Chương 5.2 Tình cảm đôi trai gái nảy nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2 - Tình cảm đôi trai gái nảy nở

Về đến khách sạn, anh lên phòng, một cảm giác lâng lâng khôn tả, anh cứ mải để tâm trí hồi tưởng lại mọi chuyện từ sáng đến giờ. Dường như anh tìm được sự yên tĩnh để xâu nối các sự việc trong giấc mơ sáng nay và chuyện gặp cô gái. Đến giờ, anh vẫn không tin một giấc mơ tái diễn ngoài đời sao nhanh đến vậy. Còn những chuyện tiếp theo thì sao, Long nghĩ nghiêm túc về một viễn cảnh nếu anh yêu cô ta. Anh thay quần áo, rồi nằm xoài ra giường. Cảm thấy hơi mỏi mệt, anh chìm dần vào giấc ngủ chiều.

Đến lúc mở mắt trở lại, Long chỉ nhìn thấy bốn bức tường tối mờ, phía ngoài cửa sổ nhẹ hắt ánh sáng đèn đường vào. Anh quờ quạng, tỉnh giấc hiểu mình vừa mới ngủ từ hồi trưa. Tối nay, anh cảm thấy cơn đói bụng đến sớm. Một thứ gì mới mẻ tràn đến như hích anh, tạo thêm sức sống, trước bữa chiều, anh nghĩ nên tắm giặt rồi đi xuống phố, anh sẽ tìm một quán ăn thú vị nào đó để tận hưởng niềm vui của tâm hồn, thứ xúc tác vừa có sau buổi gặp cô gái trưa nay. Chỉ mới ngày đầu tiên không làm việc, anh đã gặp chuyện đáng chú ý, không phải một thứ để tiêu khiển, nhưng cũng không hời hợt. Anh đang suy xét từng lý do về cô gái.

Buổi tối qua mau, anh về khách sạn nghỉ. Lúc này, tâm trí anh để dồn hết vào Đào, anh chẳng còn quan tâm cô gái nào khác. Long vừa đi ăn tối, sau đó uống cà phê về. Lúc này là chín giờ hai mươi tối. Anh mở cửa sổ cho không khí lùa vào phòng để hút thuốc lá. Từng hơi thuốc lá trắng xóa, anh ngậm thả ra khỏi miệng. Đêm nay anh thật cô đơn, một mình trú trong bốn bức tường của phòng khách sạn này, có ai ở đây đoán là anh đang làm nhiệm vụ, dù nội thất căn phòng có ấm cúng đến mức nào, anh vẫn thấy trống vắng.

***

Lại nói về ông họa sỹ, chiều sau khi hết giờ triển lãm, một ngày khai mạc đã qua, đối với ông cảm nhận là khá suôn sẻ tốt đẹp. Rất nhiều người xem tranh triển lãm của ông, gồm rất nhiều tác phẩm tranh mà ông mua trước đem trưng bày để bán, ngoài ra một số bức tranh do chính ông vẽ theo những kỹ thuật mà ông từng được người thầy uốn nắn. Ông thu dọn lại đồ, trả phòng cho tổ bảo vệ, hẹn một số tay họa sỹ khác ra thị trấn đánh chén. Đến khoảng mười giờ, ăn uống no nê xong, ông hơi say nên cũng quên mất chuyện buổi sáng. Ông lái xe về nhà thuê.

Mở cửa đón ông là tên Lâm, Hoàng, và hai tên Quang, Minh, là hai tên mới từ lãnh thổ Sam Prabang đến đây theo chỉ đạo của ông. Xe chạy vào sân, bọn chúng cúi chào ông khi ông mở cửa xe bước ra. Tên Quang nói:

- Thưa anh hai, em và thằng Minh vừa đến lúc tối nay theo chỉ đạo của anh!

- Tốt! Đi đường có xa không. Tình hình ở nhà ra sao rồi?

Quang vẫn hơi cúi đầu nói lại:

- Mọi việc ở nhà vẫn bình thường, chị vẫn bán được một số hàng nhập. Tình hình mấy hôm nay, từ lúc anh đi, không có bọn nào đến gây rối. Có mấy nơi vũ trường đến hỏi còn "đá" không?

- Thôi, bảo tao bận đi vắng thì không có "đá" đéo gì hết, mà sao bà nhà thích xen vào việc này nhỉ? Dạo này bọn cớm nó càn quét dữ lắm, còn trong vũ trường toàn cớm giả dạng, phải cẩn thận

- Dạ, dạ, mà anh không dặn chị lúc đi hả?

- Sao không dặn, trời mày nói, tao nói khản cổ luôn, chị nhà cứ thấy tiền là tối mắt

- Dạ, dạ!

Nói đoạn ông Thanh hỏi:

- Thế ở nhà thằng nào trông nhà?

- Dạ, em đã gọi cho thằng Sơn với mấy đứa đang đi lấy hàng ở cảng, phải về trông nhà gấp để em và thằng Minh lên đây.

- Tốt. Tao hơi mệt. Đi ngủ sớm đi!

Lâm hỏi:

- Buổi triển lãm thế nào hả anh hai?

- Tốt, mọi việc rất tốt!

Ông ngừng một chút, chau mày chiêm nghiệm rồi nói:

- Qua dịp này, sẽ có thêm những tay giàu có biết về ta. Tranh ngoại nhập sẽ bán thêm, còn có mối quan hệ, ta sẽ tìm thêm nguồn khách để tìm mua tranh cổ rồi đẩy đi.

- Dạ hay quá đại ca! Thế còn mấy bức tranh anh vẽ thì sao ạ?

- Sao, chúng chỉ là cái cớ để tao tham gia thôi. Nghệ thuật chân chính đâu có bao giờ được thừa nhận liền. Nếu bán được tiền, thì hẳn người thầy của tao suốt đời nghiên cứu các trường phái, mải mê sáng tác ... đã không sống một đời nghèo nàn cô độc. Tuy nhiên, trường phái Tây tàu nào đó mà do họa sỹ trong nước vẽ thì dân không chuộng, phải chính gốc từ nước ngoài họ mới mua ... chà – Ông họa sỹ chép lưỡi, nói giọng nghe buồn nản.

- Dạ, anh hai quả là am hiểu. Thôi, cũng đêm rồi anh nghỉ sớm!

Ông họa sỹ, khi thấy thêm hai đứa tay chân có mặt, thì hiểu ra chuyện gì. Song ông không ề nói ẩn ý tại sao ông gọi chúng nó lên đây. Ông cũng nghĩ mình là anh hai của bọn họ, không thể nhất thời vì ba chuyện mơ hão huyền mà lo sợ. Có điều cả đời ông đến từng này tuổi ông chưa bao giờ thấy những cảnh ghê ghớm như đêm qua. Nghĩ thấy chuyện cần thiết, ông nói lại:

- Lâm, mày và thằng Hải ngủ dưới lầu, còn thằng Quang, thằng Minh lên lầu dọn dẹp lại hai phòng trên mà ngủ. Tao cũng ngủ trên đó.

- Đêm nhớ khóa chặt cửa ngoài, đừng tắt hết đèn, trên lầu có ba phòng ngủ, chọn một phòng đôi, thằng Minh mày kê lại giường để ba người ngủ, cả tao cũng ngủ chung. Các phòng mở hết cửa ra. Để đèn tại gian ngoài.

- Dạ! Dạ!

- Tụi bay tụ tập một chỗ mà ngủ!

Ông vừa chỉ đạo cho bọn tay chân những điều tưởng như trò đùa, bọn chúng có vẻ còn chưa hiểu tại sao, nhưng ông thầm nghĩ, đã đề phòng như vậy, không nên cho bọn họ ngủ riêng, dễ bị yếu bóng vía mà mơ màng, hay có ai đó đến quấy phá. Ngủ chung, dù sao cũng đông hơn, không ai dám đến làm hại.

Khi bọn họ và ông họa sỹ lục đục kê lại giường chiếu, chuẩn bị xong họ đi ngủ. Ai nấy nhanh chóng ngủ say như tượng. Ông họa sỹ, vốn quá sành đời, từng trải và cáo già, ông linh cảm căn nhà này ban ngày thì không có vấn đề gì, nhưng vào buổi tối có ai đó đến quấy phá. Chẳng qua, ông chưa dám khẳng định chính xác, phần vì lỡ thuê nhà rồi nên ông đành tạm lưu lại chưa nghĩ đến chuyện dọn đi. Quả nhiên, đúng như phán đoán của ông, đêm đó những hồn ma hôm nọ đã rình mò về.

Đến gần ba giờ sáng. Chợt có gió lạnh thổi xung quanh, lá cây nghe hơi rít rít, cọ kẹt xào xạc. Trăng sáng rõ vào giờ này. Từ phía căn phòng bỏ trống phía sau vườn, một bóng trắng trong chiếc áo cổ trang kiểu ngày xưa xuất hiện. Đó là một cô gái, cô ta đi một chiếc hài trắng, quần trắng, áo xanh nhạt, đầu tóc trang điểm kiểu như cung nữ ngày xưa. Tóc búi cao thả từnt lọn, bát dài uốn ngang má đào. Mắt cô ta xanh trắng. Da trắng bạch, tái tái. Nó như chui ra từ chiếc gương trong căn phòng phía sau nhà. Đứng nhìn về phía khu nhà chính còn hai bóng đèn đang sáng, mắt nó ngoắc mắt một cách đáng sợ. Rồi nó đi nhanh tựa như không có tiếng động về phía nhà. Đến gần cửa sổ, thấp thoáng nép sau cửa rồi nhìn vào. Nó trông thấy hai tên Lâm và Hải cởi trần đang nằm ngủ say ngáy ầm ầm.

Thoắt cái, nó đã biến và hiện hình đứng trong nhà tại cầu thang. Nó lại nhẹ bước như tơ đi lên từng bậc cầu thang lên lầu. Trên lầu một thấy ba phòng đều mở cửa, nó đi chậm rãi qua ba phòng, đến phòng giữa thấy hai có bóng đèn nhỏ, hai chiếc giường bị đẩy sát nhau tạo thành chỗ cho ba người nằm. Nằm chính giữa là ông họa sỹ đang cuộn trong tấm chăn ấm, ông ta hôm nay say rượu nên cũng ngáy phì phì. Nó định bước thêm vào giường thì bị lóa mắt vì một cái tượng cổ hình Phật bà nhiều tay để trên bàn cạnh giường. Nó kinh sợ, mặt bị biến sắc hiện nguyên hình là một bộ mặt đen sần sùi, răng nanh tua tủa, tóc hung đỏ. Nó đưa tay lên định che ánh sáng phát chói lòa từ cái tượng Phật, định tiến vào phòng, nhưng ánh sáng quá mạnh cứ lóa mắt nó đẩy lùi nó lại. Khiếp sợ nó lui ra và biến mất. Hóa ra, tình cờ, ông họa sỹ còn mang một pho tượng Phật cổ sưu tầm, ông ta mua lại từ một nhóm ăn trộm tại một ngôi chùa. Cái tượng này vốn nhỏ, nên ông quên không lấy ra khỏi túi, và vô tình mang theo trong chuyến đi dự triển lãm này. Tối nay, ông thấy trong túi và lấy ra để lên bàn.

Con ma đó nhân đêm tối định đi khám ngôi nhà này xem có động tĩnh gì không thì hôm nay nó bị đánh bật ra bởi một pho tượng Phật. Tức mình, nó bay ra vườn, thở hồng hộc trước sự vô tình của ông họa sỹ kia đã chắn lối vào của nó vào nhà, mặt lúc này trở lại hình cô thiếu nữ nhưng da trắng tái mét. Nó mặc chiếc áo cung nữ, yếm xanh bên trong rất trễ cổ đầy khiêu gợi. Về hình dáng, nó vẫn mang dáng vẻ của một cô gái đẹp, nhưng thật ra đó chỉ là một con yêu nữ. Nó tức tối rồi bay đi mất.

***

Cũng lúc này, tại một căn nhà chòi nhỏ ven núi, trong nhà, chỉ có ánh đèn nhỏ trong phòng ngủ, Đào vẫn chưa ngủ được. Buổi trưa lúc vừa về nhà, cô đã chạy ngay đến chiếc bàn gương, ngồi ngắm lại khuôn mặt mình trong bộ áo váy hôm nay, đi qua đi lại, rồi sà vào bàn gương, cô khẽ thoa tay nhẹ lên đôi má trắng hồng, tay quấn lại từng lọn tóc hơi quăn quăn. Cô ngồi ngắm mình như vậy khá lâu, rồi cũng đến giờ nấu cơm chiều. Cô đi chuẩn bị bữa tối. Ăn xong, trước khi thay quần áo đi ngủ, Đào lại ngồi bên bàn gương trong bộ áo ngủ.

Cô vẫn nhìn mình như mọi lần, như mọi ngày. Có điều ngày hôm nay, không phải là quan sát dung nhan một cách buồn tẻ, dày vò vì những chuyện đã qua. Lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông đẹp trai lịch thiệp đến làm quen. Anh rất mạnh dạn không hề giấu lòng ngưỡng mộ cô, nhưng cử chỉ của anh thật từ tốn, ân cần. Không phải trước anh, chưa có ai chú ý cô, có thể nói là nhiều, tuy vậy, cô chỉ nhận thấy ở họ một cảm nhận chung là háo sắc trơ tráo và miệng lưỡi. Chợt từ vùng ký ức sâu thẳm, cô nhớ lại, cũng có một chàng ký giả đến thuê nhà, bảnh trai, cao ráo, ăn nói lịch thiệp y hệt như anh chàng hồi chiều, cô cũng từng cảm thấy chú ý chàng ký giả đó, thời gian dần dần cô nhận thấy, anh chàng ký giả kia chỉ yêu chuyện trăng hoa như mộng mơ, để làm thêm chất liệu cho tâm hồn văn sỹ của chàng, cô là tình nhân những lúc chàng cô đơn, cần giết thời gian, đến khi mãn nguyện bên tình nhân, anh ta hời hợt tìm cảm hứng mới. Rồi mặt cô tái mét đi khi nghĩ đến cái chết của anh ta, có bàn tay cô nhúng vào.

Cảm giác chớm yêu thay vào đó bị một dòng suy nghĩ ghê ghớm khác xóa nhòa. Cô đau khổ cũng vì lẽ đó. Cô tự hỏi mình "Kẻ nào đã tước đi mặt tốt đẹp của mình, ai đã đẩy mình vào nghịch cảnh này?" Câu hỏi không ai trả lời giúp cô. Tâm can cô dày xéo, cô đưa tay ôm mặt cào cấu lấy những thớ cơ, vò mái tóc óng ả, mà khi bình thường chúng tạo ra một nét mặt đẹp tuyệt trần. Khi bừng tỉnh, cô lại nghĩ "Có lẽ mình phải mau quên đi chuyện này? Chàng có đến tìm mình, hãy tránh mặt chàng. Mình không thể để cho ai khác làm hại chàng chỉ vì mối tình si với mình. Nhưng không, không, chàng đang bày tỏ tình yêu với mình, tại sao mình không được quyền đón nhận? Chấm dứt hay tiếp tục? Có lẽ mình cũng phải lòng chàng từ cái nhìn đầu tiên."

Sự đau khổ như bao đêm về rồi cũng từ từ lắng xuống, nhường chỗ cho giấc ngủ đến. Đào đi ngủ. Giấc ngủ chập chờn đưa cô vào cơn mê, cô mơ thấy mình tung bay trong gió, hình như cô đang dạo bước cùng người đàn ông sáng nay đã đưa mình về. Anh nắm tay cô thật nhẹ, dìu cô đi qua dưới những tán lá che bóng mát, cảnh vật hình như trong một khu rừng xa lạ nào đó, mà cô cũng chẳng muốn biết nơi đó ở đâu. Lúc này và ở đây, chỉ có cô và chàng, chiếc xe máy của anh đậu tận ngoài bìa rừng, anh vừa đưa cô đến, cả hai xuống xe, vậy mà đã đi lạc bước vào ngõ nào trong rừng. Đến khi anh không nói gì, lẳng lặng quay mặt nhìn cô, anh nâng đôi tay, rồi buông ra anh định hôn lên môi cô, cô chuẩn bị nhắm mắt đón cái hôn đó vào môi. Chợt hình ảnh tối mịt, Đào không thấy gì nữa, cô mở mắt ra thấy căn phòng của mình trong đêm đen tối. Ánh trăng tràn vào bên cửa sổ. Cô biết ai đó đang về, nó đang ở rất gần cô, nó đứng đâu đó trong căn phòng nhỏ của mình thôi. Đêm nay nó lại về để hành hạ tâm trí cô ... Cửa sổ đã tung bật ra, gió lùa vào thổi chiếc rèm bay lất phất dưới ánh trăng mờ.

Con yêu nữ, vì bị pho tượng Phật đánh bật ra ngoài tại nhà nơi ông họa sỹ thuê, nên nó bay đi đến đây tìm Đào.

- Khốn nạn! Khốn nạn thật! – Đào nghĩ

- Từ bao giờ, tại sao nó với mình như hình và bóng.

Cô chẳng hiểu lý do ra sao, chỉ nhớ lại đôi lúc cô như rơi vào quên lãng rất lâu, ai đó đã thay cô trong con người cô chỉ đạo cô làm mọi thứ. Cô cũng không hiểu chuyện cách đây ba năm, lần lượt từng người thân trong gia đình cô ra đi. Vì nỗi hận, mà cô đã tự hủy hoại dung nhan của mình. Cô tưởng đã chết đi, rồi cô thấy mình sống lại. Khuôn mặt cô lại đẹp như xưa.

Cô quay sang bên giấu mặt vào trong chiếc gối, âm thầm những giọt lệ nhỏ tuôn ra thấm vào chiếc gối. Nức nở, cô như muốn òa khóc. Mặc cho ai đang đang quan sát cô, cô biết nó đâu đây trong căn phòng này thôi.

Nó đã đến, dày vò thân xác cô gái nhỏ một lúc rồi lại bỏ đi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro