Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Phi đã sống hơn hai mươi năm rồi, nhưng số lần anh chủ động bắt chuyện với người khác có thể đếm trên đầu ngón tay. Cố Phi danh tiếng lẫy lừng, từ trước đến nay người khác đều phải đi theo để nịnh hót.

Lâm Thanh Yến không hề biết những điều này, chỉ cảm thấy người đàn ông này có chút kì lạ, nếu đổi lại là người khác thì cậu đã sớm tránh xa rồi, nhưng người này lại đem đến cho cậu một cảm giác khác, nhìn thấy khí chất và phong cách ăn mặc của người này thì chắc chắn rằng đây không phải là người bình thường.

Quan trọng hơn là Lâm Thanh Yến đang nghi ngờ rằng người này rất có khả năng chính là người đàn ông đã chăm sóc cho cậu ở kiếp trước, dựa vào giọng nói vẫn chưa thể kết luận được gì, cậu phải tìm thêm nhiều bằng chứng để chứng minh.

Nếu đúng là người đó thật, vậy thì quá tốt rồi.

Vốn tưởng rằng sẽ tốn rất nhiều thời gian để đi tìm, nhưng tình huống này giống như một cái bánh rơi từ trên trời xuống.

Trong lòng Lâm Thanh Yến rất hứng khởi, trong tim như có ai đó đang reo hò nhảy múa, nhưng ngoài mặt vẫn còn ngơ ngác, đây đã là lần thứ ba chỉ trong vài phút mà cậu ngồi thẫn thờ.

Cố Phi  cho rằng mình cố ý đến gần khiến người ta sợ hãi, dù sao thì vẻ mặt của đứa nhỏ này thật sự giống như một chú thỏ nhỏ đang sợ hãi, hắn nghĩ một hồi, lại dịu dàng nói, “Đừng sợ, tôi không phải là người xấu.”

Đừng sợ, tôi không phải là người xấu…

Trong ánh mắt của thiếu niên thoáng hiện lên một cảm xúc kỳ lạ, giọng nói trong kí ức lại vang lên một lần nữa, cậu mãi mãi cũng không thể nào quên được, khi người đàn ông ấy đến tìm cậu ở kiếp trước, câu đầu tiên người đó nói với cậu cũng chính là câu này.

Suy đoán trong lòng cậu đã càng ngày càng gần hơn với câu trả lời.

Lâm Thanh Yến vui mừng, trên gương mặt thanh tú và xinh đẹp ấy lại nở ra một nụ cười vui sướng, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, mắt có hơi híp lại, “Tôi biết.”

Anh không phải người xấu.

Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, trong đôi mắt của chàng trai trẻ lấp lánh ánh sao, khoé môi cong lên, đặc biệt thu hút.

Cố Phi nhìn không rời mắt một giây phút nào.

Mãi đến khi có tiếng “ục ục” vang lên, ánh mắt của Cố Phi mới dần dần di chuyển xuống bụng của Lâm Thanh Yến, cậu lập tức xấu hổ che bụng lại, đôi gò má trắng nõn ửng hồng, trong đôi mắt to tròn còn có chút bất lực.

Cái bụng hư không nghe lời, sao lại kêu vào lúc này chứ!

“Chưa ăn cơm sao?” Trong mắt của người đàn ông hiện lên một nụ cười hiếm hoi, nhanh đến nỗi không thể bắt kịp, sau đó nói: “Đúng lúc chúng tôi đang muốn đi ăn tối, không bằng đi cùng nhau?”

Dừng một chút, lại nói thêm:"Đền bù cái bánh bao cho cậu."

Cùng lúc đó, hắn liếc mắt nhìn về phía An Dụ.

Lâm Thanh Yến nhìn theo Cố Phi, mới nhớ ra còn có sự tồn tại của một người khác, người đó đang khoanh tay đứng nhìn ở bên cạnh, vẫy tay chào cậu, nhếch môi mỉm cười dáng vẻ không chút đứng đắn.

Lâm Thanh Yến hơi giật mình, gượng gạo cười lại với người đó.

Người này nhìn quen quen, nhưng cậu chưa kịp nhớ ra thì người đàn ông bên cạnh đã đứng lên nói:"Đi thôi."

Lâm Thanh Yến lại ngẩng đầu nhìn Cố Phi, chớp chớp mắt ngơ ngác, “Đi đâu?”

Cố Phi nói đi ăn, sau khi nói xong cũng không  đợi  chàng trai trẻ đồng ý, đã tự kéo va li của cậu đi về phía chiếc Maybach đang đậu bên đường, mở cốp xe sau, cúi người để chiếc va li vào trong rồi đóng lại.

Lâm Thanh Yến: “…”.

Cậu còn chưa đồng ý nữa mà.

Nhưng lúc Cố Phi mở cửa xe bên ghế phụ lái, Lâm Thanh Yến cũng ngoan ngoãn ngồi vào trong, cậu phải tìm ra đáp án, rốt cuộc thì người đàn ông này có phải là người trong ký ức của cậu hay không.

Nếu đã chủ động đến tận cửa, đương nhiên cậu sẽ không bỏ lỡ cơ hội lần này.

Đến cả tên của người ta cũng không hề biết, vậy mà lại ngu ngốc bước lên xe của người ta, nếu là trước đây thì chuyện này là điều không thể nào xảy ra.

Còn An Dụ đứng bên yên cạnh thì xém chút bị bỏ lại rồi.

Vậy mà tên đàn ông này lại bắt chuyện thành công thật?!

Nhìn thấy Cố Phi chuẩn bị lên xe, sợ rằng hắn sẽ bỏ quên mình ở lại đây, An Dụ nhanh chóng chạy đến ghế sau, “Anh Phi, chúng ta đi đâu vậy?”

Cố Phi không thèm xoay đầu lại nhìn, lạnh nhạt nói: “Không phải lúc nãy nói đói sao? Chở cậu đi ăn.”

An Dụ: “…”

Ơ…lúc nãy đâu có nói như vậy đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro