Tản Mạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

___________ Lãnh Lệ Băng_____________
Cha ta là vua của một quốc gia giàu mạnh, ta là đứa con gái duy nhất của ông ấy và cũng là nữ hoàng trong tương lai nên tất cả sự kỳ vọng của ông đều đặt lên vai ta, gánh nặng ấy từ lúc ta sinh ra đã định sẵn.
Ta tên Lãnh Lệ Băng. Vì vua cha mong muốn ta sinh ra và lớn lên trở thành một vị nữ hoàng lãnh khốc, băng giá đưa quốc gia phát triển phồn vinh hơn. nhưng có thể vì do tên như thế nên từ nhỏ ta đã lãnh khốc vô tình, trái tim ta đóng một lớp băng thật dày để che giấu đi sự cô đơn, giá lạnh trong trái tim
Từ nhỏ ta được dạy dỗ, cách ăn nói, đi đứng kể cả ăn mặc. Cái nào cũng phải theo một quy tắc, theo luật lệ mà vương triều đặt ra nên từ nhỏ ta đã không có bạn, không có một người bạn nào là thật tâm muốn làm bạn ta cả. vua cha thì bận rộn cung nữ thì phải giữ lễ nên càng ngày ta càng lạnh lùng và lãnh khốc. ta đem sự lãnh khốc để che dấu sự cô đơn của bản thân ta.
Bản thân ta như bài thơ này vậy
Hoa gian nhất hồ tửu,
Độc chước vô tương thân.
Cử bôi yêu minh nguyệt,
Đối ảnh thành tam nhân.
"Nguyệt hạ độc chước" là một bài thơ của Lý Bạch

__________Tiểu Phúc_______________
Cuộc sống của một công chúa thì không thiếu gì cả chỉ thiếu tình thương thôi.
Công chúa từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân của đất nước và cũng là viên ngọt báu trong tay quốc vương rồi.
Da công chúa rất trắng, trắng tinh như tuyết trắng. Tính cách thì lạnh băng như tên của nàng vậy Lãnh Lệ Băng nhưng ta biết thật sự công chúa rất cô đơn vì từ nhỏ công chúa đã không có ai bầu bạn chỉ có ta bên cạnh nàng.
Thật ra công chúa cười sẽ rất đẹp, cô có đôi mắt to tròn, sáng trong như ngàn vì sao trong bầu trời đêm vậy. Mặt công chúa rất tròn, có 2 lúm đồng tiền khi cười sẽ hiện lên nhìn rất đáng yêu nhưng công chúa rất ít khi cười, cười thật lòng.

________Vua cha_________

Ta biết con ta sinh ra sẽ gánh trên người một trọng trách rất to lớn, gánh nặng của quốc gia  đè nặng lên đôi vai gầy gò đấy.
Con ta sinh ra định mệnh đã an bài nàng phải sống trong một cuộc sống nhung lụa nhưng phủ trong nhung lụa ấy là một sự giã dối, một sự gĩa dối đáng khinh thường và sau trong những màng nhung lụa ấy là mùi máu tanh của những màn tranh quyền đoạt vị, con ta phải sống từng giây từng phút trong sự lo sợ bị ám sát, bị hạ độc bị người thân cận của mình ám sát.
Ta làm cha nhưng ta cũng là vua của một nước. Con dân ta trông cậy vào ta nên ta không thể nào không quan tâm bỏ thời gian vô chuyện triều chính nên thời gian ta dành cho Lệ Băng thật sự là không hề có. Đôi khi, ta muốn dành thời gian cho nó nhưng triều chính, con dân, đất nước còn đợi ta, ta biết rằng con ta sẽ hiểu và thông cảm cho ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro