Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Ồ, chị Dực! Xem hôm nay tiên nữ nào giáng thế nhỉ, chị vậy mà có thời gian rảnh rỗi gọi cho em!" Lạc Tĩnh Dực đứng ở sâu bên trong vườn vải, hơi nóng cuối ngày hầm hập bao quanh nhưng mặt Lạc Tĩnh Dực vẫn lạnh lẽo trước sau như một.

"Tiểu Kha, chị có vài việc muốn nhờ cậu giúp đỡ."

"Chị nói thế em thấy bất kính quá, không dám không dám. Chị Dực cần giúp đỡ chuyện gì mau nói, em ngồi ngay ngắn rửa tai lắng nghe."

Tiểu Kha là danh xưng chỉ có Lạc Tĩnh Dực mới có thể gọi, những người khác đều phải xưng một tiếng tổng giám đốc Kha. Anh là Kha Vũ, phó chủ tịch tập đoàn Văn Hóa, chủ tịch tập đoàn là bố anh, ở trong giới, tập đoàn này có sức ảnh hưởng rất lớn.

Tiểu Kha là đàn em đại học của Lạc Tĩnh Dực. Lúc mới vào đại học, bố cậu chàng Kha này thành lập một công ty giải trí, chỉ là một công ty nhỏ ăn bữa nay lo bữa mai, do đầu tư sai mà cận kề bờ vực phá sản. Tiểu Kha cực kỳ yêu thích kịch bản của Lạc Tĩnh Dực, lúc đó Lạc Tĩnh Dực chỉ mới viết phim truyền hình, trong tay có một dự án sắp sửa đi vào sản xuất. Tiểu Kha đọc xong đã có thể chắc chắn rằng bộ phim này sẽ nổi tiếng nên cố gắng hết sức đề cử nam diễn viên duy nhất ký hợp đồng với công ty nhà mình là Đường Phong đóng vai chính, hy vọng Đường Phong có thể một bước lên mây, kéo công ty theo.

Chủ đầu tư vốn đã nhắm đến một diễn viên khác quen mặt với khán giả nhưng Lạc Tĩnh Dực xem Đường Phong thử vai xong cảm thấy người này thích hợp hơn, liền bắt cóc Đường Phong vào đoàn. Khi phim phát sóng quả nhiên gây sốt trên diện rộng, nam chính lập tức bước lên hàng nam thần quốc dân, còn đạt được mấy giải thưởng có giá trị.

Văn Hóa trả hết nợ, từ đó bước vào thời kì mười năm huy hoàng. Cho nên đến bây giờ dù là tiểu Kha, Đường Phong hay trên dưới lớn nhỏ của Văn Hóa đều vô cùng kính trọng Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực hỏi tiểu Kha: "Có phải công ty các cậu rất nhiều tài nguyên internet đúng không?"

"Có có, chị Dực muốn bao nhiêu cũng có. Là để tuyên truyền phim điện ảnh mới sao? Nhưng em nghe ngóng phim của chị vẫn còn đang tuyển diễn viên mà nhỉ."

Lạc Tĩnh Dực: "Đúng là phim mới của chị vẫn còn trong giai đoạn hoàn thiện, chị tìm cậu bởi vì có chuyện khác."

Tiểu Kha nghe Lạc Tĩnh Dực kể hết đầu đuôi, nhanh chóng đáp ứng: "Vậy thì việc này quá đơn giản đấy chứ! Loại ngu xuẩn này em thay chị trừng trị!"

"Phiền cậu rồi."

Tiểu Kha tò mò: "Nhưng mà chị Dực, họ Tống này sao lại chọc đến chị? Xem ra chuyện này không nhỏ như vậy. Nhiều năm chưa từng thấy chị nhờ em dùng cách thức này dạy dỗ bọn họ bao giờ."

Lạc Tĩnh Dực nhìn ra xa xa, tựa hồ như đang tìm kiếm Trần Cách.

"Không trêu chọc đến tôi." Lạc Tĩnh Dực nói "Nhưng khi dễ một bạn nhỏ của tôi."

Tiểu Kha: "..." Thì ra là mẹ hiền bao che cho con.

Ai? Ai? Ai có thể làm lão Phật gia quý trọng mà ngậm vào trong miệng như vậy?

Tiểu Kha áp xuống tâm tư hóng chuyện không dám hỏi nữa, chỉ sợ Lạc Tĩnh Dực nổi cáu. Người này miệng mồm cay độc, anh không phải là đối thủ, chi bằng chịu thua sớm cũng không chuốc lấy mất mặt.

Lạc Tĩnh Dực nói xong cũng cảm thấy hình như mình quá huỵch toẹt, bồi thêm một câu chữa cháy: "Quan trọng nhất là giúp chị tuyên truyền."

"Tuyên truyền cho chương trình của đạo diễn Phùng à chị?"

Lạc Tĩnh Dực cười đáp: "Nắm bắt tin tức rất nhanh."

"Tạm thôi, để em lập tức tiến hành. Nghe nói chị Dực đi phương Nam, chẳng lẽ thật sự vào đoàn chương trình của đạo diễn Phùng?"

Lạc Tĩnh Dực: "Đừng nhắc nữa, thật sự khiến tôi tức chết. Chị không giúp thì còn ai chịu giúp tên trời đánh kia, không chỉ làm khách mời mà còn phải phụ trách viết lại kịch bản."

Tiểu Kha nghe xong, đã rõ ràng, "Chị Dực yên tâm, Văn Hóa chúng em nhất định giúp hai vị quảng bá tới nơi tới chốn!"

Lạc Tĩnh Dực cười cười: "Để tôi bảo Phùng Duẫn Hâm soạn thảo hợp đồng gửi qua cho các cậu."

Tiểu Kha xùy xùy: "Cần gì phải vậy, chuyện của chị Dực cũng chính là chuyện của em. Em lập tức cho người viết kế hoạch tuyên truyền, đêm nay sẽ gửi cho chị."

Trần Cách thấy Lạc Tĩnh Dực nghe điện thoại, do dự không biết có nên tiến đến hay không.

Lạc Tĩnh Dực nhìn thấy Trần Cách: "Được, chị chờ tin tức của cậu." Cúp máy xong quay sang Trần Cách hỏi: "Sao vậy?"

"Đạo diễn Phùng gọi mọi người trở về."

"Vậy sao em không về?"

Lạc Tĩnh Dực hỏi chuyện rất có tính dẫn dắt, Trần Cách chỉ có thể thành thật trả lời: "Em đợi chị La."

"Sợ chị lạc đường mắc kẹt trong này không ra được?" Lạc Tĩnh Dực không buông bỏ, tiếp tục khai quật. "Hay là sợ Tống Như Ngữ lẻn vào giở trò hại chị?"

Lạc Tĩnh Dực ngày ngày viết kịch bản, xem xét logic để quyết định hành vi nhân vật là yêu cầu cơ bản trong công tác.

Muốn dẫn dắt Trần Cách nói ra lời cô muốn nghe, dễ như trở bàn tay.

Trần Cách bị chị hỏi có chút ngại ngùng muốn đưa tay lên vén tóc, nhớ ra trán đang bị thương, liền khựng lại động tác rụt rụt tay trở về: "Tống Như Ngữ đi rồi, em sợ chị La không tìm được đường ra, dù sao xung quanh đây bốn bề đều là cây cối giống hệt nhau."

Lạc Tĩnh Dực bây giờ mới cảm thấy sảng khoái, ra ngoài cùng Trần Cách. Ra đến nơi đã thấy nhân viên công tác cất máy móc lên xe, chuẩn bị chạy về nông trang. Những khách mời khác đã đi trước một đoạn, Lạc Tĩnh Dực và Trần Cách sóng vai đi chầm chậm phía sau. Ráng chiều hoàng hôn buông xuống, mặt trời dần khuất sau chân núi.

Lạc Tĩnh Dực không nhớ nổi, lần cuối cùng ra ngoài đi dạo ngắm hoàng hôn là lúc nào, người bên cạnh là ai.

Cuộc sống của Lạc Tĩnh Dực trước giờ luôn là một đường thẳng, cô luôn có thể xác định mình sẽ làm gì tiếp theo. Chưa bao giờ Lạc Tĩnh Dực nghĩ đến sẽ có một ngày bị bẫy đưa đến nông thôn, còn bỏ công bỏ sức phục vụ cho ê kíp của kẻ lừa đảo mình. Thì ra vì nơi đây đã xuất hiện người mà Lạc Tĩnh Dực đặt trong lòng.

Trần Cách nóng nên buộc tóc lên thành đuôi ngựa, cả người phát ra vầng ánh sáng nhu hòa cùng mùi hương thoang thoảng khi nắng chiếu vào, có chút giống mùi hoa nhài.

Lạc Tĩnh Dực trước nay chưa đi cùng người hộ tống nào trầm lặng như Trần Cách, sợ cứ tiếp tục như vậy thì đứa nhỏ này buồn đến chết mất, chủ động tìm đề tài nói: "Em và Tống Như Ngữ là bạn bè à?"

Trần Cách ăn ngay nói thật, lắc lắc đầu: "Không tính là bạn, hai em hoạt động hai lĩnh vực khác nhau, cùng công ty nên chào hỏi xã giao."

"Rất tốt."

"???"

Lạc Tĩnh Dực nghĩ thầm, đã thế chị đây thoải mái ra tay không cần cảm thấy áy náy.

Trở về nhà chung lại chuẩn bị quay phân cảnh mới, Tống Như Ngữ nhìn thoáng qua kịch bản, thấy màn kế là cặp đôi bóc vải cùng nhau. Tống Như Ngữ trợn mắt. Lại phải ngồi chung với Trần Cách? Phiền quá. Hơn nữa Tống Như Ngữ phát hiện, cô bị phân đến tổ B bóc vải, còn tổ A chỉ cần nấu vải để đóng hộp là xong. Đạo diễn Phùng đang đứng bên tổ A phổ biến kịch bản.

Tống Như Ngữ cáu kỉnh, vì cái gì mình phải lao lực lột vỏ đến chai tay, còn tổ A nhàn nhã như vậy? Tống Như Ngữ hậm hực lột một trái ăn, quyết định chờ Trần Cách tới sai bảo. Trần Cách cô không phải lĩnh ngộ đặc biệt giỏi, đặc biệt có tài lừa đảo bằng diễn xuất của cô sao? Tất cả là do chị tự chuốc lấy, đừng trách tôi. Thả cây vào đầu chị chỉ là cảnh cáo, ngày nào còn cùng tôi tạo tương tác thì ngày đó tôi còn không bỏ qua!

Cả một sọt vải đầy đều bắt cô bóc!

Nào dè Trần Cách đi tới đứng chưa ấm chỗ Phùng Duẫn Hâm đã kêu cô sang tổ A.

Tống Như Ngữ: "???"

Là sao? Bây giờ lại chuyển sang tổ A? Tống Như Ngữ cân nhắc, tuy rất muốn tìm cách dằn vặt Trần Cách, nhưng qua tổ A dù sao cũng được lên hình nhiều còn hơn ở tổ B dán mặt làm culi. Nghĩ thế Tống Như Ngữ mau chóng buông sọt vải chạy sang chỗ tổ A. Đạo diễn bên tổ B thấy vậy lập tức chặn lại. "Làm gì vậy? Đã bảo cô đứng yên đây cô còn chạy đi đâu?"

Tống Như Ngữ khó hiểu, chỉ vào Trần Cách: "Không phải tôi sang tổ A à?"

Đạo diễn liếc một cái: "Không, cô vẫn ở tổ B."

Tống Như Ngữ càng thấy kỳ quái: "Nhưng cộng sự của tôi sang tổ A mà."

Đạo diễn cười cười: "À, đổi cặp rồi."

Tống Như Ngữ sửng sốt: " Khi nào? Sao tôi lại không biết?"

"Thì bây giờ biết?"

Tống Như Ngữ càng luống cuống hơn. Việc này là sao? Cô tách khỏi Trần Cách?

Lúc này Tiền Vũ đi tới, cầm theo đồ lấy hạt vải xoay xoay đến vui vẻ: "Nhìn xem, tôi tìm được món này, quá lợi hại."

Tống Như Ngữ quát vào mặt hắn: "Cậu đến đây làm gì?"

Tiền Vũ cắm cúi lấy thịt vải, đầu cũng không ngẩng lên. "Đến cùng chị làm culi chứ làm gì."

"Ai muốn cùng cậu chứ?!"

"Chị cho rằng tôi muốn sao, tôi cũng không muốn cp với chị."

"Cái gì... tôi.... tôi vì sao bị đổi... bị ghép cp với cậu."

Tiền Vũ bị hỏi váng cả đầu, quăng hai chữ "không biết"

Trần Cách đứng trước một cái bếp lớn đặt ngay ngắn trên bàn kê giữa sân nông trang, cẩn thận đổ thịt vải vào nồi nước, thêm một chút muối ăn khuấy lên.

Lạc Tĩnh Dực từ phía sau đi tới, tay chống bên người Trần Cách, dựa sát vào, lười biếng hỏi: "Đang làm gì vậy?"

Giữa cả hai lúc này dường như không có khoảng cách, Lạc Tĩnh Dực lại cao hơn Trần Cách một chút, khiến cho mọi người dễ lầm tưởng rằng Trần Cách đang tựa vào Lạc Tĩnh Dực, mà Lạc Tĩnh Dực giây tiếp theo liền có thể lập tức vòng tay ôm lấy người trong lòng. Giọng điệu lẫn vẻ mặt Lạc Tĩnh Dực đều thập phần dịu dàng, càng làm cho hai người trông giống một đôi tình nồng ý mật đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt.

Phùng Duẫn Hâm và các nhân viên khác đông cứng hô hấp.

Cảm... cảm giác này quá đúng rồi!

Mùi kẹo bông gòn cặp này tỏa ra thơm ngọt ngào ngạt!

Như thế nào không sớm ghép hai người thành cặp??? Quá phí của trời!!!

Hai tay Trần Cách cứng đờ đặt lên quai nồi nhìn chằm chằm đống vải nổi lơ lửng trong đó, chết sống cũng không dám động, sợ mình chỉ hơi cử động một chút là sẽ chạm đến Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực còn ngại không đủ, nhỏ giọng ra lệnh bên tai Trần Cách: "Dựa lại đây một chút." Trần Cách đỏ bừng mặt không dám quay đầu sang, chỉ biết thuận theo lời Lạc Tĩnh Dực nói nhích mũi chân dịch dịch sang.

"Em đang làm vải ngâm nước đường đóng hộp." Trần Cách tỏ ra hết sức chuyên chú đứng bếp.

Lạc Tĩnh Dực ngữ khí vô cùng hưởng thụ, không nhanh không chậm thản nhiên hỏi: "Làm như thế nào?" Ánh mắt chứa ý cười tinh quái hướng lên sườn mặt của Trần Cách, thưởng thức vành tai nhỏ từ từ hóa hồng.

"Là... bỏ hạt, đem vải đi ngâm nước muối loãng, nấu một lát sau đó vớt ra vắt ráo, lại nấu với nước đường tới khi thịt vải nổi lên thì nhấc xuống để nguội múc vào hộp, có thể bảo quản lạnh."

Lạc Tĩnh Dực khích lệ: " Hóa ra em hiểu biểt nhiều đến vậy."

Trần Cách trong lúc cử động lỡ đụng đến cánh tay của Lạc Tĩnh Dực, cả người đều run lên.

La Hân, chị luôn khiến cô thấy bối rối.

Tuy biểu cảm trên mặt của Trần Cách không biến hóa gì nhiều, nhưng Lạc Tĩnh Dực có thể cảm nhận được Trần Cách lúc này có bao nhiêu hồi hộp.

Mà Lạc Tĩnh Dực cùng Trần Cách đang làm gì? Là tạo hiệu ứng cặp đôi! Tạo hiệu ứng là làm gì? Là rải đường yêu đương mọi lúc mọi nơi không phải sao? Là tình chị em chủ nghĩa xã hội nâng đỡ nhau không phải sao? Lạc Tĩnh Dực thiếu chút nữa là cầm micro, vỗ bàn vỗ ghế diễn thuyết.

Đã thế Lạc Tĩnh Dực không khách sáo.

Trần Cách thành thật: "Là nhờ đạo diễn Phùng cho em xem trước kịch bản."

"Em thành thật như vậy càng đáng yêu." Lạc Tĩnh Dực tiếp tục buông lời ái muội, sau đó dùng âm lượng chỉ hai cô nghe được: "Quay đầu lại nhìn chị."

Trần Cách không cần quay lại cũng biết hai người gần tới mức nào, nếu thật sự quay lại, chỉ sợ hai chóp mũi đụng nhau...

Trong đầu bắt đầu liên tưởng tới những thứ không nên liên tưởng, Trần Cách tay chân rối loạn, vung tay đánh đổ số vải còn lại đang đặt trên bệ bếp xuống đất.

"Xin... xin lỗi mọi người!" Mặt Trần Cách đỏ bừng, vội vàng muốn cúi xuống nhặt, Lạc Tĩnh Dực tay không chống ở bếp đưa lên bắt cánh tay Trần Cách giữ lại: "Đừng dính tay tới, bẩn. Để chị."

Trần Cách: "..." Lần này thật sự bị Chị La ôm lấy.

Máaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!

Nhân viên hiện trường là mấy cô gái trẻ bị hai chị gái thộn đường vào họng, một họng đầy tiếng la hét đều phải khổ sở nuốt ngược trở vào.

Điên rồi! Quả thật là điên rồi!!

Quá nghịch thiên a a a!!!

Mình là giả, OTP của mình mới là thật!!!

Phùng Duẫn Hâm vui tới nỗi sắp mọc cánh bay lên trời, vỗ đùi đen đét: "Tiểu Trần, mặt của em cũng quá đỏ rồi!"

Trần Cách chỉ có thể tiếp tục chắp tay ra dấu thất lễ, xin lỗi liên tục.

Lạc Tĩnh Dực nhặt lên sạch sẽ, nhìn Phùng Duẫn Hâm nói: "Đoạn vừa nãy bị hỏng, quay lại lần nữa đi."

Chính mình là đạo diễn nhưng Phùng Duẫn Hâm còn hỏi ngược lại Lạc Tĩnh Dực: "Quay lại từ đâu?"

Lạc Tĩnh Dực: "Từ lúc bắt đầu."

Phùng Duẫn Hâm cười đến không thấy đôi mắt. Biết ngay mà!

Ai nha, người xưa dạy quả không sai, từng này tuổi mới bắt đầu yêu đương, giống như lửa bén đến nhà tranh vậy, bốc hỏa cháy phừng phực, thật không có thuốc chữa.

Trần Cách nghe Phùng Duẫn Hâm bảo quay lại hai chân muốn nhũn hết thành bùn, trong lòng không khỏi buồn phiền.

Đây là tương tác sao? Trước đây cùng Tống Như Ngữ buôn bán lâu lắc sao không cảm thấy tim đập nhanh như thế này?

Còn muốn quay lại lần nữa?

Trần Cách hít sâu, dùng mu bàn tay áp áp lên má mong có thể bớt đi cảm giác nóng bỏng.

Chị La đúng là dám chơi.

Trần Cách cố nhắc mình bình tĩnh lại, thân là diễn viên, như thế nào diễn cảnh thân mật lại ngượng ngùng?

Cần phải tích lũy ý chí chiến đấu biểu hiện cho chuyên nghiệp một tí, tuyệt đối không được kéo chân chị La.

Tổ A quay lại nên cần thêm đạo cụ, đạo diễn tổ B đập đập xấp kịch bản lên vai Tống Như Ngữ: "Cô đừng thừ người ra nữa, mau lột một nồi mới mang qua."

"Tôi..." Tống Như Ngữ mới phun được một chữ, đạo diễn không muốn nghe than thở né sang chỗ khác.

Tống Như Ngữ: "..."

Tức muốn nổ phổi rồi!

______________

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Nếu bây giờ đã là một cặp danh chính ngôn thuận với Trần Cách, chị không khách sáo nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro