Chap 56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, lúc Bible thay quần áo cho Bob, cậu nhóc liền nói :

"Baba, chú Build Jakapan nói 2 ngày nữa chú về rồi."

"Con phải gọi là chú Build." Bible bây giờ mới nhớ ra chưa dạy cậu nhóc gọi tên Build sao cho đúng.

"Ừm, chú chỉ đi du lịch, đương nhiên là phải về." Hắn nói rất bình tĩnh, không nghe ra buồn giận.

"Nhưng con không muốn." Bob nắm khuy áo của hắn nghịch.

"Chú ấy không thể ở lại chơi với con nữa sao?"

"Không thể, chỉ có người nhà mới ở cùng nhau thôi, con hiểu không? Còn ba với chú ấy-chỉ là bạn bè." Bible Sumettikul từ tốn giải thích cho cậu nhóc hiểu, lúc nói ra hai từ "bạn bè", trái tim hắn nhói lên một cái.

"Vậy chúng ta làm người một nhà với chú ấy đi." Nhóc con hí hửng nói.

"Không thể." Bible nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

"Sau này chú ấy sẽ có người nhà mới, có vợ, có con, làm sao chúng ta xen vào được? Ngoan nào, đừng làm rộn nữa. Bây giờ ba đi làm, con ở nhà với bà vú nhé?"

"con đi sang chơi chung với chú Build được không?" Bob chạy theo hỏi.

Bible cầm tài liệu ra đến cửa, nghe Bob nói vậy liền quay lại :"Không được. Chú ấy cần nghỉ ngơi, con không được làm phiền. Hôm nay cùng bà vú ra ngoài chơi đi, ba đặt vé rồi."

"Baba!" Bob muốn khóc lên, bé muốn cùng chơi với chú Build Jakapan cơ.

"Bob Sumettikul! Nghe lời ba."

Bob hoảng sợ nép vào mép bàn. Ba của bé rất hiếm khi gọi cả tên lẫn họ bé, mà mỗi lần gọi là chứng tỏ ba không vui.

"Dạ, con nghe lời mà, ba đừng giận." Bob chạy đến kéo tay hắn.

Bible thở dài, xoa đầu Bob:

"Được rồi, ngoan, ba đi làm đây."

"Bye ba!"

---------------------

Build nhìn đôi mắt sưng húp của mình trong gương, thật sự không thể ra ngoài được rồi. Một mình ngây ngốc trong phòng chỉ biết xem TV rồi đọc tạp chí, cậu thật sự rất buồn chán.
Nghĩ nghĩ, cậu đợi ăn trưa xong, mắt đỡ sưng liền sang phòng bên kia tìm Bob.

Chiếc thẻ Bible đưa cho cậu hôm rồi cậu vẫn còn giữ, nên không bị bảo vệ làm khó, để cậu quẹt thẻ đi vào.
Bob lúc này không có trong phòng, gõ cửa mãi không được, mở ra thì cửa đã khóa rồi.

Không biết làm gì, cậu đành đứng đợi. Khoảng 3 phút sau, Bob ăn mặc đẹp đẽ từ trong thang máy chạy vào.

"Ah, chú Build!"

Build vui vẻ bế bé lên, nhưng bé lại lắc đầu không chịu.

"Sao vậy?" Build ngồi xổm xuống hỏi.

"Ba bảo con không nên làm phiền chú." Bob vặn vẹo ngón tay. Dù ba dặn vậy nhưng bé vẫn rất thích chú Build.

"Không phiền đâu, chú rất nhớ Bob, muốn tìm Bob đi chơi." Build nựng má Bob một cái.

"Vậy được ạ." Nhóc không hiểu lí do ba không cho đi gặp chú Build, chỉ nghĩ đơn giản là sợ làm phiền đến chú cho nê biết rằng sẽ không phiền nên bé liền vui vẻ đi cùng.

Build dẫn bé sang phòng mình, cùng nói chuyện với bé. Cậu cũng bóng gió đề cập đến Bible, mỗi vấn đề bé đều trả lời rất thành thật.

"Sáng nay con nói với ba rằng hai ngày nữa chú sẽ về, ba bảo chú chỉ đi du lịch nên phải về nhà, đúng không ạ?"

"Ừm, chú chỉ đi du lịch thôi." Cậu cũng đâu phải bà chủ khách sạn đâu, đương nhiên là không thể ở đây mãi mãi được.

"Con muốn chú ở lại đây với con." Bob buồn bã nói.

"Chú cũng muốn nữa." Build rất quyến luyến cậu bé này.

"Nhưng ba nói, không phải người một nhà thì không thể ở cùng nhau." Bob ngước đôi mắt to tròn nhìn Build.

"Ba con nói vậy sao?" Build cực kì kinh ngạc.

"Phải. Ba nói sau này chú sẽ có vợ, có con, có gia đình mới. Ba với con không thể xen vào được." Bob nắm nắm bàn tay Build, nghịch các ngón tay của cậu.

Build trầm ngâm suy nghĩ, ánh mắt hiện lên sự ưu thương. Thì ra Bible đã nghĩ đến chuyện này. Cũng phải thôi, cậu từng rời bỏ hắn một lần để hướng tới tương lai "có vợ sinh con" cơ mà. Là cậu sai trước, giờ trách ai?

"Chú, chúng ta không thể trở thành gia đình sao? Có ba, có chú vậy thì con rất vui." Bob nói xong còn cười.

"À...chuyện này...phải hỏi ba con, chú không thể quyết định được."

--------------------------------

Bible tránh mặt không gặp Build suốt một ngày. Dù biết rằng mai là ngày cuối cùng cậu ở đây rồi, nhưng hắn vẫn cố không gặp cậu một cách triệt để. Hắn con nghĩ, lúc cậu về hắn cũng không gặp.

Buổi tối hôm nay, Liris ra ngoài cùng hắn bàn công việc. Trong người Bible Sumettikul có chút rượu vì ban nãy uống với khách hàng, ánh mắt hắn đờ đẫn nhìn ra cửa sổ, phong cảnh bên đường thay đổi liên tục, ánh đèn của cửa hàng bên đường cứ hắt vào cửa sổ, vệt sáng vệt tối hiện ta liên tiếp.
Hắn đột nhiên hỏi Liris :

"Anh cảm thấy tôi gặp cậu ấy ở đây, là do duyên còn chưa dứt, hay chỉ là ngẫu nhiên?"

"Tôi nghĩ ngài đã sớm đoán ra rồi." Liris hiểu rõ Bible không dễ buông bỏ đoạn tình cảm này.

"Tôi từ chối cậu ấy." Bible thở hắt ra.

"Vì ngài sợ?"

"Phải, tôi sợ. Tôi sợ cậu ấy sẽ một lần nữa quay lưng đi, sẽ lại phũ phàng." Bible nói ra những lời thật lòng.

"Ngài có can đảm sống tiếp cuộc sống một mình không? Chỉ cần ngài trả lời được câu hỏi này, tự ngài sẽ có đáp án chính xác nhất."

"Tôi không, nhưng cũng không dám yêu nữa." Bible nói ra do dự trong lòng.

"Tôi cũng không dám khuyên ngài quay lại, chỉ dám nói thế này, nếu yêu thương làm con người ta đau khổ, tôi dám chắc trên đời này không ai dám yêu. Nhưng bởi vì sợ hãi nó mà sống cuộc sống đơn độc, thật sự là điều đáng tiếc. Ngài hãy nhớ, cuộc đời này không nợ ngài cái gì, ngài cũng không nợ nó cái gì, ngài chỉ nợ bản thân mình một hạnh phúc."

Liris không trực tiếp khuyên hắn buông tay hay bắt đầu, chỉ nói như thế. Nhưng mấy lời này đã quá rõ ràng, hắn nghe qua liền hiểu.

--------------------------

Build ngồi trong phòng soạn đồ, vé máy bay cậu cũng đã đặt, chuyến bay xuất phát lúc 11h trưa. Có thể sẽ không kịp nói lời tạm biệt, cả ngày hôm nay cậu đều trông ngóng đợi Bible trở về, nhưng hắn luôn không có ở trong khách sạn, cho đến 21h cũng không thấy đâu. Đến 22h, nếu hắn về có lẽ đã ngủ rồi cũng nên. Làm giám đốc, bận rộn cả một ngày mà.

Đó chỉ là lí do để cậu chống chế cho ý nghĩ hắn không muốn gặp cậu mà thôi. Dù là hắn bận thật, nhưng cậu đã hỏi qua bà vú rồi, chưa từng có ngày nào hắn không trở về vài buổi để nhìn Bob cả. Hôm nay là ngày đầu tiên trong suốt 5 năm qua.
Nỗi đau và sự chua xót dâng trào trong lồng ngực, cậu không thể nào khống chế được nữa rồi. cậu yêu hắn, lại không cách nào ở bên hắn rồi. Hắn cự tuyệt, vì trước đây cậu đã khiến hắn sợ hãi bởi tình cảm của cậu. Bây giờ ngay cả nói câu "em yêu anh", cũng đã không còn kịp nữa rồi.

Build Jakapan sắp xếp hành lí xong vẫn không còn cách nào ngủ được. Đồng hồ đã điểm 00h, cậu ngồi dậy, mở cửa ra ngoài.

Rón ra rón rén bước về hướng căn phòng mà cậu đã đến đó được mấy lần rồi, cậu thật sự muốn gặp hắn. Dù chỉ là gặp thôi cũng được, về sau không còn nhiều cơ hội để thấy hắn, cho nên nhân lúc này tìm hắn, nhìn hắn thêm vài lần nữa.

Giờ cậu mới thấy mình tham lam quá đỗi. Ngay cả nhìn hắn cũng mong muốn một lần lại một lần nhìn thấy, chỉ nhìn thôi cũng đủ mãn nguyên rồi. Đây không phải là hèn mọn, mà là tình yêu. Chỉ có yêu nhau mới không đợi được, nhớ nhung đến mức không nhìn thấy sẽ bứt rứt.
Hắn đối với cậu có khác gì ma túy đâu, thậm chí còn hơn như thế. Mới không gặp một ngày đã thấy khó chịu vô cùng. Người ta nghiện ma túy có thể áp chế cơn nghiện được, còn cậu thì không kìm chế được nỗi nhớ nhung dâng trào trong lòng, chỉ có gặp hắn mới giải tỏa được, mới vơi đi được.
Chợt nhớ lại trước kia hắn cũng yêu cậu như vậy, cũng từng muốn tham làm nhìn cậu như vậy. Chỉ là lúc ấy cậu quá đỗi phũ phàng, suốt ngày tìm cớ ra ngoài trốn tránh hắn.

Khi ấy hắn làm sao mà chịu được?
Mọi thứ cậu làm với hắn bây giờ đều trút hết lên đầu cậu, mà cậu thì không chịu đựng giỏi như hắn được.

Đã lâu rồi không nắm lấy bàn tay hắn, không được ôm hắn, không được nằm cạnh hắn, thật sự cậu thấy rất mất mát, trong lòng chỉ có một ý niệm mãnh liệt, rằng mong được ở bên cạnh hắn mà thôi. Giờ cậu cái gì cũng không cần, chỉ cần hắn là đủ.

--------------------------

Bible lúc này mới về tới. Hắn đi đến phòng của Build, nhưng chưa kịp rẽ vào thì thấy cậu mở cửa phòng, lén la lén lút đi ra ngoài.

Đã nửa đêm, cậu ra ngoài làm gì? Thế là hắn bất động thanh sắc đi theo cậu.
Đi được một đoạn dài, hắn mới phát hiện, con đường này dẫn đến phòng hắn mà? Cậu đến đây làm gì?
Build dùng thẻ hắn đưa khi trước mở cửa thang máy. Đây là thang máy chuyên dụng, bình thường sẽ có bảo vệ đi tới đi lui để kiểm tra và bảo vệ an toàn cho dãy phòng VIP phía trên cùng phòng riêng biệt của ông chủ, bây giờ đã tối rồi, hơn nữa không có nhiều người có chìa khóa đặc biệt này nên họ nới lõng bảo vệ.

Đến trước cửa phòng hắn, cậu dừng lại rất lâu. Lâu đến mức Bible nghĩ cậu sẽ đi về thì cậu lại ngồi xuống trước cửa.
Cậu không gõ, cũng không gọi ai cả. Chỉ đơn giản là đứng trước cửa hồi lâu, rồi sụp xuống đó.

Bible thấy nếu hắn vẫn còn đứng đây thì cả hai người đều trở thành kẻ ngốc mất, liền bước đến gần.

Build cúi đầu, khi cậu phát hiện trước mình có một bóng đen bao phủ thì hốt hoảng ngẩng lên.

"Anh...về rồi sao?" Build lúng túng đứng dậy.

"Sao em không ngủ, chạy đến đây là gì?" Bible hỏi.

"Em...em tìm anh." Cậu biết bây giờ nếu còn ngập ngừng che giấu, sẽ mang đến nhiều bất lợi cho mình.

"Tìm tôi có việc gì? Vào trong đi." Hắn lướt qua Build , mở cửa phòng bằng vân tay.

Vừa bước vào, Build đã ôm chầm lấy Bible. Cậu nhanh chóng nói :

"Anh, em muốn nói với anh lời xin lỗi, anh hãy tha lỗi cho em. Em thật lòng yêu anh, đây là sự thật. Cho dù anh có không cần em, có ghét bỏ em, có xua đuổi em, em vẫn yêu anh. Đây là lời thề, không phải lời hứa." Build siết chặt vòng tay.

Bible cả người cứng như khúc gỗ, hắn không biết nói gì cho phải nữa. Người hắn yêu suốt sau năm qua đang đứng sau hắn, đang ôm hắn, đang nói yêu hắn, mà hắn lại chẳng biết phải phản ứng thế nào.Mất một lúc sau, âm thanh giọng nói hắn mới vang lên trong căn phòng tối :

"Em có biết không, trước đây anh vẫn luôn phía sau em, nhưng em chưa bao giờ quay lại. Bởi phía trước em, đã có một người một lòng một dạ em hướng tới, cho nên em chẳng đoái hoài gì đến anh. Bây giờ em quay lại, liệu rằng sau này sẽ..."

"Sẽ không." Build áp sát mặt mình vào tấm lưng hắn. "Nếu không xác định rằng mình yêu anh, em sẽ không nói nhưng lời ấy. Anh à, thời gian đã bào mòn sự bồng bột của tuổi trẻ, em bây giờ là một người đàn ông 28 tuổi, không phải chàng thiếu niên 22 tuổi nữa."

Bible im lặng không nói gì.

"Em biết anh lo sợ điều gì, cũng biết em mang lại cho anh sự tổn thương sâu sắc, cho nên anh mới không dễ dàng gì chấp nhận em. Nhưng anh yên tâm, em sẽ không ép anh làm gì hết., mọi thứ hãy để em." Nói xong, cậu buông tay, vòng ra phía trước, nhón chân hôn hắn.

Hai tay cậu vòng qua cổ hắn để đề phòng hắn dứt ra khỏi nụ hôn này. Đây là quyết định của cậu, tuy rằng không có giọt rượu nào nhưng cậu lại làm một chuyện cực kì điên rồ, có điều lí trí của cậu rất thanh tỉnh.

Cậu biết mình cần người đàn ông này. Cậu biết mình phải làm điều gì đó để giữ lấy hắn, không để hắn đi nữa. Trả bằng cái giá như thế nào cậu cũng chấp nhận.
Chất cồn trong khoang miệng của Bible truyền sang đầu lưỡi của Build. Cậu nhấm nháp từng chút một, tựa như đây là món ăn ngon nhất thế giới. Bây giờ cái gì đều không cần nữa, cậu chỉ cần người đàn ông này, duy nhất mình hắn thôi.
Bible để mặc Build dẫn dắt mình. Cậu di chuyển thân thể, mang hắn đặt lên trên giường, đè xuống hôn hắn thật sâu.

Một lúc sau, cậu cởi chính quần áo mình ra, rồi từ từ đặt vật cứng nóng của hắn vào hậu huyệt mình.

"Đừng..." Bible nói ra một chữ, cổ họng hắn đã khàn đặc, dĩ nhiên vì áp chế dục vọng quá lâu rồi.

Hắn đổi chủ thành khách, đè Build xuống dưới. Cậu hốt hoảng, tưởng hắn bỏ đi, liền liều mạng nắm chặt cánh tay hắn, nói :

"Em tự nguyện, hãy để em làm...anh đừng đi..." Câu cuối rất nghẹn ngào, dường như sắp khóc đến nơi.

"Em như thế sẽ làm chính mình bị thương." Bible giờ mới hiểu tại sao cậu lại sợ hãi như vậy, là vì sợ mình bỏ đi.

"Không sao đâu, anh cứ tiến vào đi. Em chịu được." Chẳng hiểu lấy đâu ra can đảm, Build lúc này mạnh mẽ quyết đoán chưa từng thấy.

Bible mỉm cười hôn lên môi cậu, bàn tay hắn lần mò xoa hai quả anh đào trước ngực cậu.

"Ân...ah...ahh... Bible." Build ưỡn người lên, đón nhận khoái cảm từ hắn mang lại. Mầm nhỏ phía dưới của cậu cũng rục rịch cương lên.

Bible nằm đè lên người cậu, cả hai thân thể trần trụi quấn lấy nhau, mỗi một cử động của hắn sẽ khiến "cậu nhỏ" hắn ma sát lên "cậu nhỏ" của cậu, khiến cậu khát cầu nhiều hơn, năng mông lên cao hơn.

Bible đưa một ngón tay vào hậu huyệt của cậu, tay còn lại xoa nắn cậu nhỏ phía trên để cậu dời lực chú ý mà giảm đau hơn.

"Đau thì nói với anh." Bible nhẹ nhàng đẩy ngón tay vào trong.

Phòng của hắn không có gel bôi trơn, cho nên khi ngón tay khô khốc của hắn đưa vào khiến cậu khó chịu. Bible không thể nhẫn tâm nhìn cậu chịu đau đớn đành rút tay ra, đi vào phòng bên trong lấy sữa tắm.

"Anh, đừng đi, em chịu được." Cậu nắm lấy cánh tay hắn.

"Ngoan, anh đi lấy sữa tắm bôi trơn, không em sẽ đau." Bible hôn lên trán cậu.

Build lúc này mới hiểu ra, trong phòng hắn không có gel bôi trơn. Thì ra là thế, bao nhiêu năm hắn vẫn chưa đưa người về đây, cũng không có quan hệ bừa bãi nên không có chai gel nào bên người. Nghĩ đến đây, cậu bật cười ngô nghê.

Bible quay lại với chai sữa tắm nhỏ trên tay, nhìn qua cũng biết loại nay rất đắt tiền. Khi hắn đổ ra, mùi hương dịu mát của nó làm cậu hít vào một hơi.

"Thơm quá!"

Bible mỉm cười, xoa sữa tắm trên bàn tay mình, đưa ngón tay vào trong.

Sau khi thấy cậu thích ứng được với ba ngón tay rồi, hắn mới rút ra.

"Anh vào nhé?" Bible xoa sữa tắm lên "cậu nhỏ" của mình, đặt trước hậu huyệt hồng nhuận của cậu.

"Vâng." Build gồng mình lên.

"Thả lỏng, thả lỏng." Bible vỗ lên hông cậu.

"Cố gắng thả lỏng hết nức, nếu không em sẽ đau." Nói xong hắn đẩy vào thật nhẹ nhàng.

"A..." Build rất đau, nhưng sợ vì thế mà hắn rút ra, cho nên kéo gối che mặt mình để giảm bớt âm thanh.

"Thả lỏng nào, từ từ thôi, anh sẽ không vào hết đâu." Bible xoa xoa hai bên hông cậu, giúp cậu lấy lại nhịp thở.

Sau khi Build thả lỏng rồi, Bible cũng không vội vào, cầm lấy "cậu nhỏ" của cậu vì đau đớn mà ỉu xìu của cậu.

Khoái cảm dâng lên lần nữa, Build mặt đỏ như gấc thở ra từng hơi hổn hển.

"Bible...ưm...anh động đi..."
Bible Wichapas dường như hết chịu đựng nổi, nhưng sợ cậu đau nên cố nhẫn nại, giờ được lời như cởi tấm lòng, liền từ từ đẩy vào trong.

Build với tay muốn ôm lấy hắn, hắn liền nói :"Khoan đã, đợi em thích ứng đi rồi anh mới nằm xuống người em được. Bây giờ làm tư thế đó hơi sớm, sẽ làm em đau."

Nếu bây giờ nằm rạp xuống người cậu mà động, thì hắn sẽ không biết được cậu nhỏ của hắn sẽ vào nông hay sâu, cũng không điều chỉnh được nhịp điệu. Vì thế hắn vẫn dùng cơ thể ngồi, hai tay nâng chân cậu, từ từ chuyển động thật nhẹ nhàng.

Khoái cảm dần dần bao phủ kiến Build chỉ biết nắm lấy drap giường mà rên rỉ, làn da cậu đổi sang màu đỏ đẹp mắt, Bible nhịn không được cúi xuống vừa hôn vừa liếm hai quả anh đào trước ngực.

Sau khi thỏa mãn bắn ra không dùng tay Build chỉ biết thở dốc từng hồi, hai chân cũng không vòng qua eo hắn được nữa, buông thõng xuống giường.

Trước đây cậu chưa từng nghĩ mình có thể đạt được khoái cảm cùng đàn ông, nhất là đạt đến mức này. Có lẽ vì hắn là người mà cậu yêu, cho nên khát khao mãnh liệt hơn chăng?
Còn chưa kịp suy nghĩ mông lung, Bible lại tiếp tục động. tiếng rên rỉ trong phòng càng lúc càng tăng lên.

_________

Bởi đêm qua vận động kịch liệt quá nên khi trời hửng sáng hai người vẫn ngủ say. Điện thoại Bible reo lên, hắn lập tức thanh tỉnh, bắt máy để tránh làm Build tỉnh giấc.

"Có chuyện gì?"

"Thưa, Bob muốn tìm ngài." Bên kia là giọng bà vú.

"Chị mang bé sang nhờ Liris trông hộ, tôi có việc bận." Sau đó tắt máy.

Nhìn Build ngủ say trong lòng mình, Bible chợt cảm thấy ấm áp. Hắn ôm chặt lấy người kia, đắp kín chăn, tiếp tục ngủ.

Ngủ đến 10h thì Build mơ màng tỉnh lại. Chợt nhớ ra hôm nay phải về, 11h là chuyến bay bắt đầu rồi, vậy nên cậu ngồi bật dậy, bên dưới đau đớn khiến cậu ngã xuống giường, một vòng tay quen thuộc vội đỡ lấy cậu.

"Sao vậy?" Bible hỏi người trong lòng.

"Anh, em đặt vé máy bay rồi, một tiếng nữa là bay."

"Để anh đổi vé giúp em, nhưng em định khi nào về để dời ngày khác?" Bible không giữ Build lại vì hắn nghĩ cậu về là có lí do.

"Vậy mai đi." Dù sao hôm nay cậu cũng không đi nổi.

Bible gọi điện cho cấp dưới, bảo họ xử lí. sau đó gọi thêm một cuộc nữa, dặn phục vụ mang thức ăn vào.

"Nào, anh bế em đi tắm." Bible đứng dậy nói.

Build ngượng ngùng nằm trong lòng hắn. Bible cười thành tiếng "Chúng ta có cái gì chưa làm đâu, em còn ngại gì nữa."

Sau đó hắn đặt cầu xuống bồn tắm, thuần thục xả nước, còn đổ tinh dầu vào tạo mùi hương dễ chịu.

Hai người tắm xong thì phục vụ mang thức ăn đến. Build sợ người khác nhìn thấy, liền lấy chăn quấn kín người. Dấu hôn hôm qua Bible để lại trên người cậu không ít.

Hai người ăn xong, Build tựa vào vai hắn xem TV. Lát sau, cậu nói :

"Em định về từ chức rồi sang đây."

"Sao lại vậy? Chẳng phải em rất thích công việc hiện tại sao?" Bible ngạc nhiên hỏi.

"Công việc dù tốt đến mấy, không có anh, mọi thứ đều tồi tệ." Build nắm lấy tay hắn.

"Bạn bè, gia đình chị gái em thì sao? Định bỏ hết à?" Bible nhéo mũi cậu.

"Em muốn sang đây sống cùng anh. Sao, anh có thể nuôi em không?" Build cười tinh nghịch.

"Nuôi thêm mấy người như em cũng không thành vấn đề." Bible nói đùa.

"Không!" Build hôn lên môi hắn.

"Anh chỉ được có mình em thôi!"

"Được rồi, anh chỉ cần em thôi." Bible chiều theo.

"Em không muốn anh về cùng em sao?" Hắn biết nếu bây giờ hắn về với cậu, cậu sẽ vui hơn.

"Em thấy mình không có tư cách yêu cầu anh bất cứ thứ gì nữa. Tuy rằng nếu anh về với em, em sẽ không còn gì đáng để ao ước. Nơi đó có căn biệt thự chúng ta sống cùng nhau, những nơi ta từng đi đến, nơi đó còn có gia đình anh nữa. Nhưng anh về với em thì công việc ở đây phải làm sao? Còn có Bob, ở đây tốt hơn cho bé. Em muốn ở cùng anh, nhưng không muốn làm xáo trộn cuộc sống của anh. Nếu anh lo cho em, mỗi năm về nước một lần là đủ." Build phân trần.

"Anh không nghĩ bây giờ em là người xa lạ, hoặc là người đã lầm lỗi với anh. Anh chỉ biết rằng em là người anh yêu, vậy thôi. Cho nên từ giờ về sau đừng nói em không có tư cách hay hay đại loại những câu gì tương tự như vậy." Bible vuốt ve bờ vai trần trụi của cậu.

"Không cần đâu, anh hy sinh vì em nhiều rồi, giờ em muốn vì anh làm chút chuyện. Anh đừng cự tuyệt nữa, chỉ có làm thế em mới thấy yên lòng hơn." Build vẫn quyết định như vậy.

------------------

Trưa hôm sau, Build quyết luyến bịn rịn chia tay Bible cùng Bob. Tưởng rằng cậu sẽ về luôn không quay lại, hại cậu nhóc khóc nháo một trận, đến khi cậu ôm vào lòng hứa tuần sau quay lại ở chung với hai ba con luôn thì thằng bé mới nín khóc.

Bible biết rằng người kia sẽ quay lại nên không nói gì nhiều, chỉ bảo cậu sau khi về đến nơi thì gọi điện cho hắn.

Sau khi về đến nơi, Build nghỉ một ngày sáng hôm sau liền đến nhà chị gái cậu để nói chuyện.

Nghe tin hai người quay trở lại, Anna Puttha cực kì vui mừng. Tuy rằng ban đầu cô không thích em trai mình sống cùng một người đàn ông, nhưng sau khi ông Sumettikul đến nhà tha thiết nài nỉ mong được trả phần ơn nghĩa trước đây ba đã giúp ông, muốn Build sống cùng Bible, rồi lo lắng hết thảy cho cô và em trai, cô liền không nghĩ gì nữa. Điều cô mong muốn là cậu và hắn sống thật vui vẻ bên nhau, bởi vì đó là sự kì vọng của ông Sumettikul. Hơn cả sự mong mỏi của cô là Bible đối xử với Build cực kì tốt, thế nhưng cậu lại gạt bỏ tất cả chỉ vì Sami.

Cô gái này ban đầu cô không ghét, nhưng sau này em trai cô vì cô gái này mà không nghĩ tình nghĩa của nhà Sumettikul, một mực đòi cưới cô ấy, rồi còn cuộc hôn nhân đỗ vỡ của hai người, mà lỗi là vì cô ấy nhiều hơn, cô liền không thích.

Vì vậy đối với em trai "quay về chính đạo", cô ủng hộ hai tay. Em trai nghỉ việc cũng được, định cư ở Mỹ cũng được, chỉ cần hai người sống hạnh phúc là cô yên tâm rồi.

---------------------------

Kì nghỉ đông cũng kết thúc, Build đến công ty nộp đơn xin từ chức. Cấp trên của cậu lằng nhằng không chịu phê chuẩn, bởi vì cậu đang làm việc tốt, lại có kinh nghiệm và năng lực cao, mất đi nhân viên như cậu quả thật công ty mất đi một nguồn nhân lực lớn.

Thế nhưng cậu kiên quyết nghỉ, cấp trên hỏi lí do, cậu liền nói :"Ngài thông cảm, tôi sắp kết hôn, người ấy sống ở Mỹ nên tôi sang đó định cư."

Cấp trên biết cậu li hôn được một năm rồi, lại đơn độc một mình, nay đột nhiên xin nghỉ để kết hôn không đồng ý cũng phải đồng ý. Có điều ông ta buộc cậu phải đến công ty một tuần để sắp xếp nốt những việc còn dang dở và bàn giao công việc lại cho người khác.

Đợi sau khi mọi thứ kết thúc thì Build thở phào nhẹ nhõm, gọi điện tìm Jay và cô vợ Meen của cậu ra ngoài ăn một bữa cơm, coi như lời tạm biệt.

"Cái gì? Cậu và ngài Sumettikul quay lại bên nhau? Cậu sắp sửa sang Mỹ sống?" Jay mới khui lon bia đầu tiên đã lập tức khựng lại vì tin tức này.

Build gật đầu, cậu để Yeri-con gái cưng của Jay Jirakit ngồi lên đùi mình, cô bé đã được 3 tuổi rồi, cũng cực kì lanh lợi để cho mặc cậu bế, thỉnh thoảng còn nhờ cậu xé thịt đút cho ăn. Cậu lấy khăn giấy lau mặt cho Yeri, lập tức bị Meen giành lấy.

"Anh cứ ăn đi cho nóng, Yeri cứ để em."

"Được rồi, không sao." Build cầm ly nước trên bàn đút cho cô bé uống, lại nói với Jay.

"Thật may vì tôi tìm được anh ấy. Ban đầu anh ấy cũng không chấp nhận tôi, cậu biết đó, trong quá khứ tôi là kẻ khốn nạn, hại anh ấy không ít lần. Giờ cho dù tôi có thành khẩn hay chân thành bao nhiêu phần đi chăng nữa, anh ấy cũng không tin tưởng bao nhiêu. Tựa như con chim sợ cành cong, việc tôi cần làm là khiến anh ấy yên tâm."

"Ngài Sumettikul biết cậu li hôn thì có phản ứng gì?" Jay cầm cốc bia cụng một cái.

"Cũng không phản ứng gì lớn, chỉ hỏi tại sạo, vậy thôi." Build uống một ngụm hơn nửa ly bia.

"Rồi cậu nói sao?"

"Thì nói sự thật thôi." Build đáp ngắn gọn.

Meen vừa lau tay cho Yeri vừa hỏi :"Anh tính chừng nào đi? Đi rồi không về nữa sao?"

"Ngày mai anh đi. Chuyện có về hay không anh ấy quyết, anh không biết nữa." Build uống nước do Yeri dùng bàn tay nhỏ nhắn của bé đưa tới, cậu mỉm cười véo mặt một chút.

"Cái gì?" Jay quăng chân gà
nướng lên bàn, nổi nóng. "Cậu...không ngờ cậu lại mê trai bỏ bạn như vậy, hẹn bọn tôi hôm nay rồi ngày mai liền đi hay sao? Còn định không về nữa? Cậu thê nô vừa thôi."

"Tôi muốn đi sớm vì nơi này không còn gì quyến luyến nữa, thì bên kia có hai người chờ tôi. Còn nữa, lỗi lầm quá khứ là của tôi, bây giờ anh ấy muốn tôi làm thế nào thì tôi làm thế đó, không có tư cách quyết định nữa. Huống hồ anh ấy không yêu cầu gì quá đáng hết." Build Jakapan từ tốn nói, nhưng trong chất giọng có pha chút khó chịu.

Jay thấy mình nói hơi quá, liền dịu giọng :

"Ừ thì cậu muốn làm sao thì làm hết đi, chỉ cần cậu hạnh phúc." Nghĩ lại thấy lạ, bèn hỏi :

"Cơ mà cậu bảo hai người là ai với ai?"

"Bible và con của anh ấy."

Build mỉm cười nói.Hai vợ chồng Jay Jirakit hóa đá, Build giải thích một hồi, hai người mới hiểu ra, nhưng Jay vốn đa nghi :

"Làm sao mà chắc là con của giám đốc Sumettikul chứ ( Jus Preeda), lỡ là con của ngài Sumettikul thì sao?"

"Con ai cũng không quan trọng, miễn có là được. Hơn nữa tôi biết hiện tại anh ấy độc thân là đủ." Bởi vì cậu tin Bible không nói dối cậu nên mọi chuyện đều nói dễ dàng.

Mấy người họ hàn huyên một hồi, dường như hiểu ý nhau nên hai vợ chồng không nhắc đến Sami. Yeri buồn ngủ, vì thế buổi tiệc kết thúc, ai về nhà nấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro