Gửi thời thanh xuân đã qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GỬI CHO EM – NGƯỜI CON GÁI ĐÃ QUÁ SI TÌNH

 

               Đến những năm tháng về sau, dù cuộc đời có vội vã, xô đẩy em, hạnh phúc hay không hạnh phúc, em vẫn nhớ về anh và cả những hoài niệm còn sót lại.

 

               Sau cơn mưa tầm tã ngày hôm ấy, trời đã sáng, chặng đường dài đã qua. Có lẽ ai trong chúng ta đã lãng quên dần những đau buồn kia, nhưng thời gian vẫn không ngừng trôi, chỉ là bây giờ em cảm thấy một ngày trải qua thật dài. Giữa lưng chừng của hiện tại và quá khứ, ngày hôm trước vẫn còn anh ở đó nói cười, vừa quay lưng dã trở nên lặng im đến đáng sợ, em vẫn hoài nuối tiếc, lạc lõng , chênh vênh đau lòng không nguôi.

                Mỗi buổi tối nằm xuống chiếc giường kia dù không có máy lạnh, không có quạt nhưng sao em cảm thấy thật lạnh, co ro trong một góc phòng, vị rượu vang kia ngọt , nồng, đậm nhưng thật chát còn có thêm vị đắng, nhìn bốn bức tường lòng em càng nặng nề, lại gửi tin nhắn cho anh, em sợ trở về căn trọ đó, mở cửa bước vào trái tim em bỗng thắt lại đau nhói làm em không thể nào thở nổi.

             Giờ phút này em mới biết, em từ lâu đã không còn là giới hạn của anh, đã không còn là người quan trọng nhất, người dành tình thương, bao dung và nuông chiều em mãi mãi không phải là anh. Những viễn vông ngày đó chỉ có mình em tự thêu dệt nên, chỉ có em chưa bao giờ từ bỏ hi vọng vào ngày sau được ở cùng anh, chưa bao giờ.

               Thời gian sẽ làm mọi thứ trở nên hoang tàn, đóng nhiều bụi bẩn và rêu phong, người thì đau đớn cố chấp ở lại, người thì vô tình dứt áo ra đi. Em chạy theo người làm gì để sau đó chỉ nhận lại sự tuyệt tình đau dớn đến chạnh lòng.

                  Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, em hoang mang không biết nên lên chiếc xe nào vì em thấy sợ khi con đường này không có anh, chiếc xe này đều là người lạ, em buộc phải lựa chọn. nhưng thật tiếc vào thời điểm ấy em chẳng có quyền lựa chọn, vì không có anh thì chuyến xe nào cũng như nhau cả.

               Sài gòn đau lòng quá, đi ngang nhà xe khách mang lữ khách đến với chốn phồn hoa kia em lại không thể cầm lòng mà rưng rưng nước mắt. Nhìn đoạn đường dài phủ đầy mưa bụi phía trước em mặc cho những hạt mưa tạt vào mặt đau rát vẫn cố chạy thật nhanh muốn thoát khỏi bầu trời u ám đó. Cố lãng quên hình ảnh về anh khi trái tim vẫn luôn thổn thức.

                 Có lẽ điều em dằn vặt đến bây giờ là đã đối đãi thật tệ  với trái tim non trẻ mơ mộng kia, vì một lần dang dở, một lần trao đi mà mang về sự tột cùng của những thương tổn.

                Ngay lúc này đây, ngày hôm nay ánh nắng lại lên, em tự thoa thuốc những vết thương còn rỉ máu, vén bức màn che, cho ánh nắng chiếu rọi khắp căn phòng tối, cho em dũng khí để đứng lên một lần nữa, trân trọng ngày tháng còn lại thay vì cứ mãi lạc vào nó mà buông xuôi tất cả. Thời gian 7 năm kia có rất nhiều những đổi thay cùng kỉ niệm buồn vui lẫn lộn.

                 Em vẫn là cô gái ngày xưa anh từng theo đuổi, quấn quýt như con mèo nhỏ mỗi ngày cuộn trong vào lòng em ngủ say, hôm nay con mèo đó đã đi lạc rồi, em không tìm lại được, nó đã vào tay người chủ mới yêu thương nó hơn, chăm sóc nó tốt hơn. Hãy cười nhiều em nhé, trái tim nhiều vết sẹo lại làm cho cuộc đời em nhiều hương vị.

                   Sau tất cả bão giông, sẽ có một ngày em tìm được ngôi nhà nhỏ hạnh phúc cho riêng mình, có thể không có chồng nhưng sẽ có một đứa con nhỏ, cùng em nằm trên so-fa, ăn bánh uống trà, cất giọng gọi ma-ma. Bình yên đến lạ, em từng nói không được làm vợ anh sẽ làm mẹ của anh.

               Rồi ai cũng sẽ nhận ra, bình yên cũng là một đích đến,  em không cần vì miệng lưỡi thế gian mà lo sợ, sống cho bản thân hạnh phúc an yên, chứ không phải sống cho người khác xem bạn tốt hay xấu giàu hay nghèo.

                   Cảm ơn những giông bão đã qua để lại trái tim ngây thơ vỡ vụn sẽ lành, cảm ơn người đã rời xa để em biết không gì là mãi mãi. Chỉ có hi vọng về hạnh phúc sẽ không bao giờ vụt tắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#uyển