Phần 11: Đừng đi....!!!chết chắc đấy...!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bích Nữ

Phần 11:Đừng đi chết chắc đấy

Căn phòng này một cái cửa sổ cũng không có,hơn nữa khắp nơi dán đầy bùa,trên tường nhuốm đầy máu chó,hiển nhiên tất cả những thứ này họ sớm đã chuẩn bị cả rồi

Tuy không biết cụ thể họ muốn làm cái gì nhưng cũng đoán ra được phần nào,cha mẹ nhất định muốn làm một giao dịch với Tam cô nương đó,còn về giáo dịch cái gì,tôi không rõ.

Khóc đến cạn nước mắt,hét đến không còn hét được nữa,trong đầu chỉ cảm thấy choáng váng không chịu nổi,không biết có phải như Xa Dục nói,âm khí xâm nhập vào cơ thể,chỉ cảm giác chóng mặt,một lát thì hôn mê đi.

Không biết qua bao lâu,chỉ cảm giác bên cạnh truyền đến một hương vị thấm vào ruột gan,khiến cho cả người tôi chấn động một cái,mắt từ từ mở ra

Có thể vì cơ thể quá yếu,vừa mở mắt ra mọi thứ nhìn thấy đều mờ mờ ảo ảo
Thấp thoáng nhìn thấy một bóng người ôm chặt lấy tôi,thỉnh thoảng ấn nhẹ vào thái dương của tôi,sau đó một cảm giác thoải mái liên tục truyền đến,hình như tôi đã nằm lên trên người của ai đó

"Phu quân chàng tỉnh rồi à" chưa đơi tôi nhìn rõ đó là ai,người này ôm lấy đầu của tôi,thỉnh thoảng giúp tôi mát xa,dịu dàng nói chuyện với tôi.

Nghe thấy hai từ phu quân,cả người tôi giật mình một cái,phút chốc mồ hôi toát ra toàn thân,ý thức cũng rõ ràng hơn rất nhiều,ngồi dậy từ chân của người đó

Khuôn mặt mơ hồ đó cũng phút chốc hiện lê rõ ràng

Nhìn thấy khuôn mặt này ,tôi thở dài một hơi,bởi vì người trước măt mình không phải là tam cô nương vừa xấu vừa buồn nôn kia.

Mà là một khuôn mặt xinh đẹp ở trước mắt tôi

Người này không là ai khác chính là Tề Linh
Sau khi nhìn thấy Tề Linh ,tôi lập tức ổn đinnh lại ,cho dù là gặp lại cô ấy,sự nghi hoặc của tôi với cô ta vẫn cất giấu trong lòng,tôi trực tiếp hỏi cô ta

Tôi hỏi cô ta và tam cô nương rốt cuộc có phải là cùng một người.thông qua hàng loạt sự việt xảy ra mấy ngày hôm nay,tôi có thể khẳng định,tam cô nương và Tề Linh không thể là một người.

Sau khi nghe tôi nói,cô ấy liền bịt mồm cười nói đương nhiên là không phải

Tôi hỏi cô ta sao lại ở đây

Tề Linh nhìn tôi một cái ,bước đến trước mặt tôi,ngồi xuống,chớp chớp đôi mắt quyến rũ của cô ta nói với tôi " bà già xấu xí tam cô nương ấy là hại chàng,còn ta là đến để giúp chàng....cái này mà chàng cũng không phân biệt được sao?

Dáng vẻ bây giờ của cô ta thật là cuốn hút,nhìn khuôn mặt cô ta tôi nhất thời nuốt nước bọt,sau đó gật gật đầu

Cô ta thấy dáng vẻ ngốc nghếch của tôi,cười ha hả nói với tôi " chàng thực sự phân rõ rồi chứ?"

Tôi lại gật đầu sau đó nói với cô ta : " vậy...vậy cô đến làm ...làm cái gì?"

Hôm qua lúc ở bãi tha ma,ta không phải đã nói với chàng rồi sao,hôm nay ta sẽ đến tìm chàng,lúc này khuôn mặt gợϊ ȶìиᏂ của cô ta nhìn tôi,mắt đầy tình ý

" gì cơ,hôm qua ở bãi tha ma là cô,vậy cô ...cô"

" Đồ ngốc! Thϊếp chính là Tề Linh,còn nói là đã phân rõ ,thϊếp đây là muốn chàng biết thϊếp là ai,tiện thể đến trị triệt để vết thương

Không đợi tôi nói xong khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tiến gần về phía t,đôi tay giữ chặt khuôn mặt tôi,sau đó đôi môi đỏ hơi trều ra ,rồi hôn tôi một cái trực tiếp bịt chặt lấy miệng tôi. Ko

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân như bị một luồng điện xoẹt qua,đôi môi cô ấy hơi run rẩy,có vẻ như cô ta rất chủ động và nhiệt tình,thực ra cũng rất trục trặc.
Cho dù như vậy,tôi rất nhanh đã cảm nhận được một luồng hương khí giống như thạch rau câu từ trong họng của tôi trộn lẫn vào nhau

Trước đây quả thực có một số cử chỉ thân mật với Tề Linh,nhưng những cử chỉ thân mật đó giống như hư ảo,không chân thật như bây giờ....tôi có thể nhận thấy tim mình đang liên tục đập,cơ thể của Tề Linh đang bắt đầu nóng ran,hương vị nữ nhân nhẹ nhàng trên người cô ấy khiến tôi tâm loạn tình mê

Đúng lúc này,cô ấy vô cùng chủ động ngồi lên hai chân tôi,hai tay ôm chặt lấy cổ,không khí của hai người bắt đầu nóng rực,lúc này trong đầu tôi dường như hiện lên khung cảnh động phòng hoa chúc,khung cảnh đêm đó càng thêm phần ướŧ áŧ.

Bỗng dưng,tôi đột nhiên cảm giác có một đôi mắt đang chằm chằm lấy tôi,tôi nhìn theo hướng đó.
Vừa nhìn ra ngoài cửa,nhìn thấy cha mẹ tối sầm mặt lại,dụng ở ngoài cửa nhìn tôi,biểu cảm khuôn mặt của hai người chằm chằm vào tôi,doạ tôi một phen.

" Chàng sao vậy" cô ta thở một cách khô khan nâng mặt tôi lên hỏi

"Cha mẹ tôi" khuôn mặt khó coi của tôi đáp lời.

Tề Linh nhìn theo ánh mắt của tôi,nghi hoặc hỏi tôi nhìn cái gì vậy.

Đợi tôi ngẩng đầu thêm lần nữa,phát hiện ngoài cửa rõ ràng không một bóng người,đây là ảo giác của tôi sao,hay là cha mẹ đang nhắc nhở tôi cái gì?

Còn cô ta lúc này nóng bỏng muốn đòi cái gì đó,bị tôi đẩy ra...

Ảo giác vừa nãy giống như đổ một thùng nưosc lạnh vào đầu tôi,giúp tôi chốc lát tỉnh táo và bình tĩnh lại.

Lời của cha giống như một đĩa hát,không ngừng vang vọng bên tai tôi,tôi vội vàng chạy đến cửa,nhìn theo cửa ,bên ngoài một màu tối đen,tôi bắt đầu điên cuồng hét tên bố mẹ,dùng chân đạp mạnh vào cửa.
Tề Linh thấy trạng thái lúc này của tôi,hình như bị doạ hết hồn sau đó dịu dàng bảo tôi " phu quân,chàng sao vậy?"

Tôi nhìn thấy Tề Linh không biết tại vì sao,phiền não trong nội tâm được an ủi rất nhiều,vì vậy tôi liền lấy lời cha dạy,nói với cô ấy một lần

Sau khi nghe tôi nói ,sắc mặt cô ấy trở nên rất khó coi,nói " cái gì họ nói với chàng như thế à?"

Tôi không biết cô ấy vì sao lại phản ứng mạnh như vậy

Gật đầu với cô ấy,cô ấy lại hỏi " phu quân,lẽ nào không xem sự tồn tại của ta ra gì,còn việc của chúng ta,nói cho cha mẹ còn cả tên đạo sĩ kia nữa

Hiển nhiên "tên đạo sĩ" cô ấy nói là Xa Dục

Tôi gật gật đầu nói với cô ấy,trước đây tôi luôn mơ mơ màng màng,cho đến vừa nãy tôi mới biết tam cô nương và cô ấy là hại người khác nhau,việc tôi không rõ làm sao tôi có thể nói với họ chứ.
Sau khi nghe tôi nói,cô ấy nói liên tiếp mấy câu hỏng rồi,tôi hỏi là hỏng cái gì,cô ấy cũng không nói

Cô ấy đi đến cửa,sửa soạn một chút cánh cửa sắt đó,cửa sắt liền bị mở ra ,Tề Linh liền dặn dò tôi bây giờ hãy đi đến nhà của vương lão hán

Cũng đừng bước vào,đứng trước cổng hét tên cha mẹ,đến lúc đó cô ấy sẽ đến.

Tôi gật đầu lia lịa muốn hỏi cô ấy vài chuyện,cô ấy đã chạy xuống dưới lầu rồi...không đợi tôi đuổi kịp đã biến mất không còn tung tích.lúc này trong nhà tối thui ,tôi hét mấy tiếng cũng không có ai trả lời,gọi điện thoại cho họ,điện thoại cũng ngoài vùng phủ sóng

Để thêm dũng cảm tôi lấy từ nhà bếp một con dao gọt hoa quả,chạy về phía nhà của vương lão hán

Có thể vì quá muộn nên mọi nhà đều đã tắt đèn rồi

Có phải vì tác dụng tâm lý không,không khí yên tĩnh trong thông tối nay có chút đáng sợ,bình thường trong thôn còn có một số tiếng côn trùng kêu,chó sủa,nhưng tối nay đặc biệt im ắng .Bởi vì vừa qua 15 nên trăng hôm qua rất sáng,hôm nay chút ánh trăng cũng không có,trong thôn tối đen như mực,tôi chỉ có thể một tay cầm điên thoại,một tay cầm con dao gọt hoa quả chạy về phía nhà của vương lão hán
Chưa đi được bao xa ,không khí im ắng này đã bị một hồi âm thanh tiếng roi đánh phá vỡ

Pai pai pai

Âm thanh này phút chốc làm tôi nổi hết cả da gà...nghĩ bụng ai mà ăn no rồi không có gì làm lại lôi rồi ra chơi...

Tuy là sợ nhưng không thể không đi về phía trước,vì muốn đến nhà của vương lão hán chỉ có thể đi qua con đường này

Có điều bước chân của tôi rõ ràng chậm đi rất nhiều,sau khi bước được mấy bước,đèn điện thoại của tôi chiếu đến bên cạnh một cái cây,lúc này có một người thỉnh thoảng lại đánh vào cái cây

Nhìn thấy là người,tâm trạng lo lắng của tôi thoải mái đi rất nhiều,đi nhanh hơn về phía trước,xem xem là ai nửa đêm canh ba ở đây doạ người,sau khi lại gần nhìn thấy người này quay lưng với tôi

" chú là ai nửa đêm canh ba không ngủ ở đây làm cái gì" tôi hét lên với người đó
Người này không để ý đến tôi,chỉ là trong tay thỉnh thoảng lại lôi ra một cái roi,đánh vào cây,mỗi lần đánh vào cây đều thì thầm " đừng đi ,chết chắc đó"

" này ,chú...tôi đang định bước lên kéo ông ta hỏi ông ta những lời này có ý gì

Không đợi tôi bước lên,ông ta mạnh mẽ quay người về phía tôi,ông ta không quay lại thì tốt hơn,vừa quay lại đã doạ tôi hết hồn

Không phait ai khác chính là Vương Thuấn bị Mặc Danh dùng roi đánh chết

Cơ thểt của vương thuấn lúc này đều là vết thương bay da hở thịt rách mũi bị rơi quất nát bét rồi,trên mặt chỉ còn lại một cái lỗ rất sâu.dưới ánh đèn pin của tôi hiện ra vô cùng đáng sợ

Hắn quay đầu đôi mắt nhìn chằm chằm vào tôi,cái roi thỉnh thoảng lại quất vào cây,miệng thì thầm " đừng đi,nhất định sẽ chết,nhất định sẽ chết.."
Tình cảnh này doạ tôi nhũn cả mông ngôi sụp lên mặt đất may mà tên Vương Thuấn này sau khi nhìn tồi thì không để ý đến tôi nữa,chỉ cầm rồi tiếp tục đánh cái cây cổ thụ kia

Sau khi tôi run cầm cập đứng một bên xem,lấy dũng khí tiếp tục chạy,nêu như không vì cha mẹ nhất định với tính cách của tôi sẽ không bảo giờ đi tiếp nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro