Chương 2: Xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cũng có ngày Hoàng Sa để tôi ở nhà một mình mà không phải đi về phía biển.

...

Đêm trăng khuyết, một người đàn ông lạ ghé thăm nhà chúng tôi. Hoàng Sa và hắn bí mật bàn bạc đến tảng sáng. Người kia vừa rời đi, Hoàng Sa đã vội đến bên tôi.

"Lần đó do ta đến muộn. Nàng chắc giận ta lắm nên mới không nói gì từ đó đến giờ".

Tôi lắc đầu. Tôi không bao giờ giận chàng, ngay từ lần đầu tiên đã vậy.

Chàng gõ đầu tôi cười khổ. "Ta biết nàng sẽ không giận nhưng ta vẫn luôn trách mình. Ta sẽ đi tìm lại âm thanh cho nàng".

Tôi lắc đầu. Tôi chỉ cần chàng ở bên thôi. Cảm giác bất an như giọt mực loang dần trên giấy, thấm dần, thấm dần.

Giữa vườn cải xanh non, chàng nắm tay tôi nói, "nàng chờ ta nhé. Nếu có phải chết ta cũng sẽ quay về".

Tôi không biết đã bao mùa trăng tròn rồi khuyết thay phiên nhau đến rồi đi trên bầu trời kia, vẫn không có tin tức gì của chàng. Những ngày tháng đó, tôi chỉ nhớ xảy ra một vài chuyện.

Thỉnh thoảng có vài cô gái tương tư chàng chạy đến oán thán tôi. Ờ, tôi cũng cố nhịn nhưng thương thầm là một chuyện, chạy đến nhà gây sự lại là chuyện khác. Ờ, thì cũng có xô xát đôi chút. Kết cục đối thủ đều bị tôi đánh đuổi òa khóc, bỏ chạy hết.

Nhìn cốc chén, đồ đạc lăn lóc trên nền đất. Nỗi buồn như thủy triều nhấn chìm tôi. Giá như Hoàng Sa ở đây, đã chẳng ai bắt nạt tôi. Sao chàng đi lâu như vậy chưa về?

Tôi chán nản dựa cửa. Bông hoa cuối cùng của mùa thiên lý đã tàn nhưng tôi ngửi được mùi hương quen thuộc khác. Hương thơm ngan ngát của hoa dành dành. Bụi dành dành nhỏ chàng ươm cạnh cửa sổ cuối cùng cũng ra hoa.

Tôi bỗng nhớ rất lâu rồi, trước khi chúng tôi trở thành vợ chồng, chàng nói, "nhà sẽ làm theo ý của vợ nhưng bên cửa sổ nhất định phải có bụi dành dành".

Khóm này được ươm từ hạt của cây dành dành gần chùa Dục Khánh nơi chúng tôi gặp nhau lần đàu tiên.

Gió từ biển lùa vào mang hơi thở mặn mòi khẽ thì thầm, "Hoàng Sa đã nói, nhất định sẽ làm được".

Mùa mưa bão nhiều, tôi tự nhủ Hoàng Sa không ra khơi cũng tốt. Đêm mưa gầm, gió gào như muốn giật phăng mái tranh chàng mới lợp. Tôi thường ngủ không yên, ác mộng liên tục quấy rầy. Mưa đỏ như máu lênh láng đầy lặt đất tanh nồng. Tiếng khóc thê lương, oán thán ngút trời.

Không biết mê man bao lâu, lúc tỉnh dậy, bão đã tan. Trời quang mây tạnh như chưa từng nổi giận. Kỳ lạ tiếng khóc thảm thiết vẫn vang bên tai tôi. Không phải trong tâm trí, từ ngoài biển vọng về. Tôi mệt mỏi ra xem. Vài mảnh thuyền bị đánh vỡ dạt vào. Vài người đàn bà ngã gục trên cát khi nhận ra đó là thuyền của chồng mình. Những đứa trẻ con hôm nào còn nhõng nhẽo, cười khanh khách với Hoàng Sa bần thần nhìn u, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Tim tôi nhói đau, vô cùng khó chịu, cảnh tượng tương tự đã từng diễn ra trong giấc mơ của tôi. Chúng thất thểu dìu u về. Ngày mai thôi, chúng không còn là trẻ con nữa.

Hoàng Sa từng nói: "Dân chài lưới được biển nuôi lớn, chết đi cũng hòa vào sóng biển". Nhưng còn những người ở lại? Tôi biết có những người vẫn đăm đắm nhìn về phía xa, hy vọng bóng người thân quen lầm lũi xuất hiện dẫu bao năm trôi qua nhuộm bạc mái đầu. Phải chăng định mệnh của những người con gái trên dải đất này là chờ đợi? Còn bé chờ thầy, chờ anh. Lớn lên chờ chồng. Cuối đời vẫn phải mòn mỏi chờ những đứa con của mình. Họ sống ngày này qua ngày khác với nỗi lo lắng, thấp thỏm đan xen với niềm vui đón đoàn thuyền đầy ắp cá tôm.

Phải chăng đó cũng là định mệnh của tôi?

Cũng có hôm mưa, vài người chạy ngang qua nhà tôi cũng không vào trú. Họ sẽ không vào nếu Hoàng Sa đi vắng. Họ sợ tôi sẽ ăn thịt họ. Ừ, đàn bà đánh ghen, còn dữ hơn cọp. Hơn nữa mọi người ở đây không thích tôi.

Mọi người thường bảo chúng tôi không hợp nhau. Tôi không biết đan lưới. Hoàng Sa chẳng biết gì ngoài biển cả. Thầy tôi không muốn con gái chịu khổ, nhất quyết không gả xa, càng không gả cho dân chài. Hoàng Sa đành bỏ biển ở rể. Thầy tôi vẫn không ưng vì chàng không biết chữ. Hoàng Sa liền học chữ.

Rồi một ngày, họ nhà tôi gặp đại họa. Thân thể tôi từ nhỏ đã yếu ớt, lại bị chấn động mạnh nên bạo bệnh. Từ đó, tôi câm lặng. Không muốn chàng chịu khổ, tôi nhờ vị sư trụ trì chùa Dục Khánh gửi lời vĩnh biệt của tôi đến chàng. Hoàng Sa vẫn nhất quyết cưới tôi. Chàng đày đọa mình dưới mưa suốt ba ngày cho đến khi tôi mềm lòng ra gặp. Chàng nhợt nhạt mà kiên định nói: "Hoàng Sa ta từng thề độc cả đời chỉ lấy một vợ là nàng. Không lẽ nàng nhẫn tâm để một người đẹp trai, tài giỏi như ta phải cô độc suốt đời. Hay nàng muốn ta cưới người khác rồi chưa kịp động phòng đã bị sét đánh chết? Như vậy còn thảm hơn. Thôi cứ để ta nằm chết ở đây luôn cho rồi".

Hoàng Sa đưa tôi về nơi chàng sinh ra, tránh xa chốn thị phi ồn ào. Những người quen biết chàng đều kịch liệt phản đối. Người đi biển kiêng kị nhiều lắm.

Hôn lễ đơn giản, có chàng, có tôi. Khách đến mừng ngoài những người trong họ tôi, không còn ai khác. Thầy tôi vốn nổi tiếng nghiêm khắc cũng bị chàng làm cho cảm động. Lần đầu tiên, tôi thấy thầy khóc. Thầy vỗ vai chàng nghẹn giọng: "Ta yên tâm giao con gái cho con rồi".

U ôm tôi cười mãn nguyện. U vẫn thường nói mỗi khi chải tóc cho tôi: "Hạn phúc lớn nhất của u là được thấy con gái mình vui vẻ trọn đời với người nó yêu thương".

Đêm ngày nối tiếp trên biển, tôi dựa vào những ký ức tươi đẹp mà khắc khoải chờ đợi. Vườn cải chẳng ai buồn hái, tốt um lên rồi tàn lụi. Đến mùa lại tự tí tách vươn mầm chồi lên. Cư dân cải luôn sinh sôi sau mỗi lần xuất hiện. Ban đầu chỉ có ba mươi tám cây, rồi bảy mươi hai cây, qua vài mùa cải đã thành một rừng hoa vàng rực rỡ.

Khi tôi đang chật vật đếm những cây rau cải già cả trong lần ngoài vườn thì có hai người đến thăm. Tôi lúng túng không biết giải thích với thầy u thế nào về sự vắng mặt của Hoàng Sa. Không ngờ u đã nói:

"Một mình ở đây chắc con buồn chán lắm. Hay theo ông bà già này ra ngoài dạo chơi một chuyến".

Tôi từ chối.

"Đừng lo, Hoàng Sa có việc. Phải lâu lâu nữa mới trở về".

Tôi ngạc nhiên. Thầy u biết anh đang ở đâu, làm gì ư?

"Con rể đang ở kinh thành", thầy nhìn vẻ mặt hoang mang của tôi, không đành lòng nói tiếp: "Con gái ngốc, Hoàng Sa làm tất cả vì con đấy".

Kinh thành là nơi tôi lớn lên, tình người ấm lạnh. Họ nhà tôi từng có người làm quan to trong triều. Khi phú quý giàu sang, khách đến nhà không ngớt. Biến cố xảy ra bỗng chốc xung quanh chẳng còn ai. Trong một ngày, danh vọng quyền quý tan biến không còn dấu vết. Họ hàng tôi lưu lạc tha phương. Tôi muốn tìm Hoàng Sa dẫu mãi mãi không thể lấy lại tiếng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro