Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Điều đó tất nhiên là không có khả năng.

Tôi chỉ hơi sốc, không ngờ rằng với điều kiện của  Lục Nghiêm mà vẫn phải đi xem mắt.

Lục Nghiêm là giảng viên đại học của tôi.

Khi tôi học năm hai, anh ấy dạy chúng tôi đại số tuyến tính và trở thành kẻ th/ù của tôi.

Vì hôm đó là sinh nhật của tôi nên tôi và bạn cùng phòng đã uống rượu cả đêm ở quán karaoke, hôm sau say khướt chạy đến lớp, Lục Nghiêm nói rằng điểm chuyên cần của chúng tôi sẽ bị trừ.

"Chúng em không cố ý. Nhà trường đã đổi lịch học đột xuất."

Tôi đứng trước bục, ngẩng đầu lên và g/i/ằng co với Lục Nghiêm.

Lúc đó tôi vừa nhuộm tóc màu đỏ rực và mặc một chiếc váy rất lòe loẹt với dòng chữ “ khó ch/ơi” viết khắp người.

“Em tổ chức sự kiện này. Cho dù có phải trừ điểm chuyên cần thì cũng chỉ có thể trừ một mình em thôi."

Lục Nghiêm cụp mắt xuống thờ ơ nhìn tôi một lát rồi đột nhiên khoé môi nhếch lên:

"Được."

Sau đó trong bài thi cuối kỳ, anh ấy thực sự đã cho tôi 59 điểm.

Tôi không thể tin được nên chạy đến văn phòng tìm Lục Nghiêm nhưng anh ấy không có ở đó.

Giáo viên cùng văn phòng tốt bụng cho tôi biết Lục Nghiêm đã đi họp bên ngoài và khoảng hai tiếng nữa mới trở về.

“Em có thể ngồi đây và đợi anh ấy.”

Không ngờ Lục Nghiêm lại về quá muộn, tôi đã ngồi vào chỗ của anh ấy, nằm trên bàn ngủ thiếp đi.

Đang nửa mê nửa tỉnh, tôi bị một lực nhẹ đẩy tỉnh dậy.

Tôi ngái ngủ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lục Nghiêm đứng trước mặt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng trong mắt lại có vẻ ch/ê b/ai.

Sau đó anh ấy nói: "Lau nước miếng đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngontinh