bí mật yh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary:

Có hắn thì mới có tôi và có tôi thì mới có hắn.

Đến chết cũng không lìa xa.

A/N: Vì truyện viết có đề cập đến chiến tranh nên một vài thông tin được tác giả lấy từ nguồn trên mạng, nhiều chi tiết khác có thể do tác giả tự nghĩ ra để thêm vào truyện.

♥ Bí~ Mật~Của~Yunho ♥

Năm đó tôi mới chỉ là một thằng nhóc mười lăm tuổi không hiểu sự đời. Cuộc sống bình lặng trôi qua trong cực khổ và nghèo túng. Cha tôi mất khi đang làm việc tại hầm mỏ, còn mẹ tôi thì qua đời trong thí nghiệm của đơn vị 731. Hai người họ đều chết từ khi tôi còn quá nhỏ, nên nếu hỏi tôi còn nhớ gì không thì chỉ có thể là những mảng kí ức nhạt nhòa xưa cũ. Tôi còn ngày ngày đến trước ban thờ mà khấn vái hay tâm sự những chuyện trên trời dưới đất. Nhiều lúc mệt mỏi, nhìn ra ảo giác rằng tấm hình đen trắng kia như đang mỉm cười hiền hòa với mình thật dịu dàng ấm áp. Lòng cảm thấy vô cùng bình ổn, tiếp tục có thêm động lực để cố gắng.

Hồi đó đất nước vẫn còn bị sáp nhập với Nhật Bản, cuộc sống so với giờ có lẽ cũng không thay đổi là bao. Năm mười lăm tuổi tôi vào làm thêm cho một ông chủ người Nhật, họ rất ghê gớm, thỉnh thoảng còn đánh mắng người làm một cách thậm tệ. Nếu như không phải vì đồng lương nuôi sống mình một ngày hai bữa, tôi đã cuốn gói từ lâu rồi chứ không phải nhẫn nhục như chó đến thế. Cuộc sống là vậy, bị đồng tiền chi phối đến mù quáng. Vì không có tiền thì chẳng làm được gì , chẳng thể ăn, chẳng thể ở, cũng chẳng thể sống.

Nhớ cái năm 45, Liên Xô với Hoa Kì qua tổng tấn công đánh tan lũ phát xít Nhật tàn bạo. Vui thì cũng vui thật đấy, nhưng tôi lại rơi vào hoàn cảnh thất nghiệp không xu dính túi. Từ lúc đó cho đến giờ tài sản cũng chỉ vỏn vẹn có căn nhà nát trong khu ổ chuột, một tấm chiếu, một cái ban thờ tự chế cùng ít chén bát, quần áo rách và một đôi dép cao su hàng xuất khẩu chất lượng cao. À quên, tôi còn một thằng bạn thân chí cốt nữa. Cái thằng chơi với tôi từ lúc còn quấn tã, Jung Yunho.

Hiền lành, chất phác, dễ bị gạt, hắn là một tên ngây thơ duy nhất còn sống sót trong thế giới hỗn loạn này. Tựa như loài vật quý hiếm sắp bị tuyệt chủng có tên trong sách đỏ, không thể tìm ra người thứ hai giống như hắn đâu. Thật khiến tôi nhiều lúc tức muốn chết, nhưng cũng chẳng thể nào giận dữ hay mắng mỏ cái mặt cún con đó được. Tôi thật sự đúng là đã quá yếu lòng rồi.

Hai đứa chúng tôi lúc nào cũng sinh tử có nhau. Có thể nói có Jung Yunho thì có Kim Jaejoong hay có Kim Jaejoong thì có Jung Yunho. Hắn và tôi giống nhau, đều là cô nhi nhưng hoàn cảnh nhà hắn thảm hơn tôi nhiều. Trong phong trào đứng lên đòi quyền độc lập, hàng triệu người đã bị thực dân Nhật đàn áp dã man, trong đó có cha mẹ hắn. Phải chăng là vì đồng cảnh ngộ, nên tôi với hắn mới ở bên nhau không cần bất cứ lý do.

Lập ra một băng phái chỉ có độc hai thằng con trai, lại lấy tên nhóm là YunJae chính là ý tưởng của tôi đó. Giữa Yun và Jae không cần bất cứ gạch nối nào hết. Vì tôi và hắn là bạn bè, là anh em, và cũng là những người thân duy nhất của nhau. Lời thề sẽ mãi mãi bên nhau không rời xa được lập ra trong hoàn cảnh như vậy đấy.

Giờ thì cả hai thằng đều đã hai mươi tròn. Thanh niên trai tráng, sức khỏe dồi dào nên đều được nhận vào một công trường đang thi công làm phu khuân vác. Công việc tuy cực khổ vất vả nhưng vẫn kiếm được miếng ăn ngày hai bữa thì cũng không cần gì hơn. Cứ ngỡ cuộc sống có thể an bình tĩnh lặng mà trôi qua như thế thì cái ngày đó cũng đến.

25 tháng 6 năm 1950

Chiến tranh Nam-Bắc Hàn bùng nổ. Cuộc tuyển chọn quân lính gấp rút được tổ chức. Nhưng chỉ là hình thức thôi, tất cả thanh niên trên mười tám dưới ba lăm không có học hành hay trình độ văn hóa cấp đại học đều phải tham chiến. Và vì như vậy, tôi với Yunho gia nhập quân ngũ một cách thiếu tự nguyện. Trở thành hai trong 135.438 binh sĩ thuộc quân đội Bắc Hàn tấn công vào Nam Hàn với chủ trương thống nhất đất nước.

><><><><><><

Vì không có trình độ hay kinh nghiệm trên sa trường, tôi với hắn được xếp chung vào một nhóm ở hậu phương chuyên phụ trách những việc như đi đặt bom, đào mìn, canh gác trại. Nghe có vẻ buồn cười nhưng tôi thấy công việc hiện giờ bản thân được phân phó có phần nhẹ nhàng hơn so với công việc khuân vác lúc trước nhiều. Chỉ là mỗi lần đi đào bom có chút hơi lo lo, do không biết khi nào bom nổ cho mình về chầu ông bà hay thôi.

Tôi thuộc tiểu đội 103, gồm tất cả hai lăm người nam nữ đan xen. Thề là cái hôm biết tin Yunho thuộc cùng đội với mình tôi đã mừng đến phát khóc. Nhẩy cẫng lên trong hàng như một thằng điên trốn trại, rồi còn lao đến bá vai bá cổ hắn trước con mắt của đại đội trưởng. Mà ai cũng biết tính ông ta khó muốn chết, giờ lại không biết phép tắc nhẩy lên như vậy thì tôi sẽ bị phạt mất thôi. Thật may là bình an vô sự, tôi ngoan ngoãn về hàng tiếp tục chăm chú lắng nghe đại đội trưởng phân phối cơ chế. Miệng không kiềm được mà nhếch lên đôi chút.

Đi lính có cái khổ cũng có cái sướng của nó. Được ăn cơm ngày ba bữa, lại chỉ việc đi canh gác với đào bom thế này thì thật vô cùng nhàn hạ. Bất quá chỉ là sinh tử không thể bói nhờ toán mà biết trước được, không may đi đào đúng lúc bom nổ thì cũng thiệt mạng quy tiên. Không hiểu nếu tôi không may chết đi thì Jung Yunho sống một mình sẽ ra sao đây. Và giả như, nếu hắn mà chết thì tôi sẽ ra sao. Cái câu nói có hắn thì có tôi mà có tôi thì có hắn chẳng sai chút nào đâu.

Nếu hắn thật sự thiệt mạng trong cuộc đại chiến này, tất nhiên tôi sẽ chẳng nửa lời than trách mà đi theo. Phải đi theo để mắng cho tên ngốc đó một câu như "Dám chết trước tôi hả" thì mới hả giận được. Vì hắn là lý do tồn tại duy nhất của tôi, lý do mà tôi còn sống sót, còn đấu tranh. Đương nhiên là để bảo vệ những điều mà bản thân cho là quan trọng nhất.

Chà, nói cao nói xa nãy giờ thì tôi cũng nhặt xong đống rau này rồi. Khiếp, nhiều kinh người. Đúng là rau cho hai lăm người ăn có khác, hai lăm cái miệng háu đói. Bữa ăn của quân ngũ thường được mọi người vui đùa gọi là "Thiên rau vạn quả". Ở chốn rừng rú này tận dụng thiên nhiên một cách triệt để là điều tất yếu, rau phân nửa là trồng. Còn quả thì đi hái, thịt một tuần được ăn một bữa vào chủ nhật. Chà, ngày nào cũng thật mong đến cuối tuần quá.

Tôi liếm mép hồi tưởng lại món thịt lợn nướng tối qua, dãi thiếu điều muốn chảy ra thấm ướt quần áo. Vội lấy tay chùi đi, tôi nhanh chân đứng dậy bê mấy rổ rau vô bếp. Gọi là bếp cho oai chứ thực chất chỉ là một cái chòi nhỏ dựng tạm. Bên trong có một cái bếp lò cỡ nhỡ. Đội tôi như thế là còn may chán, chứ như mấy đội khác chỉ có cách kiếm củi đốt lửa như nhóm lửa trại rồi nấu nướng thôi. Mà nhóm lửa kiểu đó mệt thấy mồ luôn.

-Tránh đường...tránh đường.....rau đến đây.....!!!!!!!

Tôi la lớn, hưng phấn bê thành quả cả buổi chiều vất vả đem vào.

-Khiếp, có chút xíu rau mà nhặt lâu gần chết. Thế này ra trận anh chưa lắp súng xong đã bị địch nó làm gỏi mần tỏi mất rồi.

Giọng điệu chua ngoa này, đích thị con bé Kang Jin Yoo đây mà. Nhưng tên con bé khó gọi, đầu tôi cũng không dư chỗ để mà nhớ cái tên lùng bùng ấy. Vậy nên tôi vẫn hay gọi nó là "con nhỏ chanh chua". Tiện nói thêm là tất cả những người quen của mình đều được tôi đặt biệt danh, Jung Yunho là "gấu ngố" đó.

Rau xào, rau nấu, canh rau, rau luộc, thực đơn đúng là vô cùng phong phú. Tôi xong việc , liền chạy ngay đi kiếm Yunho. Tên đó hôm nay phải đi đào mìn hay sao đó, chắc giờ đã về phòng rồi. Chỗ ngủ nghỉ được phân ra hai khu, một bên là nam, bên kia là nữ. Chỗ ngủ cho nam chỉ đơn giản là một cái động nhỏ, lấy cỏ khô làm chiếu, đuốc làm đèn. Nhưng phải hết sức tiết kiệm, nên có chuyện gì quan trọng mới được đổ dầu thắp đuốc lên.

Làm tôi nhiều hôm do tối quá mà nằm ngủ thi thoảng cứ cụng đầu vào tên gấu ngố kia hoài. Cuối cùng được mượn cái cớ để khỏi đụng đầu, hắn phải ôm tôi vào lòng ngủ. Đúng là tên dễ dụ, lừa hai câu là tin sái cổ. Vậy là từ đó đêm đêm tôi luôn có một cái gối ôm vừa ấm vừa êm bên mình. Oa, ấm thiệt là ấm, êm thiệt là êm à nha.

Đồ đạc cá nhân của mỗi người thì không có nhiều, đi đánh nhau thì có thể mang gì theo chứ. Những bức ảnh người thân, những kỉ vật yêu đương thề non hẹn biển, hay những cuốn nhật kí.

Nhật kí.

Cái này là cái gì đây.

Tôi tò mò rút ra từ dưới gối Yunho một quyển nhật kí mầu nâu khá là mới. Ngoài bìa còn được ưu ái dán nhãn vở như sợ có kẻ gian trộm mất. Tên: Yunho, Lớp: tiểu đội 103, Môn học: Nhật kí. Cái nhãn này, thật là muốn làm cho người ta bể bụng vì cười mà. Tò mò xen lẫn chút do dự, tôi băn khoăn không biết có nên mở ra coi hay không. Ai ai trong lòng cũng đều có những bí mật thầm kín muốn cất giấu không cho người khác biết, đến chính tôi cũng còn có bí mật không cho tên gấu ngố đó hay mà. Tốt nhất là nên cất nó lại chỗ cũ.

Nhưng tò mò quá à.

Nghĩ là phải cất quyển nhật kí đi, nhưng tay tôi lại bất tri bất giác mà lật lật ra vào trang đầu tiên. Tội lỗi, thật là tội lỗi, nhưng trí tò mò của con người là vô hạn, không thể trách tôi được. Mà tên Yunho hiền lành như đất đó có cái gì giấu diếm tôi hay sao mà phải bày đặt viết nhật kí thế này. Bộ đang mê em nào trong doanh trại nên thầm bày tỏ vào nhật kí đúng không. Chết tiệt, mê ai thì cũng phải nói với tôi một tiếng chứ.

Nghĩ đến việc có thể Yunho đang yêu ai đó, tâm trạng tôi vô thức bừng lên lửa giận. Lông mày cứ giật giật không ngừng, còn ngực thì lại hơi nhói lên đôi chút.

Ngày 25 tháng 5 năm 1950

Nhận được tin phải đi nhập ngũ, cũng không biết là nên vui hay buồn nữa. Thôi thì kệ đi, chỉ cần có Jaejoong ở bên thì chỗ nào cũng như nhau cả thôi. Bắt đầu từ hôm nay sẽ phải viết nhật kí thật đều, vì đâu thể biết lúc nào sống hay chết chứ. Coi như đây sẽ là nơi giãi bày tâm sự đi.

"Chỉ cần có Jaejoong ở bên thì chỗ nào cũng như nhau cả thôi". Đọc đến câu này, miệng tôi ngoác lên chắc phải đến tận mang tai. Ôi, Yunho dễ thương của tôi.

Ngày 26 tháng 5 năm 1950

Chiến tranh bùng nổ, tôi cùng Jaejoong gia nhập vào binh đoàn bắt đầu hành quân. Đi như vậy, chúng tôi có thể sẽ chết. Nhưng tôi nhất định phải bảo vệ Jaejoong của tôi, để cậu ấy không bị dù chỉ là một chút thương tổn.

"Jaejoong của tôi", ôi Yunnie ah. Yunnie của tôi là dễ thương nhất. Tôi cũng nhất định phải bảo vệ cậu không chút xây xát.

Ngày 5 tháng 6 năm 1950

Thật may khi đại đội trưởng là một người tuy nghiêm khắc nhưng vô cùng tốt bụng. Ban đầu Jaejoong được phân vào đội 157, phải vất vả nài xin mới được cho chung đội với cậu ấy. Đại đội trưởng đúng là vô cùng tốt bụng.

Nài xin, vậy ra không phải là may mắn trùng hợp hay sao. Hắn, hắn đã làm trò ngu ngốc gì vậy, cái tên thiểu năng này. Không nghĩ tới trường hợp sẽ bị phạt theo quân pháp tội chống đối cấp trên hay sao.

Tách.

Một giọt nước nhẹ lăn ra nơi khóe mắt, rớt xuống trang giấy trên tay làm nhòe đi nét chữ nguệch ngoạc. Cảm giác này là gì đây. Cảm động, hạnh phúc, vui sướng đan xen lẫn lộn. Yunho là số một, Yunho của tôi là số một của số một. Chỉ là những nét chữ xiêu vẹo lại có thể khiến tôi vui đến vậy, trên đời này ngoài hắn còn ai có khả năng.

Nhớ cái hồi còn nhỏ, tôi được ba mẹ tặng sinh nhật một cuốn sách dạy tập đọc tập viết. Tôi với hắn mừng quýnh, lúc nào rảnh cũng cắm đầu vào luyện. Chỗ nào không hiểu thì có thể đến hỏi mấy người biết chữ sẽ được họ chỉ cho. Đừng hỏi tôi học viết để làm gì, chỉ đơn giản vì tôi muốn bản thân có thể tự đọc được cái biển hiệu của quán mực viên gần nhà mà thôi.

Lau nhanh đi vết nước còn đọng trên giấy, tôi tiếp tục công cuộc tò mò trong niềm vui khôn xiết. Không còn cảm giác nhoi nhói nơi ngực như ban đầu nữa. Cái tên ngố này có thể yêu nổi ai chứ, không cần lo. Nghĩ đến đây, tôi lật một lèo sang trang cuối. Ngày 1 tháng 7, vậy là viết vào hôm qua sao.

Ngày 1 tháng 7 năm 1950

Hôm nay cả đội được ăn thịt heo nướng. Vui thì vui thật, nhưng nhìn cái miệng nhai nhồm nhoàm của Jaejoong còn vui hơn. Xem cậu ấy ăn, cứ cố tống lấy tống để vào mồm thật vô cùng thú vị. Haih, chẳng biết có nên nói cho Jaejoong biết hay không nữa. Cái bí mật này giữ suốt nhiều năm cũng chẳng mang chút vấn đề. Chỉ là giờ vào quân ngũ, chiến tranh súng đạn liên miên nào có thể biết được ngày giờ thiệt mạng. Không nói, có khi đến lúc chết muốn hối cũng không kịp. Nhưng sao có thể nói được chứ.

Đọc đến đây, tâm trạng tôi đang phơi phới thoắt cái đã thành ra âm trầm ảm đạm. Trên trán nổi đầy gân xanh, lông mày tiếp tục co giật loạn xạ. Cái tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cái tên hiền như cục đất, cái tên thật thà không biết viết chữ "dối trá" ra sao đó lại có điều bí mật muốn giấu tôi. Không tưởng, thật sự là điều không tưởng. Chẳng lẽ người ngoài hành tinh đổ bộ nhập vào thân xác hắn mà viết loạn xà bậy.

Lật lật lại mấy trang trước, đọc đọc một hồi tôi thấy hắn cũng có nhắc đến vấn đề này. Nhưng luôn được viết bằng chữ bí mật trong ngoặc kép. Bộ viết vậy để đề phòng tôi đọc lén nhật kí mà biết hay sao. Hắn ta, có còn coi tôi là thằng bạn thân chí cốt không vậy. Bên nhau từ cái thời còn cởi truồng mà phải giấu với chả diếm, bí với chả mật. Kì này phải hỏi cho ra nhẽ, nếu không tôi sẽ quyết không mang họ Kim nữa.

><><><><><><

Đột nhiên có tiếng ồn ào phát ra phía ngoài động, tôi giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ, nhanh tay gấp quyển nhật kí lại nhét vội vào dưới gối con gấu ngố. Đi ra ngoài xem xét tình hình, tôi thấy hơn phân nửa tiểu đội đang chạy đôn chạy đáo, xúm xít tụ tập làm gì đó có vẻ khẩn trương lắm. Rồi từ đằng xa, con nhỏ chanh chua hối hả chạy lại gần phía tôi. Thở dốc rồi nhanh nhảu nói, giọng điệu dù có nói nghiêm túc thì vẫn còn nét chanh chua cố hữa.

-Còn đứng đực ra đó. Nhóm của Yunho đi đào mìn chẳng may mìn phát nổ trước thời hạn. Không ai chết nhưng cũng bị thương ít nhiều. Anh mau....

Chưa đợi con nhỏ đó nói hết câu, tôi như thằng điên một mạch lao thẳng vào đám đông bát nháo trước mắt. Cậu không làm sao, nhất định không được làm sao. Nếu không tôi sẽ...tôi sẽ....tôi sẽ không chịu nổi đâu.

Cố nén vào trong dòng nước mắt mặn đắng, tôi bậm chặt môi đến gần như bật máu. Dáo dác nhìn quanh kiếm tìm hình bóng thân thuộc. Jung Yunho kia trốn đâu rồi hả, mau chườn cái mặt ngu ngốc ra đây cho tôi ngay lập tức. Không thì lần sau tôi sẽ ăn hết xuất thịt của cậu đó. Ra ngay cho tôi.

Chợt từ đâu một đôi bàn tay ấm áp vươn tới áp vào mặt tôi, không gian trước mắt chợt trở thành một mảng tối sẫm. Là hắn, chỉ có hắn mới làm như vậy với tôi mà thôi. Khóe môi khẽ nhếch lên, tôi hưng phấn quay người lại đối diện với hắn thì.

-Cái gì đây?

-Thì như cậu thấy đấy, bom nổ. May là mình tránh kịp, nhưng bụng bị va vào đá nên sưng lên chút xíu.

-Cái này...mà là chút xíu.

Tôi nói, tay run run tiến tới trước khẽ chạm vào phần da thịt đã tím ngắt lại. Sao lại để thương nặng đến vậy. Dù biết là hắn không chết đã là một điều vô cùng may mắn. Nhưng nhìn hắn bị thương thế này, lòng tôi không khỏi dâng lên nỗi chua xót.

-Bốp.

Tôi đập mạnh hai tay vào mặt Yunho, kéo hướng nhìn của hắn thẳng vào tôi. Mặt đối mặt, tôi khẽ nói.

-Có biết tôi lo thế nào không hả.

-....Xin lỗi...

-Đồ ngốc.

-...

-Đồ đần độn.

-...

-Đồ vô lương tâm.

-...Xin lỗi đã để cậu lo lắng, Jaejoong ah.

Nói rồi hắn kéo tôi vào lòng mà gắt gao ôm thật chặt. Nước mắt nãy giờ kiềm nén không còn kiểm soát nổi mà trào ra như suối thác. Tôi dụi mặt vào lồng ngực ấm áp thân thuộc, tay đưa lên xoa nhẹ tấm lưng trần kia. Thì thầm.

-Thật may là cậu vẫn sống.

-Mình sẽ không bao giờ chết trước cậu đâu.

-Chết chóc gì ở đây, xúi quẩy.

><><><><><><

Lần bom nổ đó có tất thảy bốn người đi. Không ai chết mà chỉ bị thương nhẹ, người nặng nhất ai ngờ lại là Yunho của tôi chứ. Vậy nên con gấu ngố đó được đặc cách phân công canh gác trại trong một tuần. Tất nhiên, mấy ca đào bom của hắn cũng bị tôi ẵm hết.

Loáng cái đã qua một tháng, vết thương của Yunho cũng mất tăm mất tích không lưu chút dấu vết. Tôi nhìn chăm chăm vào bụng hắn như một tên biến thái, miệng cười khà khà còn tay thì cứ vỗ vào đó đôm đốp. Tốt, không đau tức là lành hẳn rồi. Không uổng công cả tháng trời công tôi chăm như chăm em bé. Đến món thịt thân yêu cũng đem nhường tẩm bổ cho thương binh lệt sĩ. Dù rằng lần nào hắn cũng kêu không thích ăn rồi nhường cho tôi cả hai xuất. Mà thức ăn dâng đến tận miệng tôi đâu có ngu mà không ăn. Cái chính là nói đến tấm lòng thương người cao cả của tôi đó.

Mà dạo này nằm ngủ, tôi có cảm giác hắn ôm mình chặt hơn thì phải. Cảm giác như đang cố giữ lấy một thứ gì đó vô cùng quan trọng. Và giả chăng nếu có lỡ lơ là mà buông tay thì thứ quan trọng kia sẽ biến mất như hư vô. Sợ sẽ như vậy nên mới giữ lấy thật chặt, chặt đến mức chỉ muốn bóp chết thứ kia đi để nó không thể đi đâu được nữa.

Mãi mãi cạnh bên.

Đến lúc nhận ra thì bản thân cũng theo đó mà đi vào cõi vĩnh hằng. Trên đời này chẳng có điều gì là mãi mãi, nhưng duy nhất cái chết lại biến hóa như một ẩn số. Và nếu có chết đi, liệu con người có thể đầu thai chuyển kiếp như bao câu chuyện liêu trai kia không. Dù tôi không hay tin vào mấy thứ hoang đường, nhưng đôi khi cũng bị chúng quấn hút dẫn dụ. Làm đầu óc trở nên mụ mị, mù quáng.

Vòng tay quanh người đã hơi níu lỏng, đoán rằng con gấu ngốc kia đã chìm vào giấc ngủ. Tôi khẽ đặt tay hắn sang một bên, lươn lẹo y như lúc luyện tập trườn bò trong ống mà khéo léo thoát ra. Tôi kéo lại chăn cho Yunho, mùa này dù ban ngày nóng như thiêu đốt nhưng đêm đến đôi khi lại rét buốt vô cùng. Nếu không cẩn thận rất dễ bị cảm lạnh. Xong xuôi đâu đấy, tôi thở phào nhẹ nhàng đi ra ngoài. Dù rằng vẫn có ánh trăng ngoài kia hắt vào nhưng nhiều cú không thấy đường khiến tôi va đầu côm cốp vào thành đá. Đau thấu trời.

Ra đến bên ngoài, tôi ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng sáng phía trên. Tay vẫn xoa xoa nắn nắn mấy cục u vừa lĩnh được. Lòng thầm hồi tưởng lại quá khứ trước kia. Cũng không hẳn là dạng vì nghèo khó mà lâm li bi đát. Đôi khi vẫn có những cuộc vui, những tiếng cười từ tận đáy lòng. Chẳng phải đều là nhờ hắn hay sao. Cảm giác sợ mất đi người quan trọng nhất khiến bàn tay tôi đang nắm chặt bất chợt run rẩy .

Tôi cần Yunho, và tôi biết hắn cũng cần tôi. Không phải theo cái kiểu tình yêu nam nữ, thề nguyền sống chết. Chỉ là, nói sao thì tôi cũng không thể diễn tả ra bằng lời. Cảm xúc đó, có lẽ giống như muốn cả đời có thể cạnh bên đối phương. Mong muốn đối phương luôn mỉm cười với mình, luôn có mặt trong tầm mắt của mình.

Hai mươi tuổi, cái lứa tuổi mạnh mẽ nhất của con người. Hoài bão, nhiệt huyết, lòng yêu nước và cả tình yêu. Chà, vậy mà không hiểu sao tôi chưa bao giờ để mắt đến một người con gái nào. Họa chăng có thường cãi nhau với cô nhỏ chanh chua, vì thật sự đôi co với cô nàng vô cùng thú vị. Còn lại, cũng chẳng màng đến ai khác. Phải chăng là do bản thân tôi từ trước đến giờ vốn quen lam lũ vất vả, tính toán kế sinh nhai nên không còn thời gian mà quan tâm đến người khác phái.

Trong tiểu đội này hơn phân nửa là nữ, nhưng cảm giác đối với họ của tôi chỉ dừng ở mức quý mến là kịch điểm. Tuyệt nhiên chưa từng có ai khiến tôi phải tim đập loạn, mặt đỏ au, lúng túng tay chân như người ta vẫn thường hay nói. Mà không, tên Yunho đó. Cái lần trước hắn thương tích quay về mà tim tôi đã đập loạn cả lên, tay chân luống cuống như gà mắc tóc. Nhưng mặt tôi lúc đó nào có đổi mầu. Cảm giác lạ lẫm khi ấy, được bản thân tôi lý giải rằng là sự lo lắng cho một người bạn.

Đúng vậy, một người bạn thân.

Bỏ qua được hết khúc mắc và hoài nghi trong lòng, tôi thanh thản đứng vậy vươn vai mấy cái. Đúng là ban đêm tiết trời trở lạnh, nếu không vào mau ngày mai của tôi có thể sẽ phải vừa đào bom vừa sịt mũi quá. Mà nhỡ hắt xì bom nổ thì sao, nếu thật vậy thì xuống địa ngục tôi sẽ vừa nhớ lại vừa cười cho bõ tức. Kéo nốt tên gấu ngố đó xuống cười với mình cho có bè có bạn.

-Làm gì ngoài này vậy?

Giật mình quay người lại, tôi thấy hắn đã đứng sau mình tự bao giờ. Dù trời đã về đêm nhưng trăng hôm nay khá sáng, khiến tôi có thể nhìn rõ ra cái nhíu mày bất mãn của người đối diện. Bất mãn ư, có chuyện gì xảy ra hay sao. Tôi nhìn thẳng vào hắn, cất tiếng hỏi.

-Có chuyện gì sao. Mày nhăn lại trông như cái lò xo bút bi vậy?

-Ngắm trăng thì không ai cấm nhưng cậu cũng phải cẩn thận một chút chứ, ngoài trời lạnh như vậy mà ăn mặc phong phanh thế này không khéo cảm lạnh thì sao?

-Lo gì, cảm lạnh đã có Yunho trực ca hộ rồi mà.

Tôi nói đùa rồi vỗ đốp một cái vào vai hắn. Hắn không nói năng gì, lẳng lặng lấy chiếc áo đang cầm trên tay khoác lên người tôi. Cảm giác ấm áp ùa vào khiến thân thể thoải mái dị thường. Tôi xỏ tay vào ống, kéo khóa lại rồi hô.

-Thay xong.

-Được rồi. Mà dù mình có trực hộ cậu cũng được nhưng đừng bao giờ để cái gì làm tổn hại thân thể chứ.

-Hả.

-Sao vậy?

-Cậu trực hộ mình?

-Phải, có gì sao?

Còn hỏi cái gì sao, tên ngố tầu này. Thật đúng là trên thế gian chỉ có một Jung Yunho mà thôi. Jung Yunho khiến tôi phải bò lăn ra mà cười đến thế này. Tin cái lời nói đùa vừa rồi của tôi là thật, liệu còn ai ngoài hắn không. Cả tin, thật sự là cả tin đến mức muốn hại người ta chết vì cười mà. Không đặt biệt danh"gấu ngố" nữa, đổi thành "thỏ cả tin" có khi còn hợp hơn ấy chứ.

-Cậu tin à?

-Tin gì?

-Vụ trực hộ đó.

-Không phải sao?

-....

Tôi bịt miệng mình lại trước khi bản thân vì quá buồn cười mà lớn tiếng đánh thức doanh trại. Run run người một hồi lâu, tôi kéo hắn cùng đi lại vào hang. Cười vậy đủ rồi, giờ tôi đang buồn ngủ đến chết đây.

Ối, lại bị va đầu vào đá rồi.

><><><><><><

Hôm nay trời mưa, đường đất lấm lem trơn trượt. Tôi cúi thấp lưng nhanh chóng băng qua những vũng lầy lội. Theo sau còn có cô chanh chua, anh mồm to và chị rụt rè. Quên giới thiệu, anh mồm to là do tôi thấy anh ta nói nhiều nói lắm nên mới đặt như vậy. Chị rụt rè thì cái gì cũng nhút nhát, mấy lần đi đặt bom đều run đứng không vững. Có lần còn ngất xỉu tại chỗ báo hại Yunho của tôi phải è lưng ra mà cõng về. Nhắc đến chuyện đó, tôi lại cảm thấy chán ghét chị ta hơn.

Hôm nay nhiệm vụ đi đào bom như thường lệ, nhưng trời mưa tầm tã thế này khó làm việc hơn hẳn ngày khô ráo. Được cái lúc mưa, máy bay của Nam Hàn không nhìn rõ được người dưới mặt đất nên dễ lẩn trốn hơn. Công việc này đòi hỏi phải có tinh thần thép, mà dù không có thì cũng cố phải có. Nếu không thì tính mạng sẽ chẳng khác gì ngọn đèn trước gió.

Đầu tiên phải xác định vị trí bom, kế đến là phải nhận định được thể loại bom. Kiểu như là bom gì, khối lượng, sức công phá ra sao, vỏ dầy bao nhiêu. Cách phá thì là đào một cái hố vừa đủ, đặt quả mìn cạnh bom rồi cố mà tìm chỗ ẩn náu an toàn. Mìn nổ kích theo bom nổ. Sẵn cạnh có cái hố nên lực của bom sẽ tác dụng xuống đó, đất chỉ bắn lên chút ít là xong. Trường hợp không may mảnh vỏ bom bắn ra mà găm trúng người thì chỉ có chết. Thuốc men thì thiếu thốn, lại không được sát trùng hay băng bó đầy đủ, vết thương sẽ từ từ mà lở loét ra.

Hôm nay thì, mưa như vậy bảo đào hố làm sao đây. Nhưng quả bom lớn thế này không phá nhanh thì sức công phá của chúng sẽ rất lớn. Nhiệp vụ lần này vô cùng cấp bách. Chà, mà nếu có thiệt mạng thật thì sao đây. Tôi còn chưa có gia đình hay vợ con mà đã yểu mệnh rồi sao. Rồi còn cả Yunho nữa, tôi còn chưa kịp nói lời từ biệt cơ mà.

Vậy nên, lần này nhất định phải sống.

Có nhiều điều hối tiếc như vậy chết tôi sẽ làm mà xó đó, không chừng còn kéo tên gấu ngố đó chết cùng. Đi thêm một đoạn nữa, giữa tầng lớp cây lá tôi đã thấy quả bom nằm ở đó. Lạnh lùng mà tàn nhẫn, có thể sẽ cướp đi sinh mạng của tôi, của chanh chua, của mồm to, chị rụt rè và rất nhiều người khác. Không thể để chuyện đó xảy ra được, vì tôi không muốn hắn đau lòng chút nào. Tôi sẽ sống sót trở về mà lải nhải đau vai để hắn còn bóp vai cho tôi nữa. Nhất định sẽ thế.

Mưa tát vào mặt tôi rửa trôi đi lấm lem bùn đất mấy ngày vừa qua. Đã mấy ngày chưa tắm, được tắm mưa như vậy thì còn gì bằng. Chớ kêu tôi ở bẩn, vì gần như ai trong doanh trại cũng đều như vậy thôi. Hít vào một hơi thật sâu, tôi rút ra từ bên thắt lưng một chiếc thước dây khoảng chừng mét rưỡi. Đo đạc một hồi, tôi kêu mồm to lấy ra gói thuốc nổ đã chuẩn bị sẵn được bọc trong túi nilon. Hố cũng đã được cô nhỏ chanh chua cùng chị rụt rè đào xới.Chết tiệt, trời mưa thế này châm lửa bằng niềm tin à.

Đang lúc tôi loay hoay không biết làm sao, trời như thấy vậy mà cho mưa tạnh đi không ít. Được một lúc thì chỉ còn loáng thoáng vài hạt mưa bụi hay mấy giọt ranh từ lá cây nhỏ xuống. Tôi kêu ba người còn lại tìm chỗ nấp, còn bản thân bắt đầu đánh lửa kích nổ chỗ thuốc này. Bén lửa rồi, tôi nhanh chóng chạy về phía nấp của chanh chua và mồm to. Hả, vậy còn rụt rè đâu rồi.

Cảnh tượng trước mắt lúc này, tôi liệu còn khả năng suy nghĩ mà diễn tả được.

Rụt rè ngồi đó, bàn chân đẫm máu cố lết đi khỏi phạm vi bom nổ. Nhìn kĩ thì thấy cô đã vấp vào một cái bẫy săn thú đặt trong bụi rậm. Không sũy nghĩ, tôi đứng lên lao đến chỗ rụt rè thì bị mồm to cùng chanh chua kéo lại.

-Hai người làm gì vậy!!

Tôi la lớn, rồi một tiếng nổ to như sấm vang dội đến. Cát bụi không ngừng phả vào mặt tôi, tròng mắt đau rát nhưng vẫn trừng ra mở lớn. Mặt đất rung chuyển khiến bản thân vô lực mà ngã xuống. Cái này, cái này là gì đây. Những giọt máu đỏ tươi bắn ra thấm lên áo, vào cả mặt và tay. Máu này, là máu của rụt rè.

Hướng ánh nhìn trân trân vào không gian mịt mù khói bụi phía trước. Nước mắt tôi chảy ra không hiểu vì đau hay vì một lý do nào khác. Cuộc đời hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên chứng kiến cái chết của một con người ngay trước mắt.

Đây, là chiến tranh sao?

Thật vô cùng tàn khốc.

><><><><><><><

Tôi không biết mọi chuyện sau đó ra sao hay mình đã đi về bằng cách nào, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Tròng mắt đau nhức không thôi. Kí ức nhập nhằng hiện về một mớ hỗn loạn. Hình ảnh của rụt rè, của máu, khói bụi và tiếng nổ rầm trời đó. Bụm miệng lại, tôi nhanh kéo lấy chiếc chậu nhỏ kế bên mà nôn thốc nôn tháo. Trong bụng nào có một hạt cơm, nhưng dịch vị cùng nước bọt vẫn theo đó mà trào ra không ngừng.

Tôi chán ghét rụt rè, không có nghĩa tôi muốn chị ta chết. Mà dù chị ta có chết cũng không phải chuyện mà tôi cần lưu tâm. Lý do khiến đầu óc tôi hỗn loạn như giờ này, chính là vì tôi đã liên tưởng.

Phải, là liên tưởng.

Rằng nếu giả như Yunho của tôi cũng giống như rụt rè. Cũng thiệt mạng bởi bom đạn như thế. Hình ảnh khủng khiếp khi ấy không bút mực nào có thể diễn tả nổi. Không kiềm được, tôi tiếp tục cúi mặt vào cái chậu kia mà nôn đợt hai. Lần này cũng chỉ có dịch vị cùng nước bọt. Bụng tôi trống rỗng nhưng không cảm thấy đói, chỉ cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ. Yunho, Yunho đâu rồi.

Tôi chầm chậm ngồi dậy lấy chiếc khăn ướt kế bên lau qua khóe miệng. Chợt tay va vào một vật gì đó giống như cuốn sách. Cầm nó lên, tôi giật mình nhận ra nhật kí của Yunho. Sau lần trước hắn bị thương, tôi đã gần như quên luôn mất cái này, quên hỏi luôn cả cái bí mật mà hắn vẫn còn giấu diếm. Mở nó ra, tôi bắt đầu lướt sơ qua vài dòng.

Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là những lời tâm sự bình thường kiểu như "Bom hôm nay khó phá" hay "Jaejoong rất dễ thương khi ăn thịt". Trải qua chuyện vừa rồi, tôi cũng chẳng còn tâm trạng mà vui vẻ với những dòng viết đầy tình cảm của hắn. Đơn giản vì tôi thấy mệt mỏi. Nhưng rồi nhật kí ngày hôm qua của hắn lại khiến tôi chú ý.

Ngày 2 tháng 8 năm 1950

Ngày mai Jaejoong nhận nhiệm vụ đi phá bom. Dù rằng đây không phải điều gì đặc biệt nhưng mỗi lần cậu ấy đi, mình đều muốn nói cho cậu ấy biết. Vậy mà mỗi lần giáp mặt lại chẳng nặn ra nổi lời nào. Mình đúng là một thằng vô dụng.

Cái bí mất đó, hắn vẫn còn giấu diếm tôi sao. Rốt cuộc là chuyện gì mà lại có thể khiến Yunho hiền lành chất phác dằn vặt đến vậy. Tôi hôm nay, nhất định phải hỏi cho ra nhẽ. Nhưng mệt quá, chuyện ngày hôm nay xảy ra như một cơn ác mộng. Không, không phải ác mộng mà là hiện thực tàn khốc. Những tưởng rằng chiến tranh so với cuộc sống lam lũ trước kia cũng chẳng thay đổi là bao. Vậy mà tôi đã nhầm, chiến tranh thật sự kinh khủng gấp bộn phần.

Mi mắt giật giật nhẹ rồi từ từ khép lại, ý thức tôi bắt đầu mờ nhạt, bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

><><><><><><

-Jaejoong ah!

-...

-Jaejoong!

-...ư...ưm...

-Dậy nhanh đi.

-Có chuyện gì vậy.

-Mới nhận được lệnh từ tổng bộ, quân ta chuẩn bị tái chiếm Nam Hàn.

-Tái chiếm?

-Phải, đổ bộ vào Inchon. Vì chúng ta là dân không chuyên nên trong đội người giỏi nhất sẽ bị điều đi.

-Người giỏi nhất, đội trưởng sao.

-Cũng chưa biết được, sẽ có người từ trên cử xuống chọn.

-Tuyệt đối đừng có chọn Yunho của tớ.

-Sao vậy?

-Vì nếu không tớ sẽ giết cậu.

-Hả.

-Và sau đó tự sát theo.

-Vậy nếu họ chọn Jaejoong thì sao?

-Thì mình vẫn sẽ giết cậu rồi tự sát.

-Ý gì đây.

-Cậu và mình luôn ở bên nhau không thể tách rời, mình tuyệt đối không để cái gì ngăn chúng ta ra đâu.

Tôi nhìn thẳng vào hắn mà nói ra những lời từ tận đáy lòng. Tôi không biết bản thân đối với Yunho là cảm giác gì, nhưng chắc chắc tôi muốn hắn và tôi sẽ luôn mãi mãi bên nhau. Hắn, có thể coi như người quan trọng nhất của tôi. Vậy nên, tôi không thể để chiến tranh lạnh lùng kia cướp đi điều quý giá nhất. Thà tự tay phá hủy, còn hơn để người khác phá hủy.

Rồi đột nhiên một vòng tay ấm áp kéo tôi lại gần mà siết chặt trong lòng, tôi ôm lại hắn. Khẽ sụt sịt mũi ngăn đi dòng nước mắt. Tại sao cứ phải chiến tranh, cứ phải xâm chiếm thì mới thỏa mãn. Chẳng lẽ hòa bình chỉ là điều mơ tưởng hay sao. Ước gì tôi và Yunho có thể sống trong một thế giới yên bình không chiến tranh. Ngày ngày làm việc chăm chỉ, vui vẻ sống cuộc sống không âu lo thiếu thốn. Nhưng giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ mà thôi.

-Jaejoong ah, mình có chuyện muốn nói.

-Gì vậy?

-Thật ra...thật ra...

Tôi chăm chú nhìn hắn, phải chăng hắn sắp tiết lộ cho biết cái bí mật thầm kín kia. Nói mau đi, tôi sốt ruột đến chết đây này.

-Jaejoong, thật ra mình...

-Hai người mau ra đây, đội trưởng thông báo người được chọn cho chiến dịch Inchon này.

Hắn cùng tôi không nói không rằng tách nhau ra, hồi hộp nhìn đối phương rồi cả hai khẽ nắm tay nhau tiến ra ngoài. Tập trung ở sân giờ là hai tư chiến sĩ không chuyên. Gọi là không chuyên vì phần lớn đều là quân tuyển từ nhân dân, không được huấn luyện bài bản. Đứng nghiêm túc trong hàng, tim tôi dường như muốn ngừng đập khi đội trưởng chuẩn bị thông báo. Liếc nhìn sang bên trái, tôi thấy Yunho cũng đang nhìn mình. Ánh mắt trìu mến quen thuộc khiến lòng như bình tâm lại, tôi hít một hơi thật sâu rồi quay nhìn lên hướng đội trưởng phía trước.

-Như mọi người đã biết, trận Inchon tới đây cần tuyển thêm một số nhân lực. Vậy nên những người giỏi nhất sẽ được điều đi tham chiến. Giờ tôi sẽ đọc danh sách...

Chút bình tĩnh ban nãy của tôi giờ bay biến sạch, chỉ còn cảm giác căng thẳng và hồi hộp không nguôi. Tôi lo sợ, sợ rằng hắn sẽ một đi không trở lại. Sẽ mãi mãi rời xa tôi. Sẽ bị cái chiến tranh tàn ác kia nuốt chửng. Không, nhất định không thể là hắn.

-Jung Yunho.

Như có một luồng điện chạy dọc thân thể, tôi vô lực quỵ xuống. Ánh mắt vẫn vô định hướng về phía trước. Ông trời đúng là rất thích đùa giỡn mà, trong đội nhiều người như vậy sao nhất định phải chọn Yunho của tôi. Nhất định tôi không thể để ai cướp đi Yunho của tôi, dù chết cũng không.

Rồi chợt, tiếng đội trưởng lại tiếp tục sang sảng vang lên.

-Kim Jaejoong, Park Sho Hae, Kang Jin Yoo ... những người này phụ trách việc đào bom ở khu Tây. Lee Kim Shin, Moon Moe Young, .... Phụ trách tháo và đặt bom ở khu Nam. Còn....

Nghe đội trưởng phân công công việc, tôi ngớ cả người đến mức không kịp định thần lại. Nguyên văn chỉ là dặn dò phân công chứ không phải là cử đi đánh nhau gì hết, thật muốn hù người ta đau tim tới chết chắc. Tôi thở hắt ra một hơi, lảo đảo đứng dậy rồi quay sang nhìn Yunho cười hề hề. Hắn cũng nhìn tôi mỉm cười, nụ cười đẹp mê hồn khiến tim tôi khẽ loạn nhịp. Chỉ khẽ thôi, rồi một lúc sau mọi chuyện lại trở lại trạng thái bình thường.

Không ngoài dự đoán ban đầu, người được cử đi là đội trưởng. Khiến cả đội khóc vừa vì mừng không phải mình đi, vừa buồn vì phải chia tay người đội trưởng tốt bụng. Vậy nên dù hôm nay không phải chủ nhật nhưng cả đội vẫn đặc biệt làm món thịt nướng, coi như tiệc chia tay dành cho đội trưởng.

Niềm vui không phải rời xa Yunho khiến tôi bất giác quên mất.

Cái bí mật mà Yunho suýt nữa đã tiết lộ với mình.

><><><><><><><

Đầu tháng 10 năm 1950

Liên hợp quốc tiến quân tấn công vào Bắc Hàn. Các lực lượng còn lại của Hoa Kỳ sát cánh với quân Nam Hàn tiến quân phía bờ tây của Triều Tiên và chiếm được Bình Nhưỡng ngày 19 tháng 10.

Lúc này tôi với Yunho chẳng biết làm gì hơn việc ngồi trong hang tránh mưa bom bão đạn bên ngoài. Tâm trạng không hoảng loạn hay gấp rút, chỉ yên lặng mà thôi. Những tiếng nổ rầm trời cùng những động trấn khiến khắp nơi rung chuyển. Cả mặt trận giờ này đối với tôi chỉ tựa như những cọng giá trong rổ được mẹ tôi sàng lọc giống ngày xưa kia. Đất đai bụi mù, câu cối đổ rạp, bầu trời ong ong tiếng động cơ tạo nên một khung cảnh, mà đem so ra cũng chẳng khác chăng so với địa ngục là mấy.

Máu.

Tiếng la hét.

Nước mắt.

Làm người ta tự hỏi trên đời này còn có cái gì gọi là "tình người", là "hòa bình yên ấm", là "hạnh phúc giản đơn". Tất thảy chẳng phải đã bị cái thứ mang tên "chiến tranh" chôn vùi sâu thật sâu dưới tầng tầng cát bụi rồi sao. Chỉ là linh cảm của bản thân rằng ngày hôm nay sẽ là ngày cuối cùng trong cuộc đời, tôi đưa mắt lên nhìn về phía Yunho.

Hai ánh mắt chạm nhau.

Lưu luyến không rời.

Như vậy đến chết cũng có thể nhắm mắt.

Tôi cười thầm mãn nguyện, dang tay ôm Yunho vào lòng. Cảm nhận cái ấm áp quen thuộc hằng đêm, hương cỏ dại man mác thoảng qua. Nếu có con người này cạnh bên, tôi cũng chẳng còn gì để mà luyến tiếc.

-Jaejoong ah.

-Umh.

-Mình có chuyện muốn nói với cậu. Nhất định phải nói với cậu.

-Umh.

-Mình yêu cậu, yêu đến cùng trời cuối đất. Vĩnh viễn không xa rời.

-Yunho ah.

-Cho dù thân xác bị hủy hoại, dù không còn tồn tại, thì chắc chắn tình yêu này cũng không bao giờ tan biến.

-...

-Yêu. Mình chỉ biết rằng mình yêu cậu. Không cần bất cứ thứ gì, chỉ cần cậu mãi ở bên mình. Đã nhiều lần mình muốn nói cho cậu, nhưng...

-Chẳng phải mình vẫn ở bên cậu sao?

-Đừng bao giờ rời xa mình.

-Chắc chắn sẽ không.

-....

-Yunho ah.

-Gì vậy.

-Kiếp sau.

-Sao cơ.

-Nhất định kiếp sau cậu và mình sẽ gặp nhau, và đến khi đó mình nhất định sẽ nói cho cậu biết cảm giác của mình đối với cậu.

-Lâu quá.

-Ngốc tử, phải cho người ta thời gian suy nghĩ đã chứ.

Nói rồi tôi nhìn thẳng vào hắn, khẽ nhắm mắt đón nhận nụ hôn mềm nhẹ. Hôn, lần đầu hôn một người cảm giác là như vậy sao. Lâng lâng, bồi hồi, xúc động. Khiến nước mắt bất tri bất giác trào ra nơi khóe mắt.

-Yunho, kiếp sau mình và cậu sẽ sinh ra trong một thế giới hòa bình, không có chiến tranh, không có nạn đói, mọi người sống trong hạnh phúc.

-Một giấc mơ đẹp.

-Không phải là mơ, điều ấy nhất định sẽ trở thành sự thật, mình cam đoan.

Tôi nói đến đây, một chuỗi tiếng nổ lớn lại vang lên. Trong làn khói bụi trước mắt, tôi thấy ánh lửa nhanh chóng trào vào như một con mãnh thú vồ mồi đói khát. Chuẩn bị nuốt chửng lấy hắn và tôi. Vậy là tôi không kịp nói cho hắn biết rằng tôi đã biết hắn yêu tôi từ lâu mất rồi. Cái lần đó, cuối quyển nhật kí ghi cái chữ "Love Jaejoong" mầu hồng thật đáng xấu hổ. Chà, nếu có kiếp sau, nhất định tôi sẽ đem chuyện này kể ra để chọc tức hắn một trận cho bõ ghét. Còn bây giờ, nó chỉ là bí mật của riêng tôi mà thôi.

Mỉm cười nhẹ, tôi dụi mình vào lồng ngực ấm áp trước mắt, thư thái chìm vào giấc mộng đẹp.

Giấc mộng ở nơi thiên đường kia, có hắn và tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro