Bí mật núi ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng tinh mơ, Chánh Nguyên cùng với Sương Mai cũng vừa tới bìa rừngđường dẫn lên đỉnh núi, nơi có trạm khí tượng Địa Sơn.

 Tiếng một cậu bé vang lên:

- Đừng đi lên đó, nguy hiểm lắm!

Sương Mai sợ sệt nhìn lại:

- Sao thế em, đường còn kia mà?

Em bé càng bước lại gần hơn, nhìn chăm bẵm vào hai người:

- Em nói thật đó, anh chị đừng có đi. Đi rồi sẽ hối hận. Chánh Nguyên nhìn cu cậu, cười cười:

- Ma anh còn không sợ nữa là...

Cậu bé nhìn Chánh Nguyên hỏi lại:

- Có thật anh không sợ con ma chứ?

Sương Mai tái mặt:

- Em... em vừa nói gì? Trên đỉnh núi ấy có ma ư? Thằng bé gật đầu chắc nịch:

- Vâng! Gần một tháng nay thôi. Dân làng không dám lên đó để làm rẫy nữa đâu.

Chánh Nguyên nhìn cậu bé, hỏi vui:

- Thế em có thấy con ma lần nào hay chưa? Nó lắc đầu:

- Dạ chưa! Vì ba mẹ đâu có cho em đi một mình. Sương Mai hỏi chột dạ:

- Anh thấy thế nào?

- Em sợ à?

Sương Mai rùng mình:

- Làm sao mà không sợ được?

Chánh Nguyên trấn an:

- Có anh đây, em đừng sợ.

- Em sợ tới chừng đó anh lo bảo vệ mình còn chưa xuể nữa đó. Chánh Nguyên nói, giọng cương quyết:

- Dù sao chúng ta cũng phải đi cho tới đích. Cậu bé lại nói:

- Em chỉ sợ chưa lên đến đó thì anh chị đã chết khiếp đi vì sợ rồi. Sương Mai nhìn cậu bé tò mò hỏi:

- Chuyện gì đã xảy ra trên đó vậy em? Em kể cho chị nghe đi! Chánh Nguyên kéo cậu bé ngồi xuống cạnh mình:

- Em tên là gì?

Cậu bé gãi gãi đầu, rồi đáp:

- Dạ, em tên là Thao.

Chánh Nguyên bảo:

- Vậy Thao hãy kể cho anh chị nghe đi!

Sương Mai cũng ngồi gần đó, cô dù rất sợ nhưng lại tò mò muốn nghe xem câu chuyện như thế nào. Thao bắt đầu kể:

- Anh chị có tin không? Con ma nó xuất hiện vào ban đêm nổi lềnh bềnh dưới dòng suối, những đêm có trăng thì càng thấy rõ hơn.

Chánh Nguyên lặp lại:

- Ma xuất hiện dưới suối vào ban đêm ư? Thao gật đầu chắc nịch:

- Thật là như vậy đó. Nếu anh chị không tin thì em sẽ dẫn anh chị đến gặp già làng sẽ rõ.

Sương Mai hỏi lại:

- Già làng là ai chứ?

Thao đáp:

- Dạ, là ông Tà Pao đó. Ông ấy rất tường tận về vấn đề này. Chánh Nguyên hỏi lại:

- Sao dân bản ở đây lại thưa người đến thế? Có khi nhà trống vắng chẳng có ai cả. Thao gật gù:

- Thì em đã nói rồi. Chính con ma đã đuổi dân làng đi! Sương Mai rụt rè hỏi:

- Không ai có thể xua đuổi được bóng ma đó đi ư? Rùng mình, Thao lắc đầu:

- Không ai dám cả. Còn nữa, anh chị có nghe mùi khói, xăng bốc lên đó không?

Chánh Nguyên ngạc nhiên:

- Sao thế?

Thao nói tiếp:

- Một chiếc máy bay bị bốc cháy rớt trên đỉnh núi, làm ô nhiễm không khí trầm trọng.

Thắc mắc, tò mò Chánh Nguyên muốn nhanh chân lên tới đỉnh nên nói:

- Chúng ta chuẩn bị lên đường nhé Sương Mai.

Sương Mai đắn đo:

- Đi thật sao anh?

- Làm sao mà đùa được. Em mệt rồi hả? Ta ngồi nghỉ thêm một chút.

Sương Mai cảm thấy ái ngại:

- Hay chúng ta quay trở lại đừng đi nữa được không?

Chánh Nguyên lắc đầu tỏ ý rất là cương quyết:

- Không được, đã đến đây rồi thì không thể quay trở lại!

Sương Mai đành phải đi theo anh. Cô dò từng bước mà đi. Nơi này thật hoang vắng. Xa xa mới có một vài tiếng hú của thú rừng vọng lại. Sương Mai bấu chặt tay Chánh Nguyên:

- Tiếng hú sao mà nghe dễ sợ quá!

Chánh Nguyên trấn an:

- Bình tĩnh đi nào, sắp đến nhà của già làng rồi! - Nhưng liệu ông ấy có ở nhà hay không?

Chánh Nguyên nói đùa:

- Có hay không đến đó mới biết.

- Nếu không có thì sao?

- Thì chúng ta phải trở lại căn nhà hoang kia mà tá túc đêm nay. Sương Mai hốt hoảng nhìn anh:

- Ôi! Như vậy làm sao được! Thú rừng không ăn thịt thì mình cũng sợ ma đến chết mà thôi.

Chánh Nguyên trấn an:

- Đùa với em thôi, làm gì có chuyện đó chứ. An tâm đi, cô nương. Sắp đến nhà già làng rồi đấy. 

Sương Mai cằn nhằn:

- Em mỏi chân muốn chết đi được.

Chánh Nguyên đưa tay ra bảo:

- Em nương theo anh mà đi.

Sương Mai nắm lấy tay anh, cô lần từng bước để đi. Chợt có tiếng gì đó rơi bịch một cái, Sương Mai ôm chầm lấy Chánh Nguyên:

- Ôi! Gì thế anh Chánh Nguyên?

Chánh Nguyên trong lòng cũng không khỏi hồi hộp. Nhưng anh cố trấn an: - Trái cây rừng rụng xuống lá khô đó thôi.

Sương Mai nhìn dáo dác, lắc đầu:

- Ở đây làm gì có trái cây mà rụng hả anh? Chánh Nguyên lúng túng:

- À, thì chắc là chim thú bay lượn đó thôi. Kìa, nhà già làng đó! Sương Mai mừng thầm:

- Đến thật rồi hả anh Chánh Nguyên? Đưa tay chỉ, anh nói:

- Em nhìn thấy tay anh chỉ nè!

- Vâng! Em thấy rồi!

Sương Mai mừng lắm. Cô biết mình sẽ được nghỉ giải lao vài tiếng đồng hồ và nhất là được ăn bữa cơm trọn vẹn...

Đón tiếp hai người là một ông già chánh tông là người dân tộc. Dáng cao râu dài với gương mặt xương xương trầm lặng ít nói. Nhưng ông vô cùng tốt bụng, khi nghe nhã ý của hai người, ông hơi mỉm cười, gật gù:

- Tốt! Tôi cũng đang muốn lên trên ấy, nhưng phiền một nỗi không có người hỗ trợ. Người ta thường gọi tôi là già làng Tà Pao, tên tôi cũng là Tà Pao.

Sương Mai quang sát ông thật kỹ. Già làng có khuôn mặt hiền từ, lầm lì ít nói, lại giàu tình cảm. Đến được đây, cô cảm thấy an tâm. Chánh Nguyên tâm sự gì đó với ông đến tận khuya:

- Con nghe nói dưới dòng suối đêm đêm có xuất hiện nhiều bóng ma lắm phải không ông?

Già làng gật gù:

- Quả thật là có chuyện ấy, nhưng thực hư thì tôi không rành cho lắm. Trên đỉnh khí tượng Địa Sơn thì bây giờ hầu như không có người qua lại nữa.

Chánh Nguyên viết viết vẽ vẽ gì đó. Thỉnh thoảng, anh lại ngẩng đầu lên hỏi già làng:

- Trên ấy vừa thiếu nước, vừa ô nhiễm bởi mùi xăng, khói cháy từ chiếc máy bay kia nữa, thì dân làm sao mà sống được?

Già Tà Pao gật gù:

- Điều đó khiến dân di tản đi hết.

Sương Mai xen vào:

- Chứ không phải do con ma làm cho họ sơ bỏ làng đi sao? Ông Tà Pao thở dài:

- Đó cũng là một nguyên nhân.

Chánh Nguyên gợi ý:

- Thế bây giờ ông có dự kiến gì hay không? Ông Tà Pao thở dài:

- Dân ở đây cái chữ còn ít lắm cho nên việc mê tín, dị đoan rồi nghe theo lời xúi giục của bọn xấu bỏ bản làng mà đi hết rồi.

- Sáng mai chúng tôi sẽ cùng già làng lên trạm khí tượng Địa Sơn xem sao! Ông gật đầu tán thành:

- Được... được lắm chứ! Tôi có ý muốn lên đó lâu rồi, nhưng chưa thực hiện được.

Đêm xuống, Sương Mai không dám rời hai người nửa bước. Cô sợ đến nỗi không dám nghe những tiếng động bên ngoài. Sương Mai chợt rùng mình vì tiếng rên văng vẳng từ đâu vọng lại. Cô nghĩ thầm, có lẽ con ma bắt đầu hoành hành. Ba người nhìn nhau. Sương Mai sợ đến đôi môi run lên. Chánh Nguyên nói với già làng:

- Thử mở cửa xem, ai có việc gì đó mới tìm mình đấy.

Sương Mai hốt hoảng:

- Ôi, đừng... đừng mở!

Già làng từ từ nói:

- Chắc không có gì đâu, cô đừng sợ. Có lẽ dân làng đến để cầu cứu việc gì đấy thôi.

Thao đột ngột xuất hiện. Cậu nói một hơi dài:

- Già làng ạ! Dân bản ta một nhóm gần mười người đang đói 1ắm. Có mấy em bé đang bị sốt rất cao. Già làng có cách gì giúp họ không?

Chánh Nguyên và Sương Mai xuất hiện, Thao mừng rỡ:

- Ôi! Anh chị còn ở đây à?

Chánh Nguyên hỏi Thao:

- Dân bản bị đói, bị bệnh sao cậu không đưa họ đến đây? Thao lắc đầu:

- Họ làm sao đi được. Vừa đói vừa khát, một số trẻ em bị bệnh. Còn nữa, họ đâu có can đảm đi qua con suối ấy!

Chánh Nguyên nhìn già làng:

- Tính sao đây già làng?

Già làng chau mày một cái rồi nói:

- Phải đến đó xem sao, nhưng phải mang ít thức ăn và thuốc cho họ. Chánh Nguyên đề nghị:

- Chúng ta nên đưa họ về đây để tiện việc chăm sóc. Tôi có mang theo ít thuốc, có thể giúp họ. Già làng gật gù không nói gì. Ông với lấy cây gậy và chiếc nón để lên đầu ra hiệu cho Thao dẫn đầu. Sương Mai nhìn Chánh Nguyên dò hỏi:

- Mình cũng đi phải không anh?

Chánh Nguyên nhìn cô, nói đùa:

- Hay là em ở lại trông nhà giúp già làng đi!

Sương Mai nguýt anh:

- Đùa kiểu gì thế? Em không chịu đâu! Chánh Nguyên cười cười:

- Nếu vậy thì nên lấy áo khoác rồi đi, đêm ở đây cũng lạnh lắm.

Mọi người lần lượt ra đi. Thao luôn miệng nói hết chuyện này đến chuyện khác. Chỉ có già làng im lặng, lầm lũi bước đi. Sương Mai giành đi trước Chánh Nguyên, biết cô sợ nên anh doạ:

- Con ma thường bắt những người đi giữa lắm. Ngẩng đầu lên, Sương Mai hỏi:

- Sao lạ vậy?

- Em không biết thật à? Vì nó biết người đi giữa luôn là người sợ ma nhất đấy.

- Anh...

Thao xen vào:

- Em không sợ con ma nên em chưa từng thấy nó đâu. Sương Mai lo lắng:

- Lát nữa mình có đi ngang qua con suối không vậy Thao? Thao gật đầu, đáp chắc nịch:

- Có chứ, vì con suối ấy chắn ngang con đường chị ạ. Sương Mai rùng mình, cô sợ hãi:

- Ôi! Sợ đến chết người luôn. Em làm sao dám đi chứ? Chánh Nguyên khuyên nhủ:

- Cứu người là việc quan trọng cần làm ngay, đâu thể chần chừ tới sáng được. Thao tán thành câu nói của anh:

- Anh nói đúng lắm. Họ đang từng giờ từng phút đợi cứu trợ đấy.

Già làng là người xung phong đi đầu, đến Thao rồi Sương Mai, sau cùng là Chánh Nguyên.

- Em đừng lo, phía sau còn có ánh hỗ trợ, lo gì con ma chứ?

Tiếng rên rỉ, khóc than bắt đầu vọng lại. Sương Mai là người nghe rõ nhất. Cô hơi khựng lại:

- Anh có nghe thấy gì không?

Chánh Nguyên lắc đầu, anh bảo:

- Hoàn toàn không nghe gì cả. Em khéo tưởng tượng ra mà thôi.

- Không, em nghe thấy rõ ràng mà! Dường như có tiếng ai đó rên khóc.

- Làm gì có.

Bỗng Thao rú lên kinh hoàng:

- Ối già làng ơi! Chết con!

Sương Mai ôm cứng lấy Chánh Nguyên, cô cũng oà lên khóc:

- Em sợ quá!

Già làng kịp quay lại:

- Gì thế Thao? Thao run rẩy:

- Dường như có bàn tay ai đó níu chân con lại, giằng thật là mạnh vậy. Già làng trấn an:

- Đó là do chân con đặt phải vào cái hốc đá mà thôi! Thao cãi lại:

- Không bàn tay rõ ràng mà già làng.

Già làng phẩy tay:

- Thôi đi tiếp nhé! Không việc gì phải sợ!

Đầu bên kia không có sóng tự nhiên nhấp nhô, cái lặn cái hụp đầu tóc dài thườn thượt. Sương Mai co rúm người trong lòng Chánh Nguyên:

- Có ma anh Chánh Nguyên ơi.

Thật ra thì già làng lẫn Chánh Nguyên đều đã nhìn thấy, nhưng hai người phớt lờ đi. Chánh Nguyên cố giữ cho tiếng của mình bình tĩnh:

- Làm gì có! Đi tiếp kẻo muộn mất!

Dù nói thế, nhưng Chánh Nguyên cũng không ngờ được là có ma thật sự. Có lẽ những oan hồn đã chết vì đói khát ở nơi này. Một bàn tay chụp lấy đầu của Sương Mai, làm cô kêu toáng lên:

- Ôi! Sao anh lại túm tóc em?

- Hả!

Thao đã biết, cậu ta nhảy về phía già làng, nói to:

- Chạy về hướng này nè chị ơi!

Chánh Nguyên thấy một cánh tay trắng toát chụp lấy tóc Sương Mai kéo lên. Anh ý thức được điều đó nên đã dùng cây đang cầm huơ lên thật mạnh. Nhưng lạ thay chẳng trúng gì cả. Anh nhìn thấy một thây ma nằm vắt vẻo trên cây. Anh vội đẩy Sương Mai đi tới. Con ma mặc đồ trắng nên anh nhìn thấy rất rõ. Mọi người qua được con suối và hàng cây rậm. Chánh Nguyên đề nghị với mọi 

người:

- Chúng ta có nên ngồi nghỉ một lát không? Tôi mỏi chân quá.

Sương Mai dường như chưa hết sợ hãi, cô không chịu dừng chân mà giục:

- Đừng nên nghỉ lại! Nên tiếp tục đi, ở nơi này cũng đâu có an toàn.

Thao cũng nhất trí với Sương Mai:

- Dạo này an ninh ở đây cũng không bảo đảm cho lắm. Chúng ta nên đi tới nơi về tới chốn mới được. Già làng đứng lên, ông quyết định:

- Vậy thì cứ đi!

Chánh Nguyên có phần nào suy nghĩ về thái độ và cử chỉ của già làng. Ông lúc nào cũng lầm lì ít nói. Dường như ông đang giấu điều gì đó trong lòng. Còn anh, anh lại không dám tò mò để hỏi thêm.

Cuối cùng cũng đến được nơi dân bản làng đang ẩn nấp. Mọi người mừng vui khi thấy già làng xuất hiện:

- Cứu chúng tôi với già làng ơi.

- Con tôi sắp chết vì đói vì khát đây này. Hãy cứu chúng tôi!

- Tôi sợ lắm già làng ơi.

Tiếng trẻ con khóc rên inh ỏi. Già làng đưa mắt nhìn mọi người với ánh mắt hiền từ. Chánh Nguyên nhìn thấy cảnh tượng ấy cũng đau lòng.

- Chúng ta phải bắt tay ngay vào việc thôi. Phần thức ăn này dành cho người già và em bé. 

Già làng gật đầu tán thành:

- Cậu nói phải đó, chúng ta nên chia ra mỗi người một ít, cầm hơi.

Sương Mai nhìn thấy cảnh tượng này hầu như bao lo sợ cũng đã biến mất. Cô vào việc ngay:

- Con nấu cháo nhé già làng. Chỉ có cháo mới giúp họ vượt qua cơn đói lả này.

Chánh Nguyên nhìn cô khích lệ:

- Ý kiến của em hay đấy! Vậy việc này giao cho em nhé?

Mấy cô gái còn cầm cự nổi vây quanh lấy Sương Mai để giúp cô nhóm lửa, vo gạo. Mọi người làm rất khẩn trương, nhưng một bà cụ già chợt ngăn lại:

- Này, làm việc này có nên không, lửa cháy ắt con ma sẽ mò tới tìm chúng ta đó?

Sương Mai ngẩn người ra vì lo sợ:

- Thế thì làm sao đây?

Chánh Nguyên trấn an mọi người bằng một câu nói chắc chắn: - Không sao đâu! Chúng tôi sẽ bảo vệ mọi người.

- Liệu có nên không?

Sương Mai nhìn ánh mắt khích lệ của Chánh Nguyên, cô tiếp tục công việc:

- Con ma nó rất sợ ánh sáng, nó không dám mò đến để hại chúng ta đâu.

Thế là bếp lửa được nhóm lên. Mọi người quây quần bên bếp lửa. Chánh Nguyên cùng già làng lo phát thuốc cho người bệnh. Thao cũng lăng xăng chạy tới chạy lui. Một người đàn bà khoảng năm mươi tuổi được uống chút sữa đã tỉnh táo lại ngay. Bà bắt đầu kể:

- Lần đầu tiên trong đời tôi phát hiện ra con ma, nó dễ sợ quá!

Thao sà xuống ngồi cạnh bà, cậu hỏi một cách tò mò:

- Bà thấy con ma nó như thế nào? Hình dạng ra làm sao?

- Nó như thế này này nằm vắt võng trên cây đó. Nó thò đầu xuống. Ôi! Tóc tai nó dài chấm xuống dòng suối luôn.

Mọi người há hốc mồm nhìn bà. Một chị trông chừng cũng còn mệt lắm, nhưng vẫn cố sức lết lại gần bà hơn, cất giọng hơi run hỏi:

- Thế lúc ấy bà như thế nào bà Hơ Lao?

Bà Hơ Lao nhìn sang người vừa hỏi, ánh mắt bà sáng rực lên:

- Giàng ơi! Còn làm sao nữa, tôi sợ muốn té ra quần luôn đấy.

Đáng lý ra mọi người cười vang lên. Nhưng đằng này chẳng ai cười được cả. Mọi người nhìn nhau sợ hãi. Sương Mai ngừng tay nhìn mọi người, cô nói:

- Lúc đến đây, cháu cũng bị con ma nắm tóc!

- Hả! Có chuyện ấy sao?

- Giàng ơi! Vậy thì khiếp quá!

Chánh Nguyên cũng tham gia, anh nói:

- Người và ma không thù oán nhau, họ sẽ không làm hại mình đâu, đừng nên sợ như vậy.

Bà Hơ Lao lắc đầu nguầy nguậy:

- Đừng nói đùa vậy chứ! Ai gặp ma là xui xẻo lắm đó.

- Thế bà có gặp xui gì chưa?

Thao lên tiếng hỏi bà như thế. Bà Hơ Lao lia con mắt về hướngThao, bà nói một cách hùng hồn:

- Giàng ạ! Te tua thế này mà chưa phải xui là gì chứ? Thao nói đùa:

- Con thấy bà còn khoẻ lắm đó, gặp ma vậy mà bà hên đấy chứ. Trừng mắt nhìn Thao, bà Hơ Lao quát tháo:

- Thằng nhỏ này, mày ăn nói hỗn láo vậy hay sao? Thao vẫn nói:

- Dân bản làng đang làm ăn yên ổn bà phao tin có ma, rồi kéo dân bản làng trốn vào đây!

Bà Hơ Lao giận dữ nói to:

- Tại bà con muốn theo tao để chạy trốn con ma thôi mà. Thảo lại nói tiếp:

- Ma đâu không thấy, làm cả bản làng một phen đói khát bệnh tật. Thật hết chỗ nói.

Sương Mai múc cháo phân ra từng chén rồi nói với già làng: - Cháo chín rồi, già làng có thể mời mọi người ăn được rồi. Chánh Nguyên chặc lưỡi:

- Trông em cũng ra dáng là một nội trợ đảm đang đấy.

Sương Mai từ chối lời khen của anh, cô lắc đầu rồi nói:

- Chưa chắc đâu nhé, bởi vì chưa ăn thì có thể còn chưa biết đấy! Thao đệm thêm:

- Thấy thôi là cũng biết ngon rồi đó anh ạ!

Nhìn mọi người ăn một cách ngon lành, Sương Mai cảm thấy vui vui. Phút chốc cô quên biến đi sự sợ hãi trong lòng.

- Vậy em cũng nên ăn một chén đi Thao, xem tài nấu của chị thế nào! Thao từ chối khéo:

- Biết là ngon rồi, bụng em còn no lắm, để mai mốt rồi em sẽ ăn.

Tiếng hú lớn vang lên làm mọi người giật mình hốt hoảng, ngồi chụm vào nhau lo sợ. Chánh Nguyên vội trấn an họ:

- Xin hãy bình tĩnh, đừng sợ! Đó chỉ là tiếng hú của những con thú đi ăn đêm mà thôi. 

Bà Hơ Lao thì lại trợn mắt nhìn mọi người, bà nói to:

- Ngày mai chúng ta phải rời bỏ chỗ này thôi, vì con ma đã đánh hơi thấy chúng ta rồi.

Già làng nãy giờ ngồi im lặng. Bây giờ ông mới lên tiếng:

- Trốn chạy không phải là cách hay đâu, mà chúng ta cần phải đương đầu với sự thật. Chúng ta nên tiếp tục phá đất làm nương trồng ngô trồng khoai để có cái mà ăn.

Bà Hơ Lao phản đối:

- Ôi! Sao ông lại nói thế? Dân bản làng làm sao ở lại đây được nữa. Dòng nước ngọt thì bị ô nhiễm, không khí cũng ảnh hưởng nặng, bởi mùi xăng, mùi khói của chiếc máy bay kia kìa. Ở lại chờ chết, để mấy con ma khiêng đi à?

Già làng nói một cách đĩnh đạc:

- Chúng ta có thể khắc phục được tất cả! Chúng ta cần phải lao động để kiếm sống, phải làm rẫy thôi.

Thao cũng xen vào:

- Làm rẫy thì mới mong có cái để ăn chứ! Chánh Nguyên cũng lên tiếng:

- Chúng ta đi tới đâu cũng thế mà thôi, cũng cần phải có cái ăn cái mặc cả. Con suối này bị ô nhiễm thì ta có thể đi tìm con suối khác. Thiên nhiên vẫn ưu đãi con người.

Bà Hơ Lao nguýt dài:

- Nói thì hay lắm! Nhưng cậu có biết là chúng tôi bây giờ không đủ sức để làm không?

Sương Mai góp phần:

- Dì đừng lo, có tụi con góp sức lại phụ bản.

Trề môi, bà Hơ Lao ngúng nguẩy:

- Giúp bản làng hay phá hoại đây? Tự nhiên ở đâu xuất hiện rồi nói chuyện nghe hay quá vậy? 

Già làng nhìn bà tỏ ý không hài lòng:

- Hai người ấy tự nguyện lên đây giúp bản! Bà vẫn tỏ ý chống đối:

- Giúp ta hay có ý đồ đen tối?

Thao nhăn nhó mặt mày:

- Sao bà lại nói như thế? Anh chị ấy là người tốt!

- Hừ! Làm sao mà biết được cái bụng của họ?

Chánh Nguyên nhìn mọi người, anh từ tốn một cách rõ ràng:

- Cái chuyện thiếu nước, thiếu ăn rồi đến cái chuyện hàng loạt ma xuất hiện, đấy là chuyện không bình thường. Chúng tôi sẽ nghiên cứu xem đó là gì!

Bà Hơ Lao phản ứng quyết liệt:

- Làm gì có hiện tượng lạ gì ở đây? Chỉ do chúng tôi không ăn ở đúng phép giàng nên giàng sai con ma đến để đuổi chúng tôi mà thôi.

- Đuổi đi đâu?

- Ra xa vùng đất này, phải đến hàng trăm cây số cơ! Già làng khuyên mọi người:

- Ngày mai, ai cứ về nhà nấy lo làm cái rẫy cái nương để có lúa ngô mà ăn. Có người phản ứng:

- Nhưng nguồn nước đã bị ô nhiễm, không khí cũng không được trong sạch. Đêm dưới suối thì xuất hiện nhiều ma, chúng tôi làm sao an tâm mà sống.

- Chúng tôi nhất định phải đi.

Già làng nhìn mọi người, ông lại nói:

- Tôi đã khuyên hết lời rồi, nếu mọi người vẫn quyết tâm ra đi thì tôi cũng đành chịu.

Chánh Nguyên thở dài:

- Ở đây còn có hàng chục em bé và người già đang bệnh tật thế này, họ cần nghỉ ngơi, uống thuốc đi như vậy nguy hiểm lắm.

Bà Hơ Lao vẫn nói:

- Ra ngoài ấy, chúng tôi sẽ có cách cứu họ.

Sáng hôm sau cả đoàn dân bản làng dắt dìu nhau ra đi. Trên đỉnh trạm khí tượng Địa Sơn giờ còn lại chỉ có ba người. Không khí vắng vẻ bao trùm trạm khí tượng, ảm đạm và buồn thê lương. Tiếng chim cuốc, tiếng thú rừng gầm gừ về đêm ở đây thật rùng rợn. Sương Mai run lên vì sợ, cô ấp úng nói:

- Hay là chúng ta trở về xuôi đi, anh Chánh Nguyên. Thật lòng thì em sợ lắm anh ạ.

Chánh Nguyên rất hiểu tâm trạng của cô, nên anh động viên:

- Đã đến đây rồi, tận tai nghe, tận mắt thấy người dân bản ở đây đang chịu cái đói cái khát, bệnh tật thế này, họ đang rất cần mình quan tâm chăm sóc họ.

- Nhưng mà họ đâu có muốn để cho mình giúp chứ.

- Em không thấy họ đang rất hoang mang lo sợ đó sao? Cho nên dễ bị phần tử xấu đe đoạ, lôi kéo lắm.

Sương Mai phàn nàn:

- Nhưng họ đâu có chịu tin mình, họ bỏ đi rồi!

- Do họ chưa hiểu mình mà thôi. Họ chưa hiểu mình phải tìm cách làm cho họ hiểu chứ!

- Cách gì đây anh?

Chánh Nguyên chỉ tay về phía già làng, anh tin tưởng nói:

- Chúng ta còn có sự ủng hộ của già làng mà.

- Dường như già làng không được họ tin tưởng cho lắm. Chánh Nguyên nói nhỏ:

- Em đừng nói vậy, nghe được già làng sẽ buồn lắm. Ông ấy là người tốt, ông chịu ở lại với mình đó là một bằng chứng.

Sương Mai trong lòng rối bời. Cô chỉ muốn làm sao mau chóng rời khỏi chỗ này mà thôi.

Sáng hôm sau, ba người đi quanh trạm khí tượng mới phát hiện còn nhiều người sống ở đó. Họ đang bị cơn dịch hoành hành. Chánh Nguyên cùng hai người tận tình cứu chữa. Sương Mai nói nhỏ với Chánh Nguyên:

- Số thuốc mình đem theo gần cạn rồi anh ạ! Mình phải làm sao đây? Liệu có cứu kịp họ không? 

Đang lúc phân vân thì già làng đề nghị:

- Chúng ta đi sâu vào rừng để tìm thuốc vế cứu họ. Sương Mai kêu lên:

- Ôi! Vào rừng ư? Ở đây chưa phải là rừng sao? Già làng lắc đầu:

- Không! Đây là đỉnh núi Địa Sơn mà thôi, rừng nằm dưới kia. Sương Mai rùng mình:

- Hả! Phải đi qua con suối có ma đó hay sao? Già làng gật đầu:

- Phải! Không có con đường nào khác nữa đâu.

Chánh Nguyên nhìn Sương Mai thông cảm, anh động viên:

- Can đảm lên em, đây là việc làm rất cần thiết đấy.

Sương Mai nói giọng thật yếu ớt:

- Em hiểu rồi, nhưng nhớ đến lội qua con suối ma quỷ ấy là không làm sao em yên lòng được.

- Anh sẽ bảo vệ em hai bốn trên hai bốn, chịu chưa?

Sương Mai bấm bụng, cô nhẹ gật đầu: - Vâng!

Vậy là cả ba cùng lên đường. Người ta thường nói rừng thiêng nước độc quả thật là có. Nghe già làng nói trước đây con suối này nước trong xanh mát mẻ, dân buôn làng đến đây tắm gội, lấy nước về xài. Chẳng hiểu vì sao mấy lúc gần đây bị ô nhiễm nước suối bây giờ đục ngầu hôi hám. Già làng từ từ kể cho hai người nghe:

- Trước đây, giờ này đoạn suối này, dân làng tập trung đông vui lắm. Thế mà giờ đây vắng tanh không một bóng người. Chánh Nguyên hỏi già làng:

- Sao ban ngày mình chẳng thấy con ma đâu?

Gìa làng ngó mông lung về phía xa xa, ông thở dài, rồi nói:

- Đó lại là một huyền bí, ta cũng không sao hiểu được. Hàng nghìn năm nay trong sách vở chưa bao giờ ghi lại những điều này cả.

- Nhưng ngoài thực tế thì có. Già làng có thấy thế không? - Chánh Nguyên hỏi. Già làng bỗng trầm tư suy nghĩ:

- Tôi thì không tin có ma. Nhưng những điều mắt thấy tai nghe thì lại trái với điều mình nghĩ. Sương xen vào:

- Nói như vậy là già làng chưa từng thấy con ma bao giờ? Ông lắc đầu:

- Không có!

Chánh Nguyên cùng mọi người đã đi đến bìa rừng. Cả ba đều khựng lại. Dấu chân người giẫm lên nhau rất nhiều, Chánh Nguyên cúi đầu xuống xem xét. Anh nói:

- Đoàn người vừa mới đi thôi.

- Ai? - Sương Mai hỏi.

Già làng hơi chau mày, ông nhìn kỹ hơn chút nữa. Ông nói:

- Có lẽ dân làng đi lượm củi hoặc hái thuốc mà thôi.

Nhưng Chánh Nguyên thì lại nghĩ khác. Dân bản làng đã bỏ đi rồi đâu còn ai có thể đi lấy củi nữa. Anh khẳng định với hai người:

- Không phải là dân bản làng này đâu!

Sương Mai lặp lại:

- Không phải dân làng ở đây ư? Vậy thì ai? Chánh Nguyên bỗng do dự:

- Chuyện này thì chưa rõ được.

Sương Mai lo sợ:

- Cướp ư?

Già làng lắc đầu:

- Cướp thì không có đâu. Dân ở đây nghèo đến nỗi cái ăn, cái mặc còn chưa xong. Chánh Nguyên buột miệng:

- Nhưng tài nguyên thiên nhiên thì có.

- Tài nguyên ư? - Sương Mai hỏi.

- Đúng vậy!

Già làng suy nghĩ giây lát rồi nói:

- Thôi, chúng ta nên hái lá thuốc tranh thủ lúc mặt trời xuống núi thì về. Sương Mai ngần ngại hỏi:

- Sao không về sớm mà đợi đến tối hả già làng? Ông nói:

- Chúng ta vẫn chưa hái được lá thuốc nào mà ông trời đã đứng đỉnh đầu rồi. Hiểu ý ông, Sương Mai giục:

- Vậy chúng ta nên bắt tay vào việc ngay đi.

Cả ba cùng say sưa hái thuốc. Sương Mai bỗng kêu rú lên một tiếng kinh hoàng:

- Ôi, chết tôi rồi!

Chánh Nguyên nhanh hơn già làng, anh phóng nhanh đến bên cô. Một con trăn thật to quấn đuôi lấy cô. Già làng là người rất rành về việc này. Nên ông ra hiệu cho Chánh Nguyên bước ra. Vậy là ông thu phục con trăn một cách nhanh chóng. Sương Mai hồn vía không còn, cô xỉu tại chỗ.

- Em tỉnh lại đi Sương Mai.

Sương Mai từ từ mở mắt, cô ôm chầm lấy Chánh Nguyên:

- Ôi! Em còn sống sao anh?

Chánh Nguyên dỗ dành:

- Tất nhiên là còn sống. Con trăn đã được già làng cho vào bao rồi, em không phải sợ nữa nhé.

Qua cơn ấy, Sương Mai càng thêm yếu ớt. Cô ngồi im một chỗ, nước mắt trào ra:

- Em sợ quá anh Chánh Nguyên ơi!

- Anh biết rồi! Nhưng em nên bình tĩnh lại đi, nó là một con vật rất hiền. Cảm giác lành lạnh ở sống lưng, Sương Mai rùng mình sợ hãi:

- Em thật sự không thể nào chịu nổi cái cảm giác ấy cả.

Anh dỗ dành:

- Mọi người rất cần sự cứu giúp của mình. Em nên cố gắng lên đi. Già làng ngồi hút thuốc lào vẻ mặt trầm ngâm không nói thêm lời nào và chẳng ai hiểu ông đang nghĩ gì nữa. Chánh Nguyên đưa nước cho cô rồi nói:

- Em uống nước, tinh thần sẽ thấy khoẻ hơn đó! Sương Mai phụng phịu nói:

- Em không ngờ chuyến đi này với anh đầy mạo hiểm như vậy. Chánh Nguyên nói đùa:

- Mạo hiểm thì mới thú vị chứ em, chúng ta sẽ khám phá ra được nhiều điều mà chưa ai từng biết đến.

- Nhưng chúng ta sẽ trả giá rất đắt.

Chánh Nguyên choàng qua vai cô bảo:

- Cái gì tiến đến sự thành công, thì luôn luôn phải có cái giá của nó.

- Em thấy chúng ta nên về được rồi đó, mặt trời cũng bắt đầu xuống núi rồi. Chánh Nguyên đứng lên anh bảo:

- Em ngồi đây, anh hái thêm một ít phụ già làng rồi chúng ta sẽ quay về. Chẳng hiểu sao họ lại đi lạc. Trời đã tối rồi mà họ còn loay hoay mãi trong rừng. Sương Mai là người lo sợ nhiều nhất, cô luôn đeo dính Chánh Nguyên:

- Mình làm sao đây anh?

- Bình tĩnh, sẽ có lối ra thôi mà.

Già làng đốt hết điếu thuốc này đến điếu khác. Ông cảm thấy lạ lẫm vô cùng. Từ thuở giờ ông đi rừng có khi nào bị lạc thế này. Vừa đói vừa lạnh vừa run vì sợ, Sương Mai như không còn đủ sức mà đi nữa. Hai người phải kè cô hai bên. Bỗng có một vật gì đó sáng loá trước mặt. Trời thì tối đen. Tiếng rên từ đâu đó vọng lại nghe thảm sầu:

- Ai cứu tôi!

- Tôi đói lắm..

Già làng nói với hai người:

- Cẩn thận đấy!

Chánh Nguyên hỏi già làng:

- Dường như có ai đó đi lạc?

Già làng lắc đầu:

- Bọn quỷ xuất hiện rồi đó.

- Ý ông nói là ma?

- Ừ!

Sương Mai sợ co rúm người lại:

- Chánh Nguyên! Em sợ lắm!

Chánh Nguyên trấn an:

- Có anh và già làng bảo vệ em, em còn lo sợ gì nữa?

- Nhưng mà...

- Đừng sợ.

Cả ba bước đến càng gần vệt sáng hơn thì chẳng thấy ai cả. Chánh Nguyên hiểu ý già làng nói khi nãy nên anh cẩn thận hơn.

- Em đừng nói gì thêm cả. Cứ im lặng mà đi theo sự diều dắt của anh nhé. Sương Mai nhẹ gật đầu:

- Vâng!

Lần này không chỉ là một vệt sáng mà rất nhiều. Dường như nó vây kín cả ba người. Như réo gọi như hờn trách, tiếng oán than rùng rợn hơn.

- Cứu chúng tôi! Chúng tôi đói, lạnh lắm!

- Ôi đói quá! Khát quá!

Bỗng Sương Mai nhìn thấy một bóng ma đi trên mặt đất. Toàn thân xương xẩu, cái lưỡi thì thè dài ra. Hai tay đưa về phía trước. Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng rồi xỉu luôn.

- Sương Mai! Tỉnh lại đi em!

Già làng đưa cây gậy quơ qua quơ lại ở phía trước bảo:

- Cứ tiếp tục đi Chánh Nguyên.

Chánh Nguyên bế xốc Sương Mai lên vai cùng bước theo già làng. Họ mò mẫm đi trong đêm. Chốc chốc, già làng cũng bị bàn tay ai đó sò gáy mình lạnh toát.

Biết mình đã gặp ma, nhưng già làng cố trấn tĩnh mình. Chánh Nguyên cũng đâu thua gì già làng. Anh cố im lặng vượt qua chặng đường nguy hiểm này. Một khu rừng huyền bí khủng khiếp...Đêm ấy về đến đỉnh núi của trạm khí tượng Địa Sơn thì Sương Mai bị hôn mê. Cô nói lảm nhảm điều gì đó không ai hiểu được. Chánh Nguyên phải kề cận chăm sóc cho cô. Dần dần cô cũng tỉnh lại. Cô liền lên tiếng:

- Chúng ta về xuôi thôi, anh ạ! Em thấy khó chịu trong người lắm. Chánh Nguyên đưa cho cô bát cháo còn nóng hổi:

- Em ăn đi rồi sẽ thấy tinh thần phấn chấn hơn.

Sương Mai lắc đầu, cô từ chối:

- Em không ăn đâu, em muốn ve xuôi thôi. Ở lại đây chắc em chết mất. Chánh Nguyên nở nụ cưới trấn an:

- Có anh đây, anh đâu thể để em chết được.

- Nhưng em sợ lắm, anh ạ. Ăn không được, ngủ không yên có lẽ em sẽ ngã bệnh mất thôi.

- Dần dà rồi sẽ quen thôi mà em. Đêm qua một mình anh đi tìm rồi. Anh chẳng thấy con ma nào cả. Sương Mai sững sờ:

- Ơ, anh bỏ em ở lại một mình hở? Rủi con ma nó đến thì sao? Nó sẽ nuốt em mất.

Chánh Nguyên gật gù:

- Thật đấy! Nếu hôm qua mà có ma thật thì nó đã rinh em đi mất. Sương Mai giận dỗi:

- Vậy mà anh bỏ em ở lại một mình.

Chánh Nguyên cao giọng:

- Như vậy chứng tỏ là ở đây không có ma. Bởi vì, đêm qua em ở nhà một mình mà đâu có con ma nào đến với em đâu.

Nghe anh nói có lý nên Sương Mai cảm thấy an tâm, cô nói:

- Nhưng từ nay anh không được bỏ em một mình nữa đó! Chánh Nguyên dỗ dành:

- Thật tình thì đêm qua anh cũng không muốn bỏ em lại một mình, nhưng anh thấy em mệt mỏi quá nên để ở nhà thôi.

Sương Mai căn dặn:

- Nhưng mai mốt anh đừng có bỏ em một mình nữa đó!

- Vậy thì em nên ăn cháo đi cho mau khoẻ, rồi đi theo anh.

Sương Mai cầm lấy chén cháo do Chánh Nguyên đưa, cô ăn một chút là hết ngay:

- Em ăn xong rồi đó.

- Em giỏi lắm! Em nằm nghỉ một lát sẽ khoẻ lại ngay. Sương Mai căn dặn:

- Anh đừng có lén bỏ em đi nữa đấy nhé, lần này là em sẽ giận anh luôn đó. Chánh Nguyên hứa hẹn:

- Được rồi, anh sẽ không bỏ đi nữa đâu.

Sương Mai nhắm mắt lại, cô đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Chánh Nguyên bàn tiếp công việc với già làng:

- Chúng ta phải nhanh chóng cải thiện lại nước sạch cho con suối! Già làng đăm chiêu suy nghĩ:

- Muốn như thế thì phải có nhiều người hỗ trợ mới được. Hiện tại thì như cậu thấy đó, dân bản không còn mấy người.

Chánh Nguyên đứng lên:

- Già làng canh Sương Mai giúp con nhé. Con đi tìm Thao. Chánh Nguyên đi rồi thì Thao đến gặp già làng:

- Hôm qua con phát hiện một tốp gồm bảy người đi vào hướng này.

Già làng chau mày. Chẳng lẽ là dấu chân hôm qua mình đã gặp. Ông hỏi Thao:

- Là đàn ông hay đàn bà?

Thao đáp luôn:

- Họ toàn là đàn ông thôi nhưng trông họ cũng còn trẻ lắm.

- Chắc là họ đi săn. Thao cãi lại:

- Không đâu! Họ không có mang cung tên hay súng gì cả. Trên vai chỉ vỏn vẹn chiếc balô.

- Vậy thì cũng đâu phải là dân đốn củi. Con không nghe họ nói gì à? Thao lắc đầu nguầy nguậy:

- Không nghe được đâu, bởi vì con nấp cách xa lắm. Ông nhìn Thao căn dặn:

- Con phải hết sức cẩn thận đấy, bọn họ có thể là sơn tặc. Hơi chau mày, Thao nhận xét:

- Sơn tặc nghĩa là bọn cướp núi sao? Không phải đâu già làng ạ. Con thấy họ cũng hiền lắm.

- Vậy họ là ai?

- Có khi nào là đội kiểm lâm? Mà cũng không phải đội kiểm lâm họ đâu có ăn mặc như thế. Già làng tươi cười:

- Con làm ta cũng chẳng biết đâu mà lần nữa. Thao lại hỏi:

- Anh Chánh Nguyên và chị Sương Mai đâu rồi già?

- Hử? Chánh Nguyên không phải gặp con rồi sao?

- Không! Con từ nhà đến đây mà.

- Lạ thế! Cậu ấy bảo đi tìm con kia mà. Lại có chuyện sao?

Đêm xuống mà Chánh Nguyên vẫn chưa về, Sương Mal bỗng kêu thét lên hoảng hốt:

- Á, cứu tôi!

Già làng cùng Thao chạy vào, Thao lo lắng hỏi:

- Chị sao thế?

Sương Mai ngồi co rúm ở một góc, cô đưa hai tay bưng mặt:

- Đừng lại gần tôi, tôi sợ lắm! Đừng bắt tôi!

Thao bước lạl gần hơn:

- Em là Thao đây mà chị Sương! Chị có làm sao không?

Sương Mai mừng lắm, cô lết ra gần Thao hơn. Cô nắm thật chặt tay Thao lắc lắc:

- Ôi, chị sợ quá!

Đúng là chị ấy sợ thật, tay lạnh toát mồ hôi. Thao động viên: - Chị an tâm, có em đây chị đừng sợ. 

Sương Mai ấm ức khóc:

- Anh ấy lại bỏ chị đi nữa rồi phải không?

- À! Anh Nguyên đi cứu dân làng rồi, chị đừng giận anh ấy. Mà lúc nãy chị thấy gì thế?

Sương Mai như vẫn còn sợ ám ảnh, cô nói giọng run run:

- Chị thấy ở đâu xuất hiện nhiều ma lắm, họ níu kéo chị buộc chị phải rời bỏ chỗ này.

Thao nhắc lại:

- Buộc chị rời bỏ chỗ này ư?

- Nó bảo chị là người không phải ở đây. Chị cự tuyệt chúng hùa vào đè lên người chị, bóp cổ chị. 

Thao phân tích:

- Có lẽ do máu chạy không đều đó thôi. Tóm lại, ban ngày chị suy nghĩ đến chuyện ấy nhiều quá đó.

- Không đâu, chị thấy ma thật mà! Mặt mày chúng mới gớm làm sao vậy. Có con ma ốm tong teo, tóc dài mà cứng như que củi vậy.

Thao ngó qua già làng như muốn xin ý kiến, nhưng già làng lờ đi:

- Chuyện này cũng không biết thực hư thế nào nữa. Sáng mai, ta và Chánh Nguyên có việc phải làm, con đến đây cùng với Sương Mai nhé.

Thao tuy có thắc mắc, nhưng vẫn gật đầu:

- Vâng ạ!

Sương Mai nghĩ ngợi:

- Anh ấy lại đi nữa sao? Không đi không được sao già làng? Già làng trầm tư:

- Chuyện này rất cấp bách. Cần phải làm ngay! Thao xen vào:

- Cũng lại là việc giúp dân thôi, chị ạ. Sương Mai thở dài ngao ngán:

- Nhưng họ là những người cố chấp, chúng ta giúp thế nào đây? Già làng nói:

- Ý chí của mình sẽ chiến thắng tất cả. Sương Mai lắc đầu:

- Dân làng không dễ gì nghe theo già làng và anh Chánh Nguyên đâu.

Chánh Nguyên bước vào và cùng về với anh là một anh chàng đẹp trai, hào hoa lắm. Anh giới thiệu:

- Đây là anh Võ Minh. Tôi vừa mới gặp ngoài thị trấn. Già làng nhìn người thanh niên lạ:

- Cậu quê ở đâu và vào đây với mục đích gì?

Võ Minh cười nhìn già làng rồi tự giới thiệu:

- Cháu tên là Võ Minh, đang có hộ khẩu thường trú ở thị trấn này. Già làng hỏi tiếp:

- Thế vì sao cậu lại muốn vào đây, cậu có vấn đề gì à? Võ Minh xua tay:

- Dạ, không đâu ạ. Cháu được biết dân bản đang gặp khó khăn về cái ăn cái mặc, cháu muốn vào đây xin quyên góp ít tiền để giúp đỡ bà con.

Già làng tin ngay, ông nhìn Võ Minh từ đầu đến chân:

- Thật vậy hả? Nếu thế thì còn gì bằng, chúng tôi đang cần người hỗ trợ đấy.

Võ Minh trao cho già làng một số tiền tương đối lớn và một số thuốc uống thông thường giúp bà con vượt qua cơn hiểm nghèo. Sương Mai nhìn anh ta ngạc nhiên, cô nghĩ “thời buổi này đào đâu ra một người tốt bụng đầy nhân hậu như thế?”. Cô đã có một chút cảm tình với anh chàng vừa đẹp trai vừa lịch lãm này.

Sáng hôm sau, Chánh Nguyên cùng già làng ra đi. Thao và Võ Minh ở lại để chăm sóc cho Sương Mai. Võ Minh đưa cho Thao một số tiền rồi bảo:

- Em chạy ra chợ mua ít thức ăn tươi về đây. Thao nhìn Sương Mai do dự:

- Nhưng mà... em...

Võ Minh giục:

- Cậu nên đi sớm về sớm, keo Sương Mai đói đấy!

Không chần chừ gì nữa, Thao lấy tiền rồi bước nhanh mấy bước rời khỏi nhà sàn. Còn lại hai người, Võ Minh hỏi Sương Mai:

- Hai người là người miền xuôi lên tận đây để khám phá thiên nhiên phải không?

Sương Mai gật đầu, nhưng cô lại nói một cách dè chừng: - Anh nói cũng có phần đúng, và cũng có phần sai.

- Nghĩa là sao?

Sương Mai giải thích:

- Vì chúng tôi lên đây thật sự là vì có óc tò mò mà thôi. Võ Minh à lên một tiếng:

- À! Thì ra hai người dìu dắt nhau lên đây là để du lịch chứ gì? Sương Mai gật đầu:

- Lần này thì anh đã nói đúng.

Võ Minh thở dài:

- Đất nước của chúng ta đâu đã hết chỗ cho anh chị du lịch, nhiều chỗ còn thơ mộng lãng mạn nữa kia.

Mỉm cười, Sương Mai gật đầu:

- Đúng là như vậy. Nhưng Chánh Nguyên nhân một buổi gặp gỡ người dân nơi đây, nghe kể về bản làng vui lắm, nên mới quyết định lên đây.

Võ Minh tỏ ý quan tâm:

- Tôi thật lòng khuyên cô nên quay về xuôi đi. Vì thật ra nơi đây là rừng thiêng nước độc, lắm ma nhiều quỷ, nguy hiểm lắm.

Sương Mai nghe nao núng trong lòng, cô đáp khẽ:

- Đôi lúc tôi cũng có nghĩ đến sự quay về của mình, nhưng do bạn tôi chưa chịu đó thôi.

Võ Minh nói thêm:

- Như cô thấy đó, đêm đêm phải nghe những hồn ma rên siết, rồi tiếng thú dữ gầm gừ rồi tiếng nổ to phát ra đâu đó, tôi cảm thấy không yên tâm chút nào.

- Thế tại sao ở đây xuất hiện nhiều ma vậy anh?

Võ Minh tỏ ra như người hiểu biết, anh kể một cách rành mạch:

- Trước đây gia đình tôi cũng ở gần đây thôi. Đang làm ăn yên ổn bỗng xuất hiện ma rất nhiều. Nó vào từng nhà quấy phá lung tung, đòi ăn, đòi uống, đòi mặc, có khi bị nó đè lên người nữa.

Sương Mai nghe rùng mình:

- Thôi, anh đừng kể nữa! Tôi sợ lắm rồi!

Võ Minh vẫn chưa chịu dừng lại, anh kể tiếp, giọng như xúc động:

- Cô có biết không, con ma nó chỉ nhìn vào đàn bà, con gái không mà thôi.

- Sao lạ thế?

Võ Minh cố vẽ lên một con ma thật khủng khiếp:

- Ở đây toàn là ma đàn ông không thôi!

- Sao kỳ thế?

- Vì phần đông đàn ông chết oan thôi! Vì phải đi lao động vất vả. Sương Mai hỏi lại:

- Vậy thì sao chứ?

- Họ là những người lao động thích làm việc vất vả hơn. Sương Mai tò mò hỏi:

- Họ chết vì lẽ gì chứ?

Võ Minh giải thích:

- Trước đây, họ buộc phải vào rừng đốn củi, khai thác đá. Bị đói rét, hành hạ nên chết oan thôi. Sương Mai cảm thấy nao nao trong lòng. Cô nghe xương sống mình bắt đầu lạnh. Võ Minh nói tiếp:

- Đêm đêm thây ma xuất hiện dưới dòng suối, khiến cho dòng nước bị ô nhiễm. Ma vắt trên cây, trên vách núi, sợ lắm cô ạ.

Sương Mai lo lắng:

- Hèn chi dân bản làng bỏ đi gần hết.

- Họ làm sao mà chịu nổi tiếng rên la thê thiết kia khi mới tối đêm về. Sương Mai nói một cách thành thật:

- Nguồn nước bị ô nhiễm, dân làng bị bệnh cũng nhiều lắm. Chúng tôi không thể bỏ đi được. 

Võ Minh lắc đầu, anh lại nói:

- Dân làng họ bị như vậy cũng là đo họ tự chuốc lấy mà thôi.

- Ơ sao anh lại nói thế? Dân làng đã mắc tội gì chứ?

Võ Minh làm cho Sương Mai hoang mang. Thấy thế anh lại nói thêm:

- Họ cãi lại ý của giàng, họ dám tự ý giao thiệp với người địa phương, dám làm nương rẫy trái mùa, dám...

Sương Mai tròn mắt nhìn Võ Minh:

- Đó là những việc nên làm mà anh.

- Không đâu, đó là điều cấm kỵ nhất, cô không thấy sự xuất hiện của cô và anh ta luôn xảy ra chuyện hay sao?

- Xảy ra chuyện ư?

Võ Minh mím môi:

- Tôi nói cô đừng giận, từ lúc có cô con ma nó mới hoành hành nhiều đó. Sương Mai cãi lại:

- Chúng tôi chỉ cứu dân thôi mà.

- Chuyện này có già làng cùng chúng tôi lo được rồi. Cô đừng nên xen vào mà mắc phải tội.

- Mắc tội ư? Mà là tội gì?

Võ Minh doạ:

- Uống nước thiêng, ăn lá rừng độc, sau này cô sẽ không có con và còn bị mù mắt nữa đấy. 

Sương Mai sợ hãi:

- Sao thế cơ?

- Vì ở đây mỗi chỗ mỗi nơi đều có ma cả. Họ là những người âm sống vất vưởng quanh đây, tất thảy đều là của họ đấy.

Sương Mai bắt đầu hoang mang:

- Anh có hù tôi không?

- Sao tôi lại hù cô chứ? Tôi nghĩ cô là bạn nên khuyên vậy thôi.

Chẳng hiểu sao ông mặt trời khuất núi mà già làng và Chánh Nguyên vẫn chưa chịu về, lòng Sương Mai lo lắm. Tiếng gió bắt đầu thổi lên. Tiếng thú rừng bắt đầu gầm gừ, kêu hú. Sương Mai mới đầu rất cứng rắn, nhưng sau đó lại mềm nhũn ra vì sợ hãi.

Võ Minh nói với cô:

- Tôi phải đi ngoài một chút. Cô ngồi đây nhé!

Sương Mai đành ngồi im đó. Cô đâu thể níu chân anh như Chánh Nguyên được:

- Đi, đi khỏi chỗ này! Chỗ này là của ta, mi không thể chiếm được. Sương Mai sợ hãi hét to:

- Ai?

- Làm sao cô thấy ta mà hỏi? Ta là ma kia mà.

Sương Mai cô nép mình, cô thu nhỏ ở một góc:

- Tôi chỉ là khách qua đường mà thôi, tôi đâu có tội gì.

Mấy bóng trắng, bóng đen xuất hiện, chúng nói với nhau gì đó. Sương Mai sợ chết khiếp đi được, cô bịt tai, bịt mắt lại, nhưng âm thanh ghê rợn kia vẫn trổi lên mãi:

- Cô đi ra đây!

- Không, tôi không đi!

- Ra ngay!

Tiếng quát tháo làm cô giật thót mình rồi đứng lên. Cô đi theo đường mòn dẫn cô đến con suối. Ở đây, cô muốn té xỉu ngay khi nghe một âm thanh gì đó rất rợn người. Thây ma nằm nhấp nhô dưới suối. Rừng cây thì xao động, không có gió mà cành lá đu đưa. Sương Mai hốt hoảng:

- Đừng nhát tôi!

- Ôi, tôi lạnh quá!

- Khát lắm!

- Đói lắm!

Sương xuống lạnh, vậy mà Sương Mai toát mồ hôi, cô nhắm mắt lại không dám nhìn cảnh vật xung quanh.

- Chánh Nguyên ơi! Hãy quay về cứu em với!

Một bóng ma dần dần tiến về phía cô. Nó cao lêu nghêu, tóc tai dài thượt, lưỡi của nó thè ra dài cả thước. Sương Mai quay lưng, co chân chạy, đụng phải một thây ma khác, cô nằm dài trên đá:

- Ối!

- Sương Mai ơi! Cô đâu rồi?

Có tiếng của Võ Minh. Cô mừng quá vội lên:

- Cứu tôi.

Chỉ nói được có bấy nhiêu Sương Mai xỉu luôn. Võ Minh dìu cô trở lại lán trại:

- Tỉnh lại đi Sương Mai!

- Tôi... tôi sợ quá!

- Có tôi đây cô đừng sợ. Mà cô cũng gan thật đó, sao giờ này mà cô dám ra bờ suối. Cô thật kiên cường. Đến tôi mà tôi còn sợ đó, cô hay lắm.

Sương Mai lắc đầu, giọng cô còn run lắm:

- Đâu có! Tôi bị người ta lôi đi.

- Lôi đi ư? Mà ai?

Sương Mai mím môi, cố nén sợ:

- Con ma!

Võ Minh kêu to:

- Ma ư? Nó ra làm sao?

Sương Mai lắc đầu từ chối:

- Thôi, tôi không dám kể đâu.

Võ Minh lại nói:

- Thấy cô sợ như vậy chắc là không dám ở đây nữa đâu nhỉ! Sương Mai gật đầu chắc nịch:

- Phải! Tôi phải về xuôi thôi. Ngày mai, tôi có chuyện về thành phố lấy hàng, cô có đi không, tôi cho cô quá giang.

Sương Mai mừng rỡ:

- Thật hả? Nếu vậy anh cho tôi đi ké với nhé?

- Được thôi!

Bỗng Sương Mai ngập ngừng:

- Nhưng còn anh Chánh Nguyên thì sao? Anh ấy sẽ không về đâu. Võ Minh động viên:

- Cô lo cho cô còn chưa xong nữa kìa. Anh ấy có quan tâm gì đến cô đâu. Nếu lúc nãy không có tôi thì xem ra con ma đã ăn thịt cô rồi.

Sương Mai suy nghĩ mông lung lắm, làm sao cô có thể bỏ anh ấy ở lại một mình. Nhưng mà Võ Minh nói cũng đúng, dù sao thì mình cũng nên tự giải quyết cho mình. Cô nói với Võ Minh:

- Được rồi, em về xuôi và sẽ không lên đây nữa đâu.

Võ Minh tỏ ra là một người hào hoa lịch sự. Anh nói:

- Nếu muốn thì anh sẽ cho em quá giang về thành phố.

Sương Mai mừng rỡ:

- Anh đi thành phố thật hả?

- Anh đi thành phố để lấy hàng đem về trên này để bán.

Sương Mai do dự. Cô có nên quay về dưới đó hay không? Chánh Nguyên có buồn mình không? 

Nhưng nhớ lại cảnh tượng hãi hùng kia, Sương Mai thấy mình quyết định đúng.

Chánh Nguyên cùng già làng quay trở về cũng là lúc Sương Mai đã chuẩn bị xong đồ đạc. Chánh Nguyên ngạc nhiên:

- Em chuẩn bị đi đâu thế?

Sương Mai đáp:

- Em về xuôi.

- Sao em lại về?

Sương Mai đáp giọng run run:

- Em sợ lắm rồi Nguyên ạ. Em không thể ở lại! Chánh Nguyên năn nỉ:

- Anh xin lỗi, vì phải theo dõi bọn buôn lậu nên anh và già làng mới về trễ đó thôi. Sương Mai nói một cách ấp úng:

- Em ở lại chẳng giúp gì cho anh. Trái lại còn làm vướng bận anh thêm mà thôi.

Chánh Nguyên tỏ ý không hài lòng, anh nói:

- Sao em lại nói vậy? Chúng ta lên đây là muốn giúp dân bản sống cuộc sống có văn minh và tiến bộ, em quên rồi sao?

- Em thật sự không quên, nhưng mà cảnh tượng ở đây làm cho em khủng khiếp quá. Em sợ lắm. 

Chánh Nguyên an ủi, anh trấn an:

- Thôi được rồi! Từ nay, anh sẽ không xa em nửa bước, em chịu không? Sương Mai phụng phịu:

- Anh chỉ hứa suông thôi. Đêm qua anh lại bỏ em ở nhà một mình với Võ Minh, anh có biết là em lo nhiều lắm hay không?

Chánh Nguyên dỗ dành:

- Thôi cho anh xin lỗi. Anh hứa đi đâu cũng dẫn em theo, và sẽ bảo vệ em tới cùng.

- Anh Nguyên à! Anh thông cảm...

Chánh Nguyên nhìn cô như van xin:

- Dân bản khổ lắm! Em đừng lùi bước, họ rất cần sự có mặt của chúng ta.

- Nhưng em thấy mình có giúp gì cho anh đâu. Em sẽ làm vướng bận anh thêm mà thôi.

Chánh Nguyên tâm sự:

- Em có biết em là nguồn động viên rất lớn đối với anh không? Dân ở đây họ đang cần những người như em và anh cùng với già làng.

Sương Mai hơi cúi đầu:

- Em có làm gì giúp họ đâu chứ?

- Một nắm lá thuốc, một nồi cháo trắng, đó cũng là công lao rồi. Sương Mai ngước nhìn anh:

- Anh à! Em...

Đưa tay ngăn, Chánh Nguyên lại nói:

- Nghe anh một lần đi em! Thật sự đêm qua anh và già làng đã phát hiện được một chuyện bí mật.

Sương Mai tròn mắt:

- Chuyện gì thế anh?

Chánh Nguyên nói nhỏ:

- Dân làng bị một bọn xấu nào đó tung tin đồn xấu về bản làng này! Sương Mai lẩm bẩm:

- Chuyện xấu gì thế anh?

- Chúng nó bảo đây là vùng đất thiêng nên không được đốn cây làm nương rẫy. Nước suối cũng không được tự gánh về xài. Sẽ bị giàng phạt!

Sương Mai mấp máy đôi môi:

- Thì họ nói đúng mà anh, thực tế giàng bắt tội dân bản làng phải bị bệnh vì dám trái ý giàng. 

- Em cũng tin như họ sao?

- Thực tế là dân bị nạn dịch đang bệnh liên miên. Rồi đến nước suối bị ô nhiễm, rồi ma quỉ xuất hiện khắp nơi, luôn là mối đe doạ của dân bản.

Chánh Nguyên giải thích:

- Đó chỉ là tin đồn nhảm của bọn xấu mà thôi.

- Họ làm vậy để làm gì?

- Em hỏi rất hay. Đó là vì bọn chúng muốn dân bản bỏ đi nơi khác, để chúng dễ bề thực hiện âm mưu đen tối!

Sương Mai giật mình:

- Có thật không anh?

- Thật chứ! Ngày mai khi ông mặt trời lên tới đỉnh núi, anh sẽ đưa em đến chỗ này.

Sương Mai sợ hãi:

- Chỗ nào chứ?

- Mai em sẽ biết.

- Thế hôm qua anh đi tới đâu?

Chánh Nguyên thì thầm:

- Anh đi theo một người lạ mặt, ông ta có thái độ rất khả nghi.

- Ông ta làm gì?

Chánh Nguyên lắc đầu:

- Làm gì thì anh không biết, nhưng mà có vẻ mặt khả nghi lắm. Sương Mai thốt lên:

- Người ta đi lạc đường thôi.

- Nếu là dân bản làng thì làm gì có chuyện lạc chứ? Nếu thế thì họ sẽ sợ con ma ở đây làm gì mà dám đi.

Sương Mai tò mò:

- Thế anh cho đó là ai?

Chánh Nguyên suy nghĩ một lát rồi mới nói:

- Chuyện này thì anh chưa thể khám phá ra được, nhưng nhất định anh sẽ tìm ra được tung tích của họ.

Sương Mai sợ anh gặp nguy hiểm, nên ngăn lại:

- Đừng nên dấn thân vào con đường nguy hiểm như vậy anh ạ. Họ làm thì kệ họ đi.

Chánh Nguyên cười nhìn cô:

- Kệ thì không thể rồi. Nhưng mà dấn thân vào nơi nguy hiểm thì anh cần phải cân nhắc rồi. 

Sương Mai chớp lấy thời cơ nói:

- Vậy thì anh nên về xuôi với em.

- Còn việc về xuôi thì anh chưa từng nghĩ đến đâu. Anh và em cần phải bám trụ lại đây ít lâu, để giúp đỡ dân ở đây.

SươngMai nhớ đến lời của Võ Minh, cô lại nói:

- Làm như vậy liệu có được gì không? Em chỉ sợ rằng chưa giúp được gì thì mình đã kiệt sức rồi.

Chánh Nguyên không ngờ cô thay đổi nhanh đến như vậy. Có thể là do ai đó đã tác động vào tâm trí của cô rồi. Chánh Nguyên hỏi:

- Động cơ nào khiến em thay đổi nhanh đến như vậy? Mới hôm nào em còn háo hức đòi theo anh để cùng anh sát cánh bên nhau kia mà?

Sương Mai cảm thấy khó xử, cô hơi cúi đầu. Dường như trong cô cũng đang có điều gì đó rất trăn trở:

- Em không muốn làm vậy đâu, nhưng có lúc sự việc xảy ra khiến em phải sợ hãi.

Chánh Nguyên thấy đây cũng là một phần lỗi của mình. Anh nói:

- Anh xin lỗi đã không có mặt kịp thời để giúp em, nhưng vì lúc ấy dân bản đang rất cần sự giúp đỡ của anh.

Sương Mai lắc đầu:

- Em đâu có giận anh. Cũng tại mấy con ma nó làm em sợ mà thôi.

- Em lại thấy ma ư?

- Vâng! Ma nhiều lắm, chúng xuất hiện rất đông, dễ sợ lắm. Nhưng có điều là chúng chỉ đều kêu đói và khát.

Chánh Nguyên nói đại:

- Đó chắc chắn là những oan hồn của dàn bản làng chết vì đói và khát. Họ còn quanh quẩn đâu đây.

Sương Mai nói trong sợ hãi:

- Ở lại đây, em chỉ sợ mình sẽ không chịu nổi cảnh tượng ấy đâu.

- Có anh rồi, em đừng sợ.

Già làng Tà Pao cũng lên tiếng:

- Cô đừng sợ, chúng tôi sẽ bảo vệ cô kỹ hơn.

Biết không thể bỏ về được nên Sương Mai nói với Chánh Nguyên:

- Em sẽ ở lại với anh, nhưng mà anh không được bỏ em một mình nữa đâu nhé.

Gật đầu một cách chắc nịch, Chánh Nguyên nói để cô yên tâm:

- Ba người chúng ta sẽ sống chết bên nhau, em chịu chưa? Sương Mai gật đầu:

- Vậy thì em chịu!

Chuyện của Sương Mai đã xong, Chánh Nguyên quay lại già làng, anh hỏi:

- Tiếp tới đây mình sẽ có nhiều chuyện để làm, nhưng không kém phần khó khăn đấy. Già làng thấy mình cần nên làm việc gì trước?

Già làng Tà Pao suy nghĩ hung lắm, ông gật gù nói:

- Chúng ta sẽ tiếp tục bám trụ trạm khí tượng này! Sương Mai kêu lên:

- Phải ở lại tận nơi này sao?

Chánh Nguyên gật đầu tán thành:

- Già làng nói phải lắm, chúng ta phải chốt lại nơi này để giúp dân ổn định cuộc sống. Sương Mai do dự:

- Như vậy liệu có được không anh?

Chánh Nguyên gật đầu chắc nịch:

- Nhất định là phải được rồi, em an tâm đi.

Võ Minh xuất hiện. Anh nhắc lại lời hứa của Sương Mai:

- Thế nào, ngày mai cô có cùng đi với tôi không?

Sương Mai nhìn Chánh Nguyên, anh hiểu ý nên nói:

- Cô ấy sẽ không đi đâu, xin anh đừng bận tâm.

Võ Minh lạ lẫm nhìn Sương Mai:

- Sao mà cô thay đổi nhanh đến vậy? Sương Mai ngần ngại nói với anh:

- Tôi xin lỗi, vì mình kịp hiểu ra là không thể bỏ anh ấy ở lại đây một mình được.

Nắm tay cô kéo đến một góc, Võ Minh hỏi nhỏ:

- Cô quên chuyện con ma tối qua rồi hay sao? Ở lại cô sẽ chết đó. Sương Mai lắc đầu:

- Tôi không sợ nữa, bởi từ nay Chánh Nguyên không bỏ tôi ở lại một mình nữa đâu.

- Cô chắc như vậy sao?

Chánh Nguyên nhìn Võ Minh một cái rồi mới nói với Sương Mai:

- Em nên vào lo nấu cơm đi, chuyện về xuôi hãy quên đi.

Sương Mai hiểu ý của anh, cô liền bỏ đi ra sau. Chánh Nguyên nói với Võ Minh một cách từ tốn: 

- Từ nay tôi xin anh buông tha cho Sương Mai! Võ Minh đưa tay ngăn lại:

- Anh lầm rồi! Chính cô ấy tự động xin tôi đó chứ!

Sương Mai muốn cho câu chuyện được êm xuôi nên cô lên tiếng:

- Đúng là tại em thật, em vì sợ quá nên mới định quay về xuôi thôi.

Chánh Nguyên nhìn Võ Minh:

- Thôi được, nhưng từ nay xin anh đừng có rủ Sương Mai đi là được rồi.

Đêm ấy, khi Sương Mai đã ngủ say, già làng ra hiệu cho Chánh Nguyên ra ngoài, ông đưa tay chỉ về hướng vách núi cao:

- Cậu xem kìa!

- Đó là gì thế già làng?

Già làng Tà Pao thở dài:

- Nơi đó ắt hẳn bọn tội phạm đang lộng hành. Thoáng chau mày, Chánh Nguyên nói:

- Ánh lửa giữa đêm khuya thế này mà nổi lên khiến cho dân làng lại có tư tưởng không tốt.

- Chính ánh lửa ấy đã xua đuổi dân làng đi. Chánh Nguyên đề nghị:

- Chúng ta có thể bám theo ánh lửa ấy mà đến tận nơi xem. Già làng phân vân:

- Nhưng đâu thể bỏ cô ấy ở lại đây một mình.

Chánh Nguyên bóp trán suy nghĩ, phải rồi đâu thể để Sương Mai ở lại một mình, thật nguy hiểm. 

Chánh Nguyên đề nghị:

- Chúng ta sẽ cùng cho cô ấy đi theo, thế là xong. Già làng gật gù:

- Tối mai nhé!

- Quyết định vậy đi.

Sáng hôm sau, già làng ra thị trấn sớm. Còn lại hai người, Chánh Nguyên nói với Sương Mai:

- Em nên ngủ một giấc trưa thật sâu đi nhé. Sương Mai ngạc nhiên:

- Đêm qua em ngủ ngon lắm mà, sao phải ngủ trưa? Chánh Nguyên vờ nói:

- Mắt em còn thâm quầng kìa, cố ngủ cho nhiều vào kẻo lại xấu. Sương Mai chu môi:

- Em đâu có cần đẹp làm chi! Càng đẹp con ma nó càng để ý thì khổ lắm. Chánh Nguyên bật cười:

- Ma nào cũng biết chiều chuộng sắc đẹp nữa sao? Vậy thì em phải coi chừng, nếu không thì nguy đó!

- Sao cơ?

- Vì em quá đẹp, con ma sẽ đến viếng đây thường xuyên. Sương Mai hơi cúi mặt, đôi má ửng hồng vì xấu hổ:

- Em mà đẹp nổi gì chứ.

Chánh Nguyên nhắc khéo:

- Vậy mà Võ Minh mấy hôm nay cứ rề rà theo em mãi. Sương Mai chống chế:

- Đó là do anh ấy muốn em cùng về xuôi ấy mà!

- Đó chỉ là cái cớ mà thôi.

Sương Mai phụng phịu:

- Anh này nói kỳ ghê!

Sợ cô lại giận nên Chánh Nguyên bảo:

- Thôi, em nên dành thời gian để ngủ đi nhé. Sương Mai cằn nhằn:

- Tự nhiên còn bắt người ta ngu trưa, làm sao mà ngủ được chứ? Chánh Nguyên dỗ ngọt:

- Anh chỉ muốn tốt cho em thôi mà! Ngủ đi, tối anh cho xem cái này.

- Là gì?

- Tối thì biết!

Sương Mai bặm môi vờ như giận:

- Được thôi, em đi ngủ đây. Em sẽ ngủ đến tối! Chánh Nguyên mỉm cười:

- Vậy càng tốt!

Nguýt anh một cái thật dài, Sương Mai doạ:

- Trong lúc em ngủ anh mà giở trò thì em giận anh luôn đó. Chánh Nguyên ngạc nhiên:

- Giở trò gì cơ?

- Bỏ em để đi một mình đó.

- Không đâu, anh sẽ ở lại đây trông chừng em ngủ. Sương Mai căn dặn:

- Nói thì phải nhớ đấy!

Sương Mai bỏ vào trong cũng là lúc kim đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi. Ông Tà Pao vừa về tới, ông nói:

- Tối nay chúng ta sẽ còn nhiều việc phải làm, cậu cũng nên đi nghỉ. Chánh Nguyên gãi đầu:

- Người nghỉ là già làng mới đúng. Con phải làm việc nữa.

Rất phục tài người thanh niên nhỏ tuổi mà đầy trí tuệ này, già làng hiền từ nói:

- Dân làng sẽ biết ơn cậu đấy.

Chánh Nguyên không quan tâm mà nói:

- Con muốn nhanh chóng đưa dân làng trở lại cuộc sống bình yên như trước đây.

Già làng gật đầu:

- Được như vậy là tốt lắm rồi, nhưng hiện tại thì dân làng đã ly tán hết rồi.

- Đất lành chim đậu, nhất định họ sẽ quay về làng ạ.

- Phải đấy!

Tiếng Sương Mai thét lên thật to:

- Đừng... đừng bắt tôi!

Chánh Nguyên không chần chờ, anh phóng một cái vèo vào phòng Sương Mai:

- Em sao vậy Sương Mai?

Chánh Nguyên vừa chạm vào người cô thì Sương Mai đã hất anh văng ra:

- Ôi đừng đụng đến tôi! Chánh Nguyên... cứu...

Chánh Nguyên nắm chặt tay cô:

- Tỉnh lại đi Sương Mai, anh đây mà.

Đôi mắt nhắm nghiền, đầu thì lắc lia, lắc lịa:

- Không... đừng...

Đưa hai tay lên đẩy đẩy vào không gian Sương Mai tiếp tục hét:

- Đừng, đừng chạm vào mặt tôi!

Chánh Nguyên tát vào mặt Sương Mai một cái:

- Tỉnh lại đi Sương Mai.

Bị tát mạnh một cái thật đau điếng, Sương Mai bật ngồi dậy. Cô dáo dác nhìn xung quanh:

- Sao anh lại ngồi đây?

- Em làm sao thế?

Sương Mai co rúm người vào lòng anh, cô run lẩy bẩy:

- Em sợ quá, con ma ấy lại đến.

Chánh Nguyên lắc đầu:

- Làm gì có! Anh đây thôi.

- Không đâu! Lúc nãy em thấy nó vồ lấy em, nó còn thè lưỡi sát vào mặt em nữa đó. Ghê quá!

Chánh Nguyên cười thành tiếng:

- Ma đâu mà xuất hiện giữa ban ngày chứ?

Chu môi, cô nói giọng như sắp khóc, đôi môi run run:

- Anh vẫn chưa chịu tin em? Em không đùa đâu! Chánh Nguyên vuốt ve:

- Thì anh tin, nhưng mà em đừng sợ đó chỉ là giấc mơ thôi, do em quá sợ mà ra cả.

Sương Mai kể:

- Em nằm mơ thấy em đi theo anh đến một nơi rất xa, lọt vào một bãi tha ma, bọn chúng bao quanh chúng ta, mình không có lối thoát ra anh ạ.

- Rồi em sợ đến khóc lên à?

Sương Mai nói tiếp:

- Quanh đó toàn là xương người chất cao như núi. Gần đó có tiếng rên la thảm thiết lắm.

- Rồi sao nữa?

Sương Mai sợ hãi nói tiếp:

- Chúng tiến lại gần nắm lấy cánh tay em. Bọn họ mắt đỏ loét, nhe răng nanh, lưỡi dài tận ngực. Bàn tay dài ngoằng, móng nhọn hoắt đến ghê rợn.

Chánh Nguyên vờ rùng mình:

- Nghe em kể mà anh đây cũng sợ phát khiếp lên rồi. Em đừng kể nữa có được không?

Tưởng anh đã tin mình nên Sương Mai đã gật đầu đồng ý ngay:

- Vâng, em sẽ không kể nữa đâu. Nhưng từ nay anh không được tự ý đi một mình quanh rừng này nữa.

Chánh Nguyên khoát tay:

- Được rồi, anh xin hứa! Nếu có đi, anh nhất định sẽ rủ em cùng đi, được chưa cô nương. Nghe ấm áp trong lòng một cái lạ lẫm, Sương Mai thỏ thẻ:

- Em biết rồi!

- Anh với em cùng xuống bếp thổi cơm được không? Sương Mai nhanh nhảu đồng ý.Đêm xuống, ánh trăng non lập lờ. Giữa tranh tối tranh sáng, tiếng nổ lớn từ xa vọng lại. Tiếng rên hư hư đâu đó, theo gió đưa lại tạo thành một âm thanh huyền ảo rợn người, Sương Mai nghe rất rõ có tiếng ai đố tát nước ngoài suối. Già làng cùng Chánh Nguyên cũng nghe rất rõ. Hai người nhìn nhau im lặng. Sương Mai run rẩy nói:

- Trên này càng ghê sợ hơn nữa, hai người có nghe gì không? Chánh Nguyên lắc đầu, anh trấn an:

- Gió mạnh va vào vách núi nên có âm thanh thế thôi.

- Vậy còn tiếng rên kia?

Chánh Nguyên lắc đầu:

- Có tiếng rên nào đâu? Em lại khéo tưởng tượng rồi. Sương Mai cãi lại:

- Em nghe thấy rõ ràng mà.

Chánh Nguyên cười chắc nịch:

- Ai sợ mới nghe. Còn như anh và già làng không sợ nên đâu có nghe thấy gì chứ.

Ông Tà Pao nói với Sương Mai:

- Hay là cô nên ngủ đi. Tôi và Chánh Nguyên sẽ canh cho cô ngủ. Lắc đầu nguầy nguậy, Sương Mai từ chối:

- Không, không thể nào con ngủ được cả. Con sẽ thức cùng hai người. Thấy tinh thần của Sương Mai hoảng loạn Chánh Nguyên dỗ dành:

- Thôi, không ngủ thì thức vậy, anh không ép em ngủ đâu.

Bỗng có tiếng ai đó rên khóc mỗi lúc một gần:

- Trả con tôi lại cho tôi...

Sương Mai nhào tới ôm cứng lấy Chánh Nguyên, cô nói trong sợ hãi:

- Thế nào, hai người có chịu tin em hay chưa? Tiếng ai đó hét giữa đêm dài:

- Chồng của tôi đâu? Hãy trả chồng cho tôi! Chánh Nguyên nhíu mày:

- Sao họ lại gào thét giữa đêm thế này? Tà Pao suy nghĩ:

- Chắc chắn là có vấn đề.

Sương Mai thốt lên:

- Ma...

Già làng lắc đầu:

- Đây là tiếng gào thét của người thật, chứ không phải là ma. Sương Mai tròn mắt:

- Nhưng sao họ lại có mặt ở đây vào giữa đêm mà than khóc?

- Đó là những người đàn bà mất chồng mất con.

Sương Mai ngồi dậy:

- Nghĩa là làm sao chứ?

Già làng kể:

- Nghe đâu phía sau vách núi ấy có bọn nào đó mướn toàn là nam thanh niên vào rừng đốn củi. 

Sương Mai nói:

- Đó là chuyện bình thường thôi.

- Nhưng họ có đi mà không có về.

- Hả?

Tiếng nổ lớn lại nổi lên. Chánh Nguyên lầm bầm:

- Bọn chúng lại tiến hành nữa rồi.

Một tiếng  “bịch” ở bên ngoài thật lớn, Sương Mai ôm cứng lấy Chánh Nguyên. Già làng cầm đèn pin đi ra. Ông giật mình kêu to rồi đi giật lùi trở lại nơi hai người đang đứng:

- Có vật gì đó to đen bên ngoài.

Chánh Nguyên định bước ra xem thì bị Sương Mai kéo lại:

- Ôi, anh đừng đi! Chuyện gì sáng mai rồi tính!

Chánh Nguyên do dự:

- Để đến sáng, anh chỉ sợ mọi người lỡ dở hết rồi.

- Đêm hôm giữa rừng núi thế này cớ gì phải sợ chậm trễ, em nghĩ chỉ có ma mới lộng hành vậy. 

Chánh Nguyên thì nghĩ khác, anh giải thích:

- Anh chỉ sợ dân làng muốn được mình cứu họ mà thôi. Nhăn mặt Sương Mai phản đối:

- Giữa đêm thế này làm sao họ biết mình ở đây?

- Chuyện tình cờ cũng có thể xảy ra.

Sương Mai vẫn nắm chặt tay anh:

- Chuyện gì cũng nên để đến sáng cả anh ạ.

- Cho tôi xin miếng nước.

Già làng soi đèn, một cô gái lạ xuất hiện. Chánh Nguyên cũng thấy rõ cô, anh lên tiếng:

- Sao cô lại đến đây giữa đêm khuya thế này? Cô gái hơi lắc đầu:

- Tôi bị lạc đường.

Sương Mai gay gắt:

- Không giống người đi lạc chút nào, vì lúc nãy tôi nghe dường như có ai đó quẳng cô xuống thì phải.

Cô gái tròn xoe mắt nhìn Sường Mai tỏ thái độ thán phục:

- Xem ra chị cũng có tài tiên đoán đấy, tôi vừa ở trên khinh khí cầu rơi xuống đất.

Chánh Nguyên nhìn cô gái, thốt lên:

- Khinh khí cầu ư? Nghĩa là cô đi bằng nó đến đây. Sương Mai cười mai mỉa:

- Hừ! Cô tưởng mình là ai chứ? Trò chơi trẻ con sao?

- Em nói thật.

Chánh Nguyên nhìn cô gái từ đầu đến chân. Anh thấy cô ta có gì đó rất quen và rất gần gũi:

- Nói thế cô đến đây làm gì?

Cô gái tần ngần nói:

- Tò mò mà đến.

Sương Mai trề môi:

- Chúng tôi đâu phải trẻ con mới lên ba mà bị cô gạt chứ.

- Em đâu có gạt. Em nói thật!

Sương Mai gắt lên:

- Hãy đề phòng những người lạ mặt, già làng ạ! Có thể họ là những người xấu xúi giục dân làng bỏ đi.

Già làng gật gù:

- Điều này cũng có thể xảy ra lắm.

Nhưng Chánh Nguyên thì lại nói:

- Cô không sợ nơi đây sao mà còn đến, mà lại còn đến một mình nữa? Cô gái gật gù:

- Phải! Tôi nghe đồn ở trên này có nhiều ma quỷ lắm nên tò mò muốn biết con ma ấy như thế nào? Xin mọi người hãy tin tôi.

Sương Mai nhìn cô gái bằng ánh mắt xem thường:

- Ở đây không ai có thể tin cô đâu, cô mau cút khỏi nơi đây! Cô gái tự giới thiệu:

- Em tên là Mai Anh quê ở thành phố. Vì em tò mò muốn khám phá mọi chuyện xung quanh nên mới đến đây.

Sương Mai hỏi giọng gay gắt:

- Nhưng ở đây đâu có gì để cô tò mò và khám phá cả. Cô nên đi về phía đó, nơi đó sẽ có nhiều chuyện lạ để cô tò mò.

Chánh Nguyên không đồng tình với thái độ của Sương Mai:

- Sao em lại nói thế? Trong đó có biết bao chuyện lạ lẫm mà ta chưa biết thật, nhưng anh nghĩ là con gái không nên đi một mình.

Bị trách, Sương Mai xụ mặt:

- Sao anh lại nói với em như thế? Cô ấy chẳng phải đã đi đến đây một mình sao? Cô ấy đâu sợ gì. 

Mai Anh nhìn mọi người rồi nói:

- Phải! Tôi tuy là con gái nhưng với tôi không khác gì một nam thanh niên cả. Tôi không sợ bất cứ điều gì cả.

Chánh Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt dịu hơn:

- Thế cô đã thu thập được những gì rồi?

Mai Anh mỉm cười, nụ cười của cô mới đẹp làm sao:

- Nhiều lắm anh ạ. Phong cảnh ở đây đẹp và trù phú lắm. Nhưng dân ở đây còn nghèo nàn về vốn kiến thức quá.

- Cô không cảm thấy sợ à?

- Nếu sợ thì em không đến. Anh muốn nói đến ma chứ gì? Đêm đêm rên rỉ, than khóc thật là rùng rợn.

- Cô không sợ?

Mai Anh lắc đầu:

- Giữa ta và họ là hai thế giới khác nhau. Ai cũng có cuộc sống riêng. Ta không chọc họ, họ sẽ không quấy rối ta. Cứ thế mà sống.

Sương Mai bĩu môi:

- Nói nghe hay đến vậy sao?

Ngược lại thì Chánh Nguyên rất thích tính cách ấy của Mai Anh. Anh tỏ ra có thiện chí:

- Thế cô có cách gì để giúp dân làng này không? Mai Anh hỏi ngược lại:

- Thế mọi người có thấy sự việc dân làng bỏ chốn này để đi nơi khác, hoặc chẳng chịu làm cái rẫy cái nương là có vấn đề không?

Chánh Nguyên gật đầu:

- Chúng tôi biết đây là việc bất thường, nhưng không thể tự lý giải được. Vậy còn cô?

Hơi mỉm cười, Mai Anh lắc đầu:

- Điều này, tôi cũng như anh và mọi người thôi. Sương Mai bật cười khan:

- Nói toàn là chuyện huề vốn.

Biết chị không mấy ưa mình, Mai Anh vẫn cố giữ nét mặt thản nhiên. Cô gợi ý:

- Đêm qua tôi đã chứng kiến cảnh tượng thật hãi hùng đó, ở dưới suối thây ma nổi lềnh bềnh. Còn trên vách núi thì ma lơ lửng trên cây kêu la thê thiết lắm. Chánh Nguyên quay lại:

- Cô nói sao? Cô cũng đã thấy điều đó ư?

- Vâng! Lại thường xuyên nghe tiếng nổ lớn lắm. Tôi định đêm nay sẽ đến nơi có tiếng nổ ấy!

Già làng khuyên ngăn:

- Cô đừng nên đến đó, nguy hiếm lắm đó. Mai Anh lắc đầu:

- Tôi chỉ muốn đến xem cảnh tượng ở đó thế nào thôi. Chánh Nguyên cũng ngăn lại:

- Cô không nên mạo hiểm, con gái mà đi đến đó xem ra lành ít dữ nhiều đấy.

- Vâng, tôi hiểu điều ấy. Hôm qua tôi có đi ngang qua cổng chợ tình cờ nghe được câu chuyện.

Chánh Nguyên nhìn cô:

- Là chuyện gì?

Thanh niên ở đây lần lượt mất tích nhiều lắm. Nghe đâu họ được một người nào đó mướn làm với giá rất cao, nhưng có đi mà không thấy về. Già làng thở dài:

- Chuyện này xảy ra cách nay cũng hơn tháng.

Chánh Nguyên nhíu mày, anh nghĩ: chẳng lẽ là bọn chúng nữa sao? Từ giã ba người, Mai Anh ra đi. Cô ngoái lại nhìn Sương Mai một lần nữa rồi mới bước đi nhanh. Cả ba cũng lên đường cùng một lúc ấy. Sương Mai đi giữa, trên vai cô mang theo túi thuốc uống phòng khi gặp dân làng bị bệnh. Còn Chánh Nguyên và già làng thì mang theo lương thực để ba người ăn! Sương Mai vấp té, cô quơ tay định nắm cây cỏ để đứng lên thì cô chi còn kịp hự lên một tiếng rồi té xỉu luôn. Chánh Nguyên kịp chạy đến:

- Em không sao chứ Sương Mai?

Nhưng  cô  không  còn  kịp  trả  lời  nữa  mà  nhắm  nghiền  đôi  mắt.  Chánh Nguyên đã tìm ra nguyên nhân khiến cho Sương Mai té xỉu. Cô vấp phải một bộ xương người, cái sọ nằm trơ dưới chân cô. Già làng thở dài:

- Họ chết vì đói hay vì bệnh tật đây chứ?

Chánh Nguyên còn phát hiện nhiều bộ xương người nữa. Anh ngậm ngùi khấn nguyện:

- Nếu các người chết oan ức thì xin hãy giúp chúng tôi có cách để diệt trừ bọn chúng.

Sương Mai bật ngồi dậy, cô ngơ ngác như kiếm vật gì vậy. Đôi mắt mở trừng trừng nhìn vào khoảng không:

- Đâu rồi? Nó đâu rồi?

Chánh Nguyên ôm cô vào lòng:

- Em làm sao vậy Sương Mai? Anh đây mà!

Sương Mai hơi ngoảnh lại, cô nhìn Chánh Nguyên trân trân:

- Có phải anh đuổi người ta đi hay không? Họ là những người tốt đó. Chánh Nguyên thốt lên:

- Là ai?

- Họ là bạn của mình.

- Nhưng...

Già làng xen vào:

- Đi thôi!

Sương Mai đứng lên:

- Đúng rồi đó! Mình mau đi tìm bạn nhé!

Sương Mai xung phong đi đầu. Cô không còn có thái độ sợ hãi nữa. Còn già làng thì lại hiểu ra cả, ông càng lo sợ hơn. Ông không tiện nói ra cho Chánh Nguyên nghe được. Ông chỉ còn cách âm thầm theo sát Sương Mai hơn.

Mai Anh vừa chạy lên phía đồi cao. Bây giờ cô đã trở thành là một cô gái miền núi mang trên lưng chiếc gùi đi hái măng rừng. Cô vừa đưa tay dụi mắt cho đỏ lên:

- Ơ, anh ơi...

Hai tên đứng gác dưới chân đồi nghe thấy liền quay lại. Anh tên Nhì lên tiếng trước:

- Ôi! Một con nai rừng ngơ ngác.

Người tên Trọng cũng háo hức:

- Hả! Một con thỏ con dễ thương.

Mai Anh lên tiếng thỏ thẻ:

- Em đi lạc nhờ hai anh giúp đỡ, chỉ cho em lối về. Trọng chặc lưỡi:

- Em đi đâu mà để đi lạc thế này?

Tên Nhì thì bảo:

- Chắc em khát lắm rồi, để anh tặng cho ngụm nước để giải khát. Mai Anh lắc đầu từ chối:

- Không đâu! Em không muốn uống nước, em muốn về nhà thôi.

Trọng nhìn Nhì, anh thầm bảo cô gái này đẹp lắm không thể cho về được, nhưng Nhì không chịu hiểu ý mà nói:

- Được rồi! Em cứ ngồi nghỉ một lát rồi anh sẽ dẫn em ra đường lớn mà về nhà.

Mai Anh nói với Nhì:

- Anh thật là tốt. Em rất mến anh đấy. Thế anh tên gì thế? Nhì mau mắn:

- Anh tên là Nhì. Em cứ gọi anh là Nhì được rồi. Mai Anh vui vẻ với Nhì:

- Nhà anh có gần đây không? Anh đứng đây làm gì?

Nhì định nói gì đó, nhưng Trọng kịp thời tằng hắng. Gã gãi đầu, chép miệng:

- Nhà anh ờ cách đây xa lắm. Anh và thằng bạn định đốn ít cây đem bán lấy tiền tiêu.

Một tiếng nổ lớn vang lên, Mai Anh run rẩy:

- Vì sao lại có tiếng nổ như thế? Chẳng lẽ có giặc sao? Trọng nói hơi gắt:

- Đó là tiếng nổ của mìn thôi.

Mai Anh vì sợ hãi, cô kêu to:

- Ôi! Hai anh làm ơn chỉ cho em đường về nhà đi! Ở lại đây em sẽ chết mất. Trọng cảm thấy thích thú nên nói:

- Không sao, đêm nay em cười lại đây cùng hai anh. - Ở lạl đây ư?

- Đúng vậy!

Mai Anh lắc đầu lia lịa:

- Ôi! Như vậy làm sao được. Em ở lại đêm, mẹ cha em sẽ lo lắm.

Mai Anh vừa nói vừa theo dõi cử chỉ của hai tên ấy: Nhì ngồi xuống cạnh cô, tỏ thái độ ân cần gần gũi:

- Dù gì thì cũng sắp tối lồi, làm sao em có thể về kịp. Mai Anh nói giọng dứt khoát:

- Em sẽ về được, nếu các anh có thể chỉ giúp em con đường đi trở ra!

Trọng xoa xoa hai tay vào nhau tỏ thái độ luyến tiếc:

- Em có thể bỏ về thật sao? Tụi anh thật sự muốn có em đêm nay đó. Đồ dê xồm! Mai Anh chửi thầm trong bụng, nhưng cô lại nói khác:

- Em phải về, vì mẹ em đang chờ ở nhà. Vả lại, ở trong này tối xuống ma dữ lắm. Nhì cười hì hì: 

- Ở đây làm gì có ma chứ! Đó chẳng qua là...

Biết Nhì sắp nói ra điều bí mật, Mai Anh vờ thắc mắc:

- Là gì? Sao chẳng nói ra mà lại ngập ngừng như thế? Trọng xua tay:

- Có gì đâu! Thật ra thì lúc này xảy ra nhiều chuyện lắm. Em biết rồi đó, con gái không nên đi đêm một mình, nhất là người đẹp như em.

Mai Anh vờ ngơ ngác:

- Anh nói vậy là sao cơ? Trước đây em vẫn đi lại trong rừng này một mình thì có sao đâu.

Trọng nhìn cô đăm đăm:

- Ờ, thì lúc trước khác, còn bây giờ thì khác! - Khác ở chỗ nào cơ?

Nhì cắt ngang:

- Nói chung tụi anh không thể để em về một mình được đâu. Mai Anh đứng lên, cô nói một cách dứt khoát:

- Thôi, chào hai anh em về vậy. Hẹn gặp lại sau nhé!

Nhì ngăn lại:

- Em đừng nên đi, nguy hiểm lắm. Tụi anh không đùa với em đâu.

Lúc ấy nổi lên những tiếng rên siết thật ghê người. Rồi tiếng mìn nổ liên tiếp, làm rung chuyển cả núi rừng. Tiếng gầm gừ:

- Oan uổng quá! Tôi chết oan!

Mai Anh cảm thấy lạnh cả người, cô hỏi Nhì:

- Tiếng gì ghê vậy anh?

Nhì nhìn cô lom lom:

- Đêm nào cũng vậy đó, cứ đến đêm về là có những tiếng rên khóc thê lương như vậy.

- Nhưng họ là ai?

- Làm sao anh bìết được. Chính anh còn sợ đến lạnh người đấy. Thấy tự nhiên vắng Trọng, Mai Anh tò mò hỏi:

- Anh Trọng đâu rồi?

Nhì xua tay:

- Thằng quỷ ấy, nghe tiếng ma rên, quỷ khóc là y như rằng nó đã chui sâu vào trong để trốn rồi.

Mai Anh chu môi phê phán:

- Đàn ông con trai mà như thế thì làm sao bọn con gái tụi em thích được. Nhác như vậy mà lại chịu ở đây sao?

- Vì chén cơm manh áo thôi mà em.

Mai Anh sợ đến co rúm người lại, cô hơi nép vào gần Nhì hơn:

- Ôi, em sợ quá! Đêm nay có lẽ sẽ mất ngủ thôi!

- Em đừng sợ, có anh ở đây, con ma nó không dám vào đâu.

- Nhưng mà...

Nhì ngạc nhiên:

- Dường như em đang lo lắng điều gì thì phải? Mai Anh nói lên trăn trở của mình:

- Em là gái mà ở đây là rừng núi âm u không có bóng người, liệu có nên không anh?

Nhì hiểu ngay câu nói của cô. Tuy là một thanh niên ít học và theo bọn người làm ăn xấu đến đây, nhưng Nhì cũng hiểu được phần nào đạo lý làm người, nên anh ta nói:

- Không sao đâu, anh sẽ bảo vệ em suốt đêm nay.

- Vậy còn anh Trọng thì sao? Em sợ anh ấy lắm. Nhì nói một câu chắc nịch:

- Nó sẽ không dám làm phiền em đâu. Em đừng sợ. Mai Anh chợt rùng mình:

- Tại sao nơi đây xuất hiện nhiều ma thế hả anh? Dân làng thì lại bỏ đi hết vậy?

Nhì lắc đầu:

- Điều này anh cũng không biết nữa, nhiệm vụ của anh đến đây là để...

- Làm gì hả anh?

- Đốn cây đem bán mà thôi.

Mai Anh biết anh ta nói dối, nhưng vẫn cố làm ra vẻ tự nhiên:

- Làm nghề này vất vả không anh? Sao anh không chọn nghề khác mà làm, vừa thu nhập cao vừa nhàn hạ.

Nhì nhìn cô bằng ánh mắt đăm chiêu. Con nhỏ này sao nhiều chuyện đến như vậy. Sao cô biết là ta không nhàn hạ chứ. Ngồi không riết rồi cũng chán thấy mồ đây nè, cô nương ạ. Thu nhập thì cũng đâu có tồi. Có điều... Nhì chợt thốt lên:

- Làm cái nghề này tuy có vất vả nhưng có tiền lắm chứ!

- Đốn cây rừng là phạm pháp, anh có biết điều đó không? Nhì gật gù:

- Biết thì anh có biết, nhưng mà vì manh áo, chén cơm cũng phải chấp nhận mà thôi. Trọng đột ngột xuất hiện. Hiểu bạn, Nhì đi ra:

- Cô có thể nghỉ ngơi rồi đó, nhớ đừng đi lung tung. Trọng nạt ngang:

- Thôi, đừng có nhiều chuyện nữa, đi ra ngoài nhanh lên.

Nhì không nói năng gì cả, mà lẳng lặng đi ra ngoài. Trước khi bước ra khỏi lều còn dặn:

- Mai Anh nghỉ đi, một lát anh sẽ vào nhé?

- Em sẽ không ngủ đâu, anh an tâm đi.

Biết Nhì nói vậy là có ý gì rồi, nhưng Trọng hất mặt nói với theo:

- Nhanh lên, ở đó mà nhiều chuyện.

Rồi quay sang Mai Anh, Trọng bảo:

- Thằng ấy nhiều chuyện lắm, em đừng để ý làm gì. Mai Anh chợt hỏi:

- Vậy còn anh thì sao?

Trọng nói một hơi:

- Anh khác, thằng ấy khác, tụi anh không giống nhau. Mai Anh che miệng cười:

- Khác ở chỗ nào chứ?

- Nó đã có gia đình, còn anh thì chưa có, em tin không? Mai Anh gật đầu đáp:

- Dĩ nhiên là em tin rồi, vì anh có lẽ nói chuyện nhẹ nhàng hơn. Trọng được khen cảm thấy khoái chí anh tủm tỉm cười:

- Anh lúc nào cũng ga lăng với phụ nữ cả.

Mai Anh dẫn chuyện:

- Em chỉ thích những người thành thật mà thôi! - Vậy thì em tìm đúng đối tượng rồi, anh đây nè. Mai Anh nói vui:

- Em nghi quá!

- Nghi cái gì?

Bỗng từ đâu vọng lại tiếng nổ lớn. Mai Anh giật mình kêu to:

- Ôi! Tiếng gì thế anh?

Trọng thản nhiên đáp:

- Chắc là không có gì đâu, có lẽ do bọn đi săn nổ đạn đó thôi.

- Đi săn ư?

- Thì cũng như tụi anh thế này thôi, phải kiếm sống mà em.

- Các anh thật sự không sợ ma sao? Giữa rừng sâu thế này thì nguy hiểm lắm.

Trọng thở dài:

- Thì nguy hiểm, nhưng mà vì cuộc sống thì phải chịu thôi. Mai Anh chợt nói:

- Anh có lần nào gặp ma chưa?

Trọng rùng mình, anh tỏ ra sợ hãi:

- Làm sao mà khỏi được, có lúc anh bị ma rượt phải chạy hàng mấy cây số luôn.

- Thế nó có bắt đượe anh không?

Trọng lắc đầu:

- Không, cho nên anh mới còn gặp được em nè.

- Con ma nó như thế nào?

- Ghê lắm em ạ. Cái lưỡi của nó dài ghê lắm. Tóc thì bù xù, răng dô ra thế này này. Nó đi như bay trên mặt đất ấy.

Mai Anh tỏ ý không tin:

- Ghê sợ vậy mà anh vẫn còn ở đây được ư?

- Anh nói rồi, vì cuộc sống mà thôi. Có đêm ma đè lên người không ngủ được nữa.

Mai Anh tò mò hỏi:

- Vậy con đường này chắc không ai dám tới cả.

- Bị ma quấy phá, có ai dám đến đây chứ?

Mai Anh gật gật đầu:

- Ngày mai, anh Nhì sẽ đưa em ra khỏi nơi này. Trợn mắt Trọng hỏi lại:

- Sao là thằng ấy chứ? Anh sẽ đưa em đi, tiện thể biết nhà của em luôn.

- Không được đâu, em đã hứa với anh ấy rồi.

Trọng gắt lên:

- Làm sao được, ngày mai đến lược thằng ấy trực rồi. Mai Anh thốt lên:

- Trực gì cơ?

Biết mình lỡ lời nên Trọng lúng túng:

- Ngày mai... tới phiên nó đi tìm cây, nó không thể đi được.

- Nhưng mà...

Trọng lắc đầu:

- Em không cần phải nói nữa, quyết định vậy đi!

- Quyết định thế nào?

Trọng nói dứt khoát:

- Ngày mai anh sẽ đưa em về.

Mai Anh vờ giận:

- Em về một mình được rồi, em không muốn làm phiền các anh đâu. Trọng đứng lên bước lại gần cô hơn. Anh nói thật nhỏ vào tai cô:

- Em sẽ là của anh đó.

Mai Anh giật mình, nhưng cố giấu vào trong:

- Anh nói vậy không sợ anh Nhì giận sao? Dù gì ảnh cũng đã lên tiếng trước rồi.

Trọng khinh khỉnh nói:

- Em chỉ nên tin lời của anh nói mà thôi, ở đây anh là người quyết định, em hiểu không? Có tiếng chân ai chạy huỳnh huỵch ngày một gần hơn. Mai Anh sợ tái cả mặt, cô ấp úng:

- Có ma nữa sao anh?

Trọng choàng tay qua vai cô trấn an:

- Không sao, có lẽ lũ ma nó đùa giỡn với nhau thôi! Giọng Mai Anh run run:

- Ma mà cũng đùa giỡn nữa sao anh? Nó đùa như thế nào? Trọng kể:

- Có đêm đang ngủ say bỗng giật mình tỉnh giấc, vì một bài hát ru con giữa đêm khuya. Mai Anh khoanh tay trước ngực, cô rùng mình một cái rồi nói:

- Hát ru con à? Giữa rừng sâu làm gì có người?

- Bởi vậy mới nói là ma.

- Anh không nhát em đó chứ?

- Thật đấy!

Mai Anh nhìn Trọng hỏi:

- Thế đêm nay nó có hát ru con nữa không vậy anh?

- Cũng có thể lắm, nhưng mà anh cũng chưa chắc lắm.

Vừa nói xong câu ấy, đôi mắt của Trọng dính chặt lại. Anh gục đầu xuống bàn ngủ ngon lành. Mai Anh đành phải rón rén lẻn ra phía sau mà đi. Sáng lại, Nhì bực dọc quạu quọ với Trọng:

- Mày mang cô ấy giấu ở đâu?

Trọng quắc mắt nhìn nhìn, anh đanh giọng hỏi:

- Cớ phải mày định vu oan cho tao không? Tao vừa chợp mắt thì mày liền dẫn Mai Anh đi đâu? 

Nhì cười gằn:

- Mày vờ vịt hay lắm, nhưng làm sao mà qua mặt được tao chứ? Khôn hồn thì đưa cô ấy ra đây! 

Trọng quát tháo:

- Vớ vẩn!

Một tiếng nổ lớn, Trọng bực bội nói:

- Mẹ kiếp! Tụi bây chết hết cho tao nhờ. Đêm nổ, ngày cũng nổ, bộ muốn vào hộp hết chắc.

Hai người hầm hè nhau suốt cả ngày hôm đó. Mai Anh tìm đến một làng dân ở đây còn thưa thớt. Họ quyết bám trụ lại bởi không biết phải đâu và về đâu.

- Tôi đói lắm cô ơi!

- Con tôi sốt mấy ngày nay.

Mai Anh vừa phát thuốc vừa cho thức ăn, một ít gạo để nấu cháo:

- Thằng con trai của tôi bị bọn người xấu dụ dỗ bỏ nhà đi đã hơn tháng nay mà không thấy về.

- Cô ơi! Cha con đâu?

Mai Anh đau xót nhìn họ, cô cắn chặt răng ngăn dòng cảm xúc. Cô an ủi họ:

- Hãy cố gắng lên nương rẫy mà sản xuất ra ngô, ra gạo để có cái mà ăn. Một bà lão thở than:

- Làm sao mà làm được? Ở đây có bọn người xấu luôn hại chúng tôi. Một ông già thều thào nói:

- Bọn chúng đuổi chúng tôi đi, cho nên làm ô nhiễm dòng suối. Cái nương cái rẫy bị chúng phá phách hết.

- Chưa hết đâu, đêm xuống ma quỷ từ đâu kéo về rất đông, chúng rên siết, rên la rợn người luôn. 

Mai Anh phân phối thuốc cho mọi người rồi mới nói:

- Xin bà con hãy bình tĩnh, tôi sẽ giúp mọi người vượt qua khó khăn này! Có người thở dài ngao ngán:

- Làm sao mà giúp được? Chúng tôi chỉ còn cách là nằm chờ chết mà thôi. Mai Anh vội trấn an:

- Bà con an tâm, tôi sẽ đưa đoàn cứu trợ đến thăm bà con. Trong đó có cả già làng nữa.

- Già làng đến cứu chúng tôi ư? Tôi nhớ già làng lắm. Mai Anh động viên:

- Ngày mai chúng ta hãy bắt đầu trồng ngô trồng lúa để ăn. Đám người ồ lên. Một cụ già nhất trong đám nói:

- Làm sao mà dám làm rẫy. Họ có để yên cho mình đâu, con ma đó đến phá hết.

Mai Anh cười rồi nói:

- Không có đâu? Chúng ta nên đoàn kết lại quyết giữ cái nương cái rẫy.

- Liệu có nên không vậy? Giàng quở chúng ta thì sao?

Mai Anh giải thích:

- Giàng quở cũng chết, nhịn đói cùng chết, vậy tại sao ta không thử vận may xem sao?

Một người lên tiếng:

- Vận may là sao? Liệu có cái để ăn không?

Mai Anh giải thích việc trồng rẫy một cách nhanh gọn:

- Chúng ta sẽ dựng lều tại rẫy của chúng ta, quyết xua đuổi con ma đi chỗ khác. Mọi người phấn chấn hẳn lên:

- Ôi, hay quá! Tôi tán thành.

- Tôi nữa.

- Cả tôi nữa!

Sao Liên cô gái dân tộc đứng tách hẳn mọi người ra ngoài, cô nói một cách hùng hồn:

- Muốn được cứu thì trước tiên chúng ta nên tự cứu mình đi.

- Là Sao Liên ư?

- Cô vào đây làm gì? Nguy hiểm lắm, cô mau ra ngoài đi! Sao Liên đặt túi xách to ra ngoài, cô nói:

- Đây là thuốc uống, gạo, muối, tôi mang vào cho dân làng.

Mai Anh nhìn cô gái dân tộc thầm thán phục. Cô ngợi khen:

- Tốt! Nếu tất cả các cô gái dân bản ta mà tốt như thế thì đâu ai có thể ăn hiếp được.

Sao Liên nhìn mọi người, cô kể:

- Anh trai của em bị bọn người xấu dụ dỗ vào làm cho chúng, có đi mà không thấy về.

Mai Anh nhìn Sao Liên thông cảm:

- Có lẽ anh ấy chưa chịu về đó thôi.

Mọi người như đã an tâm lui vào ngủ. Còn lại hai người Mai Anh nói với Sao Liên:

- Anh của cô đi làm ở đâu? Cách đây có xa lắm không? Mà làm gì? Sao Liên nói giọng buồn buồn:

- Nghe đâu xa lắm. Bọn chúng bảo là đi khai thác cây rừng sẽ có nhiều tiền lắm. Bỗng ánh chớp lập loè. Tiếng súng nổ to.

Mai Anh nhìn Sao Liên:

- Đấy là tiếng gì thế?

- Mìn!

- Mìn ư?

- Bọn khai thác rừng dùng mìn để phá hoại cây rừng đấy.

- Sao Liên có nghe vùng này có mỏ vàng không?

Sao Liên ngẫm nghĩ giây lát rồi nói:

- Chuyện này tìm gặp già làng thì sẽ rõ. Em cũng không được biết.

- Già làng ư? Biết tìm ông ấy ở đâu chứ?

Sao Liên gật gù:

- Sáng mai em sẽ có cách tìm già làng cho chị.

Tiếng gió từ đâu vọng lại nghe lạnh cả xương sống. Mai Anh ngồi nép người vào gần Sao Liên hơn:

- Tiếng gì mà ghê thế hở?

Sao Liên muốn giấu mà giấu cũng không được cô đành nói:

- Đó là tiếng của ma quỷ gì đó. Đêm nào hầu như cũng như thế cả, riết rồi dân làng này thành quen nên không còn sợ nữa.

Mai Anh rủ Sao Liên:

- Ngày mai mình và Sao Liên đi sâu và trong ấy một lần thử xem? Hơi do dự một chút, nhưng rồi Sao Liên gật đầu:

- Được, ngày mai em sẽ dẫn đường chị vào đó.

Hai người chưa kịp chợp mắt thì già làng cùng Chánh Nguyên dìu Sương Mai xuất hiện. Sao Liên kêu lên:

- Ôi, già làng! Anh Chánh Nguyên! sao mọi người lại đến đây?

Mai Anh thấy Sương Mai ngất xỉu liền chạy đến, cô đỡ Sương Mai lên:

- Cô ấy sao thế này?

Chánh Nguyên giải thích:

- Cô ấy bị bệnh nặng lắm.

Mai Anh lo lắng:

- Xem ra không ổn đâu, phải tính sao đây? Già làng đề nghị:

- Nên đưa cô ấy đến bệnh viện.

Sao Liên thở dài:

- Làm sao mà đưa đi lúc này được? Tính sao đây? Chánh Nguyên nói với Mai Anh:

- Cô thay đồ cô ấy đi nhé? Mấy ngày rồi cô ấy không tắm rửa gì cả.

Sao Liên giúp Mai Anh một tay đưa Sương Mai vào trong, Mai Anh cởi được chiếc áo của Sương Mai, sợi dây chuyền có mặt trái tim lộ ra. Mai Anh sững sờ nhìn mặt trái tim mà lòng cô nôn nao. Cô lấy mặt trái tim của mình ra so sánh thì thấy nó giống nhau y hệt và cùng khắc chữ T như nhau. 

Mai Anh chợt thốt lên:

- Em thật đây sao Sương Mai?

Cô ôm chầm lấy cô em gái cùng cha khác mẹ của mình đã thất lạc bấy lâu nay:

- Ôi, Sương Mai! Đúng là em rồi!

Sao Liên quay vào. Mai Anh lau vội nước mắt, cô giục:

- Đưa Sương Mai đi bệnh viện gấp.

Đoàn người lại lên đường. Đêm tối, mọi người mò mẫn mà đi. Không ngờ đi được nữa đường, Mai Anh vì sơ ý vấp phải đá. Đầu của Sương Mai va mạnh vào đá, máu chảy rất nhiều. Đến nửa khuya mọi người mới đưa được Sương Mai đến bệnh viện. Chánh Nguyên từ phòng mổ bước ra:

- Thiếu máu, cô ấy thiếu máu, cần truyền máu ngay.

Mai Anh không chần chờ cô chạy vào phòng cấp cứu để lấy máu mình cứu em:

- Em đừng có bị gì nghe Sương Mai.

Trong mấy người chỉ có máu của Mai Anh là cùng nhóm máu với Sương Mai mà thôi. Thấy anh lo lắng, Sao Liên an ủi:

- Chị ấy sẽ không sao đâu.

Chánh Nguyên nhìn Sao Liên đầy cảm kích, anh nói:

- Anh cám ơn em đã nhiều lần giúp đỡ anh.

Sao Liên e ấp:

- Có gì đâu anh, em vì dân tộc mình mà thôi. Chánh Nguyên động viên:

- Việc làm của em thật có ý nghĩa. Nhưng em cũng đừng nên mạo hiểm như vậy.

Sao Liên tâm sự:

- Em luôn khao khát dân bản của em sống bình yên hạnh phúc thôi.

- Điều này anh hiểu, già làng cũng thế, ông cũng rất đau lòng khi nhìn dân bản đói cơm khát nước.

Mai Anh bước ra, cô hơi chệnh choạng, Sao Liên đỡ cô rồi nói:

- Cũng may mắn là có chị, nếu không thì chẳng biết giải quyết bằng cách nào nữa.

Chánh Nguyên thở dài:

- Mấy hôm nay tinh thần của Sương Mai sa sút lắm. Đêm nào cô cũng thấy ác mộng cả.

Sao Liên chặc lưỡi:

- Chính em đây mà còn phải khiếp sợ mấy con ma nữa mà! Chánh Nguyên thở dài:

- Nhìn dân làng sống vất vả thế này ai mà chẳng đau lòng, nhưng phiền một nỗi là rừng núi rộng thênh thang thế này làm sao mà truy lùng được bọn xấu?

Chánh Nguyên nói dứt khoát:

- Bằng mọi cách chúng ta phải tiêu diệt được bọn chúng. Mai Anh góp ý:

- Nếu muốn thế thì chúng ta phải tìm cho ra sào huyệt của chúng. Nơi phát ra tiếng mìn! Sao Liên trong đầu đã nảy ra ý định. Cô bỗng im lặng bất thường. Chánh Nguyên lại nói:

- Sức khoẻ của Sương Mai rất xấu. Chúng ta không thể bỏ cô ấy ở lại đây một mình được.

Sao Liên xung phong:

- Anh và chị Mai Anh cứ lo nhiệm vụ. Chuyện chị Sương Mai hãy để cho em.

Mai Anh nhìn Sao Liên hỏi lại:

- Liệu có được không?

- Chị phải tin em chứ?

Mai Anh gật gù đồng ý:

- Được! Vậy còn anh Chánh Nguyên?

Chánh Nguyên cũng gật đầu:

- Vậy tốt chứ sao? Tụi anh giao Sương Mai cho em nhé!

Sao Liên nghe đau đau trong tim, nhưng cố gượng vui, tâm sự của một cô gái dân tộc đâu có ai hiểu được. Mọi người ra đi, Sao Liên cũng đi tìm Thao để nhờ vả một số việc. Rồi cô cũng âm thầm rời khỏi bệnh viện trước khi trời tối hẳn...

 Võ Minh bị Cà Tha mắng cho một trận. Võ Munh phân bua:

- Tôi đã làm hết sức mình rồi. Thằng Chánh Nguyên quả là thông minh, nó luôn làm đổ bể chuyện của tôi.

Cà Tha nói rít qua kẽ răng:

- Ông lớn mà biết được sẽ không tha cho chúng ta đâu, mày làm gì đó thì làm.

Võ Minh tỏ ý sợ hãi:

- Nhưng chuyện này ngoài sức của tôi kia mà.

- Mày thật là vô dụng, làm mỗi việc như thế mà cũng không xong. Võ Minh lo lắng nhìn Cà Tha:

- Tiếp theo chúng ta phải làm gì?

Ngó Võ Minh một cái, Cà Tha lắc đầu bảo:

- Mày vô dụng thế này chắc chắn ông lớn sẽ sa thải mà thôi.

Đôi môi Võ Minh run lên bần bật. Anh biết tính của ông chủ lớn là sẽ “xử đẹp” tên nào không còn lợi dụng được nữa, Võ Minh van xin Cà Tha:

- Xin anh hãy nói giúp tôi một chuyến, tôi thề cắn cỏ ngậm vành mang ơn anh suốt đời. Cà Tha nhìn Võ Minh thông cảm:

- Vậy thì mày nên làm được việc cho ông lớn hài lòng đi. Võ Minh sáng mắt:

- Vậy anh hãy giao nhiệm vụ cho tôi một lần nữa đi, tôi nhất định sẽ thành công.

- Đó là mày nói đó nha! Tao không có bắt buộc mày đâu.

- Vâng, em xin đội ơn anh nhiều.

Cà Tha kề tai Võ Minh nói nhỏ. Minh nghe xong, người đổ mồ hôi dầm dề mặc dù là đang đêm có sương lạnh. Mặt anh tái dần vì sợ hãi, nhưng miệng cố nói:

- Vâng ạ! Em sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Võ Minh đã từng chứng kiến cảnh chết đau thương của anh em làm thuê ở đây. Anh nghĩ không biết chừng nào mới đến lượt của mình đây. Hình ảnh Sương Mai hiện ra trước mặt anh. Một cô gái xinh đẹp mà yếu đuối, hoặc là cô ấy chết hoặc là anh. Cả hai phải có một người ra đi. Chánh Nguyên ơi! Mày sẽ thất điên bát đảo sống không bằng chết đâu.

- Thế nào, liệu mày có kham nổi hay không? Võ Minh gật đầu với thái độ đầy tự tin:

- Nhất định tôi sẽ làm được.

Võ Minh lui ra. Anh đi thật nhanh về phía chuồng ngựa, rồi cưỡi ngựa phi nước đại về nhà mình. 

Bà Hạnh mếu máo khi thấy anh:

- Con ơi! Giàng bắt em con đi rồi.

Võ Minh xuống ngựa. Anh bước vội vào nhà:

- Lanh! Em sao rồi?

Lanh thều thào nói:

- Anh đừng nghe theo bọn xấu nữa anh ạ. Chúng hại dân bản mình đấy! Võ Minh nạt ngang: 

- Em lo cho mình kìa!

Lanh lắc đầu:

- Em có gì phải lo. Em lo cho anh thì đúng hơn. Võ Minh cười lớn:

- Anh có gì phải lo chứ. Anh đang sống sung sướng, em không thấy sao? Em lo chạy chữa thuốc đi!

Lanh lắc đầu:

- Em không cần uống thuốc. Nêu thương em, thì anh đừng làm hại người khác nữa.

- Thôi đi, em đừng có lộn xộn nữa! Anh phải đi làm nhiệm vụ. Lanh gắt lên:

- Hai người ấy là ân nhân của nhà ta đấy. Anh không được làm hại họ. Võ Minh lắc đầu:

- Em mà biết gì chứ? Còn tụi nó là anh ăn ngủ không yên đâu.

Lanh biết dùng lời lẽ để nói với anh mình thì cùng bằng không thôi, nên cô

nói:

- Anh và chị ấy vừa cứu mẹ và em thoát khỏi thần chết đấy. Anh không được hại người ta.

Võ Minh lắc đầu:

- Họ giả bộ vậy thôi. Họ là người xứ xa mới đến, ai tin là họ tốt. Bà Hạnh xót xa:

- Mẹ không ngờ con lại có tư tưởng kỳ quặc như thế. Đúng là bọn chúng thật là xấu xa. Mẹ sẽ không thèm nhận bất cứ đồng tiền nào của con đâu.

Võ Minh căn dặn:

- Mẹ và Lanh không được bước ra khỏi nhà đấy nhé, nếu gây chuyện con đỡ không nổi đâu.

Lanh gượng ngồi dậy, đầu cô đau như búa bổ, cô nói như van xin:

- Đừng tiếp tục gây tội ác anh ạ. Hãy biết ăn năn làm người tốt.

Võ Minh không quan tâm đến lời cô em gái nói, mà anh bảo:

- Lúc này khi đêm về có nhiều chuyện phức tạp lắm, mẹ và Lanh chớ nên ra ngoài nhé. Lanh mím môi nén giận:

- Ma xuất hiện chứ gì? Ai làm việc ác thì sợ, còn mình là người ăn ngay nói thẳng mà sợ gì.

- Có thật em không sợ chứ?

- Ma bắt coi mặt người ta, anh ạ. Em không làm điều gì xấu nên chẳng sợ gì ma đâu.

Võ Minh bật cười:

- Giỏi lắm, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Lanh lại nói:

- Anh thật là hết thuốc chữa rồi.

Võ Minh bỏ ra ngoài. Một lát sau, Chánh Nguyên cùng Sao Liên xuất hiện:

- Chị Sao Liên!

- Em khoẻ chưa Lanh?

Lanh gật đầu:

- Nhờ thuốc của chị cho, em thấy đỡ nhiều rồi.

Sao Liên ngồi cạnh Lanh, chị đưa tay vuốt lại mái tóc cho Lanh:

- Em còn xanh xao lắm, cần phải nghỉ ngơi cho nhiều.

Lanh cười bẽn lẽn:

- Em khoẻ nhiều rồi đó chị. Có lẽ do mất lao động nên mới thế. Chánh Nguyên động viên:

- Em đừng lo, sẽ có chuyện để em làm thôi. Bỗng Lanh ngập ngừng:

- Nhưng mà...

Chánh Nguyên nhìn Lanh:

- Có chuyện gì sao em?

- À không! Em muốn cám ơn anh và chị Mai Anh đã cho thuốc chữa lành bệnh cho mẹ của em. 

Chánh Nguyên khiêm tốn nói:

- Chuyện ấy có gì mà em phải bận tâm.

Sao Liên đứng lên:

- Anh Chánh Nguyên sẽ ở lại đây. Còn chị, chị đi công chuyện, lát sẽ ghé lại.

Sau khi đưa cho anh thêm mấy lọ thuốc nữa, Sao Liên băng qua rừng thưa để vào rừng sâu. Cô rất rành đường đi nước bước ở đây.

Đêm ở đây lạnh nhiều hơn so với ngoài bản. Rừng chằng chịt dây leo, một mình mà Mai Anh tiến gần hơn nữa, nơi bọn tội phạm đang tập trung đông đúc. Tiếng tên trùm oang oang:

- Tụi bây là một lũ ăn hại, chỉ vài bọn nhóc cỏn con vậy mà cũng không giải quyết được.

Tiếng của Cà Tha vang lên chắc nịch. Hắn hoênh hoang hơn:

- Nội trong ngày mai bọn chúng sẽ thành ma hết mà thôi. Tên trùm buôn lậu nhìn Cà Tha bằng ánh mắt nẩy lửa:

- Nếu ngày mai mà không giải quyết xong tụi nó thì cậu cũng đừng hòng còn chỗ để đội nón. 

Cà Tha đưa tay vò đầu:

- Nếu mất chỗ đội nón dưới bàn tay của ông lớn, tôi cũng vui lòng. Tên trùm nhìn Cà Tha gắt gỏng hỏi:

- Chuyện ấy lo đến đâu rồi?

Cà Tha khúm núm thưa:

- Dạ, chuẩn bị xong. Nhưng còn chờ lệnh của ông chủ nữa ạ.

- Tuyệt đối bí mật, nhanh và gọn nhẹ nhé.

- Vâng! Em biết rồi ạ.

Chiếc máy ảnh trên tay Mai Anh làm việc liên tục. Cô bạo gan tiến gần sào huyệt của chúng. Khó khăn lắm cô mới lọt được vào tận cửa hang,vì bên ngoài chúng cho cài mìn dày đặc. Võ Minh xuất hiện. Mai Anh giật mình khi nghe anh ta nói:

- Báo cáo, tên Chánh Nguyên và cô gái có cái tên Mai Anh biến mất rồi. Tên trùm văng tục, ông ta gắt lên:

- Tụi bây là đồ ăn hại, chính nó là công an đó. Võ Minh lắc đầu:

- Không! Hai đứa nó là kỹ sư khí tượng Địa Sơn mà thôi.

- Còn cô gái lạ kia?

Võ Minh nói một cách lưu loát:

- Cô ấy là Sao Liên người ở thị trấn gần đây. Là nhà từ thiện đì giúp người nghèo khổ.

Tên trùm phán đoán:

- Cô ta xuất hiện không chỉ cứu trợ đơn thuần mà còn khuyến khích dân làm rẫy, làm nương nữa đấy.

Cà Tha gật:

- Có thể cô ta là một công an được biệt phái vào đây để theo dõi hành tung của chúng ta.

Võ Minh lắc đầu:

- Suy đoán vậy thôi, chứ thật ra cô ta sợ ma đến nỗi đêm cũng không dám đi tiểu nữa. Cà Tha nhìn xoáy vào Võ Minh:

- Sao cậu rành đến như vậy?

- Cô ta và em gái tôi chơi rất thân với nhau. Tên trùm gật đầu:

- Vậy thì không phải là công an, nhưng cũng có khả năng bị người khác mua chuộc xúi giục làm việc bậy thì sao?

Mai Anh sốt ruột. Bọn chúng toàn là nói chuyện linh tinh, chẳng chịu vào đề tài chính gì cả. Bỗng ngoài vách núi có tiếng nổ lớn, cả bọn kéo ra hết ngoài ấy. Mai Anh liền thừa cơ hội ấy đột nhập vào bên trong. Tuy cũng chưa thể phát hiện được gì, nhưng ít ra cô cũng thu thập được một số chứng cứ. Và đặc biệt là chụp được hình của tên trùm ấy.

Sáng hôm sau, Sao Liên mang đến trước mặt già làng và Chánh Nguyên bốn trái mìn mà cô đã gỡ của bọn chúng:

- Đây là chiến lợi phẩm đấy.

Già làng trố mắt kinh ngạc:

- Sao con lại có thứ này?

Sao Liên cười cười, tinh nghịch nói:

- Con lượm được thôi già làng ạ.

Nhưng Chánh Nguyên hỏi già làng:

- Thật ra, trong rừng ấy có mỏ vàng hay kho báu gì không? Già làng miên man suy nghĩ, ông nói:

- Trước đây thì ông nội của tôi có bảo trong phía sau chân núi ấy là có mỏ vàng.

- Mỏ vàng ư? Thế là đã rõ ràng rồi còn gì, bọn này đang làm ăn phi pháp. Già làng gật gù nói tiếp:

- Trong chuyện này nó còn dính dấp đến nhiều người dân ở đây. Chánh Nguyên xen vào:

- Chính họ là người chỉ điểm cho bọn ấy phải không? - Đúng như vậy.

Thao từ đâu xuất hiện, cậu nói với mọi người:

- Chị Sương Mai đã tỉnh nhưng lại đòi đi tìm mọi người tôi ngăn không được.

Chánh Nguyên lộ vẻ vui mừng:

- Cô ấy khoẻ là mừng rồi. Nhưng còn Mai Anh Thao lắc đầu:

- Chị ấy nhờ em chăm sóc chị Sương Mai, rồi cũng biến mất luôn. Chánh Nguyên đành phải nói với Thao:

- Em về cố gắng thuyết phục chị Sương Mai giùm anh nhé. - Còn nữa, chị ấy đòi gặp Mai Anh cho bằng được.

Già làng từ từ nói:

- Ai biết Mai Anh hiện đang ở đâu mà tìm. Con nên về an ủi cô ấy. Thao gật đầu:

- Vâng ạ!

Chánh Nguyên nói với già làng:

- Xem ra cô ấy cũng kiên cường đấy, già làng thấy có nên cho cô ấy đi cùng không?

Sao Liên nhăn mặt:

- Chị ấy còn yếu lắm, liệu có đi được hay không? Với lại nơi rừng núi cụng nguy hiểm lắm.

Chánh Nguyên cũng thấy thế nên nói:

- Được rồi, chúng ta tạm thời để cô ấy ở lại.

Mọi người lại tiếp tục đi. Trên đường đi, họ gặp rất nhiều chướng ngại vật. Sao Liên nhiều lần phải ôm chặt cánh tay của Chánh Nguyên vì sợ hãi:

- Trời ơi! Sao lắm ma thế này, chết khiếp mất.

Già làng cũng thấy ớn lạnh:

- Oan hồn đấy!

Ánh trăng non xuất hiện, cảnh vật càng thêm lung linh huyền ảo. Tiếng rên siết nghe rợn cả người. Chánh Nguyên động viên:

- Cố lên nhé. Vượt qua con suối này thử xem.

Sao Liên có lẽ rành đường đi nhất, cô xung phong dẫn đầu:

- Con biết đường, để con dẫn đường cho.

Già làng căn dặn Sao Liên:

- Con không được hồ đồ nữa nhé. Vìệc gỡ mìn nguy hiểm lắm! Sao Liên hơi liếc nhìn Chánh Nguyên, cô tủm tỉm cười:

- Vâng ạ! Chuyện ấy con sẽ nhường lại cho anh Chánh Nguyên. Chánh Nguyên cũng cười theo cô:

- Em là cô gái gan dạ mà anh gặp lần đầu.

Mọi người ngồi nghỉ chân, Sao Liên đưa cho anh ít bánh và bình nước:

- Mời già làng! Mời anh!

Chánh Nguyên cầm lấy rồi bảo:

- Cám ơn cô, cô chu đáo lắm.

Sao Liên nói rất tự nhiên:

- Đây là thói quen của chúng em, đi xa thì phải chuẩn bị thật kỹ, phải không già làng?

- Ừ, thì đúng rồi. Không có sự cẩn thận của các con thì chúng tôi sẽ đói và khát. Cả ba cùng cười. Tiếng rên rỉ lại văng vẳng bên tai. Sao Liên giật thót mình khi nhìn thấy một thây ma đang theo tòn ten trên cây to, cô chỉ kịp kêu lên một tiếng:

- Ối! Ma...

Chánh Nguyên cũng đã nhìn thấy, anh cố gắng bình tĩnh hơn, nắm chặt tay Sao Liên:

- Đừng sợ!

- Nhưng...

Già làng cũng cố trấn tĩnh:

- Ma thì ma, mình cứ bình tĩnh.

Sao Liên nói như rên rỉ:

- Dường như nó muốn tiến lại phía sau mình thì phải.

Chánh Nguyên cố căng mắt ra mà nhìn về phía con ma xuất hiện. Nó ốm cao, dài ngoằng treo lơ lửng trên ngọn cây.

- Họ chết thảm vậy sao?

- Hu... hu...

Mọi người không thể ngồi lâu ở chỗ này. Họ lại tiếp tục đi theo lối khác. Sao Liên như đã định lại tinh thần, cô nói:

- Hôm rồi con có gặp trường hợp thế này già làng ạ.

- Sao chứ?

- Một bà cụ than khóc, bảo rằng con bà đi làm ăn gì đó trong rừng lâu lắm rồi mà không thấy về. 

Già làng vốn là người ít nói, ông cảm thấy điều ấy rất lạ. Ông thở dài than: - Biết chừng nào dân làng mình hết cảnh này đây?

Chánh Nguyên động viên:

- Nhanh thôi mà già làng, chúng ta tìm được bọn người xấu ấy sẽ rõ nguyên nhân thôi mà. 

Họ tìm đến nhà của bà Hạnh, gặp Lanh đang thuyết phục mẹ mình:

- Mẹ nên cho con đi một chuyến thôi mẹ nhé?

Bà Hạnh vẫn từ chối:

- Đừng Lanh ạ! Mẹ không muốn điều xấu xảy ra đến con đâu.

Lanh cố nói:

- Con muốn giúp anh Minh thôi mà mẹ. Con không muốn mẹ con mình mất anh ấy đâu. 

Bà Hạnh rầu rầu nói:

- Con có thuyết phục bao nhiêu nó cũng không chịu nghe đâu, đừng phí thời gian vì nó nữa. 

Thấy già làng, bà Hạnh càng thêm bối rối. Bà sợ ông quở trách vì có đứa con hư đốn như vậy:

- Già làng ơi! Tôi khổ lắm!

Già làng bối rối:

- Có chuyện gì, bà hãy bình tĩnh lại đi. - Thằng Võ Minh nó...

Già làng lặp lại:

- Võ Minh nào? Có phải...

Bà Hạnh gật đầu:

- Phải, chính nó!

- Sao lại thế?

Bà Hạnh kể:

- Cách nay mười năm nó bỏ nhà đi lên thành phố đâu đó với bọn xấu. Nó mới về đây thôi.

Già làng thở ra nhè nhẹ:

- Tôi chẳng nhận ra nó. Vậy mà khi gặp tôi, nó không thèm thưa một tiếng. - Vâng, tôi xin lỗi ông đấy.

- Thế hiện giờ nó đang ở đâu?

Bà Hạnh lắc đầu, ánh mắt rưng rưng:

- Tôi cũng không biết được! Đầu hôm nó có về, rồi đi vội vã.

- Vậy à?

Thao cùng Sương Mai xuất hiện, Chánh Nguyên lo lắng thật sự: - Sao em lại vào đây? Em còn yếu lắm đó!

Sương Mai cười yếu ớt:

- Dù vậy, nhưng em đâu thể ở lại.

Sao Liên năm lấy tay Sương Mai lắc lắc:

- Chị còn yếu thế này vào đây nguy hiểm lắm.

- Cám ơn em, chị sẽ không sao. Để mọi người đi, chị đâu thể an tâm. Chánh Nguyên nhìn cô bằng ánh mắt trách móc:

- Em chẳng chịu nghe anh gì cả.

Sương Mai hơi cúi đầu:

- Em chỉ mong gặp lại chị Mai Anh để cám ơn chị ấy thôi. Chánh Nguyên hỏi cô:

- Em biết chuyện ấy rồi à?

- Vâng! Thao đã kể cho em nghe tất cả rồi. Em muốn gặp Mai Anh. Chánh Nguyên lắc đầu:

- Mấy hôm nay anh không thấy cô ấy đâu cả. Cô ấy đi và về rất bí mật, dường như đang làm việc gì đó rất quan trọng.

Sương Mai lo lắng:

- Có khi nào chị ấy đang gặp chuyện gì đó không may chăng? Chánh Nguyên trấn an:

- Em đừng tự nhát mình như vậy. Mai Anh không có gì đâu. Sương Mai nói giọng run run:

- Em chỉ sợ mình không còn gặp lại chị ấy nữa! Sao Liên an ủi:

- Chị ấy thông minh, lanh lẹ như vậy chắc chắn sẽ không có gì xảy la với chị ấy đâu. Lanh mang ra chén thuốc gia truyền đưa cho Sương Mai:

- Chị uống chén thuốc này sức khoẻ của chị sẽ bình phục nhanh thôi. Không ngần ngại, Sương Mai cầm chén thuốc:

- Cám ơn em, cám ơn mọi người.

Mai Anh đứng lặng nhìn cảnh bị tàn phá của những luống rau xanh, rẫy bắp mà lòng dâng lên niềm căm phẫn. Cô nghiến răng ken két:

- Chúng mày giỏi mà phá nhé! Phá cái này chúng tao bày cái khác. Dân làng chán nản lắc đầu:

- Con ma ở đây không muốn cho mình làm cái nương cái rẫy nữa rồi. Nhưng Mai Anh nói một cách dứt khoát với dân làng:

- Xin mọi người đừng nản lòng, hãy cứ tiếp tục mà làm. Chúng càng phá, ta càng làm nhiều hơn.

- Làm như thế giàng sẽ bắt tội.

Mai Anh giải thích:

- Giàng lúc nào cũng thương yêu muôn loài, không muốn làm hại dân làng đâu. Đó chỉ do bụng một số người xấu mà thôi.

- Nhưng làm mãi có được gì đâu.

Mai Anh khuyên:

- Từ nay, chúng ta sẽ canh chừng kỹ hơn trước. Một cụ già gần tám mươi than:

- Tôi thức suốt đêm để canh mà xem ra chẳng ăn thua gì cả.

- Chỉ cần một sự lãng quên một chút thì tan thành theo mấy khói. Mai Anh xắn tay áo, cô vào việc:

- Con sẽ phụ giúp mọi người một tay, chúng ta sẽ lại tỉa ngô nhé?

Mọi người vui vẻ làm theo cô. Đến chiều, hạt ngô cũng đã được bỏ xuống lỗ, Mai Anh nói với mọi người:

- Chỉ cần vài người ở lại đây thôi, còn bao nhiêu nên về trại hết, đêm ở đây phức tạp lắm.

Mọi người đồng thanh:

- Chúng tôi sẽ ở lại đây. Ta dựng lều ngủ ở đây!

- Tôi đã chuẩn bị gậy rồi, con ma có đến chúng ta sẽ quyết ăn thua đủ với chúng. Mai Anh cảm động:

- Nếu như thế thì ta sợ gì nữa. Được rồi, ta hạ lều trại ở tại đây.

Đêm ấy, tiếng rên rỉ, than khóc, tiếng gió rì rào thổi lại. Bà con ai nấy xôn xao:

- Mẹ ơi! Con đói lắm!

- Em lạnh lắm!

- Hu... hu...

Mai Anh trấn an mọi người:

- Đừng sợ!

Bà lão già nhất trong đám đứng ra nói to:

- Làm gì sợ, chúng nó chỉ là hồn ma, bóng quế mà thôi. Còn chúng ta có sức mạnh, có gậy sẽ đánh trả lại bọn chúng. Chẳng hiểu bà Hơ Lao trà trộn vào dân bản lúc nào, bà lên tiếng:

- Có lẽ chúng ta động đất làm ảnh hưởng đến thần linh đấy. Mai Anh nhìn bà đăm đăm:

- Bà là ai thế?

- Tôi là Hơ Lao dân bản này.

Mai Anh phản ứng:

- Thế sao tôi chưa từng thấy bà vậy?

Bà Hơ Lao mỉm cười:

- Tôi là dân ở đây, tôi muốn đi đâu và làm gì phải hỏi cô à? Cô là ai chứ? Mai Anh mím môi:

- Tôi là dân miền xuôi, lên đây tham quan thấy dân bản khổ nên ở lại giúp thôi.

Bà Hơ Lao cười khan:

- Có thật cô giúp chúng tôi không? Hay dụ dỗ dân làng làm chuyện nghịch với thiên địa?

- Giúp dân làm cái rẫy, cái nương để có cái ăn mà sai à?

- Ở đây chúng tôi có dư kiến thức để làm ăn, nhưng do giàng bắt tội không cho làm ăn đó thôi.

- Giàng nào mà bắt tội, chỉ do một số người xấu làm bậy thôi. Bà Hơ Lao cười gằn:

- Vậy còn hiện tượng con ma đêm đêm phá rối dân làng kia là gì?

- Điều này tôi cũng đang nghiên cứu và sẽ giải thích rõ ràng thôi! Bà Hơ Lao cao giọng:

- Liệu cô có giữ được cái nương cái rẫy nầy đến lúc thu hoạch không? Mai Anh gật đầu chắc nịch:

- Dĩ nhiên là được, nếu không có bàn tay ai đó phá hoại.

- Cô nói vậy là sao?

Mai Anh gằn giọng:

- Và chúng tôi cũng sẽ không tha thứ cho bất cứ ai có hành động sai quấy.

- Cô...

- Bà sao thế, bà Hơ Lao? Bà không sao chứ? Bà Hơ Lao tức giận hậm hực:

- Rồi mày sẽ biết thế nào là lễ độ.

Mai Anh hỏi dân làng:

- Bà ấy là người thế nào?

Bà cụ lớn nhất lên tiếng:

- Bà Hơ Lao là người giàu nhất ở đây. Keo kiệt lắm, bà chưa từng giúp đỡ ai bao giờ cả.

- Thế dân làng có chịu nghe theo bà ấy không? Mọi người đồng thanh:

- Dĩ nhiên là không rồi, vì bà ấy đâu có đem lại sự no cái bụng cho chúng tôi. Mai Anh gật đầu:

- Vậy thì được.

Bà Hạnh cùng Lanh cùng xung phong đứng đầu việc canh chừng nương, rẫy vừa gieo hạt. Mai Anh thông cảm cho hoàn cảnh hai mẹ con của bà. Đêm ấy mọi chuyện bình yên cả. Bà Hạnh nói với Mai Anh:

- Chúng ta nên đem theo nhiều thùng thiếc, mỏ, để khi phát hiện ra chúng, ta đánh trống tụ tập dân làng xua đuổi chúng.

Mai Anh tán thành ý kiến ấy, cô cho làm ngay.

Một buổi chiều, thấy không thể để trong lòng được, bà Hạnh nắm lấy tay Mai Anh ra ngoài vắng, bà đưa cho cô cuộn giấy rồi nói:

- Thật ra, tôi đã biết cô là cán bộ miền xuôi lên đây là để bắt bọn làm ăn phi pháp, giúp dân làng chúng tôi.

Mai Anh ngỡ ngàng nhìn bà, cô kịp thời đính chính:

- Dạ không có đâu. Con chỉ là khách du lịch vì cảm kích cuộc sống vất vả khó khăn, cho nên con muốn giúp dân thôi.

Bà Hạnh nuốt nước bọt:

- Sao cũng được! Có lẽ ngày nào đó cô sẽ cần đến nó.

Bà Hạnh bỏ đi, Mai Anh mở cuộn giấy ra xem, mắt cô sáng lên vì trước mắt cô là một tấm bản đồ dẫn vào sào huyệt của bọn chúng. Mai Anh lấy máy ảnh ra làm việc nhanh chóng. Cô lưu lại tất cả đường đi nước bước vào hang ổ của chúng.

Tối ấy, già làng, Chánh Nguyên tìm đến Mai Anh. Mai Anh vui lắm nên nói:

- Ôi! Mọi chuyện ngoài sức tướng tượng của em đó!

Chánh Nguyên nhìn Sương Mai, anh giải thích rõ ràng:

- Chính Sương Mai nằng nặc đòi đi gặp cô đấy.

Mai Anh nhìn Sương Mai bằng ánh mắt đầy xúc động:

- Muốn tìm tôi sao Sương Mai? Có việc gì không?

Sương Mai mấp máy đôi môi:

- Tôi muốn cám ơn chị về việc chị cho máu để cứu tôi. Mai Anh cười hiền:

- Chỉ có thế thôi mà Sương Mai bận lòng đến vậy sao? Sương Mai hơi cúi đầu:

- Nếu không có chị chắc là tôi chết vì thiếu máu rồi. Mai Anh mỉm cười độ lượng:

- Không có tôi thì cũng có người khác mà thôi. Chánh Nguyên xen vào:

- Dầu gì thì cô cũng nên nhận lời để cô ấy an tâm. Mai Anh nhìn Sương Mai bằng ánh mắt thân thương:

- Được rồi, tôi sẽ nhận, nhận tất cả, được chưa? Sương Mai mỉm cười một cách yếu ớt:

- Em cám ơn chị.

Mai Anh xua tay:

- Thôi được rồi đừng áy náy chuyện ấy nữa nhé!

Nghe tiếng mìn nổ, tiếng ma rên siết, Sương Mai sợ hãi:

- Ở sâu trong này mà vẫn có ma hay sao?

Già làng trả lời:

- Ở đây dân làng đông lắm, cô đừng có lo.

Lanh đã lo chỗ ngủ cho Sương Mai, cô nắm tay cô kéo vào:

- Chị vào đây nằm nghỉ em thấy chị mệt lắm đấy.

Sương Mai chưa kịp đi thì Mai Anh cũng đã nắm tay Chánh Nguyên kéo ra ngoài. Sương Mai nhìn thấy mà đau lòng.

- Anh ra đây, em có chút chuyện này muốn nói với anh.

Không cần do dự, không cần quan tâm đến mình nữa, Sương Mai đành nén nỗi buồn mà bước theo Lanh.

Chánh Nguyên được Mai Anh đưa cho bản đồ vào sào huyệt của tội phạm. Xem xong Chánh Nguyên bàn:

- Nếu đã có bản đồ thì ta đâu còn sợ gì nữa. Nhưng Mai Anh lại nói:

- Chưa biết nó là thật hay giả nữa, chúng ta chưa thể tin được. Chánh Nguyên ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Vì người đưa cho em là mẹ của Võ Minh. Chánh Nguyên giật mình:

- Là Võ Minh sao?

- Vâng!

- Anh ta hiện đang làm cho bọn chúng đó. Chánh Nguyên suy nghĩ:

- Vậy thì ta cần phải tiếp cận hắn nhiều hơn nữa. Mai Anh lại nói:

- Ngoài con suối, đường vào hang ổ của bọn chúng còn hai tên rất lợi hại ngày đêm trực phòng rất nghiêm ngặt.

Chánh Nguyên do dự:

- Bà Hạnh có thể tin được không?

- Chúng ta cần phải cân nhắc anh ạ. Còn bà Hơ Lao thì là tay sai của bọn chúng. Chánh Nguyên suy nghĩ, anh nói:

- Ngày mai, anh, Sương Mai và già làng sẽ quay trở lại đài khí tượng Địa Sơn.

Mai Anh ngạc nhiên:

- Anh còn quay về đó để làm gì?

- Anh cố tình muốn đánh lạc hướng tụi nó mà thôi.

Lắc đầu, Mai Anh tỏ ra không đồng tình với suy nghĩ của anh:

- Làm như vậy rời rạc lắm anh ạ. Lúc này chúng ta cần phải sát cánh bên nhau chứ. Phải lo gìn giữ rẫy cho bà con, chăm sóc sức khoẻ cho họ nữa.

Chánh Nguyên gật gù:

- Em nói cũng phải.

Mai Anh kề tai Chánh Nguyên nói nhỏ gì đó rồi hai người quay trở lại lều. Trời về đêm, ánh trăng mười sáu tròn sáng vành vạch, bọn tội phạm cũng ngán ngẩm không dám lộ diện nữa. Tiếng ma rên quỷ khóc cũng thưa. Sáng dậy, Sương Mai đòi trở lại đài khí tượng một mình, Chánh Nguyên từ chối ngay:

- Em về đó một mình làm gì?

Sương Mai đáp mà không hề quay lại:

- Em còn nhiệm vụ của mình.

Chánh Nguyên nhăn nhó:

- Em làm khó anh chi vậy, em biết là anh không thể để em ở đó một mình mà.

Sương Mai mai mỉa:

- Anh quan tâm đến em như vậy sao? Vậy mà em cứ lầm tưởng... Chánh Nguyên nhăn nhó:

- Em làm sao vậy Sương Mai? Em biết là anh rất lo cho em mà!

- Nhưng bây giờ thì em tự lo cho mình được rồi, anh khỏi cần phải bận tâm nữa.

Già làng nghe được liền lên tiếng:

- Cô đừng có như vậy được không? Chánh Nguyên đâu có bỏ cô một mình được. Nơi này không phải là chỗ để chúng ta có thời gian mà giận dỗi.

Hiểu câu đầy trách móc của già làng, Sương Mai nói:

- Con xin lỗi!

Sương Mai bước vào lều mà tâm trạng không vui. Cô không thể trách Mai Anh vì cô ấy là người ơn cứu mạng mình. Còn với Chánh Nguyên, càng lúc cô càng thấy khó hiểu về con người này. 

Đêm trở xuống, mọi vật xung quanh như chìm vào giấc ngủ. Bỗng có tiếng gào liên hồi. Mọi người bừng tỉnh chạy ra tiếp ứng.

- Đuổi chúng nó đi?

- Có ma...

- Đánh chúng đi!

- Bà con ơi! Ma xuất hiện phá rẫy. Mau đuổi chúng nó đi!

Ánh đuốc sáng trưng, mọi người đổ xuôi ra rẫy. Những bóng đen chân đi cà thọt, chạy trên mặt đất biến vào trong rừng rậm. Ai nấy đều lo sợ. Đêm nay vẫn giữ được rẫy nguyên vẹn. Cà Tha nổi giận khi nghe tiếng trống tiếng chiêng nổi lên về phía rẫy mới trồng. Anh ta lầm bầm:

- Tụi này muốn chết sao chứ, tao sẽ cho tụi bây chết. Hắn cho gọi Trọng và Nhì vào:

- Tụi bây nghe lệnh của tao tiếp tục làm ô nhiễm nguồn nước suối. Trọng ngó Nhì rồi nói:

- Họ đâu có xài nguồn nước suối, họ tự mang nước theo. Cà Tha trợn mắt:

- Có thể mang nước theo để tưới luôn rẫy à?

- Vậy thì không.

Nhì lanh lợi hơn:

- Chúng ta sẽ làm kiệt nguồn nước tưới của họ.

- Mày thông minh đấy!

Trọng thắc mắc:

- Vậy mình làm cách nào để tiêu diệt chúng đây? Nhì đưa ra ý kiến hết sức thuyết phục:

- Chúng ta mua thuốc diệt cỏ thả xuống dòng suối, rau màu sẽ chết héo hết. Cà Tha nhìn Nhì tán thưởng:

- Ý kiến hay lắm. Hai đứa bây mau đi đường tắt ra thị trấn gom mua hết tất cả thuốc diệt cỏ vào đây.

Nhì lắc đầu, ngần ngại:

- Mua với khối lượng lớn như vậy, người ta sẽ sinh nghi ngờ. Cà Tha nhìn nó:

- Theo mày thì làm sao?

Nhì suy nghĩ:

- Tôi và Trọng đi so le, tôi đi quầy này, Trọng đi quầy kia và ngược lại. Cà Tha không cần suy nghĩ nhiều, đưa ra một cọc tiền lớn bảo:

- Chúng mày làm sao mua được thuốc mang về đây thì thôi.

Nhì cầm cục tiền lớn xoa xoa:

- Được, chúng tôi sẽ đi ngay. Kỳ này cho bọn chúng trắng tay luôn. Cà Tha nghiến răng:

- Tụi nó thật là cả gan dám vuốt râu hùm. Được, ông sẽ cho bọn bây biết tay! Nhác thấy bóng hai người, Thao liền bám theo sau. Đến cửa hàng thuốc trừ sâu, hai người nói với nhau chuyện gì đó rồi Nhì bỏ đi. Thao thấy tên Trọng mua rất nhiều thuốc diệt cỏ, cậu ba chân bốn cẳng chạy về báo cho dân làng biết.

Mai Anh mang túi xách ra đi. Cô chờ cho hai người mang thuốc cỏ về kịp quay camera để làm bằng chứng. Chánh Nguyên nói với mọi người:

- Chúng mua thuốc diệt cỏ rải xuống dòng suối. Ta tưới rau sẽ bị héo mà chết đấy, bà con nên cẩn thận.

Dân làng im lặng, xem như không có chuyện gì xảy ra cả. Âm thầm múc nước ở nơi khác đến tưới rau. Sao Liên một thời gian đi vắng, cô quay trở về bản làng, tìm vào nơi họ đang trú ngụ. Thấy cô, ai cũng vui vẻ:

- Sao Liên về rồi!

- Đi lâu thế nhé?

Sao Liên xúc động nhìn mọi người:

- Đã có thuốc và muối để mọi người đủ dùng rồi và có cả hạt ngô và các loại rau khác nữa.

Mọi người vui vẻ:

- Từ nay mình không sợ đói nữa rồi.

Bà cụ lên tiếng:

- Đừng vội mừng như vậy. Bọn chúng chưa thể buông tha cho chúng ta đâu. Hãy cẩn thận một chút!

- Phải, chúng ta cần phải canh chừng cẩn thận.

Đêm ấy, dường như yên tĩnh. Bọn con ma không dám đến quấy rầy dân bản nữa. Đêm thứ hai rồi thứ ba cũng thế, nhưng đến đêm thứ tư thì giữa đêm khuya, một tiếng nổ vang động cả núi rừng, cả nhóm dân đều giật mình tỉnh giấc. Già làng là người có mặt ở hiện trường trước tiên:

- Chúng cho nổ mìn trên rẫy của chúng ta rồi.

Chánh Nguyên cùng Mai Anh cũng xuất hiện kịp lúc. Ai nấy đều đau lòng trước cảnh này. Anh nghiến răng:

- Bọn này thật là quá đáng! Dám đến đây phá rối dân lành.

- Chúng ta phải làm sao đây anh? Em không thể chờ đợi được nữa. Chánh Nguyên gật gù:

- Hành động dã man của bọn chúng không thể tha thứ được! Mai Anh mím môi:

- Phải, không thể tha thứ được.

Sương Mai bước ra, cô nói rất khẽ:

- Anh và chị vào ăn cơm.

Mai Anh nhìn Sương Mai nói một cách dịu dàng:

- Vâng, mà cô có khoẻ hẳn chưa?

- Cám ơn, em khoẻ nhiều rồi.

- Sao cô cứ vẫn khách sáo với tôi như vậy? Dù sao... à, chúng ta cũng cùng cảnh ngộ kia mà.

Sương Mai cười chua xót:

- Vâng!

Chánh Nguyên nhìn Sương Mai lo lắng:

- Em lành bệnh thật rồi chứ.

- Vâng!

- Em buồn à?

Cô lắc đầu, quay gót, Chánh Nguyên bước theo cô. Mai Anh chợt hiểu ra một điều: Sương Mai ghen. Đúng là như vậy rồi. Sương Mai ơi! Chị không làm điều xấu ấy với em đâu. Chị chỉ vì công việc mà thôi. Chánh Nguyên gọi Sương Mai:

- Chờ anh vớl Sương Mai.

Nhưng Sương Mai hấp tấp đi vào lều, mọi người đang chờ hai người vào để ăn cơm. Sương Mai như người mất hồn. Cầm chén cơm ăn mà cô nghĩ như mình đang nhai đá vậy. Mai Anh là người hiểu tâm trạng của cô nhiều nhất. Nhưng phải nói gì đây chứ? Phân minh ư? Không được, mà câm nín thì cũng không xong. Chuyện bản làng đang ngổn ngang, chưa có biện pháp giải quyết. Mai Anh thở dài. Thôi mặc, rồi đây nó sẽ hiểu ra mà thôi. Sương Mai ạ! Em nhất định sẽ hiểu chị đấy nhé.

 Tên trùm buôn lậu đằng đằng sát khí nhìn Cà Tha:

- Mày làm ăn kiểu gì như thế hả? Mọi công chuyện ở đây tại sao bị bại lộ? Cà Tha líu cả lưỡi:

- Chuyện này... đâu có dính dáng tới em.

- Không dính tới mày à. Vậy thì do ai? Cà Tha đổ lỗi cho người khác:

- Do mấy thằng làm mướn ở đây mà ra cả. Nghiến răng tên trùm gắt:

- Giết hết chúng nó cho tao!

Cà Tha trố mắt nhìn ông ta:

- Giết chúng nó ư? Có hàng trăm đứa cơ mà.

- Bao nhiêu cũng giết cả.

Cà Tha lắc đầu:

- Làm như vậy có nên không? Tôi chỉ sợ giết người sẽ bị tù tội. Tên trùm buôn lậu rất ghét nghe hai từ “tù tội” nên quát tháo:

- Mày im đi! Chuyến này phải trót lọt đấy.

Cà Tha gật đầu chắc nịch:

- Vâng ạ!

Trọng và Nhì bước vào. Trọng lên tiếng trước:

- Thưa ông chính bọn miền xuôi lên đây đã giúp dân bản làng làm rẫy làm nương đó.

Ông trùm hất mặt hét to:

- Tụi bây chỉ biết ăn hại thôi sao? Cứ cho người phá nát hết cho tao.

Cà Tha lên tiếng:

- Chúng tôi đã năm lần bảy lượt phá nát đám rẫy của bọn nó rồi. Trọng bảo:

- Phá cái này chúng bày cái khác, tụi này thật kiên trì. Nhì kể:

- Trong đám tui nó có thằng Chánh Nguyên và con nhỏ Mai Anh luôn phát động dân bản làm rẫy. 

Ông trùm nghiến răng:

- Tụi bây bó tay với nó sao?

Cà Tha buột miệng nói:

- Chúng tôi đã nhiều lần cảnh cáo tụi nó rồi. Nhưng vẫn chưa chịu bỏ cuộc, tụi này lì lắm.

- Cắt hộ khẩu tụi đó luôn.

Cà Tha ngăn:

- Không được! Làm như vậy dễ gây chú ý cho người khác mà thôi. Ông trùm nhìn Cà Tha hỏi:

- Vậy mày có kế sách gì nói đi!

Cà Tha tủm tỉm cười:

- Chúng tôi sẽ rình bắt con nhỏ đó, về đây cho ông trùm giải trí.

Ông ta sáng mắt ngay, dù gì thì cũng đã xa đàn bà hơn tháng rồi. Ông ta cười híp mắt:

- Được đấy!

Cà Tha nói với Trọng và Nhì:

- Chuyện này giao cho hai cậu đó!

Cả hai tức tốc lên đường ngay. Mai Anh giả trai rất khéo. Gặp Trọng và Nhì, cô năn nỉ:

- Hai anh làm ơn giúp tôi gặp ông chủ của hai anh. Trọng nhìn Mai Anh hỏi:

- Cậu này định gặp ông ấy làm gì?

Mai Anh than vãn:

- Thất nghiệp đó khát, tôi muốn vào xin việc làm. Nhì nhìn Mai Anh nghi ngờ:

- Cậu đâu khác gì cọng bún ốm yếu thế kia thì làm đượe việc gì? Mai Anh nói một cách mạnh dạn:

- Việc gì tôi làm cũng được cả.

Trọng nhìn Mai Anh một lần nữa rồi gật đầu:

- Được thôi! Nhưng mày phải chỉ cho tao biết con nhỏ Mai Anh đang ở đâu đi.

Mai Anh hơi chột dạ, nhưng cô cố nén giọng bình tĩnh:

- Hai anh tìm cô ấy làm gì? Trọng cười hì hì:

- Ông chủ đang buồn, cần người để giải sầu.

- Khốn nạn!

Trọng nhìn Mai Anh trừng trừng:

- Gì thế?

Mai Anh nói tránh:

- Không! Ý tôi muốn nói đến cái con khốn nạn ấy luôn cổ động dân bản làng làm việc bậy ấy đã bỏ về thành phố rồi. Nhì thảng thốt kêu lên:

- Ôi! Cô ấy về thành phố thật sao?

- Vâng, mới đi hôm qua thôi.

Trọng nhăn nhó như khỉ ăn phải ớt:

- Nếu thế thì khổ mình rồi! Sao được? Mình sẽ bị quở đấy. Nhì xua tay:

- Thôi thì tìm cho ông ấy một cô khác xinh xinh một chút là được rồi.

Mai Anh nghe mà như muốn nổ đôm đốm, cô không ngờ mình lại ở vào tầm ngắm của bọn chúng:

- Thiếu gì con gái mà lo không tìm được chứ. Trọng khoát tay:

- Thôi đi nhanh lên.

Tìm mãi đến chiều mà vẫn chưa thấy được cô nào, Nhì nói với Trọng:

- Đợi con nhỏ ấy quay trở lại nơi đây tụi mình thộp ngay mang vào cho ông chủ giải khuây.

Đến trưa, cả ba cũng về đến hang ổ của chúng. Mai Anh nhìn sửng tên trùm khai thác vàng bán ra nước ngoài. Một lát sau, cô mới lên tiếng:

- Con xin chào ông chủ ạ.

- Nó là thằng nào?

Trọng lên tiếng:

- Dạ, nó vừa xin vào đây để làm, kiếm tiền về nuôi mẹ. Tên trùm nhìn Mai Anh từ đầu đến chân rồi nói:

- Nó thế này thì làm được việc gì?

Mai Anh nhanh nhảu:

- Được chứ, tôi làm chuyện gì cũng được cả. Làm mồi cho ông nhậu càng ngon hơn. Ông chủ lớn nhìn Mai Anh gật gù:

- Vậy cũng được. Ngày mai thử việc rồi tính. Mai Anh cảm thấy mừng thầm, Trọng ra hiệu: - Đi theo tao!

Mai Anh riu ríu nghe theo lời Trọng. Cô đi theo anh, mắt lấm lét nhìn xung quanh. Ở đây vẽ, dán toàn là những hình ảnh ghê rợn:

- Ở đây sao dễ sợ quá!

Trọng cười hì hì:

- Chỉ là những tấm hình vẽ mà thôi, cậu này sợ gì chứ. Mai Anh nhìn sâu vào một cái hang, tò mò hỏi Trọng:

- Hang gì mà to thế anh Trọng?

Trọng nạt ngang:

- Đừng hỏi nhiều, không tốt đâu!

Bỗng có tiếng xôn xao bên ngoài:

- Tôi không muốn làm nữa! Tôi muốn về nhà. Phải! Xin các ông hãy cho chúng tôi về, vợ con chúng tôi đang chờ.

- Mẹ tôi già rồi không ai chăm sóc. Xin các ông thương tình trả tiền công cho chúng tôi.

Tiếng ông chủ quát tháo:

- Về sao được mà về? Đứa nào muốn sống thì hãy ở lại mà làm, còn như muốn chết thì cứ bỏ trốn.

Câu nói xanh rờn của ông ta khiến cho Mai Anh cũng phải ngán. Trọng nói với Nhì tình cờ Mai Anh nghe được:

- Ông chủ ác quá, đã giết bao thanh niên khoẻ mạnh rồi! Nhì bảo:

- Không giết chúng nó để đến khi tụi nó về khai ra bại lộ hết sao?

- Biết vậy rồi. Nhưng tao chỉ sợ tội ác này trời không dung đất không tha đâu.

Trọng gắt lên:

- Tao cóc cần điều đó, miễn trong tay có nhiễu vàng là được rồi. Nhì than:

- Có nhiều vàng thì làm gì đấy. Mày có ra ngoài được để mà xài hay không? - Mai mốt mình sẽ được tự do!

Nhì thở dài:

- Tao chỉ sợ số phận của hai thằng mình cũng giống tụi nó mà thôi.

- Sao bi quan vậy Nhì? Mình trung thành với ổng đến lúc ổng giải thể thì thôi.

- Lúc ấy tao với mày chắc là răng không còn cái nào đề ăn cháo chứ đừng nói đến chuyện vợ con. 

Trọng nói liền:

- Phóng lao thì phải theo lao biết làm sao hơn. Chúng ta ở đây cuộc sống đâu thua kém gì bọn nhà giàu, đầy đủ tất cả.

Tối đến, dường như đã chuẩn bị sẵn, một tốp người kéo đến. Trên tay họ xách những túi xách nặng trịch, có lẽ là thức ăn. Ông chủ lớn ra đón họ:

- Êm xuôi chứ?

Ông vừa đến trả lời một cách hoan hỉ:

- Tốt đẹp!

Hai bên vui mừng. Họ mở tiệc thật rôm rả. Ông vừa về tới ghé mắt nhìn Mai Anh. Ông ta hỏi:

- Thằng nào đây?

Ông chủ lớn trả lời:

- Mới vừa thâu nhận thêm.

Ông ta trợn mắt:

- Đã bảo anh không được nhận thêm rồi mà.

- Cậu đừng lo, nó làm món nhậu tuyệt lắm. Ông ta phẩy tay:

- Thôi, đủ rồi nhé.

- Được rồi! Cậu đừng lo.

Anh ta tên là Thâm, là đệ tử ruột của ông chủ lớn. Nhìn Mai Anh, Thâm bảo như ra lệnh:

- Làm thêm vài món nữa xem?

Mai Anh líu ríu đi nhanh vào ngăn bếp. Một lát sau, cô mang ra món xào thơm phức:

- Xin mời ông chủ!

Thâm nhìn món ăn gật đầu:

- Giỏi lắm! Đáng khen đó đại ca.

Ông chủ vuốt râu cười hì hì:

- Đại ca chọn thì đâu thể chê vào đâu được.

Trong lúc làm món nhậu, Mai Anh lén bỏ thuốc mê vào thức ăn. Bọn chúng vừa nhậu vừa thưởng thức món ăn. Chưa tàn cuộc bọn chúng đã ngủ say hết. Thừa lúc ấy, Mai Anh quay camera, chụp ảnh cho vào túi xách bước ra ngoài cửa hang, nói với Nhì và Trọng canh gác:

- Tôi phải đi mua thêm đồ nhậu. Ông chủ bảo mang cái này ra cho hai anh, bảo chỉ vui chút chút thôi đấy.

Cả hai tin ngay. Mai Anh vừa đi vừa ghi hình lại. Cô thoát được ra ngoài. Tên Thâm là người tỉnh lại trước nhất. Hắn gào lên:

- Có gian tế!

Nhưng không gian yên tĩnh. Ai nấy ngủ say như chết. Hắn lạng choạng bước ra ngoài. Trọng và Nhì cũng đang ngoẹo cổ vào vách núi mà ngủ.

- Trời ơi! Tối nay còn lên hàng nữa mà chúng thế này thì làm sao?

Thâm tạt nước lạnh vào mọi người. Ông chủ lớn lắc lắc đầu, cố nhướng mắt lên để hỏi:

- Trong hang mà có mưa sao?

Thâm gắt lên:

- Trong này có gian tế.

- Ai?

- Thằng nhỏ làm mồi nhậu đâu rồi? Nó là gian tế. Cả đám bừng tĩnh. Thâm kêu lên:

- Túi tiền đâu rồi.

Trước khi trở ra, Mai Anh cũng thuận tay xách luôn giỏ tiền của tên Thâm vừa mang về. Ông chủ lớn hằm hè:

- Nó dám vuốt râu hùm sao?

Trọng và Nhì cũng được dựng đậy bằng một cú đá thật mạnh vào hông đau điếng, hai người bật dậy như chiếc lò xo.

- Hai thằng ăn hại, dậy mau!

Đưa tay dụi mắt, Trọng ngơ ngác:

- Gì cơ?

- Thằng nhỏ trốn mất còn mang theo túi tiền gần năm trăm triệu đi luôn rồi! Ông chủ lồng lộn giận dữ:

- Hai đứa mày phải đi tìm cho bằng được thằng đó đem về đây. Nhì nhìn Trọng:

- Thằng đó ở đâu?

- Tôi đâu có biết!

Trọng lo lắng:

- Lần này có mà chết.

Hai người đi lang thang để tìm kiếm. Biết nơi đâu mà lần.

Còn Mai Anh sau khi vào được hang ổ của bọn chúng, túi tiền và mấy quay camera cô đưa hết cho Chánh Nguyên, cô căn dặn:

- Nếu tôi có chuyện gì thì anh nên đưa hết cho công an, họ sẽ cùng anh phá tan sào huyệt của bọn chúng.

Chánh Nguyên lo lắng hỏi:

- Cô đi đâu?

Mai Anh không trả lời mà nói:

- Anh và Sương Mai cẩn thận, bọn chúng đang truy lùng chúng ta dữ lắm đó.

- Vậy còn cô?

- Em sẽ có cách để đối phó với bọn chúng. Sương Mai bước ra, cô lên tiếng:

- Người ra đi là tôi chứ không phải là chị. Mai Anh giật mình:

- Lại có chuyện gì à?

Sương Mai nghe nhói đau con tim. Cô lắc đầu:

- Không có gì, tôi thấy chị nên ở lại nơi này để giúp Chánh Nguyên cùng bà con dân bản.

Mai Anh nhăn nhó mặt mày:

- Đừng nói như vậy mà Sương Mai.

Nhưng Sương Mai nói một cách cứng nhắc, nhưng lại đau lòng:

- Em nói đúng, người anh ấy cần là chị đó.

- Sương Mal... thật ra...

- Chị đừng nói nữa, tôi không nghe đâu. Hai người đừng đóng kịch nữa. Mai Anh xuống giọng:

- Thật ra chị và Chánh Nguyên không có gì cả. Chỉ phối hợp để hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Sương Mai cười nhạt:

- Sao chị vội thanh minh như vậy, có tịch rục rịch à?

Mai Anh nói giọng rầu rầu:

- Xin cô đừng có hiểu lầm, chúng ta là chị em tốt của nhau mà.

Chánh Nguyên cảm thấy Sương Mai thật là quá đáng, cố chấp và ích kỷ đến như vậy:

- Em đừng có ý nghĩ sai lệch như vậy có được không?

Sương Mai bỏ đi. Mai Anh định đuổi theo nhưng Chánh Nguyên đã ngăn lại: - Mặc cô ấy đi Mai Anh.

- Sao cơ?

- Cô ấy rồi sẽ nghĩ ra mà thôi.

Mai Anh lắc đầu:

- Anh không được đối xử với Sương Mai như vậy!

Chánh Nguyên giật mình về thái độ kỳ lạ của Mai Anh:

- Cô sao vậy Mai Anh?

Mai Anh lắc đầu:

- Chuyện này chưa thể nói được, sau này tôi sẽ nói. Nhưng anh nên nhớ một điều là không được làm cho cô ấy buồn đó.

Chánh Nguyên lấy làm lạ vì thái độ của Mai Anh:

- Cô làm sao vậy?

- Tôi không sao, nhưng anh nên nhớ phải cẩn thận trước bọn làm ăn phi pháp.

- Cô...

Mai Anh cũng bỏ đi, Chánh Nguyên đứng ngẩn ngơ chưa kịp làm gì. Sao Liên bước ra:

- Anh Chánh Nguyên!

- Sao Liên! Cô đến đây có việc gì không?

Sao Liên cười thật tươi trước mặt anh, cô nói một cách hồn nhiên:

- Em mang thuốc và thức ăn đến cho anh đấy.

Nhận thuốc và thức ăn từ tay cô, Chánh Nguyên nói:

- Thật ra, cô đã giúp chúng tôi và dân làng rất nhiều đấy. Sao Liên chớp mắt, mỉm cười:

- Em không muốn thấy anh vất vả và sợ anh bị bệnh đó. Chánh Nguyên cười tươi:

- Anh đâu thể bệnh được. Anh còn nhiều việc phải hoàn thành. Sao Liên vờ giận dỗi:

- Em biết. Nhưng mà anh cũng phải để ý đến sức khoẻ của mình nữa chứ. Chánh Nguyên gật đầu:

- Thôi, anh nhận. Em đừng có giận nữa được không? Sao Liên cười:

- Được chứ!

San Liên đi rồi, Chánh Nguyên thở dài thườn thượt. Trời ạ! Xảy ra chuyện gì nữa đây. Đau đầu qua!

Thao chạy vào tìm gặp Chánh Nguyên, cậu hấp tấp nói:

- Anh Nguyên ơi, nguy cấp rồi!

Chánh Nguyên ngạc nhiên:

- Xảy ra chuyện gì? Em hãy bình tĩnh lại đi. Thao kể lại:

- Lúc nãy khi đi ngang qua chỗ con suối em thấy bọn đó quăng xác chết xuống dòng suối đó.

- Em thấy vậy thật à?

- Vâng!

Chánh Nguyên mím môi. Anh chưa kịp nói thì Thao lại nói tiếp:

- Em còn nghe nói bọn chúng chia nhau đi tìm Mai Anh nữa đó.

- Tại sao?

- Bọn chúng cho rằng chị Mai Anh giao du với dân làng, giúp dân Iàng trồng rẫy, làm nương. Chánh Nguyên nghiến răng:

- Thật là quá đáng!

Đêm ấy, Mai Anh xuất hiện, tìm gặp Chánh Nguyên.

- Tụi nó cho người theo dõi để bắt em đấy. Anh cũng phải cẩn thận vì tai mắt của chúng nhiều lắm. Bà Hạnh và Lanh cũng nên cảnh giác.

Chánh Nguyên nhìn Mai Anh lo lắng:

- Em cũng nên cẩn thận. Thao vừa cho biết chúng đang đi dò la tin tức để bắt em đó.

Mai Anh biết mình đang bị rình rập, nhưng điều đó không làm cho cô lo lắng, mà điều cô quan tâm chính là Sương Mai:

- Anh nên lấy tiền đó chia cho dân bản để họ có vốn làm ăn.

Buổi tối, Chánh Nguyên một mình lẻn đến đầu nguồn của con suối. Đúng như lời của Thao vừa báo, chúng quăng nhiều xác anh em dưới suối. Tại sao nó giết anh em thế này? Chánh Nguyên vừa đau xót vừa thấy ớn lạnh, nơi hoang vu này. Anh đứng lên định bước đi thì có tiếng nói:

- Cứu tôi với!

Một ý nghĩ thoáng qua đầu, Chánh Nguyên định co chân chạy thì anh thấy có bàn tay giơ lên:

- Cứu tôi... tôi chưa chết!

Chánh Nguyên quay lại, nhìn thật kỹ vào cái xác ấy:

- Anh còn sống thật sao?

- Làm ơn cứu tôi với! Chúng giết tôi nhưng tôi chưa chết.

Chánh Nguyên tiến lại gần hơn. Đúng là anh ta chưa chết. Anh lội xuống dìu anh lên:

- Sao anh phải bị thế này?

Người thanh niên thều thào:

- Chúng thật là độc ác. Mướn chúng tôi khai thác vàng cho chúng, sợ bị lộ, chúng giết anh em để bịt miệng.

- Và anh may mắn hơn họ là còn sống sót.

- May là tôi gặp được anh.

- Bọn chúng khai thác vàng ư?

- Phải, bọn chúng khai thác vàng để bán ra nước ngoài. Chúng hành hạ anh em cho đến chết rồi đem quăng xuống dòng suối để phi tang.

Đến nửa đêm, Chánh Nguyên mới dìu được người thanh niên trở lại lều. Mọi người thức giấc. Già làng nhận ra Tà Khia, ông kêu lên:

- Tà Khia đây mà!

Bà con xúm quanh. Bà Hơ Nan nhận ra con trai mình, bà oà khóc:

- Ôi! Tà Khia! Mẹ tường không còn gặp lại con nữa rồi.

Mọi người chăm sóc Tà Khia tỉ mỉ. Anh thật sự tỉnh táo, kể lại:

- Bọn chúng ác lắm! Làm việc cực nhọc mà chỉ cho ăn đúng một bát cơm mỗi bữa thôi.

Bà Hơ Nan ôm chầm lấy con trai:

- Con ơi! Từ nay đừng đi đâu nữa, hãy ở lại đây làm nương làm rẫy mà sống với bà con.

Tà Khia hối hận gật đầu:

- Vâng, con sẽ không đi nữa. Anh em bị chúng giết nhiều lắm. Bà Hạnh nắm tay Lanh kéo ra ngoài. Bà than:

- Thằng Võ Minh không còn đường sống nữa đâu, nó là đứa phản bội dân làng.

Lanh cảm thấy xấu hổ vô cùng, cô nói như muốn khóc:

- Anh ấy làm việc xấu, mang xấu cả gia đình này.

Bà Hạnh nói với Lanh:

- Có lẽ dân làng sẽ xa lánh mình thôi, hay là lựa lúc không ai để ỷ mình trốn bỏ nơi này mà đi.

- Có nên không mẹ?

- Chứ sống mà mọi người xem thường, xa lánh thế này thì làm sao mà sống chứ?

Câu chuyện giữa hai mẹ con bà Hạnh, Mai Anh đã nghe tất cả. Cô bước lại gần nắm tay Lanh:

- Dì và Lanh đừng ngại. Võ Minh làm thì anh ấy chịu, không liên quan gì đến hai người đâu.

Lanh khóc ròng trên vai Mai Anh:

- Em xấu hổ lắm chị ạ.

Mai Anh dỗ dành:

- Đừng như thế! Hai người cứ sống tốt với dân làng là được rồi.

- Chị nói vậy, nhưng dân làng có tha thứ cho mẹ con em không? Mai Anh dỗ dành:

- Nhất định là sẽ có ? Em an tâm đi, chị sẽ nói giúp em. Hai người nhớ là đừng đi nữa nhé.

Lanh nhẹ gật đầu:

- Vâng, em sẽ nghe lời chị.

Vỗ vỗ lên vai cô, Mai Anh động viên:

- Vậy là tốt rồi. Thôi, ta vào.

Mọi  chuyện  xem như  lắng  dịu.  Mọi  người  theo  sự  chỉ  dẫn  của  Chánh Nguyên đi tìm xác người thân đem về chôn cất. Mai Anh cũng lo giúp mọi người một tay, chôn cất người thân.

Bỗng nghe tiếng kêu cứu của Sương Mai từ đâu đó vọng lại:

- Cứu em với Chánh Nguyên.

Mai Anh kêu lên:

- Sương Mai!

Cả Chánh Nguyên cùng Mai Anh chạy đi tìm. Mai Anh chạy thật nhanh về hướng có tiếng kêu:

- Sương Mai! Đừng sợ, chị đến cứu em đây.

Chánh Nguyên cũng chạy theo, dân làng chạy theo ở phía sau.

- Cứu em Chánh Nguyên!

Mai Anh cảm thấy đủ gần, cô tung chân một cái nhảy ào đến bên cạnh tên lôi Sương Mai đi. Cô đá vào chân anh ta một cái thật mạnh. Bị đau, anh ta gắt lên:

- Con quỷ cái, mày dám đá ông hả?

Anh ta quẳng Sương Mai sang một bên, xáp lá cà với Mai Anh:

- Sương Mai! Em đừng sợ, chạy về phía anh Chánh Nguyên đi! Nhưng Sương Mai không còn sức lực để mà đi nữa:

- Chị đi đi, mặc tôi!

- Không! Sương Mai, em hãy đi đi. Chị nhất định sẽ cứu em. Sương Mai gào lên:

- Không, tôi không cần chị giúp tôi đâu. Vừa đánh, Mai Anh vừa giục:

- Chạy đi em! Sương Mai! Em có biết mình là chị em ruột nhau không? Em chạy đi!

Sương Mai ngạc nhiên:

- Chị vừa nói gì cơ?

- Mình là chị em ruột của nhau đó. Chị em cùng cha khác mẹ, em hiểu không?

Sương Mai run rẩy:

- Chị nói dối!

Đang vật với tên khốn ấy, Mai Anh vừa bứt mặt dây chuyền thảy về hướng Sương Mai:

- Em nhìn mặt cẩm thạch ấy đi sẽ rõ, và mau chạy đi!

Sương Mai đọ hai mặt dây chuyền vào nhau. Giống như như đúc. Sương Mai gào lên:

- Cẩn thận chị ơi!

- Em nên tin chị, mau chạy đến Chánh Nguyên.

Có tiếng súng nổ. Mọi người chạy dạt ra. Chánh Nguyên dìu Sương Mai núp vào tảng đá:

- Em đừng ló đầu ra nhé.

Sương Mai khóc to hơn:

- Nhưng còn chị của em?

Chánh Nguyên dỗ dành:

- Em đừng lo, Mai Anh là công an được điều về đây để giúp dân đó. Sương Mai tròn mắt:

- Chị ấy là công an ư?

Biết mình không thể địch nổi mấy tên du côn, Mai Anh tháo túi đựng tài liệu và máy camera mini liệng về phía Chánh Nguyên:

- Anh Nguyên giữ lấy!

Chánh Nguyên chụp được. Cũng là lúc Mai Anh bị bọn chúng đưa đi. Sương Mai gào lên:

- Chị ơi! Em đã hại chị mất rồi. Chị ơi... Chánh Nguyên an ủi dỗ dành:

- Chị em sẽ không có sao đâu, anh và mọi người sẽ tìm cách cứu chị ấy ra.

- Cứu bằng cách nào?

Về đến lều, Chánh Nguyên đọc mấy dòng chữ của Mai Anh: “nếu tôi có chuyện gì thì hãy nhớ mang máy camera này giao cho công an huyện. Họ sẽ giúp anh phá án. Còn Sương Mai, thật ra chị đã nhận ra em là em của chị lâu rồi, nhưng chưa có điều kiện để nói cho em nghe. Em đừng buồn, chị sẽ đưa em về gặp lại cha”. Sương Mai khóc nức nở:

- Vậy mà em đâu có biết. Lúc nào cũng hờn trách, cay đắng với chị cả. Chánh Nguyên an ủi:

- Em hiểu ra thì tốt rồi, Mai Anh sẽ hiểu em mà.

Sương Mai úp mặt vào đôi bàn tay của mình, cô khóc rấm rứt:

- Liệu chị em có làm sao không? Nếu chị có chuyện gì em làm sao mà sống nổi.

- Chúng nó sẽ không dám làm gì chị em đâu.

- Làm sao anh chắc được?

Chánh Nguyên giải thích:

- Chị em là công an, bọn chúng là tội phạm đang bị truy nã. Có ăn mật gấu chúng cũng không dám giết Mai Anh. Sương Mai cảm thấy lo sợ hơn:

- Biết chị là công an, bọn chúng càng thêm ghét nữa đó.

Chánh Nguyên đưa Sương Mai về lều nhờ bà con chăm sóc giúp. Anh nói với già làng:

- Tôi phải đi ra huyện một chuyến, già làng ở lại coi sóc dân làng nhé. Thao xung phong:

- Em đi với anh.

Có Thao, Chánh Nguyên sẽ có bạn đồng hành, anh liền gật đầu:

- Thao sẽ là người dẫn đường cho anh nhé.

Hai người lên đường, đi suốt một ngày mới tới nơi. Thao và Chánh Nguyên phải đến công an huyện ngủ nhờ một đêm. Cả hai anh em thay phiên nhau kể chuyện cho các anh công an nghe. Ai cũng thán phục tài của MaiAnh, nhưng họ cũng lo cho cô không an toàn. Khi hai người trở về gần đến thì gặp chuyện. Thao nói nhỏ vào tai Chánh Nguyên:

- Có ma!

Chánh Nguyên ra hiệu cho Thao im lặng, anh hơi rướn người tới một chút, quan sát cho kỹ. Anh đánh nhẹ vào vai Thao:

- Ma treo cổ.

- Hả!

Chánh Nguyên đưa tay bịt miệng Thao lại:

- Nhỏ thôi!

- Tính sao đây anh?

Chánh Nguyên nắm tay Thao kéo đứng lên:

- Mình bám sát lại xem sao?

Thao lụt tay lại:

- Thôi đi anh! Ma ghê thấy mồ!

Chánh Nguyên lắc đầu:

- Chắc là không đâu, bởi vì ma xuất hiện ở đây đâu có lợi gì. Thao kêu lên:

- Trời ạ! Ma thì xuất hiện nơi nào không được?

- Nhưng anh thấy chuyện này không được bình thường cho lắm.

- Nghĩa là sao?

- Chúng giết anh em làm thuê treo cổ để thị uy! Thao nói nhanh:

- Mình mau đi cứu họ.

- Có thể là trễ mất rồi Thao ạ.

Thao tuy còn nhỏ, nhưng sự hiểu biết của cậu rất nhạy bén:

- Hay mình về cho dân làng hay để đem xác anh em về? Chánh Nguyên gật đầu:

- Đúng rồi! Vậy mình đi em.

Thạo vừa đi vừa hỏi:

- Bọn chúng độc ác vậy, sẽ bị trừng trị đích đáng phải không anh?

- Tất nhiên rồi!

- Vàng là tài nguyên quý giá của đất nước, bọn chúng muốn chiếm làm của riêng, vậy sao được?

Chánh Nguyên đồng tình:

- Phải rồi, vì vậy chúng ta mới tiêu diệt chúng.

- Mình mau mau đánh vào sào huyệt của chúng để cứu chị Mai Anh.

Hai người nói chuyện với nhau dài dài về đến nơi không hay biết. Tiếng mìn, tiếng rên siết còn vẳng lại đâu đây...

Hai tên trùm buôn vàng đã cùng mấy tên hộ vệ ra nơi đào vàng. Võ Minh mon men lại gần Mai Anh hơn. Mấy hôm nay Võ Minh nhìn dám bạn lần lượt bị bọn chúng giết mà đau lòng.

- Cô có muốn trốn khỏi nơi đây không? Tôi sẽ giúp cô. Mai Anh lắc đầu:

- Nếu anh thấy việc mình làm là sai quấy thì hãy quay lại đi. Võ Minh than thở:

- Tay tôi lỡ nhúng chàm rồi không quay lại được đâu. Mai Anh khuyên nhủ:

- Tôi là công an đấy, tôi sẽ làm chứng cho anh.

- Liệu mọi người có tin tôi không?

Mai Anh thoáng nghĩ ra cách nên nói:

- Tôi sẽ giúp anh, nếu ra được thì anh hãy tìm gặp Chánh Nguyên và Sương Mai nói là tôi vẫn còn sống, mọi người cứ an tâm.

Võ Minh lắc đầu:

- Chỉ lời nói suông như vậy đâu ai tin?

- Anh đưa cho tôi cây viết và miếng giấy, tôi viết và ký tên mọi người sẽ tin anh.

Võ Minh tần ngần lo lắng:

- Tôi chỉ sợ bọn chúng sẽ làm hại cô thôi. Mai Anh nói dứt khoát:

- Có anh, chúng vẫn có thể hại tôi mà. Chi bằng anh nên trốn thoát ra ngoài để báo tin. Võ Minh do dự:

- Liệu như vậy có an toàn không?

Mai Anh nói như ra lệnh:

- Đây là mệnh lệnh, tôi hy vọng anh thực hiện đúng lời dặn. Anh sẽ được mọi người tin cậy.

- Bỏ chị ở lại một mình thì tôi không nỡ. Mai Anh thét lên:

- Anh đi đi! Tôi sẽ có cách của mình.

Võ Minh đi rồi, Mai Anh biết chúng nó sắp trở lại. Cô làm như mình đã treo cổ, chết rồi. Tên Thâm hừ một tiếng:

- Con quỷ này cũng gan dạ thật! Cứ treo nó ở đó. Chúng ta chuẩn bị xuất phát.

Mai Anh nghe cổ mình mặn đắng, liệu các anh có đến kịp hay không? Bỗng cố nghe có tiếng loa phóng vào:

- Các anh đã bị bao vây, hãy đầu hàng đi! Tên Thâm văng tục một lúc hồi nói:

- Mẹ kiếp! Chúng ta trễ một bước rồi. Châm ngòi mìn đi!

Mìn nổ, mọi người dạt ra. Sao Liên chạy vụt qua tiếng mìn vừa nổ. Cô cuốn tròn người lăn xuống dốc. Cô tháo gỡ được hai trái mìn. Bọn chúng phát hiện, liền châm tiếp, mìn nổ. Sao Liên bị hất tung ra xa. Mọi người chạy đến, Sao Liên lắc đầu thều thào:

- Hết mìn rồi! Hãy vào cứu Mal Anh và bắt bọn tội phạm.

Lực lượng công an xông vào. Bọn buôn lậu chống cự một hồi rồi mới chịu xuôi tay chịu trói. Mai Anh lên tiếng:

- Anh em cắt dây giúp tôi.

Mọi người giật mình:

- Trời! Ma hay thật vậy?

Mai Anh cười nói đùa:

- Em mà là ma, em chỉ sẽ nhát một mình anh thôi.

Hai tên trùm buôn lậu nhìn nhau. Trọng và Nhì cũng bị trói gô lại. Võ Minh dìu Sương Mai vào cho chị em gặp mặt. Sương Mai ôm chầm lấy chị mà khóc:

- Chị ơi!

Mọi người kéo nhau đi tìm Chánh Nguyên và Sao Liên. Sao Liên thều thào nói tiếng được tiếng mất:

- Em đã yêu... thầm... anh...

- Em đừng nói nữa Sao Liên ạ. Hãy cố gắng lên em! Sao Liên lắc đầu:

- Em không được rồi...

Mọi người gọi to:

- Sao Liên!

Trọng và Nhì mang ra dụng cụ làm ma giả. Nào là hình nộm, rồi tượng giả người ta dùng để giới thiệu trang phục. Rồi bong bóng được bơm hơi. Trọng và Nhì là tác giả của những con ma ghê sợ ấy. Mục đích là làm cho dân làng sợ mà không dám làm ăn gần đó để bọn chúng dễ dàng hoạt động.

Sương Mai nắm chặt tay Mai Anh, cô nói như muốn khóc:

- Em chỉ sợ không gặp lại được chị nữa.

Mai Anh dỗ dành em:

- Mọi chuyện đã qua rồi, em đừng khóc nữa. Già làng vui mừng nói:

- Từ nay dân làng sẽ được yên ổn làm ăn. Lên nương, rẫy sản xuất lại bình thường.

Chẳng bao lâu buôn làng nơi có trạm khí tượng Địa Sơn nổi tiếng là khu du lịch. Có hàng ngày du khách tam quan. Hoà vào dòng người đó, có cả Sương Mai và Chánh Nguyên. Mấy năm sau họ lại đến viếng thăm. Sương Mai đến trước ngôi mộ của Sao Liên đốt nén nhang để tưởng niệm một cô gái dân tộc dám xả thân cứu mọi người. Sự hy sinh thầm lặng của cô khiến mọi người khâm phục. Chánh Nguyên đưa tay chỉ về phía mỏ vàng:

- Đấy là nơi hai năm trước chúng ta đã đến.

- Già làng đã mất hơn một năm. Chị Mai Anh thì đã lập gia đình. Chỉ mới hai năm thôi mà nơi đây thay đổi nhiều quá.

Thao nhận ra hai người, reo to:

- Ôi! Anh Chánh Nguyên! Chị Sương Mai! Sương Mai vui sướng reo lên:

- Thao đây mà!

Chánh Nguyên vỗ lên vai Thao:

- Chà! Cao lớn quá nhỉ!

Thao tươi cười:

- Hai năm rồi còn gì anh. Mỗi lần nhớ đến anh chị, em thường lên trạm khí tượng Địa Sơn để mà ngắm nhìn cho đỡ nhớ.

Chánh Nguyên xúc động:

- Năm đó khi về lại thành phố, anh bận đi học ở Hà Nội. Vừa về mấy hôm là anh đưa Sương Mai lên đây đó.

Thao hỏi Sương Mai:

- Chị đã gặp chị Mai Anh chưa?

Sương Mai lắc đầu:

- Mấy anh bảo chị đi công tác đến chiều mới về.

Thao nắm tay hai người kéo đi. Vừa đi, cậu vừa nói:

- Mảnh đất này đã từng in dấu chân anh chị đấy.

Sương Mai nhìn ngôi mộ, nhận ra là của già làng Tà Pao. Cô chắp tay lạy máy lạy:

- Già làng yên nghỉ nhé. Ở nơi đây ông có thể ngắm đất trời bao la rộng lớn. Thao lại kéo hai người lên nương, rầy cũ:

- Anh chị thấy thế nào?

Chánh Nguyên nghe lòng ngậm ngùi, anh nhớ đến lời nói của Sao Liên một cô gái dân tộc tốt bụng đã giúp anh rất nhiều trong công việc. Hãy yên nghỉ đi Sao Liên ạ. Đất này là thuộc quyền sở hữu của em rồi đó! Thao lại nói, cắt đứt dòng suy nghĩ của anh:

- Hai năm qua nhờ có mỏ vàng ấy mà dân bán chúng em có cuộc sống ấm no hơn. Điện nước bây giờ đầy đủ. Cuộc sống không thua gì ở thành phố cả.

Sương Mai cảm thấy lòng rộn vui nhìn mọi người tay nắm tay nhau ung dung đi trên đường, chứ không còn sợ hãi vì những bóng ma chập chờn kia nữa. Sương Mai mỉm cười một mình.

- Em cười gì thế Sương Mai?

Sương Mai hơi đỏ mặt:

- Em cảm thấy mình bị quê, khi không đi sợ mấy con ma giả kia đến chết xỉu ấy!

Chánh Nguyên cũng cảm thấy buồn cười khi nhớ lại chuyện xưa.

Bù lại những ngày khủng hoảng ấy, bây giờ là một cuộc sống đầy sung túc trù phú. Cả ba cùng dòng người đi dạo quanh khu kinh tế mới được xây dựng. Đèn đêm, tiếng đàn, tiếng hát vang lên, cuộc sống hồi sinh trở lại. Người dân có cuộc sống ấm no và hạnh phúc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro