CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Tâm kể xong , cả đám đều rợn tóc gáy và đều ngồi im lặng

Tâm : Đó là toàn bộ những gì tao biết biết về ngôi nhà đó

Vinh vừa xanh mặt vừa run rẩy nói : Tụi bây cho tao về , mà đứa nào đưa tao về dùm luôn đi , khuya quá một mình tao không dám đi về

Lúc đó Phúc giật mình nhìn lại đồng hồ mới la lên : Trời ! Mới đó đã 12h khuya rồi sao , chắc phải về thôi .

Toàn : Tâm nè ! Nghe mày kể tao cứ thấy lo lo làm sao đó , hay là sáng mai mày lên ngôi nhà đó khuyên lại mẹ con bà đó đi .

Tâm : Tao cũng đang có ý đó , ngày mai tao sẽ nhờ ba tao đi chung với tao lên giải thích rõ ràng cho người đàn bà đó .Hi vọng bà ta chịu hiểu mà rời đi , chứ nếu không............

Phong : Nếu không nhà mày lại có việc làm hả

Tâm : Thôi việc làm này cho tao xin , thấy người không cứu trong lòng khó chịu sao đó

Vinh : Tâm !

Tâm : Hả gì ?

Vinh : Hay là tối nay mày cho tao ngủ chung với mày nha , ở nhà tao bố mẹ tao cũng đi trực hết rồi , mà về thì tao sợ

Tâm : Không phải là tao không cho , nhưng tốt nhất tối nay mày đừng ở tiệm tao , tối nay tiệm tao có chuyện rồi

Vinh : Chuyện gì ???

Tâm : Nãy giờ , tao kể chuyện cho tui bây nghe , tụi bây có thấy có một luồng hơi lạnh thổi qua không ?

Toàn : Có , nhưng mà ngoài trời khuya rồi , gió lạnh là chuyện bình thường chứ có sao đâu

Tâm : Vậy tui bây nhìn lại ngoài cửa đi

4 thằng con trai quay lại nhìn vao cánh cửa thì xanh mặt khi thấy , tất cả các cánh cửa đều đóng kín , kể cả cửa sổ ................

Tâm : Tụi bây hiểu rồi chứ

Phúc : Tao ..........hiểu rồi ......

Vinh : Thôi !.....Tao về........

Toàn : Để bọn tao đưa mày về !

Vinh : Mày là bạn tốt của tao

Tâm : Phúc ! Tao nghỉ mày nên cẩn thận

Phúc : Sao ??????

Tâm : Quầng trán mày có vết thâm đen , tao nghỉ tối nay mày có chuyện

Phúc : Đâu , đâu , mày có thấy không Toàn , Phong .......

Phong : Ủa , trán nó bình thường mà , có thấy đen gì đâu

Tâm : Chán tụi mày quá , nếu thâm mà ai cũng thấy được là lọ nghẹ rồi ta .Nói trắng ra tối nay mày gặp ma đó Phúc.

Phúc : hơ.......hơ............hơ..........tao........t ao........không.......sợ

Tâm : Vậy thì tốt ...

Toàn : Thôi khuya rồi về thôi

Tâm : bye

Sau khi đưa Vinh về nhà , 3 anh chàng đạp xe vừa đi vừa nói chuyện

Phúc : Để tao đưa 2 đưa mày về rồi tao về

Toàn : Mày không sợ sao , thằng Tâm nói vầy mày không tin nó

Phúc : Không phải tao không tin , tao với mày nhà gần mà Toàn , đưa thằng Phong về rồi đi chung đường .Mày về đến nhà thì tao cũng về đến nơi , sợ quái gì

Phong : Sao cũng được

Toàn : Tùy mày .............

Đưa hết hai người bạn của về xong , Phúc một mình đạp xe qua đường Võ Thị Sáu để đi về nhà .Lúc đó , đường tối thui , đèn đường cái có cái không , không gian cứ mờ mờ ảo ảo ..........Khi đạp xe qua khu rừng dương ,........bỗng.........ở ven khu rừng có ............thấp thoáng xuất hiện một bóng người con gái ..........đang đứng tựa vào cây dương .........mang bộ đồ bà ba trắng .........tóc xỏa ra.........cất tiếng gọi : Anh gì đó ơi , em lạc đường , anh có thể đưa em về được không

Phúc giật mình , nhìn ngó xung quanh : Ủa đâu thấy ai ? Khuya rồi sao có tiếng con gái gọi

Cô gái : Anh ơi , em ở đây nè

Phúc nhìn theo hướng có tiếng nói , thấy một người con gái xinh xắn , đang tựa mình vào gốc cây dương , bộ dạng như rất khó nhọc , máu tán gái nổi dậy .Anh chàng liền đạp xe tới chổ đó , xuống xe chạy lại hỏi : Sao khuya rồi mà em còn ở đây , em cần anh giúp gì không

Cô gái : Hic........hồi chiều em đi chơi với đám bạn , lúc chia tay bọn nó đi về ......., em đi ngang qua đây , bổng chân em bị trặc , đau quá em không đi tiếp được , em phải ngồi đây chờ coi có ai đi ngang qua giúp mình không .Ai ngờ chờ hoài cho đến khuya , mà không thấy ai đi qua hết , cũng may là có anh .............

Phúc : Sao em không điện thoại về cho gia đình em

Cô gái : Lúc chiều em vội đi quá , em không mang theo điện thoại , chắc giờ gia đình em lo lắng lắm .

Nói xong cô gái rơm rớm nước mắt , trước tình cảnh như vậy , anh Phúc nhà ta không thể ngồi nhìn liền nói : Thôi ! Nhà em ở đâu anh đưa em về nè

Cô gái : Em cảm ơn anh

Phúc : Chân em đau ngồi lên xe anh được không , hay để anh dìu em

Cô gái : Dạ , vậy em làm phiền anh

Phúc : Không sao đâu ( Chứ thật ra trong lòng rất khoái chí vì có cờ hội được đụng chạm )

Phúc liền dìu cô gái lên xe , nhưng khi vừa chạm vào cô gái , anh liền giật mình , bởi...........thân thể cô gái rất lạnh...........lạnh như một cục nước đá .......

Anh mới nói : Sao thân thể em lạnh vậy?!

Cô gái : Chắc tại em ngồi nảy giờ sương xuống nên thân thể em mới lạnh vậy

Phúc : Ờ ờ cũng phải ha

Phúc liền đạp xe chở cô gái đi về nhà , vừa đạp vừa tán

Phúc : Em cũng gan quá chứ

Cô gái : Sao anh lại nói như vậy?!

Phúc : chỗ cây dương là chỗ ma nhiều nhất mà em dám ngồi ở đó

Sau lưng Phúc , cô gái đang nở một nụ cười đầy ma quái : Em đi ngang qua đó , bị trặc chân nên em phải ngồi ở đó , chứ thật sự em cũng sợ lắm chứ

Phúc : Anh nghe nói , ở đó , hay có một con ma nữ , nó hay cột mái tóc của mình rồi thả xuống và hay dụ đàn ông đi ngang qua lắm

Cô gái vừa cười vừa nói : Có chuyện đó hả anh , nghe ghê quá đi

Phúc : ừ , không sao đâu , có anh đây anh sẽ bảo vệ em ( lấy le với con gái )

Cô gái : Anh không sợ sao ?

Phúc : Trời ! Anh là đàn ông mà , ai lại sợ mấy thứ đó

Cô gái : Thiệt hả anh ...............

Phúc : À mà em cho anh biết nhà em ở đâu để anh đưa em về nào

Cô gái : Nhà em ở phia trước một tí đó , quẹo vô con hẻm này nửa là tới rồi ......

Phúc : Ủa nhà em sao rắc rối quá vậy , mà con đường này..........

Nói đến đó anh ta im bặt khi nhớ ra con đường này chính là con đường đi vô nghĩa địa ................

Phúc : Em .....nhà em thật ở đây hả em

Cô gái : Dạ , nhà em ở đây mà anh ..........

Phúc : Em ...........anh vừa nhớ ra nhà anh có chuyện , em đi bộ vô nhà một tí được không

Cô gái : Chân em đang đau , sao em đi vô được anh , anh chở em vô nhà luôn đi ..........

Từ nhiên sau lưng Phúc , có một luồng hơi lạnh lạnh , anh chàng dồn hết cản đảm quay lại ..........thì vội hét lên ...........khi thấy sau lưng mình không còn là một cô gái xinh xắn nửa ...........mà là ............một con ma nữ với cặp mắt thủng sâu tím ngắc , mái tóc dài xơ xác ...........khóe miệng còn rỉ rỉ máu đang đưa mắt nhìn anh và cười ........

" AAAAAAAAAAAA CÓ MA " Phúc hét lên , rồi quay xe chạy , nhưng kì lạ thay , dù anh có chạy , anh có đạp thì anh vẫn không nhúc nhích được ...........trong lúc đó , con ma nữ từ từ tiến lại gần anh ...............Phúc nghĩ : " Phen này mình chết chắc ".............Lúc con ma nữ tiến lại gần sát Phúc , đưa đôi bàn tay xương xẩu định chạm lên mặt thằng Phúc ...........Cùng lúc đó bỗng nhiên có một đám xe máy bóp còi inh ỏi , chiếu đèn sáng rực đi ngang qua ........Phúc giật mình và thấy mình cử động lại được , liền ba chân bốn cẳng đạp xe chạy về nhà ngay lập tức , không dám ngoái lại đằng sau ........Khi về đến nhà , anh ta quăng xe chạy bay lên phòng thắp nhang cho Quan Công ( nhà ông này gốc Tàu , thờ Quan Công ) , và nằm xuống giường chợp mắt .........Nhưng trằn trọc hoài mà không ngủ được ......... Phúc liền ngồi dậy , ngồi vào bàn học , vô tình nhìn ra cửa sổ , anh thấy ...........con ma nữ lúc nảy.........đang đứng trước cổng nhà anh ..........và ngước mắt lên phòng anh .......Anh sợ quá liền chạy lại ôm lấy thanh đao của ông Quan Công , lầm rầm khấn : " Quan Công , xin ông phù hộ cho con ........" .Sau đó , anh chìm vào giấc ngủ và anh không thấy thanh đao đã phát sáng như hàm ý bảo vệ anh bình yên ...............

Trưa hôm sau , sau khi làm việc xong , Tâm liền nói rõ mọi chuyện với ba mình rồi cùng ba lên trên căn nhà đó , hi vọng có thể thuyết phục được 2 mẹ con đó . Đi đến căn nhà đó , cất tiếng gọi hoài mà không thấy ai trả lời ,ba Tâm bảo : Chắc họ đi vắng hết rồi , thôi bữa khác mình quay lại đi con

Tâm : Dạ vậy cũng được

Khi định cất bước chân quay đi , bỗng Tâm thấy khó chịu trong lòng , anh quay người lại nhìn chằm chằm vào căn nhà .Tuy đang buổi trưa mà ngôi nhà vẫn toát ra một màu u tối ảm đạm , anh liền nói với ba mình : Ba à ! Con thấy kì kì sao đó ! Hay mình vô trong coi thử đi , con thấy lòng bất an quá

Ba Tâm lo lắng : Nhưng đây dù sao cũng là nhà người ta , nếu mình đường đột đi vào như vậy , người ta nghĩ mình ăn trộm sao

Tâm : Không sao đâu ba , ngôi nhà này vốn dĩ là ngôi nhà hoang mà , quanh đây cũng không có ai , vô đại đi ba .Con thấy khó chịu trong lòng quá

Ba Tâm : Thôi được rồi ! Ba nghe lời con vậy

Hai cha con đẩy cánh cửa đi vào , có lẽ lâu ngày hay sao , khi đẩy cánh cửa một tiếng " KÉT...........ÉT.........ÉT........." vang lên .Trong ngôi nhà , không hề có một chút ánh nắng mặt trời nào chiếu vào , đồ đạc lâu ngày bám bụi .

Ba Tâm : Tối qua để ba mở mấy cánh cửa sổ ra cho thoáng

Rồi ông đi tới mở toang các cánh cửa ra

Tâm : Ba , ba coi nè

Ba Tâm đi lại chỗ nó và nói : Coi gì con ?

Tâm : Ba thấy đồ đạc bám bụi không

Ba Tâm : ừ , ba thấy , nhưng có chuyện gì lạ đâu

Tâm : Con vừa gặp người đàn bà ở trong căn nhà này hôm qua , từ hôm qua đến hôm nay sao đồ đạc trong phòng bụi bặm không , giống như đã lâu không ai quét dọn vậy đó

Ba Tâm : Có thể người ta chưa kịp quét , hoặc chưa kịp dọn dẹp thì sao

Tâm : Không thể như vậy được , nếu như còn ở trong ngôi nhà thấy nhà mình bẩn vậy phải quét thường xuyên chứ

Ba Tâm : Hay là họ nghe lời con , dọn đi rồi

Tâm : Con cũng không biết nữa , ba giúp con quan sát xung quanh thử coi

Ba Tâm : uh

Trong lúc 2 cha con trò chuyện không để ý đến các cánh cửa sổ , như có một bàn tay vo hình từ từ khép nó lại ............

Tâm : Ủa sao tối thui vậy ba , ba mở cửa sổ chưa

Ba Tâm : Ba mở rồi mà

Vừa dứt lời ông nhìn xung quanh , thấy các cảnh cửa đã bị đóng lại .Ông liền nói : " Chắc gió thổi cửa sập lại rồi , để ba ra mở lại " Ông tiến đến các cánh cửa sổ , với tay mở nó ra , nhưng mở hoài vẩn không thể kéo ra được .Ông nói : " Chắc lâu quá không ai ở nên nó bị sét rồi , ba mở không ra được , nó cứng quá "

Tâm : Thôi không sao đâu ba , con có đem đèn pin , bật lên soi cũng được , ba giúp con tìm kiếm xung quanh nha với nhé

Ba Tâm : Ừ

Hai cha con tìm kiếm nhà một lúc lâu , đi hết các phòng , kiếm rất kĩ nhưng không thấy gì hết .

Tâm : Chắc có lẽ họ dọn đi rồi .Con xin lổi vì làm mất thời gian của ba .

Ba Tâm : Không có gì đâu , dù sao ba cũng từng ở trong ngôi nhà này ba cũng hiểu . Con trai về bao ba 1 bửa nhậu được rồi

Tâm : Ok .Thôi giờ mình về ba .Họ đi rồi con cũng yên tâm , về con chuẩn bị nhậu nữa chứ

Đang chuẩn bị bước ra cổng ................bổng nhiên bố Tâm đứng sựng lại ...........Tâm thấy lạ liền hỏi : " Sao vậy ba ? " .Ông không trả lời chỉ nhìn lại ngôi nhà với nét mặt đăm chiêu , rồi ông đi vô lai trong ngôi nhà .Tâm lo lắng cho bố liền chạy theo .Bố Tâm đi như môt người vô thức , ông đi đến một căn phòng ..............bước vô căn phòng đó ............ngước nhìn lên ............Lúc đó , ông mới giật mình tỉnh dậy .........ông tái xanh mặt mày liền hét lên : " Tâm ơi vào đây "

Thằng Tâm nghe tiếng bố nó gọi liền phóng lại căn phòng chổ ông đang đứng , chạy vào và hỏi : " Có chuyện gì vậy ba " .Ông chỉ lên trần nhà : " Con nhìn đi " .Theo hướng tay ông chỉ , Tâm ngước nhìn lên ................và cũng như bố mình ............tái xanh mặt mày khi phát hiện ............trên trần nhà cao kia ..........là 2 mẹ con đang ở trong ngôi nhà này.........đã treo cổ lên ........gương mặt họ xanh mướt .........lưỡi thè ra ..............khoé miệng còn rỉ máu nhưng lại đang mĩm cười .........cặp mắt đang nhìn thẳng vào 2 cha con nhà thằng Tâm giống như đang muốn nói điều gì .Thỉnh thoảng thân hình họ lại đong đưa như có ai đang đẩy .Bố Tâm cất tiếng : " Căn phòng này chính là căn phòng của cô Ba ngày xưa "

Tâm : Hả ????????

Bố Tâm : Con gọi cảnh sát đi , gọi chú Vũ ba thằng Vinh đi

Tâm : Dạ con gọi ngay .Alô ! Chú Vũ hả ba con muốn nói chuyện với chú

Ba Vinh : Có chuyện gì vậy con ?

Tâm : Để ba con nói với chú rõ ràng hơn - Nói xong liền đưa điện thoại cho ba mình

Ba Tâm : Anh hả có chuyện lớn rồi ...........- nói rồi kể đầu đuôi sự việc lại cho ba Vinh nghe

Ba Vinh : Ok , tôi sẽ đến hiện trường ngay , phiền anh và cháu theo tôi về tường trình rồi xong , không có rắc rối gì đâu

Ba Tâm : ok

Tâm : Ba , con thấy ân hận quá , giá như hôm qua con kiên quyết kêu họ đi thì đâu đến nổi này đâu

Ba Tâm : Đâu phải lổi của con , con cũng đã tận sức rồi .Thôi ba con mình chờ chú Vũ đến rồi về nhà

Tâm : Dạ

Cảnh sát đến khám nghiệm tử thi xong , thu dọn hiện trường , lấy lời khai của hai cha con rồi đưa 2 cha con về nhà . Tối hôm đó , chú Vũ và ông trưởng phòng ( TP)cảnh sát hình sự đi nhậu , hai ông vừa uống vừa nói chuyện :

TP : Từ lúc tôi đi làm tới bây giờ , tôi mới thấy một vụ án lạ lùng như vậy . Trần nhà thì cao vút , dù cho có bắt 3 4 cái ghế chồng lên nhau cũng không thể nào leo lên treo cổ được , người lớn đã không được huống hồ gì là một đứa con nít

Chú Vũ : Tôi biết do ai làm đó

TP : Ai ???????

Chú Vũ : Ma nó làm

TP : Anh đùa với tôi à ? Trên đời này làm gì có ma

Chú Vũ : Thế bây giờ tôi hỏi anh .Nếu con người làm được thì với trần nhà cao như vậy cách nào bà mẹ treo cổ lên được ? Xung quanh cũng không có một cái ghế hay là vật gì để leo lên .Nếu như bị người khác giết thì phải có vật nhau , áo quần của nạn nhân cũng không thẳng như vậy , hiện trường cũng không có sự xáo động . Còn nữa nếu bà mẹ ép đưa con treo cổ thì đứa trẻ nào cũng vùng vẩy , đằng nay đứa bé lại giống như tình nguyện . Dấu vân tay trên sợi dây thừng cũng là dấu tay của bà mẹ và đứa bé .........Anh giải thích sao về chuyện này

TP : Anh nói có lí , nhưng dù sao tôi cũng không tin trên đời này có ma

Chú Vũ : Trên thế gian này nhiều chuyện chưa ai giải thich được , anh không tin vì anh chưa gặp

TP : Có lẽ vậy , thôi chuyện này càng nghỉ càng không ra , bỏ qua đi

Chú Vũ : ok

Sáng hôm sau , tại trường Đinh Tiên Hoàng , đám bạn tụ tập lại

Vinh : Ba tao nói cho tao nghe rồi , thật tội nghiệp 2 mẹ con đó

Tâm : Tao cũng biết nhưng tao làm hết sức rồi

Toàn : Có ai trách gì mày đâu , mày cảnh báo trước mà 2 mẹ con đó không tin thôi

Phong : Dẹp chuyện đó qua đi , chuyện thằng Phúc dại gái mời vui nè

Phúc : Tao dại hồi nào , tao đâu biết nó là ma đâu

Tâm : Tao cảnh báo mày rồi , tại mày không nghe thôi

Phúc : Tao nghe chứ ...........tại tao quên thôi ......

Toàn : Ặc Ặc

Tâm : Ê Phong ! Tao cá độ với mày nè chơi không

Phong : Cá độ chuyện gì

Tâm : Mày dám chui vô ngôi nhà đó ngủ một đêm , tao cho mày 1 triệu

Phong : Hơ ..........tao đâu có dại .......không biết còn mạng để xài tiền không ? Mày dám vô tao cho mày 2 triệu luôn nà

Tâm : Ok quân tử nhất ngôn

Toàn : Mày tính vô thiệt đó hả , thôi nguy hiểm lắm

Phong : Trời thằng này còn mê tiền hơn tao , máy tính làm thiệt đó hả Tâm

Vinh : Nguy hiểm lắm Tâm

Phúc : Đừng làm bậy nghen mày

Tâm : Không sao đâu , dù sao tao cũng muốn tìm hiểu rõ chuyện trong ngôi nhà đó , tao cũng muốn kiếm 2 triệu của thằng Phong nữa .Thằng nào đi với tao không

Phúc , Toàn ,Phong , Vinh : MÀY ĐI MỘT MÌNH ĐI.Bọn tao chưa ngu

Tâm : Thì tao đi một mình làm gì căng vậy

Chuyện gì đây ? Ngôi nhà đó như thế nào ? Thằng Tâm có sao không ?

......................................................................................................................

 Mọi chuyện sẽ giải đáp trong chap mới ?

hay không, mà các bạn có ý kiến gì không nè??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro