Tập bốn_C4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHẶNG ĐƯỜNG DÀI HƠN CẢ KINH TUYẾN VÀ VĨ TUYẾN
[ phán xét]
Mấy ngày nay dường như tôi đã biến thành một con ốc sên
Không ngừng xoay xở và chịu đựng những lời phán xét vô tình
Những ánh mắt khinh bỉ những cái lườm nguýt nối tiếp nhau
Ôi buồn quá!
Thôi tạm biệt tất cả những gì cậu ban tặng nhé
Qua chuyện này liệu tôi còn tin tưởng cậu được nữa chăng?
“ Ê! Các cậu đã biết gì chưa? Lạc Tiểu Liên chính là cái con bé muốn tỏ tình với anh Hàn Thu Dạ đấy…”
“ Mình biết rồi! Đúng là đồ trơ trẽn! Nó nghĩ mình xứng đáng với anh Hàn Thu Dạ chắc?”
“ Ngày thường thì toàn ra vẻ hiền lành, ngoan ngoãn nhưng nó ghê ra phết đấy, chuyện gì cũng dám làm…”
Ngay ngày hôm sau, những lời xầm xì bàn tán kiểu như vậy đã tràn ngập khắp trường Đức Nhã, thậm chí còn lan tới mọi ngóc ngách của Liên minh Tinh Hoa. Còn tại phòng 305 kí túc xá nữ của trường Đức Nhã, bầu không khí lúc này đã hoàn toàn mất đi sự trong lành tinh khôi của buổi sớm mai mà đắm chìm trong nặng trịch, u ám.
“ Tiểu Liên, hay là… hôm nay tớ xin phép nghỉ học giúp cậu, cậu cứ nghỉ ngơi ở kí túc xá đi…”
Thẩm Tuyết Trì đeo ba lô đứng ngay trước của phòng Lạc Tiểu Liên, còn Trương Hinh Như đứng kế bên rụt rè đưa ra gợi ý. Cả hai cô bạn cùng lo lắng đưa mắt nhìn Lạc Tiểu Liên đang đứng soi gương. Cô đang chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo đồng phục, điệu bộ nghiêm túc cứ như là tướng sĩ đang mặc áo bào ra trận.
“ Không cần đâu!” Lạc Tiểu Liên ngoái lại. Cô nhìn Thẩm Tuyết Trì và Trương Hinh Như với ánh mắt kiên đinh, “ Những kiểu tin đồn nhảm nhí đó không thể làm Lạc Tiểu Liên này gục ngã được!”
“ Chân rn như gà cúm kìa.” Thẩm Tuyết Trì đưa mắt nhìn xuống phát hiện đôi chân của Lạc Tiểu Liên dang run rẩy như đánh võng, cô nói với vẻ mặt thẳng tưng.
“ Í? Đó… đó là vì toi thấy phấn khích quá í mà! Khi phải đối mạt với thử thách, người… người ta thường phấn khích thoi!” Lạc Tiểu Liên chợt sững người rồi cội vã lớn tiếng thanh minh với Thẩm Tuyết Trì. Sau đó cô liền thao thao bất tuyệt: “… Chị Tô Hựu Tuệ đã từng nói rằng, đừng bao giờ chạy chốn những sai lầm mà mình mắc phải. Cho dù bị một đứa rỗi hơi nào đó post đoạn ghi âm kia lên mạng, toi cũng sẽ tự gánh chịu hậu quả!... Lạc Tiểu Liên này sẽ theo đuổi mục tiêu trở thành học sinh xuất sắc nhât Liên minh Tinh Hoa đến cùng… Hai cậu cứ chờ mà xem! Tôi nhất định sẽ không chịu thua cuộc đâu!”
Nhắc đến mục tiêu trở thành học sinh xuất sắc nhất Liên minh Tinh Hoa, Lạc Tiểu Liên bỗng thấy hào hứng hẳn lên. Cô ngẩng mặt lên nhìn tấm poster Tô Hựu Tuệ treo trên tường, rồi giơ một cánh tay lên, hai mắt chớp chớp như đang tuyên thệ.
“ Đúng thế.” Thẩm Tuyết Trì hơi nhếch mép mỉm cười lộ vẻ khâm phục, “ Dũng cảm lắm.” Nói đoạn, Thẩm Tuyết Trì giơ chiếc DV đeo trước ngực lên ghi lại gương mặt của Lạc Tiểu Liên.
“ Nhưng mà… việc này…” Trương Hinh Như lo lắng liếc nhìn Lạc Tiểu Liên đang mải mê lên dây cót tinh thần cho mình và Thẩm Tuyết Trì bận rộn quay DV. Cuối cùng, cô đành bất đắc dĩ thở dài một cái, “ Haizz… Tớ biết rồi, xem ra ngày hôm nay nồng nặc mùi thuốc súng lắm đây…”

“ Lạc Tiểu Liên, cô còn dám vác mặt đến trường nữa à? Mau cuốn gói khỏi trường Đức Nhã! Lại mặt dày trơ trẽn tỏ tình với anh Hàn Thu Dạ nữa chứ! Gớm thật đấy!”
“ Đồ mặt trơ trán bóng kia! Đừng có làm bẩn mắt tụi này nữa! Mau biến đi ngay!”
Suốt dọc đường từ khu kí túc xá nữ đến khu giảng đường, cơn cuồng phong giận dữ của đám bạn học đã vượt xa dự đoán của Lạc Tiểu Liên và hai cô bạn. Khi Lạc Tiểu Liên vừa mới thò mặt ra khỏi kí túc xá, những lời mắng nhiếc và lườm nguýt đã bay tới táp như những mũi tên sắc nhọn về phía cô.
Lạc Tiểu Liên hít thật sâu. Hệt như một tráng sĩ chuẩn bị xông vào trận địa của kẻ thù và thách thức thủ lĩnh đôi phương, cô ưỡn ngực, ngẩng cao đầu xuyên qua cơn bão thịnh nộ của đám bạn học và thẳng người tiến về phía khu giảng đường.
“ Đáng ghét… Họ đâu cần phải nói những lời nói khó nghe như thế! Đều là con người với nhau cả mà sao cay nghiệt thế không biết! Nghe thấy đám học sinh xung quanh “ném đá” mình lia lịa, Lạc Tiểu Liên nghiến răng tự nhủ trong lòng, “ Mình sẽ không chịu thua đâu! Muốn leo lên đỉnh cao của Liên minh Tinh Hoa thì không được yếu đuối! Lạc Tiểu Liên cố lên!”
Binh!
Phù… Cuối cùng cũng tới lớp rồi! Đoạn đường từ kí túc xá tới lớp chỉ cần đi mất mười mấy phút là tới, thế nhưng hôm nay cô cảm thấy nó còn xa hơn cả đường kinh tuyến và vĩ tuyến trên Trái Đất.
Sau khi phá tan được mạng lưới chằng chịt toàn những ánh mắt dị thường và lời bàn tán to nhỏ của đám bạn học, Lạc Tiểu Liên đi đến chỗ ngồi của mình, bỏ chiếc cặp sách hôm nay bỗng dưng nặng trĩu khác thường từ trên vai xuống. Cảm giác như đã kết thúc được hành trình dài vạn dặm, cô khẽ thở dài.
“ Lại còn dám vác mặt đến lớp cơ đấy, mặt dày thế không biết…”
“ Không ngờ nó lại là người như thế. Mình cứ tưởng nó cũng không đến nỗi, dễ hòa đồng…”
“ Chắc chỉ toàn vờ vịt thôi, giả nai để quyến rũ anh Hàn Thu Dạ ấy mà…”
Lời bàn tán của đám bạn trong lớp khiến cho tâm trạng của Lạc Tiểu Liên vốn đã u uất lại càng thêm bực bội. Nhưng khi cô vừa mới định đứng dậy để cảnh cáo mấy đứa con gái chua ngoa kia vài câu thì tiếng loa phát thanh chói tai đột nhiên vang lên.
“ Đề nghị em Lạc Tiểu Liên lớp 10A1 đến phòng giáo vụ có việc gấp! Đề nghị em Lạc Tiểu Liên lớp 10A1 đến phòng giáo vụ có việc gấp!”
Híc híc híc… Đúng là hết con sóng này lại đến con sóng khác. Mặc dù mình đã chuẩn bị sẵn tâm lý học sinh chất vấn nhưng không ngờ lại nhanh đến thế!
Nghĩ tới đây, Lạc Tiểu Liên như quân cảm tử sắp lâm trận, Thẩm Tuyết Trì ngồi trong lớp yên lặng suy nghĩ một lát, sau đó cô đọt nhiên cầm cái DV lên rồi cũng nhanh chóng bước ra khỏi lớp, bất chấp anh mắt ngạc nhiên của Trương Hinh Như và các bạn.
“ Đồ ngốc, đợi đã.”
Phía dưới sân giảng đường, Thẩm Tuyết Trì mang theo DV đã đuổi kịp được Lạc Tiểu Liên. Tuy tiếng gọi vẫn lạnh tanh như cũ nhưng ánh mắt của Thẩm Tuyết Trì lộ vẻ hơi quan tâm.
“ Thẩm Tuyết Trì? Có… có chuyện gì thế?” Thấy Tuyết Trì đứng sau mình, Lạc Tiểu Liên hơi giật mình.
“ Tôi đi cùng với cậu.” Mặt Thẩm Tuyết Trì không chút biểu cảm ngẩng lên nhìn Lạc Tiểu Liên

Nghe Thẩm Tuyết Trì nói vậy, Lạc Tiểu Liên sững người rồi trợn tròn mắt nhìn bạn với vẻ vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ
Thẩm Tuyết Trì… Nhỏ ta định đi cổ vũ động viên mình hay là cùng chia sẻ hoạn nạn đây? Ha ha ha, đúng là người bạn cùng chiến tuyến với mình có khác! Tuy trước đây từng là đối thủ của mình, nhưng từ giây phút cả hai giành được phần thắng trong lễ hộ văn hóa mùa thu của trường, chuyện này hình như đã không còn nữa…
“ Bộ phim này còn đặc sắc hơn cả titanic. Tôi cần quay thêm một số cảnh nữa.”
“Hả?”
“ Đi thôi.”
Hứ… Tưởng gì nữa! Hóa ra nhỏ ta muốn lấy cảm hứng viết thêm một số bài văn kì quặc nên mới theo tới đây, làm cho mình nãy cảm động mất bao nhiêu lâu… Có điều… thế cũng tốt! Trước khi vào cấp ba, mình chưa bao giờ bị thầy cô giáo trách mắng, nhưng từ khi vào học ở đây, cứ như thể mình bị nguyền hay sao ấy, thi thoảng lại phải chạy lên tòa nhà giáo vụ âm khí nặng nề đó… Có Thẩm Tuyết Trì cùng đi với mình biết đâu tâm trạng sẽ tốt hơn chút chăng?
“ Ê! Đợi tôi với!”
Trông thấy cái bóng Thẩm Tuyết Trì đã đi được một quãng xa, Lạc Tiểu Liên ngao ngán lắc đầu và rảo bước đuổi theo.
Do lâu rồi không tu sửa nên tường của tòa nhà giáo vụ đã có một số vệt thâm đen, thêm vào đó cả tòa nhà bị dây tơ hồng leo chằng chịt nên trông kín như bưng.
Không biết từ bao giờ, tòa nhà giáo vụ của trường Đức Nhã lại có một biệt danh cực kì rung rợn đó là Hắc Ngục, nó còn được xếp là một trong mười thắng cảnh của Liên minh Tinh Hoa.
“ Em Lạc Tiểu Liên, em giải thích sao về chuyện này?”
Như có cơn giông bão sắp sửa ập tới, không khí trong phòng giáo vụ ảm đạm khác thường khiến người ta cảm thấy bất an. Còn chủ nhiệm Mã thì đang ngồi bên chiếc bàn làm việc hệt như viên phán quan mới chui từ địa ngục lên, mặt đằng đằng sát khí nhìn Lạc Tiểu Liên chằm chằm: “Còn nhớ lần trước em tới văn phòng tôi không hả? Tôi đã cảnh báo với em là nếu vi phạm nội quy của trường sẽ bị xử lí nghiêm khắc! Lần trước có Hàn Thu Dạ đứng ra bênh vực cho em nên tôi mới mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng tôi thật không ngờ lần này ngay cả Hàn Thu Dạ cũng bị em làm liên lụy!”
Nghe thấy chủ nhiệm nói vậy, Lạc Tiểu Liên định thanh minh đôi chút, nhưng miệng cô cứ ấp a ấp úng, rồi đành nín thinh và cúi mặt xuống với vẻ bất an.
“ Tôi tưởng em chỉ mắc bệnh ảo tưởng viển vông nên hay có nhiều hành động kì quặc, nhưng bây giờ xem ra tư chất của em cũng có vấn đề!” Chủ nhiệm Mã càng nói càng tức giận, thở phì phì rồi đưa tay nâng gọng kính bị trượt xuống vì bị kích động mạnh, mũi sắp xì khói đến nơi, “ Hàn Thu Dạ là học sinh xuất sắc nhất trường Đức Nhã, lại là chủ tịch hội học sinh, là tấm gương điển hình của toàn thể học sinh trường Đức Nhã! Còn em, em lại… Sao em lại kéo Hàn Thu Dạ vào việc đáng xấu hổ thế này hả?”
Lạc Tiểu Liên đang cúi gằm mặt xuống, vừa nghe thấy ba từ “ Hàn Thu Dạ” thì mắt cô khẽ chớp chớp, trong lòng chỉ thấy một vị đắng chat.
“ Việc lần này tương đối nghiêm trọng, ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của trường Đức Nhã, nên nhà trường quyết định ghi tên em vào sổ kỉ luật của trường!” Nói đến đây, chủ nhiệm Mã gỡ cặp kính xuống ròi day day huyệt thái dương, sau đó ngao ngán thở dài, “ Theo nội quy của trường, tất cả những học sinh bị ghi tên vào sổ kỉ luật không bao giờ được tham gia công tháp!”

“ Gì cơ ạ?”
Dường như có tiếng sấm giữa trời quang, đôi mắt của Lạc Tiểu Liên tối sầm lại, toàn thân lạnh toát…
Cô không thể tin nổi vào tai mình nên ngẩng mặt lên và bất giác lắc đầu thật mạnh, hi vọng cái đầu sắp mất đi ý thức của mình có thể tỉnh táo trở lại!
Không thể nào… Không thể nào… Nhất định là mình đã nghe nhầm rồi! Nhất định là thế!
“ Từ nay về sau, em sẽ không được tham gia thi công tháp nữa!” Nhưng giọng nói của chủ nhiệm Mã như một tảng băng dày ở Bắc Cực đổ xuống!
Tia hi vọng cuối cùng cũng mất hết, Lạc Tiểu Liên tuyệt vọng nhìn chủ nhiệm Mã, tầm nhìn dần dần trở nên mờ nhạt. Từng cơn đau buốt như nối tiến nhau trong đầu cô.
Vì sao sự việc lại trở thành thế này chứ?
Mất tư cách công tháp… Vậy thì tất cả cố gắng của mình từ trước đến giờ đều hóa thành bong bóng sao?
Cơn đau quằn quại như bị đâm xuyên tim suýt nữa làm Tiểu Liên mất hết tri giác. Không biết những giọt nước mắt đua nhau rơi lã chã trên mặt cô từ lúc nào. Tâm trạng tuyệt vọng chưa từng có nhanh chóng lan tỏa khắp người…
“ Từ nay về sau, em sẽ không được tham gia thi công tháp nữa!”
Không biết mình đã rời khỏi văn phòng giáo vụ như thế nào, Lạc Tiểu Liên bước đi loạng choạng, lúc thì va người vào bức tường màu xám của toàn nhà, lúc thì va vào những học sinh khác đi phía trước… Nhưng dường như cô chẳng còn biết gì hết. Thẩm Tuyết Trì đứng chực sắn ở cổng và chính ống kính nhắm thẳng vào Lạc Tiểu Liên. Nhưng ngay sau đó thấy có gì đó không ổn, cô liền từ từ buông DV xuống, lo lắng nhìn Lạc Tiểu Liên…
Lạc Tiểu Liên cứ thẫn thờ đi về phía trước như một con rối bị đứt dây.
Thế là hết…
Lần này thì hết thật rồi!
Cô không chỉ làm liên lụy đến anh Hàn Thu Dạ, mà còn làm cho bản than mình đi vào ngõ cụt. Quan trọng hơn đó là… tham gia công tháp đã trở thành giấc mơ xa vời vợi đối với cô.
Nghĩ đến đây, trái tim cô như hóa thành vực sâu trong cơn sóng thần gào thét, cùng với tia chớp và sấm sét, từng lớp bọt đắng cay nghẹn ngào không ngừng tung lên và đưa nỗi tuyệt vọng lan xa hơn.
“ Bé Củ Lạc!”
Đúng lúc Lạc Tiểu Liên vô cùng chán chường và tuyệt vọng, đột nhiên một tiếng gọi như vần dương xán lạn từ trên cao vẳng tới.
Lạc Tiểu Liên từ từ ngoái đầu lại. Khi trông thấy bộ mặt gian gian, tràn trề sức sống như đóa hoa hướng dương của Giang Sóc Lưu, tâm trạng cô đang lơ lửng tận chín tầng mây bỗng dưng bị kéo tụt xuống vực sâu đen sì đặc quánh. Mãi một lúc sau, cô mới gắng gượng nói được ba từ.
“ Cậu đấy à?”
“ Đương nhiên là tôi rồi! Bé làm sao thể?” Thấy mặt Lạc Tiểu Liên cứng đờ vô cảm, Giang Sóc Lưu ngạc nhiên nhíu mày, trố mắt nhìn cô từ đầu đến chân. Bỗng nhiên cậu mỉm cười rồi làm động tác như ảo thuật, đưa tay về phía sau lưng, sau đó chìa ra một hộp quà long lánh, “ Tặng cho bé nè! Thứ bé thích nhất đấy…”
Cậu còn chưa kịp dứt lời, Lạc Tiểu Liên đã đưa tay gạt hộp quà sang một bên. Cô nhìn Giang Sóc Lưu trân trân bằng đôi mắt tràn ngập sự phẫn nộ khôn cùng: “Đoạn băng ghi âm trên diễn đàn của trường là sao? Bây giờ cả Liên minh Tinh Hoa đều biết hết chuyện của tôi rồi. Cậu đã vừa lòng chưa hả?”

“ Hả?” Giang Sóc Lưu khựng người lại, nhưng sau đó liền mỉm cười châm chọc, “He he he, hóa ra là chuyện đó hả? Tôi biết ngay là cô sẽ giận nên mới mua quà tặng cho cô đấy! Thực ra chuyện đó cũng có gì đâu! Xem ra ông trời cũng muốn giúp cô bày tỏ tình cảm với Hàn Thu Dạ! Hàn Thu Dạ đã biết chưa hả? Hắn ta có phán ứng gì không? Tôi thấy…”
“ Thời Tuân!”
Không còn nhẫn nhịn được nữa, cuối cùng Lạc Tiểu Liên cắt ngang lời nói của Giang Sóc Lưu. Cô nắm chặt tay thành nắm đấm và dung hết sức bình sinh điều chỉnh hơi thở của mình, nhưng ánh mắt như nước hồ đóng băng ngày đông của cô vẫn toát ra những tia sáng lạnh lẽo khiến người ta rung mình.
“ Cô…” Khi bốn mắt chạm nhau, Giang Sóc Lưu bất chợt ngẩn người ra
“ Chính vì đoạn băng gi âm này và tôi đã bị nhà trường kỉ luật! Tôi… tôi không thể tham gia công tháp được nữa rồi!” Nói tới câu cuối cùng, giọng Lạc Tiểu Liên run rẩy, những giọt nước mắt đua nay rơi lã chã. Cô đưa tay quệt mạnh ngang mặt mấy cái và gao lên đây phẫn nộ với Thời Tuân.
“ Từ giờ trở đi, tôi không cần mấy người bạn như cậu! Tôi không muốn gặp lại cậu nữa…”

Dứt lời, cô quay ngoắt mặt đi như thể ko muốn ở đó với Giang Sóc Lưu thêm một giây nào nữa, sau đó cứ thế đi thẳng không thèm ngoái đầu lại.
“ Tiểu Liên…”
Không biết bao lâu sau, Giang Sóc Lưu đang đứng như hóa đá mới định thần lại. Cậu ngây người nhìn hộp quà bị rơi vãi tung tóe dưới đất giống như kẻ mất hồn, đầu óc hoàn toàn trống rỗng…
Ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa phẫn nộ của Lạc Tiểu Liên ban nãy vẫn cứ hiển hiện trước mắt cậu, không tài nào xua đi được.
Cậu không thể ngờ rằng, mọi việc lại thành ra thế này.
Tham gia thi công tháp ư?.... Chắc chắn đó là ước mơ lớn nhất của Lạc Tiểu Liên rồi! Đó chính là động lực để cô ấy nỗ lực. Bây giờ lại vì sơ suất của cậu mà nó đã tiêu tan hết…
Là kẻ nào chứ? Kẻ đó không chỉ theo dõi nhất cử nhất động của Giang Sóc Lưu, mà còn dám lấy trộm điện thoại của cậu để làm ra cái việc vô cùng ác ý này…
Rốt cuộc người này là ai? Càng đáng hận hơn nữa là những lúc đắm chìm trong thoải mái và vui vẻ bên Tiểu Liên, cậu không hề cảm nhận được mối nguy hiểm đang cận kề mình một chút nào.
Hối hận và đau khổ như hai mũi dao nhọn xuyên thấu tim Giang Sóc Lưu. Cậu nghiến chặt răng tự nhủ: “ Không được… Mình nhất định phải giúp Tiểu Liên, nhất định phải giúp cô ấy!”
Đúng lúc ấy, một bóng người mảnh khảnh đứng chặn giữa lối đi của Giang Sóc Lưu. Cậu cảnh giác ngẩng mặt lên. Một đôi mắt sáng ngời với cặp lông mày thanh tú đang nhìn cậu với ý thăm dò.
“ Hàn Thu Dạ?” Giang Sóc Lưu ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt mình từ đầu đến chân. Rất nhanh sau đó, cậu ta hỏi giọng lạnh tanh, “ Có chuyện gì không?”
“ Chịu buông tay đi.” Hàn Thu Dạ nhìn Giang Sóc Lưu rất chăm chú, dường như muốn nhìn thấu tâm can Sóc Lưu, “ Cậu cũng biết rồi đấy, cậu và cô ấy không hợp nhau đâu.”
“ Ý anh là sao?” Giang Sóc Lưu chau mày, có vẻ hơi tức giận.
Hàn Thu Dạ khẽ nheo mắt lại nhưng ánh mắt lại như xuyên qua người Giang Sóc Lưu, rồi thong thả hướng ra xa: “ Tôi đã nói rồi, lần này tôi sẽ không buông tay đâu, vì vậy tôi sẽ giúp Tiểu Liên hết sức mình. Còn cậu… Tôi thật không hiểu, bây giờ cậu còn muốn làm gì cho cô ấy nữa?”
“ Hàn Thu Dạ, việc của tôi với Lạc Tiểu Liên không cần anh phải nhúng tay vào!” Lời nói của Hàn Thu Dạ khiến Giang Sóc Lưu gầm lên như một con sư tử đang nổi giận.
“ Đây là mệnh lệnh của hoàng tử Liên minh Tinh Hoa đấy ư?” Hàn Thu Dạ điềm tĩnh đón lấy cái nhìn sắc lạnh của Giang Sóc Lưu, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng lại lộ rõ sự uy hiếp, “ Bây giờ là lúc Tiểu Liên gặp khó khăn nhất, nếu ngay cả người con gái mình thích mà cậu còn không thể bảo vệ nổi thì cậu đúng là chẳng xứng với danh hiện hoàng tử Liên minh Tinh Hoa chút nào”
“ Hàn Thu Dạ, sao tôi lại không nghĩ ra là anh làm nhỉ…” Đột nhiên, Giang Sóc Lưu nhìn chằm chằm Hàn Thu Dạ. Bất giác cậu bặm môi và nắm chặt tay thành nắm đấm, “Vụ tung đoạn băng ghi âm lên mạng là anh làm phải không? Lúc anh nói sẽ giành lại Tiểu Liên, tôi đã thấy có gì đó không bình thường rồi. Tôi không ngờ người được Tiểu Liên coi là thiên sứ như anh thực ra chỉ là một con quỷ!”
“ Ha ha ha…” Hàn Thu Dạ vẫn cười một cách thoải mái, như một vị tiên không vướng chút bụi trần.

“ Giang Sóc Lưu, tôi thấy mình chẳng cần phải trả lời những lời suy đoán nhảm nhí của cậu. Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu rằng, trước mặt Tiểu Liên, cậu không phải Giang Sóc Lưu, mà vẫn chỉ là Thời Tuân thôi. Ngay cả than phận thực sự của mình mà cậu còn chẳng dám nói ra thì liệu có thể bảo vệ nổi cô ấy không? Nếu cứ tiếp tục thế này thì cậu không thể làm được điều gì cho cô ấy đâu! Hai người vốn là đối thủ không đội trời chung của nhau mà! Thôi bỏ đi! Lần này cậu không thể thắng nổi tôi đâu.”
Nói đến đây, Hàn Thu Dạ liếc nhìn Giang Sóc Lưu với vẻ khinh khỉnh rồi đi lướt qua chỗ cậu ấy.
Thấy Hàn Thu Dạ đi mỗi lúc một xa dần, Giang Sóc Lưu siết chặt nắm đấm tới mức các khớp kêu răng rắc. Cậu nhíu mày rồi quay người bước về phía con đường quen thuộc.
Rầm…
Trên lầu cao nhất của tòa nhà giáo vụ Hắc ngục, cánh cửa nặng trịch màu đỏ thẫm của văn phòng bị đẩy mạnh ra, một bóng người lao vào nhanh như cơn lốc.
Phía sau chiếc bàn làm việc bằng đá cẩm thạch màu đen kê đối diện với cửa ra vào là một bóng người cao gầy đang ngồi nghiêm nghị. Nghe thấy tiếng động mạnh, bóng người kia khoan thai quay đầu lại.
Chiếc quạt bằng giấy to đùng từ từ xòe ra rồi thong thả phe phẩy. Chiếc quạt che gần hết khuôn mặt của người cầm nó.
“ Cơn gió nào lại đưa đại thiếu gia Giang Sóc Lưu đến chỗ tôi vây?” Người đó cất tiếng hỏi với vẻ rất quan tâm.
“ Hừ! ông mau giải quyết cho tôi cái vụ băng ghi âm trên diễn đàn của trường đi.” Giang Sóc Lưu nhìn ông ta với ánh mắt lạnh băng và nói như bề trên ra lệnh.
“ Ha ha ha! Giang thiếu gia muốn tôi giúp, đương nhiên tôi không dám từ chối. Nhưng vụ đó đằng nào cũng đã ầm ĩ cả lên rồi, xử lí ổn thỏa e là cũng hơi khó đấy!” Người đàn ông nọ đưa tay khép chiếc quạt lại và nói một cách đầy ẩn ý.
“ Hơ hơ hơ… Tôi đến đây là để mách cho ông cách xử lí việc đó thế nào.” Giang Sóc Lưu dường như đã đoán trước đối phương sẽ trả lời như thế nên thủng thẳng đáp lại. Cậu hơi nheo mắt rồi rút trong túi áo ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn, sau đó đặt mạnh lên mặt bàn, “ Tôi nghĩ… ông xem cái này xong nhất định sẽ có hứng thú đấy!”
Đọc xong tờ giấy, người đàn ông kia quả nhiên cười khoái trá: “Ha ha ha ha… Giang thiếu gia, cậu có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
“ Chỉ cần hủy bỏ việc kỉ luật Lạc Tiểu Liên, tất cả mọi thứ tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Rào rào rào…
Sáng sớm hô msau, Lạc Tiểu Liên băng qua vườn cây bạch đàn xanh mướt như ngọc bích (đây cũng là một trong mười thắng cảnh của Liên minh Tinh Hoa, mọi người thường gọi là bích viên) và đang đi tiếp về phía khu giảng đường thì bỗng từ trên cao, một làn nước lạnh cóng táp thẳng vào người cô như một con sóng lớn. Cô bị ướt sũng từ đầu xuống chân như chuột lột.
“ Ui… Hôi quá…”
Lúc đưa tay lau những vệt nước trên mặt, Lạc Tiểu Liên ngửi thấy mùi hôi phảng phất quanh người, phát hiện ra bộ đồng phục của mình còn dính đầy lá rau và vỏ trái cây đã thối rữa. Cô vội vàng lấy tay bịt mũi, trong bụng tức sôi gan.
“Lạc Tiểu Liên!”
Bỗng một tiếng gọi chua như dấm vang lên bên tai cô. Lạc Tiểu Liên kinh ngạc quay đầu lại thì thấy một đám nữ sinh mặc đồng phục trường Đức Nhã, trên trán đồng loạt chit băng đỏ có viết mấy chữ to tướng: “Thề chết bảo vệ anh Hàn Thu Dạ”. Họ vây lấy cô thành hình tam giác, mặt mũi đứa nào đứa nấy cũng tím đen, mắt gườm gườm nhìn. Lạc Tiểu Liên lúc này y hệt nữ thần đứng giữa vòng lửa cháy rừng rực đầy phẫn nộ và đố kị.
Đứa con gái cầm đầu ôm trên tay một cái chậu rửa mặt. Nhỏ ta nghiến răng bặm môi như thể muốn nghiền nát Tiểu Liên ngay lập tức.
Phù phù! Ứng phó với đám fan cuồng của anh Hàn Thu Dạ thật chẳng đơn giản chút nào.
“ Lạc Tiểu Liên, mày đúng là đồ trơ tráo, dám công khai tỏ tình với hoàng tử tường vi xanh Hàn Thu Dạ của chúng tao ngay trên diễn đàn trường! Mày tưởng dung trò mèo ấy là có thể thu hút sự chú ý của anh ấy sao?”
“ Đúng đấy! Đừng có nghĩ là chúng tao không biết gì hết! Ngày đầu tiên đi học mày đã để ý anh í rồi! Lại còn giả nai! Đồ trơ trẽn!”
“Mày nhớ cho kĩ lời cảnh cáo lần này nhé! Mau tránh xa anh Hàn Thu Dạ ra! Nếu không thì lần sau sẽ không chỉ là chậu nước thải đâu!”
“…”
Trước sự công kích ác liệt như bão táp mưa sa ấy, từ đầu tới cuối Lạc Tiểu Liên chỉ buông thõng hai tay đứng nguyên tại chỗ mà không hề phản kháng lại. Từng giọt nước đục bẩn thỉu theo ngọn tóc và gấu áo của cô chảy xuống tựa như sự phản đối ngầm.
Cô đã thề sẽ kiên cường đối mặt với tất cả, vì vậy khi đám con gái kia đồng loạt ném những cái lườm nguýt cay độc về phía co, cô chỉ lặng lẽ đứng đó nhắm hờ đôi mắt.
Đúng lúc cô đang lặng lẽ chờ đợi cho những trò trả đũa ác ý mau chóng kết thúc thì đột nhiên…
“ Trên diễn đàn lại có comment mới rồi! Giang Sóc Lưu… Giang Sóc Lưu, cậu ấy…”
Một nữ sinh thở hồng hộc từ xa chạy lại, vừa chạy vừa hét toáng lên khiến cho cả đám nữ sinh giật mình thảng thốt…
“ Giang Sóc Lưu à? Giang Sóc Lưu làm sao cơ?” Một đứa con gái trong đám fan cuồng căng thẳng quay sang hỏi.
“ Giang Sóc Lưu vừa mới comment trên diễn đàn… Hộc hộc hộc…”
Nữ sinh kia vừa thở hổn hển vừa ra sức vẫy vẫy một tờ giấy về phía mọi người. Cả đám con gái vội chạy xô đến vây quanh, một đứa bắt đầu đọc to rành rọt từng tiếng nội dung ghi trên tờ giấy đó.
“ Theo nguồn tin đáng tin cậy trên báo điện tử, một người bí mật mang njck “ Đôi cánh thiên sứ” hiện tại đang tiết lộ sự thật vụ đoạn băng ghi âm lời tỏ tình của Lạc Tiểu Liên với phía nhà trường. Vụ việc này là do đại thiên tài của Liên minh Tinh Hoa Giang Sóc Lưu gây ra. Nguyên nhân do Lạc Tiểu Liên không biết tự lượng sức nên đi đâu cũng rêu rao Giang Sóc Lưu gây ra. Nguyên nhân do Lạc Tiểu Liên không biết tự lượng sức nên đi đâu cũng rêu rao Giang Sóc Lưu là đối thủ không đội trời chung của mình. Đây chính là một bài học cảnh cáo của Giang Sóc Lưu dành cho Lạc Tiểu Liên. Hiện tại, nhà trường đang tiếp tục điều tra vụ việc này…

“Phù… Nghe nói Giang Sóc Lưu còn muốn qua việc này để cảnh cáo tất cả những người muốn thách thức cậu ấy!” Nữ sinh đưa tin vẫn thở hồng hộc, mặt mũi đỏ gay, nói bổ sung thêm.
“ Gì cơ?” Biến cố đột xuất khiến cả lũ con gái đều sững sờ. Lạc Tiểu Liên cũng giật mình ngẩng đầu lên, cô nhìn nữ sinh đưa tin kia với vẻ ngờ vực. Thế nhưng sau đó…
“ Việc này là do Giang Sóc Lưu làm á?”
“Lạc Tiểu Liên, mày đúng là đồ sao chổi! Đắc tội với Giang Sóc Lưu là việc của mày, đừng có làm liên lụy đến hoàng tử tường vi xanh của bọn tao!”
“ Mau dạy cho con yêu tinh hại người này một bài học đi!”
Lũ con gái kia càng trở nên điên cuồng hơn, những nắm đấm của cả bọn chuẩn bị trút như mưa xuống người Lạc Tiểu Liên.
“ Dừng lại ngay!” Đột nhiên một giọng nói nghiêm nghị vang lên khiến cho những nắm đấm kia chợt khựng lại giữa không trung.
“ Anh Hàn Thu Dạ?” Đám fan cuồng kia phấn khích hét to lên.
“ Đúng là anh ấy rồi!”
“ Á! Mình chưa bao giờ được nhìn thấy anh í gần như thế này. Anh í đẹp trai quá đi!”
Lũ con gái ban nãy còn dữ tợn như hung thần sắp nuốt sống người ta thế mà trong nháy mắt đã bưng mặt ôm má si mê ngắm nhìn Hàn Thu Dạ. Chỉ còn lại một mình Lạc Tiểu Liên đứng ngây ra tại chỗ, mất bao lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Giang Sóc Lưu…
Hóa ra tất cả chuyện này đều là do Giang Sóc Lưu làm ư?
Hắn ta định dồn mình vào đường cùng đây mà… Sao trên đời lại có loại người đê tiện như hắn chứ…
Đúng lúc ấy, một bàn tay ấm áp tóm chặt lấy cổ tay Tiểu Liên.
“ Tránh ra, lần sau đừng để tôi nhìn thấy chuyện này nữa!” Giong nói vốn dĩ ôn tồn và dịu dàng kia đầy vẻ phẫn nộ.
“ Nhưng anh ơi, con bé này suýt nữa đã hại anh…”
“ Đừng nói nữa! Các cô mau biến hết đi cho tôi nhờ!” Không ngờ lúc tức giận, giọng nói ấy lại đáng sợ đến thế.
“ Híc híc… Lần đầu tiên anh Hàn Thu Dạ mắng bọn mình…”
“ Anh ấy lại bênh cái con yêu tinh hại người kia…”
“ Thôi, thôi. Bọn mình mau đi đi, đừng để anh ấy bực nữa!”
Bộp bộp bộp bộp bộp bộp bộp!
Những tiếng bước chân gấp gáp vang lên, mặt đất cuốn một lớp bụi mù mịt, đám fan cuồn kia đã chạy biến mất tăm khỏi đó.
“ Tiểu Liên, em có sao không?” Giong nói đó khẽ khàng hỏi
Lạc Tiểu Liên hệt như một con rô bốt bị ngắt điện, cô ngẩng bộ mặt cứng đơ lên và đáp một cách vô hồn: “Cảm… cảm ơn anh.”
“ Em đã nghe nói việc đó rồi phải không?” Ánh mắt của Hàn Thu Dạ vẫn dịu dàng như thế. Anh cầm tay Lạc Tiểu Liên nãy giờ mà không chịu buông ra.
“ Có đúng là Giang Sóc Lưu đã làm chuyện đó không ạ? Nếu đúng là hắn làm thì tại sao hắn lại còn thừa nhận cơ chứ? Hắn sợ bị trách phạt sao?” Lạc Tiểu Liên nói thì thầm như thể đang tự hỏi mình.
“ Tiểu Liên, Giang Sóc Lưu muốn cho em một bài học cảnh cáo, bây giờ thì cậu ta đã đạt được mục đích ấy rồi.” Trong đôi mắt trong veo và điềm tĩnh của Hàn Thu Dạ lại ẩn chứa chút gì đó tức giận và căm ghét, “ Thừa nhận đã làm việc đó giúp cậu ta tăng thêm uy tín trước mặt mọi người… Còn hậu quả thì… Đối với loại người như cậu ta liệu sẽ phải gánh chịu hậu quả gì chứ?”

Lời nói chất chứa sức công phá cực lớn của Hàn Thu Dạ phát ra tiếng nổ đùng đoàng bên tai Lạc Tiểu Liên. Sự phẫn nộ tột đỉnh theo dòng máu nóng sôi sục lan tuyền khắp cơ thể cô.
Giang Sóc Lưu… Lần này hắn quá đáng lắm! Chúc mừng nhé, mi đã làm ta thực sự căm hận mi rồi!
Trong ngôi biệt thự to rộng hoa lệ như cung điện hoàng thất ở phía nam thành phố Tinh Hoa, hơn chục người cả đàn ông đàn bà ăn mặc đẹp đẽ, sang trong đang ngồi vây quanh chiếc bàn ăn hình chữ nhật. Họ cùng hướng cái nhìn đầy khinh miệt và mỉa mai về một chỗ ngồi còn trống duy nhất.
Một ông già râu tóc bạc phơ ngồi uy nghiêm ở ghế chủ trì. Ông lão đã ngoài tám mươi nhưng đôi mắt sáng lấp lánh và tinh nhanh. Ông mặc bộ vest màu xanh xám, cà vạt vô cùng ngay ngắn, chỉnh tề.
“ Bực mình thật! Đã hơn chín giờ rồi mà vẫn không thấy mặt mũi đâu! Bố à, người phải chịu trách nhiệm là Lưu mà! Đã thế nó còn bắt chúng con chờ hơn một tiếng đồng hồ rồi!”
“ Đúng thế ông à! Từ khi bắt đầu học trung học, Lưu đã được sống một mình ở khu chung cư cao cấp nhất thành phố, làm thế dễ học thói hư tật xấu lắm ạ. Cháu đã hai mươi mấy tuổi rồi mà vẫn phải ở chung với bố mẹ đây này…”
“ À bố ơi…”
“ Im hết đi…” Nghe thấy mọi người tranh nhau bàn tán nhặng xị, ông già hơi chau mày bực mình, ông giơ tay lên cắt ngang những lời oán thán thao thao bất tuyệt.
Ông già liếc cái đồng hồ đeo tay, rồi quay lại nhìn người đàn ông trung niên đang đứng yên lặng phía sau mình với vẻ không vui.
“ Thiểu gia đang ở đâu vậy? Sao vẫn chưa thấy đến?”
“ Thưa lão gia, tôi vừa mới gọi điện cho thiếu gia rồi, nhưng cậu ấy tắt máy…” Người đàn ông trung niên cúi đầu trả lời dè dặt.
“ Ông Giang!” Thấy sắc mặt của ông già mỗi lúc một xám xịt, Văn Chấn Hải đang ngồi phía bên phải chỗ ghế trống vội vàng cướp lời, “ Sau khi tan học cậu ấy còn phải xử lí một số công việc của hội học sinh nữa nên…”
Văn Chấn Hải còn đang định nói tiếp, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén như thể chỉ cần liếc qua đã nhìn thấu tâm can người khác của ông Giang làm cho giật mình.
“ Á…”Ngồi bên cạnh Văn Chấn Hải, Tiêu Nham Phong đang đeo tai nghe, cúi mặt xuống chơi game chợt rú lên vì thấy ai đó đá đá vào chân mình. Khi cậu ấy ngẩng mặt lên thì bắt gặp Văn Chấn Hải đang liên tục đưa mắt ra hiệu cho mình. Cậu ta vội cười ngây ngô, “ Đúng, đúng đấy ạ! Ông cũng biết Lưu là thiên tài số một của trường Tinh Hoa chúng cháu mà. À không, không đúng, là thần tượng của cả Liên minh Tinh Hoa ấy chứ! Cậu ấy bận cũng là chuyện thường mà! Ông không biết đấy chứ, đám nữ sinh đó phiền phức lắm! Hơ hơ hơ hơ hơ!”
Tiêu Nham Phong vừa nói vừa đưa tay gãi đầu rồi liếc nhìn Văn Chấn Hải. Đúng lúc đó cậu ta phát hiện ra Văn Chấn Hải đang bưng chén trà lên và ném ánh mắt này lửa về phía mình như muốn nói: “ Đồ đần, lại còn xát thêm muối vào vết thương của người ta nữa!”
“Hừ, Phong nói không sai chút nào!” Đúng lúc này, một thanh niên chừng hai mươi tuoir trong bộ vest trắng, để kiểu đầu Beckham liếc nhìn Văn Chấn Hải và Tiêu Nham Phong, rồi cười khẩy. Như thể đang nhắc đến tin lá cải trên báo, anh ta nhếch mép, “ Là thần tượng của Liên minh Tinh Hoa nên Lưu phải bận rộn ứng phó với đám fan cuồng là đúng rồi! Tôi nghe một người bạn học ở Liên minh Tinh Hoa nói, gần đây hình như Lưu hay cặp kè với một nữ sinh trường Đức Nhã, nữ sinh đó đêm hôm khuya khoắt còn ra ra vào vào nơi ở của Lưu nữa! Vụ đoạn băng ghi âm trên diễn đàn hình như cũng có liên quan tới nữ sinh đó! Đúng là Lưu bận thật đấy!”

Văn Chấn Hải im thin thít nuốt một ngụm trà. Khi cậu giẫm mạnh một cái nữa vào chân Tiêu Nham Phong định nhắc nhở anh chàng ăn nói cho cẩn thận, thì Tiêu Nham Phong đã la lên như vịt bị siết cổ.
Cả bàn ăn chỉ có một cô gái xinh xắn, đáng yêu như búp bê là ngồi im không nói gì. Cô đang phùng đôi má trắng trẻo bầu bĩnh, trợn tròn đôi mắt lấp lánh sáng như sao, nhướng mày tức tối nhìn Tiêu Nham Phong, hệt như cô bé quàng khăn đỏ nhìn thấy sói xám vậy
“Uý Nguyệt Dao… Cái con ranh này! Cô định giẫm gãy chân tôi hả?” Tiêu Nham Phong vừa ôm lấy cái chân đau vừa nghiến răng bặm môi mắng nhiếc cô gái đáng yêu ngồi đối diện với Văn Chấn Hải.
“Xí!”Uý Nguyệt Dao ném cho Tiêu Nham Phong một cái lườm cháy mặt, sau đó cô ngoảnh phắt sang một bên, mái tóc búp bê được uốn rất cầu kì bung xõa vài lọn trước ngực, khiến cô trông càng xinh xắn, quyến rũ hơn.
“ Thôi, mọi người đừng nói nữa…”
Ông già bỗng thở dài, khiến cho cuộc chiến đang dâng cao giữa Uý Nguyệt Dao và Tiêu Nham Phong bị ngắt quãng giữa chừng. Đúng lúc ấy, bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập vọng tới phòng ăn, khiến cho tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn ra phía cánh cửa lớn màu vàng được trạm trổ công phu đang đóng chặt. Giang lão gia và Văn Chấn Hải có vẻ hơi lo lắng, Uý Nguyệt Dao và Tiêu Nham Phong thì phấn khích chờ đợi, những người còn lại mặt mũi ai nấy đều xám ngoét.
“ Xem ra nhân vật chính của chúng ta sắp ra mặt rồi!”
Trong tiếng cười lạnh tanh của thanh niên mặc bộ vest trắng, cánh cửa lớn màu vàng của phòng ăn từ từ mở ra. Rất nhanh, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, tay cầm áo khoác đồng phục trường Tinh Hoa xuất hiện trước mắt mọi người. Cũng đúng giây phút ấy, ánh sáng của chiếc đèn pha lê trong phòng ăn dường như tập chung hết vào cậu ấy. Cả người cậu như phát sáng lấp lánh đến mức chói lòa.
“ Ông ơi, cháu về rồi ạ.” Chàng trai vừa nhìn về phía Giang lão gia ngồi ở đầu bên kia, vừa cất lời chào lễ phép.
“ A, anh Lưu!” Uý Nguyệt Dao là người đầu tiên đứng bật dậy khỏi ghế. Cô lon ton chạy đến bên Giang Sóc Lưu như một chú thỏ con, sau đó ngước mắt lên nhìn Giang Sóc Lưu, người cao hơn cô hẳn hai cái đầu. Đôi mắt cô bắn tới tấp tim hồng tràn ngập sự sùng bái và ngưỡng mộ về phía Sóc Lưu, “ Cuối cùng anh cũng đến rồi, anh vẫn khỏe chứ?”
“ Anh vẫn ổn, hôm nay em cũng về à?” Giang Sóc Lưu cười dịu dàng đưa tay vuốt tóc Uý Nguyệt Dao.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tiêu Nham Phong làm động tác như muốn ói, sau đó hắn khoanh tay liếc xéo Uý Nguyệt Dao một cái, rồi khinh khỉnh nói:
“ Hừ! Già cốc đế ròi mà còn bày đặt giả nai.”
“ Lưu!” Ở đầu bàn bên kia, Giang lão gia nghiêm nghị nhìn Giang Sóc Lưu, “ Cháu đã tới rồi thì mau ngồi xuống đi, mọi người đợi cháu rất lâu rồi.”
Nghe thấy Giang lão gia nói vậy, Giang Sóc Lưu ngẩng mặt lên nhìn quanh bàn ăn một lượt. Ai cũng nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt ác cảm, mấy người an hem họ thì lại càng tỏ thái độ coi thường hơn.
Ánh mắt Giang Sóc Lưu vẫn điềm tĩnh đến mức không có một chút xao động. Cậu mỉm cười vỗ vai Uý Nguyệt Dao rồi cùng cô ngồi vào ghế của riêng mình.
“ Giang Sóc Lưu, hôm nay mọi người đều đợi cậu xin lỗi đấy! Sao lại đi chơi về muộn thế, chắc không phải là đi hẹn hò với đứa con gái nào đấy chứ?” Anh chàng mặc bộ vest trắng cười mỉa mai, sau đó săm soi Giang Sóc Lưu. Hắn tím bầm mặt khi thấy Sóc Lưu còn nhỏ tuổi mà lại được ngồi ở ghế trên.

“ Lưu à, nhà trường đã thông báo cho quản gia về vụ đoạn băng ghi âm. Chúng ta hi vọng cháu sẽ có lời giải thích hợp lí. Cháu làm cho họ Giang mất hết cả thể diện!” Một người đàn ông trung niên để chòm râu dê, ngồi chéo Giang lão gia, nhíu mày nhìn Giang Sóc Lưu và lên tiếng giáo huấn một cách nghiêm khắc.
“ Có gì mà phải giải thích chứ! Người ta thường bảo cha nào con nấy mà, có điều thế hệ sau còn kinh hơn thế hệ trước!” Một người đàn bà ăn mặc sang trọng, tóc búi cao ngồi cạnh người đàn ông trung niên nọ, vừa thong thă nhấp một ngụm rượu nho trong chiếc lý pha lê vừa nói với vẻ miệt thị.
“ Ông ơi, cháu xin lỗi. Lúc nãy cháu bận chút việc nên mới về muộn ạ.” Nghe những lời oán trách cứ như buộc tội mình, Giang Sóc Lưu thờ ơ coi bọn họ như không khí. Anhs mắt tràn ngập vẻ hối lỗi của cậu chỉ hướng về Giang lão gia.
“ Đủ rồi đó, mấy anh chị đừng nói nữa.” Giang lão gia nhăn mặt xua xua tay với vẻ không vui, “ Tôi tin cháu Lưu…”
“ Nhưng mà bố ơi!” Người đàn bà sang trọng kia tức đỏ mặt, “ Bó đừng lúc náo cũng bênh vực nó chằm chằm! Nhà họ Giang còn biết để mặt vào đâu nữa. Lưu, cháu là người thừa kế tương lai của nhà họ Giang, thế mà lại làm chuyện tày trời đó, cháu phải giải thích rõ ràng với mọi người chứ!”
“ Đúng thế, đúng thế… Thật chẳng ra sao cả.”
“ Làm chúng ta mất mặt quá đi mất!”
Tiêu Nham Phong hết nhìn Giang Sóc Lư với vẻ hơi lo lắng rồi nhìn những người khác trong nhà họ Giang, cuối cùng cậu ta quay sang nhìn Văn Chấn Hải, rồi đưa tay ra sức vò đầu với vẻ nôn nóng. Thế nhưng Văn Chấn Hải vẫn lặng thinh uống trà, chỉ có điều ánh mắt cậu ấy không che giẩu nổi lo lắng. Giang Sóc Lưu ngồi im lặng nghe những lời chỉ trích của mọi người trong họ hàng, cậu chỉ mỉm cười lạnh lung:
“ Toàn bộ sự việc như thế nào cháu tin mọi người cũng đã rõ hết rồi, cháu cần gì phải giải thích nhiều.”
“ Cái gì?” Nghe Giang Sóc Lưu nói thế, anh chàng mặc bộ vest trắng đập bàn dứng dậy trong tiếng kêu ca phàn nàn ồn như cái chợ vỡ của nhà họ Giang. Anh ta hùng hổ bước tới trước mặt Giang Sóc Lưu, “ Đừng nghĩ rằng ông nội yêu chiều mày là mày không coi ai trong nhà này ra cái gì nhé!”
“ Diệc Lưu! Mau quay về chỗ của mình đi!” Câu nói của Giang Diệc Lưu khiến Giang lão gia tức đỏ cả mặt, ông lớn tiếng quát.
“ Bố làm thế chẳng công bằng chút nào.” Một người phụ nữ trong chiếc đầm xanh đính đá quý cũng chõ miệng phản đối, “Tuy từ nhỏ Lưu đã không chịu an phận thủ thường, nhưng từ khi quyết định để nó trở thành người thừa kế tương lai của nhà họ Giang, nó càng ngày càng không coi ai trong cái nhà này ra gì! Nếu cứ tiếp tục thế này, bộ mặt của họ Giang sẽ bị nó bôi gio trát trấu mất thôi!”
“ Thôi mà, dì hai!” Người người đàn bà sang trọng có mái tóc búi cao ném cái nhìn khinh miệt về phía Giang Sóc Lưu, “ Nhà họ Giang đã bị bẽ mặt từ lâu rồi, lại còn người bố chẳng ra sao của nó nữa… Thật không hiểu nhà họ Giang đã gây ra nghiệp chướng gì mà lại bị hai bố con nó vào phá thế này. Có trách thì trách chúng ta xui xẻo thôi!”
“ Hừ! Đúng thế!” Thấy bố mẹ và cả những người họ hàng khác đều đứng về phía mình, Giang Diệc Lưu càng hung hăng hơn. Ánh mắt đầy thách thức của anh ta như những mũi đao nhọn hoắt: “ Giang Sóc Lưu, bố mày trước kia cũng ngạo mạn y hệt mày, nên cuối cùng mới có kết cục thảm thế. Dù gì mày cũng là em họ tao, tao nhắc để cho mày nhớ, đừng có mà sống phóng đãng làm mất mặt dòng họ Giang nhé.”

“ Nói hết chưa hả?” Nghe thấy Giang Diệc Lưu nói vậy, Giang Sóc Lưu siết chặt nắm đấm, cố kìm người khỏi bị run lên, giọng nói cậu lạnh như băng.
“ Ê! Thằng khốn kia! Mày là cái thớ gì mà dám nói với Lưu như thế hả? Tao phải cho mày một trận…” Tiêu Nham Phong nổi điên, chuẩn bị đứng lên ra đòn thì Văn Chấn Hải đưa tay túm lấy, rồi đưa mắt ra hiệu cậu ta bình tĩnh ngồi xuống. Sau đó Văn Chấn Hải lo lắng đưa mắt nhìn Giang Sóc Lưu.
“ Sao? Không vui hả?” Thấy Giang Sóc Lưu bắt đầu nổi giận vì bị mình công kích, Giang Diệc Lưu nhếch mép cười đểu, “ Chẳng nhẽ tao vừa nói sai chỗ nào à?” Nói đến đây, ánh mắt hắn trông rõ gian xảo. Hắn hơi cúi người xuống ghé xát vào tai Giang Sóc Lưu, thì thầm với cái giọng đầy dung tục, “ Khà khà khà khà! Mày và cái con nhỏ mất nết đó suốt ngày quấn lấy nhau, không lẽ mày muốn dẫm chân vào vết xe đổ như bố mày, thích loại con gái bình dân, hạ lưu đó ư? Xem ra nó cũng biết cách quyến rũ đàn ông đấy, tao cũng muốn thử chút xem sao…”
Bốp!...
“ Ái…”
Một nắm đấm cứng như thép giáng mạnh vào mặt Giang Diệc Lưu. Hắn đổ nhào xuống đất và đưa tay ôm mặt thét hơn đau đớn.
“ Ôi, Diệc Lưu!”
“ Giang… Giang Sóc Lưu! Mày… mày dám…” Trong tiếng kêu thét kinh hãi của mọi người, Giang Diệc Lưu ôm một bên má sưng vù, cay cú trợn mắt lên với Giang Sóc Lưu khiến hắn run lẩy bẩy cả người.
“ Mày không được phép bôi nhọ cô ấy.” Giang Sóc Lưu, cúi mặt xuống, nắm đấm lại siết chặt. Cậu chừng mắt nhìn Giang Diệc Lưu đang ngồi phệt dưới đất như thể đang nhìn con gián không biết trời cao đất dày là gì.
“ Lưu, mau dừng tay lại!” Thấy Giang Sóc Lưu sắp sửa mất hết ý trí đến nơi, Giang lão gia đứng dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ lo lắng, lớn tiếng ngăn lại.
“ Lưu, đừng làm thế!” Văn Chấn Hải vội đứng dậy chộp lấy cánh tay Giang Sóc Lưu để cố kìm chế cơn giận ngút trời của cậu ấy.
“ Đánh đi, đánh mạnh vào, đánh chết tên khốn đó đi Lưu!” Tiêu Nham Phong cũng đứng bật dậy khỏi ghế. Chẳng thèm đếm xỉa đến ánh mắt trách cứ của mọi người, cậu ta hùng hổ vừa xắn tay áo vừa hét to: “ Lưu à, thằng cha này không biết nói tiếng người đâu, chỉ giỏi sủa thôi!”
“ Hừ! Mày tưởng tao sợ mày à?” Giang Diệc Lưu đã kịp hoàn hồn, hắn loạng choạng nhổm người bò dậy, “ Giang Sóc Lưu, từ nhỏ đến lớn tất cả những thứ mày giành được đều nhiều hơn tao, tốt hơn tao! Dựa vào cái gì mà mày lúc nào cũng hơn tao chứ? Một đứa mang dòng máu đê tiện như mày thì chỉ biết bôi nhọ dòng họ Giang thôi! Mày dựa vào cái gì mà được làm người thừa kế? Hôm nay mày lại vì một con ranh lai lịch không rõ ràng mà động tay chân đánh tao! Mày chết quách đi cho rảnh!”
Giang Diệc Lưu bất chợt gào to lên rồi cung nắm đấm về phía Giang Sóc Lưu. Giang Sóc Lưu nhanh nhẹn né người sang một bên, tránh được cú đấm của Giang Diệc Lưu, nhưng không ngờ phía sau ngáy cậu lại dội lên một cơn đau nhói. Cậu đưa tay sờ vào thì thấy lòng bàn tay mình toàn máu. Giang Sóc Lưu ngoảnh lại, phát hiện ra một người anh họ khác đang cầm cái bình hoa trong tay, ánh mắt hắn run rẩy nhìn cậu
Phòng khách đang hỗn độn bỗng dưng trở nên yêu lặng. Đủ loại ánh mắt, từ ngạc nhiên, hoang hoang đến đắc ý… đan xen nhau cùng tập chung về phía Giang Sóc Lưu

“ Các người mau dừng ngay cho tôi!” Giang lão gia giận dữ tới mức đập bàn bực bội quát lớn.
Thấy Giang Sóc Lưu bị đánh lén, Tiêu Nham Phong gầm lên như beo rồi xông luôn tới choảng tên kia tới tấp. Người đã sớm rời khỏi chỗ ngồi từ trước vì cơn “ chiến loạn” là Uý Nguyệt Dao lo lắng nhìn Giang Sóc Lưu rơi vào trận ẩu đả. Cô bèn chụp lấy chiếc muôi bằng inox trên bàn rồi lao về phía sau lưng Giang Diệc Lưu. Cô đứng hẳn lên ghế ráng sức dung chiếc muôi to gõ lia lịa vào đầu Giang Diệc Lưu.
“ Dừng tay! Tất cả dừng ngay lại cho tôi! Dừng…”
“ Á! Bố! Bố ơi!”
“ Giang lão gia! Giang lão gia! Ông làm sao thế?”
“ Ông ơi!”
Không biết từ lúc nào, bầu trời đã tụ đầy mây đen ngòm, chỉ một lát sau, những hạt mưa to bằng hạt đậu, như những giọt nước mắt bi thương, từ trên trời trút xuống hối hả, thấm đẫm cả mặt đất.
Trong dinh thự tráng lệ được trang hoàng lộng lẫy đó lại tràn ngập sự lạnh lùng và tranh đấu. Giang Sóc Lưu lặng lẽ ngồi túc trực bên chiếc giường to sang trọng. Dưới ánh đèn chụp vàng nhạt đặt nơi đầu giường, cậu nhìn khuôn mặt đang nằm ngủ vừa già nua vừa mệt mỏi của ông nội, sau đó cúi gằm mặt xuống tự trách mình.
“ Thiếu gia, cậu đừng lo lắng quá.” Một người giúp việc nhẹ nhàng bước tới, “Bác sĩ nói lão gia chỉ cần nghỉ ngơi chút ít là sẽ hồi phục thôi. Nhưng vết thương trên mặt và người cậu…”
“ Không cần phải lo cho tôi.” Giang Sóc Lưu vừa nói vừa đứng dậy khỏi chiếc ghế đặt cạnh giường, ánh mắt cậu lưu luyến rời khỏi ông nội, “ Phiền cô… chăm sóc cho ông chu đáo…”
“Hừ! Đồ giả tạo!”
Đúng lúc ấy, Giang Diệc Lưu và hai người an hem họ nữa khệnh khạng bước vào, hắn bĩu môi, ánh mắt lộ rõ vẻ sung sướng.
“ Giang Sóc Lưu! Những tháng ngày tươi đẹp của mày sắp kết thúc rồi! Bây giờ ông nội đã đổ bệnh, người chủ trì mọi thứ trong nhà chính là bác cả! Cuộc họp gia đình đã quyết định tạm thời hủy bỏ tư cách người thừa kế của mày, hủy bỏ mọi đặc quyền thừa kế của mày rồi nhé! Ha ha ha ha!”
“ Hừ! Bác cả lúc đầu định giam mày xuống dưới tầng hầm, nhưng vì nể mặt Văn thiếu gia nên giao mày cho cậu ta trông coi! Thằng ranh con, coi như mày gặp may đó!”
“ Nó định hại chết ông nội để sớm được thừa kế gia sản ấy mà! Đừng có nằm mơ nữa đi! Rồi sẽ có một ngày mày bị đuổi ra khỏi nhà họ Giang! Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Giang Sóc Lưu đứng im lặng trước cửa phòng, dường như cậu muốn để những lời mắng nhiếc của mọi người trừng phạt sự bồng bột, nông nổi của mình hồi nãy. Những người họ hàng đứng cạnh đó vẫn chưa hả giận không ngớt chỉ trỏ mắng nhiếc cậu.
“ Bố dung túng cho nó lâu quá rồi! Nó đã làm cái chuyện bại hoại gia phong đấy thì phải lập tức hủy bỏ quyền thừa kế của nó mới đúng chứ!”
“ Ai bảo bố mẹ nó không ra gì, nói ra thì mất hết cả thể diện!”
“ Haizzz, bố mẹ không ra gì thì mới có đứa con như vậy chứ! Đúng là nghiệp chướng mà…”
Giang Sóc Lưu lạnh lùng đưa mắt quét qua từng cái miệng xấu xa đang chỉ trích mình, rồi cậu lại lặng lẽ nhìn ông nôi đang nằm trên giường bệnh thêm một lần nữa. Từ nhỏ tới lớn, chỉ duy nhất ông nội là người thực sự quan tâm tới cậu, ông là người than duy nhất của cậu… Nỗi đau khổ khó nói thành lời như mũi dao nhọn xuyên thấu tim cậu.

“ Ông ơi, cháu xin lỗi!...” Đôi môi của Giang Sóc Lưu khẽ run rẩy, giọng cậu trở nên nghẹn ngào. Sau đó cậu không nói gì nữa quay người đi xuống lầu.
“ Lưu, cậu đi đâu thế?” Thấy Giang Sóc Lưu định bỏ đi, Tiêu Nham Phong lo lắng đuổi theo.
“ Khoan đã!” Văn Chấn Hải vội chộp lấy cánh tay của Tiêu Nham Phong, bình tĩnh lắc đầu với cậu ta, “ Lúc này hãy để cho cậu ấy ở yên một mình đi.”
“ Anh Lưu, đợi em với…”
Thế nhưng khi Văn Chấn Hải vừa dứt lời, người đứng bên cạnh cậu ta là Uý Nguyệt Dao lại chạy như bay hệt một con hoẵng…
Ào ào ào ào ào…
Bầu trời ngoài kia dường như bị rách toang thành một cái lỗ to tướng. Trời mưa mỗi lúc một to hơn.
Giang Sóc Lưu lặng lẽ đứng dưới trời mưa, lưng cậu quay về phía ánh đèn điện chói mắt trước cửa căn biệt thự đó. Sự cô độc và đau buồn thê lương như lan tỏa khắp không gian.
“ Anh Lưu! Anh định đi đâu vậy? Vết thương của anh…” Uý Nguyệt Dao đứng dưới mái hiên trước cửa ra vào, nhìn thấy Giang Sóc Lưu ướt sũng từ đầu đến chân nhưng không dám lại gần, cô chỉ cất tiếng hỏi với vẻ lo lắng.
“ Mặc kệ tôi.” Giang Sóc Lưu không hề ngoái đầu lại, giọng nói cậu trùng xuống và nhão nhoẹt như thể bị nước mưa thấm đẫm.
“ Từ trước tới nay anh chưa từng bị những người đó kích động. Em chưa bào giờ thấy anh tức giận như vậy cả! Tất cả… tất cả đều tại cô nữ sinh trường Đức Nhã ấy ư? Em không dám tin…” Uý Nguyệt Dao nhíu mày buồn rầu, như thể đang tự nhắc nhở mình, cô lắc đầu lia lịa, “ Vì cô gái ấy mà anh một mình đối chọi với cả gia đình…”
“ Ngoài ông nội ra, tôi không có ai là người nhà hết…” Thấy Uý Nguyệt Dao nói vậy, Giang Sóc Lưu khép chặt mi mắt và chậm rãi đáp lại.
“ Vậy người đàn ông mà anh kính trọng nhất thì sao?... Bây giờ ông đang thế nào? Lạc Tiểu Liên đã làm cho cuộc sống của anh đảo lộn, chẳng phải ông nội cũng đã đổ bện đấy ư!” Uý Nguyệt Dao vẫn tiếp tục chất vẫn không chịu buông tha, giọng nói cô mỗi lúc một nhỏ đi, “ Chỉ vì một người con gái cực kì bình thường mà anh mất đi tất cả, anh không cảm thấy nuối tiếc sao?”
“ Ông nội…” Giang Sóc Lưu cúi đầu khẽ thổn thức. Cậu cảm thấy tim mình như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt lại. Sóc Lưu trầm ngâm một lát rồi ngoái đầu lại… Uý Nguyệt Dao trợn tròn mắt nhìn khuôn mặt điển trai nhưng đầy kiêu hãnh của Giang Sóc Lưu. Một giọng nói lạnh lùng đến khó tin vang đến tai cô, “ Đó là việc riêng của tôi.
“ Anh…” Câu nói lạnh lùng của Giang Sóc Lưu khiến Uý Nguyệt Dao đỏ bừng mặt. Cô bước tới, nắm chặt lấy cánh tay của Giang Sóc Lưu, giọng bắt đầu run rẩy, “ Chỉ vì Lạc Tiểu Liên mà anh vô tình với em thế sao? Nếu không được gia tộc nhà em giúp đỡ, anh tưởng những người bà con họ hàng đó để anh yên sao? Anh có biết rằng địa vị của anh đang bị lung lay, có thể mất đi tất cả không?”
Giang Sóc Lưu quay ngoắt lại. Cậu điềm tĩnh nhìn vào gương mặt tuyệt vọng và đau đớn của Uý Nguyệt Dao rồi nói: “ Tùy cô thôi.”
“ Giang Sóc Lưu! Anh tưởng che giấu thân phận thực sự của mình để qua lại với cô ta thì sẽ chẳng sao đúng không?” Uý Nguyệt Dao sững người như bị điện giật. Cô đau khổ nhìn Giang Sóc Lưu và hít một hơi thật sâu, “ Giang Sóc Lưu vẫn là Giang Sóc Lưu! Anh mãi mãi không thể thoát khỏi thân phận này để trở thành Thời Tuân được đâu! Nếu như Lạc Tiểu Liên biết được anh lừa gạt cô ấy bao lâu nay, cô ấy sẽ càng căm ghét anh thôi…”
Không đợi cho Uý Nguyệt Dao kịp nói hết câu, Giang Sóc Lưu chẳng nói thêm lời nào nữa, cậu đi thẳng vào màn đêm tối mịt mùng.
Uý Nguyệt Dao đứng dưới mái hiên, bàn tay mỗi lúc một siết chặt của cô mang thêm cả nỗi đau khổ không mong đợi, cô gắng gượng nghiến răng chịu đựng. Trông theo bóng Giang Sóc Lưu khuất xa dần, cô lẩm bẩm nói một mình: “ Anh Lưu là của mình. Mình và anh ấy từ nhỏ đã ở bên nhau, sau này cũng phải ở bên nhau! Vì vậy… kẻ nào định cướp anh Lưu của mình, mình sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đó!”

Hết Chương 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#angel