Chương 75: Vỡ vụn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc vòng Phù Sai được đeo lên tay thiếu nữ. Đàm Đài Tẫn cụp mắt, nhận ra nàng gầy đi quá nhiều.

Trước kia nàng tung tăng nhảy nhót, sức sống bừng bừng. Hiện giờ gương mặt nàng thon gầy, ngay cả cổ tay cũng nhỏ hẳn đi.

Tô Tô rất trắng, Đàm Đài Tẫn sử dụng lực một chút cũng dễ dàng lưu lại dấu vết xanh tím trên người nàng. Làn da của nàng bây giờ trắng đến xanh xao tái nhợt.

Đột nhiên hắn cảm thấy bản thân cũng chẳng vui vẻ gì.

Trong mắt nàng không còn thần thái, tựa như hoa quỳnh biến mất trong đêm.

Bị cưỡng ép đeo vòng tay Phù Sai vào và nghe nói dùng để tra tấn, nàng chẳng những không giãy giụa mà trên mặt còn không hề có chút phản kháng.

Đàm Đài Tẫn bất chợt nhớ tới Thẩm ngũ tiểu thư. Lúc trước Thẩm tiểu thư cũng từng ngoan ngoãn như vậy.

Rõ ràng là hắn bắt lấy nàng nhưng trong lòng lại giống như có vật gì đó đè lên nặng trĩu.

Theo lí đây hẳn là cảm xúc khó chịu, nhưng nhịp đập trái tim ngay lồng ngực trước sau vẫn bằng phẳng. Tâm hắn lạnh, thậm chí hắn còn cảm thấy dáng vẻ hiện giờ của nàng cũng không tồi. Ít nhất là nàng không chạy thoát, hắn không cần vừa mở mắt ra đã hỏi ám vệ hôm nay nàng còn ở đây không.

Kinh Lan An từng nói hắn là một tên quái vật đội lốt người, không có cảm tình. Trước kia hắn không cho là đúng, giờ khắc này mới hiểu ra những lời đó đều là sự thật.

Tất cả cảm xúc bắt chước sau cùng vẫn chỉ là biểu hiện giả dối, thâm tâm hắn như một mặt hồ đóng băng không hề gợn sóng.

Hận hắn thì có làm sao, dù gì tình cảm của nàng cũng đâu dành cho hắn, giữ lại nỗi hận cũng tốt thôi mà!

Tô Tô phát giác người trong phòng vẫn chưa chịu rời đi, nàng lạnh giọng thúc giục: "Ra ngoài!"

Đàm Đài Tẫn như lại bắt gặp hình ảnh thần nữ lạnh lùng và bễ nghễ thời thơ ấu của hắn. Đã ở trong tình cảnh thế này mà vẫn cao cao tại thượng.

Tô Tô cho rằng Đàm Đài Tẫn nghe thấy hai chữ này sẽ rời đi, nào ngờ ngay sau đó có một bàn tay sờ lên mặt nàng. Nàng nghe thấy hắn ngập ngừng hỏi: "Cô có muốn rời khỏi lãnh cung không?"

Đây là lần đầu sau khi bị sáu cây đinh diệt hồn đâm vào tim, hắn không dùng cảm xúc nổi giận để chạm vào nàng.

Tô Tô hất tay hắn ra và cười: "Ngươi có chịu cho ta rời khỏi nước Chu không?"

Sắc mặt Đàm Đài Tẫn thay đổi, phẫn nộ nói: "Hiện giờ cô không được phép đi đâu hết. Chỉ cần trẫm còn sống một ngày, cô vĩnh viễn cũng đừng mong rời khỏi đây."

Tô Tô nói: "Điều ta muốn ngươi không cho được, thứ ngươi cho, ta lại không muốn. Thế nên có ra khỏi đây hay không thì có gì khác nhau đâu?"

Đàm Đài Tẫn siết chặt nắm tay. Vậy ra, ý là nói ở bên cạnh hắn càng khiến cho nàng bị giày vò hơn ở trong lãnh cung sao?

Hắn không nên hỏi vấn đề này. Một nữ nhân muốn lấy mạng hắn, nàng vừa lạnh lại vừa đói, tiều tụy đến cùng cực mới chính là hình ảnh hắn muốn nhìn thấy.

Tô Tô cho rằng khi nói rõ ràng như thế, với tâm tư hư vinh cùng ác liệt của Đàm Đài Tẫn sẽ thúc giục hắn gấp gáp rời khỏi gian phòng nhỏ tồi tàn này. Thế nhưng ngay sau đó, cổ tay của nàng bị nắm lấy, hắn cúi người đè nàng xuống.

Đàm Đài Tẫn mím môi nhìn nàng, mái tóc đen của thiếu nữ dưới thân tản ra. Nàng vĩnh viễn không biết được, khí chất trên người nàng làm cho người ta say mê đến cỡ nào. Giống như một tảng băng không tan chảy khiến hắn vừa hận nàng, vừa không kiềm chế được mà mơ ước sự thanh khiết của nàng.

"Cô sống trong lãnh cung thì cũng chỉ là một nữ nô!"

Từ trong lời nói vũ nhục lạnh nhạt, Tô Tô lại nghe ra đôi chút vẻ bất lực cùng với sự ác ý đang giãy giụa. Nàng bất ngờ mở miệng: "Hôm nay không phải mười lăm."

Đàm Đài Tẫn thoáng khựng lại rồi lạnh giọng hỏi: "Vậy nên cô cho rằng mình có quyền được lựa chọn?"

Tô Tô nói: "Ta chỉ muốn nói rằng ta không có bất cứ cảm giác gì với ngươi, nếu như vậy mà ngươi cũng có hứng thú..."

Tô Tô không nói tiếp.

Người phía trên nàng lập tức cứng đờ.

Có lẽ đối với nam nhân, những lời của nàng làm cho hắn vô cùng khó chịu.

Hắn thẹn quá hóa giận nắm lấy bả vai nàng, lạnh lùng quan sát nàng thật kĩ: "Không có bất cứ cảm giác gì với ta? Vậy cô có cảm giác với ai? À, Tiêu Lẫm sao? Đáng tiếc, cô đã tự tay giết chết hắn, hắn cũng chưa từng yêu cô."

Tô Tô mím môi.

Cuối cùng Đàm Đài Tẫn cũng nhìn thấy một cảm xúc khác từ trên mặt nàng, nhưng cảm xúc này khiến hắn càng thêm phẫn nộ. Hắn nghiến răng nói: "Cô cứ ở chỗ này từ từ chờ chết đi!"

Tô Tô thấy may mắn vì mình đã bị mù, không cần phải chứng kiến vẻ mặt đáng ghét hiện giờ của hắn. Hai vai bị hắn giữ chặt đến khó chịu, nàng liền đẩy hắn ra, trong lúc vô tình chạm tới chiếc vòng Phù Sai trên cổ tay hắn.

Dưới ánh nến, vòng tay màu vàng giống y hệt cái trên cổ tay của Tô Tô phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Đàm Đài Tẫn chợt rút tay mình về và rời đi.

Trong phòng khôi phục sự yên tĩnh. Tô Tô xoay người lại, nàng biết tối nay là ngày mấy.

Thiếu nữ sờ lên bụng mình và im lặng thật lâu.

Nàng sẽ không mang thai con nối dõi của ma thần, con của hắn sẽ chỉ là huyết mạch của tội ác. Nàng cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân có thể rời đi mà không có vướng bận gì.

*

Sắc mặt của Diệp Băng Thường lạnh lẽo, cảm xúc cực kì không tốt.

Tiểu Tuệ đứng phía sau âm thầm thở dài. Nàng ta là nha hoàn thân cận, vì thế biết rất rõ đêm qua bệ hạ có qua đêm ở chỗ này hay không.

Tiểu Tuệ hết sức buồn bực, phu nhân xinh đẹp như vậy mà bệ hạ lại không chạm vào, chẳng lẽ ở phương diện kia thật sự có vấn đề sao?

Diệp Băng Thường siết chặt nắm tay, làm cho đường gân xanh trên mu bàn tay lúc ẩn lúc hiện.

"Tiểu Tuệ, ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi."

"Vâng!"

Diệp Băng Thường nhìn ấn kí thuộc về Tiềm Long vệ, trong mắt toát lên vẻ lạnh lùng.

Ả không cam tâm, rõ ràng Diệp Tịch Vụ đã phản bội Đàm Đài Tẫn, vậy mà ả vẫn không tranh được, dựa vào cái gì chứ!

Thật sự không thể thay đổi vận mệnh được sao?

Lúc ả sở hữu vảy hộ tâm, ả đã nhìn thấy tương lai của chính mình từ trong đó...cuối cùng sẽ có người cướp đi tất cả của ả.

Hiện tại Tiêu Lẫm không còn, vảy hộ tâm bị hỏng, Bàng Nghi Chi làm vật hi sinh, ngay cả Tiềm Long vệ cũng chết hơn phân nửa.

Chẳng lẽ thật sự chỉ khi Diệp Tịch Vụ chết đi, bản thân ả mới có thể nắm chặt những thứ đã đạt được?

Diệp Băng Thường nhìn ánh nến nảy lên, trong mắt hiện ra tia sáng sâu kín.

*

Nói đến cũng thật kì lạ. Từ trước đến nay, mùa đông ở nước Chu không hề có tuyết rơi. Thế mà năm nay lại khác, vào tháng mười một đã xuất hiện trận tuyết đầu tiên trong vòng một trăm năm qua.

Sau một đêm, tuyết trắng phủ kín khắp nơi.

Trong lãnh cung hiu quạnh, Tô Tô vốn tưởng rằng chỉ có thể chịu đựng thời tiết giá rét thế này, nào ngờ vào sáng sớm lại nhận được một phần "ban thưởng".

Tiểu thái giám đưa đồ đến mà không nói gì, chỉ đặt đồ xuống rồi rời đi, hệt như tác phong lạnh nhạt của người kia.

Tô Tô mơn trớn bộ y phục mùa đông dày dặn, chăn bông mềm mại và lò sưởi. Câu Ngọc nhắc nhở nàng: "Xa xa trên mặt đất còn có chậu than ủ ấm. Thái giám đặt nó ở phía sau cửa, tiểu chủ nhân chú ý một chút thì sẽ không đụng tới."

Nếu thật sự để nàng tự sinh tự diệt, những thứ này không nên xuất hiện ở lãnh cung. Bất luận là muốn giữ nàng lại để từ từ tra tấn hay là có mục đích khác, Đàm Đài Tẫn chính là không muốn nàng chết.

Trong phòng dần dần ấm áp lên.

Tô Tô đã thu thập âm khí rất lâu, ánh mắt vẫn không có tiêu cự như cũ.

Một con chim sẻ nhẹ nhàng đậu phía trước cửa sổ, nó rũ cánh làm rơi xuống vài bông tuyết.

Tô Tô sờ sờ đầu nó rồi để cho nó bay đi.

Câu Ngọc biết nàng muốn làm gì, nó nói: "Tiểu chủ nhân đừng sợ, Câu Ngọc sẽ ở bên cạnh người."

Tô Tô lắc đầu: "Ta chờ ngày này...đã lâu lắm rồi."

Ba ngày sau sẽ tới ngày âm. Nàng biết rốt cục mình cũng không thể quay về núi Trường Trạch và làm thần nữ được nữa.

Nàng rất muốn được trở về nhà, dẫu biết rằng điều đó vĩnh viễn sẽ không xảy ra. Ngày qua ngày, nỗi sợ của nàng càng tăng thêm, cho đến hiện tại, trong lòng nàng chỉ chờ mong sự giải thoát.

Hai năm nay nàng đã quá mệt mỏi, nhưng nàng không muốn chết ở trong lãnh cung lạnh lẽo này. Dù có chết, nàng cũng muốn rời khỏi đây, chạy đến một nơi thật xa. Giống như năm ấy nàng nghiêng ngả học ngự kiếm bay đến không trung, đến gần sự tự do nhất.

Chạng vạng tối, chim sẻ âm thầm bay trở về, kêu lên hai tiếng chiêm chiếp.

Câu Ngọc nói: "Âm mạch ở thành Lâm Nguy, đó là chỗ của phản quân cùng bát hoàng tử. Bây giờ Câu Ngọc không cần phải tiết kiệm linh lực nữa, tiểu chủ nhân, ta đưa người đi."

Tô Tô nói: "Thế gian có long mạch và âm mạch. Long mạch bảo vệ triều đại muôn dân không suy, âm mạch dẫn sấm sét. Hai ngày sau, chúng ta sẽ đến thành Lâm Nguy."

Bát hoàng tử giết tổ mẫu, nàng sẽ không để cho hắn ta sống.

Thành Lâm Nguy cách xa nơi này ngàn dặm, lúc Đàm Đài Tẫn đến được, chắc hẳn nàng đã rời khỏi thế gian này.

Không gặp lại hắn nữa, thật sự là...không còn gì tốt hơn.

*

Giữa đêm gió tuyết cuồng loạn, một nữ tử mặc y phục màu trắng lặng lẽ xuất hiện ở thành Lâm Nguy. Nàng tước cành liễu và xem nó như một thanh kiếm, bước trên lớp tuyết đọng mà đi đến phủ trong thành.

Sau khi ánh nến sáng lên, bát hoàng tử đang tìm hoan mua vui.

Bát hoàng tử đã cùng đường bí lối, bởi vì cách một bức tường, Diệp Trữ Phong dẫn theo mấy chục vạn đại quân bao vây bọn họ. Cho dù hắn ta có mọc cánh cũng khó mà thoát thân, vậy nên sinh ra tâm thế bất chấp tất cả.

Tô Tô không ngờ khi đến nơi này lại vô tình gặp được Diệp Băng Thường.

Diệp Băng Thường diện một chiếc váy màu xanh, ả phiền chán nhìn bát hoàng tử. Lúc Tô Tô vén rèm bước vào, ả kinh ngạc đứng lên: "Ngươi...tam muội!"

Diệp Băng Thường lập tức tỏ ra hoảng loạn.

Vốn dĩ chuyện ả cùng bát hoàng tử cấu kết với nhau là một bí mật không ai biết, Tô Tô lẳng lặng xuất hiện đã trực tiếp phá vỡ kế hoạch của ả.

Tô Tô xoay mặt qua và "nhìn chăm chú" vào Diệp Băng Thường.

"Thì ra là ngươi!" Tô Tô bình tĩnh nói.

Diệp Băng Thường mím môi nhìn vẻ mặt hờ hững của Tô Tô, sự hoảng loạn trong lòng ả biến mất, thay vào đó là giễu cợt.

"Ta chỉ đang tranh thủ thứ ta muốn, có gì sai sao? Cả ngươi và ta đều muốn vị trí đó kia mà. Diệp Tịch Vụ, ngươi không lấy được hoa trường sinh, không cứu được tổ mẫu là do năng lực của ngươi thấp kém."

Tô Tô cầm kiếm chỉa về phía ả.

Cho đến lúc này mà Diệp Băng Thường vẫn nghĩ rằng nàng tranh giành ngôi vị hoàng hậu với ả. Bất kể là trong mộng hay ngoài hiện thực đều xem nàng như kẻ thù lớn nhất.

Thế nhưng buồn cười là Tô Tô chưa từng để ý đến vị trí đó. Thứ chí cao vô thượng ở trong lòng Diệp Băng Thường, đối với nàng chỉ như sương mù phàm trần, chớp mắt sẽ tan.

"Ngươi không nên bán đứng tổ mẫu."

Diệp Băng Thường vuốt phẳng làn váy, thong dong đứng lên và cười nói: "Ngươi sai rồi, đó vốn dĩ không phải kế hoạch của ta, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Lão thái bà bất công cả đời, bà ta nên sớm biết bản thân sẽ có kết cục này."

Tô Tô phóng thanh kiếm trong tay ra trúng vào mặt Diệp Băng Thường, Diệp Băng Thường bị đánh bay ra ngoài, trên mặt xuất hiện một vết thương, Tô Tô nhấc chân giẫm lên bả vai ả: "Khi tổ mẫu gặp nạn, ngươi đã hi sinh những gì? Ngươi cảm thấy tổ mẫu thương ngươi chưa đủ liền muốn giết chết bà ấy. Diệp Băng Thường, ngươi đúng là một kẻ không biết xấu hổ. Ngươi cho rằng toàn bộ nữ tử trong thiên hạ đều là mẹ của mình sao?"

Cho nên tất cả đều phải hi sinh vì ngươi và không được oán trách ngươi, nếu không thì đều đáng chết cả ư?

Diệp Băng Thường khuất phục dưới chân Tô Tô, chẳng thoát ra được. Vì đau đớn nên sắc mặt ả vặn vẹo: "Ngươi đương nhiên không hiểu! Từ nhỏ ngươi đã có tất cả, sao có thể coi trọng người có thân phận thứ nữ như ta. Bát hoàng tử, ngươi còn đứng đó xem trò hay à, ngươi quên giao ước của chúng ta rồi sao?"

Bát hoàng tử dường như vừa mới tỉnh táo lại, hắn ta hứng thú vỗ vỗ tay, tức thì có binh lính và Tiềm Long vệ cùng xuất hiện.

Một tia sáng lạnh lẽo đánh úp về phía Tô Tô. Dưới sự nhắc nhở của Câu Ngọc, Tô Tô nghiêng người tránh đi, Diệp Băng Thường lập tức được cứu ra.

Bát hoàng tử quan sát Tô Tô rồi cười nói: "Hai tỷ muội các ngươi cũng thật thú vị. Diệp Băng Thường muốn ta giả vờ tóm được ả để tên tiểu nghiệt chủng kia dùng ngươi đến đổi. Vậy mà bây giờ ngươi lại tự mình tới đây và còn có ý định muốn giết chết bọn ta. Thật đáng tiếc, không biết ở trong lòng tên tiểu nghiệt chủng kia, Diệp Băng Thường quan trọng hay là ngươi quan trọng."

Hắn ta ném vỡ li rượu, trong mắt lộ vẻ hung ác: "Không sao, cứ thử xem rồi sẽ biết. Hắn không đến thì để Diệp Trữ Phong chọn, như vậy cũng rất thú vị."

Diệp Băng Thường khẽ nhíu mày, không biết đang suy nghĩ gì.

Phản ứng của bọn họ khiến Câu Ngọc không nén được sự tức giận. Dựa vào đâu mà tất cả mọi người đều cho rằng tiểu chủ nhân của nó nhất định sẽ bị bỏ rơi? Rõ ràng mọi người đều thích tiểu chủ nhân cơ mà!

Thanh kiếm bay trở về trong tay Tô Tô, bên ngoài trời đã sắp sáng, nàng trầm ngâm một lát rồi bỗng nở một nụ cười nhợt nhạt.

*

Nửa đêm, Diệp Trữ Phong nghe binh lính bẩm báo lại rằng, trên cổng thành Lâm Nguy bất ngờ xuất hiện hai nữ tử.

Hắn ta có dự cảm chẳng lành, vội vàng đi ra khỏi doanh trại.

Diệp Trữ Phong thúc ngựa chạy nhanh đến dưới chân thành Lâm Nguy. Hiện tại, hắn ta có một đôi mắt của yêu, cho nên chỉ cần nhìn một cái đã phát hiện người trên cổng thành là ai.

Diệp Trữ Phong nắm chặt dây cương, bát hoàng tử ở trên cổng thành lạnh lùng cười với hắn ta: "Diệp đại tướng quân, sau khi trời sáng, mời ngươi xem một trò hay."

Diệp Trữ Phong chau mày, lập tức dùng phù dẫn âm mà lão đạo sĩ đưa cho để bẩm báo với Đàm Đài Tẫn.

Tuyết lớn rơi suốt cả đêm, Diệp Trữ Phong vốn tưởng rằng tiểu bạo quân sẽ không tới kịp. Nào ngờ ngay khi mặt trời vừa ló rạng, đoàn người của Đàm Đài Tẫn đột ngột xuất hiện trong doanh trại.

Đế vương khoác trên người y phục lông thú màu đen dành cho mùa đông, trên vai còn có tuyết đọng lại chưa tan.

Lão đạo vẽ trận pháp truyền tống tốn rất nhiều máu của Đàm Đài Tẫn, vì vậy sắc mặt hắn trở nên tái nhợt. Bấy giờ hắn đang chậm rãi lau một thanh cung tên sắc bén, có vẻ còn bình tĩnh hơn nhiều so với tưởng tượng của Diệp Trữ Phong.

Diệp Trữ Phong thầm nghĩ, chẳng biết Đàm Đài Tẫn đến nhanh như thế là vì Băng Thường hay...Tịch Vụ?

Đàm Đài Tẫn hỏi: "Tên phế vật kia muốn làm gì?"

Diệp Trữ Phong mím môi, nói đúng sự thật: "Bát hoàng tử bắt Tịch Vụ và Băng Thường, nói là sau khi hừng đông sẽ cho thuộc hạ xem một trò hay."

Đàm Đài Tẫn nghe xong liền cười châm chọc, hắn cầm cung tên đứng dậy.

"Khởi binh." Vạt áo của hắn bị gió thổi bay phấp phới, "Trẫm muốn Đàm Đài Minh Hàn chết không toàn thây."

Ngữ khí của Đàm Đài Tẫn cực kì bình tĩnh, nếu không phải hắn đến quá nhanh, Diệp Trữ Phong còn cho rằng hắn không thèm quan tâm đến chuyện này.

Đại quân đông nghịt kéo đến bao vây dưới chân thành Lâm Nguy.

Ban đầu Đàm Đài Minh Hàn cũng hơi hoảng loạn, nhưng khi nhớ tới hai nữ nhân trong tay mình, hắn ta liền nở một nụ cười quỷ dị.

Theo bí văn trong cung, nghe nói vị ca ca quái vật này đã vạch bụng mẫu thân để chui ra ngoài.

Đàm Đài Minh Hàn bị bức đến bước đường cùng, hắn ta nghĩ dù sao cũng phải chết, có thể kéo theo nữ nhân của Đàm Đài Tẫn chết chung thì còn gì bằng.

Trời vừa sáng, đại quân đã kéo đến gần.

Lúc bấy giờ, trên bầu trời bắt đầu có sấm sét.

Năm nay khí hậu vào mùa đông ở Đại Chu vốn rất lạ. Tối nay lại càng kì quái hơn, mặc dù trời không mưa nhưng vẫn có tiếng sấm chớp rền vang, thậm chí còn không nhìn thấy hình thái của tia sét.

Từng tiếng sấm sét vang lên như gõ vào lòng người.

Chiến mã hoảng sợ cứ đi qua đi lại không yên.

Đàm Đài Tẫn ngồi trên xa liễn mà thất thần trong chốc lát. Không đợi hắn suy nghĩ nhiều hơn và cũng chẳng bao lâu sau khi những tiếng sấm sét nổ ra liên tục, phía trên cổng thành, bát hoàng tử mặc long bào màu vàng xuất hiện, trên mặt mang theo nét điên cuồng trước khi chết.

Diệp Trữ Phong cất tiếng gọi: "Tịch Vụ! Băng Thường!"

Đàm Đài Tẫn ngước nhìn. Dưới bầu trời âm u kia, thoắt cái hắn đã nhìn thấy thiếu nữ đứng trên cổng thành.

Tô Tô thay bộ y phục màu trắng dành cho mùa đông do hắn sai người đưa tới. Đôi mắt đen láy của nàng đang hướng về phía đại quân, cách hàng vạn người nhưng vẫn "nhìn" được hắn một cách chuẩn xác.

Ngay khoảnh khắc này, hắn có cảm giác như không khí xung quanh đã hoàn toàn trở nên tĩnh lặng.

Tay Đàm Đài Tẫn nắm chặt vào xa liễn. Hắn thừa nhận bản thân mình thật sự rất áp lực, ngay khi hắn biết được Tô Tô dù đã đeo vòng tay Phù Sai nhưng vẫn lựa chọn rời đi như cũ.

Cái cảm giác đó thật khó diễn tả bằng lời, chỉ biết rằng trong thâm tâm hắn tràn ngập sự âm u và lạnh lẽo.

Nàng thích Tiêu Lẫm đến vậy ư? Tiêu Lẫm chết rồi, nàng thật sự cũng muốn chết theo sao?

Trên mặt Diệp Băng Thường có dấu vết xanh tím. Thời điểm nhìn thấy Đàm Đài Tẫn, ả liền rơi nước mắt.

Bát hoàng tử bật cười ha hả: "Tiểu súc sinh, hôm nay trẫm đăng cơ ở thành Lâm Nguy nên mời mấy chục vạn đại quân đến chứng kiến. Trẫm cũng không phải người vô tình vô nghĩa giống như ngươi. Trẫm sẽ trả lại nữ nhân mà ngươi âu yếm, chỉ giữ một người tuẫn táng theo trẫm thôi, ngươi thấy thế nào hả? Yên tâm, trẫm nhất định nói được làm được. Phu nhân của ngươi và Diệp tam tiểu thư, ngươi chỉ có thể chọn một, ngươi chọn ai?"

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Trữ Phong chấn động. Bởi vì đối với hắn ta, hai người kia đều là muội muội ruột thịt, hắn ta không hi vọng bất kì ai xảy ra chuyện.

Đàm Đài Tẫn không lên tiếng. Thật ra hắn chọn ai cũng đâu có gì khác biệt, bởi lẽ chỉ cần bọn họ xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn có khả năng cứu cả hai người.

Cờ chiêu hồn đã thu nhỏ và bay đến cổng thành, âm thầm tiếp cận đám người bát hoàng tử.

Hai nữ nhân đứng dưới màn trời u ám.

Một người vừa yêu kiều rơi lệ, vừa cắn môi ra vẻ sợ hãi mà nhìn hắn cầu xin. Người còn lại...

Đôi mắt trong veo của thiếu nữ lạnh lùng như bầu trời âm u kia. Cho dù không nhìn thấy gì, trong mắt nàng vẫn không có bóng hình của hắn, tựa như đêm hôm đó, nàng quay đầu sang chỗ khác vì chẳng muốn lây dính hơi thở của hắn.

Ánh mắt Đàm Đài Tẫn lạnh băng, không rõ vui buồn.

Tiếng cười của bát hoàng tử dừng lại, âm trầm nói: "Mau chọn đi! Nếu không ta giết cả hai người!"

Dưới bầu không khí như vậy, Câu Ngọc bất giác nhìn Tô Tô.

Hàng mi dài đen nhánh của nàng khẽ run rẩy, nàng thu hồi tầm mắt và nhìn về phía Đàm Đài Tẫn.

Giờ phút này, Câu Ngọc không biết được suy nghĩ trong lòng nàng, rằng nàng có hi vọng Đàm Đài Tẫn chọn mình hay không. Nhưng Câu Ngọc biết, cảm giác bị bỏ rơi sẽ rất khổ sở.

Đã lâu lắm rồi nàng không được người khác trân trọng và yêu quý...

Nghĩ lại, giữa Tô Tô và Đàm Đài Tẫn cũng từng có khoảng thời gian tốt đẹp. Dưới ánh trăng, thiếu niên đi chân trần cõng nàng trở về nhìn cây đào yêu. Dưới đáy sông Mạc Hà, Đàm Đài Tẫn không cho phép người khác tổn thương nàng. Còn có ngày lễ hội hoa, hai người đứng trên cầu, hắn đã ôm lấy nàng.

Nếu như nàng không gánh vác sứ mệnh trên vai, có lẽ sẽ chẳng đến nông nổi như ngày hôm nay.

Tô Tô nhẹ nhàng siết chặt tay.

Có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng chẳng hiểu lí do vì sao không chịu dứt khoát giết chết Diệp Băng Thường, ngược lại còn quyết định đi theo bọn họ lên cổng thành.

Một chuyến đến nhân gian này, nàng vẫn luôn phải trả giá. Nàng đâu phải thần linh vô tâm vô ái, mấy năm nay, nàng cũng hi vọng sẽ có người quan tâm đến mình. Cho dù người đó là tổ mẫu, nhị ca hoặc là Đàm Đài Tẫn.

Giữa trận gió tuyết đan xen, Tô Tô nghe thấy thanh niên đế vương trên xa liễn nhàn nhạt mở miệng: "Thả Băng Thường ra!"

Tiếng gió vù vù dừng lại ở bên tai Tô Tô, thế giới của nàng bỗng trở nên yên tĩnh đến lạ.

Trong mắt Diệp Băng Thường dâng lên ánh nước long lanh, ả mỉm cười vui sướng.

Đàm Đài Tẫn nhìn về phía Tô Tô. Hắn cũng không biết mình muốn nhìn thấy biểu cảm gì từ nàng. Có thể là phẫn nộ, lạnh nhạt, hoặc là khinh miệt đều được. Hắn chỉ mong nàng sẽ hối hận, càng mong nàng sẽ khắc sâu nỗi hận và không cam lòng, sẽ nhận ra ai mới là người có thể cho nàng tất cả.

Thế nhưng Tô Tô đứng ở trên cổng thành chỉ sửng sốt đôi chút, rồi lại thản nhiên nở một nụ cười rất nhạt.

Nụ cười kia chẳng có chút tức giận, ngược lại còn mang theo phần giải thoát.

Trong lòng Đàm Đài Tẫn bất chợt dấy lên một điềm xấu.

Cơn gió điên cuồng thổi bay vạt váy của Tô Tô. Ngay khi đao của bát hoàng tử đâm về phía nàng, Đàm Đài Tẫn híp mắt lại. Lập tức, toàn bộ đám người bát hoàng tử trừng to mắt dưới cờ chiêu hồn, tất cả bọn chúng đều bị hút khô hồn phách rồi ngã xuống.

Có người thắc mắc: "Sấm sét trên bầu trời là sao thế?"

Đàm Đài Tẫn ngẩng đầu, tim đập lỡ mất một nhịp. Hắn bỗng nhận ra mọi chuyện đã bắt đầu thoát khỏi tầm kiểm soát của mình. Khi hắn quay đầu lại, phát hiện Tô Tô đã cởi dây thừng ra tự bao giờ, nàng đứng ở chỗ cao nhất trên cổng thành.

Lòng hắn chùng xuống nhưng vẫn cố chấp bày ra vẻ mặt lạnh băng, cuối cùng lại hoảng hốt nói: "Diệp Tịch Vụ! Rời khỏi đó cho trẫm!"

Tử khí cùng hắc khí đan chéo trong mắt Tô Tô. Sấm chớp vốn ẩn nấp ở trên trời bỗng tụ tập ngay trên đỉnh đầu nàng, tạo thành một màn kinh tâm động phách.

Vòng tay phát ra quầng sáng màu trắng chói lóa, nó biến thành một khối ngọc bay lượn xung quanh nàng.

Diệp Băng Thường quan sát vị trí của Tô Tô, ánh mắt lóe lên định ra hiệu cho Tiềm Long vệ.

Bây giờ chỉ cần...

Tô Tô bất thình lình giơ tay lên, xuyên qua không khí bóp chặt cổ của Diệp Băng Thường.

Diệp Băng Thường chẳng biết tại sao Tô Tô lại phát hiện ra ý đồ của mình. Ả tỏ ra cực kì hoảng sợ, cứ như Tô Tô là quái vật, hai chân không ngừng giãy giụa: "Buông...buông ta ra..."

"Ngươi nói đúng, trước nay ta chưa bao giờ xem trọng ngươi." Tô Tô đứng dưới lôi kiếp cụp mắt nhìn xuống, ngữ điệu lạnh nhạt tựa như một vị thần, "Thế gian có phù du chết vào hoàng hôn, sinh mệnh còn sạch sẽ hơn ngươi."

Tô Tô siết chặt tay nhưng vào một khắc cuối cùng nàng lại buông ra. Diệp Băng Thường từ trên cao rơi xuống đất, ả hoảng loạn đến chảy nước mắt đầy mặt.

"Ngươi, ngươi rốt cuộc là thứ gì..."

Tô Tô không trả lời.

Một tia sét nhỏ đánh vào người Diệp Băng Thường khiến ả run rẩy kịch liệt. Kinh mạch vỡ nát, Diệp Băng Thường đau đến kêu ra tiếng.

Sấm sét càng thêm mãnh liệt. Tròng mắt màu tím của Tô Tô chẳng những không yêu dị, ngược lại còn có vẻ thanh lệ động lòng người.

Mấy ngón tay tái nhợt của nàng kết thành một cái ấn xinh đẹp, từng tia sấm sét dẫn vào trong Câu Ngọc, khóe miệng nàng cũng bắt đầu tràn ra máu tươi.

Đại đạo vốn vô tình, nàng không hận không oán. Sự hi sinh hôm nay của nàng và Câu Ngọc sẽ đổi lấy yên bình cho thế giới của năm trăm năm sau.

Đạo tâm của nàng hoàn toàn kiên định.

Thiếu nữ nhắm mắt lại, phía sau lưng từ từ xuất hiện hình dạng một đóa hoa màu tím. Ban đầu là nụ hoa, sau lại dần dần nở rộ.

Nhìn thấy hoa Khuynh Thế, bàn tay của Đàm Đài Tẫn cứng đờ. Một năm trước trong thân cây đào yêu, hắn đã từng nhìn thấy một bông hoa giống như vậy, ngay sau đó liền rơi vào cơn ác mộng vô tận. Nhưng đóa hoa kia không phải đã biến thành mắt trái của hắn rồi sao? Vì cớ gì lại ở chỗ của Tô Tô?

Mắt trái phát đau, Đàm Đài Tẫn che mắt của mình lại, hắn như phát hiện ra điều gì đó, sắc mặt dần trắng bệch.

Không, không thể nào! Từ trước đến giờ nàng vẫn luôn ghét hắn. Hơn nữa, con người vốn ích kỉ, sao nàng có thể đổi mắt cho hắn!

Hắn cắn chặt môi mình và nói với Tô Tô: "Mặc kệ cô muốn làm gì, trẫm ra lệnh cho cô lập tức dừng lại!"

Hắn chưa bao giờ có cảm giác hoảng sợ như thế, dù có nắm chặt vòng tay Phù Sai cũng không làm cho hắn yên tâm hơn.

Không, không phải như hắn nghĩ đâu mà!

"Đàm Đài Tẫn."

Tô Tô nghe thấy giọng nói của hắn liền mở mắt ra, đôi mắt đen láy nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng nói: "Sáu cây đinh diệt hồn kia là lỗi của ta."

Không, không phải!

Trong lòng Đàm Đài Tẫn như có âm thanh đang nói.

Không cần phải như vậy, không cần xin lỗi!

Hắn bất giác lo sợ chuyện sắp xảy ra, toàn thân khẽ run lên.

Trên cổng thành, đôi mắt của thiếu nữ vẫn chìm trong bóng tối, nhưng đã trở nên dịu dàng hơn: "Ta lấy đi tà cốt và trả lại cho ngươi thần tủy. Ngươi từng nhìn thấy muôn dân trăm họ thông qua phù thương sinh. Nếu có thể, mong rằng từ nay về sau con đường tiên đạo sẽ rộng mở với ngươi, giúp ngươi trở thành người ban phúc cho thiên hạ."

Đừng làm ma nữa, hãy thành thần đi!

Toàn thân hắn lạnh băng: "Không...không..."

Tô Tô dang hai tay ra.

Để cho nàng mơ một giấc mộng không bao giờ tỉnh.

Trong mộng có muôn dân, có núi Trường Trạch quanh năm tuyết rơi không tan, có linh tuyền chảy róc rách, có sư huynh cùng sư tỷ, có nhà của nàng.

Không còn bóng tối, không còn chuyện thế thái nhân gian buồn vui, không còn nỗi tuyệt vọng cùng sợ hãi.

Đàm Đài Tẫn ý thức được nàng muốn làm gì, vội vàng lảo đảo ngã xuống từ trên xa liễn.

"Đừng! Đừng mà!"

Hắn sai rồi, hắn không nên trả thù nàng. Sáu cái đinh trong tim không đau, thật sự không đau một chút nào cả! Chỉ cần nàng còn tồn tại, không thích hắn cũng được, chán ghét hắn thì có làm sao!

Nhưng Tô Tô không nhìn hắn nữa và cũng chẳng nghe hắn nói.

Từng tia sáng màu trắng phát ra từ trên người nàng. Trong chớp mắt, linh căn và hồn phách của nàng cùng với toàn bộ tia sét đều tiến vào trong Câu Ngọc, biến thành một khối thần tủy màu trắng trong suốt, chậm rãi thâm nhập vào trong thân thể của Đàm Đài Tẫn.

Sấm sét dừng lại, từng áng mây tan biến, bầu trời trở nên sáng ngời.

Giữa chốn đất trời bao la, tuyết rơi lả tả không ngừng.

Nàng dang hai tay tựa như cánh bướm nhẹ bay, nhảy xuống từ trên cổng thành.

Dưới cổng thành, bóng dáng mặc xiêm y màu đen kia cứ như phát điên lên, muốn chạy đến đón lấy nàng.

Hắn chạy thật nhanh, hễ té ngã liền lập tức bò dậy. Nhưng nàng cách hắn quá xa, xa đến nỗi đó chẳng khác nào một con đường vĩnh viễn không nhìn thấy hi vọng.

Khi hắn nhớ ra và định dùng cờ chiêu hồn tiếp lấy nàng, cờ chiêu hồn liền bị thần tủy cắt qua. Ngay sau đó, tà cốt màu đen từ trên người hắn bị rút ra từng tấc một, khiến cho hắn hoàn toàn không thể động đậy.

Hắn trơ mắt nhìn, tuyết trên không trung bỗng trở nên yên tĩnh và thong thả, như bị chia ra làm hai thế giới.

Thế giới bên ngoài, vòng tay Phù Sai trên cổ tay thiếu nữ vỡ vụn thành từng mảnh, nàng cũng giống như vòng tay màu vàng kia, vỡ nát dưới cổng thành, ngay trước mắt hắn.

Trong thế giới của hắn...

Mắt phải nguội lạnh như người ngoài cuộc vô tình quan sát mọi thứ. Trong khi mắt trái lại rơi xuống từng giọt, từng giọt máu, không biết đã chảy đầy mặt từ bao giờ.

Hắn vươn tay về phía nàng nhưng không sờ được độ ấm của nàng, chỉ chạm phải bông tuyết lạnh băng cùng với gió rét thấu xương, lạnh đến run rẩy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro