page 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dũng cười khúc khích:

- Anh em không mà chối làm gì? Quen bao lâu rồi?

Ðức ấp úng:

- Ơ… mới chiều nay.

Dũng tròn mắt nhìn Ðức trân trân, anh chỉ thốt ra được một tiếng:

- Woo…

Ðức thẹn đỏ mặt:

- Sao ông biết tui… ờ…

Dũng lắc đầu:

- Tui đâu có biết đâu.

Ðức ngạc nhiên hỏi:

- Vậy sao ông nói.

Dũng phì cười cắt ngang:

- Ðoán thôi, không ngờ lại trúng phóc.

Ðức phì cười:

- Qủy sứ.

Dũng chợt hỏi một câu mà anh vừa sực nhớ ra:

- Ê, vậy sao bữa đó mày không nghĩ tao và Khánh là một cặp vậy?

Ðức ngạc nhiên:

- Bữa nào?

Dũng nhăn nhó:

- Bữa mình ăn kem trong Màu Hồng đó, cách đây vài bữa chứ mấy.

Ðức sực nhớ đến lúc đó, anh mỉm cười giải thích:

- À, tao tưởng mấy đứa thích đàn ông thì phải ẻo lả, lượn lẹo dữ lắm, nói năng thì thánh thót như chim kìa. Lúc đó tao nhìn tới nhìn lui tụi bay đâu có thấy giống, đàn ông lắm mà.

Dũng không nín được cười, anh cười như muốn rớt ly bia trên tay xuống sàn.

- Trời à, loại đó thì ít lắm, “loại” như tụi tao đây mới nhiều.

Ðức nhún vai:

- Thì tao đâu có biết. Ở ngoài đó tao chỉ biết có mấy đứa như vậy thôi, nên tao nghĩ là không có ai… um… giống tao.

Dũng cố nín cười, anh ra sức giảng giải:

- Loại đó “lộ’ lắm rồi, ai chẳng biết. Còn như tao và mày thì nhiều lắm, nhưng khó mà phát hiện được, hiểu không? Thành phố này “gay’ nhiều lắm, nó ở xung quanh mày đầy rẫy mà mày không biết đó thôi.

Ðức nghĩ đến Thanh mà phì cười:

- Ờ phải, có khi ở ngay trước mặt mình.

Dũng bật cười ha hả nói:

- Nào, cạn ly cho mối tình của ông.

Ở phía góc đàng này, Khánh nâng ly cùng Mai cười nói vui vẻ.

- Em biết không, em coi tụi anh là bạn thì anh vui lắm, ít người chịu chấp nhận mấy… chuyện này.

Mai vẫn hồn nhiên đáp:

- Trong mắt các anh thì em có lẽ còn quá trẻ để suy nghĩ tường tận về những chuyện như thế này. Nhưng mà đừng tưởng một đứa con gái mới 18 tuổi thì không hiểu biết suy nghĩ gì nhé. Cuộc đời con người ngắn ngủi lắm, anh sống vô lo chỉ có 20 năm, anh tìm kiếm và yêu ở 20 năm tiếp theo, còn lại 20 năm cuối đời thì anh chỉ còn là một cái máy. Vậy tại sao mình không sống theo thật bản chất của mình, phải không anh?

Khánh thở dài gật gù:

- Em cũng biết nghĩ quá chứ. Nhưng mà đời mấy thằng như bọn anh thì chỉ như là mấy con đom đóm thôi, đẹp đẽ, sáng chói được một lúc rồi sẽ tàn đời một cách nhanh chóng. Chỉ có quá khứ mà không có tương lai, đời con người đâu có vậy.

Mai mỉm cười nói:

- Anh đừng bi quan quá, em thấy những người như anh yêu nhau dữ lắm kia mà. Liệu bố mẹ các anh có biết ơ… con mình “bị” như vậy không?

Khánh mỉm cười chua chát:

- Những người như bọn anh thì chỉ là một nhóm nhỏ tí trong biển người mênh mông này. Tìm kiếm đến nhau đã là một chuyện hy hữu, may mắn lắm rồi. Yêu nhau thì rất mãnh liệt, rất dữ dội nhưng cũng chỉ vì mục đích tranh giành tình yêu về phía mình, biết sao không? Chỉ tình yêu mới là sức mạnh và là điều duy nhất có thể bảo vệ bọn anh khỏi bị cô đơn, lạc lõng, bởi vì những người như anh phải sống dựa dẫm, bấu víu lẫn nhau để cùng trải qua quãng đời vô vọng còn lại của mình. Một mình mình chịu đựng đã là khổ lắm rồi, ai lại nỡ lôi kéo gia đình, bè bạn vào những vấn đề như vầy để làm gì hả em.

Mai thở dài:

- Nhưng… anh không nhận thấy rằng đây là điều trái với tự nhiên à? Ý em không phải là phản đối bọn anh, nhưng xã hội mình không chấp nhận những chuyện như thế này, vả lại…

Khánh phẩy tay cắt ngang:

- Bọn anh cũng chỉ là những thằng đàn ông bình thường mà thôi, cũng thèm khát được yêu thương đến cháy bỏng, được hưởng thụ cảm giác sống của đời người mà. Nhưng người đời không hề hiểu điều đó. Họ cho rằng bọn anh là những thứ bỏ đi, bởi bọn anh là nguồn gốc của mọi tội lỗi, mọi suy đồi của đạo đức, mọi thứ tội lỗi quái quỷ nào đó trên đời này đều do bọn anh mà ra. Bọn anh cũng là người như họ mà thôi, bọn anh đâu có phóng hỏa đốt nhà, hay cướp của giết người gì đâu? Thậm chí chỉ biết lẩn tránh, tự hạ thấp bản thân mình trước họ vì chỉ mong được yên ổn. Tối ngày chỉ biết cuộn tròn cuộc đời mình mà đem giấu kín đi ở một xó xỉnh nào đó. Vậy nhưng vẫn cứ bị ám ảnh, nơm nớp lo sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị người ta “lôi ra” soi mói, ngắm nghía, dèm pha,… lúc đó sẽ ra sao nhỉ? Danh vọng, sự nghiệp,… thậm chí là gia đình, cuộc sống cũng sẽ tan thành mây khói.

Mai gật gù đồng ý:

- Phải, xã hội mình là vậy. Nhưng mà em nghĩ anh cũng không nên trách cứ xã hội của mình bởi anh thấy không, bây giờ ra đường đâu đâu cũng thấy mấy “loại” ẻo lả thân “tượng” mình “xà”, đầu tóc sặc sỡ lỉa chỉa đủ màu, quần áo thì bóng lộn lên soi mặt vào còn được hỏi anh sao người ta không ngứa mắt.

Khánh đang buồn lắm nhưng anh cũng phải phì cười ha hả:

- Bọn anh không giống mấy loại đó đâu, em yên tâm. Mấy loại đó “lộ” quá thiên hạ ai nhìn vào cũng biết.

Mai tròn mắt:

- Bộ các anh cũng có nhiều “loại” lắm sao?

Khánh thản nhiên gật đầu:

- Có loại thì “kín” như bọn anh, chỉ giao tiếp với một nhóm bạn bè thân thiết nào đó, không có quan hệ này nọ lung tung, hoặc có cũng rất kén chọn. Còn có loại khủng khiếp nhất là tự biến mình thành đàn bà, độn ngực, độn mông, đi guốc cao gót, mặc áo đầm, váy ngắn… có khi nhìn em cũng chẳng nhận ra đó là đàn ông trừ khi hắn cất tiếng nói. Còn loại lượn lờ ẻo lả ở ngoài đường, sàn nhảy mà em nói hồi nãy cũng chỉ là muốn tạo sự chú ý cho người khác mà thôi. Bọn họ cũng đáng thương hại lắm bởi bản chất đàn ông trong họ cũng chẳng còn sót lại được bao nhiêu.

Mai ngơ ngác hỏi:

- Sao tùm lum vậy, còn nữa không?

Khánh nhún vai đáp:

- Còn nhiều lắm. Có loại thì hành nghề đứng đường đi khách, phần lớn là học sinh, sinh viên. loại này gay thật thì ít, “giả” để kiếm tiền thì nhiều. Hoặc chỉ là những kẻ cô đơn không cần tiền bạc, thích gạ gẫm nhau để đi chơi đây đó, hợp rồi tan một cách nhanh chóng. Hoặc sang hơn là làm “trai bao” để mấy ông già lắm của thừa tiền nuôi ăn, mặc, cho tiền sài… có khi còn có cả xe xịn, nhà cửa… em không tưởng tượng nổi đâu.

Mai rùng mình, cô thốt ra được hai từ gọn lỏn:

- Khủng khiếp!

Khánh gật đầu thừa nhận:

- Phải, đứng về phía xã hội, đạo đức,… thì đó là điều còn trên mức khủng khiếp. Nhưng em thử nghĩ đến tình thế những người đó xem, chạy theo đồng tiền bán rẻ thân xác mình thì quả là quá hèn hạ. Nhưng vì cuộc sống của mình, họ không có quyền chọn lựa, đâu ai muốn thế bao giờ. Còn những con người khác nữa, trong suốt quá trình sống của mình phải bươn chải kiếm sống, tiếp xúc với đủ người đủ mọi thành phần khác nhau thì tự họ dần khám phá ra bản thân mình là ai, là cái gì. Những tâm hồn ấy càng vô tội hơn bao giờ hết bởi họ còn đau khổ hơn gấp nhiều lần những người như bọn anh, những thằng “gay” ngay từ khi trong trứng nước thì chỉ còn biết than thở với ông trời chứ đâu thể đổ tội cho một ai, nhưng dù sao cũng chập nhận lấy số phận đó của mình dễ dàng hơn bọn họ.

Mai ngạc nhiên hỏi:

- Nhưng em nghĩ mấy anh có thể tự chủ được những chuyện như vậy kia mà?

Khánh buồn bã đáp:

- Tự chủ được thì sao, ai cũng phải sống cho mình mà, đâu có ai sống dùm mình được đâu em. Hơn nữa đó là cái cảm giác ở trong đầu chứ không phải ở đâu khác, mình chỉ sống khi sống bằng con người thật của mình, chính em cũng đã nói vậy mà.

Khánh mỉm cười, anh khẽ nâng ly bia trên tay uống cạn rồi bỏ vào trong để Mai ở lại thẫn thờ ngó bầu trời đầy sao mà lẩm bẩm một mình mà chính cô cũng chẳng hiểu mình nói gì.

- Phải chi đừng có ngày và đêm nhỉ.

—o O o—

Khánh và Thanh tung một chùm hoa giấy ngập lên đầu Dũng và Ðức, cả hai bật cười giòn giã. Dũng bật dậy, anh đuổi theo Khánh chung quanh bàn tiệc như hai đứa trẻ nít, va cả vào Thy và Mai làm hai đứa này la oái oái. Thanh ngồi phịch xuống cạnh Ðức, ghé vào tai anh nói nhỏ:

- Trông anh hấp dẫn quá.

Ðức phì cười:

- Vậy sao?

Thanh gật đầu lia lịa:

- Thật, muốn chứng minh không?

Ðức hoảng hồn đứng bật dậy:

- Thôi khỏi.

Thanh cười ha hả ôm chầm lấy Ðức, nâng bổng anh lên:

- Anh không thoát được đâu.

Khánh chạy trốn sau lưng Thy và đẩy hắn về phía Dũng. Dũng vừa vội né qua một bên tránh thân người to đùng của Thy thì anh va phải Mai đang đứng giang tay trước mặt. Mai cong môi lên nói:

- Muốn qua đây hả? Hối lộ đi.

Ðoạn cô xòe tay một cách ngây thơ như một em bé đòi tiền quà vậy. Dũng phì cười hỏi:

- Muốn gì nào?

Mai cắc cớ nói:

- Ơ… Một cái hôn.

Dũng tròn mắt nhìn Mai khiến cô ta bụm miệng cười khanh khách:

- Nói đùa thôi.

Rồi cô lôi Khánh đang núp sau lưng mình ra xô về phía Dũng nói:

- Nè, trả đó… không thèm…

Dũng hứng gọn lấy Khánh rồi nhấc anh lên quay vòng vòng đến chóng mặt dù cho Khánh cố vùng vẫy thoát ra khỏi anh. Thy ghé tai nói với Mai:

- Hâm mộ tụi nó không?

Mai mỉm cười:

- Có chứ.

Thy tiếp luôn:

- Em thích vậy không?

Mai cười giòn tan:

- Thích, nhưng phải bắt được em đã.

Rồi cô vù chạy mất trong khi Thy đuổi theo sau.

Reennnggg… Rrreeennnnggg…

Dũng chưng hửng bỏ Khánh xuống:

- Ủa, ai vậy ta?

Khánh lườm mắt:

- Chắc là bạn em.

Dũng phì cười:

- Bạn em cả gan đến đây à? Chưa biết chết là gì.

Khánh mỉm cười nói:

- Thôi để em ra mở cửa, okay?

Dũng vui vẻ gật đầu.

Cả đám người đang vui đùa rộn rã. Khánh bước vào phòng, anh nhìn Dũng chỉ khẽ mỉm cười buồn bã. Dũng ngạc nhiên trước thái độ của Khánh và rồi anh đứng như chôn chân tại chỗ, ly bia trong tay anh rơi xuống nền đất vỡ tan tành. Cả bọn kinh ngạc trước phản ứng của Dũng nên im bặt, tất cả cặp mắt đều đổ dồn về phía người mới đến.

—o O o—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro