Nhìn khung cửa mở ngược vào trong
Ta ghẹo thân ta mắt thiếu tròng
Bởi lẽ xác hèn đi chẳng được
Cho nên hồn mọn chết không xong
Thiếu nửa vầng yêu dâng trăng sáng
Thừa trăm khoảnh nhớ bán mây hồng
Cảnh sắc xưa nay hoài mê đắm
Phế nhân tàn sĩ có thương mong?
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro