Chương mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

The love story in the Angel street

tác giả: girlneYa

post truyện: neverbeover

Tôi không nhớ

Tình yêu của họ bắt đầu từ bao giờ

Tôi chỉ biết một điều duy nhất

Tình yêu ấy sẽ vĩnh viễn không bao giờ kết thúc

GirlneYa

~Lời tỏ tình bị khước tư~

"Tiểu Vũ..."

"..."

"Mình có thể làm bạn với cậu được không?"

"Cậu là ai mới được cơ chứ? Người vừa bẩn vừa hôi!"

"Tiểu Vũ đừng để ý đến con nhỏ đó!"

...

"Tiểu Vũ..."

"Lại là cậu?"

"Mình có thể làm bạn với cậu được không?"

"Tiểu Vũ, đừng chơi với con nhỏ đó, nó xí tệ!"

...

"Tiểu Vũ..."

"Tiểu Vũ chạy thôi, nó lại đến rồi kìa!"

"Mình chỉ muốn chơi với bạn Vũ thôi mà!"

...

"Trông cậu bẩn thế! Nhất định không phải là cô bé ngoan, tớ không kết bạn với trẻ hư đâu!"

"Tơ không phải là trẻ hư..."

"Cậu chính là trẻ hư, mẹ tớ bảo thế!"

"Không! Không! Tớ không phải..."

...

Trẻ hư! Trẻ hư! Trẻ hư!

Chương mở đầu

Một ngày đẹp trời trên phố Angel

Mười năm sau...

Vào một ngày đẹp trời, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nhân gian và câu chuyện bắt đầu...

Ánh sáng mặt trời len lỏi qua những vòm cây xanh mướy um tum hai bên đường con phố Angel của thành phố Milan, uể oải chiếu rọi xuống. Trải qua một kì thi nóng bức của mùa hè, những con ve sầu vừa bị hun cháy bức bối đâm lười nhác, kêu rồi nghỉ, nghỉ rồi kêu, để cho buổi chiều mùa thu se se lạnh cũng phải uể oải theo.

Phố Angel tuy không dài nhưng lại rất nổi tiếng, không chỉ trong thành phố Milan, thậm chí cả tỉnh hay cả nước đều biết tiếng bởi cuối con phố này có hai trường trung học nă trong Top 8 những trường trọng điểm của cả nước đó là Minh Đức và Sùng Dương.

Bây giờ đang là kì nghỉ hè, mọi hàng quán trên dọc con phố đều vắng khách đìu hiu. Các chủ quán đáng nhẽ đang nhàn hạ ngồi xem ti vi, đọc báo hay túm năm tụm ba đánh bài, bàn chuyện nhưng nay lại ngồi lặng lẽ để đợi chờ một điều gì đó. Chỉ có vạch ranh giới màu vàng ở chính giữa con phố thì cứ trải dài thẳng tăm tắp.

"Này, bà đoán xem năm nay là trường nào?" Có giọng nói khe khẽ vang lên trong một cửa tiệm trên phố.

"Ông hỏi tôi thì làm sao tôi biết được! Đợi lát nữa là biết ngay thôi! Cố nhẫn nại một chút vậy!" Mộy giọng nữ nhỏ nhẹ trả lời câu hỏi vừa nãy...

...

Bầu không khí trầm mặc lại tiếp tục bao trùm lên con phố Angel.

Phòng họp trường Sùng Dương cũng bao trùm một bầu không khí im ắng, căng thẳng. Tất cả giáo viên lớp 12 ngồi ngay ngắn, nín thở nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đặt trên bàn.

"Reng! Reng! Reng...!"

Tiếng chuông điện thoại inh tai nhức óc làm cả gian phòng giật mình theo dây chuyền. Hiệu trưởng Thôi hít một hơi dài, vươn tay nhấc chiếc điện thoại trên bàn: "Alô... Tôi là... Vâng... Vâng... Cảm ơn!"

Hiệu trưởng Thôi trịnh trọng đặt điện thoại xuống bàn, quay người ngước nhìn lên bức tượng chủ tịch hội đồng quản trị. Các giáo viên do chỉ nhình thấy lưng của hiệu trưởng Thôi nên không rõ vẻ mặt lúc này của ông, tâm trạng càng nặng nề hơn, tất cả đều cuối đầu.

Nhưng khi họ ngẩng đầu lên thì thấy hiệu trưởng Thôi bình thường luôn giữ vẻ nghiêm nghị mà lại... mà lại nở nụ cười trên khóe miệng, tay ra dấu hình chữ V về phía bức tượng của ngài chủ tịch.

Sau đó ông ta lập tức thu lại nụ cười, quay lưng, đứng trước bàn tròn trong phòng họp, nói bằng giọng trầm trầm đầy sức hút:

" Trong một năm qua, các thầy cô đã vất vả nhiều, trường chúng ta năm nay đạt được thành tích rất tốt, mong các vị trong năm học này sẽ tiếp tục cố gắng, bây giờ xin mời cô Kỉ lên phân công công việc..."

Hiệu trưởng Thôi vừa nói xong bèn thong thả bước ra khỏi phòng, để lại sau lưng là các giáo viên bàn tán sôi nổi:

" Tốt quá rồi, vậy là năm nay chúng ta đã thắng trường Minh Đức, kết quả giờ là hòa 4-4 đúng không nhỉ? Chúng ta thừa thắng xông lên có khi sẽ giành được số 23 phố Angel ấy chứ? Mọi người cố lên!"

"Alô, đài truyền hình thành phố đúng không? Đúng, đúng rồi! Năm nay trường Sùng Dương chúng tôi thắng... Vâng, chúng tôi muốn bao toàn bộ chương trình "Quà tặng âm nhạc" của tháng sau..."

"Nhanh lên...chuẩn bị xe tuyên truyền cho tôi. Xe buýt và xe taxi cũng không được bỏ qua, phải viết khẩu hiệu trên xe là: Nhiệt liệt chúc mừng trường Sùng Dương đã toàn thắng trong kì thi đại học vừa qua.

"Banner và poster tôi dặn cậu, cậu đặt làm đã sắp xong chưa? Sao? Vẫn chưa xong? Cậu đem đến ngay cổng trường cho tôi!"

...

Hiệu trưởng Thôi đứng trên tầng thượng trường học, lắng nghe tiếng pháo nổ đùng đoàng vọng lại từ các cửa hiệu nằm trên phố Angel phía bên trường Sùng Dương. Chiếc ô tô đi thông báo "tin chiến thắng" cũng hừng hực khí thế lao vút khỏi sân trường...

Ngược lại, ở xa xa, sự vắng lặng đang bao trùm lên Minh Đức, cả ngôi trường là một bầu không khí ảm đạm như khuôn mặt nghiêm nghị của hiệu trưởng Bạch Ngưng.

Bạch Ngưng...

Nghĩ đoạn, hiệu trưởng Thôi lại mỉm cười.

Trường Sùng Dương và Minh Đức đã cạnh tranh với nhau bao nhiêu lâu rồi?

Có phải bắt đầu từ việc hai trường thương lượng với nhau từ chín năm trước, trường nào thắng sẽ được thừa hưởng khu biệt thự cổ số 23 phố Angel.

Hay là từ khi hiệu trưởng cũ tách trường trung học Minh Dương thành Minh Đức và Sùng Dương để giao cho ông và Bạch Ngưng.

Hay là từ lâu hơn nữa? Từ khi hai lãnh đạo trẻ tuổi của hai phân viện trường Minh Dương có chí hướng khác nhau?

Hiệu trưởng Thôi đắm chìm trong hồi ức xa xưa...

"Em không hối hận chứ?"

"Từ trước đến nay tôi không biết hối hận!"

"Được! Vậy tôi sẽ cho em biết hối hận là thế nào!"

...

"Hiệu trưởng Thôi! Hiệu trưởng Thôi!" Cô Kỉ Linh Mộc thở hổn hển chạy lên tầng thượng, "Tôi đã liên hệ với đài truyền hình rồi, buổi nói chuyện tối nay ngài sẽ là nhân vật chính."

"Lại là một năm sôi động đây, phải không cô Linh Mộc?" Hiệu trưởng Thôi lại nhếch miệng cười...

"Dạ... cái gì... ạ?" Cô Kỉ tưởng mình bị hoa mắt.

"Không có gì... đi nhanh thôi! Muộn là không tốt đâu!"

"Vâng!"

...

Tiếng bước chân của hai người xa dần, xa dần... Chỉ còn lại tiếng loa phát thanh từ chiếc xe tuyên truyền của trường Sùng Dương đang vang vọng khắp hang cùng ngõ hẻm của thành phố Milan:

"Tin sốt dẻo đây! Tin sốt dẻo đây! Trong kì thi đại học vừa qua trường Sùng Dương đã đứng đầu toàn thành phố, thắng lợi tuyệt đối!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro