Chương 16: Cố gia chủ động đến gần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Dụ ngây ngẩn cả người, anh không có tiến lên, hơn nữa còn run rẩy lùi về sau hai bước, nhìn cảnh tượng trước mắt không thể tin được, Cố Phỉ vậy mà lại chủ động đến gần người khác.

Có thể so với heo mẹ leo cây, còn khó tin hơn.

Lâm Thanh Yến cũng có chút ngơ ra, ngơ ra là bởi vì nghe được giọng người đàn ông nói, ôn hòa trầm thấp mà từ tính, giống với giọng nói trong trí nhớ, muốn nói có chỗ nào khác biệt, chính là giọng nói hiện tại có chút trẻ hơn.

Tuy rằng lúc người đàn ông tìm tới cậu, tai cậu đã không nghe rõ được, nhưng vẫn có thể nghe được một ít tiếng động không rõ ràng, chỉ có dán sát bên tai nói chuyện mới nghe rõ được.

Khi đó cậu ít khi nghe được tiếng người đàn ông nói, người đàn ông ngẫu nhiên sẽ cúi đầu dán sát bên tai cậu nói một hai câu.

Lâm Thanh Yến còn nhớ rõ cảm giác khi đó, lúc người đàn ông nói chuyện sẽ phun ra hơi thở nóng làm lỗ tai cậu ngứa và nóng lên, còn có mùi hương tuyết tùng nhàn nhạt thanh lãnh quanh quẩn ở xoang mũi, đó là mùi hương trên người đàn ông.

Lại ngẩn ngơ?

Chàng trai trước mặt nhìn về phía mình sững sờ, trong tay Cố Phỉ còn cầm màn thầu dơ nhặt từ mặt đất lên, một cái tay khác ở trước mặt cậu quơ quơ, "Cậu đang ngẩn người."

Lâm Thanh Yến đột nhiên phục hồi tinh thần lại, đôi mắt của người đàn ông đối diện đẹp và thâm thúy, bên trong bao trùm bình tĩnh cùng đạm nhiên, lại mang chút cảm xúc không rõ, không biết là cái gì.

Đối với chuyện nhìn chằm chằm một người đàn ông xa lạ đến mất hồn, cậu có chút xấu hổ, tai trắng nõn đột nhiên đỏ lên, rụt lại nói:
"Ngại quá, vừa rồi tôi không nghe thấy anh nói cái gì."

Tầm mắt Cố Phỉ không dấu vết mà từ trên lỗ tai đỏ lên của cậu dời đi, giơ giơ màn thầu trong tay lên, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Cái này dơ rồi."

Lâm Thanh Yến nói: "Này, vậy phải bỏ sao?"

"Ừ" Cố Phỉ xoay người đem màn thầu ném vào thùng rác gần đó, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh Yến, ghế dài cũng đủ hai người ngồi, ở giữa còn có khoảng cách 10 centimet.

An Dụ đứng bên cạnh giơ tay khép cằm lại, lại lén lút đi tới gần chỗ bên kia, Cố gia danh tiếng lẫy lừng nổi tiếng lạnh lùng lại đến gần người khác, anh muốn nhìn xem.

Nhưng mà còn chưa bước được nửa bước, Cố Phỉ đột nhiên nhìn qua chỗ anh, trong ánh mắt lạnh nhạt giấu giếm sát khí, An Dụ lập tức dừng bước, nhìn hắn tỏ vẻ vô hại mà nhếch miệng cười.

Ngài tiếp tục ngài tiếp tục, tôi chỉ nhìn chứ không quấy rầy!

Chuyện này so với heo mẹ leo cây còn thú vị hơn.

Lâm Thanh Yến quay qua bên cạnh nhìn một cái, sườn mặt của người đàn ông cùng chính diện đẹp như nhau, đường cong vượt trội tựa như một bức tượng trải qua mài dũa và phác họa cẩn thận, mỗi một chỗ đều cực kỳ hoàn mỹ.

Chỉ là thiếu chút gì đó.

Cụ thể là gì thì cậu không thể chỉ ra được.

Nhìn kỹ còn có chút quen mắt.

Cậu trước kia đã gặp người này rồi sao? Vẫn không nhớ ra được.

.......

Sực tỉnh phát hiện bản thân lại nhìn chằm chằm người ta, cậu nhanh chóng dời tầm mắt đi, cũng không biết người này vì sao đột nhiên tiếp cận mình.

Nếu nói là tiếp cận thì không giống lắm, ai tiếp cận người khác mà lại trưng cái mặt không cảm xúc, trừ khi đầu óc có vấn đề.

Nhưng cậu lại không chán ghét, có lẽ bởi vì giọng nói của người này cùng giọng nói trong trí nhớ giống nhau, cậu còn hy vọng người này đến gần một chút nữa, như vậy cậu có thể ngửi thử trên người hắn có mùi hương quen thuộc không.

Trong lòng Lâm Thanh Yến đang suy nghĩ rất nhiều, đang do dự không biết mở miệng như thế nào, bên tai lại lần nữa vang lên giọng nói quen thuộc, "Cậu không có chỗ ở?"

Rõ là câu nghi vấn nhưng càng giống như câu trần thuật hơn.

Giọng nói trầm thấp từ tính không lên không xuống.

Chương 17: Cố gia tiếp cận thành công.

Cố Phỉ sống hai mươi mấy năm, số lần chủ động cùng người khác nói chuyện có thể đếm trên đầu ngón tay, Cố gia có danh tiếng lớn, trước nay đều là đối tượng để người khác nịnh nọt hùa theo.

Lâm Thanh Yến không biết chuyện này, chỉ cảm thấy hắn có chút kỳ lạ, nếu đổi lại là người khác thì cậu đã sớm rời đi, nhưng người này cho cậu cảm giác không giống nhau, nhìn xem dáng vẻ khí chất cùng cách ăn mặc này không phải người bình thường.

Hơn nữa, Lâm Thanh Yến hoài nghi hắn rất có khả năng là người kiếp trước chăm sóc cậu, chỉ dựa vào giọng nói thì còn chưa thể kết luận được, cậu còn phải tìm thêm nhiều chứng cứ chứng minh nữa.

Nếu đúng là hắn, vậy thì không thể tốt hơn.

Vốn đang nghĩ phải tốn rất nhiều thời gian để đi tìm, hiện tại lại gặp được như này không khác gì trên trời rơi xuống cái bánh có nhân.

Nội tâm Lâm Thanh Yến đã kích động, trong lòng có búp bê nhỏ hoan hô nhảy nhót, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ ngây người, chỉ vài phút ngắn ngủi mà cậu đã phát ngốc ba lần.

Cố Phỉ còn tưởng do hắn cố ý tiếp cận dọa người ta sợ hãi, dù sao cậu trai trẻ này bề ngoài nhìn giống như con thỏ nhát gan, hắn nghĩ nghĩ, lần nữa hạ ngữ khí lại nói, "Đừng sợ, tôi không phải người xấu."

Đừng sợ, tôi không phải người xấu......

Trong mắt cậu hiện lên chút cảm xúc khác thường, giọng nói hiện tại cùng giọng nói trong trí nhớ chồng chéo lên nhau, cậu vĩnh viễn sẽ không quên được, kiếp trước khi người đàn ông tìm được cậu, câu đầu tiên nói với cậu chính là câu này.

Kết quả suy đoán trong lòng lại gần thêm một chút.

Trong lòng Lâm Thanh Yến vui mừng, trên gương mặt thanh tú xinh đẹp cũng không giấu được niềm vui sướng, cậu nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi mắt hơi cong cong, "Tôi biết rồi."

Anh không phải người xấu.

Đèn đường ấm áp chiếu xuống, trong mắt cậu phảng phất như sao sáng, môi khẽ nhếch lên tạo độ cong, cực kỳ câu người.

Cố Phỉ nhìn cậu không dời mắt được.

Đến khi tiếng ọt ọt ọt truyền đến, tầm mắt Cố Phỉ hạ xuống, chuyển dời đến bụng Lâm Thanh Yến, cậu xấu hổ ôm chặt bụng, gương mặt trắng nõn ửng đỏ lên, con ngươi mang theo chút thất thố.

Bụng kêu không đúng lúc, sao lúc này lại kêu lên không biết!

"Chưa ăn cơm?" Trong mắt người đàn ông hiếm thấy hiện lên chút ý cười, nhanh đến không thấy kịp, tiếp tục nói: "Đúng lúc chúng tôi muốn đi ăn cơm, không bằng ăn cùng nhau?"

Dừng một chút, hắn nói thêm: "Đền bù màn thầu cho cậu."

Trong khi nói chuyện hắn đồng thời lướt nhìn sang chỗ An Dụ.

Lâm Thanh Yến nhìn theo Cố Phỉ, mới nhớ tới còn có người khác ở đây, người nọ hai tay ôm ngực lười biếng đứng ở bên cạnh, nhìn cậu vẫy vẫy tay, nhếch miệng cười đến có chút không đứng đắn.

Lâm Thanh Yến hơi giật mình, có chút mất tự nhiên mà nhìn anh cười cười.

Cậu thấy người này có chút quen mắt, nhưng không đợi cậu nhớ ra, người đàn ông bên cạnh đã đứng dậy, "Đi thôi."

Lâm Thanh Yến ngẩng đầu nhìn về phía Cố Phỉ, mờ mịt mà chớp chớp mắt, "Đi chỗ nào?"

Cố Phỉ nói ăn cơm, nói xong cũng không chờ cậu đồng ý, liền tự giác kéo vali của cậu đi đến chiếc Maybach đang dừng ở ven đường, mở cốp xe ra, khom lưng đem vali đặt vào, đóng lại.

Lâm Thanh Yến: "......"

Nhưng lúc Cố Phỉ mở cửa ghế phụ ra, Lâm Thanh Yến vẫn ngoan ngoãn ngồi vào, cậu đi để xác thực kết quả, người đàn ông này có phải người chăm sóc cậu không.

Nếu chủ động đưa đến cửa, cậu đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Ngay cả tên của người đàn ông cũng không biết, ngơ ngác lên xe của hắn, chuyện này mà xảy ra ở trước kia thì không có khả năng cậu sẽ làm vậy.

Tình huống này.

An Dụ còn đang đứng một bên thiếu chút nữa nứt ra rồi.

Vị đại gia này thế nhưng thật sự tiếp cận thành công?

Mắt thấy Cố Phỉ sắp lên xe, sợ hắn quăng mình ở lại đây, An Dụ tung ta tung tăng chạy nhanh tới ngồi ở ghế sau, "Anh Phỉ, chúng ta tính đi đâu đây?"

Cố Phỉ cũng không quay đầu lại, nhàn nhạt nói: "Vừa rồi không phải nói đói bụng sao? Đưa cậu đi ăn cơm."

An Dụ: "......"

A...... Vừa rồi không phải nói như vậy.

Chương 18: Có muốn ăn kẹo hay không?

Ngồi trên xe Lâm Thanh Yến có cảm giác như đã qua mấy đời, cậu có chút câu nệ, đôi môi mỏng hơi hơi mở ra, mắt nhìn dòng xe cộ ở phía trước, tròng mắt lại chuyển loạn.

Thẳng đến khi tầm mắt quét qua người đàn ông đang lái xe, khóe môi hơi nhấp làm như cười cười, nhưng ngay sau đó lại là dáng vẻ không cảm xúc, cậu hoài nghi bản thân hoa mắt.

Cố Phỉ nhắc nhở: "Thắt dây an toàn."

"A?" Lâm Thanh Yến trong thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.

Người đàn ông không nói nữa, ngay sau đó lại cúi người sang, giơ tay cầm dây an toàn bên cạnh chàng trai, hắn hơi hơi rũ mắt, lưu loát dứt khoát mà cài chặt dây an toàn.

Hai người thật sự gần nhau, từ góc nhìn Lâm Thanh Yến, có thể nhìn kỹ đường cong sườn mặt ưu việt của hắn, còn có thể ngửi được hơi thở trên người hắn, sạch sẽ, cũng không có mùi hương gỗ tuyết tùng quen thuộc trong trí nhớ.

Giây tiếp theo, hắn cài dây an toàn xong liền trở về chỗ ngồi.

Lâm Thanh Yến có chút mấy mát, cậu hơi hơi rũ đôi mắt xuống.

Nhưng sự mất mát này chỉ kéo dài hai giây, cậu đột nhiên nhìn thấy xí muội đường xuất hiện ở trước mặt, có chút kinh ngạc mà nhìn về phía người đàn ông cầm kẹo.

Hắn nói, "Có muốn ăn không?"

Viên xí muội đường được đóng gói đơn giản là hình dáng trong trí nhớ, tim Lâm Thanh Yến đập trật nửa nhịp, giật mình lầm bẩm một lát mới gật gật đầu, nhận lấy viên xí muội đường từ trong tay hắn đưa lại đây.

"Cảm ơn."

Đầu ngón tay ấm áp xẹt qua lòng bàn tay để lại một chút độ ấm.

Cố Phỉ thu hồi tay đồng thời cuộn cuộn ngón tay, vừa rồi bị cậu chạm vào lòng bàn tay, tiếp theo làm như không có chuyện gì nắm chặt tay lái, khởi động xe chậm rãi đi về phía trước.

Lâm Thanh Yến nhìn chằm chằm xí muội đường trong chốc lát, sau đó mở ra lấy viên xí muội đường nhét vào trong miệng, đầu lưỡi chạm vào lớp đường, mùi vị chua chua ngọt ngọt lan tràn trong miệng.

Cậu một bên ăn xí muội đường, một bên dùng dư quang trộm nhìn người đàn ông bên cạnh đang chăm chú lái xe, ở trong lòng từng chút từng chút miêu tả dáng vẻ của hắn.

Giống như lúc cậu sắp chết ở kiếp trước, tỉ mỉ vuốt ve từng chút da chút thịt trên mặt người đàn ông, tưởng tượng hắn trông như thế nào, có lẽ kiếp sau còn có thể tìm được hắn.

Bây giờ tưởng tượng hư ảo trở nên lập thể, Lâm Thanh Yến nghĩ dáng vẻ của người đàn ông nên giống với người trước mắt này.

Vừa rồi cậu không có ngửi được mùi hương quen thuộc, cẩn thận nghĩ lại cũng có thể giải thích, dù sao thời gian kiếp trước cậu gặp được người đàn ông là 5 năm sau, 5 năm trước hắn còn chưa bắt đầu xịt mùi hương này không chừng.

Đến nỗi xí muội đường...... Hiện tại có rất ít người ăn loại này, ít nhất những năm gần đây Lâm Thanh Yến không có gặp được một người ăn loại xí muội đường này, ngoại trừ cậu thì chỉ có người đàn ông kia.

Phỏng đoán trong lòng lại tiến gần thêm một chút, khóe miệng cậu nhịn không được nhếch miệng cười.

Đang trong lúc cậu vui sướng gặp được người, đột nhiên nghe được tiếng động nhỏ phát ra từ đằng sau, quay đầu nhìn thấy, chàng trai vừa rồi leo lên xe cùng mở viên xí muội đường ném vào trong miệng, dùng sức mà cắn nát.

Lâm Thanh Yến: "......"

Hiện tại bắt đầu lưu hành việc nhung nhớ hương vị tuổi thơ sao?

An Dụ nhai ba lần liền đem viên xí muội đường kia ăn xong, lúc này mới áp chế được mong muốn gào thét chói tai, anh vừa rồi nhìn thấy gì!

Vị đại gia này thế nhưng còn chủ động thắt dây an toàn cho người khác!

Còn cho người ta ăn kẹo!

Trời muốn mưa, mẹ phải gả người, Cố gia nghĩ thông suốt rồi?

Chú ý tới ánh mắt của chàng trai phía trước, An Dụ lập tức hứng thú, anh nhìn Lâm Thanh Yến tiến sát lại đây, nửa người trên dựa vào ghế phụ chỗ Lâm Thanh Yến tựa lưng, đầu đặt ở trên.

Đối với thỏ trắng nhỏ dễ dàng bị lừa lên xe, anh cảm thấy cực kì hứng thú, thỏ trắng nhỏ này đến tột cùng có chỗ nào hấp dẫn Cố Phỉ, chẳng lẽ là thỏ trắng thành tinh biến thành, sẽ có thuật câu hồn nhiếp phách?

Đất nước về sau không phải sẽ thành tinh sao?

"Người anh em, còn chưa biết tên cậu là gì?" An Dụ nhìn cậu chớp chớp mắt, trên gương mặt đẹp trai ngời ngời treo nụ cười được cho là dành cho bạn bè thân thiết, thực tế rất giống mấy tên lưu manh không đứng đắn.

Người này chính là kiểu vừa gặp đã tự quen, cùng với người bên cạnh không giống nhau, Lâm Thanh Yến cũng quay đầu nhìn anh, khóe môi nở nụ cười câu nệ, có chút ngại ngùng lại tự nhiên hào phóng, "Chào anh, tôi tên Lâm Thanh Yến."

Trong lúc nói chuyện, Lâm Thanh Yến không dấu vết mà đánh giá người trước mắt, cảm thấy người này thực quen mắt, ánh mắt cùng dáng vẻ giống như đã từng gặp qua, cậu hơi hơi nhăn mày, trong lòng cố nhớ lại.

Khác với Lâm Thanh Yến, An Dụ cũng đang nhìn cậu, chỉ là quang minh chính đại mà nhìn, "Lâm Thanh Yến à, anh gọi cậu là Yến Yến nhé, chỉ là....." An Dụ giơ tay sờ soạng cằm, vẫn cứ nhìn chàng trai mặt mày tinh xảo nhu hòa trước mặt.

An Dụ: "Sao anh lại có cảm giác cậu lớn lên cùng anh có điểm giống nhau."

Lâm Thanh Yến: "Tôi cũng cảm thấy vậy."

Cố Phỉ vẫn luôn nghiêm túc lái xe, trong toàn bộ hành trình yên lặng nghe hai người nói chuyện, Cố Phỉ rốt cuộc không nhịn được quay đầu qua nhìn, nhìn thấy cậu cùng An Dụ dựa sát nhau, đối diện nhau nhìn chằm chằm đối phương, mắt to trừng mắt nhỏ.

"......."

"Không muốn xuống xe thì ngồi im." Cố Phỉ thình lình mà mở miệng.

Cho dù khi nói chuyện mắt vẫn nhìn phía trước, nhưng An Dụ vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng, anh nhỏ giọng nói với Lâm Thanh Yến, "Anh tên An Dụ, cậu gọi anh "anh Dụ" là được, chỉ là cậu lớn lên so với em ruột của anh còn giống em ruột anh hơn, về sau để anh Dụ che chở cho cậu."

Sau khi nói xong, anh liền quy quy củ củ mà ngồi trở lại vị trí của mình, còn không quên hướng Lâm Thanh Yến làm mặt quỷ, rõ ràng là người đàn ông cao 1 mét 8, lúc này lại giống như học sinh bị giáo viên răn dạy.

"......" Lâm Thanh Yến quay đầu lại, tự giác ngồi ngay ngắn lại, còn lặng lẽ nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh, dáng vẻ kia cực kỳ giống trẻ con làm sai sợ người lớn trừng phạt.

Ai biết hắn cũng nhìn về phía này, còn mở miệng nói, "Vừa rồi không phải nói cậu."

Lâm Thanh Yến: "......"

An Dụ...... Lâm Thanh Yến ở trong lòng đọc đi đọc lại hai chữ này, cậu rốt cuộc cũng nghĩ ra, An Nam Ý có hai người anh trai, anh cả tên An Cảnh, anh hai tên An Dụ.

An Cảnh phát triển ở giới giải trí, hiện giờ có rất nhiều fans là minh tinh nổi tiếng, còn An Dụ lại là tên không làm việc đàng hoàng ăn chơi trác táng, thích đua xe, nếu cậu không nhớ lầm, một năm sau An Dụ trong khi đua xe xảy ra chuyện ngoài ý muốn, té ngã đứt chân.

Lâm Thanh Yến ấn tượng với An Cảnh nhiều hơn, An Nam Ý thường xuyên nhắc đến người anh cả là ngôi sao giới giải trí trong các cuộc phỏng vấn truyền thông, mà đối với người anh hai không làm việc đàng hoàng, số lần nhắc tới ít ỏi không được mấy lần.

Lâm Thanh Yến có ấn tượng với An Dụ là bởi vì cậu cùng An Dụ dáng vẻ có vài phần tương tự, không chỉ có giống với An Dụ, cậu cùng An Cảnh dáng vẻ lớn lên cũng có chút giống.

Giống như An Dụ vừa rồi nói với cậu câu kia, cậu xác thật lớn lên giống em trai An Dụ hơn là em trai ruột hiện tại.

Nội tâm Lâm Thanh Yến phức tạp.

......

Trong xe lâm vào trầm mặc, Lâm Thanh Yến ghé mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ thật nhiều, giọng nói từ tính dễ nghe thình lình vang lên bên tai, "Cố Phỉ."

Lâm Thanh Yến: "Hả?"

"Tôi tên Cố Phỉ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro