Hoa Bỉ Ngạn loài hoa mang đầy đau thương, tâm sự!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bỉ Ngạn nở hoa không lá,
Bỉ Ngạn ra lá không hoa.
Lá hoa cùng thân
Lại không cùng sống.
Dối nhau câu phù sinh nhất mộng,
Luyến ái còn theo."
Hoa Bỉ Ngạn giống như tôi và anh lúc ấy. Lúc tôi yêu anh, anh yêu người khác. Khi anh yêu tôi thì tôi lại chẳng còn yêu anh. Dù đi ngang mặt nhau nhưng lại không nhìn thấy. Dối nhau biết bao lời, thề rằng kiếp sau vẫn gặp, luyến ái ân tình không thể xóa. Đời đời kiếp kiếp vẫn không xa. Hoa Bỉ Ngạn là biểu tượng chia ly, đau thương vô bờ bến. Yêu nhau đến mấy cũng đành rời xa.
Cầu Nại Hà bước qua chuyển kiếp,
Bỉ Ngạn Hoa nở bên bờ sinh tử.
Giữ lại đó những kí ức của chúng tôi. Dù nhận ra nhưng chẳng thể đến với nhau. Nhớ Mạn Châu, Sa Hoa ngày ấy chuyển kiếp lai sinh vẫn dính phải lời nguyền, dù bao đời bao kiếp đã qua lời nguyền ấy vẫn còn vương lại. Tôi và anh bây giờ cũng thế, cố gắng thế nào cũng chẳng đến được với nhau.
Sông Vong Xuyên ánh đỏ một dòng
Vẫn cách nhau ở hai bờ Bỉ Ngạn.
Đứng bên này nhìn sang bờ bên ấy
Bỉ Ngạn buồn lại nhớ đến người xưa, chỉ trách sao lúc ấy không bên nhau lần nữa, để bây giờ hối hận nhớ người xưa. Là tri kỉ hay bạn bè kiếp trước, thì kiếp này vẫn chỉ là người dưng.
Bỉ Ngạn Hoa một nghìn năm hoa nở,
Bỉ Ngạn Hoa một nghìn năm hoa tàn.
Con người sinh ra, lớn lên rồi cũng chết. Chỉ tiếc là không biết trân trọng những thứ khi còn sống, khi chết rồi hối hận trào dâng.
Mạnh Bà Thang là ai thương, ai nhớ?
Cầu Nại Hà là ai ngóng ai trông?
Người ta nói uống canh Mạnh Bà quên đi kí ức, qua cầu Nại Hà chuyển kiếp lai sinh.
Chỉ còn đó Bỉ Ngạn thầm thương nhớ. Mang bao cõi lòng của người còn vấn vương.
Bỉ Ngạn Hoa ưu phiền thương tiếc, chỉ mong thiên đường mau chóng mở ra. Bỉ Ngạn Hoa mở đường xuống cửu tuyền, nở hoa rực rở mà mang bao sầu khổ, nhớ thương những người uống canh Mạnh Bà mà vô tình quên đi hồi ức.
Bỏ lại đây ai ngóng ai chờ. Qua khỏi cầu chẳng còn gặp lại.
Tôi và anh trải qua bao hồi kiếp giờ gặp lại quay mặt làm ngơ. Anh vô tình uống cạn chén canh, thế còn tôi lại lưu luyến không thôi, canh Mạnh Bà trên tay tôi đổ xuống cũng chỉ vì vương vấn mối đau thương. Đời đời kiếp kiếp tôi đổ bao nhiêu chén, bây giờ tôi cũng đoạn tình uống cạn. Muốn quên anh mà lòng không nở. Rồi cũng Vô tình uống cạn chén canh kia. Lòng thật đau gửi vào cánh hoa nhỏ. Bỉ Ngạn buồn thương xót cho tôi. Kiếp lai sinh lần này đã khác. Hai chúng tôi mãi mãi rời xa... Bỉ Ngạn kia vẫn cứ nở hoa, nhưng tôi lại quên đi những hồi ức. Chỉ biết mỉm cười vì lòng thanh thản.
-Bỉ ngạn ơi, có hiểu thấu lòng ta?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro