Chương 12: Tự do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi tay em run run khi chạm vào cò súng, cảm xúc trong em bây giờ đang rất phức tạp. Em không biết mình nên vui hay nên buồn, nên cười hay nên khóc đây?

Bản tính em xưa nay vốn hiền lành, đến con kiến em còn không nỡ giết chứ đừng nói chi là con mèo kia. Nhưng em không còn lựa chọn nào khác, nếu em giết nó thì em sẽ được giải thoát khỏi cái địa ngục tối tăm này, em sẽ không phải chịu khổ, không bị hắn hay bọn người của Emi hành hạ nữa. Còn nếu em không giết thì cuộc đời em sẽ trôi về đâu trong những tháng năm sắp tới? Vì vậy, một là nó chết, còn hai là em chết.

Nhưng càng nhìn vào đôi mắt đáng thương kia, thì em lại không nỡ ra tay. Sao em có thể vì bản thân mà ích kỉ như thế? Giết đi một con mèo vô tội thì chẳng phải em sẽ trở thành một kẻ độc ác sao? Em sẽ nguyện trở thành một kẻ độc ác để cứu lấy bản thân mình hay em sẽ làm một người tốt để tiếp tục chịu khổ đây?

Khó nghĩ quá!

Trong đầu em đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt không biết có nên giết hay không. Em nhắm mắt rồi lại mở ra không biết bao nhiêu lần. Bất chợt em đưa mắt nhìn hắn nhưng hắn lại không nhìn em. Hắn vẫn đang mân mê sợi dây chuyền của em trên tay, khóe môi lâu lâu lại nhếch lên tạo thành một nụ cười nửa miệng, trông đểu hết sức. Em ước gì mình có đủ can đảm để bóp cò nhưng nạn nhân không phải là con mèo tội nghiệp kia, mà là hắn. Hắn là người đã gây ra cho em nhiều đau khổ nhất nhưng em lại chưa một lần nghĩ là mình sẽ ghét hắn hay hận hắn. Ông trời thật bất công khi không cho em hai cảm giác đó để em có thể ghét hắn, hận hắn. Nếu được như thế thì lòng em sẽ thanh thản biết bao nhưng em lại không làm được. Mỗi lần chịu đau đớn em chỉ biết khóc ra cho nhẹ lòng chứ không biết làm gì hết. Em sinh ra, sống với ba mẹ trong cảnh giàu sang được sáu năm thì em đã trở thành một cô bé mồ côi, phải ra đường xin ăn. Đối với những tiểu thư nhà giàu sống trong cảnh giàu sang, được ba mẹ nuông chiều quen rồi thì khi ra đời, sống trong cảnh nghèo khổ thì họ có thể sống được không?

Em không cần biết những người khác như thế nào nhưng riêng em, em nghĩ mình có thể làm được. Dù sống trong cảnh giàu sang hay bần cùng em cũng đều sống tốt. Em luôn đối xử tốt với mọi người nhưng không một ai có thể hiểu cho tấm lòng của em cả. Họ nghĩ em giả tạo để lấy lòng người khác, nhưng thử hỏi, nếu em muốn lấy lòng người khác thì tại sao em lại không lấy lòng những người giàu có mà đi đối xử tốt với một đứa ăn mày làm gì? Có ai muốn lấy lòng một đứa ăn mày không?

Đời người mà, lòng dạ thật khó đoán. Khi mình đối xử tốt với ai thì họ lại cho là mình giả tạo, ác quỷ đội lốt thiên thần. Còn khi mình đối xử tệ thì họ lại cho mình là kẻ độc ác, vô nhân tính. Miệng lưỡi người đời thật ghê sợ! Chúng ta không bao giờ cấm cản được.

- Sea!

Hắn buột miệng gọi tên em khi nhìn vào chữ Sea được khắc đằng sau mặt dây chuyền. Hắn chỉ lo nhìn vào thứ đang cầm trên tay mà không để ý thấy sắc mặt em đang dần giãn ra, vẻ căng thẳng cũng biến đâu mất, thay vào đó là một nụ cười được nở trên môi em. Em vui lắm! Vì em đã được nghe thấy cái tên cao cả của mình từ miệng người khác chứ không phải do em tự độc thoại. Bây giờ thì em không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, em đã có quyết định.

Em từ từ nới lỏng ngón tay mình ra khỏi cò súng và đặt nó xuống đất trước hai cặp mắt ngơ ngác lẫn kinh ngạc của Luck và Zin. Em nhìn hắn rồi nhẹ lắc đầu:

- Tôi không làm được!

Chính vì lời buột miệng của hắn lúc nãy nên em mới thức tỉnh. Sea! Em có cái tên cao cả như vậy thì em không thể làm thế, em không thể bôi bác lên cái tên mà ba mẹ đã đặt cho em được.

Hắn thu sợi dây chuyền vào trong tay, nhìn em cười khẩy thể hiện thái độ khinh thường. Em nhát gan hơn hắn tưởng, thực chất thì trong khẩu súng đó không hề có lấy một viên đạn nào cả. Hắn đã lấy hết đạn trong đó ra trước khi bảo Luck đưa em tới. Em chỉ cần bóp cò một cái thôi là có thể được tự do rồi nhưng sao em lại không làm? Là do em không đủ can đảm hay đó chính là bản chất con người thật của em?

- Vậy là mày chấp nhận làm tiếp?

Em nhìn xuống con mèo một lúc rồi nhìn hắn, gật đầu một cách chắc chắn. Mười năm, một thời gian không quá dài cũng không quá ngắn, rồi nó sẽ qua nhanh thôi mà. Em không cần phải suy nghĩ nhiều làm gì cho mệt thân. Một khi em đã quyết định như vậy thì em đã chấp nhận chịu khổ khi còn ở đây. Trải qua nhiều đau khổ rồi thì chúng ta sẽ mạnh mẽ lên thôi. Nên Sea à! Em không cần phải lo gì cả, cứ sống cho thật tốt như trước là được. Hơn nữa, em chỉ cần biết là tuy thể xác em ở đây nhưng tâm hồn em lại được tự do bay nhảy ngoài thế giới rộng lớn kia. Họ giam được thể xác em chứ tâm hồn em thì không.

Hắn nhẹ lắc đầu, bây giờ hắn không biết phải nói gì với em hết ngoài việc sai Luck đưa em về. Sau khi cả hai đi khỏi, hắn mới trở về phòng mình.

Hắn bỏ sợi dây chuyền của em vào chiếc hộp nhỏ màu xanh rồi leo lên giường nằm. Quơ tay lấy con gấu bông to đang ngồi trên đỉnh đầu xuống, ôm chặt vào trong lòng. Hắn vốn là một người không thích gấu bông vì hắn nghĩ những thứ đó chỉ dành cho con gái thôi, nhưng con gấu này là do mẹ hắn tặng nên nó là ngoại lệ.

Hắn vừa nhắm mắt lại thì hàng loạt hình ảnh của em chợt hiện lên trong tâm trí hắn. Từ nụ cười khi lần đầu hắn gặp em cho đến hành động của em khi khom người xuống nhặt tờ 20 đô lên bỏ vào mũ của thằng bé ăn mày kia, rồi lúc em đứng dưới mưa, lúc em khóc khi bị hắn hành hạ bằng những trò chơi dã man. Tất cả hình ảnh của em đều như một thước phim quay chậm trong đầu hắn. Hắn bật ngồi dậy, lắc đầu xua tan đi những hình ảnh ấy. Sao tự nhiên hắn lại nghĩ về em chứ? Em là cái quái gì mà đáng để hắn quan tâm?

Hắn lấy tay đánh đánh vào đầu mình vài cái cho tỉnh, thôi suy nghĩ về em nữa. Chỉ là một chút ấn tượng của hắn về em thôi chứ chẳng có gì đặc biệt cả. Em đơn giản chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền nếu không muốn nói là vô giá trị để cho hắn xả stress hay những lúc buồn bực mà thôi. Em đối với hắn là hoàn toàn không có cảm giác, dù là một chút cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro