Chương 136. Phiên ngoại 5 - Sơ Hoàng và Đế Miện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở thời thượng cổ, khi đại chiến thần ma chưa xảy ra, hết thảy vẫn còn yên bình. Tộc phượng hoàng ngụ tại Ngô Đồng thần cảnh ở phương nam. Người mang huyết thống phượng hoàng chân chính sẽ có hoa điền ở giữa mi tâm, mắt trong như sóng xanh.

Lúc mẫu thân của Sơ Hoàng chải tóc cho nàng đã nói: "Qua vài năm nữa, khi tiểu thái tử của thần tộc kỳ lân trưởng thành, con sẽ phải đến thần tộc kỳ lân để liên hôn."

Sơ Hoàng không muốn liên hôn, nàng không thích tộc kỳ lân đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Tộc kỳ lân vốn ngang ngược và thô bạo, hơn nữa Sơ Hoàng đã gặp qua tiểu thái tử của tộc kỳ lân kia. Nàng đã là một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, trong khi đó, chân thân của tiểu thái tử lại y như một con chó nhỏ, cứ muốn ủi vào ngực nàng.

Trong một khoảng thời gian rất dài, nàng sinh ra bóng ma tâm lý đối với những con vật nhỏ có tứ chi chạm đất.

Sơ Hoàng thật khó mà tưởng tượng, sau khi nàng gả cho thằng nhãi con kia sẽ sống một cuộc sống như thế nào.

Sơ Hoàng đã cự tuyệt mối hôn sự này rất nhiều lần nhưng đều bị tộc phượng hoàng bác bỏ. Trong thâm tâm của Sơ Hoàng, cuộc sống của tộc phượng hoàng thật sự quá nhạt nhẽo, mỗi đời đế cơ đều chỉ lo duy trì huyết mạch, thậm chí còn chẳng quan tâm đến chuyện có tình cảm với đối phương hay không.

Sơ Hoàng không hiểu, cuộc sống của thần sao phải cứng nhắc như vậy chứ, chẳng có gì thú vị.

Tộc phượng hoàng chọn lối sống ẩn cư, tại bia giới có bố trí kết giới, không cho phép người trong tộc ra ngoài. Sơ Hoàng gặp Đế Miện là lúc hắn ngã vào chỗ bia giới thần kính Ngô Đồng. Nam tử với đôi lông mày dày đậm và sắc bén, trông rất tuấn tú.

Điều đầu tiên nàng nhìn trúng không phải tướng mạo của hắn, nàng âm thầm mừng rỡ nói: "Tốt quá, lần này có cách để ra ngoài rồi!"

Sơ Hoàng kết ấn tạo ra một sợi dây thừng kéo người kia vào. Trong quá trình gian khổ này, khuôn mặt anh tuấn của nam tử bị ma sát liên tục trên mặt đất.

"Đừng trách, đừng trách! Ta cũng là do tình thế bất đắc dĩ."

Khuôn mặt tuấn tú của nam tử hướng xuống, do vậy, nàng đã không nhìn thấy trên trán hắn nổi lên từng đường gân xanh.

Lúc Sơ Hoàng đến gần mới phát hiện, hắn cũng là người của thần tộc nhưng lại quá gầy yếu. Người của thần tộc hiếm khi yếu đuối như thế này, trên người hắn có vô số vết roi trải rộng, trước ngực còn có một dấu chưởng ấn rất đáng sợ.

Nhân lúc hắn bị thổ huyết đến bất tỉnh, nàng nhíu mày quan sát hắn hồi lâu, sau đó thở dài nói: "Thật là thê thảm quá đi! Thôi được rồi, coi như ta xui xẻo, mắc nợ ngươi."

Hắn bị thương nặng đến mức gần như mất đi khí tức của thần. Sơ Hoàng chăm sóc hắn tròn một năm, lâu đến nỗi nàng cứ tưởng rằng mình đang chăm một chậu hoa, một chậu hoa không bao giờ nở.

Cuối cùng vào một buổi sáng sớm nọ, nam tử cũng đã tỉnh lại. Sơ Hoàng như thường lệ bước vào, bất ngờ bắt gặp một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú. Dung mạo và khí chất của hắn hoàn toàn khác biệt. Nam tử có một cặp mắt đào hoa đẹp đẽ, đuôi mắt hơi xếch lên, mang theo vài phần phong vị đa tình.

Hắn tựa lưng vào thành giường cong môi mỉm cười, giọng nói khàn khàn nghe rất quyến rũ: "Ta nhận ra cô, cô là người đã cứu ta."

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, hắn chẳng giống thần mà giống một nam hồ ly tinh hơn. Rất nhiều năm về sau, Sơ Hoàng vẫn không tránh khỏi thất thần khi nhớ lại nụ cười đó.

Nàng thích điều gì nhỉ? Nàng thích sự kiêu ngạo và tự do của thế gian này, thích ngắm nhìn một gương mặt vừa đa tình, cợt nhã mà cũng không kém phần lạnh nhạt. Tại sao trên đời lại có một người hoàn toàn vừa khớp với những gì nàng yêu thích đến thế?

Bởi vậy đế cơ xinh đẹp bước vào thời kì nổi loạn đã lớn mật bưng lấy mặt hắn và nói: "Nè, làm nam sủng của ta có được không?"

Hắn nghe xong liền cụp mắt cười đáp: "Được thôi, ta tên Miện."

*

Ban đầu Miện không có dung mạo như thế kia. Hắn sinh ra ở vùng đất của yêu ma quỷ quái thượng cổ, chẳng biết hắn đã nuốt hết bao nhiêu đại yêu ma thượng cổ để trở thành yêu vương.

Đa số yêu ma thượng cổ đều có vẻ ngoài xấu xí, chẳng hạn như Tự Anh. Tự Anh thời thượng cổ không có tóc, lộ cả da đầu, môi trắng bệch nứt nẻ, còn mọc ra răng nanh dài.

Mới đầu Miện chỉ là một đống thịt nhầy nhụa, hình thái của hắn gớm ghiếc dữ tợn, khiến cho người khác nghe nói đến thôi cũng đã sợ mất mật.

Tất cả mọi người đi theo ma thần đều muốn làm nên một cuộc cách mạng, đương nhiên Miện cũng không ngoại lệ.

Hoàn cảnh sống của yêu ma không được tốt, cho dù là yêu ma thượng cổ cũng không nhận được sự cung phụng của người phàm.

Hạn bạt xuất hiện ở đâu, nhân gian sẽ hạn hán ở đó, không có một ngọn cỏ. Còn Miện mỗi khi xuất hiện, nhân gian lại có mưa bão và động đất.

Sau khi giết rất nhiều thần thượng cổ, buộc bọn họ ngưng tụ ra diệt hồn châu lệ, Miện lại nhận được một nhiệm vụ khác.

Ma thần nói: "Chúng ta cần một thiên đạo mới, nhưng muốn mở ra thời cơ này thì còn thiếu vài thứ. Ta muốn ngươi xâm nhập vào tộc phượng hoàng để lấy Xích Vũ thần hỏa."

Miện cất tiếng âm trầm và khô khốc: "Làm sao để lấy?"

"Cơ hội nằm trên người Sơ Hoàng, vị đế cơ duy nhất của thần tộc phượng hoàng."

Ma thần không hiểu được tình yêu, xem tình yêu như một thứ có cũng được mà không có cũng chẳng sao, chỉ là một thứ công cụ nhằm lợi dụng người khác. Lúc đó Miện cũng không hiểu về tình yêu, hắn chỉ muốn có sức mạnh vô thượng thuộc về giới yêu ma, vậy nên đã đồng ý.

Thần tộc phượng hoàng có tiếng sống ngăn cách với thế nhân, rất khó vào trong.

Dựa vào tin tức thuộc hạ thu thập được, hắn đã dùng hai trăm năm để thay đổi giọng nói của mình, xong lại mất thêm tám trăm năm luyện hóa cơ thể, rủ bỏ đi yêu thân dữ tợn kinh khủng, biến thành một bộ dáng tuấn lãng đa tình, sau đó rút đi thần tủy của một vị thần thượng cổ khác dùng để che giấu khí tức của mình.

Miện áp chế tu vi của bản thân, cố ý làm mình bị trọng thương, cuối cùng thuận lợi lẻn được vào Ngô Đồng thần cảnh.

Không có ai biết hắn vốn dựa vào sở thích của Sơ Hoàng mà biến thành, cho nên việc nàng thích hắn đã nằm trong dự liệu. Nhưng hắn ngàn lần không ngờ tới, vị đế cơ này lại to gan muốn hắn làm nam sủng, một nam sủng không có địa vị.

Miện mỉm cười, siết chặt nắm đấm. Tiểu nha đầu xinh đẹp trước mắt này, chỉ sợ không biết rằng bối phận của hắn cũng đủ làm lão tử của nàng. Nếu để cho tộc phượng hoàng biết yêu vương như hắn đã trà trộn vào trong tộc, chắc lão phượng hoàng sẽ dựng hết cả bộ lông đẹp đẽ của mình lên.

Nhưng tiểu phượng hoàng này thật sự không sợ chết. Nàng cho Miện mặc bộ y phục màu hồng phấn, bản thân vô tư nằm trên đùi hắn, để hắn thổi từ khúc cho nàng nghe.

Đế cơ với một đôi chân trần như ngọc, trên cổ chân có đeo lục lạc nhìn cực kì đáng yêu.

Miện vô tình nhìn thấy liền thu hồi tầm mắt.

Hắn vuốt ve tóc nàng, xấu xa hỏi: "Sau này đế cơ sẽ phải gả cho tiểu thái tử của tộc kỳ lân, quấn quýt cùng ta thế này không sợ bị phạt sao?"

Sơ Hoàng gật đầu: "Sợ chứ, nhưng so với bị trừng phạt, ta lại càng không muốn làm một con chim trong lồng cả đời. Ta không hợp với tiểu thái tử, nếu tiểu thái tử cảm thấy ta không phải loại nữ nhân tốt đẹp gì, thế thì vừa hay để hai bên từ hôn, hoặc là tộc phượng hoàng đuổi ta đi cũng không tệ."

Nàng thích thú gối đầu lên cánh tay, nhìn về phía rừng cây ngô đồng: "Duy trì huyết mạch của thần thật sự quan trọng đến vậy sao? Không thèm quan tâm đến ý nguyện của hai người mà chỉ muốn gán ghép họ thành một đôi?"

"Miện chỉ là thần tộc cấp thấp, không dám xen vào cách nhìn của đế cơ." Miện cười nói.

Nàng đảo mắt một vòng, ngồi dậy nắm lấy cằm hắn mà cười nói: "Tiểu nam sủng, ngươi giỏi lắm, có thể hiểu rõ thân phận của mình."

Nụ cười của hắn thoáng chốc cứng đờ, nghiến răng nói: "Đế cơ nói phải."

Miện thường xuyên nghĩ sẽ có lúc phải bóp chết nàng.

Nàng khuyến khích hắn: "Tiểu thần tộc, có nấu cơm được không? Hay ngươi làm bánh ngọt ở nhân gian cho bản đế cơ nếm thử đi."

"Không được."

"Không được thì học đi, ngươi làm nam sủng kiểu gì vậy!"

"..."

"Tiểu thần tộc, lời hát đâu, sao lại ê ê a a như thế?"

"Không biết."

"Ta dùng thủy kính biến ra cho ngươi, ngươi theo đó mà học, lại đây."

Miện luôn cảm thấy sẽ có một ngày nhiệm vụ thất bại, nguyên nhân thất bại là do hắn bóp chết đế cơ của tộc phượng hoàng này.

Hắn giặt y phục cho nàng, còn phải rửa chân cho nàng, tiện thể kể chuyện xưa cho nàng nghe.

Đêm đó khi hắn nghiến răng nghiến lợi học hát hí khúc làm cho đế cơ ở phía đối diện cười một trận, hắn rốt cuộc cũng trở thành "nam sủng" chân chính của nàng, được ngủ cùng nàng một đêm.

Miện nở mày nở mặt, thật sự rất muốn chơi chết nàng ở phương diện này.

Nàng mỉm cười dịu dàng nhìn hắn, vuốt ve lỗ tai hắn và thấp giọng nói: "Tiểu thần tộc, ngươi đến bên cạnh ta, đến cùng là muốn cái gì? Muốn lấy máu nơi đầu tim của phượng hoàng sao?"

Máu nơi đầu tim của phượng hoàng có thể tẩy tủy cho thần tộc cấp thấp, biến thành thần tộc có thiên phú cao, nhưng đáng tiếc khi phượng hoàng mất đi giọt máu nơi đầu tim, cả đời này tu vi sẽ không tinh tiến nữa.

Miện giật mình, cặp mắt đào hoa khẽ híp lại, cười hỏi: "Nếu như ta muốn, đế cơ có cho không?"

Sơ Hoàng chống cằm, nghiêng đầu nhìn hắn mà trả lời: "Có chứ, ta lấy thần huyết cho ngươi thì ta sẽ không đủ tư cách đảm đương chức đế cơ của tộc phượng hoàng nữa, đến lúc đó chúng ta sẽ bị đánh một trận. Nhưng ngươi yên tâm, nếu là do ta liên lụy đến tiểu nam sủng ngươi, vậy bản đế cơ sẽ bảo vệ ngươi. Ta sẽ gánh vác thay cho ngươi."

"Cùng lắm là bị đuổi khỏi tộc phượng hoàng, làm hai vị thần bình thường, không bị gia tộc kiểm soát, có thể tự do tự tại đi khắp nơi ở lục giới này, ngươi có đồng ý không?"

Miện ngẩn người.

Có một giây lát, hắn như bị đôi mắt thuần khiết của người có vóc dáng tiều tụy đối diện mê hoặc, cho rằng mình thật sự là tiểu thần tộc muốn có thần huyết của nàng.

Hắn mang theo tâm tình phức tạp mà gật đầu: "Được!"

Mắt Sơ Hoàng sáng lên, vui vẻ nói: "Một lời đã định, chờ đến khi qua sinh thần của mẫu thân, ta sẽ cho ngươi thần huyết, chúng ta sẽ rời khỏi đây, cùng nhau đi ngắm nhìn núi non sông ngòi trong câu chuyện của ngươi."

Đáng tiếc, Miện biết tiểu đế cơ sẽ không đợi được ngày đó.

Ai muốn cùng nàng một đời một kiếp cơ chứ, tâm tư của yêu ma trước giờ luôn lạnh nhạt, đây chẳng qua cũng chỉ là một vở kịch mà thôi.

Đến ngày sinh thần của mẫu thân Sơ Hoàng, sự việc bị bại lộ, Miện bị bí mật đưa đi xử tử.

Tộc phượng hoàng đương nhiên sẽ không cho phép một tiểu thần tộc như hắn làm vấy bẩn công chúa. Trong mắt tộc phượng hoàng, hôn sự với tộc kỳ lân rất quan trọng, chỉ cần giết chết Miện, Sơ Hoàng sẽ đồng ý gả cho tiểu thái tử Hoàn Kỳ.

Lúc Sơ Hoàng đuổi đến nơi, Miện chỉ còn một hơi thở cuối cùng, sắp hồn phi phách tán.

Trước đây, Miện chẳng rõ tình cảm của Sơ Hoàng dành cho hắn là gì, nàng luôn ngang bướng gọi hắn là tiểu nam sủng, tiểu thần tộc, rất ít khi gọi hắn là A Miện.

Nhưng hôm đó, nước mắt nóng hổi đã rơi trên mặt hắn.

"Xin lỗi, là ta đã hại ngươi."

"A Miện đừng sợ, ta nhất định sẽ cứu ngươi."

Một nụ hôn dịu dàng đặt lên trán hắn, giọt máu nơi đầu tim phượng hoàng tiến vào trong tim hắn.

Trước kia, Miện nghe nói khi tiên thần thành hôn sẽ trao nhau tâm huyết, vỏn vẹn chỉ một giọt cũng đủ để biểu đạt tình cảm chân thành, tâm ý tương thông.

Hắn không biết nàng đã cho hắn hết bao nhiêu giọt máu nơi đầu tim, đến mức gần như lấy đi nửa cái mạng của nàng.

Hắn mông lung nghĩ, vì cớ gì mà Sơ Hoàng phải cho mình nhiều thần huyết phượng hoàng như vậy chứ? Quan hệ giữa hai người chẳng phải chỉ là đùa giỡn bình thường thôi sao? Cho dù là áy náy, nàng cũng không nên làm như thế.

"Đừng sợ, chờ ngươi tỉnh lại, chúng ta sẽ cùng rời đi." Sơ Hoàng vẫn còn nhớ rõ ước định của đêm hôm đó.

Nhưng muốn Miện tỉnh lại cần phải có Xích Vũ thần hỏa.

Xích Vũ thần hỏa vẫn luôn bảo hộ cho tộc phượng hoàng. Nhờ có nó, rừng cây ngô đồng mới sinh sôi không ngừng, giúp cho tộc phượng hoàng có nơi cư ngụ.

Sơ Hoàng nói: "Ta đưa ngươi đến đó, để thần hỏa giúp ngươi tỉnh lại."

Nàng dĩ nhiên không dám động vào căn cơ của tộc nhân, nhưng bây giờ Miện đã tiếp nhận rất nhiều thần huyết của nàng, cũng coi như là người của tộc phượng hoàng, do đó thần hỏa cũng trở thành căn cơ của hắn.

Nàng cõng Miện đi và đặt hắn dưới gốc cây của tộc phượng hoàng, thần hỏa bay lượn ở phía trên.

Sơ Hoàng kết ấn, dẫn thần hỏa cứu người. Nhưng nàng lại không biết rằng "chậu hoa" mình nuôi bấy lâu nay, người sớm chiều bầu bạn cùng mình lại là một tên trộm.

Ngày đó, thần hỏa bị dập tắt, cây trong tộc phượng hoàng đổ xuống. Nam tử với nụ cười đa tình, sẽ nấu cơm, sẽ hát hí khúc và kể chuyện xưa cho nàng nghe, lúc bấy giờ đang cầm lấy Xích Vũ thần hỏa, lạnh lùng nhìn nàng.

"A Miện?" Sắc mặt nàng tái nhợt.

"Tên ta là Đế Miện." Hắn cong môi nói, "Đa tạ thần hỏa của đế cơ."

Sơ Hoàng giờ mới hiểu ra, tất cả chỉ là một âm mưu đã được sắp đặt từ trước. Hắn diễn thật sự quá tốt, cuối cùng đã diễn thành công dáng vẻ người trong lòng nàng.

Cây ngô đồng bắt đầu khô héo, kết giới sụp đổ.

Lúc Đế Miện tấn công tộc phượng hoàng, nắm lấy cổ người trong tộc mà do dự hồi lâu, sau đó lại lạnh lùng nhíu mày, bỏ qua cho bọn họ.

*

Đế Miện không biết vì thế mà Sơ Hoàng phải gánh chịu sự trừng phạt nặng nề ra sao. Nàng bị giải vào nhà lao của tộc phượng hoàng, bị ba mươi hai chú nhược thủy tra tấn, ngày đêm giày vò thần hồn của nàng.

Cho đến ngày Hoàn Kỳ trưởng thành, cẩn thận ôm lấy nàng rời khỏi địa lao. Hoàn Kỳ đã không còn bộ dáng trẻ con nữa, trổ mã rất đẹp.

"Ta sẽ cưới Sơ Hoàng, sẽ bảo vệ tộc phượng hoàng." Hắn ta nói, "Các người đừng tổn thương nàng nữa."

Sơ Hoàng nhìn vạt áo màu xanh của Hoàn Kỳ và cả gương mặt lo lắng kia nữa, lần đầu tiên biết mình thực sự sai lầm, nàng đã từ bỏ một người tốt để thích một kẻ xấu xa.

Thế nhưng Hoàn Kỳ nên gặp một người tốt hơn. Nàng phạm sai lầm, không nên để Hoàn Kỳ gánh chịu.

Nàng quyết định tự mình đi đến ma vực, nghĩ cách lấy thần hỏa về. Đến lúc nàng rời khỏi ma vực lại bị phát hiện.

Ma thần hứng thú nhìn nàng: "Ngươi chính là đế cơ của tộc phượng hoàng, sao hả Đế Miện, nghe nói trước kia nàng ta giày vò ngươi quá sức, có muốn tự mình ra tay không?"

Một người bước ra từ trong bóng tối, trên mi tâm có ấn kí yêu vương, hắn tái mặt nhìn Sơ Hoàng.

"Ra tay đi!" Ma thần híp mắt lại.

Đế Miện im lặng một lát rồi nâng tay đánh một chưởng lên người Sơ Hoàng.

Sơ Hoàng phun ra một ngụm máu lớn, vào giây phút cuối cùng cố gắng giành lấy thần hỏa đưa ra ngoài, liền dùng cây gai nga mi trong tay đâm vào vai Đế Miện, nàng cong môi cười: "Thế nào, ta là người cực kì ghi hận đấy! Lấy trộm đồ của tộc ta mà còn nghĩ rằng có thể an toàn rút lui sao? Yêu ma các ngươi muốn lấy thần hỏa à, đừng có nằm mơ!"

Câu Ngọc nhận nhiệm vụ đem theo thần hỏa chạy trốn, xé rách thời không và biến mất.

Sắc mặt ma thần lạnh đi: "Ngươi!"

Đế Miện ở bên cạnh bất thình lình ra tay đánh tan hồn phách của Sơ Hoàng. Ma thần nhíu mày, nhìn nàng đã không còn hơi thở nên không nói thêm gì nữa.

Đợi đám người tản đi, qua hồi lâu, Đế Miện bước tới run tay ôm lấy nàng. Hắn rút cây gai nga mi mang theo nghiệp hỏa trên đầu vai ra, ôm nàng rời khỏi ma vực.

Hắn dùng giọt máu nơi đầu tim của phượng hoàng mà hắn đã giấu đi cứu được nàng, trằn trọc khắp lục giới, nhìn nàng dục hỏa trùng sinh.

Lúc nàng tỉnh lại cũng là đêm trước khi thần ma xảy ra đại chiến, Đế Miện chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoàn Kỳ đưa nàng rời đi.

Yêu ma vốn vô tình, lúc đầu Đế Miện cũng nghĩ như thế.

Hắn nhớ lại một năm ấy, hắn đã nhắm mắt xem việc Sơ Hoàng bận rộn chữa thương cho mình như một trò cười;

Hắn cứ nghĩ mình nhẫn nại mặc y phục màu hồng phấn, ôm nàng kể chuyện xưa chỉ là vì muốn lấy được Xích Vũ thần hỏa;

Hắn cho rằng đêm trăng mơ màng đó, khi đế cơ miêu tả tương lai bình yên với hắn, nhịp tim đập nhanh của hắn không phải là vì động tâm.

Nhưng hắn đã quên mất, ngay khi vừa mới bắt đầu, hắn đã vì sở thích của nàng mà thay đổi.

Lúc còn là quái vật xấu xí chưa biến hóa, hắn đã biết đế cơ có vòng eo nhỏ nhắn, kích thước thế nào. Hắn biết nàng thích kiểu dung mạo gì, yêu ngữ điệu nói chuyện ra sao.

Đế Miện đã dùng một ngàn năm, trải qua rèn luyện đau đớn để biến thành bộ dạng mà nàng thích.

Sau này khi tưởng niệm hình bóng của nàng, vô số lần hắn nhớ tới năm đó, khoảnh khắc khi bản thân giả vờ tỉnh lại đã sa vào đôi mắt lộng lẫy kia. Trái tim vì thế mà đập nhanh từng hồi, cứ như chú nai con đang chạy loạn.

Sơ Hoàng vĩnh viễn không biết, chỉ vì lần gặp gỡ ấy, hắn đã chờ đợi rất nhiều năm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro