Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngửi thấy mùi hương bạc hà thơm thoang thoảng...

Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch... Thình thịch...!

Tôi đờ người ra, tim đập như gõ mõ, mắt trợn trừng nhìn thẳng Kim Nguyệt Dạ, mắt tôi đỏ bừng như tấm sắt bị nung trong lò, nóng hừng hực hừng hực...

Trời ơi... Tôi dường như cảm thấy những sợi lông mi của Kim Nguyệt Dạ nhè nhẹ chạm vào mặt tôi... Ngưa ngứa...

Kim Nguyệt Dạ cắn vào nửa quả trứng còn lộ ra ngoài miệng tôi, hắn cười gian xảo!

Tên khốn này...Hắn ta muốn làm gì chứ...

"2 người vui vẻ quá nhỉ?" 1 giọng nói êm ru vọng lại từ cửa phòng khách.

"Ồ, là Anna á!" Kim Nguyệt Dạ cười tươi vẫy tay gọi Anna.

Anna mỉm cười bước đến, mặt chợt lạnh tanh khi nhìn 2 bát mì trên tay tôi và Kim Nguyệt Dạ.

"Dạ này, đêm hôm khuya khoắt mà cậu vẫn còn ngồi ăn thứ đồ rẻ tiền, không có chất dinh dưỡng thế này à? Muốn ăn thì cứ nói tôi, tôi sẽ bảo người giúp việc làm rồi mang tới cho!"

Hừ! Căm nhất bọn tiểu thư nhà giàu, hơi tí lại gọi người giúp việc! Tôi lẩm bẩm trong miệng.

"Tô Hựu Tuệ, cô mặc đồ ngủ ra ngoài phòng khách, làm mất phong cách của trường, trừ cô 1 điểm"

"Cái gì? Đợi đã! Tái sao lại trừ điểm tôi chứ?" Tôi bực mình, quay người lại so đo hơn thua với Anna, "Cô vs Kim Nguyệt Dạ cũng đang mặc đồ ngủ đấy nhé!"

"Cậu ấy là con trai nên không sao cả! Còn tôi là giám khảo, nằm ngoài đối tượng quan sát. Mong cô tự trọng 1 chút"

Tự trọng? Tôi nhìn thấy Anna cứ sán vào Kim Nguyệt Dạ... Con nhó... Con nhỏ mà cũng có tư cách nói câu đó với tôi sao? Tôi tức nghẹn cổ. Tô Hựu Huệ! Bình tĩnh nào! Bình tĩnh lại nào! Đừng nổi nóng kẻo lại trúng kế của con nhỏ đó... Tôi ngoan ngoãn đặt đôi đũa đang cầm trên tay xuống bàn, ôm chăn và gối đi vào phòng.

"Cố lên nhé!" Lúc tôi đi qua chỗ Kim Nguyệt Dạ thằng cha đó lại mở miệng ra nói 1 câu vô tam k thể tả, làm tôi tức muốn ói máu nhưng vẫn cố nhẫn nhịn đi vào trong phòng. Tôi ném mạnh chăn gối xuống sàn nhà.

Đồ phù thuỷ! Tôi định đạp lên gối của Anna cho đỡ tức, ai ngờ phòng ngủ k bật đèn nên tôi lại đạp nhầm phải cái thành giường.

HU hu hu hu... Đau quá đi! Tôi ôm ngón chân suýt nữa gãy làm đôi của mình mặt mày méo xẹo chui tọt vào trong chăn.

THREE

Không biết bao lâu sau, tôi mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người nói lanh lảnh bên tai.

"Tô Hựu Tuệ! Mau dậy ngay! Dậy làm bữa sáng nhanh lên!"

Ưm... Ai mà ồn ào thế nhỉ? Người ta còn chưa tỉnh ngủ mà... Tôi làu bàu mấy tiếng, rồi lại trở mình ngủ tiếp...

Híc, sao hôm nay cái giường này lại cứng thế? Làm người tôi đau ê ẩm!

"Tô Hựu Tuệ, Tô Hựu Tuệ!!!"

Khò... Khò... Khò...

"Ối, lạnh quá!"

Tôi còn chưa kịp định thần lại thì cả người đã bị một chậu nước lạnh đổ ụp xuống. Tôi choàng tỉnh.

"Ồ, Hựu Tuệ, xin lỗi nhé!" Anna làm ra vẻ mình vô tội, mỉm cười nói: "Tôi vừa rửa mặt, định đi đổ nước, không ngờ đổ trúng vào cô mất rồi..."

"Anna, cô..." Nhìn gương mặt xảo quyệt của Anna, tôi lập tức thay đổi thái độ: "Ôi, may nhờ chậu nước của cô mà tôi thấy tỉnh táo hẳn lên, sảng khoái quá! Ha ha ha ha!"

Con nhỏ đê tiện kia, mối thu hôm nay ta sẽ tạm ghi vào sổ, sau này ta sẽ trả gấp đôi cho mà xem! Tôi rủa thầm trong bụng.

"Tô Hựu Tuệ, cô tỉnh hẳn rồi à? Thế thì việc chuẩn bị bữa sáng giao cả cho cô đấy!"

"Mới có năm giờ sáng, còn sớm chán!"

"Nhưng mà... nếu tôi không ăn sáng thì tâm trạng sẽ không được tốt lắm, tâm trạng tôi không tốt e là ảnh hưởng đến điểm số của cô đấy!" Anna cố tình chơi khăm tôi.

"À ừ, cũng đúng, cũng đúng! Vậy tôi đi làm ngay đây!"

Hừ. Đồ "ác ma Barbie".... Tôi chỉ muốn cầm chiếc đồng hồ báo thức trong tay đập bẹp cái mũi đang vênh váo hếch lên tận trời của con nhỏ đó! Tức quá! Tức muốn chết! Tô Hựu Tuệ, tại sao mày lại ra nông nỗi này chứ!

"Tốt lắm! Vậy làm phiền cô rồi! Hôm nay tôi muốn ăn canh gà nấm hương, trứng gà chiên, hai lát bánh mì, nhớ là đừng có chiên trứng kĩ quá đấy! Còn nữa, pha cho tôi một cốc nước cam tươi nhé! Ừm, tạm thế đã, làm xong thì gọi tôi dậy!" Anna nói xong ngáp ngắn ngáp dài trở về giường ngủ.

Nỗi uất hận trong người tôi sôi sùng sục như nước một trăm độ, chuẩn bị trào ra ngoài đến nơi.

Ta bóp chết mi... Ta...

"Sao còn chưa chịu đi hả? Ai da, tâm trạng tôi..."

"À à, tôi đi làm ngay đây, lát nữa xong xuôi sẽ gọi cô dây... Ha ha"

"Này, yêu cầu cô đừng có xưng hô kiểu bất lịch sự như thế với tôi! Phải nói là: Vâng, thưa tiểu thư Anna"

"À... Vâng... thưa tiểu thư Anna!"

"Tốt lắm! Từ nay tôi sẽ gọi cô là Tiểu Tuệ nhé! Tiểu Tuệ, mau xuống bếp làm đi!"

Tiểu Tuệ.... Tên gì mà nghe giống như tên con cún vậy... Con nhỏ láo toét này lại dám sai tôi như sai người hầu. Điên tiết thật!

"Ta chặt chặt chặt! Đồ xấu xa, ta sẽ chặt mi ra làm mười tám khúc... Hừ hừ hừ!"

Tôi cầm dao trút giận lên đống nấm hương trong nhà bếp. Mấy cây nấm hương đáng thương chẳng mấy chốc bị tôi băm nát bét.

"Ồ, Tô Hựu Tuệ, mới sáng sớm mà đã chăm chỉ thế!" Kim Nguyệt Dạ vừa đưa tay dụi dụi mắt vừa bước vào trong bếp.

"Cậu dậy rồi à? Bữa sáng xong rồi đấy!" Mặt tôi đằng đằng sát khí quay ra nhìn hắn.

"Này... Hựu.... Hựu Tuệ, sao trông cô có vẻ..."Kim Nguyệt Dạ dường như cũng khiếp đảm trước bộ mặt vẻ sắp cuồng sát đến nơi của tôi, hắn lặng lẽ ngồi vào bàn ăn.

"Ôi, làm xong bữa sáng rồi à?"

Anna tới rồi, vừa nhìn thấy con nhỏ đó, tôi liền đổi ngay sắc mặt, tươi cười niềm nở, cung kính lễ phép:

"Ôi, tiểu thư Anna, cô đến rồi à? Bữa sáng đã sẵn sàng rồi, mời cô dùng bữa!"

Anna thờ ơ nhìn mấy món điểm tâm trên bàn, ngáp dài một cái:

"Ừm, tốt lắm, Tiểu Tuệ! Kéo ghế ra giúp tôi, không thì tôi ngồi thế nào được..."

"À, vâng, vâng..."

Kim Nguyệt Dạ tròn mắt, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Anna.

"Hai cô... đang diễn kịch đấy à?"

"Ha ha ha ha, tất nhiên là không phải rồi! Tiểu Tuệ hứa sẽ quan tâm chăm sóc tôi, cô ấy còn nói gọi cái tên Tô Hựu Tuệ nghe méo hết cả miệng, không hay bằng cái tên Tiểu Tuệ, nên từ nay về sau để tôi gọi là Tiểu Tuệ" Anna liếc xéo tôi một cái.

"À à... Đúng.... đúng đó... Là như thế đấy! Hì hì hì hì"

Đồ xấu xa! Rõ ràng là nó cố ý đặt cho tôi cái tên nghe rõ tởm đó! Hừ... Đồ đáng ghét! Kim Nguyêt Dạ ngẩn tò te ra một lúc nhìn tôi.

"Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa nhìn thấy người đẹp bưng bữa sáng đến bao giờ hả?" Tôi cáu bẳn gắt lên một câu.

"Không... Không có gì..." Kim Nguyệt Dạ quay người lại, vừa chun miệng húp canh, vừa lén cười.

Hừ, mi được lắm, thấy chết không cứu còn ở đó cười sung sướng. Tôi tức sùi bọt mép.

"Ơ, nước chấm đâu?"

"Đây!" Kim Nguyệt Dạ lấy lọ nước chấm trên bàn đưa cho Anna.

"Cảm ơn cậu! Dạ, cậu thật tốt bụng, tôi công thêm cho cậu một điểm." Giọng Anna ngọt xớt làm tôi nổi gai ốc.

Mà đúng rồi, tên Kim Nguyệt Dạ làm tí việc cỏn con còn được cộng điểm, thế tôi bỏ bao công sức làm bữa sáng thì sao?

"Anna, à không, tiểu thư Anna, không biết bữa điểm tâm sáng nay cô có thấy hài lòng không ạ?" Tôi tỏ vẻ kính cẩn, tươi cười hỏi một câu.

"Ừm, cũng tàm tạm!" Anna chẳng thèm ngẩng đầu lên trả lời tôi.

"À, cộng cho cô một điểm, cộng với hôm qua bị trừ một điểm, chúc mừng nhé, cô hết nợ rồi!"

"Hơ hơ..." Kim Nguyệt Dạ bỗng bật cười.

"Kim Nguyệt Dạ, cậu cười cái gì?" Tôi gằn giọng xuống, mặt đỏ tía tai.

"Tiểu Tuệ, không được vô lễ như thế với cậu ấy!"

"Vâng, thưa tiểu thư Anna..."

FOUR

Trên sân vận động, đám con gái lớp tôi xếp thành hai hàng dài, mỗi đứa bê một quả tạ sắt, nhìn thầy thể dục làm mẫu động tác đẩy tạ. Tôi mệt mỏi rã rời khi cũng phải đứng và bê một quả tạ như thế.

Híc... Đến giờ vẫn thấy tức anh ách! Sao lại có người độc ác như thế nhỉ? Tô Hựu Tuệ ơi là Tô Hựu Tuệ, số mày khổ quá! Hu hu hu...

Đã không được ngủ đủ giấc lại công thêm con nhỏ Anna hành cho tức đến ong cả đầu, nên tôi đứng mà cứ ngủ gà ngủ gật.

Ôi, tôi muốn ngủ...

Cứ như thế, tiếng giảng bài của thầy giáo thể dục cứ mỗi lúc một nhỏ đi, càng ngày càng nhỏ đi.... Lúc tôi gần như không còn biết gì nữa thì bỗng nhiên tôi lại nghe thầy tiếng của Tô Cơ.

"Tuệ... Hựu Tuệ...."

"Hả?" Tôi giật mình tỉnh dậy, tay run run làm quả tạ rơi trúng chân. Ai da! Ai da! Đau, đau, đau quá! Nhưng tôi cố bặm môi lại, không kêu gào.... Tuyệt đối không được để mất hình tượng đẹp đẽ trước mặt cả lớp được... Có nén cơn đau, nhất định phải cố...

"Thưa thầy, để em đưa Hựu Tuệ xuống phòng y tế xem chân có làm sao không ạ!" Tô Cơ vội giơ tay xin phép thầy giáo, rồi kéo cả Hiểu Ảnh đang chạy tung tăng đưa tôi đên phòng y tế!

"Hựu Tuệ, hôm nay bà làm sao thế hả? Cứ như người mất hồn ý!" Tô Cơ ngồi trước mặt tôi, tò mò hỏi, "May là chân bà không sao, nếu không thì đúng là xui tận mạng!"

"Tôi đã xui xẻo lắm rồi, có xui nữa thì cung~ chẳng sao!" Tôi đờ đẫn nói.

"Khai mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?" Tô Cơ nhìn tôi chằm chằm.

Tít tít tít tít tít... Tít tít tít tít tít tít...

"Alô, Tiểu Tuệ, đấy à?"

Hả? Là Anna. Đang giờ học, nó gọi cho tôi làm gì thế không biết!

"Alô, này, Tiểu Tuệ, mau nói đi chứ!"

"À... Vâng, vâng, thưa tiểu thư Anna!"

"Tiểu thư Anna? Hựu Tuệ, bà đang gọi ai đấy?" Tô Cơ trố mắt ngạc nhiên hỏi tôi, Hiểu Ảnh cũng ngạc nhiên lật đật chạy tới.

Oái! Chết rồi, quên béng mất hau con nhỏ này vẫn đang ở đây!

"Tiểu Tuệ à, toi dùng hết khăn giấy rồi, cô mua về cho tôi một bịch nhé! Á, mà tôi không quen dùng cái loại rẻ tiền một tệ một bịch đâu, phiền cô đến công ti bách hóa tụ tinh mua mấy bịch về đây nhé!"

"Công ty bách hóa Tụ Tinh? Tiểu thư Anna. Chỗ ấy cách trường tôi xa lắm, mà bây giờ tôi đang trong giờ học nữa..."

"Thế thì tâm trạng của tôi sẽ..."

"À à, không thành vấn đề, tiểu thư Anna, không biết cô sùng loại giấy nhãn hiệu nào?"

"Ha ha, loại Disney ý! Hy vọng bữa trưa nay tôi sẽ có khăn giấy để dùng!

Anna nói xong liền cúp luôn điện thoại, tôi ngồi ngây người ra đấy.

"Tô Hựu Tuệ, bà vẫn ổn đấy chứ? Mà tiều thư Anna đó là ai thế? Có phải chính là con nhỏ Anna không?" Tô Cơ sốt ruột lắc lắc vai tôi.

Tôi mếu máo kể hết mọi sự tình cho hai bà bạn chí cốt nghe.

" Sao lại thế được... Bà và Kim Nguyệt Dạ cùng ở trong khu biệt thự số 23, đã thế giám khảo lại chính là Anna!" Tô Cơ kinh ngạc đứng bật dậy khỏi ghế. " Tô Hựu Tuệ, bà chẳng coi bạn bè ra gì hết! Chuyện quan trọng như thế mà không chụi nói với tụi tôi một tiếng!"

"Tôi có muốn thế đâu, nhưng tại cô Bạch dặn là..."

Mắt tôi rưng rưng nhìn Tô Cơ, " Tô Cơ à, nếu ngày nào đó tôi bị con nhỏ đó đì đến chết, bà với Hiểu Ảnh phải nhớ sáng nào cũng đến thắp hương cho tôi đấy!"

" Hựu Tuệ, bà đưng có nói linh tinh! Thấy bà phải chịu khổ như vậy, làm sao tôi có thế khoanh tay đứng nhìn được, để tôi thay bà dạy cho con ranh đó một bài học!" Tô Cơ bừng bừng nghĩa khí vỗ ngực nói.

"Đúng đấy, cả Hiểu Ảnh nữa..."

"Híc híc... Cảm ơn các bà, các bà đúng là chị em tốt của tôi. Nhưng..." Tôi cảm động quá, nước mắt ứa ra, " Nhưng các bà định đòi lại công bằng cho tôi bằng cách nào?"

"Rồi bà sẽ biết! Nhưng trước tiên tôi phải lên kế hoạch cái đã!" Tô Cơ nói rồi đi về hía góc tường 'tính kế', dáng vẻ đằng đằng như kiếu' vùng nguy hiểm, cấm đến gần'.

" Đúng đấy, hay quá, Hiểu Ảnh cũng tham gia vụ này..."

Không biết vì sao. Trong lòng tôi bỗng có dự cảm chẳng lành...

Tô Cơ và Hiểu Ảnh cùng giúp một tay, như thế liệu rằng mọi việc, có khá khẩm không?

Tôi chán nản lắc đầu, tập tà tập tễnh bước ra khỏi phòng y tế.

Cuối cùng thì cũng đến chủ nhật rồi, sống trong căn biệt thự số 23 đó chẳng khác gì địa ngục, tôi lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác tên Kim Nguyệt Dạ, đã thế còn phải phục tùng những yêu cầu quá đáng của con nhỏ phù thủy Anna nữa.

Mặc dù đã biết bao lần Tô Cơ bất bình thay tôi, kêu la ầm trời, nhưng vì thắng lợi, vì không muốn phụ sự kì vọng của trường Minh Đức, tôi vẫn cố cắn răng chụi đựng!

Hôm nay vừa mời bảnh mắt ra, Anna đã có việc phải đi đâu đó, tôi đã có htể ngủ thêm một lúc nữa rồi.

Nhưng vừa mới nhắm mắt lại, khuôn mặt tươi cười của phù thủy Anna đã hiện ra trước mặt tôi cứ như đoạn phim tua chậm vậy:

" Tiểu Tuệ à, phòng tôi hơi bừa bộn, phiền cô sau khi tan học dọn dẹp lại hộ tôi nhé, yêu lao động là một đức tính tốt, có thể được cộng thêm điểm..."

" Ôi trời ơi!"

" Tiểu Tuệ, quần áo cô giặt hộ tôi hôm qua sao vẫn chưa mang đi phơi thế? Làm việc có đầu mà không có cuối, phải trừ một điểm đấy"...

" Món bít tết tối nay cô nướng kĩ quá, ăn xong chắc tôi bị đau dạ dày mất. Tiểu Tuệ, như thế là không được đâu nhé! Con gái phải giỏi nữ công gia chánh chứ! Tôi trừ một điểm cảnh cáo..."

Chúa ơi, những ngày tháng đen tối này bao giờ mới kết thúc cho con nhờ?

Nhưng tôi không hề biết rằng, cuộc sống hiện tại của tôi vẫn chưa phải là chuỗi ngày đen tối nhất...

FIVE

Đúng bảy giờ không hơn không kém, tôi lại nhận được tin nhắn của con nhỏ Anna đáng ghét:

"Bảy giờ mười phút gặp nhau ở Happy House, nhớ mang cho tôi khăn quoàng cổ trắng và găng tay nhé!"

Mười phút sau, tôi thở hồng hộc ngồi trong Happy House, bân cạnh là Kim Nguyệt Dạ và Anna đang tí tởn ngồi ăn tối cùng nhau.

"Tiểu Tuệ, tôi bảo cô mang găng tay tới, thế mà cô lại quên mất, làm da tay tôi lạnh cóng rồi nè! Thiuế sự quan tâm tới người khác, trừ một điểm!"

Ana nói với thái độ không thương tiếc. " Nhưng mà bữa sáng hôm qua với hôm nay cô nấu cũng được, lại giúp tôi làm bài tập nữa, nên được công ba điểm, chúc mừng cô, hết nợ rồi nhé"

Tôi thở mạnh một hơi, nhìn thằng cha Kim Nguyệt Dạ mặt mày hí hửng như đang xem kịch vui, tôi uất đến nghẹn cổ... Nhưng vì tương lại tươi đẹp của trường Minh Đức, tôi lại nhịn...

" Sao? Bạn Hựu Tuệ có ý kiến gì không?" Anna cười tinh quái hỏi tôi.

"Tôi có!" Bỗng nhiên một giọng nói đầy căm phẫn từ bênngoài vọng vào.Tôi kinh ngạc quay đầu nhìn.

"Anna, cô bắt nạt người khác vừa phải thôi!" Tô Cơ đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào.

" Tiểu Tuệ, bạn cô đấy à?" Anna liếc nhìn Tô Cơ một cái. " Thảo nào mà bất lịch sự thế!"

" Cô nói gì?" Tô Cơ ba máu sáu cơn nổi lên, nếu tôi không kip6 kéo tay nhỏ, e là nhỏ ta đã lao tới xé xác Anna thành trăm mảnh rồi.

" Tiểu Tuệ, cô tự ý để bạn cô đến đây làm loạn, trừ một điểm!" Mặt Anna không hề biến sắc.

Hu hu hu hu... Tôi biết trước là sẽ như thế mà...

" Trừ cái gì mà trừ? Cô đừng vội lên mặt nhé!"

" Ôi trời, sao phục vụ ở đây kém thế nhỉ? Loại người nào cũng tự tiện cho vào..."

Tôi cố nhịn Vì lòng yêu mến cảu mọi người dành cho công chúa trường Minh Đức...

"Anna, cô là đồ rắn độc!"

"Dạ này, đã đến mùa xuân chưa ấy nhỉ? Sao tôi lại nghe thấy tiếng sủa gâu gâu bên tai thế?"

Tôi lại nhịn... Vì danh tiếng của trường Minh Đức...

" Tiểu Tuệ, sao cô còn không tống con vịt bầu lắm mồm đó ra khỏi đây hả? Phiền chết đi được..."

"Bốp!"

Xung quanh đang ồn ào như cái chợ vỡ bỗng im bặt, mười mấy con mắt đổ dồn vào tôi, tôi không biết vì sao lúc ấy tôi lại mất bình tĩnh như thế.

" Anna, cô không có tư cách đối xử với bạn tôi như thế!" Tôi chưa bao giờ thấy mình cương quyết như lúc này, mắt nhìn thẳng vào Anna, còn Anna như biến thành đứa con nít không đòi được kẹo.

"Bạn cô ư? Tô Hựu Tuệ, tôi không tin là loại người như cô lại coi thứ tình bạn rẻ tiền đó quan trọng hơn cuộc thi đấu!"

"Tô Cơ à, tôi thấy trên đời này chẳng có việc gì rẻ tiền hơn việc phải đi lấy lòng bạn Anna đây. trò chơi đến đây kết thúc! Tô Cơ, chúng ta đi..." Tôi kéo Tô Cơ đang đứng ngơ ngác ra khỏi Happy Houé, chả buồn để ý đến ánh mắt xung quanh.

Ba phút sau...

"Yeah, Tô Hựu Tuệ, lúc nãy bà tuyệt quá, tôi phục bà lắm đó!" Tô Cơ phấn khích ghì chặt lấy vai tôi, "Bà là ngọc nữ trường Minh Đức cơ mà, sao lại có thế để con nhỏ Anna ấy sai khiến được chứ? Cứ nhớ lại bộ mặt của nó lúc nãy... Hê hê!"

"Hu hu hu hu..." Tôi khóc thút thít. "Nhưng mà Tô Cơ ơi, vừa nãy tôi hơi bị kích động quá thì phải?"

Ôi, bà bạn ngốc nghếch, bà chẳng hiểu tâm trạng tôi gì cả. Tôi làm thế chẳng khác nào tự tuyên bố mình bỏ cuộc!Ngày mai sao tôi dám đối mặt với cô Bạch và hơn mười nghìn học sinh trường Minh Đức đây?

"Đây vốn đã là một cuộc thi không công bằng, việc gì bà phải tự làm khổ mình nhỉ?" Tô Cơ mặt thản nhiên như không.

"Cho dù là không công bằng, nhưng chỉ cần tôi cố gắng hết sức, cũng có thể giúp trường Minh Đức và cô Bạch mở mày mở mặt, nhưng giờ thì...

"Yên tâm đi!" Tô Cơ tràn đầy nghĩa khí vỗ vào vai tôi, "Tôi sẽ ở bên cạnh âm thầm ủng hộ bà..."

"Cái gì cơ?" Tôi tròn mắt, cứ nghĩ là mình nghe nhầm.

"Hi hi, bà cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì bất trắc tôi sẽ đến dọn xác bà...." Tô Cơ vừa nói vừa lùi lại đằng sau.

Đồ chết nhát, vì ai mà tôi ra nông nỗi này chứ? Đúng là trách vỏ dưa gặp vỏ dừa! Hôm nay tôi mà khôn cho con nhỏ này một trận thì tối nay quyết không về nhà!

" Tiểu Tuệ!"

Hứ! Mặc xác mi! Tô Cơ nói đúng! Một cuộc thi không công bằng như thế này, có cố gắng nữa thì cũng chỉ thua ê chề thôi, ta chẳng việc gì phải tiếp tục nhịn nhục mi...

Tôi thẳng lưng bước tiếp về phía trước, nhưng chợt nghĩ ra cái gì đó đành cười gian xảo, quay về chỗ Anna đang nhởn nhơ nằm dài trên ghế sô pha xem ti vi.

"Xin hỏi, có điều gì cần dặn dò không thưa tiểu thư Anna?"

"Ừm, phiền cô rót cho tôi một cốc nước!"

"Được ạ!" Tôi ngoan ngoãn nghe lời, xuống bếp rót một cốc nước mang đến trước mặt Anna, "Tiểu thư Anna, nước vừa đung xong, để tôi giúp cô thử xem nước có vừa miệng không nhé!"

Anna đang định bỏ miếng khoai tây chiên vào miệng bỗng ngừng lại, nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, tôi hôm nay tôi tự dưng chăm chỉ đột xuất.

Tôi mút một hơi thật mạnh: "Phụt, nóng quá, nóng qua! Tiểu thư Anna, rồi cô đừng có uống đấy... Ô, cô làm sao vậy?"

Tôi giả vờ hốt hoảng phụt nước trúng luôn vào người Anna, con nhỏ đó nếm trọn "nước cam lộ" tôi ban phát cho.

"Cô..."

"Ôi! Xin lỗi, xin lỗi tiểu thư! Sao cô lại bất cẩn vậy? Sao lại để tôi phụt nước vào người mà không biết cách tránh đi thế? Để tôi lau giúp tiểu thư..."

Tôi vội vội vàng vàng vơ đại cái gì đó trên bàn lau chỗ ướt trên người Anna, rồi làm bộ "không may" hất đổ nốt phần còn lại của cốc nước vào người cô ta, khiến cả hộp khoai tây chiên cô ta đang cầm trên tay rơi xuống đất.

"Được rồi ạ... À, xin lỗi tiểu thư, vừa nãy tôi lóng ngóng quá, không kịp để ý, cái khăn vừa đưa cho cô lau mặt ấy chính là cái giẻ tôi hay dùng lau chân, cô đừng giận nhé!" Tôi vờ vịt lo lắng, rụt rẻ đứng một bên, "Nếu cô muốn phạt tôi thì cứ trừ điểm đi ạ..."

"Bốp bốp bốp!" Anna không kìm tức giận mà lại mỉm cười, vỗ tay "động viên" tôi:

"Tiểu Tuệ, không ngờ cô diễn kịch giỏi thật, rất có phong cách của ngọc nữ trường Minh Đức đấy!"

"Tiểu thư Anna, tôi không hiểu cô nói gì, nhưng mà Tiểu Tuệ thì làm gì cũng lóng nga lóng ngóng như thế đấy, mong tiểu thư đừng chấp vặt..."

Hô hô hô... Muốn ta làm người hầu cho mi ư? Được thôi, không vấn đề, ta sẽ "tận tụy" làm việc hết sức.Anna, ta không tin là Tô Hựu Tuệ này không đấu lại mi!

"Ồ, thế à?" Anna ra vẻ nuối tiếc, rút từ trong túi ra một vật gì đó, "Có lẽ là xem xong cái này, chân tay cô sẽ bớt lóng ngóng đi nhiều đấy..."

Hừ! Để xem m còn có thể giở chiêu gì ra nữa, tôi "lễ phép" dùng hai tay đón lấy cái vật Anna đưa cho.

Xì, tưởng cái gì ghê gớm lắm, hóa ra chỉ là một tấm ảnh, mi coi thường ta quá đấy... Thế này mà cũng đòi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro