Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày làm việc mệt mỏi nhất cuối cùng cũng kết thúc , hai chân hai tay tôi rã rời muốn rơi ra từng khúc .

" Qùa thưởng cho cháu nè !" Ông chú râu xồm đưa tôi hai túi bánh nổi tiếng của Happy House , mùi bánh thơm phức , có những hai túi bánh ....tuyệt thật !

" Cám ơn chú !"

Ông chú ấy đột nhiên nhìn ra cửa rồi cười ha ha khó hiểu

" À , ha ..xem ra cháu có hẹn rồi , đi chơi vui nhé!"

" Hả ? Có hẹn ?" Tôi nhớ là đâu có

" Chào !" Người lạ mặt lên tiếng

" Hả ?....Hơ hơ Chào !" Hồi nãy bận quá nên không biết anh ta về lúc nào ...

Reng reng..reng reng....

Tôi vội rút điện thoại trong túi ra , nhấn phím nghe

" Hi ! Hôm nay Bé Hựu Tuệ vất vả quá !"

Kim Nguyệt Dạ, sao hồi nãy đông khách ngươi không xuất hiện giờ lại gọi đến chọc tôi..

Ngừơi lạ mặt thấy tôi đang nói chuyện điện thoại mặt mày cau có , xem ra có chuyện gì đó rất quan trọng nên làm động tác có việc bận , giơ tay xin lỗi , còn giơ tay nhép môi , tôi có thể là đọc ra đó là " Lần sau gặp lại"

" Khoan đã !" Tôi sực nghĩ ra nên hét to

Kim Nguyệt Dạ ngơ ngác

" Khoan cái gì ?"

Tôi chạy đến người lạ mặt nhét một túi bánh nhỏ vào tay anh ta

" Bánh này rất ngon , tặng anh ăn thử"

" Cám ơn ! À , Cô tên gì vậy..."

" Tôi tên là Tô Hựu Tuệ!"

Lúc này người bên đầu dây kia réo in ỏi

" Lần sau gặp lại ..." Anh lập lại lời nói ban nãy tôi chưa nghe được

Tôi mỉm cừơi gật đầu rồi lại áp điện thoại vào tai

" Điếc tai tôi rồi !"

Kim Nguyệt Dạ hậm hực tỏ ý không hài lòng.

" Cái gì mà điếc tai chứ ? Cô đang nói chuyện với ai ?"

" Tôi nói với ai cũng cần báo với cậu sao ? Tui về đây"

" Khoan đã!" Tiếng hét trong điện thoại dội ra làm tôi phải để điện thoại tránh xa lỗ tai kẻo bị thủng màn nhỉ một cách oan uổng .

"Bé Hựu Tuệ này , tôi khát khô cả họng vì hồi nãy giờ nói chuyện với bé , bé đi mua nước ngọt với tôi nhé !"

" Xin lỗi , tôi nhớ không lầm thì theo điều khoản cá cược không có điều kiện phải đi mua nước , cậu đừng được một lại đòi hai ..."

" Nhưng tôi đứng ngay sau bé rồi !"

Tôi còn chưa kịp xoay người lại thì đã bị cánh tay túm chặt lấy , kéo đi rõ xa .

" Cậu là quỷ hả ? Sao xuất hiện nhanh thế !"

" Bé Hựu Tuệ à, sao bé tuyệt tình thế ! Còn nhớ lần trước hai ta đứng ngay trên phố Angel , trước mặt bàn dân thiên hạ ...chúng ta..."

" Im ngay , tôi đâu có..." Tôi bịt tai hét lớn lên
" Đừng chối nữa , chúng ta đã 'mi' nhau rồi còn gì , mọi người đều làm chứng , ha ha !"

" Là cậu tự hôn tôi đó chứ !" Tôi hét tướng lên nữa , lần này thì ngượng chết đi được, mọi người xung quanh đều trố mắt nhìn tôi , đã thế tôi với tên khốn Kim Nguyệt Dạ còn đang nắm tay nhau thắm thiết nữa chứ !

Thẹn quá tôi giật tay khỏi hắn, ba chân bốn cẳng chùôn thật nhanh

" Bé Hựu Tuệ giận à ? Giận thật à ?"

" Hứ ! Không liên quan đến cậu !" Tôi quay phắt mặt đi , hậm hực nói .

" Ồ , bé Hựu Tuệ lúc giận nhìn đáng yêu ghê , kì nghỉ đông vừa rồi có vui không ?"

" Ha ha , đương nhiên là vui rồi !"

" Bé có đi xem buổi biểu diễn của Top Combine không ?"

" Không đi !" có biết là nhóm nhạc nào đâu mà đi ? tên gì mà nghe lạ hoắc .

" Sao thế ? Nhóm đó mới nổi nhưng giọng hát thì hay tuyệt , bé là người tiền sử sao ?" Kim Nguyệt Dạ khẽ lắc đầu " Đúng là lạc hậu quá...lạc hậu quá.." Cậu ta cố ý kéo dài giọng còn làm vẻ mặt ngán ngẫm nữa chứ .

" Không phải là lạc hậu mà chỉ là tôi không thích nghe thôi !" Tôi cố cãi ...

" Vậy giờ có muốn nghe thử không" Kim Nguyệt Dạ nở nụ cười gian tà dụ dỗ tôi
Nghe hắn khen thế chắc nhóm đó hát khá hay , làm sao đây nữa muốn nghe nữa muốn không nghe...

Đang suy nghĩ thì đột nhiên có gì đó gắn vào tai tôi ..

Gịât mình nhìn Kim Nguyệt Dạ thì thấy hắn lấy tai nghe MP3 , một tai nghe đeo vào tai hắn còn tai kia đang gắn vào tai tôi .

" Khoan đã..tôi đâu nói....."

" Nghe đi !" Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi kiên định không cho từ chối

Cậu ta bấm bài " Lucky boys "

Kim Nguyệt Dạ nắm tay tôi đi thật chậm

Nhạc cũng vừa cất lên.

Tuy không phải là thể loại nhạc tôi yêu thích nhưng gọng hát khá hay , chắc tôi phải mua một album về nghe thử mới được .

Vì đeo một bên tai nên tôi có thể vừa nghe nhạc vừa nói chuyện

Kim Nguyệt Dạ nhìn tôi lại hỏi tiếp

" Cô đã xem phim Harry Potter mới chưa ?"

" Chưa ..." Tôi thành thật trả lời

" Hả ? Phim đó cũng chưa xem á ? Tội cô quá ! Cả kì nghỉ vừa rồi cô làm gì vậy ?"

" Tôi làm bài tập nâng cao !"

" Trời đất ! Thật à ?" Kim Nguyệt Dạ trợn tròn mắt nhìn tôi .

Ha ha ha tôi cười thầm trong bụng , Kim Nguyệt Dạ ngươi sợ ta chưa..

" Bé Hựu Tuệ nỗ lực ghê !"

" Không có chi, ha ha" Tôi lại cười sung sướng

" Xem ra bé quyết tâm giành vị trí số một nhỉ? Đối với người có IQ như bé thì khả năng hơi khó , nhưng vì là bạn trai bé nên tôi sẽ âm thầm cỗ vũ !"

" Hả ? Cậu nói gì ?"

" Hơ hơ !"

" Ai làm bạn gái cậu chứ ? đừng có nói bậy nha .."

" Còn ai ngoài bé nữa chứ ha ha..chúng ta đã.."

" Không được nói !"

Tôi gằn ra từng chữ , sau đó vùng vằng quay đầu bỏ đi thẳng .

"hơ hơ!"

"Kim Nguyệt Dạ,Tô Hựu Tuệ này hôm nay xin thề nhất định sẽ ko thua cậu! nếu ko...nếu ko tên tôi sẽ bị viết ngược!"

"Nếu tên bé bị viết ngược sẽ là Tuệ Hựu Tô...Nghe zống như bánh trướng vỉa hè,hơ hơ!"

"Hừ...Kim Nguyệt Dạ,đồ đầu heo!"

Tôi gằn ra từng chữ,sau đó vùng vằng quay đầu bỏ đi

Grừ... Tức quá,tức quá đi mất! Nghe giọng tên Kim Nguyệt Dạ dần mất hút,tôi thở phào nhẹ nhõm,quay đầu nhìn lại, thằng cha đó ko hề đuổi theo tôi

Màn đêm bắt đầu buông xuống,những chiếc đèn lòng đỏ rực ở bên đường càng lúc càng sáng bừng lên, ánh đèn nhấp nháy như trải dài ra khắp con đường,Tôi bỗng nhớ ra hôm nay là tết Nguyên tiêu

Nhìn người đi trên đường hối hả,tôi mới sực nhớ hôm nay là ngày za đình đoàn tự.Ko hỉu sao,đầu tôi chợt lóe lên hình ảnh Kim Nguyệt Dạ ung dung ngồi ăn mì trong căn phòng kanh5 lẽo,trống trải,...

Nghĩ đoạn,trong lòng dột nhiên trào lên một nỗi niềm thương cảm,tôi chạy lại chỗ khi nãy vừa bỏ đi.Tại sao hắn ko đuổi theo tôi nhỉ?

Lẽ nào hắn ta ko bik noy câu xin lỗi sao?Hay hắn chẳng thèm mảy may đoái hoài.Tô Huu Tuệ ngốc, mày ăn phải thuốc mê thuốc lú của hắn ta rồi chắc? Tôi hậm hực gõ vào đầu mình.ôi thấy đầu mình rối lên như mới bòng bong,ko bik do mệt hay là do buồn quá,bụng dưới của tôi đau quặn,Tôi đành dừng bước,ngoiu62 trên ghế đá ven đường cúi đầu nhìn chằm chằm xướng đất,cả người ngây ra như phỗng.

"Cô bé bán diêm này!"

"..."

" sao ko noy zì,em muốn mua 2 bao diêm!"

"..."

"Chị ơi,em lạnh quá,chị ôm em đi..."

Tên nào chán sống rổi mà lúc này dám dùng giọng điệu kiểu đó trêu chọc ta hả.Tôi tức giận trừng mắt nhìn,một con thỏ bong màu trắng trông rất đáng yêu đứng lù lù trước mặt tôi,nơ cài cổ bằng nhung đỏ,đội mũ lễ phục màu đen,lịch lãm zống như 1 ngài bá tước.Mà người cầm nó chính là....Kim Nguyệt Dạ.

Bá tước thỏ trắng bỗng cúi đầu chào tôi:

"Tiểu Thiên,cuối cùng cũng tìm dc em roy!"

"Ai là tiểu Thiên? Nhận nhầm người roy"

"Làm sao nhầm dc.Tôi là Tiểu Sinh em là Tiểu Thiên,tên chúng ta ghép lại thành "Thiên sinh nhất đối"(Trời sinh 1 cặp) còn zì"

"vớ vẩn..."Tôi nổi sung."Đừng có noy linh tinh,trồi sinh cậu là sao chổi của tôi mới đúng!"

" Xem ra có ai đó xấu tính,dám là bé Tiểu Thiên giận,để tiểu Sinh dạy cho tên đó 1 bài học!"

"Ừm...để tôi suy nghĩ xem đã"

"Đừng nghĩ nữa mà, tôi xin đem danh dự của thỏ ra thề sau này ko chọc bé Tiểu Thiên giận nữa!"

"Ngốc,thỏ mà cũng có danh dữ à!"Nhìn cái tên trước mặt tự biên tự diễn,tôi chiụ thua hắn luôn

"Đúng thế,thỏ ko có danh dự,bé Hựu Tuệ noy đúng lắm, sau này thỏ ko dc phép có danh dự"

Vẫn cái zọng ngọt xớt như đường,vẫn nụ cười tươi rạng rỡ,nhưng tôi ko thấy đáng ghét như trước.

Nhìn bá tước thỏ trắng trước mặt đang ngúng nguẩy như mún noy"Ôm tôi đi,ôm đi mà"tôi phì cười!

"Sau này ko dc chọc ận tôi nữa!"

"OK"

"ko dc giễu cợt tôi !"

"Vâng"

"Đi rước hoa đăng với tôi!"

"Được thôi!"

"Cậu ko có hoa đăng thì đy rước với tôi như thế nào?"

"Tuân lệnh nữ hoàng, thần đy mua ngay!"

Nhìn bộ dạng hắn hớt ha hớt hải chạy về phía đám đông,lòng tôi có cảm giác ấm áp lạ thường.Hơ hơ,Kim Nguyệt Dạ,hãy để cho "nữ thần Lăng Thần Huyền" này cảm hóa ngươi thành "thiên sứ lương thiện' đi

"NGUY HIỂM!"

"Á!"

"Rầm rầm..."

"Két!"

Con phố yên bình bỗng nhốn nháo cả lên,có tiếng hét thất thanh,tiếng phanh gấp xe đến nhức tai.Người đi đường lần lượt chạy ùa vê phái phát ra âm thanh khi nãy.Chỗ đó tuy cách tôi ko xa nhưng tôi hoàn toàn ko bik sự việc diễn ra như thế nào.

"Hơ...thế nào rồi?Sao rồi?"

"Sao cô gái đó lại đột nhiên lao ra đường nhỉ?Chán sống roy chắc!"

Người kéo đến xem mỗi lúc 1 đông,tôi cũng lò mò kiễng chên lên hóng hớt,xảy ra tai nạn giao thông à ? Người xem đông như kiến, lố nhố toàn đầu là đầu chẳng nhìn thấy zì cả

Xem ra sự việc nghiêm trọng lắm đây,tôi cũng chen về phía đám đông để xem,càng lúc càng nghe rõ mồn một tiếng người xì xèo

"Ai da...Hình như bị thương nặng lắm đấy!May gọi xe cấp cứu đi"

"Chàng trai đó dũng cảm quá! chỉ vì cứu cô gái đó mà..."

"Đáng tiếc thật..."

"Chảy nhìu máu thế,ko bik có sống nỗi ko..."

Chàng trai...Dũng cảm...Chảy máu...
Tôi bỗng cảm thấy căng thẳng,hốt hoảng nhìn xung quanh tìm kiếm Kim Nguyệt Dạ

"Kim Nguyệt Dạ, Kim Nguyệt Dạ!"

Nhưng...Ko có người lên tiếng,tôi chợt có kinh cảm chẳng lành

Chàng trai...lẽ nào là Kim Nguyệt Dạ...Ko thể nào, tính cách hắn lúc nào cũng tưng tửng,đời nào làm chuyện"Vì nghĩa quên thân"như thế!Tôi chỉ toàn nghĩ linh tinh!

Nhưng ko hỉu sao,tôi thấy tim mình bóp nghẹn lại

Nếu như...Ngộ nhỡ là Kim Nguyệt Dạ...

Nghĩ bụng,tôi hít 1 hơi thật sâu,lồng ngực như bị cái zì đó chặn lại,có cảm giác khó thở

"Tránh ra...Làm ơn tránh ra!"Tôi do dự bước đến chỗ đó,lấy hết sức bình sinh tách đám người phía trước ra nhưng ko thể chen vào dc

Là hắn ta sao? ko,ko thể nào...

Lòng tôi nóng như lửa đốt,mún gạt phăng đám người này ra để xem tận mắt,nhưng mặt khác tôi lại ko đủ dũng khí bước vào bên trong,tay rumm bần bật

"tránh ra..Mọi người làm ơn tránh ra để tôi vào..."Bức tường người đó tự động mở ra một chút nhưng sau đó nhanh chóng khép chặt lại

Trong đầu tôi chỉ lặp đy lặp lai một câu:Đó ko phải là Kim Nguyệt Dạ,ko phải là Kim Nguyệt Dạ!

"Tránh ra để tôi vâò...Xin mọi người làm ơn tránh ra để tôi vào..."Tôi cố hết sức chen vào trong nhưng ko thể xuyên qua dc bức tường người chật cứng

Chúa ơi,con cầu xin người,ngàn lần cầu xin,người bị tai nạn ko phải là Kim Nguyệt dạ

"Bí bo, Bí bo"

"A! Tránh ra,tránh ra nào,xe cấp cứu đến rồi!"

Đám người cuối cùng cũng chịu tách ra một lối đi, các nhân viên cấp cứu vừa đến nơi đã nhanh chóng khiêng cáng lao về pía xảy ra tai nạn,dẹp tôi và mọi người sang hai bên"Mau mau đưa cáng đến đây"

Họ vội vã tiến hành sơ cứu,mọi người xung quanh ai cũng vươn cổ dài ra như hưu để hóng chuyện,xem xét tình hình của 2 nạn nhân

"Có vẻ bị thương nặng lắm..."

"Chứ còn zì nữa,e là lành ít dữ nhìu!"

Tôi cố gắng ngó vào trong, đứng cách cả rừng người,tôi chợt thấy khôn mặt quen thuộc,khuôn mặt mà tôi cầu khấn hành vạn lần đừng xuất hiện vào lúc này.Bỗng chốc,cả người tôi lạnh toát như đá,mặt tái xanh.Tôi trợn tròn mắt nhìn người con trai đang nằm trên cáng...Đó là Kim Nguyệt dạ...

Kim Nguyệt Dạ...Kim Nguyệt Dạ...Người đó là Kim Nguyệt Dạ!


Hu hu hu hu hu....

Sao lại có thể như thế!

Liệu tên Kim Nguyệt Dạ sau này có bị dị chứng zì ko?

Hả?

Thế...thế này là sao...

Thưỡng đế hỡi con mún hỏi ngài là,nữ sinh kiêu ngạo kia là ai????

ONE

Ánh đèn đỏ chói mắt của xe cấp cứu dần dần mất hút, tiếng kêu bí bo inh tai nhức óc cứ xa dần, những người đi đường tò mò đứng xem cũng đã giải tán.

Tôi đứng thẫn thờ ở giữa đường, ban nãy ... xảy ra chuyện gì vậy? Tôi ... đang nằm mơ sao?

"Này cháu, xe cấp cứu đi rồi, cháu còn đứng đây làm gì?" ...

Tai nạn ... Tôi ... không phải vừa nằm mơ sao? Đây là sự thật ... Người con trai nằm trên cáng cứu thương khi nãy đúng là Kim Nguyệt Dạ. Là hắn chứ không ai khác ...

Không thể như thế! Làm sao có thể như thế đc! Tôi không dám tin, lấy tay bịt chặt miệng, cả người lạnh buốt đến tận xương, run lên từng hồi...

Tôi hốt hoảng. đấu óc rối như tơ vò, phải làm j' bây giờ? Tôi phải tìm ai đây?
Kim Nguyệt Dạ sống 1 mình, bố mẹ hắn không biết ở dâu. Nghe nói hắn còn một ng' cậu, nhg tôi ko biết địa chỉ liên lác hay số đt! Làm sao đây .....

Tôi luống cuống rút đt ra, ấn nút tìm khắp mục danh bạ đt.

Trời ơi, tay tôi cứ run như cầy sấy! Ngay cả cầm cái đt cũng ko chắc. Tôi cố gắng đập đập vào cánh tay phải.

Đừng run ... đừng run nữa! Đột nhiên, màn hình hiện lên số dt cảu Lý Triết Vũ

Đúng rồi! Tìm Lý Triết Vũ! Tôi ngốc thật, bây giờ mới nghĩ ra.

"..."

"A lô, Tô Hựu Tuệ à?" Điện thoại vang lên giọng nói ấm áp của Lý Triết Vũ

Vừa nghe thấy giọng cậu ấy, đầu óc tôi đang căng lên như sợi dây đàn bỗng đứt tung, nc mắt xối xả

"....."

"Hựu Tuệ à? có chuyện gì vậy? cô đang ở đâu?" dường như Lý Triết Vũ cảm nhận đc sự sợ hãi cảu tôi nên giọng nói cũng ko còn trầm tĩnh nữa"

"Tôi ... cậu mau đến bệnh viện Kính Ái đi, huhuhu" Tôi nhớ trên xe cấp cứu có đề tên bệnh viện

"ừ tôi đến ngay đây"

" tít ...."

Tôi tắt di động, chưa kịp lau nc mắt đã vội vàng vẫy ngay 1 chiếc taxi rồi lao luôn vào chỗ ngồi: " Bác cho cháu đến bệnh viện Kính Ái nhanh lên bác"

...

10 phút sau

Tôi đã ở trc cổng bệnh viện, vừa xuống xe thì thấy Lý Triết Vũ hớt hải chạy đến

Lý Triết Vũ trông thấy tôi bèn chạy vội lại, túm chặt lấy tôi.

"Hựu Tuệ cô bị khó chju ở đâu???"

"Ko, ko phải tôi mà là Kim Nguyệt Dạ ... Dạ bị xe đâm .huhuhu "

"Dạ" Lý Triết Vũ sững người ra, nhíu chặt mày lại "Sao Dạ lại bị xe đâm? Tình hình cậu ấy bây giờ thế nào rồi?"

"tôi... tôi ko biết"

Lý Triết Vũ không đợi tôi nói hết câu, kéo tay tôi đi 1 mạch vào bệnh viện, chẳng giống với Lý Triết Vũ trầm tĩnh mọi ngày. Tại sao có cảm giác tay cậu ấy còn run hơn cả tay tôi...

"Xin lỗi cô cho cháu hỏi nam sinh lúc nãy bị xe đâm hiện giờ nằm ở phòng nào ạ?" Đúng là Lý Triết Vũ có khác, nháy mắt đã kịp trẫn tĩnh lại, tuy giọng nói có hơi sốt ruột nhưng vẫn điềm đạm.

"Xin đợi một lát để tôi kiểm tra" Nữ y tá cúi đầu, lật cuốn sổ nhg cứ độ vài giây cô ta lại nghe nhìn Lý Triết Vũ miệng cười tủm tỉm.

"Woa đẹp trai quá đi mất!!!!" Mấy nữ y tá túm tụm lại với nhau, đưa mắt liếc nhìn Lý Triết Vũ và tôi, vừa thì thầm to nhỏ gì đó.

Tuy Lý Triết Vũ có phần khó chịu nhưng vẫn giữ bình tĩnh

"Là nam sinh vừa đc đưa vào phòng cấp cứu khi nãy đúng ko? Cậu ấy bây giờ đang nằm ở phòng số 308″ Nữ y tá cười tươi, giọng ngọt ngào như mật.

"Cám ơn" Lý Triết Vũ gật đầu, quay ng' chạy về phía cầu thang. Tôi thở hồng hộc chạy theo sau nhg đến trc của phòng số 308, cả hai đều dừng lại.

Cánh của màu trắng cả phòng bệnh đang đóng chặt, bên trong lặng ngắt như tờ.

Nhìn tay nắm cửa màu đen, tôi ko đủ can đảm chạm vào nó. Ngộ nhỡ Kim Nguyệt Dạ bị thương nặng hơn so với tôi nghĩ, ngộ nhỡ cậu ấy phải sống cuộc sống thực vật, thậm chí là cậu ta.

Tôi có cảm giác tim mình đau quặn, ko dám nghĩ tiếp nữa. Nhg trong đầu cứ hiện lên bao nhiêu cảnh đáng sợ, giống như nhg~ thc' phim kinh dị xoẹt qua.

Tôi lo sợ nhìn Lý Triết Vũ, có vẻ như Vũ cũng có tâm trạng giống tôi, đôi mắt màu cà phê như phảng phất chút bất an.

Lát sau Lý Triết Vũ hít một hơi thật sâu, quay sang nhìn tôi rồi nhẹ nhàng đẩy của bước vào.

Kéttttttttttttttttttttttttttt

TWO

"Oái! nhẹ tay thôi, nhẹ tay chút!"

Vừa đẩy cửa vào, cả phòng bệnh vang lên tiếng kêu oai oái cảu Kim Nguyệt Dạ.

"A, Hựu Tuệ, Vũ, hai cậu đến rồi"

Tôi ngước mắt nhìn thấy trên đầu Kim Nguyệt Dạ có cuốn băng trắng, khỏe như vâm ngồi chễm chệ trên giường bệnh, cười nhăn nhở với tụi tôi.

Bên cạnh thằng cha đó còn có đến 4 cô y tá tre măng, xinh tươi đang tíu tít bóc quýt, gọt táo, hầu hạ dạ vâng.

Cái gì thế này? tôi ngẩn người ra nhìn cảnh tượng "diễm lệ" trước mặt, không thốt nổi nên lời.
Lý Triết Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi tìm 1 chiếc ghế ngồi xuống : " Dạ tôi cứ tưởng cậu yểu mệnh, còn trẻ đã đi gặp Diêm Vương rồi"

" hơ hơ , tôi sống dai lắm, làm sao chết được? Chẳng qua đập đầu vào rào cahwns bên đường nên bị choáng ngất đi, đầu chỉ bị xây xát ngoài da thôi!" Kim Nguyệt Dạ mặt thản nhiên như không.

"Cậu rõ ràng được đưa lên xe cấp cứu, bị thương nặng lắm cơ mà ..." Tôi bần thần chưa tỉnh lại.

"thương nặng? À đúng rồi, bị thương nặng lắm. ... Sứt cả trán rồi! May mà mấy chị y tá ở đây mát tay, sát trùng bôi thuốc chẳng thấy đau tẹo nào"

Giọng nịnh đầm của Kim Nguyệt Dạ làm mấy chị y tá mắt cứ ... lúng la lúng liếc

RẦM!

Câu nói đó cảu hắn như mảnh thiên thạch rớt thẳng xuống đầu tôi ...

"Vũ. Sao cậu biết tôi ở đây?" Kim Nguyệt Dạ cầm quả quýt chị y tá đưa cho, nhếch mắt đắc ý nhìn tôi

"Hựu Tuệ gọi điện mà cứ khóc nghẹn ngào làm tôi sợ quá. Tôi đến bệnh viện thì nhìn thấy Hựu Tuệ, lúc đó mới biết cậu xảy ra chuyện"

"Hơ hơ bé Hựu Tuệ ko nhìn thấy tôi 1 lát mà nhớ đến thế cơ à?"

"Mấy chị y tá này, đây là bạn gái e đó, dễ thương ko?"

"Gr! Kim Nguyệt Dạ! cậu nói nhảm gì vậy?"

"Sao bé Hựu Tuệ tuyệt tình thế, còn nhớ 2 chúng ta đứng trên phố Angel, trc mặt bàn dân thiên hạ."

"Này cậu ngậm miệng lại cho tôi!" Tôi cáu tiết quên béng cả hình tượng thục nữ đoan trang
Kim Nguyệt Dạ bỗng như nhớ ra gì đó, nói với Lý Triết Vũ ngồi đối diện "Vũ, cậu còn nhớ đúng ko? Hôm tôi và Hựu Tuệ kiss nhau ở trên phố Angel ... ý!"
Không khí ở bệnh viện như ngưng tụ lại, người Lý Triết Vũ cứng đờ ra. nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ tôi sơ phải nghe câu nói tiếp theo của họ.

"Tôi .. ..." Lý Triết Vũ mấp máy môi.

Xoạch

"Dạ sao lại nằm trên giường bệnh thế kia?" Lăng Thần Huyền chạy xộc vào, phía sau là Hiểu Ảnh và Tô Cơ.

"Lăng Thần Huyền cậu đến đây làm gì?" Tôi gào to lên, phá vỡ sự im lặng của 3 người.

"Tô Hựu Huệ sao cô còn khỏe nhăn vậy? Vũ bảo cô vào bệnh viên cơ mà? " Lăng Thần Huyền liếc xéo tôi 1 cái

"Ơ Hựu Huệ sao mắt bà đỏ thế? Vừa mới khóc hả? Tên Kim Nguyệt Dạ lại làm gì bà rồi?"

Khi nãy tôi khóc thút thít vì thằng cha Kim Nguyệt Dạ. Nhất định ko để tụi nó biết.

"Tôi đập đàu vào cửa ý mà"

"Sao Hựu Tuệ lại va đầu vào cửa, còn Kim Nguyệt Dạ lại trên giường?"

"Việc này dễ hiểu lắm ... Tôi nằm trên giường là do khi nãy xài chiêu anh hùng cứu mĩ nhân, không may bị thương còn cô ta là do ngốc quá nên tự va đầu vào cửa "

"Cứu mĩ nhân?" Tô Cơ, Hiêủ Ảnh há hốc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro