Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng hiệu trưởng lạnh ngắt như tờ , khiến tôi sợ đến nín thở . Tôi đã bước vào phòng được 1 lúc rồi nhưng cô BẠCH NGƯNG vẫn chẳng nói rằng rằng , chỉ sững người ra nhìn chằm chằm vào 1 bức thư ở trên bàn , giống như đang suy tư gì đó rất lâu .

" Em Hựu Tuệ !" Cuối cùng cô bạch cũng chịu lên tiếng , giọng nói rất nghiêm nghị , " từ trước đến em luôn là niềm tự hào của trường MINH ĐỨC , cô cũng rất quý mến em , nhưng những biểu hiện gần đây của em khiến cô không biết nên dùng từ gì để đánh giá về em nữa ! "

" Thưa cô , em xin lỗi !"

" CÔ nghĩ chắc em cũng biết ấn tượng và thái độ gần đây của học sinh trong trường đối với mình . Là hiệu trương , cô rất trọng nhân tài , chính vì vậy , cô không muốn nhìn thấy hình tượng của 1 người đại diện cho trường MINH ĐỨC như em , bị bôi nhọ . Em hiểu ý cô chứ?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Cô Bạch nhìn tôi chằm chằm nhìn 1 lát rồi lại nói tiếp: " thứ 2 tuần sau ,Trường MINH ĐỨC VÀ SÙNG DƯƠNG sẽ tổ chức thi đấu toàn năng. Vốn dĩ cô muốn em tham gia cuộc thi với tư cách là người đại diện cho trường MINH ĐỨC, nhưng với tình hình hiện nay xem ra em không còn phù hợp"

"Không..."

"Em tự chỉnh đốn lại bản thân mình trước đi ! Cô sẽ sắp xếp cho người khác tham gia cuộc thi lần này . "

" Không ... cô BẠCH .." Tôi như bị kích động , đứng bật dậy ," Cô bạch , xin cô cho em 1 cơ hội , em sẽ không để cô thất vọng đâu !"

"..."

"Cô Bạch ..." Nhìn cô Bạch vẫn im lặng không nói câu nào , tim tôi như bị treo lơ lửng trên cổ họng

" Tô Hựu Tuệ , em thật sự muốn tham gia cuộc thi này?"

" Vâng "

" Thôi được , em hựu tuệ , cô cho em 1 cơ hội . Dù là vì trường hay vì bản thân em đi nữa , cô hi vọng em sẽ đạt được thành tích tốt nhất trong cuộc thi lần này. Cô chờ đợi tin vui từ em ."

" Vâng , Em sẽ không để co thất vọng đâu" Tôi nói rất quả quyết

Thôi chết , sự tín nhiệm của cô Bạch đối với tôi đã bị lung lay ! Nguy hiểm thật , nguy hiểm quá đi mất ! Cuộc thi lần này bằng mọi giá phải thắng !

" Vâng thưa cô , em chắc chắn sẽ không để cô thất vọng đâu ạ " tôi nói như đinh đóng cột lần nữa
Tô hựu tuệ , cố lên , mày phải chứng minh cho mọi người biết rằng mày không phải là đứa dễ dàng bị đánh bại . Dù cho là vì danh dự của trường hay là muốn trứng tỏ khả năng , tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức mình ...


ONE

Hôm Thứ 2 thời tiết rất đẹp , cả sân vận động trường Sùng Dương bừng bừng khí thế !

Hiệu trưởng bạch và hiệu trưởng thôi ngồi ở vị trí ghế chủ tịch trên khán đài , phân ra làm 2 " giang sơn " riêng biệt .

Trên sân vận động , tất cả các học sinh trường Minh Đức đều mặc đồng phục , xếp hàng lần lượt đứng bao quanh 2 bên sân vận động , dưới sự chỉ đạo của hội học sinh nhất loạt hô vang khẩu hiệu cố lên .

Còn phe trường Sùng Dương... Haizz... Có đội cổ vũ mặc váy ngắn cũn cỡn , trên đầu đeo băng đô đỏ in hàng chữ " Cổ vũ hết mình cho các nam tuyển thủ, lại còn có cả tiếng trống to cỡ trống trận thời xưa , màu đỏ chói... Đúng là nhốn nháo như cái chợ vỡ , hết chỗ nói luôn .

" Đề nghị mọi người trật tự , Vâng , cứ mỗi năm 1 lần , Trường Minh Đức và trường Sùng Dương lại tổ chức thi đấu toàn năng . Trước khi bắt đầu cuộc thi , chúng tôi xin giới thiệu qua về 3 hạng mục lớn trong thi đấu thể thao toàn năng cùng các yêu cầu của từng hạng mục ." MC đứng trên khán đài gân cổ lên nói rất nhiệt tình .

Phía dưới khán đài , tôi đang đứng ở vạch xuất phát , nhìn cái miệng nói như tép nhảy của MC mà trong đầu cứ ù ù cạc cạc.

"Hựu Tuệ , bà vẫn còn nuôi hi vọng chiếm giải nhất đó hả ?" Tô Cơ vừa rướn cổ dài ra như cổ hưu để quan sát tình hình của các tuyển thủ bên trường Sùng Dương , vừa thì thầm với tôi.

" Việc mà tôi quyết định nhất quyết sẽ làm được , bà không tin tôi sao ?"

Cuộc thi lần này không chỉ là cơ hội tốt để lấy lại lòng tin của hiệu trưởng Bạch Ngưng mà còn lấy lại cả danh hiệu Ngọc Nữ Trường Minh Đức nữa! Có chết cũng không được thua.

" Woa , vui quá đi , hôm nay được chơi cùng mọi người!" Hiểu Ảnh thấy không khí rộn ràng , vui như mở cờ trong bụng .

" Hiểu Ảnh, bà làm ơn động não hộ tôi ! Đây không phải trò chơi mà là cuộc thi đấu thật sự ! Kết quả sẽ được ghi vào học bạ đó " Tô Cơ bực mình hét lên vào tai Hiểu Ảnh.

" huhuhuhu.... Tô Cơ , bà làm gì phải gào toáng lên thế , bà làm tôi điếc cả tai ."

"Trước hết xin được giới thiệu với các bạn hạng mục thi đấu đầu tiên của cuộc thi thể thao toàn năng , đó là chạy việt dã . Chạy việt dã được chia làm 2 nhóm đó là nhóm nam và nhóm nữ.

Nhóm nam sẽ phải chạy 10 km , nhóm nữ chạy 8 km . Trên dường chạy có tất cả 5 điểm dừng , giúp các tuyển thủ có thể nghỉ ngơi và đổi số , tuyển thủ tham dự phải nhận được số mới có thể chạy tiếp . Trong quá trình thi đấu không được nhờ người khác chạy thay hoặc đi xe , nếu phát hiện ai vi phạm sẽ bị tước quyền thi đấu ."

MC vừa dứt lời , cả sân vận động bỗng hô lên ầm ĩ , tiếng hò hét cứ như tiếng sóng thần đập thẳng vào tai đau điếng.

" Chuyện gì thế nhỉ ? Chỉ giới thiệu luật thi đấu mà cũng bị kích động đến thế cơ à" Tôi ngạc nhiên nhìn về phía phát ra âm thanh vừa rồi , chỉ thấy đen kịt , toàn là HS trường Sùng Dương.

" Có gì lạ đâu? Trường Sùng Dương 5 năm liền vô địch nên họ vênh vang cũng là phải "

Cái gì , 5 năm giữ quán quân ? Xem ra tôi không thể khinh thường lực lượng của trường Sùng Dương rồi.

Nhưng mà năm nay sẽ khác với những năm trước kia vì trường Minh Đức đã có Tô Hựu Tuệ này ! Khà khà , Tô Hựu Tuệ này sẽ thay đổi lịch sử.

" Trật tự nào , e hèm ... Tiếp theo đây là hạng mục thứ 2 : Thi giữ thăng bằng . Những tuyển thủ thi chạy việt dã đã về đến đích trong khoảng thời gian quy định mới đc tham gia cuộc thi thứ 2 .hạng mục này yêu cầu người tham gia trong khoảng thời gian ngắn nhất giữ thăng bằng đi qua cầu gỗ dài 20 m này . Nếu bị rơi xuống khỏi cầu gỗ , do bất kì lý do gì cũng bị loại "

"Rầm" Cả người tôi như bị sét đánh cứng đờ ra .

CẦU gỖ GIỮ thăng bằng ... Tô Cơ thương cảm nhìn tôi .

Nói chung thượng đế cũng công bằng lắm . Ai bảo tôi thông minh quá , đại não phát triển mạnh , chiếm cả phần của tiểu não , khả năng giữ thăng bằng của tôi cực kém.

" Hạng mục thứ 3 : bơi vượt chướng ngại vât , những tuyển thủ vượt qua cuộc thi thứ 2 sẽ tham gia cuộc thi này . Cuộc thi cũng phân ra nam riêng và nữa riêng , cự li bơi khác nhau nhưng đích đến giống nhau "

"HT, mình rất thần tượng cậu!"

"THT tuyệt quá! Trường Sùng Dương tụi mình ko xứng làm đối thủ của bạn ấy

"Haiz, THT này, thực ra ngay từ đầu tôi đã biết ko thể thắng cô, dù bây giờ có thua, KND này cũng tâm phục khẩu phục! Cô quá mạnh!"

... vân vân và vân vân

" Phải thế chứ! Tụi hs trường SD và cả tên KND nữa, nhớ mở to mắt ra mà nhìn THT này di nát các ngươi dưới chân như thế nào."

"A nhóm KND đằng kia kìa! THH, HA ở đây nè!" HA chảng quan tâm tới cuộc thi, dù bj nhấn chìm trong biển người, nhỏ ta vẫn hét toáng lên rồi chỉ lia lịa về phía ... Khiến mọi ng' xung quanh đều quay sang, mắt trợn tròn nhìn. Tôi và TC đã quen cái tính "coi mọi ng' là củ khoai lang" của nhỏ ta, tốt nhất giả vờ ko quen cho đỡ ê mặt.

Phía tay HA chỉ, thì ra đó là đg' chạy của SD. 1 đám nữ sinh nhảy nhót lố nhố, vây kín quanh 3 hoàng tử SD.

Thằng cha KND vẫn tưng tửng như mọi khi ...

Hôm nay ta quyết đè bẹp ngươi !!?

"Xin tất cả mọi tuyển thủ chú ý, cuộc thi sắp bắt đầu, mời mọi ng' xếp hàng lần lượt theo số của mình"

Nghe thấy hiệu lệnh, các tuyển thủ mặc áo xanh (MD) lập tức xếp hàng ngay ngắn. Trong khi các tuyển thủ áo đỏ (SD) vẫn rối tung như ong vỡ tổ. (bên MD như trong trg' quân đội í, phát khiếp) Vạch xuất phát toàn ng' vs ng' đứng kín mít làm cho cảnh tg vô cùng hoành tráng.

"Mọi ng' chuẩn bị!"

Tiếng hô vùa vang lên, toàn bộ sân vậnddoongj đột nhiên lặng ngắt ...

....

....

HA và TV đứng cạnh tôi nét mặt cũng nghiêm lại.

"PẰNG!"

Xông lên... A a ... dzô dzô...

Khi tiếng súng hiệu lênh vừa dứt , các tuyển thủ đang đứng đông lúc nhúc bỗng lao ầm ầm khỏi vạch xuất phát như trận đại hồng thủy tràn vào bờ, phút chốc , toàn bộ sân vận động trường Sùng Dương như muốn vỡ tung bởi tiếng hò hét cổ vũ hò hét cùng tiếng gõ chiêng trống loạn xà ngầu.

Tôi có cảm giác chân tay mình cứ tự động lao thẳng về phía trước , bên cạnh còn có Tô Cơ cùng cảnh tượng vô cùng hãi hùng : Mấy Trăm người khác cũng đang phóng như bay. Âm thanh trên đường đua chẳng kém phần dữ dội , ngoài tiếng cổ vũ hết mình ra, vang vọng rõ mồn một nhất là tiếng bước chân chạy của mấy trăm người .

Tôi có cảm giác mặt đất như bị trấn động , cảm giác hưng phấn của cuộc đua từ gót chân xộc thẳng lên não .

Đúng thế , phải là cảm giác này mới đã chứ ! hê hê hê hê ! Tinh thần quyết chiến của tôi lâu lắm rồi mới cháy hừng hực thế này! Xông lên nào !

" WOa! Hựu Tuệ, Hiểu Ảnh lần đầu tiên chạy cùng nhiều người như thế này đấy , vui quá là vui."

"Bà im ngay , Hiểu Ảnh , lát nữa mà đuối sức là chỉ có nước ngửi khói đằng sau thôi ! Ôi anh chàng áo xanh kia nhìn đẹp trai quá! Sao tôi chưa gặp lần nào nhỉ ? Là dân trường mình thật à ?"

"hihi , Hiểu Ảnh k bị bỏ lại phía sau đâu , Hiểu Ảnh k thấy mệt tẹo nào "

Hai bà bạn chạy bên cạnh cứ người nọ nói 1 câu , người kia đốp lại 1 câu , nhởn nhơ như là đy doạ phố chứ k phải thi chạy . Thôi chết , từ nãy mãi nghĩ đến Tô Cơ và Hiểu Ảnh , để mấy học sinh trường Sùng Dương qua mặt rồi , đã thế lại còn giơ ngón giữa ra khinh rẻ bản cô nương nữa chứ , bọn này láo xược thật !

Tôi chạy chạy chạy , lao lao lao.

" Này bé yêu , giẫm phải mìn rồi kìa "

Mìn ? Mìn nào ? ở đâu , tôi hoảng hốt nhấc chân lên ...

" Hơ hơ hơ ..."

" Kim Nguyệt Dạ" , tôi quắc mắt lên với thằng mặc áo thể thao nike màu đỏ , nếu không phải tại hắn , tôi đã k bị hiệu trưởng bạch ngưng ép đến đường cùng này .

" Kim Nguyệt Dạ , nói cho cậu biết , lần này tôi thề sẽ giành giải quán quân "

" Ô , thế hả ? OK thôi

" Tiểu Huyền Huyền đang vẫy tay vs tôi kìa , mấy bà nhìn xem , nhìn xem !"

Hở , Lăng Thần Huyền á , nhìn về phía Hiểu Ảnh chỉ... Híc , vẫy tay cái nỗi gì chứ , cái con nhỏ ngốc Hiểu Ảnh này thằng cha Lăng Thần Huyền đang lè lưỡi lêu lêu tụi tui thì có.

Được lắm ... Bên cạnh LTH k phải còn có cả Lý triết vũ đó sao ? Bình thường cậu ấy mảnh khảnh vậy , nhưng khi chạy trông rất thảnh thơi.

" Hiện tại người đang dẫn đầu là bạn A, thành viên câu lạc bộ điền kinh của trường Minh Đức, theo sát ngay phía sau là Kim nguyệt Dạ của trường Sùng Dương và Anh Tỉnh Ngạn trường Mih Đức!"

Ủa? đã chạy ra khỏi cỗng trường Sùng Dương rồi mà, nhưng sao vẫn nghe rõ mồn một dọng nói của MC thể nhỉ? Tôi tò mò quay đậu lại, nhìn thấy bên cạnh dòng người chạy dài có chiếc xe Jeep màu trắng. Trên xe có một anh chàng đeo kính râm, mặc áo sơ mi hoa, không nhìn rõ mặt cho lắm, đang cầm loa nói oang oang, tường thuật cuộc đua:

"Người đang dẫn đầu bên nhóm nữ là bạn Tô Hựu Tuệ của trường Minh Đức. Theo sát phía sau là 1 trong Tuyệt đại Tam kiều của Minh đức- bạn Bạch Tô Cô cùng Hồ Quý Hoa- thành viên của câu lạc bộ điền kinh trường Sùng dương.." Giọng nói của MC tràn đầy hứng khởi.

Hay lắm, hay lắm!

Chí ít vẫn giữ được vị trí số một của nhóm nữ, Tô Hựu Tuệ này làm sao dễ dàng để thua cuộc như thế chứ! Cố lên Tô Hựu Tuệ! Hộc hộc hộc....

"Sùng dương tiến lên, năm nay quyết dẫn đầu!"

"Năm nay nhất định trường Minh Đức sẽ tháng Sùng Dương!"

Woa, phố Angel hôm nay sôi động quá! Dân ở gần đấy và cả các bác, cô chú mở cửa hàng buôn bán trên phố Angel cũng đứng túm lụm ở hai bên đường, tay cầm cờ quạt, biểu ngữ cố động chúng tội hết mình.

"Tô Hựu Tuệ trường Minh Đức cố lên!"

Hả có người cổ vũ cho tôi sao? Hơ Hơ Hơ Hơ.... không ngờ tiếng tăm của tôi cũng lẫy lừng ra phết.

Điều 1 trong "Nguyên tác của Ngọc nữ Tô Hựu Tuệ" là: Tuyệt đối không được để các Fan thất vọng.

Cố lên Tô Hựu Tuệ! Tôi nghiến răng nghiến lợi, gồn hết sức phóng về phía trước, sắp ra khỏi phố Angel rồi, không biết tình hình phía sau thế nào? Tôi nghĩ bụng, quay đầu lại. Ôi, cả một hàng dài tít tắp ở phía sau.... Hàng dài như mình rồng được chia ra làm nhiều nấc, dĩ nhiên Tô Hựu Tuệ này thuộc nác đầu tiên rồi, hay lắm, phải thừa thắng xông lên mới được.

"Ui da, đau quá!"

Đột nhiên, người chạy đầu tiên của hàng là bạn A, thành viên của câu lạc bộ điền kinh trường Minh Đức kêu lên thảm thiết, sau đó ôm chân ngã vật ra một bận.

Ơ, có chuyện gì thế nhỉ?

"Đến rồi, đền rồi, màn hay cuối cùng đã xuất hiện! Không biết ai lại ném đinh ghim ra giữa đường chạy, bạn A bên trường Minh Đức quá chủ quan nên giẫm phải. Đây mới chỉ là chiêu "dằn mặt" bét nhất trong của thi thể thao toàn năng đó... Thật đáng thất vọngm xem ra cậu ta còn chưa chuẩn bị kĩ cho cuộc thi...." Đằng sau vang lên giọng nói kiểu sung sướng khi người khác gặp họa của MC.

Có nhầm không vậy? Còn có cả trò rải đinh ghim hèn hạ nữa cơ à? Không thể như thế được!

"Á!"

Đằng sau tôi vang lên tiếng thét như xé vải.

Trời, lại có một học sinh nữa của trường Minh Đức bị dính đòn! Bây giờ chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ linh tinh nữa, may mà tối hôm qua Tô Cơ đã " mất báo" trước, nếu không hôm nay tôi đi đời nhà ma là cái chắc.

"Oái, má ơi!"

"Lần này là bạn X của trường Sùng Dương"

"Đau quá, đau quá!"

"Ai chà, xem ra rát nhiều tuyển thủ liên tiếp giẫm phải đinh ghim."

Hừ, cái trò mèo đó còn lâu mới làm Tô Hựu Tuệ này mới bị mắc bẫy, tôi phớt đời vượt qua những đinh ghim đk bài binh bố trận công phu. Tôi cùng Tô Cơ, Hiểu Ảnh bỏ xa các tuyển thủ khác đang ngã phình phịch như chém chuối xuống đất.

Sớm biết hôm nay thể nào cũng giở trò này nên tụi tôi đều đi giày có đế rất dày- "Giày đih siêu cấp"

Hơ hơ hơ hơ, người thắng cuộc sẽ là Tô Hựu Tuệ đây!

"Sau khi vượt qua trân đinh ghim, hầu như các tuyển thủ đều giảm tốc độ xuống nhưng có mấy học sinh trường Minh Đức đột ngột tằng tốc, chúng ta cùng xem những người hùng này là ai!"

Giọng nói của MC làm cả sân vận động lắng xuống, "Ồ, người dẫn đầu là bạn Tô Hựu Tuệ, công chú Minh đứa- Tô Hựu Tuệ."

"Hura!" Từng tràng pháo tay cứ từng đợt từng đợt vang lên bến phía trường Minh Đức.

"Hựu Tuệ, Cố lên !!"

"Hựu Tuệ, chúng tôi yêu bạn!"

"Minh Đức number 1, Minh Đức number 1!"

Trời... trời ơi, thời khắc này mới tuyệt làm sao! Niềm vui chiến thắng, lời tung hô, sự ngưỡn một... cứ như từng đợt sóng đổ ập vào người tôi! Hô hô hô..... Nào nào, gào thế mạnh lên nữa đi!

"Qoa, cũng có một vài người vượt qua trân đinh ghim, bám sát ngay phía sau Tuyệt đại tam kiều trường Minh Đức, họ hình như là.. là.. Tam đại thiên vương trường Sùng Dương.... Người dẫn đầu là Kim nguyệt Dạ! Câu ấy vượt qua Tô Hựu Tuệ trường Minh Đức một cách dễ dàng và hiện đang chạy ở vị trí đầu tiên!"

"Vâng thưa các bạn, sau khi quan sát = ống nhòm, bạn Tô Hựu Tuệ vẫn quyết ko bỏ cuộc, dồn hết sức đuổi theo... Nhưng khoảng cách giữa họ càng lúc càng xa. Xem ra ở hạng mục thi đấu này, thể lực giữa nam và nữ lệch nhau quá xa. Nhưng cuộc thi của chúng ta rất công bằng, khi đến điểm dừng chân tiếp theo, nhóm nam và nhóm nữ sẽ phân thành hai đường chạy khác nhau, đường chạy của nhóm nam dài hơn nhóm nữ hai kilomet.. Vâng, nhóm chúng ta tiếp tục hướng về cuộc đua, người chay đầu tiên vẫn là Kim Nguyệt Dạ của trường Sùng Dương!"

"Á! Dạ. Dạ..." Tiếng gào thết như sấm dậy của học sinh trường Sùng Dương đã lấn át tiếng cỗ vũ bên trường Minh Đức.

Hừ, có giỏi thì cứ gào đi, gào to hơn nữa lên cỗ vũ cho tên Kim Nguyệt Dạ! Hôm nay Tô hựu Tuệ này bằng bất cứ giá nào cũng phải cho các ngươi mở to mắt ra nhìn xem ai sẽ là người chiến thắng cuối cùng!

"Hựu Tuệ, tôi chạy hết nổi rồi, tôi phải nghỉ tẹo đã"

"Không được, Tô Cơ, bà đứng dậy ngay!" Nhìn thấy Tô cơ và Hiểu Ảnh ngời bết ở chỗ trạm nghỉ, không chịu chạy tiếp, tôi vẫn lấy hết sức động viên. Bây giờ tụi tôi mới qua ba trạm dừng, nếu như không về đích trong khoảng thời gian quy định, tụi tôi sẽ bị loại mất quyền tham gia thi hạng mục thứ hai.

"Hựu Tuệ! Hiểu Anh ko lết nỗi nữa rồi, tôi đau bụng quá!"

"Hựu Tuệ, tụi tôi sẽ cỗ vũ tinh thần cho bà!"

Tôi ngán ngẩm nhìn 2 bà bạn chí cốt, xem ra chặng đường còn lại chỉ có mình tôi: "Hai bà ko chạy tiếp thật à?"

"Ừ!" Chưa bao giờ thấy 2 con nhỏ này lại trả lời ăn ý nhau đến thế, ngay cả số lần gật đầu cũng y chang nhau.

"Vậy tôi chạy tiếp đây!"

Tôi hít một hơi dài, Đơn độc một mình chạy tiếp mấy kilomet cuối cùng.

Hộc hộc hộc hộc... Nhóm nữ còn sót lại ít người, Tô Hựu Tuệ, bất kể thế nào mày cũng phải kiên trì đến cùng.

"Ái.. Sao tự nhiên lại trơn thế này? Có ai đổ dầu lên thì phải, oái oái.."

"Á, mọc ở đâu ra dây thừng ngáng đường thế này? Là tên khốn nào bày trò hả? Có giỏi thì ra đây! Mi có giỏi thì ra đây, giở trò đánh lén thế này chẳng đáng mặt anh hùng! Oái, đau quá..."

.....

Ô hô hô hô hô!

Tôi đúng là thông minh thật, cái này gọi là "chim đầu đàn dễ chết trước", từ nãy đến giờ tôi chỉ chạy ở giữa đội,mấy người chạy phía trước đều trở thành "vật thế mạng" cho tôi hết, lần lượt bị dính đòn phải bỏ cuộc. Tốt lắm, tốt lắm, tôi đã " xuôi chèo mát mái" vượt qua trạm dừng chân thứ 4 rồi.

Cố gắng lên nữa nào!

"Hiện tại, ở nhóm chạy nữ, Tô Hựu Tuệ của Minh đức đã thuận lợi vượt qua bốn trạm dừng, đến trạm dừng này, nhóm nam và nữ sẽ hợp lại như trước, cùng nhau chạy nốt đoạn đường cúi cùng."

Hộc hộc hộc hộc.... Chết rồi, tôi có cảm giác mình càng lúc càng thở dốc, chân nặng trịch...

Ban ngày ban mặt mà mắt tôi lại tối sầm lại, giơ tay ra mà vẫn nhìn thấy năm ngón tay, ơ không, sao lại thành sáu ngón nhỉ? Không, là mười ngón mới đúng, có người đang kéo tay tôi sao?

"Đi cùng tôi, ko tính là ăn gian đâu."

Giọng nói này khiến lòng tôi bình thản trở lại. Là cậu ấy. Tôi im lặng, chân bước theo chủ nhân của giọng nói đó, ngay cả nhịp thở dường như cũng hòa cùng cậu ấy...
Không biết bao nhiêu lâu sau, tôi cảm thấy cơ thể mình dần dần hồi sức, dáng người phía trước mỗi lúc một rõ, người đó dẫn tôi chạy lên phía trước với tốc độ đầu nhưng ko hết quay lại nhìn tôi lấy một lần. Là do cậu ấy khôn muốn quay đầu lại hay là sợ phải quay đầu lại? Có lẽ lần nàu cậu ấy cũng chỉ đơn thuần muốn giúp người gặp khó khăn.

"Săp đến nơi rồi, cô sẽ làm được mà!" Đúng lúc tôi đoán là cậu ấy sẽ không quay lại, ai ngờ cậu ấy lại quay đầu nhìn tôi, tôi không kịp dừng nên loạng choạng lao về phía cậu áy. Lồng ngực ko vạm vỡ nhưng nhịp tim lại đập rất mạnh. Ngại quá....

"Chạy nhanh lên, về muộn là ko tham gia đk hạng mục thi thứ 2 đâu!"

Đúng rồi, còn cuộc thi, vị trí số một nữa chú! Tôi bừng tỉnh, dồn hết sức lao về phía trước. Lý Triết Vũ, tuy ko kịp nói lời cảm ơn cậu nhưng tôi sẽ ko quên đâu.

THREE

Á! Đau quá!" Bỗng một tuyển thủ trường Minh Đức ở bên cạnh gào thảm thiết. Ủa? Có chuyện gì vậy ta? Tôi còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo ra sao thì chân đã bị một vật gì đó kẹp chặt lại, đau đến trào nước mắt. Trò gì thế ko biết? Tôi tức tối cúi đầu nhìn.

Hả? Té ra là một bẫy kẹp chuột hàng chất lượng cao. Tất cả mọi người đang rồi như to vò thì đằng sau vang lên một giọng nói rất hí hửng.

"Có rồi, có rồi! 'Chiế kẹp thiên sức' do chủ tịch đặc biết chế tạo, chướng ngại vật cuối cùng của cuộc thi chạy việt dã đã xuất hiện. Tuy nó bé hơn cái bẫy chuột bình thường rất nhiều nhưng ko may bị kẹp phải cũng đau lắm đấy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro