Bỉ Ngạn Hoa chốn U Minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Bỉ Ngạn Hoa nở bên hồ sinh tử
Sông Vong Xuyên ánh đỏ cả một dòng
Mạnh Bà Thang là ai quên ai nhớ
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông. "

" Bỉ Ngạn nở hoa không thấy lá
Bỉ Ngạn ra lá không thấy hoa
Lá và hoa cùng chung một xác
Nghiệt ngã thay không thể sống cùng nhau
Dối nhau câu phù sinh nhất mộng
Luyến ái nhân gian mãi còn theo
Bờ Vong Xuyên hai bên lạnh lẽo
Hoa Bỉ Ngạn vấn hương đâu cũng hoài
Kiếp này lạc nhau trong dòng đời tấp nập
Cầu rằng kiếp sau phải nắm chặt tay nhau
Nhìn Bỉ Ngạn cười lòng vương vấn
Nhìn Bỉ Ngạn khóc lòng thương đau
Chỉ trách ta sao vẫn mãi cố chấp
Nhớ chối Mạnh Bà Thang nơi cửa đầu thai"

"Bỉ ngạn hoa, khai nhất thiên niên, lạc nhất thiên niên, hoa diệp vĩnh bất tương kiến, tình bất vi nhân quả, duyên chú định sinh tử,"

" Bỉ Ngạn hoa mọc bên bờ sinh tử
Kí ức đi qua vấn tương tư
Nhớ khi cả hai chìm trong mộng tưởng
Rong ruổi cùng nhau khắp tứ phương."

" Bỉ Ngạn hoa nở bên bờ đối diện
Nơi Cầu Nại Hà bỗng bân khuân
Nhìn xuống dưới chính là Vong Xuyên thủy
Tam Sinh Thạch có Mạnh Bà kế bên
Cõi niết bàn thần bí cùng tương luyến
Kiếp phù sinh mộng mị phí thời gian
Duy chỉ có ngày tàn cùng năm tháng
Thời gian lướt như gió reo ca."

" Phật nói có một loài hoa kì lạ
Vô sanh, vô tử, vô dục, vô cầu
Là nơi thế giới quên hết thảy bi thương
Thoát khỏi tam giới, không thuộc ngũ hành
Không cành không lá, diễm lệ mị nhân
Phật nói đó là Bỉ Ngạn hoa
Hoa khai chỉ độc một màu lửa đỏ
Tưởng niệm nhớ mong không thể gặp
Một mình cô độc bờ Vong Xuyên
Tôi mong được một lần hòa vào hoa Bỉ Ngạn
Để thấu hiểu nỗi khổ nhân gian
Tôi nguyện được trở thành hoa Bỉ Ngạn
Nguyện trầm mình nơi cõi U Minh."

" Hoa Bỉ Ngạn ưu sầu nở rộ chốn Vong Xuyên
Một kiếp nhà chung với ưu phiền
Duyên mình xin gửi theo gió lạnh
Chờ đợi nhanh rồi cũng qua thôi
Ước chi mộng gặp ấy xa xôi
Cũng quên mong nhớ đên vong hồn
Máu còn thắm mãi tình chưa tận
Ngàn năm lại nữa ngàn năm trôi."

" Trên đường hoàng tuyền, có Bỉ Ngạn
Hoa chờ một người, yêu tận tâm can
Duyên phận trái ngang đời lỡ dỡ
Số mệnh sắp đặt vạn, kiếp chẳng nên duyên
Chẳng phải thần tiên, không phải hồ điệp
Nguyện làm tri kỷ, bầu bạn nơi cửu tuyền
Vong Xuyên bất tận, Bỉ Ngạn tịch liêu
Có phải chăng không thể chờ được người yêu
Chỉ nguyện làm thân hoa mọc trên đất
Lặng nhìn nhân thế, vĩnh thân câu."

" Chẳng thể về đâu giữa ban ngày
Chi chờ đêm lạnh lúc mưa bay
Hồn nào mang đến trong giấc mộng
Lặng ngắm cùng en suốt canh dài."

" Thu Phân đến mang người đi mất
Khắp nhân gian thiêu rụi tro tàn
Người sáng rực cùng cành Bỉ Ngạn
Ta đau đớn bên ngọn lửa ngỡ ngàng."

" Mạn Đà La nửa đời trắng khiết
Vì duyên số yêu phải một người
Đêm ngu muội ta ôm ấp tình mặn
Đêm qua rồi lại đau đớn nghìn năm
Màu đỏ tươi nhuộm lên tóc trắng
Tựa như máu che đi vết thương lòng
Cứ ôm mãi mối tình vượt năm tháng
Tôi đợi chờ bất kể thời gian trôi."

" Quân sinh ngã vị sinh
Ngã sinh quân dĩ lão
Quân hận ngã sinh trì
Ngã hận quân sinh tảo."

" Bỉ Ngạn mang màu tươi của máu
Nhuộm hoàng tuyền một sắc đỏ đau thương
Khi đã yêu bất chấp đạo lý luân thường
Cũng không quản ngàn năm chưa gặp gỡ
Bờ Vong Xuyên một lần ta hẹn ước
Rồi cả đời vĩnh viễn chẳng thấy nhau
Tình không màng nhân quả trước hay sau
Duyên cũng định một đời là sinh tử
Em yêu hoa cũng vì sắc hoa đỏ
Lặng lẽ một mình ôm trọn lấy nỗi đau
Cứ vì ai âm thầm mà chờ đợi
Rồi chuyển hồi nhân thế bước qua nhau
Anh cũng đừng trách em sao hay nghĩ
Cơn gió nhẹ sẽ lưu vết cắt sâu
Chắc bởi vì em nhìn hoài Bỉ Ngạn
Sợ tình mình chớm nở chóng tàn phai

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro