Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hai người trải qua một tháng rất bình thường êm ả, không sóng gió cũng không tiến triển gì.

Bible vừa dán bản thông báo lên, lập tức thu hút nhiều nhân viên đến xem, ai nấy đọc xong thì rùng mình, thấy miệng mình tê rần.

“Ban giám đốc công ty thông báo, nội bộ tổng công ty và các chi nhánh gần đây nghe được một số tin đồn sai lệch về Ngài Sumettikul và vợ của ngài. Công ty đang điều tra người tung tin đồn để xử lý, từ giờ trở đi, nếu còn nghe được bất cứ tin tức nào nữa, công ty sẽ xử lý mạnh các nhân viên. Đồng thời, công ty trừ 20% lương các nhân viên bình thường, 50% lương các nhân viên có chức vụ cao vì lý do không quản nghiêm cấp dưới của mình.

Chủ tịch công ty

Ông Yang Sumettikul.”

Quả thực sau khi dán bản thông báo này lên thì mọi chuyện liền im ắng hẳn, không còn nhân viên nào dám buôn dưa lê, mỗi lần nhìn thấy Ngài Sumettikul thì như rùa rút đầu, hận không thể tàng hình.

Hắn rất vừa lòng, tâm tình khó chịu một tháng qua rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Có điều vừa mới thả lỏng được thì lại gặp chuyện khác khiến dây thần kinh lại căng ra. Đó là về Build.

Gần đây cậu không giống trước kia nữa, cứ hay về trễ, gọi điện khi bắt máy khi thì không. Đi đâu làm gì cũng không thông báo, cứ tự nhiên như sống một mình vậy.

Trước đây ngày nào cũng đi sớm về sớm, gọi điện lần nào thì bắt máy lần ấy, nếu có buổi học nào về trễ hoặc phải ra ngoài vào cuối tuần thì đều nói trước. Nhất là mấy ngày nghỉ, cậu đều yên vị ở nhà vẽ tranh hay xem TV, không ra ngoài suốt như bây giờ.

Bible sau khi gọi đến cuộc điện thoại thứ 3 thì cáu gắt. Bây giờ đã là 18h30, hắn chờ cậu từ lúc 17h đến bây giờ cũng đã một tiếng rưỡi.

Bible khoác áo lái xe ra ngoài, vừa đếm trạm xe bus gần nhà thì thấy Build bước xuống. Hắn lái xe đến, hỏi:

“Cậu đi đâu giờ mới về?”

Cậu thấy hắn lái xe đến thì bất ngờ, nhưng đáp rất lạnh nhạt: “Tôi đi chơi với bạn.”

Hai người ở trên xe ồn ào cãi vã cho đến nhà cũng không chịu ngừng, hắn và cậu lên lầu, tiếp tục “tôi một câu anh một câu”.

“Cậu đừng có lúc nào cũng lôi bản hợp đồng riêng tư đó ra, nhà này tôi làm chủ, tôi nói thì cậu phải nghe!”

“Này, tôi cũng có quyền được đi chơi với bạn chứ, tôi cũng không phải tù nhân của anh.”

“Tại sao gọi điện không bắt máy?”

“Không nghe thấy.”

“Hừ. Tôi biết cậu chẳng hề muốn kết hôn cùng tôi, nhưng vì lý do gì lại đồng ý thì tôi không hiểu. Đến giờ tôi mới biết, cậu vì tài sản của nhà tôi mới đồng ý chứ gì? Thế là tôi nhận lầm rồi, cậu hoàn toàn không hề tốt như lời cậu nói.” Bible nổi nóng lên rồi.

“Anh…”

“BIBLE !”

Bên dưới nhà, ông Sumettikul giận dữ đi lên lầu, không nói không rằng mà tát hắn một cái rõ to.

“Con vừa nói gì?” Ông Sumettikul hỏi với giọng phẫn nộ. “Con có biết là ba phải năn nỉ bao nhiêu lần thì Build mới đồng ý chuyện hôn sự này không? Vả lại ba đã nói rất nhiều lần rồi, gia đình ta chịu ơn ba của Build, dù có phải mất cả gia tài vì Build ba cũng chấp nhận. Nó đồng ý lấy con là điều mà ba rất mừng, ba muốn dựa vào điều này mà bù đắp cho nó. Ngược lại con không hiểu ba, còn khiến cho nó phải khó chịu nữa. Nếu cảm thấy không muốn, ngay bây giờ hãy ra khỏi đây, ba không cho phép con mang họ Sumettikul nữa. Dù sao ba vẫn còn một đứa con trai là em con, không việc gì phải lo cả!”

Giọng ông Sumettikul lúc thì tức giận, lúc thì ôn hòa, lúc thì bất lực giải thích, cuối cùng lại quay về sự giận dữ ban đầu.

Hắn nghe đến đây thì hoàn toàn run rẩy, còn cậu há hốc mồm vì kinh ngạc.

“Dạ…thưa ba, chuyện này…cũng không nghiêm trọng đâu ạ, không sao hết. ba xuống nhà với con nhé, uống trà hạ hỏa.” Build Jakapan dìu ông.

“Bible , xin lỗi Build cho ba!” Ông Sumettikul hét.

“Xin lỗi.” Bible nói không chút thành ý.

“Con…” Ông Sumettikul hiển nhiên không đồng ý câu xin lỗi qua loa này,

“Dạ được rồi ba, con không để ý đâu mà, chúng ta xuống nhà đi.” cậu ngăn cơn phẫn nộ của ông lại.

“Build , ba xin lỗi con, nếu có ủy khuất gì thì cứ tìm ba mà giải bày, ba làm chủ cho con.” Ông Sumettikul vỗ vỗ lên bàn tay Build .

“Dạ con không sao, cảm ơn ba.”

Một lát sau, khi ba người đã có thể ngồi cùng bàn nói chuyện rồi, ông Sumettikul mới lên tiếng:

“Hôm nay ba đến đây là để nói chuyện với Bible về việc đưa Build vào công ty làm việc. Thật lòng mà nói, ba chẳng cần bằng cấp của con làm gì, chỉ muốn con nghỉ học rồi đến công ty làm việc ngay mà thôi, ngặt nỗi điều này trái ý con, cho nên ba mới phải chờ đợi. Tuy vậy, ba vẫn muốn con tranh thủ thời gian học ở trường mà đến công ty học hỏi trước, sau này công ty do hai đứa quản, ba muốn con tích nhiều kinh nghiệm hơn.”

“Dạ con hiểu mà. Chỉ còn hơn hai tháng nữa là con tốt nghiệp rồi, ba đừng lo, con sẽ cố gắng.” Build hứa.

“Thôi được, ba chờ thêm hai tháng nữa vậy. Cũng sắp tốt nghiệp rồi, con cứ thoải mái đi chơi với bạn bè đồng học, sau này ra trường thì không còn gặp nhau nữa.” Ông Sumettikul hiền hòa nói.

Câu này đánh trúng trọng tâm của Build, cậu cười tít mắt mà đồng ý, ngược lại mặt hắn thì đen như đáy nồi.

Tiễn ba về rồi, hai người vào phòng ngủ, không nói với nhau một tiếng nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro