0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 15, tháng 5, 2022.


Tôi không thể ngừng mơ về Paris.

Paris xinh đẹp tắm mình trong khí hậu ôn đới đại dương phía Bắc nước Pháp, thanh thuần và sảng khoái hệt như anh. Nụ cười mang hương vị chín mùi ngọt ngào của vườn nho Clos Montmartre anh gửi tôi vào bất kì khoảnh khắc nào trong đời cũng làm trái tim bồi hồi hệt lần đầu gặp gỡ. Paris được xây dựng hoành tráng hai bên bờ sông Seine thơ mộng. Dường như anh đang đứng tựa vào thành cây cầu đá cổ nhất thành phố nối liền hai nhánh lớn và nhỏ của sông Seine. Tôi ôm trọn anh như cách dòng sông phẳng lặng âu yếm Paris. Trái tim và linh hồn của Paris là sông Seine. Trái tim và linh hồn của tôi thuộc về anh, bền chặt và tự nguyện như cách sông Marne mãi mãi là một nhánh của dòng Seine kiêu hãnh. Paris là nơi giao nhau giữa hai con sông này, cũng chính nơi đây cất bút lên trang giấy đời tôi một vết mực hằn sâu vĩnh viễn. Paris mang vẻ quyến rũ đến nao lòng. Nét thơ ngây mà hấp dẫn phảng phất từ cơ thể đến tận trái tim anh, mê hoặc tới nỗi khi anh nhìn tôi bằng ánh mắt nên thơ ấy, dù anh ném xương rồng vào tôi, tôi cũng sẽ ôm lấy vì nó là từ tay anh. Paris hoa lệ và lãng mạn. Mỗi chiều nắng rát vàng nghĩa trang Père Lachaise, anh dẫn tôi rong ruổi trên lớp gạch đỏ và đắm mình dưới tán cây xanh rợp cả khoảng trời trong veo. Nghe tiếng chuông reo hoang hoải nơi tiềm thức, tôi sực nhớ ra vẫn chưa nỡ buông đôi bàn tay thon dài chứa đựng những áng mây ai đã lấy trộm từ đỉnh Tháp Eiffel rồi đổ tội cho anh, bởi tay anh thật mềm mại tựa vật thể bồng bềnh trôi nổi vô định ấy.

Mặc dù tự nguyện để lại trái tim nơi thủ đô nước Pháp, tôi luôn lo lắng rằng nó rất cô đơn. Giờ đây, tâm hồn tôi vẫn luôn trống rỗng bởi thiếu đi linh hồn của trái tim. Kể cả con người cũng mỏi mệt, nói gì đến một trái tim mãi vất vưởng tìm kiếm bóng hình đã tan trong làn sương đầu ngày chẳng thể giữ nổi ánh đèn điện mãi sáng trên chiếc mũ nồi cô đơn góc rẽ đầu phố. Thời gian gặp gỡ ngắn ngủi vẫn kịp để lại ngàn vết kiến cắn râm ran, như cách chúng len lỏi vào lớp đất mềm dưới nền gạch cổ kính. Giá như anh vẫn còn ở đó, thư thả lắng nghe tiếng dương cầm vang lên mỗi buổi lễ tại nhà thờ lớn, trong lúc tôi vụng trộm ngắm anh. Đôi lần, tôi muốn gói ghém tất cả kí ức nơi đất khách vào một chiếc vali rồi vứt xuống đại dương mênh mông; nhưng rồi cứ vào những khoảnh khắc lặng lẽ ấy, tôi lại chợt nhớ tới dáng hình anh cô quạnh trên cầu, lúc ấy mát trời và gió hắt hiu hát bài ca đưa tiễn mùa xuân; đẹp đến nao lòng, làm sao có thể xóa nhòa đi được đây. Rồi giấc mơ khắc khoải ấy nói rằng, tình cảm này sẽ tan biến như cách dòng sông đang cố nuốt chửng Paris.

Thế mà tôi đã giữ được nó bao nhiêu năm nay. Bây giờ, tôi sẽ đến gặp anh. Nhân tiện trong một ngày nắng đẹp, anh ở nơi đó có đang hạnh phúc không?

Người đàn ông đã hơn tứ tuần, cẩn thận cất bức thư mãi mãi chẳng gửi đi vào chiếc phong bì mới mua, thả vào ngăn kéo. "Đến giờ khởi hành rồi, đến điểm bắt đầu và kết thúc cuộc hành trình xa xưa.''

*

*

Hàng tá tác phẩm văn chương của các nhà văn Pháp nơi Paris hiện ra vô cùng lãng mạn và tráng lệ khiến tôi nung nấu giấc mơ được ghé thăm Kinh đô ánh sáng một lần trong đời. Việc học thêm tiếng Pháp cũng nằm trong kế hoạch. Rốt cuộc, sau khi lao đầu vào hoàn thành sớm một phần hai công việc trong ba tuần tới và dành dụm khoản tiền kha khá từ việc bỏ thuốc lá hạng sang mỗi chiều, tôi đã có cơ hội ghé thăm thành phố trong mơ.

14 tháng 1 năm 1997, tôi đáp chuyến bay sớm nhất trong ngày xuống sân bay Charles de Gaulle. Nằm dài trên ghế phụ ngắm mùa xuân đang chải chuốt tóc mây phủ toàn bộ tán cây xanh ngát trên vỉa hè, ô tô đưa tôi về khách sạn trên đường Des Gobelins. Dư âm năm mới vẫn nán lại các cửa tiệm rực rỡ đồ trang trí. Dù canh thời gian đến Paris sớm nhất có thể, tôi vẫn lỡ mất khoảnh khắc bình minh, cho nên dự định đầu tiên cho ngày mai của tôi là thức dậy trước mặt trời để chiêm ngưỡng giây phút cả thành phố tắm trong ánh nắng đầu ngày gầy gò và vụn nhặt. Mùa xuân se lạnh cùng ẩm ướt. Một chiếc áo khoác mỏng vẫn chưa đủ để sưởi ấm cả cơ thể. Tôi nhanh chóng đẩy hai cái vali mới toanh vào phòng, cảm ơn nhân viên khách sạn bằng đôi câu tiếng Pháp vẫn còn ngọng nghịu. Cô nàng nhân viên thoạt nhìn trẻ tuổi tươi cười đáp lại một cách lịch sự: Hãy gọi điện thoại bàn nếu quý khách cần.

Giá như tôi có thể bày tỏ quan điểm khảng khái của mình ngay lập tức: tôi cần một hướng dẫn viên du lịch đồng hương mà lại yêu Paris đến chết đi sống lại. Xa rời Thái Lan mới vài tiếng đồng hồ mà tôi đã nhung nhớ ngôn ngữ mẹ đẻ đến nỗi nhìn cái đĩa tròn trịa bằng sứ trên bàn ăn cũng hóa ra một kí tự trong bảng ngôn ngữ học thuộc từ hồi bé xíu. Ba hoa về việc học tiếng Pháp thế thôi chứ thật ra tôi đã nhớ và hiểu được bao nhiêu đâu, đối diện với người bản xứ càng làm cái miệng lắp bắp. Quanh quẩn trong đầu tôi vẫn chỉ là mấy địa danh suốt ngày chễm trệ trên mặt báo: tòa Tháp Eiffel, khu phố châu Phi Quartier Africain, nghĩa trang Montmartre hay hàng loạt các cung điện nổi tiếng. Kiến thức của tôi về Paris dừng lại bằng các tính từ miêu tả vẻ mĩ miều cùng dáng dấp mơ ảo huy hoàng che lấp nỗi đơn côi. Thi thoảng tôi vẫn đọc được những điều thầm kín không hoàn toàn tốt đẹp về thành phố có hai mươi quận tạo hình xoắn ốc này. Thì bởi ở đâu mà lại không tồn tại những góc khuất le lói. Cứ ở trên quả địa cầu này, cái đẹp và xấu sẽ luôn cần nhau để tồn tại.

Quận 13 - nơi các thứ như pharmacine bán rẻ bằng một nửa so với các hiệu thuốc ở trung tâm Paris, gọi vậy cho dễ nhớ, và cũng bởi tên gọi quận Gobelins ít được dùng hơn cả; tôi tìm tối sầm cả mặt mũi cũng không được trên năm địa điểm nổi tiếng. Paris luôn làm tôi mê mẩn bởi những cái tên hay ho mà chẳng bao giờ nhớ nổi. Sở dĩ tôi đặt khách sạn ở đây, dù kiếm mỏi mắt cũng chỉ thấy Thư viện Quốc gia Pháp, thứ nhất bởi quận này được gọi là châu Á thu nhỏ trong lòng Kinh đô Ánh sáng; thứ hai, tôi thèm được sống ở Paris để ngắm thành phố chuyển mình chứ không hoàn toàn thích thú với việc chạy đó đây để thăm thú những gì từng lướt qua trên mặt báo. Nằm dài cả ngày trong khách sạn cũng được, hoặc sửa soạn như một quý ông lịch lãm để nhâm nhi cốc cà phê; tôi chỉ cần đắm mình trong tháng một mà thôi. Các tế bào cơ thể đòi hỏi một kỳ nghỉ phép đúng nghĩa, để sinh sôi rồi chết đi giữa mùa xuân đất khách, tham lam trở thành phần tử nhỏ nhoi theo sự chuyển mình của năm mới.

Gác lại suy nghĩ vặt vãnh, tôi gọi vài món ăn theo cảm tính để lấp đầy cái dạ dày trống rỗng. Mặt trời lên tới đỉnh đầu, nhiệt độ tăng lên. Tôi hẵng còn lười biếng gối đầu lên tờ báo Thế giới, miệng lẩm nhẩm đôi câu tiếng Pháp thông dụng.

Ba ngày sau, khi đang lạc giữa cung điện Versailles xa hoa của vị vua Mặt trời có mười một người tình (tôi thì chỉ cần có một, mà tìm mãi vẫn chưa biết người ta đang ăn sáng ở chỗ nào), cuộc gặp gỡ với anh diễn ra nhẹ nhàng và chớp nhoáng. Tôi như vớ được vàng, dù vừa dạo qua vài căn phòng trang hoàng bằng vàng, thì cái vàng này quý hơn rất nhiều.

Anh đẹp, vừa giống Paris, vừa lạ. Tên anh là Build, khuôn mặt tròn trịa mềm mại cùng má lúm đồng tiền hiện rõ khi cười. Mái tóc anh trông mượt như dòng chảy con sông tôi mới đứng cạnh để ngắm bình minh sáng nay. Lúc ấy, một chú bướm cánh xanh e thẹn vờn qua tay tôi. Có lẽ đó là lời chào từ định mệnh. Build như một món quà. Rõ ràng, thật bất lịch sự khi so sánh con người giống một món quà tặng; nhưng ý tôi là, có lẽ Paris đã dành cho tôi một thứ quá đỗi tuyệt vời, khiến tôi hạnh phúc như nhận được phước lành. Một đồng hương nơi xa lạ, một đồng hương biết tiếng Pháp: tôi đang dựa vào những lý do ấy để lý giải cho sự thân quen đến quá mức bất ngờ này.

Mọi thứ đến tự nhiên lắm, như cách tháp Eiffel chạm cái nhìn của nó vào tất cả các sự việc đang xảy ra trong thành phố. Công trình mang tính biểu tượng này có sự tồn tại sâu đậm đến mức nhắm mắt vào tôi cũng tưởng tượng ra được hai tia sáng le lói trên đỉnh tháp. Sau khi tìm ra điểm tương đồng từ đối phương, anh mời tôi đến ăn tối tại quán ăn của Tháp. Chắc hẳn anh cũng cảm thấy chúng tôi đang thu hút nhau, về nhiều mặt.

''Vậy là cậu sẽ ở đây trong khoảng ba tuần lễ?''

''Đúng vậy, ngắn nhưng đủ. Nếu ở lâu hơn, tôi sợ Paris không còn đẹp như tưởng tượng.''

''Phải rồi.'' Build cười. ''Phim ảnh và tiểu thuyết đã lãng mạn hóa phần nào thành phố này. Nó đẹp, quyến rũ, tôi công nhận. Nó ẩm ướt và chẳng thiếu những khu phố đầy rệp. Tình yêu nơi Paris âu cũng chỉ sinh ra để làm niềm cảm hứng cho các nhà văn mà thôi.''

''Anh còn có suy nghĩ bi thảm hơn cả tôi. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn thấy yêu Paris lắm. Để lặn lội sang đây đâu phải chuyện dễ dàng gì.''

''Thế sao không ở lại luôn?'' Build hỏi tôi. Một câu hỏi tưởng ngẫu nhiên, tuy nhiên ánh mắt kiên định sâu thẳm của anh khiến tôi phải cẩn trọng suy nghĩ về câu trả lời.

''Tôi không thể. Ai lại vứt công việc ăn nên làm ra ở quê hương để bắt đầu cuộc sống mới nơi thành phố luôn tồn tại như một giấc mộng xa hoa vời vợi chứ?''

Build im lặng không hồi đáp. Tôi mải ngắm sống mũi thẳng tắp của anh mà chẳng biết đồ ăn đã nguội lạnh từ bao giờ. Tại vì anh là người gốc Á duy nhất trong quán lúc này nên anh đặc biệt thu hút tôi hay còn bởi nguyên do nào khác? Nhưng tôi có nên bận tâm thái quá về cảm xúc lạ lùng đang trào lên cuống họng ngay lúc này hay không? Sau khi nhớ ra mình chỉ có ba tuần ngắn ngủi, tôi gác lại suy nghĩ hão huyền về một mối tình dịu dàng đầy than thở của những ống khỏi nhà máy công nghiệp.

Để cứu vãn bầu không khí bỗng dưng trầm ngâm giữa hai người mới quen, tôi lên tiếng. ''Anh là thế nào với Paris?''

Một câu hỏi ngớ ngẩn, tôi tưởng mình đang nói tiếng Pháp, bởi câu cú lộn xộn. Thế mà chất giọng êm êm của anh vẫn thoát ra đều đặn.

''Tôi sang Paris cùng gia đình khi tròn một tuổi. Lên mười, tôi quay lại Thái, học hai ngôn ngữ song song. Tháng chín năm ngoái, tôi quyết định trở về đây định cư. Giờ tôi làm nhiều nghề, nhưng kiếm ra nhất là nghề dịch thuật.''

''Hẳn nào anh mời tôi dùng bữa tại quán ăn sang trọng như thế này, ngay tại tòa tháp nổi tiếng nức nở.'' Tôi cảm thán, cùng lúc băn khoăn trong đầu: nếu Build làm người mẫu ảnh chắc sẽ còn nổi tiếng hơn rất nhiều. Gương mặt của anh xứng đáng ở trên trang bìa các tờ báo nổi tiếng, để xoa dịu nỗi vất vả của những người như tôi.. Hay chỉ mình tôi cần được an ủi? Quỷ tha ma bắt chứ, có lẽ tôi đã bỏ đói trái tim mình quá lâu, để giờ đây nó chấp nhận gặm nhấm bất kì thứ cảm xúc nào được đưa tới.

Build lắc đầu. ''Còn nhiều nơi tốt hơn để ăn lắm. Tôi chọn chỗ này vì đây dường như là nơi duy nhất Eiffel không thể nhìn thấy chúng ta - ngay trong lòng tòa Tháp.''

Đoạn sau, anh lẩm nhẩm một câu tiếng Pháp. Lúc này, thính giác của tôi bỗng hoạt động mạnh mẽ đến lạ thường. Nếu tôi không nghe nhầm, anh đã nói: Và tòa tháp cũng sẽ không thể nhìn thấu trái tim run rẩy của tôi lúc này.

Tôi đứng giữ hai lựa chọn, tôi đã nghe nhầm hay không? Có những cuộc gặp gỡ đẹp đẽ và kì diệu đến mức khó tin, khi mà ta có thể xao động chỉ qua một cái chạm mắt chưa đến hai giây. Câu chào giữa chúng tôi vài tiếng trước như một tiền đề mạnh mẽ cho mối quan hệ sau này.. sau này.. là đến bao giờ..? Cuối cùng, tôi vờ như không nghe thấy gì, mà chẳng hay biết lời nói của anh đã vang vọng tới linh hồn của tháp Eiffel - như một minh chứng hùng hồn và mạnh mẽ cho những dằn vặt về sau.

Trong lúc Build thanh toán, tôi xích lại gần anh để bí mật so chiều cao. Anh thoạt nhìn cao ráo, ừm, ngang tôi. Tôi nhìn đến cổ chân của anh lộ ra giữa ống quần và giày da, trông thật nhỏ nhắn, có lẽ chỉ vừa vặn bằng một vòng bàn tay tôi nắm lại.

''Được rồi, mong cậu sẽ có những kỷ niệm vui vẻ ở Paris.'' Build nói với tôi khi cả hai bước trên con đường nhỏ bao quanh bởi nền cỏ xanh mướt đã thấm vài giọt sương đêm. Tòa tháp xa dần phía sau lưng nhưng vẫn sừng sững dưới màn trời đen xám lẫn lộn.

Tôi gật đầu đáp lại, bởi còn bận suy nghĩ xem có nên nắm tay anh không. Tôi biết là đường đột và rất nực cười, nhưng đời là thế đấy, luôn ném cho con người những tình huống trớ trêu rồi để mặc cho loài động vật cấp cao này chật vật truy tìm lời giải đáp đang trôi lơ lửng giữa vụ trụ mênh mông.

"Quận mười ba cũng khá xa đấy, cậu nên về trước khi chuyến tàu cuối cùng kết thúc.''

Tôi vẫn chỉ gật đầu như một cái máy trả lời tự động. Anh hướng dẫn tôi đi đến ga nào để bắt tàu về. Lờ đi vẻ luyến tiếc không thể che giấu trên khuôn mặt tôi, anh xoay người đi trước, không quên gửi một câu chào tạm biệt: Về cẩn thận nhé. Hãy nhắn cho tôi khi cậu đến khách sạn an toàn.

Chúng tôi thậm chí còn chưa trao đổi số điện thoại hay bất kì phương thức liên lạc nào với nhau. Có lẽ đó là một cách nói lời chia ly kín đáo.

cont.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro