Tập hai_C2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ĐOẠN ĐƯỜNG NƠI CHÂN TRỜI (Heartbroken Always Lonely)

[Đích đến]

Rất nhiều lúc,

Tôi giống như 1 dũng sĩ ko hề sợ hãi

Cứ mải miết lao về phía tận cùng mà ko hề thấy mệt mỏi,

Chân Hi gọi đó là đích đến.

Trên con đường thời gian và trong đôi mắt của Hàn Thu Dạ

Đâu mới được gọi là đích đến?

“Sao các em lại tuỳ tiện thế nhỉ?”

Ngày hôm sau, đứng trong văn phòng làm việc của chủ nhiệm trường Đức Nhã, LẠc Tiểu Liên ko còn cười nổi nữa.

Căn phòng ko rộng lắm, đồ đạc đơn giản nhưng dc sắp xếp cực kì ngay ngắn. Cô Kỉ đứng gần cửa sổ, sau cái bàn làm việc bằng gỗ màu đen, đầu cúi xuống như đeo 1 quả cầu sắt. Còn đứng bên cạnh cô là nhân tài số 1 trường Đức Nhã – Thẩm Tuyết Trì.

“Trường đã nhắc nhở nhiều lần là ko dc lén đi xem công tháp, nếu phát hiện sẽ bị đuổi học. 2 em đã biết rõ sao vẫn vi phạm hả?”

Cô chủ nhiệm Kỉ Đức Trinh nộ khí xung thiên, ánh mắt đĩnh đạc thường ngày chất đầy nỗi thất vọng và bực dọc, ngay cả những lọn tóc xoăn cũng như dựng ngược lên.

“Đặc biệt là em Thẩm Tuyết Trì, cả trường Đức Nhã này đều gửi gắm niểm tin vào em, sao em có thể… có thể làm những chuyện thế này cơ chứ? Còn cả em nữa Lạc Tiểu Liên. Em nói là đi lén xem công tháp để thám thính tình hình Giang Sóc Lưu, sau đó lên kế hoạch trở thành hs ưu tú nhât LM. Em ko thấy lí đó hoang đường sao?”

Cô Kỉ vừa nói, vừa dủng ngón tay chỉ vào tấm poster trên bàn làm việc. chiếc áo trắng tơ tằm tinh tế mà cô đang mặc như bị nhuộm đỏ bởi ngọn lửa tức giận bốc lên ngùn ngụt.

“Em xin lỗi cô, lén đến xem công tháp là lỗi của em, nhưng em ko nói dối cô đâu ạ. Em thực sự muốn phấn đấu trở thành hs ưu tú nhất LMTH.”

“Lạc Tiểu Liên!” Lời nói của Tiểu Liên chẳng khác nào lửa đổ thêm dầu, như gáo nước lạnh dội lên đầu cô Kỉ. “Nếu cô nhớ ko nhầm, kết quả nhập học của em ko lọt dc vào top 100 của trường. Buổi lễ khai giảng, em còn làm cả trường mất mặt nữa chứ. Có lí tưởng là tốt nhưng đừng mơ mộng hão huyền em ạ! Còn nữa may mà sáng nay Hàn Thu Dạ phát hiện ra tấm poster này từ sớm nếu ko thì rắc rối to. Bây giờ Hàn Thu DẠ đang phải đi giải thích với hiệu trưởng. 2 em ở đây đợi xử lí.”

Nói xong, cô Kỉ gỡ kính xuống, day day khoé mắt mệt mỏi, rồi thở dài ngồi xuống dựa lưng vào ghế tựa.

Thẩm Tuyết Trì hơi cụp mắt xuống, nhìn tấm poster đặt trên bàn làm việc, ko nói câu nào.

Lạc Tiểu Liên mím môi, vừa áy náy vừa ko phục. Cô nghiêng mặt sang 1 bên, trống ngực đánh rộn ràng. Ánh mắt Tiểu Liên dừng lại ở tấm poster, thấy ngay bức ảnh chụp mình và Thẩm Tuyết Trì đứng bên bức tượng đồng, 1 luồng sát khí từ chân bốc lên tận đầu cô.

Bán đứng mình thì chỉ có cái tên chết bầm đầu tổ quạ Tiêu Nham Phong chứ còn ai vào đây nữa.

Nghĩ đến đây, Lạc Tiểu Liên cắn chặt răng, 2 mắt cháy đùng đùng ngọn lửa căm hờn.

Tiêu Nham Phong… kể cả ngươi có trốn dưới 18 tầng địa ngục ,Lạc Tiểu liên này cũng quyết ko tha cho ngươi.

Cốc cốc cốc!

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa dứt khoát vang lên, ngắt quãng ko khí trầm tĩnh trong phòng.

Lạc Tiểu Liên sững người, nhìn về phía cửa.

Hàn THu Dạ vẫn giống y như lần đầu gặp,mặc bộ đồng phục trường Đức Nhã gọn gàng, mái tóc dài rũ xuống vai như dải lụa, trên khuôn mặt nở nụ cười nhạt nhoà như sương sớm, trông rất điển trai.

"Hàn Thu dạ, em vào đi!" Cô Kỉ lại đeo kính lên, hít 1 hơi nhè nhẹ, điều chỉnh lại nhịp thở.

"Cô Kỉ!" Hàn Thu Dạ gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn sắc mặt hơi căng thẳng của Lạc Tiểu Liên, sau đó bước đến trước bàn làm việc của cô Kỉ, "Em đã bàn bạc với thầy hiệu trưởng và hội phó hội hs trường Tinh Hoa rồi, họ đều đồng ý cho việc này chấm dứt tại đây."

"Hay quá!" Cô Kỉ nghe thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nghiêm nghị xuyên qua mái tóc rũ trước trán hướng về phía Thẩm Tuyết Trì và Lạc Tiểu Liên, "Có điều... qui định của trường từ trước tới giờ đều rất nghiêm ngặt và minh bạch. là GVCN, tôi ko thể cho qua chuyện này. LẠc Tiểu Liên, Thẩm Tuyết Trì, 2 em phải chịu xử lí nội bộ trong trường."

Gì cơ? Xử lí nôi bô á?

Nghe thấy vậy, Lạc Tiểu Liên giống như bị sét đánh trúng , đứng như trời trồng.

“Cô Kỉ!” Hàn Thu Dạ tiến đến sát bàn làm việc của cô, “Lễ hội văn hóa mùa thu do bốn trường trong Liên minh tổ chức sắp khai mạc. Đây là một trong những hạng mục quan trọng để học sinh bốn trường tranh tài toàn năng. Em xin cô cho Thẩm Tuyết Trì và Lạc Tiểu Liên một cơ hội chuộc lỗi, để hai em ấy đại diện đi thi đấu. Chúng ta không nên vì chút lỗi nhỏ mà để mất nhân tài của trường Đức Nhã.”

“Ừm… Lễ hội văn hóa mùa thu đúng là một trong những cuộc thi quan trọng giữa bốn trường…” Cô Kỉ hơi trầm giọng xuống, một lúc sau ánh mắt tràn trề hi vọng nhìn về phía Thẩm Tuyết Trì đang đứng đờ người ra, “Thẩm Tuyết Trì, cả trường đều đang háo hức chờ đợi những thành tích của em. Cô tin em sẽ không làm trường ta thất vọng đâu. Cuộc thi lần này em phải cố lên nhé… Mong rằng trận công tháp năm sau, em và Hàn Thu Dạ sẽ giành được thành công rực rỡ cho trường Đức Nhã. Còn em Lạc Tiểu Liên năng lực quá bình thường, có nên cho tham gia hay không, cô e rằng…”

“Thưa cô, em rất tin tưởng vào hai em ấy. Nếu các em ấy thua, em xin chịu mọi hình thức kỉ luật.” Hàn Thu Dạ mỉm cười, ánh mắt cương quyết nhìn cô Kỉ.

“Chịu mọi hình thức kỉ luật?... Hàn Thu Dạ, em đang đùa gì thế?” Hàng lông mày lá liễu của cô Kỉ hơi nhíu lại, tiếng nói run lên vì xúc động, “Kì công tháp năm nay sẽ được công bố trong Lễ hội Văn hóa Mùa thu. Năm nay trường Tinh Hoa có Giang Sóc Lưu rất được mọi người kì vọng và ủng hộ. Dù gì em cũng là Vương năm trước, không lo lắng cho danh dự của trường Đức Nhã thì chớ, lại đi lo lắng những việc chẳng liên quan tới mình, em làm cô…”

“Cô Kỉ, dù đối thủ là ai, em cũng sẽ cố gắng làm hết trách nhiệm của mình.”

Hàn Thu Dạ kiên quyết và bình tĩnh ngắt lời cô Kỉ đang đăm chiêu nhíu mày. Lúc đó ngay cả cô Kỉ cũng không thể nói thêm được gì nữa.

“Được rồi! Đã thế thì Thẩm Tuyết Trì, cô rất kì vọng ở em. Còn Lạc Tiểu Liên, em… em hãy cố hết sức mình, đừng làm trường Đức Nhã mất mặt đấy.”

“Thưa cô! Em hứa sẽ hoàn thành nhiệm vụ ạ!” Lạc Tiểu Liên vừa thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng cũng có cơ hội đến trước mặt cô Kỉ, tay trái tì vào góc bàn làm việc của cô, tay phải giơ cao hứng khởi nói, “Nếu em thắng trong Lễ hội Văn hóa Mùa thu, em có thể đại diện cho trường Đức Nhã tham gia công tháp không ạ?”

“Ừm, trên nguyên tắc thì… đúng là như vậy. Có điều, Lạc Tiểu Liên…”

“Thế thì tuyệt quá!” Lạc Tiểu Liên vui sướng ngắt luôn lời cô Kỉ. Tiểu Liên chống nạnh, háo hức hít một hơi thật sâu, mắt sáng long lanh nhìn về phía trước, “Đây là bước đầu tiên để trở thành học sinh ưu tú nhất Liên minh… nên em sẽ cố gắng hết sức.”

“Lạc Tiểu Liên, ý chí phấn đấu của em rất đáng khen, nhưng…” Cô Kỉ nhìn Lạc Tiểu Liên đang hừng hực ý chí chiến đấu, ánh mắt bỗng nghiêm lại, “Em muốn công tháp để làm xấu mặt trường Đức Nhã hả? Đừng có mà mơ mộng viển vông nữa. Nếu có thời gian thì tốt nhất em hãy suy nghĩ nghiêm túc, làm tròn trách nhiệm của một học sinh đi thì hơn.”

“Hừ… Chỉ tại cái tên đầu tổ quạ ấy hết!...”

Tại văn phòng Hội học sinh trường trung học Tinh Hoa.

Bốp!

“Lưu! Hải! Hê hê hê! Hôm qua tôi đã xử đẹp được con vịt bầu si đần trường Đức Nhã rồi. Nghĩ lại thấy đã ghê.”

Chuông nghỉ trưa vừa vang lên, cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo, vừa dày vừa nặng trịch của văn phòng Hội học sinh trường Tinh Hoa bị ai đó đá tung ra. Tiêu Nham Phong hai tay đút túi quần, bô la bô lô như cái loa phóng thanh, lao vút vào.

“Be bé cái miệng thôi, Lưu đang ngủ trưa ở phòng trong đấy.” Văn Chấn Hải vắt chéo chân ngồi xem báo trên chiếc sô pha, ngước đầu lên ra hiệu với Tiêu Nham Phong.

Tiêu Nham Phong cụt hứng gãi gãi đầu, sau đó ghếch chân ngồi vào chiếc bàn khắc hoa giữa phòng. Cậu ta tiện tay lật mấy cuốn tạp chí về tài chính và thời sự trên bàn, rồi bĩu môi:

“Hải, chẳng hiểu sao cậu lại thích xem mấy thứ chán ngắt này nhỉ?”

“…” Nghe thấy Tiêu Nham Phong nói thế, Văn Chấn Hải ngước mắt lên lườm hắn, rồi lại cúi xuống xem, miệng nói: “Đầu đất như cậu thì làm sao mà hiểu nổi. Nhưng tôi cảnh báo cậu trước, điểm cuối kì này nếu cậu vẫn không tiến bộ tẹo nào, tôi đã hứa với bố cậu, sẽ không tha cho cậu đâu.”

Đinh!

Thấy đôi mắt thường ngày trầm tĩnh của Văn Chấn Hải bỗng lóe lên một tia sáng lạnh như băng, Tiêu Nham Phong khẽ hít một hơi dài. “Cơn lốc” Tinh Hoa mọi khi huênh hoang, oai phong như một con hổ bỗng chốc biến thành con cún vẫy đuôi nịnh nọt.

“Đúng rồi, Hàn Thu Dạ bên trường Đức Nhã ban nãy có tới tìm tôi, vụ cậu chụp ảnh rồi in thành poster, Lưu cũng biết rồi!” Văn Chấn Hải chậm rãi nói, “Đối thủ quá kém, Lưu nói cậu không cần phải giở mấy trò đó ra.”

“Hi hi hi! Tôi biết rồi! À, Hải nè!” Tiêu Nham Phong vội vã đổi chủ đề, “Tôi đã nghĩ đi nghĩ lại kĩ lắm rồi. Tôi sẽ tham gia ngày hội Trùng Dương. Đến lúc đấy, Lưu cũng tới chứ?”

“Lưu đương nhiên không đi rồi. Còn cậu…” Văn Chấn Hải lại ngước đầu lên, nhìn mỉa mai, “Tôi khuyên cậu đừng đi thì hơn, không lại mất mặt thì khổ.”

“Này, ý cậu là sao? Xem thường tôi nó vừa thôi!” Lời nói của Chấn Hải như một xô nước đá tạt vào người Nham Phong. Mặt hắn đỏ bừng, gắt ầm lên.

“Hải… Cứ để Phong đi đi…” Đột nhiên, một giọng nói vang như sóng biển vọng ra từ sau cánh cửa đang khép hờ.

“Lưu… Cậu dậy rồi à?” Văn Chấn Hải đưa đầu nhìn cánh cửa gỗ mở toang, sau đó ánh mắt sắc như dao cạo hướng về phía Tiêu Nham Phong: “Đã bảo cậu bé mồm thôi cơ mà!”

“Ưm…” Tiêu Nham Phong biết mình sai, gãi đầu liên tục, sau đó không nói năng gì nữa.

“Không sao…” Tiếng nói trong cánh cửa lại vang lên, “Ngày tết Trùng Dương… có khi lại rất vui đấy!”

Sau giờ nghỉ trưa, ánh mặt trời đủng đỉnh xuyên qua đám mây mỏng manh, lắc lư thân hình như quả cầu lửa. Cả bầu trời như được phe phẩy bởi bầu không khí dịu dàng, mát lành.

Một chàng trai mặc đồ đen, đầu đội mũ lưỡi trai, đeo chiếc kính mát che đến nửa bộ mặt, tay trái đưa lên đưa xuống lon côca côla màu đỏ, tay phải thọc vào túi quần, trông như minh tinh xuống phố. Cậu ta lững thững đi theo con đường be tông rộng rãi thẳng tắp về phía cổng chính của Liên minh Tinh Hoa. Những người nhìn thấy cậu ta đều như bị bỏ bùa mê, ngớ người ra nhìn chằm chằm mãi không thôi.

Một lát sau, cả con đường chỉ có bóng dáng nam sinh nọ như tỏa ánh hào quang, còn lại tất cả cảnh sắc và mọi người xung quanh đều bị lu mờ hết.

Một cô gái mặc đồng phục xanh lục trường Đức Nhã đứng ngay trên đường, vừa nhìn thấy nam sinh nọ, hai bím tóc bỗng dựng đứng lên như hai cái dây sắt:

“Thời Tuân! Hai tiếng rồi đấy! Cậu bắt tôi đợi hai tiếng rồi đấy!”

“A ha ha ha! Xin lỗi, xin lỗi! Hôm nay có tiết thể dục, mải đấu bóng rổ với bạn nên tôi quên béng mất buổi hẹn của chúng ta.” Thời Tuân cười tỏ vẻ hối hận, giơ hai tay lên, “Lúc giờ nghỉ, mọi người mua giúp cho tôi bịch lạc rang, nên tôi mới nhớ tới bé. Mà bé Củ Lạc này, bé đợi lâu thế cơ à? Í! Vui thật, sao trên đầu bé lại mọc lá thế kia?”

“Cậu… Tên… tên… chết bầm này!” Lạc Tiểu Liên nổi đóa vung tay lên, phủi những chiếc lá rơi trên đầu do đứng đợi lâu dưới bóng cây, rồi trừng mắt nhìn nam sinh mặc áo đen, “Là cậu tự đề nghị gặp, cuối cùng lại quên béng mất là sao hả? Chưa gặp đứa nào mặt dày như cậu.”

“Ô, bé Củ Lạc…” Thời Tuân hoàn toàn không đếm xỉa gì đến cơn giận ngút trời của Tiểu Liên, anh chàng đưa tay vuốt vuốt cằm, “Nghe nói sáng nay bé được lên poster à? Kinh thật, giờ là người nổi tiếng của trường Đức Nhã cơ đấy!”

“Cậu… sao cậu biết? Nổi tiếng cái gì?...” Không ngờ Thời Tuân học ở bên trường Tinh Hoa mà cũng biết chuyện mất mặt đó, mặt Lạc Tiểu Liên bỗng trắng bệch ra như bị quét vôi. Rồi bỗng nhớ ra chuyện gì đó, cô nổi giận đùng đùng, “Cậu định tới để mỉa mai tôi đấy à? Xin lỗi nhé! Tôi còn có việc khác để làm, không có thời gian đứng nghe đâu…”

“Đợi đã!” Thời Tuân túm lấy cổ áo Lạc Tiểu Liên, sau đó cười ngoác miệng như con mèo vồ được chuột nhắt, “Thế bé Củ Lạc không muốn trả đũa sao? Ngay cả tên Tiêu Nham Phong đầu tổ quạ còn xử không xong, thế mà đòi đánh bại Giang Sóc Lưu.”

“Sao không được?” Lạc Tiểu Liên mở mắt trừng trừng nhìn Thời Tuân đang cợt nhả. Cô hít một hơi sâu, “Nhưng làm thế nào mới có thể đánh bại Tiêu Nham Phong, hạ đo ván Giang Sóc Lưu bây giờ?”

“Hơ hơ… Thế thì đến Lễ hội Văn hóa Mùa thu của trường cố gắng lên!” Nói đoạn, Thời Tuân vỗ vai Tiểu Liên, rồi đi về phía con đường đối diện.

“Này… cậu đi đâu vậy?” Lạc Tiểu Liên như bị ngọn lửa khao khát báo thù thiêu đốt, vừa kịp định thần đã gào to lên.

“Đi về đi!... Điều muốn nói tôi đã nói hết rồi. Buổi hẹn coi như kết thúc ở đây!” Thời Tuân quay đầu lại, cười rạng rỡ nhìn Tiểu Liên, sau đó tiếp tục bước về phía trước.

Gì cơ? Lạc Tiểu Liên không tin nổi vào tai mình. Mình đợi hắn ta hai tiếng đồng hồ mà chỉ để nghe mấy câu này sao?

Mình thề sẽ không bao giờ gặp mặt thằng cha cà chớn này nữa! Hừ!

Tiếng chuông báo tan học vang lên một hồi dài, cả Liên minh Tinh Hoa không còn ồn ã như buổi sáng, ngọn gió chiều ấm áp nhẹ nhàng thổi qua Bạch Lĩnh. Những cánh anh đào đã qua mùa nở hoa khẽ đung đưa trong gió, phát ra tiếng kêu xào xạc.

“Hắt xì! Hắt xì!”

Núi Bạch Lĩnh, khoảng không gian giữa trường Đức Nhã và Tinh Hoa, bỗng vang lên tiếng hắt xì hơi liên tục.

Trên đỉnh núi, một phiến đá màu tro xám giống như chiếc ghế tựa dành cho hai người ngồi. Lạc Tiểu Liên đang hai tay chống cằm, ngồi phía trên Hàn Thu Dạ, lặng lẽ nhìn vườn trường Tinh Hoa và Đức Nhã dưới chân Bạch Lĩnh.

Thấy Lạc Tiểu Liên đột nhiên hắt hơi, Hàn Thu Dạ lo lắng quay đầu lại, rút trong túi áo ra một chiếc khăn mùi xoa gấp gọn gàng.

“Lạc Tiểu Liên, em có bị sao không? Cầm lấy này, trên núi gió to lắm đấy!”

“Ơ… Cảm ơn anh!” Tại buổi trưa đứng đợi Thời Tuân cả hai tiếng đồng hồ trước gió lạnh nên Lạc Tiểu Liên bị sổ mũi. Tiểu Liên đón lấy chiếc khăn mùi xoa mềm mại từ tay Hàn Thu Dạ. Cô khẽ khịt mũi, mùi thơm dìu dịu của hoa sen bay tới cánh mũi. Tâm hồn Tiểu Liên như được thanh lọc, tắm trong cơn gió mang theo mùi hoa sen thơm ngát.

“Không ngờ lại gặp anh ở đây. Vụ tấm poster đó… em xin lỗi…” Lạc Tiểu Liên chợt nhớ tới tờ poster dán trên bảng thông báo, ngại ngùng nói.

“Em không cần áy náy đâu!” Hàn Thu Dạ mỉm cười, những lọn tóc khẽ bay bay trong gió thu mát lạnh, “Cô bé nào cũng tò mò mà!”

Cô bé?...

Anh ấy hơn mình có một lớp, mình chỉ kém anh ấy một tuổi thôi mà…

Đầu Lạc Tiểu Liên đột ngột tối sầm như trời sắp bão. Cô buồn bã thở dài thườn thượt, vò chiếc khăn mùi xoa màu lam trong tay. Những bọt khí của nỗi thất vọng và bất mãn như sôi sùng sục trong lòng.

Vù vù vù!

Lại có ngọn gió mát rượi thổi tới, rừng cây anh đào cách đó không xa đung đưa trong gió. Trên thảm cỏ đã nở đầy những bông cúc tí xíu màu trắng khiến cả núi Bạch Lĩnh như được nhuộm màu trắng xóa.

Lát sau, Tiểu Liên hơi nghiêng mặt, liếc trộm Hàn Thu Dạ.

Mặc dù vừa có chút bực mình vì bị coi là con nít…

Nhưng… Tiểu Liên vẫn muốn lặng lẽ quan sát Hàn Thu Dạ…

Lúc này, Hàn Thu Dạ ở khoảng cách rất gần với cô, đôi mắt sáng như sao, khóe miệng hơi nhếch lên như đang hồi tưởng việc gì đó. Cả người anh như tỏa ra ánh sáng xa xăm. Mái tóc mượt như nhung khiến con gái cũng phải ghen tị bay bay trong gió, còn cả mùi sen thơm dìu dịu khiến trái tim ai cũng phải rung động…

“Tiểu Liên?...”

“Á!... Ơ ha ha ha! Anh… anh ơi, cái khăn này thơm thật! Khăn mùi xoa của anh… xịt nước hoa à?”

Lạc Tiểu Liên cứ nhìn đắm đuối, mãi tới khi Hàn Thu Dạ gọi tên mình, cô mới kịp định thần. Tiểu Liên cười trừ, hốt hoảng đánh trống lảng, gãi gãi đầu, mặt thì đỏ hơn cả ruột dưa hấu.

Nhìn thấy điệu bộ bối rối của Lạc Tiểu Liên, Hàn Thu Dạ lại nở nụ cười dịu dàng tựa như chiếc lông vũ phe phẩy.

“Ừ, bởi vì thích mùi hương này nên anh có xịt một chút lên khăn… Con trai làm thế cũng không kì cục lắm đúng không em?”

“Hả? Đương… đương nhiên rồi!” Lạc Tiểu Liên vội vàng lắc lắc đầu, “Không hề kì cục chút nào. Mùi hương này rất hợp với anh mà. Nhưng mùi hương này… giống mùi của hoa sen…”

“Ừm, đúng thế!” Hàn Thu Dạ cười mùm mìm, giơ tay ra xoa xoa đầu Tiểu Liên, “Tên của em cũng có chữ ‘Liên’, nghĩa là sen nhỉ?”

Nghe thấy Hàn Thu Dạ nói thế, Lạc Tiểu Liên cố gắng lắm mới giữ được bình tĩnh, giờ hai má lại đỏ lựng lên như trái cà chua chín, tim đập thình thịch, nảy lên nảy xuống như sắp rớt ra ngoài đến nơi.

“Vâng… vâng, cảm ơn anh đã dẫn em lên núi thăm dò đường đi của cuộc thi tết Trùng Dương.” Tiểu Liên không muốn Hàn Thu Dạ nhìn thấy biểu hiện bất thường của mình. Cô cố lên cao giọng, chuyển chủ đề câu chuyện vừa nãy, trên trán mồ hôi chảy tong tỏng, “Tết Trùng Dương có quy định gì không anh?”

“Có đấy!” Hàn Thu Dạ gật đầu, “Các trường quy định phải thi đấu theo nhóm, nghĩa là em phải tìm hai đồng đội nữa mới được tham gia.”

“Í? Phải có hai đồng đội à? Thế… có yêu cầu chọn lựa gì nữa không ạ?” Lạc Tiểu Liên tròn xoe hai mắt, vội vàng gặng hỏi.

“Đồng đội phải bằng tuổi em, nhưng có thể học khác lớp. Ngoài ra không còn yêu cầu gì khác.”

“Ừm, em hiểu rồi.” Lạc Tiểu Liên gật đầu dứt khoát, hai mắt sáng quắc lên, “Đúng rồi, anh Hàn Thu Dạ này, anh có biết tết Trùng Dương sẽ thi những gì không?”

“Ha ha ha, Tiểu Liên à! Xem ra em rất quyết tâm giành giải trong cuộc thi này nhỉ?” Thấy mắt Tiểu Liên sáng như sao, Hàn Thu Dạ không nhịn được, cười phá lên, “Tết Trùng Dương thường có ba hạng mục thi đấu: thi trèo núi, thi đối thơ, còn cả thi khiêu vũ hữu nghị nữa.”

“Thi khiêu vũ?” Nghe thấy hạng mục cuối cùng, Lạc Tiểu Liên mặt mày đăm chiêu, thộn ra không hiểu, “Thi leo núi và đối thơ thì em hiểu rồi nhưng thi khiêu vũ… thì để làm gì nhỉ?”

“Anh cũng không rõ nữa… Chắc là muốn kiểm tra năng lực giao tiếp xã hội của các học sinh!” Hàn Thu Dạ nhẫn nại trả lời: “Bởi vì thi khiêu vũ hữu nghị có ba phần, phần một là khiêu vũ do bạn nữ mời, phần hai là khiêu vũ do bạn nam mời, và cuối cùng là khiêu vũ tự do.”

“Trời đất! Sao mà lắm phần thế?... Nghe rắc rối quá đi.” Nghe Hàn Thu Dạ giải thích, Lạc Tiểu Liên giống như chú cún ve vẩy đuôi, buột miệng lẩm bẩm.

“Ha ha ha, các nữ sinh khác lại không nghĩ vậy đâu.” Nói đến đây, hai bàn tay Hàn Thu Dạ đan vào nhau, rồi quay đầu lại lặng lẽ nhìn Lạc Tiểu Liên, “Vì thế khiêu vũ hữu nghị tết Trùng Dương còn được các học sinh gán cho cái tên khác, đó là khiêu vũ cầu Hỉ Tước. Trong buổi khiêu vũ sẽ quen biết thêm rất nhiều người, thậm chí là học sinh của trường khác.”

“Quen biết thêm học sinh của trường khác… Nói như vậy là… em có cơ hội gặp mặt Giang Sóc Lưu ạ?”

Nghĩ tới đây, người Tiểu Liên hừng hực khí thế như ngọn lửa bốc lên ngùn ngụt.

“Đúng thế, khiêu vũ cầu Hỉ Tước kết thúc bằng nghi lễ trao hoa cúc.”

“Nghi lễ trao hoa cúc á?”

“Ừ!” Hàn Thu Dạ cười tươi gật đầu, “Vì tất cả học sinh tham gia đều gài một bông cúc trước ngực. Sau khi khúc nhạc kết thúc, thì chúng ta có thể trao hoa cúc của mình cho người mà mình muốn làm quen hay người mình thích. Nói một cách đơn giản, nó giống như tặng kẹo sô cô la trong ngày lễ Valentine ấy.”

“Í? Lại còn nghi thức đó sao? Thế thì…” Chẳng biết tại sao, nghe Hàn Thu Dạ giải thích, Lạc Tiểu Liên bỗng thấy căng thẳng, cô khẽ hít một hơi sâu.

Trao hoa cúc ư?... Không biết lúc đó anh Hàn Thu Dạ sẽ trao hoa cúc cho ai nhỉ?...

Nghĩ tới đây, Tiểu Liên thấp thỏm trong lòng rồi ngước mắt lên, khẽ liếc trộm Hàn Thu Dạ.

Hàn Thu Dạ dường như nhận ra điều gì đó, nụ cười trên khuôn mặt như hạt sương đêm được mặt trời chiếu rọi, lung linh mà thanh khiết.

Đột nhiên, Hàn Thu Dạ sững người ra một lúc, sau đó khẽ mỉm cười, “Tiểu Liên, anh thấy… hay là em và Thẩm Tuyết Trì lập thành một đội, tìm thêm một người nữa có khả năng, chắc chắn sẽ thắng thôi.”

Cùng Thẩm Tuyết Trì lập thành một đội?

Lạc Tiểu Liên bỗng giật thót mình, từ trước tới giờ mình và Thẩm Tuyết Trì ghét nhau như chó với mèo, lập thành một đội khác nào lấy dao kề vào cổ…

“Người thông minh là người biết hợp tác với người khác, dắt tay nhau chiến thắng cùng đối thủ. Làm được điều đó mới có ý nghĩa.” Hàn Thu Dạ dường như cảm nhận được sự do dự của Lạc Tiểu Liên, dịu dàng nhìn về phía cô, sau đó nói rành rọt từng câu từng chữ.

“Anh à, em hiểu rồi!” Lời nói của Hàn Thu Dạ khiến Lạc Tiểu Liên vui vẻ hoạt bát hẳn lên. Cô cảm động nhìn Hàn Thu Dạ, sau đó rút trong túi ra một cái gói đã chuẩn bị từ rất lâu, đưa cho anh.

“Anh Hàn Thu Dạ… Cảm ơn anh đã giúp em. Lần thi đầu này em nhất định sẽ nỗ lực hết mình. Đây là bước đi đầu tiên để em đánh bại Giang Sóc Lưu. Đây là bánh quy hình thỏ em làm, anh ăn thử xem sao!”

“Chà… Trông ngon quá nhỉ!” Hàn Thu Dạ lặng người đi một lúc rồi cười tươi rói, nhận lấy gói bánh quy. Đột nhiên, anh có chút phân vân rồi khẽ khàng hỏi: “Đúng rồi, Tiểu Liên, có một việc anh muốn hỏi em, tại sao em lại nhất định muốn đánh bại Giang Sóc Lưu?”

“Bởi vì em muốn trở thành học sinh xuất sắc nhất Liên minh Tinh Hoa.” Nhắc đến chuyện này, mắt Lạc Tiểu Liên bỗng long lanh như hạt sương sa, hai tròng mắt lấp lánh nhìn thẳng Hàn Thu Dạ, “Giang Sóc Lưu là ứng cử viên số một cho ngôi Vương, nên ai đánh bại cậu ta, sẽ trở thành học sinh ưu tú nhất Liên minh. Cậu ta tạm thời là đích cuối cùng trong quãng đời học sinh trung học của em đấy. Hê hê hê hê…”

“Tạm thời là đích cuối cùng? Ha ha ha, hóa ra là vậy…” Hàn Thu Dạ bỗng hiểu ra, mỉm cười cắt ngang những suy nghĩ mông lung của Tiểu Liên, “Em đúng là một cô gái ngoan cố…”

“Đương nhiên!” Lạc Tiểu Liên tự tin ra mặt, mũi vểnh lên trời, đắc ý nói, “Ngày nào chưa thực hiện được lí tưởng của mình, em quyết không bỏ cuộc đâu.”

Thấy bộ dạng hí hửng của Tiểu Liên, Hàn Thu Dạ chỉ mỉm cười lắc đầu, rồi nhìn lên bầu trời cao lồng lộng, lẩm bẩm tự nói với mình điều gì đó: “Nếu vậy… đối thủ của em thật hạnh phúc…”

“Ủa? Hạnh phúc á? Tại sao cơ?” Lạc Tiểu Liên ngơ ngác nhìn Hàn Thu Dạ, ánh mắt cô trong veo.

“Vì sự ngoan cố của em đấy!” Hàn Thu Dạ vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, nhưng tiếng nói có vẻ hơi buồn rầu, “Nếu một người luôn luôn ở trong tim người khác… thì đó cũng là niềm hạnh phúc. Mặc dù anh là Vương của lần công tháp trước, nhưng đáng tiếc… anh không thể trở thành một người hạnh phúc như thế.”

“Ơ… Anh… anh? Ý em không phải vậy… Ý em là… là… em…” Nghe Hàn Thu Dạ nói vậy, Lạc Tiểu Liên mặt đỏ tía tai. Cả đầu như một cái nồi đun nóng bỏng, xì khói liên tục. Cô cố gắng hoa chân múa tay giải thích nhưng không thể nào nói ra được, lưỡi như bị líu lại.

“Ha ha ha ha!” Thấy bộ dạng cuống quýt của Tiểu Liên, Hàn Thu Dạ giơ tay lên khẽ vỗ vào đầu cô, “Tiểu Liên, em đáng yêu lắm! Giống như một cô gái nhỏ đáng yêu.”

“Cô gái nhỏ?”

Hic hic… Thế là xong! Xem ra mình chẳng còn chút hi vọng nào nữa rồi…

Nghĩ tới đây, Lạc Tiểu Liên bỗng cảm thấy đau lòng, vừa rồi rõ ràng bầu trời còn sáng trong không một gợn mây, thế mà chỉ trong chốc lát đã âm u như muốn mưa.

Dường như cảm nhận được tâm trạng thất vọng não nề của Tiểu Liên, Hàn Thu Dạ mỉm cười, dịu dàng vuốt tóc Tiểu Liên.

“Tiểu Liên, thực ra anh rất ngưỡng mộ… vì em có cái đích để phấn đấu…”

“Ơ… Ừm!” Lạc Tiểu Liên gắng gượng che đậy buồn bã, khuôn mặt cố làm ra vẻ vui tươi, mỉm cười rạng rỡ, “Bởi vì em là người nếu không có mục tiêu rõ ràng thì không thể phấn đấu được. Đúng rồi, thế… mục tiêu của anh bây giờ là gì?”

“Anh ư?...” Nghe câu hỏi đột ngột của Lạc Tiểu Liên, Hàn Thu Dạ cúi đầu suy tư, sau đó thở dài, ánh mắt buồn bã nhìn lên nền trời trong xanh, tiếng nói khe khẽ như tự nói với chính mình, “Đích đến của anh sao?...”

Thấy Hàn Thu Dạ đờ đẫn như người mất hồn, Lạc Tiểu Liên cảm thấy tim mình như bị kim châm, trong lòng trào dâng một nỗi đau không nói nên lời.

Tiểu Liên nhìn theo ánh mắt của Hàn Thu Dạ, ngắm bầu trời vô định mà trong lòng chua chát.

Lẽ nào mình nói sai gì sao? Có lẽ… có lẽ đích đến của anh ấy là nơi mà mình chưa từng nghĩ tới…

Hộc! Hộc! Hộc!

Nửa tiếng sau, Lạc Tiểu Liên và Hàn Thu Dạ rời khỏi đỉnh núi Bạch Lĩnh, người trước, người sau chạy đến lưng chừng núi.

“Anh ơi, chỉ còn mười phút nữa là tới giờ tự học rồi. Chúng ta muộn mất.” Đến ngã rẽ của đường, Lạc Tiểu Liên hai tay chống đầu gối, khom người thở gấp sau lưng Hàn Thu Dạ.

Hàn Thu Dạ liếc nhìn đồng hồ trên tay, sau đó ngước đầu hướng về con đường nhỏ bên trái ngã rẽ, lặng người đi chốc lát.

“Tiểu Liên, chúng ta đi đường tắt có lẽ sẽ nhanh hơn đấy.”

“Vâng!”

Thế là Hàn Thu Dạ dẫn Tiểu Liên đi men theo con đường bên trái lát đá màu xanh. Con đường nhỏ rất hẹp, chỉ đủ cho một người đi, cây dại mọc um tùm, bò chằng chịt xung quanh đường.

Nhưng hai người đã nhanh chóng vượt qua con đường rậm rạp đầy cây cỏ bụi rậm ấy, rồi bước lên một chỗ không rộng lắm. Đứng trên đó nhìn xuống có thể thấy tòa nhà giảng đường của trường Đức Nhã.

“Tiểu Liên, chúng ta chạy nào.”

“Vâng!”

Lạc Tiểu Liên nhanh chân bước sau Hàn Thu Dạ, men theo con đường đó về phía trước. Nhưng vừa mới nhấc chân lên thì cô giẫm phải cái gì đó, suýt nữa trượt chân ngã chỏng gọng.

“Cẩn thận!” Khi Lạc Tiểu Liên sắp sửa ngã lăn quay ra đất thì Hàn Thu Dạ nhanh như một mũi tên, giơ tay ra, đỡ được cô trong không trung.

“Anh…” Lạc Tiểu Liên ngại ngùng nhìn Hàn Thu Dạ, nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực.

“Cẩn thận chút!” Hàn Thu Dạ nhẹ nhàng đỡ lấy vai Tiểu Liên, giữ cho cô đứng vững, rồi giơ tay ra lịch thiệp như mời khiêu vũ, “Nào! Sắp muộn giờ học rồi, chúng ta phải nắm tay chạy mới kịp về trường.”

“Ơ?...” Lạc Tiểu Liên sững sờ nhìn đôi mắt dịu dàng như nước hồ thu của Hàn Thu Dạ, sau đó nhìn trân trân vào bàn tay trắng hồng không chút tì vết…

Làm thế nào đây? Cả người mình như không cử động được, cứ như bị người khác thôi miên vậy…

Lạc Tiểu Liên, sao mày lại thế này? Bị hớp hồn ngay trước mặt anh ấy. Anh ấy mà biết, chắc sẽ coi thường mày lắm.

Không sao, không sao… Chính anh ấy muốn thế đấy chứ! Không chừng đây là cơ hội tốt… Hà hà hà, cứ nắm tay đại đi rồi tính sau.

Khi Lạc Tiểu Liên còn đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, thì bàn tay ấm áp ấy đã nắm lấy tay cô.

Lạc Tiểu Liên kinh ngạc ngước đầu lên, bắt gặp khuôn mặt như thiên sứ không vương chút bụi trần đang hơi cúi xuống:

“Nào, chúng ta đi thôi!”

Bàn tay Hàn Thu Dạ kéo Lạc Tiểu Liên chạy cũng dịu dàng như tiếng sáo của anh ấy. Thu Dạ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, khẽ nghiêng đầu mỉm cười.

“À đúng rồi… Lúc nãy anh quên không nói với em, cuộc thi ngày tết Trùng Dương… gắng lên nhé!”

Làn tóc đen mượt như mực tàu nhẹ nhàng bay bay trong gió, đường nét trên khuôn mặt của Hàn Thu Dạ đẹp như một bức tranh thủy mặc…

Ôi, tim mình như đập loạn nhịp… Anh Hàn Thu Dạ…

Những lúc mình cần sức mạnh, cần sự khích lệ thì… anh ấy đều động viên mình. Dù có ngã bao nhiêu lần đi nữa, mình cũng can tâm, mình sẽ vững vàng đứng lên bước tiếp…

Chỉ có điều, được nắm tay anh Hàn Thu Dạ thế này cứ như là đang nằm mơ, mình không biết nên làm thế nào nữa…

Trên con đường này… đích đến của chúng ta sẽ ở đâu?...

Thời gian trôi như thoi đưa, những việc xảy ra trên núi Bạch Lĩnh vẫn còn hiển hiện ngay trước mắt, thế mà thoắt cái một ngày đã lặng lẽ qua đi.

Sáng hôm sau, giờ nghỉ trưa cả tiết học đầu tiên, trong lớp 10A1 trường Đức Nhã, các học sinh túm năm tụm ba chụm đầu vào nhau, bàn tán rôm rả những chủ đề đang sốt sình sịch.

Lạc Tiểu Liên ngồi im như tượng trên ghế, nhìn lớp trưởng Trương Hinh Như đang gật đầu lia lịa, hồ hởi chuyện trò với hai nữ sinh khác.

Khà khà khà… Đồng đội cùng tham gia cuộc thi tết Trùng Dương à? Người đầu tiên mình nghĩ tới là lớp trưởng Trương Hinh Như. Hinh Như học hành giỏi giang, lại có duyên, sống hòa đồng với mọi người, tuy hơi nhát gan một chút… Nhưng điểm này mình có thể bù đắp được, điều quan trọng là…

“Hinh Như, tớ muốn mời cậu tham gia thi đấu trong cuộc thi tết Trùng Dương? Cậu đồng ý làm đồng đội của tớ nhé!”

Một giây sau, Lạc Tiểu Liên đã lù lù xuất hiện nhanh như tia chớp trước mặt Trương Hinh Như. Cô chẳng vòng vo tam quốc gì mà đi thẳng vào vấn đề luôn.

“Ừ, được thôi!” Hinh Như thoải mái gật đầu đồng ý, “Lần trước thi đấu bóng, tại tớ nên bọn mình mới bị thua, cậu phải gánh hết trách nhiệm thay cho tớ. Lần này tớ sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừ, cứ vậy nhé!”

Khà khà khà! Chỉ mất có ba giây đã thuyết phục xong đâu đó! Trương Hinh Như là người đầu tiên được chọn làm đồng đội của mình. Không ngờ suôn sẻ thật!

Có điều chỉ có Hinh Như thì vẫn chưa đủ, nếu muốn thắng trong cuộc thi, phải chèo kéo thêm một người nữa.

Người đó chính là…

Lạc Tiểu Liên tính toán như gạt bàn tính trong đầu, rồi hào hứng nhìn Thẩm Tuyết Trì đang ngồi lúi húi viết vẽ cái gì đó một mình, ánh mắt bỗng lóe lên một tia sáng.

“Thẩm Tuyết Trì, gần đây chỉ số người ủng hộ cậu trên diễn đàn tăng điểm liên tiếp. Cậu giỏi quá. Cậu có thể…”

Cách này không ổn rồi!

Một phút sau, Lạc Tiểu Liên tí tởn chạy ngay tới chỗ Thẩm Tuyết Trì. Nhưng không đợi cho cô kịp nói hết câu, Thẩm Tuyết Trì ném cái nhìn như điện giật về phía Tiểu Liên. Trông thấy ánh mắt sắc như dao cạo đó, Tiểu Liên sợ toát mồ hôi hột.

Có điều… Mình đã sớm lường trước được kết quả này.

Thấy Thẩm Tuyết Trì tiếp tục vùi đầu viết loằng ngoằng trên quyển vở, Lạc Tiểu Liên cười thầm trong lòng.

Xoạt!

Lạc Tiểu Liên rút sau lưng ra một cuốn sách dày cộp, đặt bịch một nhát trước mặt Tuyết Trì, rồi như chó sói nhìn thấy cô bé quàng khăn đỏ, cười nhe cả hàm răng trắng như quảng cáo Close up, sau đó cố làm vẻ thần bí.

“Hi hi hi… Thẩm Tuyết Trì, cậu xem này, đây là cuốn Truyền thuyết Trung Hoa cổ đại toàn tập tớ mượn của bạn, cuốn này có hơn ba trăm truyền thuyết đấy. Giờ cậu có ra hàng mua thì cũng hết sạch rồi. Thích thì tớ cho cậu mượn!”

Nghe Lạc Tiểu Liên nói vậy, mắt Thẩm Tuyết Trì sáng bừng lên, nhìn đăm đăm cuốn sách trong tay Tiểu Liên. Nhưng thoắt cái, đôi mắt ấy như ngọn nến bị thổi tắt ngóm. Tuyết Trì thò tay vào ngăn bàn, xoạt một cái lôi ra cuốn sách dày gấp đôi Thần thoại phương Tây đặt ngay lên bàn, sau đó dửng dưng quay lại nhìn Tiểu Liên.

“A… Ha ha ha! Ha ha ha! Thế… thế à?...”

U hu… Định cho nhỏ ta mượn sách để bắt mối quen biết, không ngờ lại thảm bại quay về. Nhưng mình không được bỏ cuộc nhanh thế.

Nghĩ tới đây, Lạc Tiểu Liên im lặng đặt cuốn sách trong tay xuống bàn, nhòm vào tập vở Thẩm Tuyết Trì đang viết.

Con nhỏ Thẩm Tuyết Trì này cứ thích viết viết vẽ vẽ, chắc là mê viết văn lắm đây… Lần trước có bài tản văn nói rằng, người mê viết văn thường thích bàn luận về truyện mình viết lắm. Tiết trước thầy vừa cho bài tập về nhà với chủ đề “Bạn của tôi”, nếu mình mà xem được bài nhỏ ta viết thì… Hê hê hê hê…

Mắt Thẩm Tuyết Trì bỗng sáng long lanh như sương sa.

“Thẩm Tuyết Trì, bài văn của cậu chắc hay lắm. Vì tớ thấy những người thích đọc truyện thường giỏi văn.”

Nghe thấy câu nói đó của Lạc Tiểu Liên, đôi mắt vốn không hề có chút gợn sóng bỗng lấp lánh, phát ra những tia sáng khó hiểu. Đôi tay che kín tập vở bỗng hơi nới ra.

A ha! Có hiệu quả rồi đây! Hay thật!

Thấy phản ứng của Thẩm Tuyết Trì, Lạc Tiểu Liên mừng quýnh như vớ được vàng. Cô vội vàng ngó vào cuốn vở bài tập của Thẩm Tuyết Trì.

Bạn tôi

Bầu trời vốn xanh,

xanh thăm thẳm

Mây trắng hiền hòa,

trắng như bông

Hoa kia sắc thắm,

như máu thắm

Cỏ cây xanh rì,

biếc rời xa

Bạn bè sống khác,

khác xa ta.

“…”

Đây… đây là thơ hay văn vậy trời?

Tiểu Liên nhìn vào câu từ trên cuốn vở của Thẩm Tuyết Trì, đầu óc trống rỗng, đờ người ra mất mấy phút như một chiếc máy tính bị treo.

Đây… đây mà là bài tập làm văn của thiên tài số một trường Đức Nhã sao?... Nên nói là quá cá tính hay là…

“…” Phát hiện ra Tiểu Liên chằm chằm nhìn vở bài tập của mình, Thẩm Tuyết Trì háo hức chờ đợi, hơi nghiêng đầu như muốn nhìn rõ nét mặt Tiểu Liên.

Ơ… Thẩm Tuyết Trì đang muốn mình bình luận một câu về bài văn đó sao?...

“Ha ha ha ha…” Tiểu Liên lấy tay quệt ngang giọt mồ hôi to đùng trên trán, gắng trấn tĩnh rồi mỉm cười, “Thẩm… Thẩm Tuyết Trì, thực ra tôi thấy bài văn của cậu rất… có cá tính. Nếu tôi nhớ không nhầm thì những câu văn như thế này thuộc một trường phái đặc biệt… Đúng thế, hình như gọi là thể tự do, rất có ngụ ý.”

Nghe thấy Tiểu Liên nói vậy, Thẩm Tuyết Trì đắc ý khẽ nghiêng người về phía trước, ánh mắt bỗng lóe lên một tia sáng.

Lúc Thẩm Tuyết Trì quay đầu suy tư gì đó, bàn tay che chặt cuốn vở lại nhích sang một bên…

Hơ hơ hơ hơ… Hình như Thẩm Tuyết Trì rất thích câu bình luận ban nãy của mình…

Có điều đây mới là bắt đầu thôi! Chỉ cần mình tiếp tục khen bài văn của Thẩm Tuyết Trì, chắc chắn sẽ có cơ hội trở thành bạn của nhỏ ta. Nói chung ai mà chả muốn tác phẩm của mình được người khác nhìn nhận.

Nghĩ tới đây, Lạc Tiểu Liên vui như mở cờ trong bụng, tiếp tục nhìn những dòng chữ tiếp theo trên cuốn vở.

Bạn tôi

Hành khất là gì hỡi bạn ơi?

Là đàn cá nhỏ thoăn thoắt bên đời.

Xe cộ, nhà lầu là sao nhỉ?

Như tép tôm bật tanh tách tức cười.

Ánh đèn nhấp nháy đang nhảy múa?

Lập lòe nhoay nhoáy với đom đóm bay.

Đường đi chân bước mà hoang dại

Bước chân chóng vánh, gấp gáp thay

Bạn bè như sên, nào ai biết?

Lò dò, chậm chạp, bò quanh rù rì.

Nhìn năm hàng chữ sau, mắt Lạc Tiểu Liên trợn ngược lên, não bộ vừa mới quay về trạng thái bình thường lại bị sốc đến nỗi linh kiện rơi ra loảng xoảng. Má ơi, thơ văn gì bốc mùi thum thủm vậy?

Thẩm Tuyết Trì khẽ hấp háy đôi mắt trong như pha lê, ánh lên ngọn lửa hiếm hoi, dường như chờ đợi Tiểu Liên tiếp tục nói.

Miệng Lạc Tiểu Liên giần giật như bị trúng phong, trên trán mồ hôi nhỏ xuống thành những đường thẳng tuột như lan can. Cô mấp máy môi, định nói gì đó, nhưng không thể thốt nổi lên lời…

“Ơ…”

Dấu chấm lửng như một đàn kiến chuyển nhà to vật vã hiện lên trên đầu Tiểu Liên. Ánh mắt Tiểu Liên và Tuyết Trì bỗng gặp nhau, ai cũng câm như hến.

Không khí im lặng khó xử.

Một phút sau, Thẩm Tuyết Trì không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Cô gập vở lại, đứng phắt dậy khỏi chỗ ngồi, chán nản đi về phía cửa lớp học.

“Á! Thẩm Tuyết Trì! Đợi tôi với!”

Thấy Tuyết Trì sắp đi khuất, Lạc Tiểu Liên vội vàng đuổi theo hét to. Nhưng khi nhìn về phía cuốn vở bài tập đã khép lại của Thẩm Tuyết Trì, Tiểu Liên cảm thấy mình không còn chút sức lực nào cả, chỉ biết đứng thở dài ngao ngán.

Đúng là bó tay với nhỏ ta… Mình thực sự… đọc không hiểu mà.

Hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#angel