Chương 9.3 Cuộc thẩm vấn đặc vụ Long và nữ doanh nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Cuộc thẩm vấn đặc vụ Long và nữ doanh nhân

Được hai ngày, sáng nay tại Trạm cảnh sát - Trại tạm giam 1, kết quả tổng hợp từ khám nghiệm pháp y từ Sở cảnh sát – Viện khoa học hình sự Long Hà, và biên bản ghi nhận hiện trường tại sau khi nạn nhân chết, cảnh sát đã cho biết như sau: Nạn nhân nữ tên Lê Thị Vân, người lãnh thổ Long Hà, là nhân viên hầu phòng tại khách sạn Hải Vân, khoảng bốn mươi tuổi, người tầm thước, sức khỏe tốt, có biểu hiện đồng tính nữ. Nạn nhân nằm chết trong toa lét chung, mặt trắng bệch, ộc máu mồm, cửa ngoài toa lét mở. Bên cạnh, một chiếc xô lau và cây lau dọn và đồ nghề lau dọn, áo và áo nịt bị hở. Nguyên nhân chết do xuất huyết máu ổ bụng và do mất nhiều máu, có thể do bị một cú đánh cực mạnh vào bụng, gây xuất huyết và tống ngược máu từ khoang bụng qua đường họng, mất nhiều máu qua mồm, tuy nhiên không thấy máu rơi vãi hay được lấy đi đâu. Khi chết quần áo bị lôi kéo, mở tung, cho thấy nạn nhân bị xâm hại tình dục hay đang ở trong một trò vui tình dục với đối phương. Thu nhận mẫu tại hiện trường, có nhiều bọt nước bắn trên áo và trên sàn nhà, đặc biệt tại cán cầm của cây lau dọn, mẫu nước này giống hệt nhau.

Tuy nhiên không tìm thấy giấu dày giép nào. Qua phân tích, cho thấy mẫu nước là hỗn hợp của nước xà phòng lau nhà, được tìm thấy ngay tại đó, và thứ nước dịch như dịch trong chỗ kín của đàn bà khi giao hợp. Qua kiểm tra cơ thể người hầu phòng, xác định cô hầu phòng không có quan hệ tình dục ngay trước khi chết, tạm thời khả nghi cô hầu phòng đã thực hiện thỏa mãn tình dục cho một đối tượng nữ khác.

Cảnh sát đã suy đoán rằng trong lúc nạn nhân thỏa mãn tình dục cho một đối tượng nữ khác, rất có thể có một người đàn ông bên cạnh, người đàn ông này có thể chỉ đứng nhìn hai người nữ làm tình. Sau đó do sợ bị lộ danh tính về tình dục, hắn đã nhẫn tâm hạ thủ cho nạn nhân chết, hắn phải to cao lực lưỡng, có lực đánh rất mạnh gây trào máu vùng bụng, và sau đó nạn nhân chết một cách khó hiểu khi máu trong bụng bị rút ra như thể có máy hút ngược lên cổ họng và miệng. Hiện trường không để lại dấu vân tay, chỉ tìm thấy dấu giày của nạn nhân và dấu vết một loại giày bằng cỏ rất nhỏ gần phía tường. Do vậy cảnh sát suy đoán là có thể những người kia đã xóa chứng cứ như dấu giày. Tuy nhiên, bên ngoài cửa phòng vẫn còn xe đẩy quần áo mới giặt là của một vị khách nữ. Quần áo mang đi giặt là của một khách nữ tại tầng đó.

Những phát hiện này trùng khớp với hai nhân vật Long – người qua hình dạng bên ngoài cũng cho thấy có sức mạnh, và Anna – cô là chủ nhân của đống quần áo trên, lúc đó tại tầng bốn năm sáu, khách sạn rất vắng người qua lại bên trong, Long đi xuống ra ngoài, còn Anna vừa đi gởi quần áo cho cô hầu phòng đem đi giặt. Còn gã Long thì cũng khoảng thời gian đó lục đục ăn mặc đi xuống tiếp tân gởi chìa khóa rồi ra ngoài, như vẻ tạo chứng cứ ngoại phạm. Thời gian hai người có thể tiếp xúc với cô hầu phòng gần giống nhau vào khoảng lúc mười giờ mười lăm phút. Họ cho rằng hai kẻ ở lãnh thổ khác có biểu hiện thần kinh và máu sát nhân, nên sau khi giáp mặt nhau trong khách sạn, bọn họ đã quan hệ nhau, tiếp đó muốn mua vui thêm với nạn nhân, nhưng lại lo sợ lộ danh tính về đời sống tình dục nên lòng dạ hẹp hòi đã ra tay hạ sát nạn nhân. Sau khi tạm kết luận được một cách lý giải khá hợp lý, và sau khi lấy lời khai của một số người cũng bị tạm giữ, cảnh sát Long Hà, trước nay vẫn thường theo chủ trương "trọng cung hơn trọng chứng" để nhanh kết thúc những vụ án không mấy có lợi ích, tập trung vào hai nghi phạm là Catherine Anna Nguyễn và tên Trương Anh Kiên.

Đến chiều ngày thứ hai tạm giam, Long và Anna mới được chính thức thẩm vấn. Đợt hỏi thăm sơ sài lúc mới vào trại chưa nắm rõ được bao nhiêu thông tin. Họ, tuy vậy, lại phải trải qua ba đợt thẩm vấn với cùng một nội dung cho hai người. Điều này Long thừa biết, nhưng anh cũng chẳng muốn bịa đặt thêm chuyện gì, song tình tiết về Đào, cô gái anh gặp bên căn nhà nhỏ, và chuyện anh đang tiến hành điều tra căn nhà cuối huyện, Long lại không thể nói. Đối với Anna, mọi chuyện có vẻ ngược lại, dù là ở giới thượng lưu, đi đây đó làm ăn kinh doanh nhiều, song cô chưa bao giờ trải qua những giờ phút thẩm vấn như vầy, có chăng trên vài bộ phim hình sự, hay cuốn tiểu thuyết đâu đó cô đã từng xem qua.

Trong lần thẩm vấn cho Long, anh đã báo lại đầy đủ họ tên, địa chỉ, ngày sinh, người từ vùng nào theo cái thẻ căn cước giả anh mang trong ví, duy chỉ có phần nghề nghiệp, anh đã tự bịa ra là chủ một quầy hamburger nhỏ, và đang trên đường đi nghỉ mát tại vùng núi. Anh dám chắc rằng cảnh sát tại vùng này sẽ không tài nào phát hiện ra nghề chính của anh là gì, thông thường khi đã ở vai đặc vụ, anh được bí mật về nghề nghiệp ngay cả ở tại Phúc An, người ta chỉ sử dụng và liên lạc với anh qua những cái tên nặc danh khó hiểu và mã số đi kèm chữ cái dài dòng.

Trong lúc thẩm vấn, anh lo ngại cảnh sát Long Hà sẽ khiêng chiếc xe anh đang dùng về Sở này và mở nó ra kiểm tra. Khi đó, mọi chuyện sẽ dễ bị nghi ngờ, theo lẽ chung, mà các nhân viên điều tra ngành cảnh sát đều biết là chỉ có xe chuyên dụng mới được trang bị hiện đại và tối tân tới vậy. Dù không thể phát hiện ra anh là cảnh sát, họ cũng sớm cho anh là thành phần khủng bố, tội trạng và nghi hoặc sẽ càng lớn thêm.

Tuy vậy, cảnh sát Trạm 1 vẫn giấu chuyện chiếc xe của anh bị cướp trên đường về trạm. Do vậy, Long hết sức căng thẳng anh đã cân não nghĩ từng chi tiết, nếu anh biết hai người bạn đã giải cứu cướp xe thành công thì mọi chuyện sẽ rất dễ thở, anh muốn khai cái gì cũng được.

Anh chỉ cho biết rằng anh có nói chuyện với người hầu phòng khi ra khỏi phòng vào khoảng mười giờ hai mươi phút, sau đó đi ra ngoài và không hay biết chuyện gì cho đến khi trở lại khách sạn sau mười hai giờ trưa. Trong khoảng thời gian đó, anh không thể cho biết rõ mình đi đâu. Thực ra anh có Thu Lan làm người cho bằng chứng ngoại phạm, song buổi gặp mặt đó còn có thêm Đào, việc tìm được Đào lúc này cũng khó ngang ngửa với tìm ra thủ phạm đã giết nạn nhân. Anh chỉ khai lòng vòng là mình ra ngoại ô một triền núi đi dạo rồi cảm thấy lạc lõng mà quay về.

Lần thẩm vấn thứ hai dành cho Anna. Trái với Long, cô trình báo sự thể trên mức dư. Từ đầu cô đã báo tất cả về tên tuổi, địa vị của mình, và việc cô sang lãnh thổ Long Hà làm gì. Vì cô tin là sự rắc rối dở hơi này sẽ nhanh chóng kết thúc khi cô khai càng rõ, càng chi tiết. Cô mong cảnh sát sớm nhận ra họ lầm lẫn thứ gì đó, bởi cô ở đây ngày nào là phiền toái ngày ấy, gia đình cô đang thiếu đi một nhân lực chính để điều hành việc kinh doanh. Cô đã liên lạc với cha mình để ông sớm chuộc cô ra khỏi cái phòng giam chật hẹp này, song đến ông Giám đốc Sở cảnh sát Phúc An sang đây cũng không thể giải quyết được gì. Cô rơi vào tình thế rắc rối, một vụ giết người khó hiểu, vì chứng cứ khách quan rõ rành rành, xe đẩy quần áo giặt ủi mà cô hầu phòng mang lên là chính quần áo Anna đã nhờ người này đem đi giặt.

***

Lần hỏi cung thứ ba dành cho cả Anna và Long, ngẫm thấy tình hình đây là một vụ án lạ đời, Sở cảnh sát Long Hà đã cho mời trung sỹ Mỹ William Copper đang phục vụ cho Bộ cảnh sát Hoàng gia về đây cộng tác, ngoài ra, hai nhân viên thuộc phòng điều tra tội phạm là Minh Hoàng (Max), và Hà Huy (Leon), và Văn Bình (John) cùng thẩm vấn. Trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt, vốn dĩ thời gian gần đây lơ là không còn đạt năng suất điều tra và phá án như trước, bị loại mất quyền được xét thành tích nâng hàm, được đẩy khỏi vụ án này. Hơn nữa, thời gian này Trần Khắc Kiệt hay xin nghỉ vô cớ, thời gian này hắn không ở nhà, cũng không đến Sở, chỉ đi loanh quanh rồi biến mất hút vào trong rừng, sau lần ân ái với Mẫn Châu, nàng đã quen hơi của hắn, ít ra Mẫn Châu cũng không thể không khâm phục khả ăng ân ái và sự nhiệt tình của hắn dành cho cô. Rừng rậm, đèo cao, núi non hiểm trở, một khi cả hai đã chủ ý trốn đi, bọn đồng đảng của chúng có tỏa ra hết cũng khó lòng tìm được. Sáng cho đến khi chiều tối, Trần Khắc Kiệt và Mẫn Châu quấn quít bên nhau.

Nói lại chuyện đang xảy ra tại phòng thẩm vấn Sở cảnh sát Long Hà hôm nay. William hỏi Văn Bình:

- Mr Binh, Bính...!

- Please call me John!

- OK!

- Anh John, theo Sở, đây là một vụ giết người kỳ lạ, mà hung thủ khả nghi là hai người lạ từ nơi khác đến, có xuất thân từ tầng lớp không phải hạ lưu, tôi được biết cô Anna đây là một doanh nhân có tiếng, còn tên Anh Kiên, àh, hắn nói bán hamburger bên Phúc An, anh có cho rằng, có lẽ nào hai người này lại chỉ giết một cô hầu phòng người địa phương không? Và mục đích để làm gì?

- Ông William, không vô cớ mà chúng tôi bắt tạm giam hai người này, tại hiện trường, họ là hai người bị khả nghi nhiều nhất. Ngoài ra, từ hai ba năm trở lại đây, số vụ mất tích, bị sát hại bí ẩn tại địa phận lãnh thổ Long Hà chúng tôi gia tăng, và đây là trường hợp gần nhất mà chúng tôi bắt gọn được cả nghi phạm. – Văn Bình nói.

William quay sang nhìn Minh Hoàng (Max), và Hà Huy (Leon) dò hỏi:

- Hai anh àh?

- Max!

- Leon!

- Ok, Max, and Leon, hai anh có thấy tình hình như vậy không, và cho rằng vụ việc này ra sao?

- Tôi cũng có ý kiến giống anh John. – Leon nói.

- Còn tôi, tình hình đúng như vậy, gần đây các vụ mất tích ngày, hay người bị giết hại với lý do khó hiểu, nạn nhân đa số bị giết ở những nơi vắng vẻ, điểm đáng chú ý là nơi hay có cảnh thiên nhiên thơ mộng, đến khi cảnh sát phát hiện được thì thi thể nạn nhân không còn được nguyên vẹn do thối rữa, các loài vật, chim tấn công nên cơ quan cảnh sát rất khó xác định được nguyên nhân cái chết. Chúng tôi chỉ đơn thuần là dịch vụ xử lý những cái xác đó và dọn dẹp lại hiện trường. Thêm vào đó, các vụ này trước đây do trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt phụ trách, tình hình điều tra luôn được tiến hành rất chậm. – Max nói

- Đó là lý do vì sao Sở mời ông về đây cộng tác, thưa ông William. – Văn Bình thêm vào.

- Tôi rất lấy làm hân hạnh, Attention! - William nhíu mày gây sự chú ý- Sở cảnh sát Long Hà không áp dụng các biện pháp nghiệp vụ để xác định căn cước nạn nhân hay sao?

- Có thưa ông William! Những cái xác được tìm thấy đã hư hại nặng một khi không còn khả năng đối chiếu qua nhận dạng thông thường, chúng tôi đều dùng các biện pháp kiểm tra máu, nước tiểu, thậm chí AND, mống mắt vv ... điều oái oăm thay, ông biết, do số dân sống ngoài vòng pháp luật quá cao, chúng tôi cũng không thể tìm ra bất kể sự trùng khớp nào trong cơ sở dữ liệu về căn cước của cảnh sát Hoàng Gia, thậm chí nếu có nhờ bên nước ngoài cho đối chiếu. Song mong ông hiểu cho, kinh phí và nhân lực của Sở hạn hẹp, một vấn đề khác chúng tôi phải dành ưu tiên cho những vụ án trong nội hạt lãnh thổ Long Hà, tức những vụ án "đàng hoàng" à không sorry, những vụ án hình sự không có tính quái lạ, đó là cơ sở để xét thành tích cho Sở ... - Leon thêm vào

- Good! Good! Tôi hiểu, Leon

Trong lúc mọi người đang trao đổi, một nhân viên bên phòng kỹ thuật sang nói, bê cả cái điện thoại cầm tay của Long, và Anna vào:

- Thưa, kết quả kiểm tra điện thoại của nghi phạm Trương Anh Kiên không cho thấy điều gì. Dữ liệu trong máy hoàn toàn không có gì ngoại trừ một số hình ảnh riêng tư.

- Kết quả trang web thì sao? – William hỏi

Nhân viên đó đặt điện thoại lên bàn, mọi người vào xem:

- Rất nhiều trang web bình thường, thưa các ông, mấy cái blog chat với vài cô gái bạn bè ... nhưng lịch sử truy cập web gã ta đã xóa sạch rồi. Chúng tôi cũng thử gọi các cuộc gọi và kiểm tra toàn là số nhà dân.

- Có lẽ lúc trên xe hắn đã xóa sạch rồi! – Văn Bình nói

- Nhìn hắn có giống người bán hamburger không sếp, em thấy tay chân hắn hình như có võ công, thân thủ nhanh nhẹn? – Leon nói

- Rất có thể! – William nói – Mà sao anh biết!

Ngồi một lúc William nói:

- Thế nào anh Bình, anh gọi tôi từ Bộ xuống đây chỉ để giải một vụ án thằng bán hamburger, một cô gái và một bà hầu phòng già thôi sao?

Văn Bình nói:

- À không, Mr William, cái này chỉ là tình cờ, Sở mời anh về đây để tạm thời cân bằng việc của thanh tra Kiệt.

- Good man- William nói

Chợt nhớ ra điều gì anh nhân viên kỹ thuật nói:

- Dạ đúng, tụi em cũng kiểm tra căn cước của hai người này, gã đàn ông đúng là làm tự do dân thường bên Phúc An. Còn cô gái đúng là con gái của ông chủ đồn điền cà phê Henry Vũ.

- Vậy hắn sang đây làm gì? – Max hỏi

Nghe đến đây chợt Văn Bình nhíu mày suy nghĩ, vì anh biết tình hình ở Sở cảnh sát đang lộn xộn, thời gian qua nhiều vụ việc bị ỉm đi, cảnh sát chỉ động tay vào những vụ nào họ đánh hơi thấy hái ra tiền được.

Lúc này William mới nói sau một hồi xem ảnh của Long:

- Tôi cảm giác thằng này giống như biệt kích vậy! Anh có cho là như vậy không anh Bính?

- Tôi cũng không rõ. – Văn Bình nói

Được một lúc, Văn Bình nói:

- Giá như cái xe hành lý của họ không bị kẻ khác ăn cướp mất thì chúng ta sẽ có nhiều vật chứng hơn. Vì lúc mang đồ xuống tôi để ý, gã thanh niên này có cái vali rất nặng có đặt khóa điện tử. Tôi e là hắn để thứ gì quan trọng trong đó.

- Về cô gái thì không có nhiều chi tiết đáng chú ý, toàn là đồ nữ trang son phấn quần áo, vali của cô ta cũng không nặng bất thường như vậy

William hỏi:

- Cả một xe tải hàng hóa mà các anh chỉ cho hai cảnh sát đi trông thôi sao?

Văn Bình nói:

- Thì cũng nghe báo là một vụ án mạng dân sự, chúng tôi cũng không chuẩn bị nhiều, lực lượng cảnh sát hiện đang làm nhiệm vụ khác.

- Ừm, theo logic ban đầu cũng có lý. Nếu không có mất hành lý, thì giờ chúng ta chỉ có một gã thanh niên và một cô gái bị giam, mà chứng cứ thì qua lời khai rất .. lỏng lẻo – William nói.

Trong phòng họ lại bàn bạc ít lâu, xong cả nhóm sang phòng thẩm vấn bên cạnh.

- Hhừm! Chúng ta sang hỏi bọn nó đi! – Văn Bình nói

- OK! – Vài người đáp

***

Long và Anna im lặng kiên nhẫn ngồi chờ trong phòng hỏi cung. Một lúc sau mấy người đi vào sát, chỉ có độc nhất một bóng đèn chụp trước bàn họ ngồi. Anna ngồi bó gối, thỉnh thoảng cũng quên mất cô đang bị giam lỏng ở đây chú tâm vào cuộc nói chuyện. Long vơ tay đốt điếu thuốc im lặng lắng nghe một cách chịu đựng, vì những công việc và nghiệp vụ này Long đã biết nhiều tại Sở của anh. Trong bóng tối, làn khói thuốc của Long thỉnh thoảng quyện lấy hơi khói từ điếu thuốc trên tay William.

Tay trung sỹ người Mỹ già dặn hơn Long khoảng bảy tám tuổi thỉnh thoảng liếc nhìn khuôn mặt Anna, rồi nhìn nhanh toàn bộ bộ áo vét sang trọng của cô, dù có hơi nhàu do vài ngày qua cô ở trong buồng giam. Kể từ khi ngồi chung với cô trong xe cảnh sát, đến hôm nay Long mới thấy lại đôi chân của Anna. Chúng không thể sánh với Thu Lan, Long thầm nghĩ ... Cái nhìn xăm xoi của tay trung sỹ người Mỹ xa lạ khiến cho Long dâng lên cảm giác anh muốn được cô nàng để tâm hơn. Anh quay sang Anna nhìn lại khuôn mặt cô một lần nữa dưới ánh đèn. "Đẹp, một mẫu đàn bà đẹp, sang trọng, hãy nhìn chiếc mũi cao và chiếc cằm hơi nhô lên của nàng, đây là mẫu người có cá tính! Quả đúng là dù ở xã hội nào, giai cấp và thứ bậc cũng làm cho người ta có thể khác nhau ... Nàng là một mẫu người đẹp trên thương trường! Mình là ai! Một tên cảnh vệ không hơn không kém, à, mỹ miều hơn là một "tên sát nhân" hành nghề hợp pháp, một "bạn tình tuyệt vời" cho những cô nào ngả trong vòng tay mình. Tại sao số phận lại cho một kẻ đặc cảnh lang thang như ta ngồi chung buồng giam với nàng doanh nhân kia?" Những suy nghĩ ấy nhảy múa tạm thời trong đầu Long thay cho nội dung trao đổi của mấy tay cảnh sát kia, thứ anh đã nhàm chán.

Văn Bình hỏi Long trước:

- Anh Kiên, trong lần thẩm vấn trước, anh đã cho chúng tôi biết một số thông tin về anh. Xem xét lại, chúng tôi thấy rất vô nghĩa, vớ vẩn. Anh Kiên, anh không có ý định đùa giỡn với cảnh sát và chịu ngồi lâu dài tại đây?

- Không thưa sếp! – Long trả lời

- Anh khai tên là Trương Anh Kiên, 32 tuổi, sống tại quận Tiền Châu, lãnh thổ Phúc An, có một quầy Hamburger nhỏ, đang đi nghỉ mát tại lãnh thổ Long Hà, trú tại khách sạn Hải Vân, đúng không?

- Đúng!

- Có thay đổi gì nữa không!

- Không thưa sếp!

- Nonsense! Anh nói láo, thật ra anh là ai?

- Tôi là Kiên! – Long trả lời, rít thêm một hơi thuốc

Văn Bình giang tay vạt ngang mặt Long điếu thuốc đang ngậm trên môi bay sang phải, Long thất thần. Còn tay Văn Bình rụt lại vội vã, hơi choáng vì tay anh va phải một khuôn mặt khá cứng cáp. Viên trung sỹ nhìn Long hiểu rằng tên này rất khỏe và có võ đáng ghờm.

- Tôi chưa kịp nói anh, chúng tôi đã khám phòng anh ngay sau khi đưa anh về Sở, đáng chú ý một người hành nghề tự do như anh lại mang theo cả súng. Ngoài ra, anh còn có một mô tô rất đặc biệt mà cá nhân tôi trong ngành cảnh sát cũng chưa dám mơ đến. – Văn Bình nói

Văn Bình vẫn giấu nhẹm chuyện chiếc xe và hành lý đã bị cướp mất, giờ ông đang lần dò hỏi Long:

- Đó là xe bạn tôi! Tôi mượn của anh ta, và không rõ nguồn gốc xe này ở đâu?

- Bạn anh là ai? – Max hỏi

- Tôi cũng không rõ nghề nghiệp chính của anh ta, anh ta có một quầy giải khát gần chỗ tôi bán hàng, chúng tôi thành bạn hàng của nhau mà!

- Hắn là ai, tên, ở đâu – Leon hỏi

- À tên là ... Trung Hiếu, tôi chỉ biết vậy! – Long đáp

- Anh bán hamburger ở đâu?

- Quanh công viên giải trí Rizz bên thành phố Tiền Châu!

Long ấp úng tìm một cái tên để lấp cho lời nói dối của mình. Văn Bình quan sát thấy điệu bộ Long, liền cắt ngang nói xen vào:

- Sao bạn anh lại có chiếc xe này, hắn có làm trong an ninh không! - Bình hỏi

- Làm sao tôi biết được, tôi chỉ hay lấy nước giải khát của anh ta về bán, lấy gối đầu mà. Bạn hàng nên anh ta cho mượn xe chạy du lịch!

William hỏi Long, vẫn giấu chuyện hành lý bị mất:

- Này anh Long, anh có thể cho biết trong vali anh để vật dụng gì không?

Lúc này, mặt Long tỏ vẻ lo lắng, hai mắt lạo xạo, biểu hiện này đã không qua được mắt mấy thanh tra trong phòng, nhất là William.

- Tôi để ít đồ sưu tầm. – Long nói

William lại hỏi:

- Sưu tầm về môn gì?

- Sưu, sưu tầm về đồ nghề cắm trại, leo núi, săn thú rừng ...- Long nói ngập ngừng

William nói:

- Vali của anh có mã mở khóa không?

Long quay đầu rồi nói:

- Tôi là người ít học, thực sự từ lúc bị bắt vào đây tôi hoảng hốt quá nên quên mật khẩu rồi.

Văn Bình lại xoáy vào:

- Vậy anh có thể nói rõ từng món anh sưu tầm không?

Long muốn cứng họng, không thể trả lời vì anh không biết là hành lý và xe của anh đã được trộm đi. Anh tưởng rằng nếu anh khai ra mã số thì sẽ bị lộ mà anh không khai thì sẽ thành nói dối.

William lại chơi một đòn cân não:

- Anh cứ từ từ nghĩ xem mã số là gì. Chúng tôi sẽ đi xem lại vali của anh bây giờ?

Long lo lắng, trán bắt đầu đổ mồ hôi.

***

William mở miệng hỏi Anna:

- Anna, cô cho biết mình là một doanh nhân, từ Phúc An sang đây đi thăm đồn điền?

- Vâng thưa sếp! – Anna trả lời

- Cô có quen gã này không?

Anna quay sang nhìn Long, Long vẫn ngồi im. Vẻ ngoài của Long, khiến Anna thoáng chút thiện cảm, song tình thực cô cũng không thể bao biện cho chàng lạ mặt kia, cô nghĩ đến việc sớm ra khỏi đây:

- Không tôi không biết anh ta!

- Thật không?

- Thật vậy! Tôi và anh ta không giết cô hầu phòng, có thể chúng tôi bị nghi oan. Mong các ông sớm thả chúng tôi ra.

William ngạc nhiên hỏi:

- Cô không quen gã này! Sao cô lại lo lắng cho số phận hắn ngồi đây!

- Chúng tôi không giết người! Như vậy chúng tôi phải được thả ra! – Anna nói

- Cô có bằng chứng gì cho lời nói này! Bằng chứng là chúng tôi đang thu thập, và nhiều khả năng cho thấy cô và anh chàng này can tội giết người!

- Vậy các ông lấy chứng cứ gì buộc tôi hai chúng tôi!

- Phải! – Long xen vào

William cáu tiết quay sang nhìn Long nói:

- Shut up! Khi nào tôi hỏi anh mới được nói! Đây là buồng hỏi cung, không phải nơi phỏng vấn việc làm! Clear!

Văn Bình tay vớ lấy xấp tài liệu để xem lại, nói quả quyết:

- Hai anh chị còn quanh co chối cãi, sau hai ngày ngồi ở đây!

- Theo sổ ghi chép quầy tiếp tân và bên khách sạn cho biết, nạn nhân chết trong khoảng từ 10g20 đến 11g 30, trong thời gian này, không có khách nào ra vào khách sạn. Khách sạn thuộc loại trung, ngày hôm đó rất vắng khách, và vào tầm 11g, tất cả các phòng đều đi ra ngoài, trong khách sạn chỉ có đội đầu bếp lo chuẩn bị trong bếp, hai người trực phòng cô Vân và cô Hà, mỗi người đều đang trực một nơi, cô Vân trên lầu, còn cô Hà phía gần quầy tiếp tân, anh nhân viên tiếp tân anh Trung Thành đã xác nhận điều đó. Duy chỉ có hai người ở trong phòng trên lầu 4 và 5.

- Vậy là chúng tôi đã giết người, chỉ vì không ra khỏi khách sạn vào lúc này? Long hỏi

- Một trong hai, hay cả hai đã giết người! Nạn nhân không thể tự đấm vào bụng mình rồi lăn ra chết. Hớ, hớ ... - Văn Bình ngừng lại chút nhìn mọi người - Có điều, sự việc tôi quan tâm, là anh và chị đã làm cách nào để nạn nhân chết ở tư thế hở hang và chết vì nguyên nhân khó hiểu như vậy? – Văn Bình hỏi

William xen vào:

- Khoan, tại sao anh chị giết cô Vân hầu phòng? Có phải sau khi làm tình tay ba, rồi anh chị giết cô Vân, như một số kẻ bạo dâm hay làm?

- Tôi không liên quan gì đến cô hầu phòng. – Long trả lời

- Đúng vậy, một người khách bận rộn như tôi cũng không có gì rắc rối với cô hầu phòng, và tôi cũng không quen anh kia. – Anna nói

- Chúng tôi đã thuật lại sơ bộ vụ án cho hai người trong lần thẩm vấn đầu, lẽ nào anh chị giờ lại bảo chưa hiểu? Hai anh chị có thể không quen biết, nhưng gặp mặt trong khách sạn thì có thể có chứ? – Max hỏi.

Long và Anna quay sang nhìn mặt nhau, hơi chút ngượng ngùng, thật ra Anna chưa thấy Long trong khách sạn. Chỉ có Long chú ý thấy Anna đến khách sạn sau khi anh đến được hai ngày.

- Không! Tôi chưa thấy anh kia bao giờ, chỉ đến khi vào cùng ngồi xe cảnh sát! – Anna nói

- Tôi cũng không dám chắc đã thấy quý cô này trong khách sạn! – Long nói

- Và vào hôm nọ là lần đầu hai người thấy nhau, sau đó là diễn trò làm tình, theo tôi cho rằng, anh chị đã làm tình trong toalét chung, ngay khi gặp nhau ở hành lang, được một lúc cô hầu phòng vào toalet, anh chị đã gọi cô ta tham gia trò vui tay ba, sau đó là ra tay hạ sát vì một lý do nào đó, hay một trò vui mới sau khi làm tình xong.

Anna cảm thấy ngại ngùng, Long thêm phấn chấn dù chỉ tưởng tượng cảnh ân ái với cô nàng bên cạnh:

- Xin các ông nói chuyện nghiêm túc cho! Tôi không biết các ông nghĩ ra chuyện gì? Tôi đã có vị hôn phu, tôi đang trên chuyến đi làm ăn, hôn phu của tôi đang đợi tôi ở nhà, tôi sẽ để mình dính vào rắc rối này chỉ vì một trò vui xác thịt?

Long quay sang nhìn Anna thấy hơi tiếc cho những suy tưởng của anh một hai ngày nay về nàng.

- Đã đính hôn, không có nghĩa người ta có thể có phút vui vẻ, tôi tôn trọng sự thật cô đưa ra, nhưng lại thêm một lý do vớ vẩn để chúng tôi vịn vào. – Văn Bình nói

- Tôi cũng không làm việc này. Ông có thể hiểu đây là một quý bà đứng đắn ... các ông đã bêu rếu quá nhiều trò giữa chúng tôi – Long nói.

Leon nói:

- Ông Long, bà Anna, cả hai vị vẫn khăng khăng chối đủ mọi chuyện.

- Nội trong hôm nay hay ngày mai, khi có thêm kết quả xét nghiệm mẫu thu tại hiện trường, chúng tôi sẽ sớm có bằng chứng và hai người sẽ hết chối cãi thôi.

- Thưa ông William, chúng tôi hy vọng sớm tóm được hai hung thủ đầu tiên trong những vụ án rắc rối tại lãnh thổ này trong hai ba năm trở lại đây. – Văn Bình kết thúc ý định

Buổi thẩm vấn vẫn chậm rãi, lời lẽ quanh co. Chỉ ít lâu sau những viên cảnh sát bên ngoài vào đưa Anna và Long trở lại phòng giam. Khi tay cảnh sát đến kéo Anna đi trước:

- Thưa cô, quý cô được lệnh trở lại phòng giam!

Anna vùng vằng, một quán tính quen thuộc khiến cô phải quay sang phải nhìn Long, nãy giờ anh đang gục đầu, mặt bần thần như tiếc nuối điều chưa xảy ra, anh đã vội chú ý tới cô nàng mà chưa khoanh vùng cảm giác của mình, chưa xác định được cô gái kia là ai, cuộc sống ra sao, và có quen biết ai, hay thậm chí cô ta có để tâm đến anh như Thu Lan, hay cô Đào bí hiểm. Long vừa quay lên nhìn thấy Anna:

- Tôi đã quá tự tin để mong chúng ta ngồi đây lâu hơn ...

- Hhả?

- Đáng lẽ cô cần phải được thả ra sớm, trở lại nhà ...

- À, à, à! – Anna cười vui vẻ

- Thế còn anh? Anh không mong về nhà sớm sao ... Anh có vợ đang trông ở nhà chứ?

Long nhìn Anna lâu hơn, anh chợt nghĩ chẳng cần tránh câu trả lời của cô ta. Anh lắc đầu nói tiếc cho mình, mà là hụt hẫng, trong đầu đang rất lo về chuyện cái xe và cái vali.

- Đời tôi lưu lạc muôn phương, giang hồ làm bạn, trần gian là nhà ...

- Anh không có một việc làm ổn định hay sao?

- Tôi, tôi ... bán hamburger ở Phúc An mà!

- Vậy sao nói lưu lạc giang hồ, anh này khó hiểu quá!

- Nói đùa vậy thôi! Mà bên Phúc An tôi chưa từng thấy cô bao giờ, cha cô thì tôi thấy trên báo rồi.

- Thưa quý cô, quý cô phải đi ngay! - Viên cảnh sát kéo tay áo Anna

- Á dzà,...

***

Sau khi viên cảnh sát đưa hai nghi phạm trở lại phòng giam, việc nội bộ tiến hành. Nhóm cảnh sát cùng William tự lúc nào đã sang phòng riêng hội ý.

- Thưa ông John (Văn Bình), chúng tôi có đối chiếu lại máy điện thoại cầm tay của tên thanh niên kia, qua xác minh kỹ thuật, phòng cho biết tên này dùng điện thoại rất hiện đại, có hai hướng mạng là mạng thường và mạng an ninh. – Leon báo, cùng lúc William và Max chú ý theo cuộc nói chuyện.

- Những con số nào anh có thể tìm thấy, có ra list chưa? – Bình hỏi

- Thưa có!

Văn Bình đưa tay nhận lấy tờ list những số điện thoại trong máy của Long từ tay Leon.

Nhìn thoáng qua, thấy nhiều dòng chữ "xxx" trong mạng an ninh, Bình hiểu tên này đến từ

đâu, một thoáng nghi ngờ hiện trong mắt anh.

- Mr John, anh tìm được chi tiết gì thú vị? – William hỏi

- Vâng có, thưa ông William, Max anh có thể nói thêm về số máy mã hóa "xxx" của mạng an ninh.

Max nhận lời, hồ hởi nói:

- Hhm, vâng, rõ ràng chúng tôi đã phát hiện tên này thỉnh thoảng nhận và gọi những cuộc gọi vào mạng an ninh của quốc gia trong vòng 1 tháng gần đây. Các số trong mạng an ninh luôn được mã hóa sang chữ xxx. Ngay cả điện thoại hắn cũng thỉnh thoảng dùng mạng an ninh. Trong trường hợp giải mã được số điện thoại thì ta cũng không biết là cơ quan nào gọi cho cơ quan nào, do trong các số này tự chạy và thay đổi luân phiên cho mỗi cơ quan an ninh; toàn quốc gia có cả mấy chục lãnh thổ; các số điện thoại này tự tạo và tự hủy do máy tính thực hiện theo ma trận vv.

William chợt nói, nét mặt băn khoăn:

- Có khi nào hắn ăn trộm mấy thứ này của cảnh sát không? Và biết cách sử dụng?

Mấy người vừa nghe vội cười xì xào trước câu hỏi này.

Leon nói xen vào:

- Nếu hắn đột nhập mạng an ninh, khả năng rất nhỏ vì các máy điện thoại này phải được cơ quan an ninh cấp, nghĩa là hắn phải "chôm" được máy của đặc vụ nào vv. Khả năng thứ hai, hắn thuộc lực lượng bí mật nào, người ngành an ninh lại được cử đi giết người, trong khi nhân vật vừa mất mạng không có danh tính VIP đáng để bị ám sát như vậy. Khúc mắc vấn đề theo tôi ở đấy!

Văn Bình nói:

- Tôi được biết chính phủ hoàng gia hiện vẫn âm thầm có những chương trình đào tạo đặc cảnh đặc biệt. Ví dụ lực lượng đặc cảnh Thần tốc, lực lượng Tia chớp đỏ, hay là Quạ đen vv. Những chương trình loại này phục vụ cho công tác chống khủng bố, giải cứu con tin, và tấn công tội phạm, thậm chí cho mục tiêu chính trị ngoài tổ quốc tức là đi ám sát, trả thù vv.

Điều đáng nói, chế độ tập luyện trong những chương trình này cực kỳ khắc nghiệt và cách ly. Tôi đang nghiêng về giả thuyết, tên to xác kia thuộc lực lượng đặc cảnh nào đó. Hung thủ trong tay quý vị, quý vị vẫn không để ý chi tiết nhỏ, ngày hôm qua hay hôm kia, tôi nhớ không lầm, tên này được nhốt chung với nhóm côn đồ đầu gấu, cũng là những tay hảo hán về võ nghệ, song năm sáu tên đầu gấu kia định tấn công người này thì đã bị hắn cho một bài học. Hhm, tình cờ lúc xảy ra ẩu đả trong buồng giam, tôi đi ngang qua, thấy tên thanh niên này sử dụng võ nghệ sát thủ nhanh, dứt khoát ... hắn không phải loại tầm thường đi bán bánh Hamburger như hắn nói.

- Quả là cao kiến, cao kiến thưa ông John – William sực tỉnh.

William như hiểu ra điều gì vội nói:

- À há, tôi hiểu rồi, những người trong chế độ tập luyện luôn sống cách ly với đời sống xã hội, chuyện thiếu tiếp cận những cô gái đời thực là nguyên do đẩy cao sự ham mê dục tính ngày một thái quá. Rất có thể tên thanh niên trong tù đó có nhu cầu mạnh mẽ về tình dục, nên khi được thả ra ngoài cuộc sống làm nhiệm vụ, dù có một hai tình nhân như nữ doanh nhân kiều diễm, vẫn chưa thỏa mãn thú vui xác thịt của hắn.

- À, à ... chúng tôi hiểu ý ông! – Leon và Max đồng thanh

- Lần lại hiện trường tôi đoán tên này rủ cô gái trẻ đi chơi, song lúc cô này đang bận lấy áo chờ giặt ủi từ cô hầu phòng, nên cô ta chưa thể đi. Dục tính nổi lên, tên này đã gạ gẫm cô gái vào toalét chung để vui vẻ. Vô tình thì cô Vân hầu phòng bước vào, chứng kiến hai người. Song do cô Vân cũng là người đồng tính nữ đã ít quan hệ lâu nên vì tò mò mà tham gia trò chơi tay ba. Và sau khi đạt đến dục tính cao nhất, sinh lực của tên thanh niên này trỗi dậy, bản chất mãnh thú sát nhân như con người hắn được đào tạo hiện hình và ra tay giết cô Vân.

- À...

- À...

William nói:

- Nếu tình hình này kéo dài, gã thanh niên kia cứng đầu chối quanh co hoài. Để tránh mất thời gian, tôi đề nghị cho dùng nhục hình. Anh Bình thấy sao?

Văn Bình nhăn mặt hơi ngại, xong cũng đành gật đầu:

- OK.

William nói:

- Tôi e rằng tên thanh niên kia có gì đáng nghi, bằng chứng là hắn không thể nói thêm về cái vali của hắn. Nếu hắn chỉ là một tay đi du lịch bình thường, người ta sẽ kể vanh vách như vẹt đồ đạc của họ. Còn tên này, ấp a ấp úng như chicken ... nuốt dây thun.

Văn Bình nói:

- Nhưng chúng ta cũng không còn cái vali và xe để gọi hắn ra mở.

William thở dài, rồi nói quả quyết:

- Nếu tình hình này kéo dài, gã thanh niên kia cứng đầu chối quanh co hoài. Để tránh mất thời gian, tôi đề nghị cho dùng nhục hình. Anh Bình thấy sao?

Văn Bình nhăn mặt hơi ngại, xong cũng đành gật đầu:

- OK.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro