Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc này, dường như có thứ gì đó chặn họng, sau đó hóa thành thanh thép, từ từ xuyên qua, ngay cả hô hấp cũng khó khăn. Phản ứng của anh ấy đã nói lên tất cả.

"Thi Thi ..."  - Tống Hoài hai mắt nhàn nhạt đỏ bừng. Nhìn vẻ mặt muốn giải thích nhưng không thể phản bác của anh ấy, tôi rõ ràng cảm thấy trong lòng có thứ gì đó đang tiêu tan từng chút một. Cuối cùng chỉ còn lại cảm giác buồn nôn.

"Tống Hoài, không ai bắt buộc anh phải quên cô ấy, anh hoàn toàn có thể ôm cái tình cảm chết tiệt của các người đến chết cũng được, nhưng tại sao anh lại đến đây chọc tức tôi?"

"Đúng là hôm đó anh đã uống rất nhiều ..." anh ấy vẫn đang cố giải thích.

Giọng tôi lạnh lùng cắt ngang, "Đừng nói đó chỉ là tai nạn, hay là cô ấy đang nói xằng bậy, anh còn không có dũng khí thừa nhận hay phản bác, điều đó chỉ có thể làm tôi coi thường anh hơn thôi."

Tống Hoài mặt tái nhợt, sững sờ tại chỗ. Sau khi bà tôi mất, Tống Hoài là người đối xử tốt nhất với tôi, hoặc có thể chính sự trân trọng của tôi đã phóng đại quá mức điều đó. Chính vì tôi từ nhỏ đã thiếu thốn tình cảm nên tôi đáng bị anh ấy làm tổn thương hay sao? Tôi không đáng có được một tình yêu trong sạch và hết lòng sao? 

Sau một khoảng thời gian không rõ, Tống Hoài mới cúi đầu và nói thầm với tôi: "Anh xin lỗi."

Đèn trong phòng mờ ảo, anh xoay người đi từng bước về phía cửa.Khi bóng dáng của Tống Hoài hoàn toàn biến mất, Trần Giai nhìn tôi cười tự mãn, khuôn mặt tỏ vẻ đầy kiêu ngạo,"Bây giờ cô đã rõ rồi chứ, cô không bao giờ thắng được tôi đâu."

Tôi nhìn cô ấy không nói nên lời, trong lòng chợt có chút nghi ngờ, cô ta thật sự là bạn học đại học của Tống Hoài sao? Nói cách khác, đầu óc của cô ta đã thực sự học được tới đại học? Không đợi tôi lên tiếng, một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau,"Nếu cô đang mang thai một tháng, vì tương lai của đứa trẻ, tôi khuyên cô nên đến bệnh viện để kiểm tra CT và MRI càng sớm càng tốt."

Trần Giai cau mày, "Anh có ý gì?"Lời nói của Thẩm Chi Niên không hề vội vàng, "Khi não bị rối loạn chức năng, chỉ còn cách đi khám để làm rõ bản chất của tổn thương, sau đó mới có thể xác định được liệu có nguy cơ di truyền hay không."

Tôi sững người một lúc, không thể kìm được mà bật cười. Trần Giai cũng có phản ứng, "Mẹ kiếp, Anh dám nói não tôi có vấn đề?" 

Thẩm Chi Niên không thèm phủ nhận, "Tuy rằng không thể hồi phục, nhưng cô phải tích cực trị liệu."

Trần Gia tức giận bỏ đi. Cô ta vừa bỏ đi vừa chửi, chẳng khác gì dáng vẻ ẩu đả bất phân thắng bại của A Cổn nhà tôi với mấy con chó khác. Tôi đã cười rất sảng khoái, cả buổi chưa dứt.

Khi tôi quay lại, tôi nhận ra Thẩm Chi Niên đang nhìn tôi. Thấy tôi nhìn sang, Thẩm Chi Niên biểu hiện thản nhiên,"Nghỉ ngơi thật tốt nhé, anh đã hoàn thành nhiệm vụ Hiểu Hiểu giao, giờ anh về đây."

Tôi bước ra ban công, nhìn xe anh lái khuất bóng, hơi thở trút ra chậm rãi. Khi tôi trở lại phòng thì nhận được cuộc gọi từ Hiểu Hiểu, "Trần Giai đang mang thai?? Vãi thật."

Tôi ngây người giây lát, kể cho cô ấy nghe chuyện vừa rồi xảy ra, cuối cùng không thể không khen ngợi kỹ năng mắng mỏ cà khịa của Thẩm Chi Niên. Hiểu Hiểu tưởng rằng bản thân nghe nhầm: "Hả? Anh trai mình đến nhà cậu á? Không phải anh ấy nói có chuyện phải quay lại công ty sao..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh