Chương 16: Sự quan tâm và viên thuốc mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Zin ơi! Cậu có nhà không?

Liz vừa bước vào đã chạy khắp nhà tìm hắn, dường như có chuyện gì rất quan trọng nhưng là chuyện vui chứ không phải chuyện buồn, vì nhìn mặt Liz có vẻ rất hớn hở.Em nghe tiếng cậu nên từ trong phòng chạy ra, vẻ mặt hớn hở không kém:

- Anh Liz! Anh đến đây tìm thiếu gia hả?

- Ừhm! Có Zin ở nhà không em? - Liz nhìn em cười rồi hỏi.

Em cười nhìn lại cậu, chỉ có ở gần Liz em mới có thể cười được thôi chứ nếu có mặt hắn thì em không dám.

- Dạ không! Thiếu gia đưa tiểu thư đi chơi rồi! - Khi nói ra câu đó, giọng em hơi chùng xuống và ánh mắt cũng lộ rõ tia buồn bã.

Nhưng dường như Liz không phát hiện ra điều bất thường nơi em nên cậu nói tiếp:- Vậy khi nào Zin về, em nói cậu ấy qua nhà anh gấp nha!

Em nhìn Liz rồi nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời. Liz thoáng thấy sắc mặt nhợt nhạt và đôi mắt đen sì như con gấu Panda của em, cậu lo lắng hỏi:

- Sao sắc mặt em tái thế? Bộ em bệnh hả? - Liz nói rồi đưa tay sờ lên trán em, sau đó săm soi mặt em cho thật kĩ rồi cậu kết luận - Không phải bệnh! Là do em thức khuya quá phải không?

Em không nói gì hết mà chỉ cười trừ nhìn cậu, quả thật là bác sĩ tương lai có khác chỉ mới nhìn thôi mà đã biết em bị gì rồi. Em phải thừa nhận rằng Liz ngoài vẻ đẹp trai ra, lại còn tài giỏi và tốt bụng nữa. Từ nhỏ đến giờ chỉ có mỗi Liz là quan tâm và lo lắng cho em thôi. Cậu hệt như một người anh trai của em vậy, những lúc em bị sốt là cậu liền mời bác sĩ đến khám cho em trước những ánh nhìn tóe lửa của bọn người Emi. Cậu đã không quản khó nhọc mà lo cho em, thậm chí nhiều lúc cậu còn cãi nhau với hắn vì em nữa. Em không biết phải đền đáp công ơn của cậu như thế nào cho đủ nữa.

- Dạ! Chắc là do lạ chỗ nên em ngủ không được, ở vài hôm là sẽ quen thôi mà! Anh không cần phải lo cho em.

Nở một nụ cười hiền để cậu yên tâm, em không muốn nói cho cậu biết về giấc mơ đó vì em không muốn cậu phải bận tâm về em thêm nữa. Cậu đã vì em mà làm quá nhiều chuyện rồi và em cũng không muốn người ta nghĩ rằng mình lợi dụng lòng tốt của cậu.

- Ngốc! Anh không lo cho em thì lo cho ai?

Liz cốc nhẹ vào giữa trán em một cái thể hiện sự yêu mến. Cậu rất thương em nhưng là thương theo kiểu người anh trai thương yêu người em gái chứ không phải thương theo kiểu tình yêu. Từ nhỏ cậu đã mong có được một đứa em gái để cậu thương yêu, chiều chuộng nhưng ba mẹ cậu lại không đáp ứng được yêu cầu đó. Nhưng từ khi em đến, cậu đã bắt đầu coi em là đứa em gái của mình, bằng chứng là cậu rất quan tâm em, lo lắng cho em từng li từng tí và cũng từ lúc có em, cuộc sống của cậu đã trở nên hồng hơn, không còn đen đủi như trước nữa. Nói chung, em là niềm vui lớn nhất của cậu.

- Anh này! - Em lấy tay xoa xoa trán, vờ đau nhưng rồi sau đó em lại cười, em biết là cậu rất thương em như em đã từng thương cậu vậy - À quên nữa, anh muốn uống gì để em lấy cho?

- Thôi khỏi! Bây giờ anh có việc phải về rồi, em nhớ những gì anh dặn nha!

- Dạ!

Liz tạm biệt em rồi vội vã ra về, em tiễn cậu ra cửa rồi đi về phòng mình.

Nói về vẻ đẹp thì Liz không bằng hắn nhưng nói về sự tốt bụng thì hắn không bằng Liz. Bằng chứng là Liz chưa bao giờ làm hại em hết, còn hắn thì cứ vài ngày lại nghĩ ra những trò chơi quái gở rồi bắt em chơi, nhưng chẳng có trò chơi nào mà em trải qua đều có thể trở về với tâm trạng bình thường cả. Mỗi lần như vậy, em chỉ có một cảm giác duy nhất về hắn và trò chơi của hắn là sợ, sợ và sợ.

...

Suốt buổi đi chơi đó, hắn không mở miệng nói một lời nào cả. Hắn cảm thấy khó chịu khi bị những ánh mắt dòm ngó của những người trong khu vui chơi, còn Jane thì cứ làm ra vẻ thân thiết bằng cách ôm cánh tay và tựa đầu vào vai hắn. Jane cảm thấy rất tự hào vì có một người yêu đẹp trai như hắn, thử nhìn những cô gái cùng lứa kia mà xem, dù đã có bạn trai đi kè kè bên cạnh mà vẫn còn trơ tráo nhìn hắn. Mỗi khi đi lướt qua những cô gái đó, Jane đều nhếch môi một cái đầy tự đắc.

Hắn thật sai lầm khi đồng ý đi chơi với Jane và hắn cũng không hiểu tại sao cô lại đòi đi đến khu vui chơi này, lại còn rủ hắn chơi đủ trò của con nít nữa chứ. Thật bực mình!Jane rủ hắn đến đây chơi là muốn tỏ ra thật trẻ con trước mặt hắn, để cho hắn cảm thấy cô dễ thương, đáng yêu mà mở lòng đón nhận cô. Nhưng có lẽ cô đã lầm, vì cô càng làm ra vẻ trẻ con thì càng làm cho hắn ghét thêm mà thôi.

Hắn đi chơi với cô cũng chỉ vì muốn tránh mặt em - một người có vẻ mặt ngây thơ và trẻ con nhưng cũng hết sức giả tạo, theo hắn là vậy. Nhưng hắn không ngờ là Jane lại làm vẻ mặt đó, như thế chẳng phải là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa hay sao?

Nhiều lúc hắn muốn bỏ về ngay lập tức nhưng nhìn vẻ mặt hớn hở của Jane thì hắn lại không nỡ, và hắn đã cố chịu đựng trong suốt buổi đi chơi đó để không làm cô cụt hứng mặc dù hắn chẳng thấy vui là mấy.

Chiều khoảng năm giờ, hắn chở Jane đi hóng mát và tham quan khắp thủ đô Washington. Phải nói là ở đây có nhiều cảnh rất đẹp, lại còn có những công trình kiến trúc lớn hoành tráng nữa. Đi hết nơi này đến nơi khác, cuối cùng khi không còn nghĩ ra chỗ nào để đi nữa thì hắn chở cô về nhà.

...

- Thiếu gia! Ngài đi chơi có mệt không ạ?

Em có nhã ý quan tâm hắn nhưng hắn lại chẳng đoái hoài gì tới em, thậm chí còn không thèm nhìn em lấy một cái. Hắn cứ thế mà bước vào nhà, suốt ngày đi chơi với một người như Jane đương nhiên là mệt rồi, có vậy mà cũng hỏi. Thật đáng ghét!

Em có hơi buồn khi hắn lạnh nhạt với mình nhưng sau đó em cười tự an ủi mình rồi chạy theo hắn, nói về chuyện lúc sáng Liz dặn em:

- Sáng nay anh Liz có đến tìm ngài nhưng không gặp, anh ấy bảo khi ngài về hãy đến nhà anh ấy có việc gấp.

Em cố cười thật tươi trước mặt hắn nhưng hắn không quan tâm, vừa nghe em nói xong là hắn đã lập tức đi ngay mà không kịp thay đồ. Em giơ bàn tay lên không trung định gọi hắn nhưng hắn đã đi mất. Em hạ tay rồi cụp mắt xuống, vẻ mặt buồn xo đi đến ghế sofa ngồi thu lu ở đó. Em phải làm gì để hắn chú ý đến em đây? Có lẽ tình yêu của em đã đến quá sớm nên em không thể nào kiềm chế được. Dù lúc trước hắn đã đối xử rất tàn nhẫn với em nhưng em không bao giờ ghét hắn. Bây giờ, em đã yêu hắn và em cũng không biết tại sao mình lại yêu hắn? Em chỉ nghĩ đơn giản một điều là tình yêu thì không có lý do.- Sao? Hồi sáng cậu đến tìm mình có gì không?

Hắn vừa đến nhà Liz đã đi thẳng vào phòng chế tạo của cậu ngay vì hắn biết vào giờ này cậu lúc nào cũng ở trong đó và đúng như vậy.

Liz đứng trước bàn thí nghiệm hóa học để xem xét tình hình tiến triển của các loại thuốc, thấy hắn đến cậu vội vã cầm theo một cái lọ thủy tinh nhỏ có một viên thuốc duy nhất trong đó rồi dời khỏi bàn đi đến ghế ngồi.

Sau khi cả hai yên vị trên ghế, Liz mới đặt lọ thuốc lên bàn rồi từ tốn nói:

- Mình mới chế tạo ra một loại thuốc có tên là Ensima, và loại thuốc này chỉ dành cho những người bị nhốt vào phòng tối với mục đích là làm cho họ sợ mà thôi. Con Franky nó sẽ không dám đụng đến người đã uống viên thuốc này đâu.

Liz vừa dứt lời thì hắn cầm lo thủy tinh lên, mở nắp đổ viên thuốc có màu đỏ ra tay rồi đưa lên xem xét. Nhìn một lúc, hắn nhíu mày hỏi:

- Cậu có thể giải thích rõ hơn được không?

Liz nhìn hắn lắc đầu, thường ngày hắn thông minh lắm mà, sao hôm nay lại chậm tiêu quá vậy?

- Là như vầy, nếu như cậu muốn cho ai đó vào phòng tối với mục đích là chỉ muốn dọa cho người đó sợ thôi thì cậu hãy cho người đó uống thuốc này. Thuốc sẽ phát huy tác dụng sau năm phút khi uống và hết tác dụng trong vòng ba mươi phút đổ lại. Và sau khi thuốc ngấm, trên người của người đó sẽ tỏa ra một mùi hương lavender, mùi này đối với con người thì rất thơm và dễ chịu nhưng đối với con Franky thì cực kì ghét. Vì vậy mà con Franky sẽ không dám đụng đến người đó.

- Ừhm! Mình hiểu rồi! Mà đã có ai thử nó chưa? - Hắn gật đầu rồi hỏi.

- Chưa! Mình chỉ mới hoàn thành nó sáng nay thôi và mình cũng chưa biết nó có hoàn toàn đúng với với những công dụng mà mình đã làm ra không nữa.

- Cậu yên tâm! Mình sẽ thử giùm cậu!

Hắn nói xong rồi đứng dậy bỏ đi, không quên cầm theo lọ thuốc. Liz không hiểu ý hắn là gì nhưng dường như cậu thấy trong mắt hắn có cái gì đó nham hiểm khi hắn nói ra câu đó. Đột nhiên trong lòng cậu lại dấy lên một cảm giác bất an nhưng cậu mong rằng chỉ là do mình nhạy cảm quá thôi chứ không phải chuyện gì đáng sợ lắm.

Cậu hy vọng hắn sẽ thay đổi mà sống tốt hơn, không tàn ác và bạo ngược như xưa nữa. Chỉ nghĩ đến những gì hắn đã đối xử với em khi xưa thôi là cậu đã thấy không an tâm khi để em ở gần hắn rồi, nhưng cậu lại không làm được gì vì em là người mà hắn đã đưa vào nên cậu không có quyền ngăn cản hắn làm những điều mà hắn thích. Trong việc này, cậu hoàn toàn bất lực.

Cậu thở dài rồi đứng lên trở về bàn thí nghiệm, trong lòng đang mang một nỗi lo lắng không yên. Liệu đó có là sai khi cậu đưa viên thuốc cho hắn?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro