Chương 22:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đồ hèn !"<!"

" Kim Nguyệt Dạ ! Tại sao cậu nói tôi hèn !"

Tôi như bị chọc trúng nọc , tức tối nhìn thẳng vào đôi mắt như đang bốc lửa giận của hắn . Hắn dựa vào đâu mà mắng tôi là đồ hèn ! Hắn thì hơn tôi chắc ? Đồ ích kỉ , lúc nào cũng biết mắng tôi thôi .

" Bộ tôi có nói sai sao ? Ngay cả tình cảm của chính mình cũng không dám đối diện , không phải hèn thì là gì ?"

" Chát !"

Một cái tát như trời giáng khiến Kim Nguyệt Dạ sững người , tôi cũng sững nguời , cả con phố Angel như chết lặng .

...

" Ơ...Tôi..tôi..." Tôi hoảng hốt nhìn Kim Nguyệt Dạ xoa chỗ tôi vừa đánh .

" Tô Hựu Tuệ ! Cô dám đánh anh Kim Nguyệt Dạ của bọn tôi ! Muốn chết hả ?"

"Tô Hựu Tuệ ! Chán sống rồi hả?"

...

Đám con gái Sùng Dương lúc nãy còn dịu dàng , hiền thục thế mà giờ đây như lên cơn điên dại . May Tô Cơ lại xuất hiện ngay trước mặt tôi , giúp tôi cản bọn họ lại .

" Hựu Tuệ !...bà không sao chứ ?" Tô Cơ lo lắng hỏi.

Tôi lắc đầu , khoé mắt ươn ướt..

Nụ Cừơi Kim Nguyệt Dạ dường như đông cứng lại , hai mắt nhìn tôi trân trân .

" Tô Hựu Tuệ , xem ra chúng ta tốt nhất nên làm đối thủ của nhau.."

" Chúng ta vốn là đối thủ của nhau !" Tôi nhìn thẳng vào mắt Kim Nguyệt Dạ , kiên quyết giữ thái độ lạnh tanh của mình . Tô Hựu Tuệ , không được làm cô hiệu trưởng thất vọng .

" Nếu đã thế , thì cũng tốt thôi ! Tô Hựu Tuệ , tôi tôn trọng lựa chọn của cô !" Kim Nguyệt Dạ với giọng nữa đùa nữa thật rồi quay người đi .

Hắn đi rồi ....hắn đi rồi...

Tôi làm sao thế này ? Sao tôi lại đau lòng đến vậy...

"Hựu Tuệ , bà không sao chứ ?" Giọng nói của Tô Cơ vang bên tai..

" Hựu Tuệ!"

Tôi thấy cả người mình như bị mất trọng lượng , đứng không vững nữa ! Lúc gần ngã xuống mặt đất , có đôi tay đỡ lấy eo tôi , rồi cả cơ thể được một bàn tay ấm áp bao bọc..

" Cậu...ưm..."

Mắt tôi đang nheo lại thì lại mở toan ra

Oái ! Làm gì thế ! Tránh ra .

Kim Nguyệt Dạ ...là khuôn mặt của Kim Nguyệt Dạ đang ngày càng xích lại !

Hắn làm trò gì mà áp sát mặt tôi thế !

Môi hắn....

Áp nhẹ lên môi tôi

Chúng tôi hôn nhau , môi của hắn không chịu nhích ra ...

Chắc tôi bị ảo giác ? Tôi thấy mình một lần nữa lạc vào giấc mơ nhiệm màu . cảm nhận đôi môi ấp áp ấy....

"Dạ , sao anh lại..."

" Dạ , Kim Nguyệt Dạ..."

" Tô Hựu Tuệ , cô dám quyến rũ anh Dạ của tụi tôi !"

" Tô Hựu Tuệ , công chúa của tôi ."

Tiếng nói càng lúc càng xa , cứ xa dần...
....

" Tôi nói rồi , nếu không phải vì em , tôi sẽ không quay trở lại !"

Hắn nói gì thế ? Tôi không nghe gì hết chỉ nghe ù ù ...

...

" Hai em đang làm gì thế ?" Tiếng một người phụ nữ văng vẳng ," Tô Hựu Tuệ , em quên là đã hứa với cô việc gì sao ?"

Là tiếng cô hiệu truởng..

Lại thêm gương mặt khó hiểu của hiệu trưởng Thôi nữa...

Huh u hu làm sao đây !!!!!!!!!!!

Chúng tôi đang 'mi' nhau , môi hắn chạm vào...

Tôi như tượng đá , đứng bất động để mặc hắn tự biên tự diễn ..

" Hai em đang làm gì vậy ?" Giọng nói quen thuộc của cô hiệu trưởng làm tôi bừng tỉnh .

" E!Hèm" Hiệu Truởng Thôi đứng kế bên mặt mày cũng nhăn nhó lạ thường .

Cả người tôi lạnh toát , run lẩy bẩy nhanh tay đẩy Kim Nguyệt Dạ ra xa .

" Mẹ , Hựu Tuệ là người bị hại...." Tô Cơ thấy tôi sợ đến mặt xanh môi tái nên đứng ra biện hộ cho tôi .

" Im ngay , mẹ hỏi Hựu Tuệ chứ không hỏi con !" Cô hiệu trưởng trừng mắt nhìn Tô Cơ , rồi quay sang nhìn mặt tôi .

Ánh mắt của cô làm tôi có cảm giác áy náy , rõ ràng mình đã hứa với cô không dây dưa với hắn. Thế mà....

" Ơ, emm em...." Tôi lung túng cứ lắp ba lắp bắp hông nói thành câu .

" Cô ơi , em thấy chuyện này để em giải thích thì tốt hơn !"

Tôi ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ , tên khốn này định nói gì nữa đây ? định làm mọi chuyện rối tung lên chắc ! Không được...không được..

Tôi nuốt nuớc miếng rồi lấy hết hơi nói thật lớn .
" Em hứa với cô sau hôm nay em sẽ tuân thủ những gì đã hứa với cô, chuyện hôm nay chỉ là hiểu lầm.."

" Bé Hựu Tuệ ! bé hứa gì với cô thế !" Hắn ngạc nhiên hỏi tôi .

Hừ ! Ngươi...ngươi dám trước mắt mọi người gọi tôi là 'bé' sao ?

" Hứa từ này không dính líu đến cậu nữa ! được chưa ."

" Không được" Kim Nguyệt Dạ gắt lên nhìn sang cô hiệu trưởng .

" Vậy thì em đưa ra một lý do chính đáng !" Cô hiệu trưởng kìm lửa giận , giọng nói như muốn ' dội bom' cả trường .

" Thực ra cũng chẳng có gì đâu ạ . Thưa cô , em thích Tô Hựu Tuệ nên em mới hôn bạn ấy!"

Tôi sợ đến nín thở , lắc đầu lia lịa " không có , không có" , tên này điên thật rồi , dám nói như thế trước mặt mọi người ? Nhưng tim tôi lại lạ hơn , nó cứ đập thình thịch .

" À ! Hoá ra là thế . Xem ra trường Sùng Dương giáo dục kiểu 'năng động cởi mở , sang tạo đột phá' là như thế..." Cô hiệu trưởng cố nở nụ cười nhìn hiệu trưởng Thôi .

Thầy cũng im lặng , dung ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm Kim Nguyệt Dạ .

ÔI..Cái tên Kim Nguyệt Dạ này mau trả lời những lời vừa nói là đùa thôi chứ . Chẳng lẽ hắn muốn khiêu khích nhà trường để bị đuổi học lần hai nữa sao ?

" Không...." Tôi định chạy đến chỗ cô bổ sung thêm phần giải thích của mình thì Kim Nguyệt Dạ vòng tay ôm chặt lấy tôi vào lòng . Tôi càng nhích thì hắn càng ôm chặt như muốn chứng tỏ những điều hắn nói vừa rồi là sự thật .

" Cô ơi , mong cô đừng giận . Em đã trả lời rất thẳng thắng , cô sẽ thông cảm với chúng em mà phải không"

" Kim Nguyệt Dạ , em có biết hành động ban nãy của mìnhh sẽ có hậu quả như thế nào không hả ?"

" Cô ơi , em nghĩ chắc cô vẫn nhớ " ước hẹn năm xưa" phải không ạ?"

Ứơc hẹn ? là chuyện gì vậy nhỉ ? Tôi ngạc nhiên nhìn Kim Nguyệt Dạ , không ngờ cậu ta tự tin ra mặt .

Đáng kinh ngạc hơn là Kim Nguyệt Dạ vừa dứt lời , vẻ mặt cô liền thay đổi

" Sao...sao em lại biết?"

" Em chỉ tình cờ biết thôi ạ !"

"..."

Tôi hết nhìn cô hiệu trưởng rồi lại nhìn Kim Nguyệt Dạ . Dù không hiểu họ nói gì, nhưng chắc chắn " ước hẹn' gì ấy có liên quan đến cô rất lớn .

" Đủ rồi , Kim Nguyệt Dạ , em đi quá xa rồi đó !" Hiệu trưởng Thôi nãy giờ im lặng giờ quát lên lớn tiếng nghiêm khắc nhìn Kim Nguyệt Dạ .

" Đúng là em hôm nay hơi quá đáng rồi !" Kim Nguyệt Dạ thành khẩn ăn năn , nhưng ánh mắt lại cương quyết " Nhưng em mong cô tin là tình cảm giữa em và Hựu Tuệ sẽ không ảnh hưởng đến việc học hành , cũng không gây rắc rối gì cho nhà trường , nên cô đừng bắt Hựu Tuệ hứa này hứa nọ làm chi , em hứa sẽ không để chuyện tương tự xảy ra ở trường nữa ạ !"

Cô hiệu trưởng nhìn tôi và Kim Nguyệt Dạ , ánh mắt nghiêm nghị " Đã có một lần thì nhất định có lần sau , mong thầy Thôi quản lí học sinh của mình một chút , đừng để em ấy đến dụ dỗ học sinh ưu tú của trường Minh Đức chúng tôi nữa !"

Chuyện sau đó thì tôi không biết có lẽ vì nhức đầu nên tôi đã ngất đi , không biết ai đưa tôi về nhà cũng không biết về bằng cách nào ? Chỉ biết là tôi sốt đến 39 độ , chảy mũi , mặt mày đỏ bừng khó chịu cả ngày .

" Cộc ! cộc !" Sau vài tiếng gỏ cửa thì cửa bật mở . Tô Cơ và Hiểu Ảnh tay cầm nhiều quà đến cạnh tôi .

" Hai bà đến đây đuợc rồi , đem chi mà lắm thế !"

" Tụi tôi đâu đem gì ? đây là quà của fan bà gửi cho tụi tôi đấy chứ ?" Tô Cơ đặt đống hoa , bánh trái xuống cạnh giường .

Hiểu Ảnh sờ trán tui rồi sờ trán của mình

" Xem ra còn nóng lắm ! Hựu Tuệ , bà mau khoẻ đi"

" Ừ !"

" Nè , tui hỏi thật nhé ! Bà và Kim Nguyệt Dạ quen nhau thật sao ?"

" Làm gì có ?" Tôi lắc đầu , chúng tôi có nói gì đâu ? tự hắn biên soạn hết ấy chứ .

"Xạo!Hôm bà ngất tui thấy Dạ rất lo lắng đấy.Chính cậu ta đã bế cậu về nhà đấy!"
" Thật sao ?" Tôi ngạc nhiên hỏi .

" Tôi nhớ hình như Anh Tỉnh Ngạn và tụi tôi định dìu bà thì Kim Nguyệt Dạ không chịu , hắn nhanh tay bế bà rồi đi luôn !"

"Phải đó ! phải đó . Lúc đó học sinh trường Sùng Dương mắng bà quá trời luôn , có bọ định xử bà sau khi lành bệnh đấy, có đứa nguyền rủa bà nữa !"

" vậy ...vậy ?" Chết tôi rồi ! Xem ra năm mới tôi sẽ khó sống đây huh u...

.........................

" Hắt xì !"

Tôi vội vàng lấy xấp khăn giấy đầu giường ứng biến....

Hic hic....bị cảm cúm , còn bị hắt xì ! Nhiều ngày rồi mà không thuyên giảm là bao .

" Reng ! Renng !"

Tôi lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình hít thở nặng nhọc..

" Hắc xì !"

Chưa kịp nói tôi đã nhảy mũi liên tục..

" Ha ha Bé Hựu Tuệ , đừng có lây bệnh cho tôi đấy !"

" Kim Nguyệt Dạ , tôi là người bệnh đó ! cậu quá quắt vừa thôi..."

Tôi gằng giọng hét lớn vào điện thoại , cho hắn thủng màn nhỉ luôn.

" Ồ , Vậy à !"

" Hựu Tuệ , sao cô bị cảm thế ?"

" Sao tôi biết được , tôi chỉ chóng mặt do thức khuya nhiều quá thôi . Nếu tôi biết nguyên nhân thì đâu bị cảm như thế này !"

" Á chà , Hựu Tuệ này , cô bị cảm có phải do hôm nọ trước mặt bàn dân thiên hạ , chúng ta kiss nhau ngay trên phố Angel , cô xúc động quá nên...."

" Cậu , cậu ngậm miệng lại ngay ! Xúc động cái nỗi gì , tôi muốn đá cậu ra mà chẳng kịp ! Làm gì có ai xúc động mà bị cảm chứ !" Tôi vội ngắt lời hắn .
" Hắt xì !"

Tôi vội chộp thêm miếng khăn giấy không rãnh trả lời hắn..

" A Lô ? Bé Hựu Tuệ , tôi nói có nghe không thế ? Hay là xì mũi nhiều quá nên kiệt sức ngủm mất rồi ?"

" Làm gì có chuyện đó !" Tôi nhe răng ra làm động tác ' cạp' cái điện thoại , " Mà này , vụ ' ước hẹn' rốt cuộc là chuyện gì ?"?"

" Hơ hơ , muốn biết lắm sao ?"

" Ừ, ừ , ừ" Tôi gật đầu lia lịa .

" Đừng hòng tôi nói !"

" Cậu..."

" Bé Hựu Tuệ , mai lại bắt đầu đi học rồi, học kì này bé phải gắng lên đấy , dù khả năng bé thắng tôi chẳng khác nào bắc thang lên trời , ha ha ha..."

" Đừng giả vờ đánh trống lảng , Kim Nguyệt Dạ , tôi đang hỏi cậu chuyện kia mà , là thế nào? Nói đi chứ ?"

" Ái chà ! Sắp đến giờ làm thêm rồi , chúng ta tạm dừng câu chuyện ở đây vậy , thế nhé!"

" Cậu nói gì ?"

" Thôi chết, trễ giờ mất rồi , Bé Hựu Tuệ à , tôi cúp máy trước đây ! Bye bé yêu !" Tít tít....

" A Lô ! A Lô..."

Hừ hừ,tên đáng ghét.Chắc chắn hắn nói thích tôi chỉ là trò đùa,làm gì có chuyện hắn thích tôi thật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro