Chương 30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Meo!!!

Sở Chinh cong lưng cầm gối đầu trên mặt đất hướng phía Triệu Minh điên cuồng đập tới, "Phanh" một tiếng vang lớn Triệu Minh không tránh kịp ngã chổng vó K.O trên mặt đất. 

Tiểu trợ lí nằm trên đất bày ra vẻ mặt hắc ám, thừa dịp Sở Chinh không chú ý giãy dụa đứng dậy thuận khe cửa vèo vèo bò ra ngoài.

Sở Chinh lửa giận công tâm, nhưng lại không có chỗ phát tiết, đặc biệt là đối với con mèo ngốc một bộ việc không liên quan gì đến mình căn bản không xuống tay được, thế là Triệu Minh xui xảo thành con cừu non thế tội.

Sở Chinh hít một hơi thật sâu, hai tay vói vào trong chăn lén lút đem quần kéo lên thật chặt, cũng là y chủ quan, lúc mèo ngốc sờ tới cào đi hạ thân chính mình y liền cho rằng đó là do hắn ngượng ngùng. 

Duỗi tay vuốt mặt, cũng là y quá ngây thơ, cái đồ chết tiệt này sao có thể ngượng ngùng!

Lương Du Lan ngồi ở một bên xem y, hai con mắt nhìn chằm chằm bụng dưới của y, Sở Chinh nói: "Cậu đừng nhìn tôi"

Lương Du Lan nhăn nhó mặt một chút, đem trảo trảo che ở trước mặt, lại xuyên qua khe hở giữa hai trảo len lén liếc nhất cử nhất động của Sở Chinh.

Sở Chinh: "..."

Lương Du Lan bị bắt gian, đành phải thoáng người đi, lẩm bẩm lầm bầm nói: "Được, cậu tự mình giải quyết đi, tôi không nhìn cậu."

Sở Chinh hít sâu một cái, "Tôi có thể khẩn cầu Hoa tiên sinh trước đi ra ngoài một chút được không."

Lương Du Lan khựng lại, Hoa tiên sinh? Hoa tiên sinh gì. 

Sững sờ một chút mới nhớ ra, chuyện chính mình lừa gạt Sở Chinh mình tên là Hoa Lan.

Hắn xoay người, dứt khoát đem cái mông tròn hướng về Sở Chinh, "Tốt, cậu có thể bắt đầu."

Sở Chinh thật sự là không còn lời nào để nói, nghĩ thầm đời trước mình tạo ra cái nghiệt gì mới chọc phải thứ như vậy. 

Quay đầu hướng đống lông xù màu đen nhìn một cái, thấy hắn thật sự sẽ không quay đầu lại, lúc này mới lén lút xoa xoa tay vói vào trong chăn.

Thế nhưng hắn còn chưa đụng tới lưng quần liền rụt tay trở về, loại cảm giác xấu hổ không rõ này là sao a.

Sở Chinh đem chăn chặt chẽ vay quanh hông, một bộ biểu tình ta nhịn một chút là không sao.

Lương Du Lan đợi nữa ngày cũng không thấy động tĩnh, rốt cuộc nghiêng đầu qua, mắt to chớp chớp, "Cậu, chân đau không?"

Sở Chinh lúc này mới nhớ tới cái chân khá vô tội kia của mình, lắc đầu, "Vấn đề không lớn."

Lương Du Lan nghiêng cái đầu nhỏ, một mặt không hiểu, "Vậy tại sao cậu không như vậy như vậy?"

Sở Chinh nghĩ thầm cậu nói thử xem tại sao tôi lại không như vậy như vậy.

Cậu! Nói! A! Nhưng hắn hiển nhiên là đánh giá thấp mèo ngốc da mặt dày, cái viên đen đen kia nện bước chân yểu điệu tới, dứt khoát tới trước người y nằm xuống, cùng y mắt to trừng mắt nhỏ.

Bỗng nhiên, mèo ngốc đem trảo trảo duỗi tới một bên chăn của hắn, Sở Chinh hai mắt trợn tròn, "Cậu muốn làm gì? !"

Lương Du Lan nghiêng cái ót, một mặt hiểu ý,"Nghẹn nhiều không tốt, sợ cậu thật sự liệt mất."

Sở Chinh vươn hai ngón tay một phen kẹp lấy sống lưng mèo ngốc, xách hắn lên ném vào mép giường.

Ngón tay dài chọc chọc vào đầu mèo đen, khàn khàn nói: "Cậu rốt đến cùng lớn lên thế nào vậy, tám điều quang vinh tám điều hổ thẹn có học qua không? Lễ nghĩa liêm sỉ có hiểu không?"

Mèo ngốc ngửa mặt lên, đem đầu ngón tay chọt tới của Sở Chinh " Ca Xì" cắn một ngụm.

Sở Chinh: "------a!"

Lần này là liệt thật.

*

Sở Chinh lão tàn phế chân, trải qua các cuộc kiểm tra toàn diện, không có phát hiện dấu hiệu chuyển biến xấu.

Lúc đầu mèo ngốc kia dùng sức một cước đá vào trên thạch cao, khiến Sở Chinh thất kinh hoàn toàn là bởi vì thân thể căng cứng cộng thêm tâm tình không thoải mái gây ra.

Hiện tại Triệu Minh an vị ở một bên, cần cù chăm chỉ gọt táo cho y. "Chinh ca, mặt anh sao đỏ quá vậy, phát sốt rồi?" Nói xong liền muốn đưa tay lên sờ trán y, lại bị Sở Chinh nửa đường đẩy ra.

Sở Chinh không muốn nói chuyện, ôm cánh tay tựa lưng vào giường trầm mặc. Tự nhủ ngoài mình không còn ai a, ngoài mình không còn ai, mắt không thấy tâm không phiền.

Triệu Minh nghĩ nữa ngày cũng không hiểu rốt cuộc vì sao Sở Chinh làm bộ mặt nghiêm túc như vậy, đem chén sứ trắng ném lên bàn, "Chinh ca, anh đây là...Bị em nhìn thấy cái đó đó, cho nên thẹn thùng?"

Sở Chinh không trả lời, mắc mớ gì tới cậu, hết chuyện để nói rồi sao.

Triệu Minh chột dạ đem cái chén bưng lên, ghim miếng táo nhét vào miệng, "Nam nhân mà, buổi sáng đều như thế."

Sở Chinh từ từ mở mắt, liếc mắt phóng đao lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nói nhảm nữa tôi một cước đạp cậu ra ngoài!"

Triệu Minh tay cầm táo khựng lại, "Không cần anh đạp, em tự đi." Triệu Minh nhanh chóng từ trên ghế đứng dậy, ôm cái chén liền chạy ra ngoài, bộ dạng như phía sau có sói.

Bởi vậy trong phòng bệnh liền chỉ còn lại một người một mèo.

Lương Du Lan nằm trên chăn trước người Sở Chinh, không biết xấu hổ ngửa bụng.

Sở Chinh ghét bỏ chọc bụng hắn, "Cậu có thể có tiết tháo một chút được hay không, dù sao tôi cũng là đàn ông!"

Lương Du Lan xoay một chút, đem cái mông nghênh địch, chít chít thì thầm nói: "Trước kia không biết là người nào ác độc thích lật cái bụng của tôi nhìn, lòng dạ đàn ông cũng dễ thay đổi a."

Sở Chinh: "..." Giật giật lông mày, rốt cục nhịn không có ra tay đập mèo, y trong lòng niệm niệm ỷ mạnh hiếp yếu là sai lầm, là sai lầm...

Cho nên Sở Chinh chỉ thừa dịp mèo ngốc không chú ý duỗi tay ra bắt lấy hai cái móng trước, một tiếng xách tới trước mặt, khuôn mặt đen triệt để," Cậu là thật không cần trứng trứng."

Lương Du Lan rụt cổ lại, nhếch râu lên, "Cậu ngoại trừ chiêu này không còn chiêu khác sao? Tiểu nhân!"

Sở Chinh mặt mày hớn hở,"Đối phó cậu, có tác dụng là được."

Cho nên bị "khi dễ" Sở Chinh rốt cuộc cũng phản kích.

Không chỉ có một lần nữa cho mèo ngốc mặc lại cosplay vòng cổ nhỏ chuyên dụng, mà còn buộc một đầu dây xích thô sáng loáng lên phía trên, dương quang chiếu lóe mù mắt người.

Sở Chinh liền buộc hắn vào chân giường, mặc cho Lương Du Lan quấy phá như thế nào ta đều sừng sững bất động. 

Sở Chinh nằm ngửa trên giường nhắc nhở, "Tiểu Hoa, cậu đừng cào, không đau móng sao?"

Lương Du Lan nhìn cánh cửa đóng chặt, lại nhìn nam nhân trên giường bệnh diễu võ dương oai vẻ mặt thư thái đạm nhiên, mặt nhăn nhúm ủy khuất, "Tôi không bao giờ yêu cậu."

Sở Chinh ngồi trên giường, chợt nghe một câu như vậy, ngón tay lướt weibo dừng lại, không yêu hắn? 

Một con mèo nói không yêu hắn có thể như thế nào, lại nói gia hỏa này lúc nào thì yêu y! 

Sở Chinh không thể lý giải nổi, tiếp tục cúi đầu xem tin tức, nhưng làm sao cũng không tập trung được. Rốt cục oán hận cúi đầu nhìn," Cậu vừa mới nói cái gì?"

Lương Du Lan núp ở một góc, móng nhỏ gãi gãi chân giường, lộ vẻ không thiết sống, "Rầm rì" một tiếng từ chối nói chuyện.

Đối với chuyện yêu hay không yêu, Sở Chinh đúng thật là không có lập trường gì cả.

Bởi vì hắn từng không chỉ một lần đối Than Quả Bàng kêu khổ tâm sự, nói "Ba ba yêu ngươi".

Tuy rằng ý Sở Chinh muốn biểu đạt là tình thương của cha như núi, nhưng Lương Du Lan lại cảm thấy có gian / tình nổi lên bốn phía.

Mà lúc này, Sở Chinh đưa tay ra muốn xách mèo đen lên cùng nhau thảo luận vấn đề yêu hận tình cừu.

Nhưng Lương Du Lan lại quyết tâm không để ý đến hắn, đem thân thể giấu giấu vào trong gốc tôi, mặc cho Sở Chinh hô hoán than thở kể lể ra sao cũng không nhúc nhích.

Lương Du Lan nói: "Sở Chinh, thương thế của cậu trái tim của tôi, chúng ta không thể làm thiên thần trong lòng nhau nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro