Chương 108. Lâu dài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương Cửu Mân có vẻ sẽ dự định cải trang cho đến lúc thiên hoang địa lão.

Tô Tô tạm thời không song tu với hắn, hắn nghĩ đến gì đó liền cong môi.

Nàng đang có khúc mắc, có phải chứng tỏ trong lòng nàng không có Nguyệt Phù Nhai?

Tô Tô quan sát thêm vài ngày, thấy hắn càng diễn càng thật. Lúc bấy giờ, tất cả đệ tử ở Hành Dương tông đều đã xem hắn như đại đệ tử tôn kính.

Một con sói ranh mãnh trà trộn vào một đám cừu non, hết lần này tới lần khác cố tình kiềm chế bản tính của mình, giả vờ rằng mình đơn thuần và chính trực.

Tự dưng Tô Tô muốn chỉnh hắn.

Nếu chàng đã muốn diễn, được thôi, vậy cố gắng đừng để lộ nha!

Ban ngày nàng bảo tiên hầu mang chậu cỏ hương lan vào. Đêm đến, khi Thương Cửu Mân trở về liền nhìn thấy trong phòng có hai chậu cỏ hương lan.

Tô Tô đứng ở bên cạnh tưới nước cho chúng.

Hôm nay sắc mặt nàng không tồi, so với trước đó đã có tinh thần hơn.

Hắn ngắm nhìn một lát, trong mắt toát lên sự dịu dàng, ôm lấy nàng từ phía sau: "Hôm nay sao lại có nhã hứng làm những việc này?"

Từ lúc hai người kết làm đạo lữ cho đến nay, hiếm khi có phút giây thân mật như thế.

Thương Cửu Mân luôn chú ý đúng mực. Nguyệt Phù Nhai là kiểu người có tính cách tương đối câu nệ, chắc chắn sẽ không quá mức chủ động, bởi vậy hắn ôm lấy nàng cũng không dám ôm chặt.

Tô Tô cười thầm, biết hắn duy trì vẻ ngoài thể diện và thủ lễ quả thực không dễ dàng, nàng nói: "Ở tiên điện trống trải quá, ta mới nhờ người đem đến mấy chậu hoa cỏ."

Môi Thương Cửu Mân như đang cọ qua cổ nàng, nói bằng giọng điệu khàn khàn: "Nếu nàng cảm thấy tiên điện nhàm chán, ngày mai chúng ta lập tức trở về Trường Trạch."

"Không cần đâu, Trường Trạch quá quạnh quẽ, tiên điện vẫn tốt hơn."

"Bây giờ có buồn ngủ không?" Hắn hỏi, thản nhiên nhìn vào chiếc cổ xinh đẹp của nàng mà thăm dò, "Thành thân đã được mấy ngày rồi, mệnh hồn của nàng vẫn chưa được tu bổ."

Tu bổ mệnh hồn, song tu ngay lúc nàng đang tỉnh táo.

Việc này chẳng biết là ai đang chiếm tiện nghi của ai. Với tình hình hiện giờ của Tô Tô, chỉ có Thương Cửu Mân truyền tu vi cho nàng, như vậy tu vi của hắn không những không thăng tiến được, ngược lại còn thụt lùi.

Tô Tô ở trong ngực hắn xoay người lại, làm hắn suýt chút nữa không kịp thay đổi biểu cảm, nét mặt cứng đờ. Sau đó hắn bất chợt nhìn nàng một cách ngại ngùng , ánh mắt trong trẻo không có chút tà niệm nào.

Tô Tô nghĩ thầm: chàng muốn ta đồng ý hay là cự tuyệt đây?

Nàng nhịn cười, ngẫm nghĩ một lát thì đây đúng là trò hay, nàng liền phối hợp với hắn, gương mặt ửng hồng nhìn hắn, khẽ gật đầu một cái.

Ngay lập tức, Thương Cửu Mân lạnh mặt, siết chặt nắm tay.

Tô Tô nhìn thần sắc của hắn liền đoán được giờ phút này hắn đang nghĩ gì. Đơn giản hắn cho rằng mình đồng ý song tu với Nguyệt Phù Nhai.

Nàng còn ngây thơ cho rằng, nếu trong đầu người này chỉ có suy nghĩ dâm tà, chắc chắn hắn sẽ không tức giận, thậm chí còn mừng thầm.

Nhưng khi mình gật đầu, hắn lại nổi giận. Có một thoáng hắn quên mất mình đang cải trang thành Nguyệt Phù Nhai, thiếu chút nữa là xé rách vỏ bọc ngụy trang, bàn tay hắn gần như bóp chặt lấy thắt lưng của nàng.

Tô Tô giả vờ như không biết, hoang mang nhìn hắn: "Phù Nhai?"

Hắn đè nén cơn tức giận xuống.

"Xin lỗi!" Hắn nói.

Tô Tô thề, nàng nghe được thứ hương vị cắn răng nghiến lợi trong giọng nói của hắn. Rõ ràng lửa giận đang bùng cháy, thế mà còn phải trưng ra bộ dáng trấn tĩnh.

Thậm chí dưới cái nhìn của Tô Tô, hắn phải vờ như đang vui vẻ, nhưng trong ánh mắt không hề có ý cười.

Tô Tô cố ý nhìn xuống thắt lưng của hắn.

Hắn lặng im không nhúc nhích, cứ nhìn chằm chằm đỉnh đầu nàng.

"Nàng thích Nguyệt...ta không?" Tô Tô bị người đó nâng cằm lên, "Nhìn ta đi."

Tô Tô muốn nhắc nhở hắn một câu, người chàng đang diễn chính là Nguyệt Phù Nhai, không phải là kẻ thù muốn giết ta.

Nàng bỗng nhiên muốn biết, người này có thể chịu đựng tới khi nào.

Dưới cái nhìn bức bách của hắn, nàng cắn cánh môi, nói: "Đương nhiên là thích. Phù Nhai, chàng làm sao vậy, sắc mặt khó coi quá. Ta thích chàng...chàng không vui sao?"

Hắn nhắm mắt lại, sau đó liền mở ra, cười nói: "Đương nhiên là vui rồi, sao lại không vui chứ!"

Hắn kéo nàng tới, thoắt cái, chiếc áo ngoài hắn cẩn thận mặc cho nàng hồi sáng liền rách tan nát.

Tô Tô biết hắn giận.

Chắc là hắn đang tức đến mức muốn bóp chết nàng.

Nhìn hắn nổi giận, nàng càng muốn bật cười.

Lúc hắn ép lên người mình, Tô Tô biết không thể. Nếu thật sự để hắn làm tới, chắc hắn sẽ giày vò nàng đến chết.

Tay nàng vừa khẽ nhúc nhích, bất chợt có một người đệ tử từ bên ngoài chạy vào.

"Dục Linh tiên tử, Dục Linh tiên tử..."

Tiên hầu chạy vào, vừa nhìn thấy tư thế ái muội của hai người liền vội vàng cúi đầu xuống, mặt đỏ bừng.

Thương Cửu Mân lạnh giọng nói: "Cút ra ngoài."

Tiên hầu cũng vô cùng xấu hổ, vội vàng muốn rời đi.

Tô Tô hỏi: "Có chuyện gì?"

Ở Hành Dương tông, địa vị của Tô Tô cao hơn Nguyệt Phù Nhai, tiên hầu vội nói: "Sáng nay ta đã nhầm, ban đầu định đem cỏ trừ tà đến, kết quả lại thành cỏ hương lan. Tiên quân lại bị dị ứng với cỏ hương lan..."

Dứt lời, nàng ta cúi đầu ôm lấy hai chậu cỏ hương lan rồi chạy biến, không dám nhìn Tô Tô và Thương Cửu Mân.

Nghe nàng ta nói xong, Tô Tô quay đầu, lo lắng hỏi: "A, thiếu chút nữa ta quên chàng bị dị ứng với cỏ hương lan, chỉ cần lại gần liền sốt cao và nổi ban đỏ, chàng có thấy khó chịu không?"

Người trên thân cứng đờ.

Nàng giơ tay đặt lên trán hắn, ngạc nhiên nói: "Sao lại không..."

Hắn bất chợt nắm chặt tay nàng, bình tĩnh cười cười: "Chỉ là có hơi khó chịu, vừa rồi không để ý tới."

Sắc mặt hắn không đổi, trong chớp mắt liền cầm lấy tay Tô Tô đặt lại lên trán mình.

Tô Tô sờ một cái, nhiệt độ vừa nãy còn bình thường mà giờ lại nóng hổi.

Nàng cởi bỏ vải buộc, vén tay áo hắn lên. Quả nhiên, trên cánh tay cường tráng của thiếu niên có lẻ tẻ những nốt đỏ hiện lên.

Nàng suýt bật cười thành tiếng, vẻ mặt lại lo lắng nói: "Phù Nhai, chàng chờ một chút, ta lấy thuốc cho chàng."

Tô Tô đẩy hắn ra, lấy một cái bình màu xanh từ trong tủ. Nàng khẽ cong môi, trở lại bên cạnh hắn và phấn khởi nói: "Ăn cái này sẽ không khó chịu nữa."

Thương Cửu Mân nhìn chằm chằm vào cái bình trong tay nàng, cười nói: "Được!"

Tô Tô đổ hai viên đan dược ra, nghiêm túc bịa chuyện: "Loại đan này sẽ lấy cười dừng ngứa, sau khi Phù Nhai chàng nuốt vào, ắt sẽ không nhịn được cười, nhưng không sao hết."

Sắc mặt hắn cứng nhắc, Tô Tô vuốt ve khuôn mặt hắn.

Nếu như hắn muốn diễn tiếp thì nhất định sẽ không dám phản kháng, nàng nhanh chóng đút vào.

Một lúc lâu sau, thấy Thương Cửu Mân không thay đổi sắc mặt, nàng hiếu kì nói: "Sao chàng lại không cười, thuốc này rất có hiệu quả mà."

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, hắn nói: "Ta cố chịu đựng."

Nàng còn đang định nói gì nữa, thế nhưng hắn không nhịn được bèn dùng đôi chân dài chặn nàng lại: "Ngoan, đừng nghịch ngợm."

Cảm thấy Thương Cửu Mân sắp bị mình chơi hỏng rồi, Tô Tô đành ngoan ngoãn nằm đó. Nàng định bụng hôm nay sẽ bỏ qua cho hắn, ngày mai lại tiếp tục.

Một người vĩnh viễn không bao giờ có khả năng biến thành một người khác. Muốn trở thành người khác, hắn nhất định phải chịu đựng rất nhiều khổ sở và vất vả.

Tô Tô bất tri bất giác ngủ thiếp đi, qua hồi lâu, nàng lại có ý thức. Ở Hành Dương hiện tại đã là ban đêm, minh châu trong tiên điện tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Nàng cảm thấy người mình rất dễ chịu, giống như đang ngâm mình trong làn nước ấm áp. Khi mở mắt ra, nàng mới phát hiện Thương Cửu Mân đang truyền tu vi cho mình.

Ngón tay tái nhợt của hắn đặt trên mi tâm nàng, ánh sáng màu xanh lưu chuyển giữa hai người. Đêm nào nàng cũng ngủ rất yên ổn, hôm nay mới biết được lí do chính là như vậy.

Chẳng trách dù cho hai người không song tu, nàng vẫn không cảm thấy mệnh hồn khó chịu, vốn dĩ chính là nhờ Thương Cửu Mân độ tu vi cho nàng mỗi ngày.

Nhưng mệnh hồn của nàng không hoàn chỉnh, lượng tu vi này sẽ biến mất rất nhanh.

Hắn nhận ra nàng đã tỉnh lại, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng: "Sao thế? Có chỗ nào không thoải mái ư?"

Trong lòng nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu.

Linh đài sáng rỡ tựa như bị thứ gì đó trói buộc, lại một lần nữa, nàng cảm nhận được mùi vị ê ẩm và căng thẳng, làm cho hốc mắt đỏ hoe.

Tô Tô nằm trong lòng hắn, hắn cụp mắt nhìn nàng. Trong mắt vốn là Thương Cửu Mân sinh ra đã lạnh nhạt, chậm rãi biến thành một Nguyệt Phù Nhai ôn hòa.

Nàng không nói lời nào, bất ngờ ngồi dậy và hôn lên mặt hắn.

Thương Cửu Mân ngỡ ngàng, không dám tin nhìn nàng. Thật lâu sau, hắn mới ấn nàng vào trong ngực, cố đè nén cảm giác khó chịu cùng chua chát: "Ngủ đi, Lê Tô Tô."

Nàng nắm lấy y phục của hắn mà cong môi cười, lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác quyến luyến như vậy.

Không phải muốn hôn Nguyệt Phù Nhai, mà là chàng, Thương Cửu Mân.

*

Mỗi ngày quan sát Thương Cửu Mân đóng vai Nguyệt Phù Nhai quá mức đặc sắc, đến nỗi Tô Tô suýt nữa quên mất chuyện của Đông Dực chủ còn chưa được giải quyết.

Trải qua buổi thương nghị cùng Cù Huyền Tử và mấy vị trưởng lão, Hành Dương tông quyết định không truyền cho Đông Dực bất kì đệ tử, tâm pháp, kiếm thuật hay tiên pháp nào nữa, thậm chí trận đấu trăm năm cũng không cho phép các đệ tử của Đông Dực tham gia. Nếu như người của Đông Dực xuất hiện trên địa bàn của Hành Dương tông, chắc chắn sẽ xử hồn phi phách tán.

Mấy vạn năm, lần đầu tiên trong tiên môn xảy ra mâu thuẫn.

Ảnh hưởng từ chuyện này phải nói là lớn, bởi vì những tiên môn có quan hệ tốt với Hành Dương tông cũng tỏ thái độ không tiếp người của Đông Dực nữa.

Tổn thất tâm pháp, không thể tham gia thi đấu trăm năm, thậm chí bí cảnh xuất hiện ở Hành Dương tiên sơn cũng không cho phép người của Đông Dực bước vào, đối với Đông Dực mà nói là một tổn thất rất lớn.

Tô Tô âm thầm quan sát phản ứng của Thương Cửu Mân, nhưng hắn vẫn tỏ ra thản nhiên, không hề để ý chút nào, giống như chuyện của Đông Dực không có liên quan gì đến hắn.

Thật ra Tô Tô không trông mong vào việc Đông Dực chủ sẽ cúi đầu nhận lỗi với mình. Dù sao ông ta cũng là tiền bối sống đến mấy ngàn năm, hơn nữa vị tiên tôn này rất hiếu chiến, tính tình rất cường đại. Đông Dực chủ đã quyết định trở mặt với Hành Dương tông thì cũng sẽ không bao giờ cúi đầu với một đứa trẻ.

Tô Tô vì mệnh hồn thiếu thốn mà ngất đi. Lúc tỉnh lại đã thấy mình ở trong đình, đối diện là một người trung niên tóc trắng mặc y phục màu xanh đang ngồi đánh cờ.

Nàng giật mình, cảnh giác nhìn ông ta: "Đông Dực chủ? Ông muốn làm gì?"

Nàng biết người này lúc trước muốn giết mình.

Đông Dực chủ nói: "Tiểu nha đầu, đừng sợ, ta chỉ muốn nói chuyện cùng cô một lát thôi. Nào, mau đến đây ngồi xuống, đánh với ta một ván cờ."

Tô Tô nhìn ông ta, biết mình đánh không lại nên không dám từ chối, nàng thoải mái ngồi xuống, bắt đầu làm loạn.

Quả nhiên chưa đầy một lát, sắc mặt Đông Dực chủ liền đen lại, tức giận nhìn nàng.

Đối với người yêu cờ mà nói, có thể chấp nhận cho đối thủ thắng, nhưng không thể chấp nhận đối phương đánh những nước cờ dở tệ.

Đông Dực chủ vung tay lên, bàn cờ liền biến mất. Ông ta thở dài nhìn Tô Tô, một lúc lâu sau lại mỉm cười.

"Thật là thú vị!" Lại còn rất thông minh, bảo sao tên nghịch tử kia lại thích cô nương này như vậy.

"Rốt cuộc là ông muốn nói gì?"

"Không biết lớn nhỏ."

Đông Dực chủ ngồi ngay ngắn, qua hồi lâu, ông ta lấy từ trong tay áo ra một cái hộp ngọc: "Mở ra nhìn xem."

Bên trong là một thanh Tử Tinh như ý.

Tô Tô ngẩng đầu: "Đây là?"

Nếu như nàng đoán không sai, đây là tiên khí của Đông Dực chủ đời trước, có thể thu nạp linh khí của trời đất, thậm chí chỉ trong vài năm ngắn ngủi, một phàm nhân không có tư chất cũng có thể đạt đến kì kim đan.

"Tạ lỗi với cô." Đông Dực chủ dường như cũng biết nàng đang nghĩ gì, "Đừng vọng tưởng, truyền thuyết chỉ là truyền thuyết, Tử Tinh như ý dù lợi hại nhưng chỉ có người đạt đến kì hóa thần mới sử dụng được."

"Sao lại cho ta thứ này?"

Đông Dực chủ không phải dạng người sẽ cúi đầu trước kẻ khác, huống chi là cho đi một loại tiên khí thuộc cấp bậc này, có vẻ không chỉ để nói lời xin lỗi.

Chốc lát sau, Đông Dực chủ lên tiếng: "Coi như ta nhờ cô đối xử tốt với nó một chút."

Ông ta đứng dậy, buồn rầu nói: "Cô là một nha đầu thông minh, dù nó có dốc hết sức mình cũng không thể chăm sóc cô được bao lâu. Xem như cô thương hại nó, đừng để đời này của nó quá đau khổ."

Đông Dực chủ đã đi được một lúc lâu, Tô Tô vẫn còn ngồi một mình ở trong đình, ngắm nhìn Tử Tinh như ý.

Có ý gì đây?

Đông Dực chủ cũng biết Thương Cửu Mân biến thành Nguyệt Phù Nhai sao?

Không lâu sau, Thương Cửu Mân vội vàng chạy đến, hắn dò xét nàng từ trên xuống, hiếm khi nàng nhìn thấy hắn nôn nóng: "Không sao chứ, ông ấy có làm gì nàng không?"

Tô Tô lắc đầu.

"Ông ấy đưa cho ta cái này." Nàng nâng thanh như ý lên cho hắn xem.

Vẻ mặt Thương Cửu Mân cứng lại: "Đưa nàng cái này làm gì?"

Trầm mặc một lúc, Tô Tô cười nói: "Nói là chúc cho hai ta răng long đầu bạc. Ta nghĩ một bảo bối tốt thế này mà không lấy thì phí, vậy nên đã nhận lời chúc phúc của ông ấy."

Hắn nắm lấy tay nàng, bình tĩnh cười nói: "Được!"

Thương Cửu Mân cúi đầu hôn lên trán nàng.

Trên đời này làm gì có thể mãi mãi làm bạn cho đến lúc già chứ.

Hắn trào phúng nghĩ, chừng nào ta còn sống, nàng đừng hòng thoát khỏi ta. Dù thân xác này có hư thối mục nát cũng sẽ không bao giờ buông tha cho nàng. Nàng gặp được ta, thực sự quá...đáng thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro