Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông ngoại nói, lúc mẹ cậu còn sống, ngày nào cũng ôm ấp cậu trong vòng tay.

Bà ngoại bảo là, đến chết mẹ cũng chưa từng hận cha cậu.

Dì út nói là, cậu đừng chê cái tên Ái Tâm giống con gái, Nguyễn Hoàng Ái Tâm là cái tên mẹ cậu đã hứa với cha cậu sẽ đặt cho cậu ngày hai người còn ân ái mặn nồng.

Mọi người nói cha cũng yêu mẹ lắm, chỉ là có duyên không nợ mà thôi.

Từ 3 tuổi, cậu đã không cha không mẹ, nhưng vẫn được hun đúc trong tình yêu của ông bà ngoại và dì út mà lớn lên. Nên cậu trưởng thành khoẻ mạnh bình an.

Cậu biết gia đình khó khăn vất vả, nên mọi việc đều rất cố gắng.

Cậu tốt nghiệp đại học sớm một năm, ra nước ngoài hai năm, rồi lại trở về lăn lộn thêm 3 năm nữa, thời điểm cậu gặp lại Hoà Khang, cậu 28 tuổi, anh 35 tuổi.

Từ năm 15 tuổi, cậu đã tự vạch ra kế hoạch cho cuộc đời mình, từ đó đến nay 12 năm, vẫn theo đó mà cố gắng. Nhưng trong đó có hai lần, cậu không suy nghĩ gì mà đảo lộn cuộc sống của mình.

Lần đầu tiên, năm 18 tuổi, cậu từ bỏ nguyện vọng 1, đuổi theo Hoà Khang chạy đến một thành phố cách nhà của cậu hơn 7 tiếng đồng hồ ngồi xe. Cùng anh dây dưa hơn 1 năm, sau đó, mình đầy vết thương được ông ngoại đưa về.

Lần thứ hai gặp lại, anh không còn chỉ mặc mỗi áo  sơ mi trắng đứng trên bục giảng, mà đã khoác một bộ comle đắt tiền, cà vạt màu tối, chân mày rậm đôi mắt sâu hun hút dáng điệu quý ông mỉm cười nhìn cậu.

Mà cậu, dù đã luyện tập trước gương hàng ngàn lần, thì bây giờ khi đối diện với trái tim rung động trong lòng ngực, vết thương thỉnh thoảng lại đau nhói ở cánh tay, cậu cũng hiểu rõ rằng, mình không cách nào bình thản bắt tay,  thản nhiên cùng anh trò chuyện về những chuyện của mùa hè năm đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro