Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ra khỏi quán cà phê, Lâm Thanh Yến bắt xe buýt trở về căn hộ để thu dọn hành lý, đồ đạc của cậu không nhiều, chưa đến một tiếng đồng hồ đã dọn xong, ngoài đồ dùng hằng ngày với vài bộ quần áo ra, thì những thứ còn lại chỉ có một chồng sách.

Vài quyển sách tham khảo, còn có sách bài tập, đều là những quyển sách dùng để ôn thi đại học. Trong kí ức của cậu, tuy khi đó cậu đã thôi học hai năm nhưng vẫn không từ bỏ việc học, bình thường ngoài làm thêm kiếm tiền ra, thì luôn dành ra một ít thời gian để học tập.

Mặc dù sau đó không tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, trở thành sinh viên đại học như mong muốn.

Điều này dẫn đến những antifan cứ bám vào trình độ học vấn của cậu, cho rằng cậu có trình độ học vấn thấp, không có văn hoá, phẩm chất kém như vậy không xứng đáng làm thần tượng, sẽ làm hư thế hệ trẻ.

Lâm Thanh Yến nhét tất cả sách vào vali và rời khỏi căn hộ không chút do dự.

Cậu không có nơi nào để đi, trước đây cậu thuê một căn phòng nhỏ trong một tòa nhà đổ nát, chỉ có một phòng ngủ và một nhà vệ sinh, tiền thuê hàng tháng là vài trăm tệ.

Trước khi hợp đồng thuê hết hạn mấy ngày, Lý Hằng nói có thể cung cấp chỗ ở cho nên cậu mới chuyển đến đây.

Nhà của Lâm Thanh Yến cũng ở Nam Thành, nhưng lại ở khu phố cổ cách xa trung tâm thành phố, cậu không thể về cũng không muốn về, chuyện xảy ra ở kiếp trước vẫn còn khắc sâu trong tâm trí của cậu.

Khoảng thời gian mà cậu bệnh nặng cho đến khi rời khỏi thế gian, người trong nhà ngoài gọi vài cuộc điện thoại để đòi tiền ra, thì không có ai liên lạc với cậu nữa, đến cả một câu hỏi thăm quan tâm cũng không có.

Mãi cho đến khi cậu chết trong thị trấn nhỏ xa lạ đó, người đã ở bên cạnh cậu đến giây phút cuối cùng lại là một người đàn ông xa lạ không biết tên, cũng không biết mặt mũi.

Trái tim của cậu đối với cái nhà đó nguội lạnh rồi.

Nghĩ đến đây, cậu không khỏi nghĩ đến một chuyện, nếu cậu sống lại một lần có phải là có thể tìm được người đàn ông đã chăm sóc cậu ở kiếp trước rồi không? Đó cũng chính là tâm nguyện cuối cùng của cậu trước lúc cận kề cái chết ở kiếp trước, không ngờ rằng vẫn còn cơ hội để thực hiện.

Nghĩ đến đây, trên gương mặt bình tĩnh của chàng trai rốt cuộc cũng xuất hiện một nụ cười, trong đôi mắt đào hoa trong veo ẩm ướt ấy có chút gợn sóng. Cho dù không biết tên và dung mạo của người đó ra sao, nhưng cuộc đời còn dài nhất định sẽ có thể tìm được thôi.

Nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là tìm chỗ ở trước đã, Lâm Thanh Yến sờ túi quần, từ trong túi lấy ra vài tờ tiền giấy rồi đếm đếm.

36 tệ.

…… 

Cậu mở wechat ra xem còn dư bao nhiêu tiền.

25 tệ. 

…… 

Tưởng nghèo nhưng không nghĩ đến sẽ nghèo đến mức này.

Cậu nhớ ra tối hôm qua mẹ cậu là Chu Nguyệt Lan gọi điện đến xin tiền, em trai cậu chuẩn bị nhập học, cần học phí và tiền sinh hoạt, mỗi tháng cần phải trả nợ, nên cậu đem hơn bốn nghìn tệ kiếm được tháng trước gửi hết cho gia đình.

Lâm Thanh Yến: “……”

Xem ra tối nay phải lang thang đầu đường xó chợ rồi. 

Mặt trời dần lặn về hướng tây, màn đêm buông xuống.

Cái nóng của mùa hè không hề biến mất khi mặt trời lặn nhưng đêm ở Nam Thành vẫn rực rỡ đèn màu, sống động và náo nhiệt.

Một chiếc Maybach màu đen đang chạy trên đường, trong xe mở điều hòa, chàng trai ngồi ở ghế phụ với tư thế lười biếng, nhàn nhã nhìn cảnh đêm bên ngoài qua cửa sổ hé mở, lại quay sang nhìn người đàn ông đang ngồi ghế lái bên cạnh.

Cố Phi vẫn mặc quần tây và áo sơ mi như ban ngày, vẫn gọn gàng chỉnh tề. Hắn không về nhà, tăng ca đến tám giờ rưỡi tối rồi từ công ty đi thẳng đến sân bay để đón An Dụ. 

“Phi…” Chữ “Phi” còn lại còn chưa kịp nói ra, đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của người đàn ông, An Dụ nuốt chữ vào bụng,“ Anh Phi, anh có nghe thấy gì không?”

Cố Phi tập trung lái xe, không trả lời.

“Anh nghe kỹ đi, có nghe thấy tiếng bụng tôi đang kêu ục ục không? Anh Phi, tôi muốn ăn tôm càng xanh muối tiêu của Tú Trân Trai, đầu thỏ cay, cua lông hấp, còn có…”

Cố Phi tàn nhẫn ngắt ngang trí tưởng tượng của cậu ta, “Trong xe có đồ ăn vặt.”

Cũng có nghĩa là, muốn ăn một bữa thịnh soạn sao?

Mơ đi.

An Dụ: “……” 

Đồ không có tình người. 

Chả trách độc thân đến tận bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro