(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

🌷Eddie

-----------

- Anh gọi em ra đây có chuyện gì vậy Build?

- Tôi nghĩ chúng ta chia tay được rồi đấy!

Một giọng nói trầm đặc của một học sinh nam vang lên trong không gian là một lớp học đã vắng bóng người. Ánh nắng hoàng hôn chiếu vào làm cho quang cảnh trong lớp trở nên rực rỡ màu nắng vàng, tuy nhiên điều đó cũng chẳng thể giấu đi nổi sự tức giận xen lẫn thất vọng của đối phương.

- Anh đang nói gì vậy Build? Em không hiểu. Tại sao chúng ta lại chia tay như thế này chứ? Em cần lý do...

Cô gái kia nghe xong cũng không khỏi bàng hoàng. Cô ngơ ngác đứng nhìn Build với đôi mắt cứ đỏ dần như sắp khóc đến nơi rồi.

- Cô dừng ngay cái việc giả bộ làm nạn nhân được rồi đấy, Yaji! Có muốn tôi cho cô xem lý do tại sao tôi nói vậy không?

Dứt lời, anh mở điện thoại ra, sau đó giơ lên cho Yaji xem. Đó là bức ảnh Yaji hôn Urim ở ngoài hành lang trước cửa lớp -Urim là một học bá học cùng lớp với cô. Yaji sững sờ, cô hiện tại câm nín, không nói nên lời.

Còn Build, cậu nhìn Yaji với ánh mắt đầy tức giận. Cậu giận vì cậu đã bị người cậu yêu thương và tin tưởng nhất cắm sừng một cách cay đắng.

- Thấy rồi chứ..?

- Em...em... Chuyện này không như anh nghĩ đâu Build... Em yêu anh thật lòng mà, và em không có bao giờ làm chuyện đó đâu mà.

- Anh nghe em giải thích đi, có được không? - Yaji vừa nói, nước mắt rơi lã chã. Cô thực sự muốn níu kéo lại tình yêu này.

- Im đi !

Build đập mạnh tay xuống bàn khiến Yaji sợ bắn mình, cô ta vừa sợ vừa khóc nấc lên. Lúc này không gian cũng trầm xuống hẳn ra, bây giờ cũng chỉ còn sự tức giận và đau khổ xen lẫn nhau mà thôi.

- Mọi thứ đã rõ ràng như vậy rồi, cô còn giải thích gì nữa đây hả? Cô yêu tôi rồi bắt đầu lợi dụng tôi, sau đó cô lại đi yêu một kẻ khác, cô coi tôi như một cái túi tiền di động vậy đấy! Tôi nghĩ rằng giữa hai chúng ta không còn gì để giải thích nữa rồi...

- Build.. Nghe em...

Build bỏ đi, nhưng Yaji lại cố níu lấy tay cậu từ đằng sau, vừa khóc vừa cố giải thích. Tuy nhiên, cô ta lại bị Build gạt tay ra một cách phũ phàng, cô nhìn cậu bỏ đi trong ánh hoàng hôn chiều muộn.

Lúc này mọi thứ đã kết thúc thực sự rồi, cô ngồi bệt xuống đất và khóc trong đau khổ. Không những vậy, cô ta còn vừa khóc vừa thầm chửi rủa, bản tính tham tiền lại một lần nữa bọc lộ ra, dấy lên bao nhiêu thù ghét trong lòng cô.

- Rồi anh sẽ phải trả giá cho việc này vì đã bỏ tôi!

Build chạy ra nhà vệ sinh, cậu đóng chặt cửa lại rồi ngồi khóc trong đau khổ. Tim cậu lúc này đã tan vỡ ra thành từng mảnh, niềm tin của cậu lúc này cũng bị giằng xé dữ dội.

Sau chuyện này, cậu cũng chẳng còn ai để tâm sự, chẳng còn ai làm điểm tựa tinh thần thêm lần nào nữa. Build cảm thấy bản thân bị lạc lõng, vô vọng, tương lai của cậu cũng trở nên đen hơn mực, không biết sẽ đi đâu về đâu.

Cậu nhìn lại một cuộc tình mới qua đi của mình, cậu nhận thấy rằng đây là một mối tình đầu đầy lãng xẹt và nhảm nhí. Suốt hơn một năm yêu nhau, giữa cậu và cô ta không có nổi một nụ hôn đẹp nào, thật ra cái hôn nhẹ còn chẳng có nói gì là nụ hôn lãng mạn kiểu Paris đâu chứ!

Không hôm nào Yaji không xin tiền cậu mua sách mua vở, có khi là quần áo hay son. Hai người cùng lắm cũng chỉ có cái nắm tay, và rất nhiều lần xảy ra nhiều bất đồng về quan điểm sống. Có lẽ hai người không hợp nhau ngay từ đầu, nhưng vì cậu cố chấp yêu Yaji nên mới dẫn đến ngày hôm nay. Và việc cô ta thân mật, thậm chí là hôn trai khác cũng chính là đang cắm sừng cậu, một cái giá rất đáng để cậu phải trả cho sự cố chấp của mình.

- Tất cả là lỗi tại mày đó Jakapan! Mày không nên đổ lỗi cho cô ta... Vì mày cố chấp nên mày phải trả giá cũng đúng thôi...

Build vừa nói nhưng mà nước mắt cứ rơi không ngừng, cậu phải mất một ít thời gian mới có thể lấy lại được tinh thần để có thể đứng dậy đi rửa mặt. Nhìn chính bản thân mình trong gương, cậu thẫn thờ nhìn vào đôi mắt của chính mình. Sau đó mới mở cửa nhà vệ sinh, cậu quay lại lớp lấy cặp rồi trở về nhà.

Lúc này trời cũng đã gần tối hẳn đi rồi.

Đối với những người bình thường khác, cứ mỗi lần phải chịu những đau khổ như thế này thì mái nhà của họ sẽ luôn là nơi nương tựa và vỗ về họ, đem lại cho họ cảm giác bình yên.

Nhưng điều này lại trái ngược hoàn toàn với Build, cậu luôn nghĩ đến người bố đẻ của cậu luôn đứng chực chờ cậu ở trước cửa nhà mỗi khi cậu trở về nhà từ trường của mình.

- Jakapan! Tiền của tao đâu?

Build ngước lên nhìn người cha của mình, đôi mắt của cậu lúc này đỏ hoe vì cậu đã khóc trên đường về. Khi đối diện với người cha của mình, trong lòng cậu hiện lên một vẻ bối rối, dường như câu nói vừa rồi phát ra từ chính miệng của người cha đẻ của mình đã giáng lên vai cậu một áp lực khá lớn. Cậu sờ tay vào túi quần và phát hiện rằng cậu không còn đồng nào trong người, vậy nên cậu cũng chỉ biết im lặng không nói gì.

Nhận thấy được sự im lặng như vậy, bố của Build cứ thế mà cáu hơn. Ông ta quát lớn :

- Tiền của tao đâu?

Càng nói, ông ta đẩy mạnh Build xuống đất. Ông vừa chửi rủa và cũng vừa đánh cậu đến suýt nữa gãy chân.

- Tao đã mất công nuôi mày ăn học, bây giờ ngay cả một đồng tiền mày cũng không cho tao. Mày đang giấu tao đúng không? Tại sao mày không nói cho tao biết? Tao đang rất cần tiền nên mới xin mày nhưng mày lại không có.

- ...

- Đúng là đồ vô dụng, vô tích sự mà! Nếu tao không lấy người đàn bà lẳng lơ đó, ất ơ đó và đem lòng yêu một kẻ cáo già như bà ta, thì tao đã không phải chịu cảnh này!

Còn Build thì bị đánh đến đau đớn, nước mắt tuôn rơi lã chã, cậu cố gắng cắn răng để bật khóc không thành tiếng. Thế rồi cậu còn được nghe trực tiếp những lời nhục mạ của chính người bố ruột về cậu và mẹ của cậu.

Cậu biết rằng những lời nhục mạ đó hoàn toàn sai sự thật, nhưng cậu cũng không thể nào cãi lại bố của mình, vì càng cãi thì sẽ càng bị đánh thêm và thậm chí còn tồi tệ hơn thế này.

Đánh đập cho hả hê, bố của Build lạnh lùng khoác áo đi ra ngoài, để lại Build nằm sõng soài trên sàn với vết thương đầy mình.

Cậu nhìn xuống phần đầu gối in nhiều vết hằn của roi mây và cả những vết sứt nữa, cậu vội vàng lau nước mắt rồi từ từ đứng lên. Cậu đi khập khiễng về phía cầu thang, trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào.

- May quá! Mình vẫn còn đi lại được... Chỉ cần ngồi nghỉ một lúc là có thể đi được bình thường rồi...

À, cho những ai chưa biết thì đây là Build Jakapan Puttha - một cậu học sinh lớp 12 của một trường cấp ba công lập hàng đầu Thái Lan. Nhắc đến thì thấy rằng việc cậu học sinh này đến từ một trường top của quốc gia là một điều may mắn và đầy tự hào, tuy nhiên điều đó chẳng khiến cho chính chủ - chính Build - tự hào một chút nào cả.

Cậu xuất thân trong một gia đình bình thường, tuy nhiên cậu lại không sống hoà thuận được với chính bố mẹ của mình. Ngay từ nhỏ, cậu đã phải chứng kiến cảnh bố đánh đập người mẹ mà cậu luôn yêu thương nhất, dùng những lời lẽ bạo lực và câu từ đầy xúc phạm để nhục mạ mẹ của cậu. Đêm nào, cậu cũng bật khóc một mình trong khóc vì liên tục nghe thấy tiếng đòn roi rồi chửi bới, thậm chí là tiếng khóc thảm thiết của người mà cậu yêu thương.

Tình trạng đó xảy ra trong vòng nhiều năm cho đến khi cậu học cấp Hai, đỉnh điểm là năm lớp Bảy. Bố cậu bắt đầu ăn chơi nghiện ngập, không có hôm nào là dẫn gái về nhà, rồi ông ta tiếp tục đánh đập mẹ cậu khiến cho mẹ cậu nhảy lầu tự vẫn.

Tưởng chừng như mọi chuyện đã ổn thoả nhưng lại không, ông ta tiếp tục chuyển sang đánh đập cậu, bắt cậu đi kiếm tiền cho ông ta.

Một ngày với Build chính là quãng thời gian cực hình của cuộc đời cậu. Với tuổi 13 năm đó, cậu đã phải đi làm nhiều việc khắp nơi, hết rửa chén thuê rồi làm các công việc tạp vụ khác.

Mỗi lần về nhà là mỗi lần cậu luôn bị bố đòi tiền, dù chỉ một baht thì bố cậu cũng đòi cho bằng được, nếu không có tiền thì ông ta sẽ đánh đập cậu đến thừa sống thiếu chết, mà khi cậu có tiền để nộp cho ông ta nhưng lại quá ít thì cũng bị đánh.

Tuy tự mình gánh chịu điều này xuyên suốt 5 năm nhưng Build gần như không có động thái gì như báo công an vì toàn bộ đời tư của cậu đã bị bố cậu kiểm soát hoàn toàn, kể cả việc học, chi tiêu hay là yêu đương, ngay cả quan điểm, lập trường và định hướng của cậu cũng đều bị bố cậu kiểm soát cả.

Thậm chí, mỗi lần cậu bị đánh đập, cậu cũng luôn tự mặc định răng tất cả là lỗi của cậu nên cũng chẳng dám vùng dậy đấu tranh chống lại thêm một lần nào nữa. Cậu không có quyền được quyết định cuộc sống của mình, đã vậy cậu còn bị đánh và chịu phải áp lực học tập, phải theo đuổi mục tiêu do bố cậu áp đặt.

Bởi lẽ, sự đầu độc tư tưởng của bố và cái chết của mẹ đã để lại cho cậu một nỗi ám ảnh tâm lý quá lớn.

Cậu ngày càng tự đổ lỗi cho bản thân, cậu đã khiến cho chính mình rơi vào hố sâu của vực thẳm lúc nào chẳng hay.

Nói là vậy, nhưng Build vẫn luôn nuôi hy vọng cho mình, dù có trái với áp đặt nặng nề kia nhưng mà cậu cũng vẫn liều mạng được mơ ước đến. Đó là sau này cậu sẽ vào được trường top của Thái Lan, tránh xa ngôi nhà đầy đau thương mà trước đây cậu đã từng ở và vào được trường đại học theo chuyên ngành Nghệ Thuật Truyền Thông.

Với một niềm tin rằng sự tử tế và trong sạch sẽ chứng minh được tất cả, mọi sự vấy bẩn xung quanh cậu cũng sẽ vì vậy mà sớm xoá sạch.

May mắn cho cậu, đến khi năm lớp 9, do cậu sở hữu trí nhớ tốt và học tập chăm chỉ, nên Build đã dành được học bổng toàn phần cho một trường công có tiếng, điều này đã giảm được phần nào áp lực cho cậu.

Tưởng chừng như đã thoát được người bố bạo lực của mình nhưng không, khi ông ta biết được tin cậu đã đỗ học bổng, ông ta đã chạy thẳng lên đăng kí một cách tuỳ tiện mà không có sự đồng ý của cậu.

Học phí vẫn được miễn chi trả nhưng ông ta không cho cậu ở kí túc xá và không bao giờ đặt suất cơm miễn phí ở canteen. Build giận lắm nhưng cuối cùng, cậu cũng chẳng làm gì được vì mọi mong đợi của cậu trước đây đều bị chính người cha đẻ của mình dập tắt đi lúc nào chẳng hay.

***

Như mọi hôm, vào buổi tối, Build tới quán Plurim Café làm công việc bán thời gian. Cậu không những vừa giúp các anh chị pha chế cà phê, mà cậu cũng đóng vai trò là một bồi bàn nữa. Cũng vì làm kiểu công việc kép thế này nên tiền lương hàng tháng của cậu cũng cao hơn so với những người khác làm việc ở đây.

Điều này cũng chẳng khiến bất kì ai phải ghen tỵ, ngược lại, họ còn khen cậu và cổ vũ cậu nữa.

Còn Build, thay vì vui vẻ, cậu lại trưng ra bộ mặt trầm hẳn xuống, thứ đã tạo nên rào cản lớn giữa cậu và mọi người trong giao tiếp. Cậu biết rằng mình đạt được những điều như vậy, nhưng lại tỏ ra không mấy vui vẻ. Đơn thuần là cậu không cảm nhận được niềm vui đó ở đâu nữa, lý do thì chắc chắn ai cũng đều hiểu.

Cũng ngày hôm đó, khi cậu đang pha chế cà phê, cậu khẽ lướt nhìn thì thấy có bóng dáng của một nam sinh cũng trạc tuổi cậu, nhưng lúc này Build vẫn còn mơ hồ, không nhớ rõ người đó là ai.

Suy nghĩ lúc này cũng thoáng lướt qua rồi chợt vụt tắt trong chốc lát, nó cũng phần nào nhắc nhở cậu phải tập trung vào công việc của mình.

Sau khi tan ca làm, cậu một mình đi xe đạp của mình đi về nhà. Cậu suy nghĩ về một ngày vừa qua của mình mà lòng đau như cắt. Còn gì đau khổ hơn khi nói lời chia tay bạn gái dù vẫn còn yêu, còn gì đau khổ hơn khi bị chính bố đẻ đánh đập chỉ vì cậu không có tiền. Build cảm thấy áp lực nặng nề, nhưng cậu cũng quen rồi vì tình trạng này xảy ra cũng đã được hơn năm năm.

Cậu vừa đạp xe trên con đường quen thuộc, vừa ngắm nhìn lên bầu trời đầy sao, rồi cậu nghĩ đến một tương lai đầy đen tối và đày đoạ không khác gì ngục tù do bố cậu kiểm soát. Trên đường đi, cậu đột nhiên thấy trước mặt có một cái biển đề chữ :

"Nếu bạn cảm thấy áp lực thì hãy vào đây."

Bên cạnh cái biển đó còn có đường vào một con ngõ nhỏ. Build dừng xe lại, lưỡng lự một lúc:

- Quái lạ, tại sao lại có quán mới khai trương ở đây nhỉ...

Build suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới đỗ xe ở đằng sau biển quảng cáo đầy sắc đèn neon đó rồi men theo con ngõ nhỏ mà đi.

Sau năm phút, cậu đứng trước một căn nhà nhỏ. Đây là một tiệm thuốc nhưng là một tiệm thuốc "không bình thường". Cậu bước vào trong, một không gian rộng mở ra trước mắt. Cậu cũng cảm nhận được rõ ràng bầu không khí có phần thật trầm và ảm đạm nữa.

Build nhìn xung quanh, cậu thấy có một số đông người đang đi lại chọn thuốc cho mình. Cậu nhìn thấy rõ biểu cảm trên từng gương mặt, tất cả đều chung một vẻ thờ ơ, lãnh đạm, ủ rũ, không có chút niềm tin vào cuộc sống.

Rồi cậu nhìn lại vào bản thân mình, thật ra thì cậu cũng không khác gì những con người đang ở đây.

Thế rồi có một giọng nói vang lên khiến Build chú ý :

- Quý khách có muốn thoát khỏi nỗi đau không ạ?

-------
au : Lại thêm một chiếc hố mới được đào nữa🌝

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro