cười theo nhưng đằng sau nụ cười đó là những suy nghĩ khác nhau điển hình là suy nghĩ của nó [ Tên mắc dịch!....] , hắn [hừm , tại sao lại nhận tên khó ưa đấy vào đây nhỉ? Ông già đó thật đáng ghét......] Còn một tên nói thật từ đầu tiên đến giờ tâm hồn như trên mây [ Mình thích cậu ta! Kô.... kô thể được! ........ Làm sao đây! - đây gọi là đấu tranh tư tường ]........ Và giờ khắc quan trọng đã đến.........

- Trọng Hải ! Em hãy làm quen với mọi người !

- Kô cần đâu cô! - cả lớp đồng thanh

- Sao vậy! Các em biết bạn ấy rùi àh!

- Dạ! - cả lớp gật đầu

- Vậy Trọng Hải em muốn ngồi đâu!

- Dạ! thực sợ em muốn ngồi bên bạn Văn Kỳ ạh!

- Em thưa cô kô được! - hắn cất tiếng như kô kìm nén được thêm

- Tại sao? - cô hỏi

- Dạ!........ Đó là chỗ của Thái Lâm mà! - hơi khó hiểu àh nha 

- Ừh cũng đúng! Em chọn chỗ khác nhé!

- Em thưa cô em có thể xin Thái Lâm nhường chỗ mà ! Với lại em chẳng quen nhiều ngồi với người biết mình thì dễ hoà nhập hơn - Trọng Hải thản nhiên.... 

- Vậy Thái Lâm em nghĩ sao ?.. Thái lâm! Thái Lâm!.....

- Ơ dạ! - lúc này mới tỉnh

- Em đang nghĩ gì vậy?

- Dạ! Kô có gì đâu ạh!

- Em có thể nhường chỗ cho bạn mới kô !- cô hỏi

- Nhường chỗ ạh? 

- Đúng vậy!

- Em..... - đang lưỡng lự thì nó hơi lay người ý kô muốn đổi chỗ còn Lâm thì giật mình nhìn nó tim đập liên hồi ... vậy là quyết định đã được thông qua...- Em đồng ý!

- Hả? Cậu sao vậy! - nó lên tiếng ngạc nhiên

- Mình thấy nên để cậu ta quen trường lớp hơn! Văn Kỳ cậu hãy giúp cậu ta!...- Lâm nói cố kìm nén để kô ai cảm thấy bất thường thật ra cậu chàng sợ .. sợ kô thể kìm nén thêm khi bên nó. Rồi tên này lấy sách vở đến chỗ trống cạnh Phong ngồi ( àh giải thích chút tai Phong là đại ca nên kô ai dám ngồi cùng) đê lại nó bất mạn ngồi đó...., Hắn thì hậm hực chẳng rõ nguyên do,... còn một tên thì vui mừng trở về chỗ.............

- Vậy các em chuẩn bị học đi! - nói rùi cô giáo rời lớp

----------------------------
Đây mới là đối thủ thực sự trong trận chiến này hê hê......
Nói thật mizuki đã quyết định chọn ai rùi nhưng nói thật trên con đường họ đến với nhau...Mizuki sẽ kô dải "Thảm hoa" mà sẽ là " Dao găm" hi ..hi.....

Giờ ra chơi………

- Này sao cậu lại nhường chỗ cho cậu ta?- Hắn hỏi

- Thì cậu ta là học sinh mới. Với lại chỉ là chỗ ngồi thui mà!- Lâm lên tiếng

- Thật là!...... – Phong hơi bực mừ cũng chẳng biết lí do vì sao, rồi cậu tiến về phía Trong Hải.- Cậu có thể nói chuyện với tôi một chút được không?

- Tôi sao?- hải hỏi lại và hắn chỉ gật đầu một cách lạnh lùng – Được thui! – Hải đồng ý

………………………………………………

- Cậu hãy bỏ ý định với Kỳ đi! – Phong nói

- Tại sao?

- Tôi nghĩ việc này không phải trò đùa!

- Tôi cũng đâu có đùa .- Hải khẳng định

- Cậu thực sự thích Kỳ?

- Đúng vậy!

- Nhưng Kỳ là con trai mà!

- Thích một người cũng quan trong người đó là trai hay gái sao?

- Ừh thì……. Nhưng cậu phải nghĩ đến cảm nhận của Kỳ chứ! 

- Chẳng lẽ chỉ vì Kỳ không thích mà tôi phải từ bỏ sao? Tôi không thích thay đổi mình với người khác , tôi chỉ muốn người khác thay đổi vì mình thui.

- Cậu nói vậy là ý gì?

- Ý tôi là nếu Kỳ không thích tôi thì tôi sẽ làm cho cậu ta thích tôi!

- Cậu hãy bỏ cuộc đi Kỳ sẽ không bao giờ thích cậu.

- Tại sao cậu có thể khẳng định chứ ? Với lại có lẽ tôi phải nói cho cậu biết trong từ điển của tôi không hề có hai từ “Bỏ cuộc” 

- COn người như cậu thật chẳng biết điều gì cả. – Phong tức giận

- Cậu là gì của Văn Kỳ?

- Là …bạn..cùng phòng! – Hăn hơi bối dối

- Tôi thấy nếu ở cương vị một người bạn thì có vẻ cậu hơi quá rồi đấy!Có khi nào cậu có tình cảm khác. Tôi thấy cậu nên hỏi lại bản thân mình đi thì hơn.- nói xong câu này Hải bỏ đi để đó hắn đớ người

Một lúc sau như định thầy lại Phong lên tiếng với theo……..

- Ý cậu….. là gì chứ! Tình cảm khác…… nào chứ!.......[Mình có tình cảm gì không ta? Mình thì có tình cảm gì chứ! Đúng vậy ! không có , không thể nghe cậu ta nói linh tinh được .Đúng vậy!........] Rồi hắn cũng trở về lớp……. trong sự tức giận…..

- Rầm! – vừa bước vào lớp hắn đã đạp đổ ngay một chiếc bàn khi thấy Trọng Hải đang ngồi cạnh nó…… mọi người quay ra nhìn khó hiểu nhưng rồi ai vào việc nấy( không ai dám động đến đại ca mà). Nó cũng thấy khó hiểu, riêng Trọng hải thì chỉ ngồi cười cười không nói năng gì…………

Buổi học hôm đó qua đi như vậy…………….

Lúc về…………………

- Ê chúng mày ! Nhìn kìa! – ns1

- Nhìn gì?-ns2

- Nhìn ra công trường kìa ! –ns1

- Hả? – Cả đám con trai

- Cô gái đó đang đợi ai vậy?- ns1

- Hay chúng tar a làm quen đi!

- Ừh…………..

Thấy cả đám xôn xao thì nó và mấy tên kia cung nhìn ra… Ở đó một cô gái có kiểu tóc và quần áo hơi nghịch đứng đó như chờ ai đó, Mấy tên kia thì quay đi ngay vì cô gái này cũng bình thường…. còn nó thì từ bất ngờ chuyển sang ngạc nhiên, rồi vui mùng chạy lại ôm chầm lấy cô gai trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người………..

- Bạn gái của cậu ta àh? 

- Chắc vậy! 

Những lời bàn tán rồi đám đông tản ra để lại nó , cô gai cùng một đám đớ người vì ngạc nhiên đứng đó….. 

- Hương àh! Nhớ quá đi!

- Nhớ hả? Nhớ mà bỏ đi kô nói lời nào?Giờ lại nói nhớ!- nhỏ giận

- Thui cho xin mà ! Đi nhá ! Hương tốt bụng !Hương dễ thương! - nó nịnh

- Thui kô phải nịnh lần này tui tha cho đấy! Lần sau liệu hồn....
- Hi vậy thì tui đãi Hương ăn kem nhá!

- Không ăn kem đâu! - làm bộ - Tui đói gần chết ăn kem thông gì!Hôm nay Kỳ phải đãi một bữa ra trò tại nhà hàng lớn coi như là quà tạ lỗi.

- Hix nhà hàng lớn sao! Hương cũng phải thương cho túi tiền của Kỳ chứ! - nó nhăn mặt

- Không nhăn mặt có đãi không thì bảo?

- Rùi đãi thì đãi! Đi thui!

- Thế chứ!

- Tui đi cùng luôn nhé!- Trọng Hải lên tiếng

- Anh đi làm gì? - Hương lên tiếng

- Xin trân trọng giới thiệu tui là người yêu của Kỳ!- Vừa nói Hải vừa ôm chầm lấy nó.

- Hả? Kỳ chẳng lẽ........ - Hương nhăn mặt lắp bắp

- Không ! Không phải đâu! Hương đừng hiểu lầm !- nó giải thích

- Sự thật vẫn là sự thật Kỳ chối làm gì? - tên này cố ý đây mà

- Không phải đâu Hương! - nó vẫ cố giải thích...

- Còn không hiểu lầm gì nữa sự thật rõ rành rành trước mặt đây này! Không được Kỳ phải ra khỏi ngôi trường này ngay lập tức!- nói rùi nhỏ quay gót đi thẳng

- Để Kỳ giải thích mà không phải như Hương nghĩ đâu! Đợi Kỳ với! - Hương đã đi khá xa rùi mà nó còn bị ôm cứng bởi Hải. Tức qua nó quay ra thụi cùi trỏ vào bụng Hải tiện quai chân cho một cái làm tên này ngã lăn ra đất đau điếng - Hừm tất cả cũng tại câu! Cậu hại tui rùi biết chưa! ....- nói rùi nó chạy theo Hương ( nói thế này ai mà chẳng hiểu nhầm cơ chứ)

Khi bóng nó vừa khuất thì ba tên kia tiến lại gần và mỗi tên ban cho Hải thêm một quả đấm.........

- Cho chừa cái tội quá quắt!...... - Đồng thanh

- Mà cô gái lúc nãy là bạn gái của Kỳ thật àh! - hắn

- Chắc vậy! Biểu hiện của cậu ta như vậy mà! Nhưng tui thật không ngờ lại có tên trơ chẽn như vậy! - Thái Lâm nói và nhìn Trọng Hải

[ Có lí nào lại vậy không thể nào!] - Đây là ý nghĩ của Khải Tuấn

- Các anh nói sao? Anh Văn Kỳ có bạn gái sao? - Mễ Mễ ngạc nhiên hỏi để khẳng định điều mình vừa nghe

- Ừh ! Một cô gái có vẻ hơi nghịch nhưng cũng xinh lắm. - Tuấn cố giải thích theo kiểu người không biết ta đây cũng không biết........

- Vậy sao? Thế.......- đang định nói thêm nhưng Phong đã cắt lời

- Thui về đi kiếm cái gì ăn đi !Đừng nói linh tinh nữa tui đói rùi! - Phong như không muốn nghe thêm điều gì nữa..........quay qua Mễ Mễ , Phong nói - Còn em !Về nhà đi suốt ngày vào trường nam làm gì?

- kệ em! - nhỏ bực tức bỏ đi

........................................................

Tại một nhà hàng sang trong bậc nhất Saigon..............

- Tao nói thật! Tao với tên đó không có quan hệ gì đâu! - nó lên tiếng

- Tao không tin! Tên đó có biết mày là con gái không?

- Thật sự không biết mà!

- Vậy tại sao tên đó nói mày là người yêu ? - nhỏ nhìn nó nghi ngờ

- Thật sư tao chẳng hiểu nổi tên đó nữa hôm nay chuyển vào lớp tao và tự nhận thích tao ! Muốn tao làm người yêu mày nói có điên không chứ!

- mày trước đây đã từng gặp tên đó bao giờ chưa ?

- Có gặp một lần! Lần đó tao bị bắt cóc nhờ có hắn mới về được đến thành phố!

- Chỉ một lần?

- Ừh! - nó gật đầu xắc nhận

- Thật vô lí quá! Tao không tin! - sau một hồi truy hỏi nhỏ phán một câu nhạt như nước ốc làm nó xém xỉu nhưng kô thể xỉu lúc này được còn phải giải thích đã ..............

- Tao nói thật mà! Mày chơi với tao bao lâu nay phải tin tao chứ!....
..............
..............
- Thôi được rùi tao tạm tin mày!- sau khi nó giải thích khô cả cổ nhỏ mới nói ra được một câu từ bi hỉ xả..... - Mà thui không nói chuyện đó nữa tao có thứ quan trọng đưa cho mày này , sợ lại quên mai tao về Hà Nội rùi.......

- hả? Mai mày về? Sao không ở chơi thêm vài ngày nữa hãn về! 

- Tao còn phải về đi học chứ! - nhỏ phát ngôn bình tản như không, 

- Rầm! - nó bật khỏi ghế trong sự ngạc nhiên làm cho nhân viên nhà hàng phải chạy lại hỏi han......

- Quý khách không sao chứ ạh! 

- Tui không sao?

- Vậy mời quý khách ăn vui vẻ!

Sau màn xã dao với nhân viên nhà hàng nó quay lại giọng run run hỏi nhỏ bạn....

- Mày có khái niệm " học " tù bao giờ thế?

- Mày đừng có chọc tao! Nói thật nếu mẹ của tao không đe doạ cắt tiền tiêu vặt thì còn lâu nhé!

- Àh ra vậy!- nó như hiểu ra vấn đề - Àh mà ba mẹ tao dạo này có khoẻ không? 

- Ấy chết ! Xuýt quên việc chính! Tao đến đây theo sự uỷ thác của ba má .mày mà! - nói rùi nhỏ lấy cái túi của mình lục lọi...

- Hả ba má tao? May nói cho họ biết rùi sao?Họ biết cả việc tao học ở trường nam sao? - nó lo lắng

- Không có điên tao mới nói cho họ chuyện đó biết được chắc họ vào viện hết mất.- nhỏ trar lời và vẫn lục lọi .. chợt...- ah thấy rùi! - nhỏ kêu lên và chìa ra trước mặt nó một bì thư.- Này đây là của họ gửi cho mày ! Thui tao ăn xong rùi cũng về khách sạn đây! Còn đặt vé máy bay sáng mai về nữa mày ráng ăn đi rùi thanh toán nhé! - nói rùi nhỏ hôn gió với nó một cái xong quay bước bỏ đi làm sống lưng nó thoáng lạnh... nhưng thui đọc thư đã ... nghĩ rùi nó mở thư.......

Còn về nhỏ trước khi về phải xác minh một việc đã, nghĩ rùi nhỏ trỏ lại ngôi trường Đông Phong..........

- Này Trọng Hải cậu có cô nào đến tìm kìa .............

- Hả? Tên này cũng có con gái tìm sao?Ra xem thử đi! - Tuấn ngạc nhiên và kéo luôn hai tên là hắn và Lâm theo ........... hai tên này co vẻ không quan tâm lắm - Chẳng phải đó là bạn gái của Kỳ sao?

- Sao?- lúc này thì cả hai tên đều quan tâm rui...

Vừa thấy Trọng Hải nhỏ đã vung tay ra định đấm thẳng vào mặt nhưng may mà Hải tránh được nhanh tay bắt lấy tay nhỏ nếu không thì ui thui cái mặt đẹp.....

- Hừm! - Thấy tên này tránh được còn bắt được tay của mình nữa nhỏ tức giận tung một cú đấm bằng tay kia nữa .. vận tránh được nhưng vừa vui với thành quả của mình thì một cú đạp trời gián vào chỗ đấy làm Hải ngã lăn ra đau đớn.......

- Cô ác vậy! Nếu nhỡ tui tuyệt tự tuyệt tôn thì cô tính sao?

- Anh tuyệt tôi có tuyệt đâu mà sợ ! - nhỏ thản nhiên - Còn nữa tui nói cho cậu biết Kỳ là một chàng trai đàng hoàng đừng dụ đõ cậu ấy vào con đường sai trái nghe chưa!

- Con đường nào là sao trái? - tên này vẫn hồn nhiên

- Con trai thích con trai là không thể chấp nhận được !

- Vậy àh?Nhưng tui thích cậu ta , cậu ta là con trai thì có sao? - hồn nhiên đến không ngờ

- Thui tôi không thèm nói với cậu nữa nhớ lời tôi đấy! - nói rồi nhỏ bỏ đi [ Vậy là xác minh đã xong!]
...........................................
Còn nói ngồi trong quán tình xúc động đến ngạc nhiên khi đọc lá thư và xem vật mà ba mẹ của nó gửi cho,..........

Con gái thân yêu bé nhỏ của ba mẹ!


Ba mẹ muốn viết cho con, nói với con thật nhiều yêu thương, hờn giận lo lắng…với nỗi lòng của một người cha người mẹ với con, con gái yêu của ba mẹ ! dù rằng ba mẹ chưa biết bắt đầu nói với con từ đâu,bởi với con ba mẹ đã góp nhặt biết bao tình cảm…..


Từ khi nhận con về nuôi , đối với ba mẹ là cả một niềm hạnh phúc, dù con không phải con ruột của ba mẹ . Ba mẹ vẫn tin rằng ba mẹ sẽ yêu con thương con hơn cả con ruột của mình


.Con có biết con là nguồn sống, là nghị lực của ba mẹ thời gian qua không? Khi ba hay mẹ đau ốm chìm vào giấc ngủ, tiếng con gọi ngay lập tức làm tỉnh cơn mê. Khi ba mẹ đau một nửa đầu, tay chân không nhấc nổi, bàn tay bé xíu của con ngồi phía sau massage cho ba mẹ làm ba mẹ còn nhanh hết bệnh hơn cả bác sĩ nữa kia.


Khi con lớn và trở thành một cô gái xinh đẹp giỏi giang ba mẹ thật sự vui mừng vì đã nuôi dạy dược một người con như vậy!


TuổI 17 là tuổI đẹp nhất của đời người là tuổi của sụ trưởng thành và cũng hiểu biết mọi chuyện hơn, có thể đưa ra những lựa chọn đúng đắn ....


Bây giờ con gái của ba mẹ đã lớn và cũng đã phát hiện ra điều mà ba mẹ giấu diếm bao lâu nay, điều mà có lẽ cả cuộc đời ba mẹ không muốn nói cho con hay…. Dù đã biết rồi một ngày sẽ như vậy nhưng nói thật ba mẹ vễn lo sợ vẫn buồn phiền khi đến lúc con sẽ biết. Và giờ đây con đã biết, biết được bí mật đó , con đã ra đi để tìm lại người thân của mình. Ba mẹ không trách con vì đó là việc con nên làm. 



Khi viết lên những dòng này ba mẹ không mong con có thể từ bỏ ý định của mình và trở về bên ba mẹ. Mà ba mẹ chỉ muốn con dù ở nơi đâu dù tìm được người con muốn tìm hay không thì cũng hãy dành một góc con tim nhớ về ba mẹ. Và con hãy nhớ rằng nơi đây ngôi nhà này luôn chào đón con.


Tha thứ cho sự ích kỷ của ba mẹ một lần nữa khi ba mẹ không thể nói dõ những gì biết về mẹ ruột của con trong bức thư này bởi có lẽ giờ đây nghĩ đến việc cho con biết về nó thì ba mẹ cũng không nỡ. Có lẽ việc ba mẹ làm trước đây là đúng , con gái thân yêu của ba mẹ a’h cùng với bức thư này ba mẹ đã gửi kèm một chiêc chìa khóa , nó là chìa khòa ngôi nhà xưa kia khi con còn bé chúng ta đã sống. Nhưng vì một ngày ba mẹ lo sợ cuộc sống nơi đó sẽ dễ dàng cướp đi con khỏi tình yêu của ba mẹ, sợ một ngày mẹ ruột con sẽ đến tìm con mà đã rời nhà từ Saigon ra HÀ Nội. Con hãy đến đó và vào căn phòng nhỏ trên gác 2 nơi đó nơi hộc tủ tất cả bí mật sẽ bật mở……… Còn đây là sổ tiết kiệm ba mẹ đã gửi trong đó số tiền năm xưa đã nhận vẫn nghĩ một ngày sẽ chao cho con……


Và con hãy tha thứ khi ba mẹ không thể mở lời chúc con nhanh chóng tìm thấy mẹ ruột mà ba mẹ chỉ có thể chúc con gặp nhiều may mắn và hạnh phúc trong cuộc đời……… 



Gửi thiên thần bé nhỏ của ba mẹ!


Còn một điều nữa riêng ba nói với con… “ Con gái của ba không bao giờ được bỏ cuộc dù khó khăn đến đâu nghe con” . 

Nươc mắt nó rơi lã chã trên gò má….. [ Cám ơn ba mẹ!] ……… Nó đứng dậy thanh toán lững thững trở về KTX……..

Trong KTX…..

- Cậu ta đi đâu mà giờ này chưa về chứ , có đi chơi với bạn gái thì cũng vừa vừa thui chứ.. .. ( mới 7 h tối chứ mấy)– hắn lo lắng chẳng biết vì việc gì……. Và cứ thế hắn vừ đi đi đi lại thầm trách nó sao về muộn thế……

…………………………………………………………
Nó trở về KTX thấy hắn mặt hầm hầm ……
- Này cậu đi đâu về muộn thế? – thấy nó hắn liền hỏi ngay

- Hả? – nó ớ người nhìn đồng hồ - Mới 7 h 30’ chứ mấy mà muộn? – nói hỏi lại trong sự ngạc nhiên 

- 7h 30’……..thế là muộn rùi từ nay không được đi đâu sau 7h!- hắn cụng giật mình nhìn đồng hồ quả là vậy vội vàng chống chế…


- Rồi ! rồi! Tôi biết rồi lần sau không về muộn vậy được chưa!! – nó chẳng còn sức đâu mà đôi co nữa nó còn đang nghĩ đến thứ mà ba mẹ nó cất giựu trong ngôi nhà kia..[ Là gì nhỉ? Nhất định sang mai phải đi xem ngay mới được….] nó thầm nhủ

Còn hắn không hiểu sao hôm nay nó lạ thế [ Cậu ta sao vậy kìa! Bình thường chắc cậu ta hét toáng lên và đôi co với mình một trận rùi! Chẳng lẽ được gặp bạn gái là cậu ta vui đến như vậy! …) hắn không tránh khỏi tò mò lên tiếng

- Này hôm nay đi chơi với bạn gái vưi lắm hả? – hắn hỏi… không có tiếng trả lời nói thẳng ra là nó mệt không muốn nói gì thêm, thấy vậy hắn lại hỏi – Hai người đi dến đâu? Chơi những trò gì? Chắc vui lắm !..........

- TUi đi đâu kệ tui ! Cậu hỏi làm gì? Cậu thích tui hay sao mà tò mò vậy! – nó bực dọc thốt ra những câu vô thức.


- Àh! Tui chỉ quan tâm vậy thui! …..- hắn bối dối lên tiếng và cũng cảm thấy mình kì cục khi tự dưng quan tâm đến cậu bạn cùng phòng quá mức………….


================================ Happy new year - chuc mọi người năm mới gặp nhiều may mắn , nhiều hạnh phúc và niềm vui hơn năm cũ.. Sau cuộc tranh cãi hắn đi tắm còn nó thì dửng dưng đi ngủ để giữ sức khỏe cho ngày hôm sau................

Khi bước từ phòng tắm ra hắn đã bình tĩnh hơn tiến lại dường nơi nó nằm hắn nhìn nó......... Bây giờ hắn mới thật sự ngắm kĩ nó trước đây cứ gặp là cãi nhau nên hắn cũng chẳng để ý kĩ ngoài mấy lần đứng hình...[ Công nhận cậu ta đẹp thật! Giống con gái ghê! mà không còn đẹp hơn cả con gái ý chứ..........] Hắn nhìn nó như bị thôi miên trước cái vẻ đẹp vừa thuần khiết , ngây thơ lại vừa mang chút gì đó thanh tao .....bất chợt hắn nhìn xuống bờ môi của nó....đôi môi như cánh hoa đào đang hé nở phơn phớt hồng , trông thật mềm , thật quyến rũ ..........không biết từ lúc nào hắn gần nó hơn ,gần hơn nữa.......... và khi không còn khoảng cách...........hắn hôn nó phải hắn đã hôn nó, nụ hôn nhẹ nhàng kô phải vô tình mà là cố ý và nếu sau này hỏi lý do có lẽ chính hắn cung không giải thích được......... hắn chỉ biết trong giây phút ấy hắn kô thể điều chỉnh bản thân bất giác hôn nó ...... và tình cảm bao giờ cũng ra đi nhanh chóng nhường chỗ cho lý trí hắn thức tỉnh ....[ mình vừa làm gì? Làm gì vậy trời? ......... ] Hắn bật lại đằng sau suy nghĩ. Và khi hắn nhớ lại tất cả các hành đồng mình làm .... 

- Phong ! Mày điên rồi!..................- Hắn thốt lên

........................................................

- ÁAAAAAAAAAAA . NÓ bật dậy khỏi giấc mơ ........ Trong mơ......... một chàng trai đã hôn nó nhưng lúc này nó đang trong hình dáng một thằng con trai chính cống mới kinh dị....... và khi nó đơ toàn tập thì chàng trai bỗng dưng đẩy nó ra thất lên nhưng câu khó hiểu " Không ! Không được !Mình và cậu ta không thể được.....". Một cái gì nhói đau trong lòng ,......... kô thương tiếc nó đưa tay tặng cho chàng trai mấy tạt tai, và mấy cú thụi vào bụng rùi bỏ đi ........ 
Đó là những gì trong mơ nhưng không ngờ nhưng cát tát , đạp trong mơ của nó đã thành hành động và đương nhiên cũng có người lĩnh đủ..... hê hê......hắn lổm ngổm bò từ dưới đất lên giường quát mắng..........

- Cậu muốn giết tôi đó hả? Mới sáng sớm có chuyện gì mà lại đánh tui!

- sorry nha! Tui kô cố ý ! - nó tỏ vẻ hối lỗi

- Ở với cậu có ngày chết non mất! - hắn gắt

- Xin lỗi mà ! Kô cố ý! - nó xuống nước

- HỪm lần sau thì chắc cậu đem hoa đến viếng mộ + xin lỗi là vừa đấy!- Cái này gọi là được nước lấn tới.....

- ừh!... 

- Cái gì?

- Àh không tui nói xin lỗi ấy mà! - nó tủm tỉm

- Tui thấy cậu chẳng có thành ý gì hết àh!Xin lỗi cũng phải có thành ý chút chứ!

- Thôi đi nhá! Bực mình sáng đã mơ thấy một tên điên hôn mình giờ lại thêm......- Nó im bặt khi biết mình lỡ lời.[ Điên rồ thật ! Chuyện trong mơ kể làm gì chứ........] rùi nó đi lo việc của nó hôm nay nó phải trở về căn nhà cũ có nơi chứa bí mật kia...........

Còn hắn thì đớ người trước câu nói vô tình của nó......... [ Mơ thấy bị hôn áh?!!......] Bước vào căn nhà nó cảm thấy cái gì đó quen thuộc, chắc do nó đã sông ở đây từ nhỏ mà........ xua đi nhưng suy nghĩ vu vơ nó nhang chóng đi về căn phòng trong thư ba mẹ nó nhắc đến........và giờ đây giây phút này khi đứng trước hộc tủ nó hồi hộp, nó run run trong ngăn tủ kia chứa bi mật về nó........

- Cạch .... - nó kéo hộc tủ ra bên trong có một chiếc hộp rất dẹp và một lá thư nhỏ!

Thiên thần nhỏ của ba mẹ !

Khi con đọc được lá thư này có nghĩ là con đã biết sự thật con không phải con ruột của ba mẹ. Ba mẹ biết ngày này rùi cũng sẽ đến và hành động hôm nay của ba mẹ là đúng bởi không biết mai sau ba mẹ có nỡ để con ra đi hay kô. Có nỡ buông tay để con về với ba mẹ ruột hay không! Mẹ của con tên là Hoàng Lan Chi đó là tất cả nhưng gì ba mẹ biết. có lẽ con cảm thấy vô lí khi đó chỉ là một cái tên trong biển người mênh mông thôi. Nhưng thật sự ngày đó ba đã cố tìm hiểu nhưng vô vọng mẹ con là một người quá bí ẩn. Khi giao con cho ba mẹ bà ấy không để lại gì ngoài một cái tên và một món vật , món vật đó ba mẹ đã để trong caí hộp cạnh đây! Con hãy dùng nó mà tìm mẹ , có lẽ đó là một hy vọng quá mong manh nhưng biết đâu được tiếng gọi của tình mẫu tử , của dòng máu đang chảy trong người con sẽ giúp con tìm ra người đó. ba mẹ chúc con sớm tìm lại mẹ. Câu nói này có thể ba mẹ nói cho cả mai sau có thể ở hiện tại khi con đang cầm lá thư này ba mẹ đã không thể thốt lên được nữa,......

Gửi thiên thần bé nhỏ của ba mẹ!

Nó nhẹ nhàng nâng cái hộp nên chưa mở vội , trong nó còn đọng lại một cái gì đó bi thương .........[liệu việc nó tìm lại mẹ ruột có đúng kô?...] Một câu hỏi nó đã tự hỏi bao lần giờ lại vang lên trong đầu nó........ nó trở về KTX...............

.................................

Lớp học...........

- Hôm nay sao không thấy Kỳ đi học nhỉ? Mà Phong đâu ùi?

- Ừh mà sáng nay Phong có đến lớp giờ lai cúp tiết!

- Àh mà Phong cúp tiết thì có gì lạ đâu chuyện như cơm bữa ấy mà! 

- Ừh nhưng lâu lăm cậu ta kô cúp giờ cúp thì thấy cũng ko bình thường cho lắm!

- Haz! chán nhỉ! 

- Thui đừng chán nữa sắp tới sẽ có chuyện để coi mà!

- Chuyện gì vậy?

- cậu không nhớ sao?

- Chuyện gì?

- Sắp tới ngày thành lạp trường rùi và trận quyết chiến giứã trường mình và trường Tây Phong sắp diễn ra.

- ừh cậu nhớ mình mới nhớ ! Không biết năm nay trường đó sẽ dùng gì để thắng trường mình nhỉ? Năm trước thua thảm hại vậy mà còn chắc như đinh đống cột năm nay sẽ thắng.

- Thắng làm sao nổi ! Trường mình có Phong mà!

- Nhưng năm nay không phải chỉ 1 chọi 1 mà là 5 chọi 5 mình Phong cũng chẳng được.

- Không sao cậu không nhớ bên cạnh Phong còn những ai sao? Vừa đủ bộ ! ha ha

- đúng vậy! Vậy thì lo gì! 

..............................
................................................

Sân thượng..............

- Này ! cậu cúp tiết hả?- Lâm

- Ùh!

-Lạ nha!

- Có gì đâu mà lạ , Trước đây mình vãn cúp tiết thường xuyên mà!

- Ừh ! Nhưng âu rùi kô cúp tiết thành thử giờ thấy lạ quá!

- vậy à!

- Cậu có chuyện gì buồn àh?

- Không có gì! 

- .............

- Này tui hỏi cậu nhé! Nếu ở cạnh một người tim mình đập loạn xa, không tự chủ được bản thân thì đó là gì!

- Cậu như vậy hả?- Lâm ngạc nhiên

- Mình.... mình nói là mình hồi nào?- hắn sượng mặt

- Thui không phải chối biểu hiện của cậu nói lên tất cả rùi kìa! Như vậy cũng không có gì là sấu chỉ là cậu đã yêu thui mà!

- yêu áh! Không thể nào!!!!!!

- tại sao lại không cơ chứ! có lẽ là lần đầu nên cậu mới như vậy thui!Mà ai vậy ta!

- mà sao cậu biết rõ vậy cậu yêu rùi hả? - hắn quay ngoắt qua chuyện khác

- Đâu có! - lâm chối

- Thui nếu cậu yêu ai thì cũng đâu có sao! -hắn nói lảng sang chuyện khác để Lâm khỏi hỏi dồn ý mà.......... 

- Đã nói koo phải rùi mà! Thui tui về lớp đây!- Nói rùi Lâm đi thẳng [ Hừm đâu thể nói cho cậu ta biết mình thích Kỳ chứ!...........]

...................................

KTX.........

Nó lưỡng lự ......[ Có nên mở hay không?......] Cầm cái hộp mà nó thấy khó quá ........ Cuối cùng nó quyết định sẽ mở ra xem........ nó từ từ mở lắp hộp bên trong còn có một cái hội nhỏ hơn bọc cẩn thận..... Cuối cùng thì cái vật bên trong cũng lộ ra .... nó bần thần nhìn vật trong hộp [ sao quen qua mình đã thấy ở đâu rùi nhi?.....]Nó cố gắng lục lọc trí nhớ.bộng thốt lên.........

- Đúng rùi ! Chính là nó! - sau đó no vụt chạy khỏi phòng...... - Cạch!....- Cánh của bật mở nó nhìn vào trong [ Không có ai sao lạ vậy? Giờ này ông ta còn đi đâu chứ!!.....] Rùi nó đẩy cửa phòng tiến vào. [ Thui chờ một chút vậy...] Nhưng chính trí tò mò của nó đã ngăn cản nó chờ đợi nó bắt tay vào tìm kiếm. Lục lọi khắp gian phòng , mồ hôi nhễ nhãi ra chán mà nó vẫn không thấy gì. nó mệt mỏi nằm lên giừờng suy nghĩ. [ hừm cái lão già chết tiệt! Đi đâu vào giờ này chứ! Lão già chết bầm thể nào ngày mai cung đau bụng cả ngày... hừm hừm dám đê bản tiểu thư chờ vậy...] nó thầm mắng ( hj vẫn còn trẻ con lắm lắm)

Mung lung nhìn lên trần nhà nhìn khắp gian phòng chợt mắt nó dừng lại tại một chiếc hộp nhỏ nằm gọn trên giá thuốc. Tiến lại gần nó đưa tay lên với nhưng...

- Ôi! chết tiệt! Sao cao vậy!- nó buông lời bực tức

Nó cố dướn người lên cao nhưng ôi sao vẫn cao... cố... cố nữa cuối cùng thì nó cũng chạm tới đươc cái hộp.... nhưng khi cái hộp tưởng chừng trong vòng tay thì..

- Á!!!!!! - nó kêu lên và nhắm chạt mắt vào cả kệ thuốc đang đổ ập xuống người nó. Một luc lêu sau không thấy động tĩnh gì nó mở mắt ra và thấy trước mắt mình chiếc hộp đã được mở toang , quả đúng là một mảnh ngọc hình rồng, khi ghép hai mảnh ngọc vào với nhau thì vừa khít. 

- Đúng rùi! đúng là nó! - nó vui mừng kêu lên nhưng trong đầu nó tự hỏi vì sao nó vẫn an toàn khi bị cả tủ thuốc đổ vào vậy. Lúc này sau giây phút vui mừng nó mới nhận ra từ bao giờ có một người đã ôm chặt nó che chở cho nó.Sững người trong giây lát nó kêu lên...

- Này cậu tỉnh lại đi! Đừng dọa mình! - nó lay lay người con trai trước mặt gọi lớn trong kinh hãi.- Sao lại vì tôi như vậy! ngốc quá đi!.....- Máu vẫn không ngưng chảy nó sợ hãi nói không thành tiếng ..... Mọi khi nó mạnh mẽ là vậy nhưng lúc này đây nó thật sự hoảng loạn, sợ hãi, nó lịm đi không còn ý thức............
=========== Nó mơ màng những chuyện xảy ra dần dần hiện ra trước mắt. Bỗng tất cả biến mất trong chớp mắt chỉ còn mình nó trong gian phòng trắng tinh nhưng ơ kìa sao trên mặt đất lại loang toàn một màu đỏ thế kia..... 

Quay mặt ra nhìn nó nhận ra có một người nằm gọn trên đất đầu đang chảy máu... Nó chạy lại... hốt hoảng khi nhận ra một khuôn mặt quen thuộc.... nó lay lay mãi sao cậu trai kia không tỉnh dậy,... nhẹ nhàng đua tay lên thử nhịp hơi thở của cậu ta,... [ trời sao thế này! Không có hơi thở ! ...] ...............

- Hải tỉnh dậy đi! Đừng dọa mình! - trong giấc mơ nó hét lên không ngờ lại chính là tiếng kêu của nó trong thực tại! Nó bật người dậy nước mắt đầm đìa,... [ May quá không phải là thật!!...] trong lòng nó thầm nhủ... nhưng những kí ức của nó dần trở về [ đúng là tối qua cậu ta đã che chở cho mình mà cậu ta đâu!...].... Nó đưa mắt tìm kiếm xung quanh, nó đang ở phòng y tế... Nhưng còn Hải đâu.... Nhìn khắp phòng ánh mắt nó dừng lại nơi Thiên đứng... thiên đưa anh mắt trầm ngâm nhìn nó từ lâu....... 

- Trọng Hải đâu? - nó cất tiếng hỏi trong đầu nó giờ chỉ còn lưu lại hình anh Trọng Hải máu me đầm đìa vẫn không quên che chở cho nó, ôm chặt lấy nó.....

Phần Thiên cậu vẫn trầm ngâm nhìn nó, .... ánh mắt dò xét cậu chăm chăm không dời....... không lên tiếng.....

Một Thiên hay thích trêu chọc người khác, một Thiên thích kẻ khác làm trò đùa giờ đây lại trầm ngâm suy tư khiến nó sợ hãi... [ Nét mặt kia là sao? Chẳng lẽ Hải có chuyện gì ! ....]

- Này tui hỏi thầy đó! Hải sao rùi? - nó tiếng lo lắng.... Vẫn vẻ mặt trầm ngâm thiên không nói gì ... làm nó tứ tối.... - Này trả lời đi chứ ông già! Lão chết bằm!... nó mặt sức mắng ****, nhưng Thiên vẫn vậy,... vẻ mặt nó chợt tái nhợt đi... [ Chẳng lẽ có chuyện gì thật!....]

Thấy vẻ mặt tái nhợt của nó Thiên lên tiếng.....

- Cậu ta không sao! chỉ Là mất hơi nhiều máu ở đầu nên giờ đang ở viện điều trị, dã qua cơn nguy hiểm! - một chất giọng lạnh tanh cất lên nhưng cũng đủ làm nó ấm lòng hết sợ hãi....... - Cô đến đây với mục đích gì? - Thiên lạnh lùng hỏi! Giọng nói không còn chút bông đùa của ngày thường mà là sự uy nghiêm sắc lạnh khiến cho người đối diện phải sợ hãi......

Trong giây lát nó sững người nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ... [ Mình cũng muốn xác minh lại thêm một lần nữa!....] nó lên tiếng........

- Em đến tìm người thân! - nó thốt lên.......

- Mảnh ngọc hình Phượng này là của em? - Thiên giơ miếng ngọc của nó ra hỏi

- Đúng là của em! - nó cất tiếng trong lòng nảy sinh sự mong chờ

Trầm ngâm suy nghĩ thật lâu Thiên lên tiếng.........

- Ra vậy! tôi nghĩ em không nên ở lại nơi này nữa!Nếu bị lộ thì sẽ không tốt! Trước đây tôi chỉ muốn bớt buồn chán xem trò vui nên mới đồng ý cho em ở lại nhưng giờ tôi chán rồi.Em hãy rời khỏi đây trong hời gian ngăn nhất có thể.

Nó hơi sững người , đây không phải là câu nói nó mong chờ, cố nén lại sự uất ức trong lòng nó lên tiếng đầy bướng bỉnh.....

- Thầy không sợ em sẽ đem chuyện của thầy nó ra cho mọi người biết sao?

- Nếu tôi sợ lộ thì đã không bình tĩnh như vậy! Nói thật trong ngôi trường này em không phải là người duy nhất biết về thân thế của tôi....]

- Vậy thầy có thể cho em biết thầy đến ngôi trường này có mục đích gì không? Tại sao một đại ca giang hồ như thầy lại đi học làm bác sĩ và còn vào ngôi trường này nữa? ... - nó đã cố dồn nén cảm xúc nhưng nó vẫn tuôn trào,...

- Việc đó không phải của em!Hãy nhanh chóng rời ngôi trường này!

- Được rồi! Thầy không phải nói! Em sẽ đi! - nói rồi nó bước xuống giường định đi .....

- Khoan đã! - Thiên len tiếng - hãy cầm nó đi đi! - thiên chìa mảnh ngọc hình phượng ra chiều đưa cho nó

- Không cần đâu! Giờ nó đã không còn ý nghĩa gì với em nữa! Nếu thầy thích thì tạng cho thầy, còn không thầy có thế vứt đi! - nói rồi nó quay đi thẳng nhưng giọt nước mắt bắt đầu tuôn ra... nó đau lòng....

Sau khi cánh cửa đóng lại trong phòng còn một người nữa đúng đây hững hờ, nhẹ nhàng ghét 2 mảnh ngọc lại với nhau anh thầm gật đầu,.........

- Thật quả là một đôi vừa quá!.... - Rồi quay ra nhìn chiếc giường nơi nó vừa nằm anh khẽ lên tiếng... - Em gái ak'! Hãy hiểu cho anh !Như vậy tốt cho em hơn, em không nên dính dáng đến một mafia là anh!..... Và em cũng không thể sông trong ngôi trường nam sinh này....

...................................................

Hắn thả người cho những bước đi bất định.... lòng buồn man mác... vậy là mấy ngày tới hắn sẽ phải rời đi....... Nhìn ngôi trường hắn gắn bó bao lâu hắn không nỡ rời xa, bạn bè cũng vậy.... Và nhất là còn một người hắn thật sự không muốn rời xa,..... Mọi người nói hắn lạnh lùng nhưng thật sự trong hắn thì không vậy... hắn cũng có tình cảm nhưng thực chất chỉ là muốn dùng sự lạnh lùng che đi mà thôi,...

Không biết từ khi nào bước chân vô định đã đưa hắn trở về KTX, hắn tiến lại phòng mình... Vốn đinh ninh là không có ai hắn nhẹ nhằng đặt lưng lên giường... không để ý đến xung quanh.....

===========
Cháp sau sẽ có điều bất ngờ!
Có vẻ nhân vật Trọng Hải hơi lu mờ từ cháp sau mizuki sẽ chú trọng nhân vật này hơn..... Hi hi đến với nhau quá dễ dàng thì còn gì là thú vị nữa.......

" ào.... ào....." nó xả nước lạnh lên người như muốn tỉnh lại. như muốn quên đi..... nhớ lại nhưng ngày qua nó thật ngu ngốc.......[.... Nực cười !! Lưu Thái Văn Kỳ mày có cha có mẹ còn muốn đòi hỏi gì nữa chứ? Mày tìm họ để làm gì? Họ đâu có cần mày!... ] nó khóc nhưng giọt nước mặt hòa vào dòng nước lạnh, mệt mỏi yếu đuối.... Dù sao nó cũng chỉ là một con người bình thường..... hết sức bình thường ......... Lâu thật lâu sau....... Nó bước ra khỏi phòng tắm với chiếc khăn tắm quấn quanh mình.... đau đớn mệt mỏi khiến nó quên đi "giờ nó đang ở đâu?"..... Nó cứ thế theo thói quen ở nhà đặt lưng xuống giường mà ngủ không để ý xung quanh...... ( ở vận một mình một phòng mà nên ... hơi tự nhiên wa' chớn ) .... Vậy đấy cả nó , cả hắn hai con người đầy tâm trạng đã nằm ngủ như vậy.........

Chiều!!!!!!!!

Nó thức giấc cảm thấy hơi đói( từ sáng đến giờ chư ăn gì mà lại) Cựa mình, nó định nhỏm dậy ra khỏi chiếc thì " Oh my god ". thật là thảm hoại hắn đang om chặt lấy nó ngủ ngon lành trong khi no thì " Te tua"....

- Áaaaaaaaaaaaaaaa! - Tiếng hét động trời lâu lắm không được nghe. cùng với tiếng hét hắn cung tỉnh lại và đương nhiên là thấy nó trước mặt, Sững sờ trong giây lát cả hai cùng đơ người , nó chợt tỉnh lại và hiểu mình đang trong hoàn cảnh như thế nào..... Ngại ngùng , xấu hổ, cải cảm giác kinh hãi kề bên không bít làm thế nào cho phải.... Trong lúc này đây nó xử xự đúng bản chất, quơ tay lên tạt cho hắn 2 cái bạt tai thật là đau rùi ôm chiếc khăn trên mình chạy nhanh vào phòng tắm.......

Hắn lúc này đây cung đã tỉnh , nhưng thực chất vẫn còn rất bằng hoàng........ [ Vừa rồi là một cô gái!!! Sao lại có con gái ở đây được? 
..... ] Và khi nhớ lại khuôn mặt kia hắn lại cảng thêm ngạc nhiên, không khỏi thốt lên,... 

- Văn Kỳ!!!!!!!!!! - rùi trạng thái ngạc nhiên cực độ ngay lập tức đã được phơi bày..... xen lẫn một thoáng bối dối........

- Cậu nói đi! Cậu vừa rùi có thấy gì không?!!!!!! - Nó lúc này đã tươm tất , đứng trước mặt hắn mà hỏi......

- Tui đương nhiên là thấy............ Ak' không . không thấy gì cả.... - Hắn chông chế.... mặt bắt đầu đỏ bừng lên......

- Cậu nói vậy là sao? Muốn chết hả?....... - nó nổi xung lên

Lúc này hắn mới nhìn nó, ......... [ Vậy là đúng rùi! Cô gái đó chính là Văn Kỳ!...... ]

- Cậu nói đi chứ! Vương Thần Phong cậu bị câm hả? - nó hét lên

Hắn vẫn trơ ra nhìn nó một hồi lâu.... Nhưng bỡ ngỡ cũng dần trôi đi... lúc này hắn đã thật sự nghiêm ra vấn đề..... bản tính ngang ngược ngày nào, cùng những trò quáy chiêu quay lại con người hắn sau giây phút lên mây đã trở về....... một niềm vui nho nhỏ lan tỏa trong lòng, ......

- Thấy gì nào? Nếu tui nói là thấy hết rùi thì sao?!!!1 -hắn lên tiếng trên môi hắn nụ cười gian manh vẫn còn

Khỏi nói lúc này tâm trạng nó cự kỳ tức giận..........

- Cậu nói gì? - nó xấn lại túm lấy cổ áo hắn

Hắn đã biết trước là như vậy nhưng vẫn để yên vì lúc này hắn đang là người giữ thế thượng phong mà lại.......... vẫn cười hắn lên tiếng........

- Này con gái không nên dùng bạo lực đâu nhé!!!!!!11

- cậu........ cậu thật sự muốn chết rui!!!!!!!! - nó giơ tay định đấm thắng vào mặt hắn,.... nhưng ngay lập tức đã bị đỡ lại... vùng vằng mãi không thể nào thoát ra nó hét lên....- Bỏ ra! Hừm cậu lại định đem chuyện này nói cho mọi người biết hả? Nếu cậu làm vậy thì tui sẽ giết cậu! - nó gằn từng tiếng 

- Không đâu! Ai lại dại thế, tui không mún cho mọi người biết mình là một tên ngốc , sông cùng phòng lâu vậy rùi mà không biết...Nhưng có những lúc tức giận wa' thì tui cũng không dám chác đâu!!!!!!! - hắn lên tiếng 

- cậu thức chất mún gì đây? - nó bực dọc hét toáng lên

- Mún gì ak'! Trao đổi thôi!!!!!!!!! - hắn cươid thật nhẹ 

- Trao đổi?????????

- Uk'! Cậu hãy làm bạn gái của tui trong một ngày được chứ!!!!!!!!!!

Vậy đấy, cuộc trao kỳ lạ này đã được thành lập.........

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hongy