Chương 1: Sao chổi hạ phàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

10h45'.... Khách sạn 5 sao Lưu Ly...
- Haizz... Cái con nhỏ Ngân Châu chết tiệt này, ở trong cái khách sạn lớn làm cái quái j vậy trời? Đi tìm nãy h cũng không thấy cái phòng 418 ở đâu hết à!!!
Cổ Ngân châu chính là cô bạn thân mới từ nước ngoài trở về nên chọn khách sạn này để nghỉ ngơi. Nhưng tức một lỗi là bắt tôi đến để cho tôi tâm sự buồn vui suốt hai nam qua. Khỉ gió!!! Tâm sự cái cái cái sở thú! Ngay cả phòng nó ở đâu tôi cũng chả biết luôn còn bày vẽ!!! Tức thật....
- A!!!Đây rồi!!!
Sau mấy h mài mòn cái sàn đá hoa cương thì cuối cùng tôi cũng có thể dừng lại trước căn phòng 418.
Nhưng hình như ông trời đang trêu tôi hay sao í! Vừa lúc tôi định đẩy cửa vào thì "phụt"... Một khoảng tối bao trùm lấy tôi.
Oái! Mất điện sao? Đừng ...đừng sợ mà!!! Nhất Hiểu Nguyệt à, m đừng nhát như thỏ đế thế !!! Lưu Ly là khách sạn thượng hạn, đảm bảo có máy phát điện mà!!! Cứ vào trong trước, ngày mai trời lại sáng thôi!!!

Khi tôi bước vào phòng thì bên ngoài đã có điện nhưng tro g phòng lại tối om như mực. Trời ạ!!! Lại trò khỉ j nữa đây???

- Cổ- Ngân- Châu!!! Sao bà lại không bật đèn lên thế hả??? Tính hù tôi viết tim sao???

Cạch... Nhưng khi đèn mở thì tôi cực kì hoảng loạn. Trời ạ!!! Sao lại có đàn ông ở đây?

-Anh là ai? Tại sao anh dám vào phòng bạn tôi thế hả?

-Cô kia! Ăn nói cẩn thận một chút!!! Đây là phòng tôi! - Người đàn ông kia gầm gừ cứ như tôi phá vỡ đêm xuân của họ vậy. Trên giường còn có một cô gái thanh tú, mặt đỏ lựng, cuộn người trong chăn.

-Phòng bạn tôi thì có!!! Anh tự tin j như thế? Tôi sẽ cho người khiêng anh đi đó!!! -Tôi lớn tiếng.

-Hơ! Cô chắc chắn phòng này là của bạn cô ư? Vậy xin hỏi cô là ai?

-Bạn tôi là Cổ- Ngân -Châu!!! Mời anh và cô gái kia ra ngoài cho!!!

- Cô là ai?

Anh ta hình như không hề có ý định rời giường mà thong thả hỏi tiếp.

-Là bạn của Cổ Ngân Châu!

-Tôi hỏi là tên của cô ấy!! -Anh ta nhíu mày khó chịu.

-Nhất- Hiểu- Nguyệt.

-Ý nghĩa?

-Hừ! Sao nghe giống phỏng vấn quá vậy nhỉ!!

-"Nhất" trong "duy nhất", "Hiểu" là "biết", Nguyệt tức là "mặt trăng". Tóm lại "chỉ hiểu một ánh trăng".

-Xin Chào! Tôi là Lâm Thế Ưu! -Anh ta tươi cười.

-Nhảm nhí!!! Tôi không hỏi anh là ai!!! Anh cút đi!!!

-Bạn cô phòng bao nhiêu?

-418!!!

-Hừ! Không hẹn mà anh ta lẫn cô gái trên giường hừ một tiếng to vẻ chán ngắt. Anh ta bực dọc:

-Thưa cô nương đây là phòng 419 ạ!!!

-Hả??? Thế...thế là sao??? Xin lỗi đã làm phiền hai người!!! Chào!!!

A!!!!!!! Ngượng chết đi được. Hiu. Tôi đã vào nhầm phòng ư? Lại còn vào người ta sắp....nữa chứ!!!
Hiểu... Nhất Hiểu Nguyệt tôi chưa bao giờ muốn chết như bây giờ cả. Nhưng tôi có cảm giác dường như chuyện này chỉ mới là khởi điểm chứ chưa kết thúc!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro