Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu chuyện về Thẩm Chi Niên.

Ngay khi tôi nghĩ cuộc sống sẽ diễn ra bình yên như thế này thì bố tôi đã đến. Bất chấp sự chống cự của tôi, ông ấy kéo tôi vào xe, nổ máy rồi phóng đi. Trong tay tôi vẫn còn giữ con chuồn chuồn tre mới làm và định đưa nó cho Chu Thi, chỉ cần rẽ vào là tới nhà cô ấy rồi. Khi về đến nhà, tôi bắt đầu tuyệt thực và muốn quay trở lại. Bố tôi rút điếu thuốc ra, vừa cảm thấy đau khổ vừa tức giận, "Chỉ mới một tháng mà con đã gầy đi như vậy rồi, con vẫn còn nghĩ đến người mẹ độc ác đó sao?"Nghe đến đây, tôi sửng sốt. Hóa ra, tất cả đều mới chỉ được một tháng? Nhưng bản thân tôi biết rằng, tôi muốn quay lại nơi đó, không phải chỉ vì mẹ tôi,Mà còn vì cô ấy.

Sau đó, bố tôi nói rằng chính mẹ tôi là người chủ động gọi điện. Bà ấy sắp tái hôn, vì vậy mới để tôi đi.Khoảnh khắc đó, tôi đã cảm thấy thế nào? Không hề nhẹ nhõm, chỉ có nỗi đau tiếp tục lớn hơn, đau hơn, tưởng chừng như sắp ngừng thở. Bà ấy không phải muốn trả tôi về cho bố tôi , chỉ là bà ấy không cần tôi nữa.Trong thời gian đó, tôi đã thử nhiều cách để quay lại, nhưng tôi còn quá nhỏ để chống đối bố, đúng lúc tôi định chấp nhận số phận của mình thì vợ của bố đã có thai. Thật là nực cười làm sao. Họ đã lên kế hoạch để lừa dối kết hôn và làm tổn thương mẹ tôi, và họ là thủ phạm của tất cả mọi thứ. Một người trong số họ bị hiếm muộn, người còn lại đã triệt sản, khả năng có thai là rất thấp, vậy mà chuyện này vẫn xảy ra.

Sau khi em trai tôi ra đời, vợ của bố càng không ưa tôi, hay cãi vã với ông ấy, dần dần bố luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khó chịu. Một người bạn của ông ấy sống ở nước ngoài đã kết hôn nhiều năm và không có con, vợ của bố tôi đã đề nghị để họ nhận tôi làm con nuôi. Ông ấy đã đồng ý. Trước khi ra nước ngoài, tôi có một mong muốn-Tôi muốn trở lại ngôi làng nhỏ mà mẹ tôi đã dẫn tôi đến, tìm một người, ít nhất, là để nói cho cô ấy biết tên của tôi. Tôi là Thẩm Chi Niên. Chu Thi, tên anh là Thẩm Chi Niên.

Sau khi trở về, tôi mới biết rằng, chỉ vài ngày trước, Chu Thi đã được bố đón đi. Tôi không biết phải phản ứng thế nào. Tôi có hạnh phúc cho cô ấy không? Có.Sau tất cả, điều ước chưa bao giờ thành hiện thực của cô ấy cuối cùng đã trở thành sự thật. Cũng có một cảm giác khó tả.Mấy ngày trước khi ra lại nước ngoài, Tôi đã đứng ngoài sân nhà cô ấy cả đêm, như thể mất đi thứ gì đó và cảm thấy trống rỗng. Nhiều năm trôi qua. Cha nuôi của tôi và mẹ của Hiểu Hiểu kết hôn, chúng tôi dự định sẽ trở về Trung Quốc. Mẹ của Hiểu Hiểu là một người phụ nữ rất hiền lành, bà ấy có một cửa hàng bán bánh ngọt và thường xuyên làm bánh cho tôi, đối xử rất công bằng với tôi và Hiểu Hiểu .Không hiểu sao, tôi chợt nhớ đến hình ảnh mẹ tôi trước khi li hôn. Bà ấy ôm tôi và hát, kể chuyện cho tôi nghe và làm bánh cho tôi. Đôi mắt ấy lúc nào cũng dịu dàng như nước. Tình cờ, tôi gặp mẹ tôi trên phố. Mẹ tôi và chồng mới của bà ấy bế con gái bước vào sân trượt. Em gái sinh ra rất dễ thương, lông mày và mắt hơi giống tôi, bà ấy nhẹ nhàng đỡ và kiên nhẫn dạy con bé trượt băng. Dường như mọi người đã trở lại đúng hướng, không còn buồn, không còn đau nữa. Chỉ riêng tôi thì không. Trong một khoảnh khắc, tôi dường như nhìn thấy Chu Thi.Tôi đã nghĩ đó là sự ảo tưởng của chính mình, và tôi đã xác nhận điều đó nhiều lần.là cô ấy. Dù đã gần mười năm không gặp, tôi vẫn có thể nhận ra cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, lòng tôi run lên vì một cảm xúc kỳ lạ. Sau khi được bố đón về, cô ấy dường như không được tốt lắm.Khi thấy cô ấy bị bố hiểu lầm, ông ấy đã tức giận bỏ đi, nhìn cô ấy trượt băng vô cảm, hết lần này tới lần khác ngã xuống, tôi rốt cuộc không nhịn được đi về phía lối ra, lúc bố cô ấy cởi giày trượt, tôi đã nói rằng người đẩy em gái ngã không phải cô ấy. Sau khi quay trở lại nơi đó, đã không còn thấy cô ấy nữa.Khoảng thời gian sau, vì lý do công việc, tôi chuyển đến một căn chung cư khác.

Khi đang đi, tôi đột nhiên nghe thấy một tiếng sủa rất nhẹ, yếu ớt. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy một người đàn ông trước mặt ôm một con chó, bước đi vội vàng với dáng vẻ không được tự nhiên.Đôi mắt của nó đen và tròn.

Tim như thắt lại, và ngay khi tôi chuẩn bị tiến đến, một người đàn ông mặc đồ thể thao chạy đến trước tôi và giật lấy con chó từ người đàn ông nọ. Ngay lúc tôi đi ngang qua, tôi đã nhận ra người đàn ông trong trang phục thể thao này,Đó là bạn của Hiểu Hiểu. Tôi đã gặp anh ấy vài lần trước đây. Hình như anh ta tên là Tống Hoài.

Sau đó, Hiểu Hiểu và bạn thân của em ấy đi leo núi, lúc về thì không có xe nên gọi cho tôi đến đón, nhưng tôi lại không nhận được cuộc gọi vì đang bận dự án. Khi chúng tôi gặp lại, Chu Thi và Tống Hoài đã ở bên nhau, nhưng cô ấy dường như không nhận ra tôi và nhìn tôi một cách kỳ lạ.Tôi không biết rằng cô ấy là bạn thân nhất của Hiểu Hiểu.Tôi và cô ấy tưởng chừng như đã thân thiết từ lâu, nhưng lại có cảm giác xa lạ.

Mỗi đêm sau đó, tôi đều nghĩ về cô ấy.Có lẽ ban đêm là thời điểm tốt nhất để bộc lộ cảm xúc, mọi suy nghĩ lúc này đều ào ạt không dừng, thậm chí ta không thể che giấu nó. Chuồn chuồn tre không kịp gửi đi, lần đó không kịp nói tên mình, lần nữa gặp nhau ở sân trượt băng, lại lần nữa không nhận được cuộc gọi ...Nỗi thất vọng tràn trề vì bỏ lỡ cơ hội hết lần này đến lần khác, thứ mà tôi khao khát có được, giờ buộc tôi phải đối mặt với cảm xúc của mình.Tôi thích Chu Thi.Rất rất thích cô ấy.Không, tôi yêu cô ấy.

[Chuyện gì xảy ra sau đó, mọi người có lẽ cũng đã biết rồi].Chuyện này rất dài, Hiểu Hiểu đã ngủ gục trên bàn chưa kịp nghe xong, đêm nay em ấy đã uống quá nhiều, và không chắc ngày mai có nhớ những gì tôi đã kể không nữa. Vì vậy, tôi kể điều đó cho Chu Thi nghe. Đôi vai cô ấy khẽ run lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, trong mắt cô ấy chỉ có tôi."Tại sao trước đây anh không kể với em?"

Tôi im lặng một lúc rồi mỉm cười,"Anh sợ rằng em sẽ giả vờ quên, cũng sợ rằng em thật sự không nhớ, lại hi vọng em có thể tự mình nhớ ra."

"Xin lỗi anh, em không phải giả vờ quên, em thật sự không..."Nhìn mắt cô ấy ngày càng đỏ và nước mắt tuôn rơi, tôi lại bắt đầu thấy xót xa. Tôi kéo bàn tay đang che mặt của cô ấy ra, đặt cô ấy vào lòng, cúi đầu và hôn từng chút một để lấy đi những giọt nước mắt ấy.Cô ấy rướn cằm lên và hôn tôi. Đó là một nụ hôn cực kỳ dịu dàng, tinh tế, mãnh liệt, mặn mà đẫm nước mắt.

Khi tôi bế cô ấy lên lầu, cô ấy nắm lấy cổ áo tôi, hơi thở nóng ẩm phả vào cổ, nghẹn ngào nói một cách kiên quyết: "Chồng à, em sẽ bồi thường cho anh".Nói xong, cô ấy vùi đầu vào cổ tôi.Tôi khẽ cụp mắt xuống và chỉ có thể nhìn thấy vành tai đỏ bừng của cô ấy.Tôi sững sờ, không khỏi cười khẽ.Rốt cuộc cũng chỉ là một tháng ký ức ở tuổi thiếu niên của tôi, làm gì có kẻ ngu ngốc nào có thể nhớ được nhiều năm như vậy.Tôi không trách cô ấy.Tuy nhiên, loại bồi thường này thực sự có thể.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh